Chương 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phân chia đẳng cấp

Đẳng cấp ma pháp triệu hoán sư: cửu cấp (cấp 1-9), lãnh chúa, đại lãnh chúa, quân chủ còn gọi là đế vương (mỗi cấp chia làm ba giai: sơ, trung, hậu đỉnh phong), đế thần, đế tôn sau là thần vương, thần quân, thần hoàng, thần tôn, cuối cùng là thánh giả, thánh vương, thánh thần, thánh tôn (mỗi cấp chia là 9 cấp nhỏ: 1-9).

Ma thú từ cấp năm trở lên có thể nói tiếng người, cấp bậc lãnh chúa có thể biến hóa thành người.

Màu sắc bảy hệ: màu trắng xanh (băng sắc, thủy hệ), màu đỏ (hỏa hệ), màu lam (lôi hệ), màu vàng (mộc hệ), màu lục (phong hệ), màu đen (ám hệ), màu trắng (quang hệ).

Cấp bậc luyện dược sư:

Từ cấp 1-9 là cấp thấp luyện dược sư, luyện dược sư bình thường có thể đạt được.

Cửu cấp trở lên xưng là vương cấp luyện dược sư, bình thường tu luyện mấy chục năm, nhưng có thiên phú thuộc dạng thiên tài có thể tu luyện tới lúc còn trẻ.

Vương cấp luyện dược sư chính là cấp bậc đại sư (đại sư cấp bậc luyện chế dược thủy sinh mệnh là chính)

Cấp bậc đại sư trở lên chính là cấp bậc tông sư (mỗi khi luyện chế thành công đều có lôi kiếp, không vượt qua sẽ bị lôi kiếp giết chết, cho nên luyện dược sư bình thường khi đạt tới cấp bậc tông sư rất ít khi luyện dược).

Thất linh: Quang, ám, thủy, hỏa, mộc, lôi, phong mỗi một hệ đều có một linh, chứa đại lượng nguyên tố ở bên trong!

Chương 1: Sống lại ở dị giới

"Ma thú đại nhân, đây là thức ăn Diệp gia chúng ta hiếu kính ngài, hi vọng ngài có thể bỏ qua cho một mặt, tha cho tiểu nữ!".

Diệp Như Phong cố nén cảm giác đầu đau nhức, chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc nghe thấy lời bên tai không khỏi có chút ngạc nhiên, mắt híp lại, ma thú đại nhân? Nàng chưa chết sao? Còn có, ma thú là vật gì?

"Mang đi đi!".

Ma thú lên tiếng, Diệp Như Phong biết là đem nàng mang đi nhưng cũng lần nữa nhắm mắt lại, để mặc bọn hắn, bởi vì lúc này nàng thật sự rất mệt mỏi, có người ôm như vậy tốt nhất, nghĩ tới đây, trong lòng thù hận đè xuống rất nhiều, trong đầu chỉ có một ý niệm, không có chết liền tốt!

Thế nhưng đợi rất lâu, Diệp Như Phong cũng không có cảm giác bị người ta ôm, trên mặt truyền đến cảm giác ngượng ngùng ướt át, hình như là... Bị liếm, mở mắt ra, đập vào mắt chính là cái lưỡi ướt sũng, một con sói khổng lồ đen thui, chung quanh rải đầy đất cơ man là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, máu chảy đầm đìa một màn khiến Diệp Như Phong toàn thân run lên, tròng mắt bắn ra bốn phía, một rừng cây to như vậy, trừ trước mắt con hắc sói này, chỉ có nàng, không có người, đây là có chuyện gì?

Bên tai truyền đến tiếng sói thấp giọng gầm rú, Diệp Như Phong xoay người lại, nhìn hắc lang trước mặt, cúi đầu nhìn thân thể của mình, thấp, gầy như que củi, toàn thân đầy dấu lằn roi, máu tươi nhễ nhại, đây là thân thể mới của nàng?

"Mặc dù có chút gầy, thế nhưng mùi vị không tồi". Hắc lang liếm liếm lưỡi, khóe môi còn dính vài vệt máu khiến Diệp Như Phong hoảng sợ trợn to mắt.

"Thức ăn?". Diệp Như Phong nhìn thân thể mình máu chảy đầm đìa, mắt lạnh nhìn chằm chằm hắc lang, hồi ức vừa chuyển, cuối cùng nàng đã hiểu, vừa rồi, bọn họ nói chuyện về thức ăn chính là nàng, mà tên đầu sỏ đem nàng đưa tới làm thức ăn chính là người Diệp gia kia, nàng ta là ai?

"Muốn ăn ta, chỉ bằng ngươi!".

Hắc lang hừ lạnh một tiếng, "Cuồng vọng!".

Ma thú tộc là tộc tôn quý nhất trên thế giới này, nhân loại ti tiện chung quy vẫn đêm nhân loại vô dụng đưa tới làm thức ăn cho bọn họ, đây là rất bình thường, nhưng ma thú cũng sẽ bị nhân loại có ma pháp cao khế ước, loại người như vậy gọi là "Triệu hoán sư" mà triệu hoán sư chia làm bảy hệ: Quang, ám, phong, hỏa, thủy, thổ, mộc, bình thường trở thành triệu hoán sư đơn hệ vẫn có khả năng, thế nhưng song hệ liền trở nên hiếm, nhiều hệ lại ít hơn, toàn bộ bảy hệ càng không cần phải nói, chưa từng có!

Ma thú thuộc tính cũng giống người, ma thú cùng một loại thuộc tính không nhất định là mạnh giống nhau, bình thường, vượt lên ngũ cấp ma pháp, ma thú mới có thể nói tiếng người, bất quá ma thú loại này cũng rất ít, vậy mà Diệp Như Phong lại trùng hợp đụng phải một con!

"Nhưng ta một chút cũng không muốn bị ngươi ăn!" Diệp Như Phong như trước đứng ở nơi đó, mặc dù cỗ thân thể này gầy như que củi, toàn thân đều bị thương, nhưng nàng thật vất vả mới trùng sinh, kiếp trước thù cũ chưa báo, kiếp này thù mới lại tới, nàng không cam lòng mà chết như vậy, không muốn chết, cho nên, muốn giết nàng, vậy liền chuẩn bị tốt để nàng giết chết đi!

Hắc lang sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, nhìn nữ hài trước mắt gầy như que củi, còn nói không muốn bị hăn ăn, thực sự là quá buồn cười, nàng cũng không hỏi thăm một chút, ngũ cấp ma thú muốn ăn một thứ bỏ đi, phế vật có thể thoát khỏi cái chết sao?

Diệp Như Phong giữ nguyên không có tức giận, bình tĩnh nhìn hắn, mắt nhìn cây gỗ ở một bên, kiếp trước từng có Võ Tòng đánh hổ, kiếp này, nàng muốn côn đánh hắc lang!

"Ta nói, ta khong muốn chết!".

Diệp Như Phong cắn răng, từng chữ từng chữ mở miệng, ánh mắt phát ra tia khát máu lạnh lẽo, sát khí nở rộ, không khí chung quanh nhanh chóng lạnh xuống, hắc slang còn chưa kịp phản ứng, một gậy đã hướng bụng hắn hung hăng đánh, hắc sói chỉ cảm thấy dạ dày một trận cuồn cuộn, đau đớn lan ra toàn thân, vừa định xuất ra ma pháp, đã nhìn thấy một đạo bóng dáng nho nhỏ nhào tới, hai tay ôm lấy cổ của hắn, hung hăng siết ở cổ của hắn, khi lực lớn dọa người, hung hăng bóp chặt, cổ truyền đến thanh âm răng rắc, hắc lang ngã xuống. Diệp Như Phong lấy cây gậy, trên bụng hắn cắm mạnh vào, tiện tay lấy ra viên tinh thạch cấp năm. Trên mặt, tất cả đều là khát máu lạnh lẽo!

"Nhớ kỹ, lần sau đừng khinh địch!".

Thế nhưng, hắc lang không còn có lần sau, đến chết cũng không dám tin, ngũ cấp ma thú như mình lại bị một phế vật đùng hai chiêu giải quyết, cơ hội phản kháng cũng không có, cứ như vậy oanh oanh liệt liệt chết!

Diệp Như Phong giơ tay lau khô vết máu trên mặt, đem tinh thạch giấu kỹ, cũng không rời đi lập tức, mà là ngồi ở chỗ kia, suy tư bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ!

Chương 2: Ta không phải phế vật

Nhắm mắt lại, một đoạn kí ức từ trong cỗ thân thể đi vào trong đầu, Diệp Như Phong bỗng nở nụ cười khát máu, không ngờ kiếp trước ẩn nhẫn, ẩn giấu thực lực bị giết, lại mang theo không cam lòng cùng nồng đậm hận ý xuyên việt tới một mảnh dị thế đại lục, lại còn gặp phải xui xẻo như vậy. Nguyên lai chủ nhân thân thể này mới 13 tuổi, là thứ nữ của Diệp gia, liên tiếp mấy lần kiểm tra không có linh cơ, không có tư cách trở thành một ma pháp sư, mà trùng hợp đại tiểu thư Diệp gia bị ma thú bắt được, Diệp gia lập tức đem nàng đánh trọng thương mang đến nơi này, làm cho nàng thay thế trở thành thức ăn của ma thú.

Cha ruột Diệp Định Thiên chỉ vì cầu tình cho nàng, mà bị giam giữ ở đại lao Diệp gia, mẫu thân bị Diệp gia gia chủ chiếm lấy làm nhục, xấu hổ mà chết, năm ấy tiểu đệ năm tuổi duy nhất cũng bị đưa đi, tung tích không rõ!

Được, rất tốt!

Kiếp trước là như vậy, kiếp này cũng là như thế này! Con mẹ nó, nàng ẩn nhẫn làm cái gì, nếu như kiếp trước ẩn nhẫn hay không ẩn giấu thực lực của mình, nàng cũng sẽ chết, không ngờ sau khi trùng sinh, nàng lại còn là một tình cảnh tương tự. Không có linh cơ, phụ thân ở ngục oan, mẫu thân nhục nhã mà chết, đệ đệ mất tích, nàng lưu lạc trở thành thức ăn cho ma thú, đây là hậu quả của việc nàng ẩn nhẫn sao?

Hận, nàng chưa từng có hận thù nồng đậm như vậy, Diệp Như Phong siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên mở mắt ra, một tia sát ý hiện lên. Nàng thề, nàng sẽ không còn ẩn nhẫn, nàng hiếu thắng, mạnh mẽ, đem tất cả mọi người giẫm ở dưới chân, không bao giờ chịu bị người xem thường!

"Mặc kệ ngươi có phải phế vật hay không, từ hôm nay trở đi, ngươi không bao giờ là phế vật nữa!" Nhắm mắt lại, Diệp Như Phong buông lời thề, nàng sẽ không còn là người bị xâm lược!

Trong đầu hiện lên toàn bộ mảnh kí ức hỗn độn từ cỗ thân thể, ngoại trừ cha mẹ, người của Diệp gia căn bản cũng không phải là người, phụ thân là thất cấp ma pháp sư, mẫu thân là ngũ cấp ma pháp sư, mặc dù chưa tính là lợi hại, nhưng cũng coi như là trình độ bậc trung, mà cái Như Ý kia, Diệp gia thiên chi kiều nữ, 15 tuổi đã đạt tam cấp ma pháp sư, được Diệp gia nâng niu trong lòng bàn tay, coi như là thiên tài.

"Tam cấp ma pháp sư?". Diệp Như Phong nhìn trong tay ngũ cấp ma thú tinh thạch, nàng có thể giết chết ngũ cấp ma thú, vậy còn không thể giết chết tam cấp ma pháp sư? Nàng không có nắm chắc, dù sao lần này nàng là đánh lén, nếu là thật sự đọ sức, có thể nàng sẽ chết rất thảm!

Diệp Như Phong cắn răng, bọn họ đã bỏ lại nàng, vậy nàng phải ở chỗ này tu luyện. Coi nàng là phế vật không phải sao? Nàng, dù cho không có ma pháp cũng có thể lợi dụng bản lĩnh kiếp trước báo thù, nhất định có thể!

Diệp Như Phong đứng lên, đem tinh thạch ma thú cấp năm trên bên hông, thân thể mảnh khảnh bắt đầu chạy trong rừng cây. Ngày qua ngày, ma thú xugn quanh rất muốn xông qua, nhưng nhìn thấy tinh thạch ma thú cấp năm treo bên hông nàng, đều e ngoại dừng bước chân.

Mười ngày trôi qua trong nháy mắt, thân thể Diệp Như Phong đã khôi phục không sai biệt lắm, thời gian mỗi ngày chạy bộ cũng càng lúc càng lâu, trên người mang theo vật nặng cũng ngày càng nặng, thường xuyên có nhất cấp ma thú hoặc nhị cấp ma thú bị nàng giết chết trong nháy mắt, mà cỗ thân thể nho nhỏ giết ma thú to lớn, khiến trong rừng cây một trận giật mình!

"Người điên!".

Từ đó về sau, trong rừng cây từ ngũ cấp ma thú trở xuống hễ thấy bóng dáng gầy yếu kia liền chạy vô tung vô ảnh, ai cũng không dám tiến lên trêu chọc nàng, mà cuộc sống Diệp Như Phong cũng phi thường đơn độc, mỗi ngày chính là chạy bộ, rèn luyện, sau đó tìm các loại ma thú khai đao!

Một tháng lặng lẽ trôi qua, trải qua một tháng rèn luyện, trong rừng cây, ma thú hầu như đã quen với việc ở trong rừng cây mỗi ngày một trận gió điên cuồng cuốn. Mặc kệ xung quanh có chướng ngại vật gì, đối với đạo bóng dáng kia đều như vô hình, căn bản cũng không có bất luận trở ngại gì cả!

"Rốt cuộc cũng lấy lại được sức mạnh như xưa (kiếp trước), xem ra, nên ra ngoài mua một ít đồ!" Diệp Như Phong nhếch nhẹ khóe môi, ở đây một tháng, màn trời chiếu đất, nàng chẳng khác gì dã nhân, y phục trên người bẩn thỉu, mặt dơ bẩn tới độ làm người ngoài nhìn không ra tướng mạo sẵn có của nàng, chỉ là bên trong tinh thạch mà thú càng ngày càng nhiều!

"Không biết ta bây giờ có thể giết chết ma pháp sư cấp mấy? Phải tìm một con ma thú tới thử xem!" (tội nghiệp em ma thú bị chị tóm) Đôi mắt đẹp lưu chuyển, thân thể gầy yếu hướng về chỗ sâu trong rừng cây đi đến, hai bên, ma thú sợ đến run lẩy bẩy, chạy tán loạn, một vài con còn như nhìn thấy quỷ, chạy đến mức vô tung vô ảnh!

Chương 3: Bị uy hiếp!

Diệp Như Phong sờ sờ mũi, rất hài lòng, xem ra, ma thú cũng rất thông minh!

Ở chỗ sâu trong rừng cây, bình thường đều là ma thú cấp năm trở lên cư trú, rất ít khi đi lại, mà nhân loại thì chỉ có triệu hoán sư mới có thể bước chân vào bên trong, tìm kiếm ma thú thích hợp khế ước, thế nhưng triệu hoán sư rất ít, cho nên, ở đây tương đối yên tĩnh.

"Tộc... Tộc trưởng! Quái... Quái vật tới!".

Một ma thú cấp năm hoảng hốt chạy tới, không biết vì sao, vừa bị đạo bóng dáng kia liếc mắt một cái, hắn liền sợ hãi chạy về, cùng ma thú khác hỏi thăm, sắc mặt đại biến, vội vã chạy về bẩm báo.

"Quái vật? Quái vật gì!".

Làm tộc trưởng một tộc ma thú, thực lực sâu không lường được nhưng khi nghe thấy hai từ quái vật, còn dọa không nhẹ đến ma thú cấp năm, không khỏi nhíu mày nghi hoặc. Rốt cuộc là thần thánh phương nào đến? Thần thức ngay lập tức tản ra, ý đồ điều tra, thế nhưng...

"Không có triệu hoán sư tiến vào!".

Ma thú cấp năm vội vã gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt, "Có một tiểu cô nương 13 tuổi tiến vào, nàng khong có bất kỳ linh cơ (căn cơ để tu luyện) nào!".

"Thực sự là vô năng, gặp một phế vật liền sợ đến như vậy!". Ma thú lục cấp bên cạnh tộc trưởng khinh thường nhìn ma thú cấp năm, ma thú cấp năm không để ý tới hắn, chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi.

"Cấp năm ma thú, một con ra đây!".

Diệp Như Phong thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào trong tai chúng ma thú, các ma thú sợ đến xugn quanh tán loạn, trừ những ma thú cấp năm trở lên.

"Nhân loại cuồng vọng, cư nhiên dám ở trước mặt bản đại gia hô to gọi nhỏ, hôm nay ta sẽ khiến người có đến mà không có về!".

Ma thúc lục cấp đi tới trước mặt Diệp Như Phong, một con gấu lớn, thuộc tính là gì? Diệp Như Phong cũng không biết, bởi vì nàng không có linh cơ, cho nên không rõ ràng lắm.

"Ngươi là ma thú cấp mấy?" Diệp Như Phong mặt không sợ hãi, cũng không coi tộc trưởng đứng một bên, lạnh giọng hỏi.

"Lục cấp!"

Diệp Như Phong trầm mặc, lục cấp, là một khiêu chiến!

"Thế nào? Sợ? Sợ liền ngoan ngoãn nằm xuống làm thức ăn cho bản đại gia!" Lục cấp ma thú cuồng vọng cười nói, một trận gió thoáng qua, tươi cười của lục cấp ma thú lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy bụng truyền đến một trận đau nhức, thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng, Diệp Như Phong vung lên nắm tay lập tức hướng hắn hung hăng đánh tới...

"Tiểu cô nương, thủ hạ lưu tình!"

Tộc trưởng vội vã lên tiếng, Diệp Như Phong nhìn hắn một cái, cảm nhận được uy áp khiếp người, buông lỏng ma thú kia ra, "Hảo, ta cho ngươi mặt mũi, thả hắn!"

"Tộc trưởng, giết nàng, nhân loại ti bỉ!"

Lục cấp ma thú không ngờ, mình vậy mà thiếu chút nữa bị tiểu cô nương này nháy mắt giết chết!

Tộc trưởng không để ý đến hắn, chỉ là nhìn Diệp Như Phong, cười hỏi, "Cho ngươi một cơ hội đểngươi tới một chỗ, nếu như thành công, ngươi có thể trở nên cường đại, nếu như thất bại, ngươi sẽ chết rất thảm, ngươi có dám hay không?"

"Trở nên cường đại ý là gì? Chết rất thảm lại có ý gì?"

Không biết rõ ràng, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức dùng tính mạng của mình đi đặt cược, nàng thật vất vả mới sống lại, sẽ không đơn giản buông tha tính mạng của mình.

Tộc trưởng ha hả cười, nhìn vẻ mặt không sợ hãi, thản nhiên nói, "Ta cũng không biết, bởi vì đi vào người đều đã chết, có lẽ ngươi đi vào có thể không chết!"

"Dựa vào cái gì!"

Đi vào đều đã chết, muốn nàng đi vào, đây không phải là gọi nàng đi chịu chết sao?

"Tiểu nha đầu, ngươi chẳng lẽ không biết, ngươi căn bản không thể chọn lựa sao?" Ở trước mặt hắn, nàng dù cho có lợi hại cũng không có khả năng đánh bại hắn, cho nên, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!

Diệp Như Phong cắn răng, "Được, ta đi!"

Chương 4: Hồng y mỹ nam!

"Quả nhiên là một nha đầu thông minh!" Tộc trưởng cười dài nói, chỉ là nụ cười kia nhìn thế cũng làm cho người ta cảm thấy đáng đánh đòn, Diệp Như Phong mặc dù rất muốn trốn, thế nhưng dưới mí mắt hắn, bây giờ mình có chắp cánh cũng không thể bay, chỉ có thể đi chỗ hắn chỉ định.

"Đừng nhìn ta như vậy, kỳ thực đi vào trong đó, ngươi cũng có thể sống đi ra!"

Tộc trưởng vẫn cười cười như cũ, Diệp Như Phong siết thật chặt nắm tay. Hắn mang theo nàng đi tới một chỗ tháp cổ xưa, mỉm cười nói, "Vào đi thôi! Chúc ngươi nhiều may mắn!"

Bị gã tộc trưởng đẩy mạnh, Diệp Như Phong cả người xô ngã đi vào, cứ như vậy rơi vào tầng thứ nhất của tháp!

"Tộc trưởng, nàng có thể còn sống đi ra không?" Lục cấp ma thú nhìn Diệp Như Phong giam giữ, nghĩ đến vừa rồi mình thiếu chút nữa bị nàng giết, hắn liền hận không thể đem nàng xé thành mảnh nhỏ.

"Ngươi thấy người nào đi vào còn ra được?" Tộc trưởng âm hiểm cười. Một khi tiến vào vậy vĩnh viễn cũng không ra được, hắn mặc dù không biết ở đây có cái gì, thế nhưng chỉ cần ra không được thì tốt rồi!

Nơi này là địa phương quái quỷ gì vậy? Âm âm u u!

Diệp Như Phong nhìn xung quanh mảnh tường âm u, không biết ở trong này có phải có cơ hội làm mình trở nên mạnh mẽ hay không? Nhưng nàng chỉ biết nàng không thể chết ở chỗ này, cho dù không thu hoạch được gì, nàng cũng muốn đi ra ngoài.

"Ước (tiếng trợ ngữ, biểu lộ sự kinh ngạc, sợ hãi)! Lần này lại thay đổi một tiểu cô nương chưa dứt sữa, xem ra cũng khó thoát khỏi cái chết !" Một thanh âm lỗ mãng vang lên, Diệp Như Phong khẽ đảo con ngươi lạnh, nhìn chằm chằm vào không gian vắng vẻ, không biết thanh âm này là từ đâu truyền tới ?

"Tiểu cô nương, nói cho ta biết ngươi tên là gì?"

Một đạo hồng ảnh thoáng qua, một tuyệt sắc nam tử nửa dựa đối diện Diệp Như Phong, một đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm nàng, xiêm y nửa mở rộng, lộ ra lồng ngực khêu gợi, rất quyến rũ người.

"Nói cho ngươi biết, ngươi sẽ thả ta ra sao?"

Diệp Như Phong lạnh lùng hỏi, trong giọng nói không có nửa điểm khủng hoảng, ánh mắt cũng không bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện lộ ra dáng vẻ tuyệt sắc mà điểm dao động, cái nàng quan tâm là nàng có thể hay không có thể đi ra ngoài!

Hồng y nam tử có chút giật mình, nhìn nàng, thấp giọng cười.

"Ngươi muốn đi ra ngoài?"

Diệp Như Phong trắng mắt liếc hắn một cái, "Đương nhiên, không ra, chẳng lẽ chết ở chỗ này!"

Không để ý đến hắn, Diệp Như Phong tiếp tục đi về phía trước, nàng tin, mặc kệ có nhiều chắc chắn, nhiều kiến trúc tỉ mỉ, chung quy vẫn phải có kẽ hở thôi, nàng nhất định có thể tìm được cửa rời đi nơi này. Nếu có một ngày, nàng có thể sống sót ra ngoài và trở nên mạnh mẽ hơn, nàng nhất định sẽ làm cho người tộc trưởng kia biết hậu quả của việc đắc tội nàng!

Hồng y nam tử thấy nàng không để ý tới mình, vội vàng đuổi theo.

"Uy, ngươi biết ta là ai không? Ta không phải người, ta là ma thú trông coi ở đây, ngươi muốn rời đi, ngươi phải cầu xin ta!" Chưa từng có ai như nàng không thèm nhìn hắn, nữ tử như vậy quá thú vị, chờ ngoạn (chơi đùa) đủ rồi giết nàng cũng không muộn!

"Ma thú?" Diệp Như Phong nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường, "Vậy thì thế nào, ngươi nếu muốn động thủ thì nhanh chút, ta còn muốn tìm cửa ra!"

Lười tiếp tục lời vô ích với hắn, Diệp Như Phong thấy một cái nhà môn đi bừa vào...

"Uy, chỗ đó không thể đi vào..."

Thế nhưng đã quá muộn, Diệp Như Phong đã vào, hồng y nam tử lo lắng đứng ở cửa, muốn vào, lại không dám vào, vốn đang tính toanchowiss đùa lâu một chút, không ngờ nàng tự tìm đường chết, xong!

Diệp Như Phong đi vào cửa, ánh vào mắt là một căn phòng, không lớn không nhỏ, rực rỡ muôn màu, tất cả đều là sách vở cùng một đống quặng xinh đẹp. Diệp Như Phong tiện tay cầm lên một quyển sách phủ kín bụi, thấy trên đó viết: "Cửu Dương triệu hoán sư", tùy ý nhìn xuống, đại thể người viết này gọi là Cửu Dương, một ngũ hệ triệu hoán sư khi còn sống ngã xuống, sau khi xem xong, Diệp Như Phong thả lại chỗ cũ, xoay người muốn chạy!

"Ngươi không muốn quặng cùng ma pháp kỹ năng sao?"

Một đạo thanh âm lớn vang lên, Diệp Như Phong ngoái đầu nhìn lại, một bạch y nam tử tuấn mỹ tựa trích tiên xuất hiện ở trước mặt nàng, vẻ mặt nghi hoặc.

Chương 5: Muốn đi ra ngoài, bái ta làm thầy!

Diệp Như Phong nhìn hắn, trong ánh mắt nghi hoặc phản bác hắn, "Ta một linh cơ cũng không có, căn bản là phế tài, ta muốn mấy thứ này làm cái gì? Ta hiện tại chỉ muốn đi ra ngoài!" Nàng chỉ muốn đi ra ngoài, sống thật khỏe, cho dù là không có linh cơ, nàng cũng muốn biến thành ngoại tộc (người khác tộc) cường giả!

"Phế tài? Không có linh cơ?"

Bạch y nam tử nhìn cô gái trước mắt, nhìn thế nào cũng không tưởng tượng ra nàng lại là phế vật, mỗi nhân loại tiến vào cánh cửa này, không có một người không hướng về phía quặng cùng ma pháp kỹ năng, chỉ có nàng cầm lưu danh sử, sau khi xem xong cũng không lấy bất kỳ vật gì, ánh mắt kia một điểm tham lam tạp chất cũng không có.

"Không sai, như vậy, ngươi sẽ làm gì ta sao?"

"Nói cho ta một lý do!"

Bạch y nam tử kéo cằm, vẫn chưa tin nàng lại là một phế vật, phế tài nếu tiến vào, Vô Song công tử sao có thể để thoát nàng đâu? Huống chi, nàng sao có thể thừa chịu được dập (sáng chói, lấp lánh) ở đây?

"Nếu như ta cho ngươi biết, ta muốn sống, không muốn chết, còn có hai kiếp thù lớn chưa trả, ngươi sẽ thả cho ta một đường sống sao?"

Diệp Như Phong không để ý chút nào đem ý nghĩ đáy lòng nói cho hắn biết, bởi vì nàng muốn sống, trước mắt người này hắn có bản lĩnh, có thể cho nàng sống, cũng có thể làm cho nàng chết! Thế nhưng, nàng không muốn chết!

"Lưỡng thế thù? Ngươi từng chết qua?"

"Là u hồn dị thế!"

Diệp Như Phong lạnh lùng nói, con ngươi bạch y nam tử thoáng qua một tia nghi hoặc, đè nén hưng phấn dưới mắt, "Xuyên việt?"

Diệp Như Phong nhìn hắn, "Đừng nói cho ta, ngươi cũng là xuyên việt tới!" Cửu Dương gật gật đầu, "Ta cũng là xuyên việt tới, trừ cái này mặt trên viết toàn bộ là thật, không ngờ vậy mà có thể gặp lại đồng hương!"

"Đã như vậy, ngươi thả ta đi, ta muốn báo thù!"

Diệp Như Phong thanh âm lạnh như băng như trước, nhìn Cửu Dương, không có quá nhiều tình cảm, nàng sẽ không dễ dàng tin bất luận kẻ nào, tin kết quả đó chính là đáp tính mạng của mình.

"Nếu là đồng hương, tự nhiên sẽ không giết ngươi, cấu tạo thân thể của ngươi ta cũng thấy rõ ràng, chủ nhân cỗ thân thể này của ngươi là phế tài, không có linh cơ, nhưng sau linh hồn của ngươi rót vào, trong thân thể linh cơ đã được mở ra, ngươi có thể qua khảo nghiệm thuộc tính!"

Cửu Dương cười nói, hệt như một tiền bối, vung tay lên, lấy ra một tinh thạch màu trắng đặt trước mặt Diệp Như Phong, "Hai tay đặt lên, chuyên tâm ngưng thần!"

Diệp Như Phong hai tay ôm đá thủy tinh, ngưng thần nắm đá thủy tinh, nhìn đá thủy tinh thượng xuất hiện, băng màu (thủy hệ), màu hồng (hỏa hệ), màu lam (lôi hệ), màu vàng (mộc hệ), màu đen (ám hệ), màu trắng (quang hệ) màu lục (phong hệ) bảy loại màu sắc, toàn bộ thủy tinh cầu trở nên thất thải rực rỡ, rất đẹp.

"Có thể sao?"

Diệp Như Phong lạnh lùng hỏi, Cửu Dương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Diệp Như Phong, không dám tin tưởng lần nữa nhìn thủy tinh cầu, đích thực là thất sắc, nói cách khác, người này là toàn hệ thuộc tính?

"Có thể!"

"Ngươi tên là gì?"

"Diệp Như Phong!"

Đơn giản nói lên tên của mình, Diệp Như Phong nhìn Cửu Dương thần tình quái dị, mở miệng lần nữa, "Ta có thể rời đi nơi đây sao?"

"Nha đầu, bái ta làm thầy ta liền thả ngươi rời đi, thế nào?"

Diệp Như Phong nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi, "Ngươi bảo đảm sẽ không lừa gạt ta?"

Cửu Dương gật đầu, "Đương nhiên, chúng ta nói như thế nào cũng là đồng hương, làm đồ đệ của ta, ta có thể cho ngươi trở nên mạnh mẽ!"

"Được, sư phó ở trên, xin nhận Như Phong cúi đầu!"

"Ha ha ha ha... Lão tử có đồ đệ, lão tử thu một toàn năng hệ đồ đệ!" Dù cho mình chỉ là ngũ hệ thì thế nào, hắn có một toàn hệ đồ đệ, suy nghĩ một chút, liền cảm thấy vinh dự a!

Chương 6: Sư phụ vô lương, Công tử vô lương!

Diệp Như Phong mặt không biểu tình nhìn sư phó, không phải là thu nàng làm đồ đệ sao? Đáng cao hứng như thế sao? Nhìn hắn cười thành như vậy, nàng thực sự hoài nghi đầu óc hắn có phải xảy ra vấn đề hay không.

"Tiểu Phong Phong, ngươisao lại không cười?"

Diệp Như Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta tại sao phải cười, có cái gì đáng cười sao?" Vẫn lạnh mặt như cũ, không biết đã bao lâu nàng không cười nữa, chỉ như vậy thì có cái gì buồn cười?

Cửu Dương nghe thấy lời của nàng, khuôn mặt tuấn tú thoáng nghiêm túc.

"Tiểu Phong Phong, đồ nhi bảo bối của ta, sư phó nói cho ngươi, người sống, không thể như vậy, người có thể hèn hạ, vô tình, hạ lưu, chỉ cần không quá đáng, có thể có nhiều người, chỉ cần không lạc lối đánh mất bản tính là có thể!"

Diệp Như Phong nâng lên đôi mắt nhìn sư phó, vẻ mặt hoài nghi, đây chính là sư phó của nàng sao?

"Không hiểu? Sư phó làm mẫu cho ngươi xem!"

"Vô song công tử!" Cửu Dương lớn tiếng hô, chỉ thấy một trận gió phất quá, trước mặt hai người liền nhìn thấy hồng y nam tử vừa đứng bên ngoài, trên khuôn mặt yêu mị tràn ngập hưng phấn.

"Cửu Dương, ngươi kêu ta làm cái gì?"

"Qua đây!"

Cửu Dương hướng hắn vẫy tay, ở bên tai hắn nói mấy câu, ánh mắt Vô Song sáng lên, nhìn Diệp Như Phong, cả người đánh tới, còn chưa khịp tới gần, đã nhìn thấy Cửu Dương nhấc chân, bỗng nhiên hướng dưới hông hắn hung hăng đá một cước, trực tiếp đánh bay!

"Cửu Dương, ngươi..." Vô song công ủy khuất cắn cắn răng, "Ngươi cư nhiên gạt ta!"

"Hắc hắc, ta đây là dạy đồ nhi ta học!"

Cửu Dương mặt dày mày dạn sửa lại, dù sao hắn chết cũng đã chết, hắn (Vô Song) cũng không thể đem hắn (Cửu D) làm gì , cho nên, càng thêm không kiêng nể gì cả.

Diệp Như Phong híp mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt tuyệt không hiểu gì cả.

"Đồ nhi, thấy rõ ràng chưa? Vi sư căn dặn hắn tiến vào chiếm tiện nghi ngươi (ặc ặc >.<), sau đó để hắn tới gần lập tức một cước đạp bay, đây là sư phó theo như lời hèn hạ, vô sỉ..." Ngay sau đó, Cửu Dương thao thao bất tuyệt, nước miếng tung bay, Cửu Dương rửa não Diệp Như Phong rất cẩn thận lắng nghe và tiếp thu. Vô Song công tử ôm bụng dưới, hận thù dưới ánh mắt rõ ràng, người này, quá độc ác, cư nhiên lừa hắn, còn đá sinh mạng hắn!

Bất quá, vừa rồi hắn nói thu nha đầu này làm đồ đệ, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ nói, Cửu Dương coi trọng nữ tử đặc biệt này?

"Vô Song, từ hôm nay trở đi, ngươi liền bồi hảo đồ nhi của ta tu luyện ma pháp, tự mình chỉ đạo, không thể lười biếng, bằng không..."

"Dựa vào cái gì!"

Hắn (V Song) còn chưa có cùng hắn (CD) tính sổ, cứ như vậy tự nhiên coi hắn là nô lệ sai sử, xú nam nhân đáng chết!

"Ngươi không muốn tự do sao?" Cửu Dương nghi hoặc đáp, Vô Song nhìn Diệp Như Phong, "Ý của ngươi là nàng có thể cho ta tự do?"

"Đương nhiên, đồ đệ của ta sao có thể không có bản lĩnh này, ngươi có muốn hay không, nếu không muốn, ta liền..."

"Muốn, đương nhiên muốn!

Ở đây ngồi ngốc sắp mốc meo tới nơi, hắn rất lâu không có ra ngoài a, không biết mỹ nữ bên ngoài có thể hay không nhớ hắn!

"Vậy liền bắt đầu đi, một tháng, ta muốn tiểu Phong Phong thay hình đổi dạng!"

"Thành giao!"

Hai nam nhân ăn nhịp với nhau, Diệp Như Phong nhìn Cửu Dương, Cửu Dương vừa nói với nàng, trong vòng một tháng, nàng phải nghĩ biện pháp đem vô song công tử cấp khế ước, lĩnh ngộ trận pháp khế ước, hơn nữa đem sách kỹ năng toàn bộ cho nàng, trừ ám hệ cùng quang hệ, năm hệ còn lại đều có.

"Tiểu Như Phong, từ hôm nay trở đi, Vô Song ca ca sẽ dạy ngươi làm thế nào để tu luyện ma pháp, đến, trước nói cho Vô Song ca ca ngươi là triệu hoán sư thuộc tính gì?"

"Quang, ám, hỏa, thủy, mộc, phong, lôi thất hệ toàn năng!" Diệp Như Phong thản nhiên nói, Vô Song công tử tròng mắt trừng ra, cả người té xỉu!

Chương 7: Khế ước với Vô Song công tử!

Diệp Như Phong không ở để ý tới hắn, sư phó nói không sai, nghe thấy nàng là toàn năng Vô Song công tử này thật sự té xỉu, xem ra, sau này, cách sống của nàng xác thực nên thay đổi.

Tiện tay cầm lên một quyển sách, bên trong viết là triệu hoán sư lĩnh ngộ khế ước trận pháp thế nào, bất quá nhiều nhất là dựa vào lĩnh ngộ. Đọc xong, Như Phong nhắm mắt lại, bắt đầu lĩnh ngộ. Trong đầu một ngũ giác trận pháp chậm rãi hình thành, thoáng qua một tia quang mang nhàn nhạt, khế ước trận pháp hoàn thành. Diệp Như Phong chậm rãi mở mắt ra, nhíu nhíu mày, sư phó nói, lĩnh ngộ khế ước trận pháp phải cần một khoảng thời gian, nàng có phải hay không nghĩ sai rồi?

Nhưng là mới vừa chính mình rõ ràng là lĩnh ngộ ra khế ước trận pháp, nếu không tìm ma thú xem thử?

Nhìn Vô Song công tử còn nằm trên mặt đất, Diệp Như Phong nghĩ đến lời sư phó giảng đạo, cắn ngón tay rức thì một giọt máu tươi nhập vào trên trán Vô Song công tử, máu tươi nhanh chóng nhập vào đầu Vô Song công tử, Diệp Như Phong chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, hình như có thứ gì vào trong cơ thể của mình, ngay sau đó liền nghe thấy một trận rít gào.

"Ai đem bản công tử khế ước!"

Ngủ cũng bị khế ước, đây quả thực là sỉ nhục, sỉ nhục!

Vô Song công tử bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt đặc biệt hồng, thấy Như Phong nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt của hắn bỗng trắng bệch.

"Là... Là ngươi!"

"Không khế ước thành công sao?" Như Phong nhìn hắn, sư phó không phải nói, khế ước sau khi thành công, ma thú sẽ ngoan ngoãn nghe lời, gọi chủ nhân của mình sao? Vì sao hắn hung dữ như vậy? Thất bại? Xem ra không tu luyện thành công khế ước trận pháp.

"Là ngươi khế ước bản công tử?" Vô Song công tử nhìn nàng, Như Phong gật gật đầu, "Ta chỉ là thử, vừa xem xong quyển sách này, hình như là lĩnh ngộ khế ước trận pháp, cho nên liền thử xem thử, ngươi không sao chứ?"

Sư phó nói, người này rất dễ nổi giận, hống hống thì tốt rồi!

Vô song công tử nhìn nàng, ngay cả muốn chết tâm cũng có.

"Ngươi nói ngươi vừa nhìn xong sách, vừa lĩnh ngộ khế ước trận pháp?"

Như Phong gật gật đầu, Vô Song công tử cả người đô nằm bò trên mặt đất, gào khóc kêu to lên.

"Trời xanh a, cái này là cái gì"

"Ha ha ha... Đồ nhi, thật bản lĩnh, ngươi thật khiến sư phó quá khiếp sợ !" Hồn Cửu Dương bay ra, rất muốn ôm đồ nhi bảo bối của hắn khoe khoang khắp nơi, không ngờ cư nhiên thu được một thiên phú như vậy bt đồ nhi.

Diệp Như Phong không hiểu nhìn Cửu Dương, vì sao hắn kích động như vậy a.

"Cửu Dương, ngươi nói cho ta, nàng thực sự vừa xem xong sách vừa lĩnh ngộ khế ước trận pháp?"

Hắn thật quá xui xẻo, bị thiên phú toàn năng hệ của nàng sợ đến té xỉu, té xỉu rồi lại mạc danh kỳ diệu bị khế ước, hắn không tin, một đôi mắt hoa đào tràn đầy lệ quang, thực sự rất hi vọng Cửu Dương nói cho hắn biết, tất cả đều là giả , thế nhưng Cửu Dương lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Huynh đệ, có thể khế với ước đồ đệ của ta là phúc khí của ngươi!"

Thình thịch! Vô Song công lần nữa té xỉu, rốt cuộc hiểu ra, vì sao mình giải khế ước đấu không lại hắn, người này quá phúc hắc!

"Sư phó!"

"Đồ nhi, làm tốt, lấy bản lĩnh của ngươi, rất nhanh là có thể tu luyện tới nhị cấp ma pháp sư, đến lúc đó, sư phó đem ngươi ra, ngươi là có thể đi ra ngoài xông pha!"

Diệp Như Phong gật gật đầu, sư phó nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó, nàng hiện tại đích xác cần một lão sư giáo dục nàng.

"Đúng rồi, người này sau này là khế ước thú của ngươi, bản thể là cái gì, sau này chính ngươi hỏi hắn, còn có, ở đây một tháng trước, đem sách bên trong toàn bộ nhìn xong rồi tìm ta!" Cửu Dương nói, trong lòng tràn đầy không muốn. Đồ đệ thông minh như vậy, khẳng định rất nhanh liền sẽ rời đi hắn, hắn rất luyến tiếc a!

Chương 8: Tu luyện biến thái!

Sai khi Cửu Dương bay, đi Diệp Như Phong mơ hồ còn nghe thấy thanh âm hắn nói nhỏ, không biết nói cái gì đó, hình như oán giận.

"Chủ nhân, ngươi nhanh nhanh chút, lấy thiên tư của ngươi, ta tin ngươi tuyệt đối có thể trong vòng một tháng xem xong sách!" Vô Song công tử mặc dù hận cũng chỉ có thể cắn răng, không biết đối Diệp Như Phong thế nào. Dù sao người ta là vô tình, huống chi, ai có thể ngờ, thời gian chưa đến một canh giờ, chủ nhân của hắn liền lĩnh ngộ khế ước trận pháp. Quả là kích thích hắn mà! Chủ nhân chẳng những là triệu hoán sư, hơn nữa còn là thiên tư, phi thường phi thường thông minh toàn hệ triệu hoán sư.

"Hảo!"

Diệp Như Phong cũng không nhiều lời lập tức đi vào trong phòng. Vô Song công tử thở dài, bổ nhiệm trở thành ma thú triệu hoán thứ nhất của Diệp Như Phong.

"Đồ nhi, kỳ thực ngươi có thể xem chậm một chút, chú ý bảo dưỡng mắt!" Mới một ngày, sách đã với mấy quyển, tốc độ như vậy, sách ở đây có thể giữ chân nàng một tuần sao?

Diệp Như Phong buông sách, "Sư phó, nơi này không có đồ ăn?" Nàng đói bụng, thực sự rất đói!

Cửu Dương trước mắt sáng ngời, "Đương nhiên là có, để ta bảo Vô Song công tử giết cho ngươi một con ma thú nướng ăn!" Diệp Như Phong gật gật đầu, gọi ra Vô Song công tử, nhìn hắn ngáp, một bộ dáng rõ ràng ngủ không no.

"Chủ nhân!"

"Ta đói bụng!"

Diệp Như Phong nháy mắt mấy cái, từ lúc vào đây cho tới giờ vẫn chưa ăn gì nha, nàng thực sự rất đói, chỉ xem sách quên mất , thế nhưng là thật sự đói.

"Chủ nhân, ta biết nên làm như thế nào !" Vô Song vèo một cái ly khai, sau nửa canh giờ tiến vào lấy ra một chuỗi thịt nướng thơm ngào ngạt đưa cho Diệp Như Phong. Diệp Như Phong nói tiếng cảm ơn, liền bắt đầu gặm cắn. Cửu Dương nhìn thẳng chảy nước miếng, thế nhưng hắn không cần ăn cái gì cả a, cho nên... Chỉ có thể chảy nước miếng!

"Đồ nhi, ngươi xem nhanh như vậy, sẽ nhớ được sao?"

Diệp Như Phong gật gật đầu, "Có thể, ta có thể đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được!"

Cửu Dương nhìn nàng, có loại xúc động muốn chết, trời ạ, đọc nhanh như gió, còn đã gặp qua là không quên được, thảo nào nàng liền xem nhiều mà nhanh như vậy.

"Cái kia, đồ nhi, ngươi xem rồi đồng thời cũng cần lĩnh ngộ, không thể chỉ ghi nhớ, tỷ như công kích kỹ năng của nhất cấp ma pháp sư hỏa hệ, ngươi phải biết có những thứ ấy, lực lượng các loại, đều phải nhớ kỹ!"

Diệp Như Phong gật gật đầu, lòng bàn tay khẽ mở, một đoàn ngọn lửa toát ra, vung tay lên, một chiếc roi bằng lửa vung lên ba ba đánh trên mặt đất, phát ra thanh âm thanh thúy.

"Chiêu này kêu là hỏa chi lửa cháy mạnh, có thể theo triệu hoán đẳng cấp mà thăng cấp, chậm rãi tăng cường."

Diệp Như Phong thu hồi tay, lòng bàn tay xuất hiện thủy cầu, thủy cầu chậm rãi biến lớn, theo tay nàng vung lên, đánh ở trên bàn, bàn lập tức cách cách biến thành mảnh nhỏ, "Đây là ta lĩnh ngộ thủy chi rửa, cái khác còn chưa có xem xong!"

Diệp Như Phong nói , tiếp tục gặm cắn thức ăn, thật đói, thật đói, hoàn toàn không biết tâm sư phó bây giờ đã bị khiếp sợ nhìn Diệp Như Phong, ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ, đã hoàn toàn nói không ra lời. Mà vô song công tử truyện sớm đã tỉnh,lại bị màn kích thích vừa rồi thiếu chút nữa ngất đi, chủ nhân của hắn rốt cuộc là cái gì? Mới một ngày, nàng vậy mà lĩnh ngộ hai hệ kỹ năng, hơn nữa cũng không yếu, còn tổ hợp.

"Cái kia... Đồ nhi, ngươi có hay không cảm thấy linh lực của ngươi không đủ dùng?"

"Linh lực?" Diệp Như Phong nhìn sư phó, chờ đợi hắn giải thích.

"Chính là ngươi dùng vừa kỹ năng, có thể hay không cảm giác vùng đan điền mau khô kiệt, không thể ở sử dụng tiếp?" Cửu Dương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn biểu tình của nàng mờ mịt, mong là linh lực nàng cũng tiêu hao. Thế nhưng Diệp Như Phong lắc lắc đầu.

"Sẽ không a, ta cảm thấy đan điền tràn đầy, cuồn cuộn không ngừng, còn có thể làm tiếp!"

"Phốc..."

Cửu Dương phun , đáng tiếc không ra máu, hồn phách phiêu phiêu dao động, hiển nhiên là vì chịu không nổi kích thích.

"Sư phó, ngươi làm sao vậy?"

Chương 9: Không thể ở lại, đả kích!

"Không có việc gì!" Cửu Dương lắc lắc đầu, hắn không bị đả kích cũng không được, cần tỉnh táo một chút!

"Đồ nhi tốt, ngươi chậm rãi lĩnh ngộ, vi sư ngủ trước!".

Diệp Như Phong gật gật đầu, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ tu luyện, Vô Song công tử sau khi trải qua đả kích đã quyết định không nhìn nàng, chủ nhân thôi mà, không thể trốn. Nghĩ tới đây, tựa hồ đi ngủ thôi.

Chớp mắt ba ngày trôi qua. Hầu như tất cả các sách đã xem xong, kỹ năng mới cũng đã lĩnh hội, nhìn sư phó mấy ngày nay yên tĩnh, Diệp Như Phong hiếu kỳ hỏi.

"Sư phó, lúc ta rời đi, người không thể cùng ta đi sao?".

Cửu Dương mở mắt ra, nhìn nàng, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc.

"Ngươi nguyện ý dẫn ta đi?".

Diệp Như Phong gật gật đầu, "Người là sư phó cùa ta, ta đương nhiên nguyện ý mang người đi, chỉ là ta không biết làm như thế nào!" Dù sau sư phó cũng chỉ là một hồn phách thực sự là không biết làm sao.

Cửu Dương nghe thấy lời của nàng, mắt hồng hồng, nhìn nàng, thở dài, "Quên đi, lấy bản lĩnh của ngươi bây giờ, ta cũng không dùng được, ta bây giờ, trừ phi là đúc lại thân thể ngoài ra cũng không còn cách nào ra!".

"Đúc lại thân thể? Ta có thể giúp người!" Diệp Như Phong cắn cắn răng, sư phó là người duy nhất đối tốt với nàng, mặc dù hắn dạy đạo lý nàng có chút khó có thể tiếp thu, thế nhưng nàng rất thích cá tính của sư phó, hắn cũng làm cho nàng cảm giác được, tự mình có thể trở nên mạnh mẽ.

Cửu Dương thở dài, "Đúc lại thân thể rất phiền phúc, đồ nhi tốt, chờ ngươi đạt tới thần vương mới có năng lực này".

"Thần vương?" Đó là cái dạng cấp bậc gì, vì sao cảm thấy thật là cao, thật xa xôi.

"Triệu hoán sư cấp bậc cơ bản chia làm, cửu cấp, cũng xưng là ma pháp, mà chúng ta chính là ma pháp triệu hoán sư, sau liền chia làm, lãnh chúa, đại lãnh chúa (chia làm sơ, trung, hậu đỉnh phong), đế vương (cũng xưng là quân chủ), đế thần, đế tôn, sau là thần vương, thần quân, thần hoàng, thần tôn, cuối cùng thì lại là thánh giả, thánh vương, thánh thần, thánh tôn (mỗi cấp lại chia 1-9 cấp), ma pháp sư cùng triệu hoán sư có thể cùng tu, những người không thể trở thành triệu hoán sư liền trở thành ma pháp sư, hoặc trở thành chiến sĩ, mà chiến sĩ cũng chia làm cửu cấp, sau cửu cấp đều như nhau, ma pháp sư cũng giống như vậy, càng về sau tu luyện càng khó, thời gian có thể lên đến ngàn năm cũng chưa chắc có thể tu luyện tới thần vương, vi sư...".

"Ngàn năm?". Tu luyện tới thần vương cần thời gian lâu như vậy? Thảo nào sư phó tinh thần sa sút như thế, nguyên lai là bởi vì thời gian.

"Sư phó, người bây giờ là cấp bậc gì?".

Nhắc tới tu vi của mình, Cửu Dương thần thái phấn khởi, "Vi sư là cấp bậc thánh vương, ngũ hệ ma pháp triệu hoán sư!". Cũng chính là ma pháp cùng triệu hoán sư song tu.

"Sư phó xuyên qua đã được mấy nghìn năm?". Diệp Như Phong nhíu nhíu mày, xem ra sư phó xuyên qua nơi này, dựa theo thời gian xuyên việt, bên kia chỉ là qua mấy năm mà thôi!

Cửu Dương mặt đỏ lên, bị chất vấn vẻ mặt khó chịu, "Sao có thể, ta chỉ mới qua được có mấy trăm năm mà thôi, vi sư là ai, thiên phú thế nào lại có thể so sánh với những người đó, vi sư là thiên tài, sao có thể cần thời gian lâu như vậy!".

"Vậy ta cũng sẽ không cần đến mấy trăm năm, có lẽ mấy chục năm là đủ rổi!".

Cửu Dương nghe thấy lời nàng tự lẩm bẩm, bước hụt chân, thiếu chút nữa té ngã, đồ đệ, ngươi không thể không đả kích vi sư sao!

"Đúng vậy, thiên phú của ngươi so với vi sư mạnh hơn nhiều!". Cửu Dương nhìn nàng, biết nàng ở lại chỗ này thời gian không bao lâu.

"Đồ nhi, còn có một việc sư phụ muốn nói cho ngươi, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ!".

"Sư phó mời nói!".

"Nếu có một ngày, ngươi gặp Phượng gia đại tiểu thư, ngươi nói với nàng, không cần đợi vi sư!". Cửu Dương trên mặt ngập tràn không muốn, nhưng lại cắn răng mở miệng.

"Đồ nhi nhớ kỹ!".

Chương 10: Ly biệt sắp tới, sư phó tặng đồ!

"Sư phó cũng biết ngươi ở tại chỗ này không được mấy ngày, chỉ hi vọng ngươi có thể trưởng thành nhanh lên một chút, có lẽ như ngươi nói, sẽ có một ngày có thể đúc lại thân thể cho sư phó, sư phó còn có thể ra ngoài nhìn lại thế giới này!" Cửu Dương thở dài, đáy lòng mang theo niềm trông mong nhè nhẹ.

"Đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực !"

Nàng không biết mình cần phải qua bao lâu, thế nhưng nàng sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất trở về, giúp đỡ sư phó đúc lại thân thể. Như hắn nói, mình xem xong những sách này đích thực không cần mấy ngày, ở đây cũng không phải nơi nàng có thể ở, nàng có thù oán muốn báo, cha chờ nàng trở lại cứu, thù của mẫu thân, và đệ đệ mất tích, nàng muốn tìm về.

"Được!"

Có thể gặp phải một đồ đệ như vậy, hắn thực sự cảm thấy rất thỏa mãn.

"Sư phó, có thể nói cho đồ nhi biết ai đem ngươi biến thành như vậy không? Sẽ có một ngày đồ nhi báo thù cho ngươi!" Sư phó là thánh vương cường giả, có thể giết chết hắn, chắc chắn cũng là thánh vương khác cường giả khác, mặc dù hiện tại nàng không thể giúp sư phó báo thù, nhưng chờ nàng tới thánh vương nhất định sẽ báo thù cho hắn!

Cửu Dương nhìn nàng phát ra ánh mắt lạnh lẽo, "Thù của sư phó, sư phó muốn tự mình báo!"

Diệp Như Phong gật gật đầu, sư phó cũng giống nàng, không thích người khác giúp đỡ, đã như vậy tùy hắn được rồi, nàng cũng chỉ muốn đúc lại thân thể cho sư phó là được.

"Đi tu luyện đi, tới lúc ngươi đạt nhị cấp ma pháp triệu hoán sư là có thể ra ngoài!"

"Đồ nhi nhớ kỹ!" Sau mỗi một ngày, Diệp Như Phong đều rất nỗ lực đọc sách, học tập kỹ năng, sách bày ở phía trên càng ngày càng ít. Nửa tháng sau, tất cả kỹ năng cũng đã xem xong, cũng gần lĩnh hội hết, thực lực của nàng cũng tăng lên tới ma pháp triệu hoán sư nhị cấp, mặc dù chỉ là sơ cấp, thế nhưng đã là phi thường biến thái. Nhưng Diệp Như Phong cũng không tính toán rời đi mà tiếp tục tu luyện. Thẳng đến một tháng sau, thực lực của nàng tới đỉnh nhị cấp ma pháp triệu hoán sư lúc này mới tính toán rời đi. Mà một tháng này, nàng không hề bỏ một linh cơ tu luyện nào, năm hệ cùng tu luyện, quang ám hai hệ bởi vì Cửu Dương chưa từng gặp, nên cũng không có cách nào tu luyện. Diệp Như Phong cũng không để ý đến, nàng chỉ cần năm hệ cũng đã đủ dùng, quang ám sau này tu luyện cũng được.

"Sư phó!"

"Đỉnh nhị cấp ma pháp triệu hoán sư, thiên phú tiểu Phong Phong thật là biến tháu mà"

Cửu Dương thấy thành tích của nàng liền khiếp sợ, năm hệ cùng tu luyện, cư nhiên có thể một tháng tu luyện đến đỉnh nhị cấp ma pháp triệu hoán sư, ma pháp triệu hoán sư đồng thời tu luyện tốc độ thật là thần tốc!

"Là do sư phó dạy bảo tốt!"

Như Phong cười cười, mặc dù muốn rời đi, nhưng là lại có thể cảm nhận được kỳ vọng Cửu Dương đối với nàng, nàng âm thầm thề, nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng.

"Rất tốt, quả nhiên không nhìn lầm người mà, lời sư phó chỉ điểm chắc đã nhớ hết đi?"

Như Phong gật gật đầu, "Vâng, sư phó, đồ nhi muốn đi!" Con đường phía trước rất dài, nàng cần giương cánh bay cao, nàng sẽ ở ơi cao nhất nhìn xuống thế giới này, còn có thế giới kia nữa.

"Rất tốt, chiếc nhẫn trữ vật này là lễ vật sư phó tặng ngươi, có thể chứa đựng tất cả mọi thứ ngươi cần, dung lượng thì chỉ cần ngươi sẽ không đem núi vàng núi bạc chuyển vào hết, hẳn là sẽ đủ cả. Những thứ này là quặng cao cấp, thích gì thì lấy đi mua, ngàn vạn không cần tiết kiệm. Bất quá quặng cao cấp này ngươi nên đổi thành cấp thấp hay trung cấp mà sử dụng, dù sao thực lực của ngươi bây giờ quá thấp, so với mấy gia hỏa mạnh mẽ hiện nay thì chưa đủ. Hãy chú ý ẩn giấu chính mình, sư phó đưa cho ngươi đủ để dùng mấy chục năm, ngươi cũng phải nỗ lực, hiểu chưa?"

"Đồ nhi cảm ơn sư phó!" Diệp Như Phong không chút khách khí lấy chiếc nhẫn trữ vật mang lên tay, rất là hài lòng, lớn nhỏ vừa vặn!

"Những thứ đồ khác sư phó sẽ giữ lại, ngươi không lấy được!"

Cửu Dương cười nói, Như Phong nhìn dây xích tay cách đó không xa, hài lòng gật gật đầu, "Sư phó, ta mang theo cái kia rất đẹp, cho ta được không?" Cửu Dương khóe miệng co rút, tiểu gia hỏa này, quả thực học vô sỉ rất nhanh!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro