Vip 5: Đại hội đấu giá, tin tức đệ đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vip 5: Đại hội đấu giá, tin tức đệ đệ

"Cha, uy lực của Quân chủ kiếm thế nào?". Như Phong nhớ tới cây Quân chủ kiếm mình mua cho phụ thân, không biết phụ thân có thể phát huy bao nhiêu uy lực, bất quá đối mặt với Âu Dương gia chủ, phụ thân mặc dù có Quân chủ kiếm cũng khó chống đỡ được.

"Không tệ, chỉ là thực lực phụ thân vẫn không đột phá, nếu không tới cấp bậc Lãnh chúa cũng sẽ không như bây giờ ngay cả bảo vệ Như Phong cũng không được!". Nhắc tới tu vi của mình, Diệp Định Thiên cảm thấy rất khổ não, mình đã là cửu cấp đỉnh, không biết vì sao lại đột phá không được, hắn cũng cảm nhận được linh khí của mình tích lũy đã đầy, nhưng lại tìm không được chỗ đột phá.

"Cha, chuyện tấn chức này, có đôi khi người quá lo lắng thì không thể tấn chức, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, có khi trong nháy mắt liền tấn chức!". Như Phong vừa nói xong, Diệp Định Thiên liền nhìn Như Phong, đột nhiên minh bạch cái gì, lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

"Có lẽ cha thực sự là quá lo lắng, Phong nhi, khó có dịp về nhà, bồi cha thật tốt nha!".

"Đương nhiên, sư phó đáp ứng cho con ở nhà nửa tháng, Như Phong đương nhiên cùng người, cha, có thu được tin tức gì không?". Nếu có thể tìm về đệ đệ, người một nhà có thể đoàn viên rồi, lòng của nàng cũng có thể để xuống.

"Không có tin tức của Như Trần, không biết hắn hiện tại thế nào?".

Mấy ngày nay cùng Âu Dương gia lăn qua lăn lại sống dở chết dở, làm sao có thời gian tìm Như Trần, cũng không biết hắn hiện giờ ra sao, nghĩ đến bọn họ đều ở đây, nhưng nhi tử lại không biết ở đâu, trong lòng rất khó chịu.

"Cha, con nhất định sẽ tìm được đệ đệ!".

Như Phong bảo đảm nói, tìm được đệ đệ mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.

"Phụ thân tin con, Như Phong, con bây giờ là cấp mấy?".

"Vô Song cũng không nói gì sao?".

Như Phong nhìn Vô Song, Vô Song nhún nhún vai, tươi cười yêu nghiệt treo trên mặt, tăng thêm vài phần yêu mị, làm toàn thân Như Phong không được tự nhiên, "Chủ nhân, thất cấp đi!".

"Thất cấp!".

Diệp Định Thiên khiếp sợ nhìn nữ nhi, mới bao lâu, nàng vậy mà đã đến thất cấp, thiên phú này...

"Thiên tài a!".

Diệp Định Thiên lần này không có té xỉu, thật lâu sau, cảm thán nói, không ngờ chính mình lại có nữ nhi có thiên phú yêu nghiệt như vậy, chẳng những là toàn hệ triệu hoán sư, lại còn là luyện dược sư, hắn thực sự cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh!

"Cha, người không té xỉu?". Như Phong cười hỏi, Diệp Định Thiên thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc nàng một cái, "Làm cha người, sao có thể luôn té xỉu, đưa nhỏ này...". Mặc dù có chút không ý tứ, thế nhưng ngữ khí kia lại tràn đầy sủng nịch, có nữ nhi như vậy, hắn còn lo lắng cái gì.

"Cha, con muốn ăn đồ người nấu, thật đói!".

Diệp Định Thiên vội vã gật đầu, "Cha liền đi mua nấu cho con ăn, Vô Song, chúng ta đi!".

Vô Song hướng chủ nhân nháy mắt mấy cái, cười rời đi.

"Thanh Dật, ngươi nghĩ ta nên tặng ngươi lễ vật gì?".

Thanh Dật nhìn nàng, vẻ mặt không hiểu, tặng hắn lễ vật, nàng không phải đã tặng hắn một bộ y phục sao?

"Không bằng lần đấu giá này ta lại mua cho ngươi một bộ y phục đi, ngươi mỗi ngày chỉ mặt một bộ y phục...". Mặc dù trên người hắn không có vấn đề gì, cũng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thế nhưng nàng cảm thấy người thích sạch sẽ luôn mặc một bộ y phục như hắn, thực sự sạch sẽ sao?

Thanh Dật nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú, giải thích, "Chờ ngươi sau này liền biết, cũng không cần thay quân áo, chỉ một bộ y phục liền đủ!">

Trên người hắn sạch sẽ, hơn nữa, mặc dù y phục có bị dơ, chỉ cần hắn sử dụng ma pháp, dĩ nhiên lại sạch sẽ, không ngờ nàng vậy mà hoài nghi trên người hắn không sạch sẽ...

"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết người là cấp bậc gì, hoặc là nói cho ta, ngươi là nghề nghiệp gì, ngươi quá thần bí, ta hiếu kỳ!".

Như Phong nhìn hắn, không thể không nói, nàng thực sự rất tò mò đối với Thanh Dật, hắn chưa từng có triệu hoán ma thú, cũng không có thấy hắn dùng chiến khí, cái khác càng không cần phải nói, hình như thần tiên bình thường, vung tay áo lên, liền đối phó tất cả.

"Hiện tại chưa tới thời điểm thích hợp để nói ngươi biết, chỉ cần lễ vật ngươi đưa, ta đều thích!".

Thanh Dật thản nhiên nói, Như Phong mắt trắng liếc hắn một cái, lại là những lời này, nàng thực sự hoài nghi, hắn duy trì thần bí như vậy làm gì? Vì sao đều không chịu nói cho nàng biết, những cái khác thì đều nói hết a!

Thật là!

"Chờ đến khi thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta ở lại bên cạnh ngươi, ta sẽ không hại người!".

Thanh Dật nhìn nàng mất hứng, giải thích, Như Phong hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bụng truyền đến đau đớn, Như Phong nhíu mày, ôm bụng, đáng chết, sao lại đau như thế, cảm giác này rất quen thuộc...

"Ngươi làm sao vậy!".

Như Phong nhìn hắn, trên trán mồ hôi chi chít, lại cắn chặt môi, không hé răng, quá mất mặt, chính mình cư nhiên tới nguyệt sự, sắp 14 tuổi rồi mới đến ngoạn ý, phát dục thật là chậm, bất quá tới thì tới, sao lại còn đau...

Thanh Dật nhìn nàng đau như vậy, khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng.

"Ta không sao, ta đi ngủ một giác là được!".

Như Phong ôm bụng đi vào phòng, Thanh Dật vội vã đuổi theo, Như Phong nhìn hắn đi tới, trên khuôn mặt tuyệt sắc tràn ngập lúng túng, hắn rốt cuộc có biết hay không nàng đang rất lúng túng, dù sao nàng cũng phải xử lý việc này đi!

"Ngươi ra, ta không sao...".

Đau chết nàng, sắc mặt Thanh Dật rất khó coi, "Ta đi tìm đại phu cho ngươi...".

"Ta không phải là đại phu sao? Ngươi ra, ta không sao, ta nghỉ ngơi một chút liền tốt!".

Như Phong phất tay đuổi hắn, cảm giác dưới thân không ngừng có dịch thể ấm áp chảy ra, thật là đáng chết, lần đầu tiên thế nào giống với kiếp trước, đau chết a!

"Ngươi...".

"Ta không sao...". Như Phong thật sự có chút sốt ruột, đợi lát nữa y phục ướt đẫm màu đỏ!

"Tiểu long long, Hàn Hàn, Hoa Hoa tống hắn ra!".

Muốn chết, nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị hắn hành hạ chết!

"Đi thôi, chủ nhân nói không có việc gì liền không có gì!".

Tam thú vội vã đem Thanh Dật đuổi ra, đóng cửa kỹ.

"Phong nhi...".

"Bá phụ, người trở về đúng lúc, Như Phong đau bụng đang ở trong phòng, hình như rất khó chịu!".

Thanh Dật vội vàng nói, Diệp Định Thiên sợ đến mức vội vã bỏ đồ lại vọt vào phòng, Như Phong vội vã đắp kín chăn, thiếu chút nữa chợt tiết, thực sự là đủ mất mặt.

"Cha! Đi vào cũng không gõ cửa!".

Như Phong sắc mặt rất là khó coi, tái nhợt dọa người.

"Phong nhi, con làm sao vậy?".

Diệp Định Thiên lo lắng hỏi, Như Phong nhìn hắn cùng các ma thú của nàng mở to mắt nhìn nàng, khóc không ra nước mắt.

"Cha, con không sao!".

Như Phong cực điểm không biết nói gì, Diệp Định Thiên ngồi ở bên giường, vươn tay sờ trán nàng, một mùi vị truyền vào mũi, đến các ma thú cũng nhíu mày, "thế nào lại có mùi máu nồng đậm như vậy, chủ nhân, ngươi bị thương!".

Hàn Hàn lớn tiếng thét chói tai, Như Phong thực sự muốn tìm cái lỗ chui xuống, nàng mắc cỡ chết được!

Diệp Định Thiên tựa hồ minh bạch cái gì, lúng túng nhìn bọn họ, thản nhiên nói, "Đều đi ra ngoài đi, để Như Phong nghỉ ngơi thật tốt!".

"Thế nhưng chủ nhân...".

"Ta cũng đã nói, không có việc gì!".

Như Phong phát hỏa quát, tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết, nếu không sau này mất hết thể diện!

"Đi ra ngoài đi!".

Thanh Dật dẫn đầu rời đi, nhìn bọn họ rời đi, Như Phong lúc này mới ngã xuống giường, vộ vã nhập định điều tức, muốn giảm bớt đau đớn trên người.

"Bá phụ, Như Phong thực sự không có việc gì?".

"Không có việc gì, ta đi ra ngoài một chuyến, các ngươi không cần đi theo, ta rất nhanh sẽ trở về!". Diệp Định Thiên vội vã ra ngoài, không bao lâu liền về, không để ý tới ánh mắt tò mò của mọi người, đi vào phòng Như Phong, nhìn thấy nàng nhập định, hai má tái nhợt vô cùng, rất đau lòng.

"Phong nhi, cái này cho con!".

Như Phong nhìn đồ trong tay phụ thân, vẻ mặt không hiểu, "Phụ thân, đây là...".

Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Định Thiên có chút lúng túng, "Phong nhi, mẹ con không ở đây, phụ thân cũng không ngờ con đã lớn, những thứ này là phụ thân mua cho con, tháng sau cần chú ý, hẳn là có dược tễ giảm đau, nghĩ tốt liền kiểm tra a!".

Diệp Định Thiên buông túi nguyệt sự xuống, vội vã ra ngoài.

Như Phong trên mặt xoát đỏ, không ngờ phụ thân vậy mà nhìn ra, bất quá, phụ thân tự mình đi mua cho nàng, trong lòng nàng rất cảm động, nàng đi tới thế giới này, nàng căn bản không biết những thứ đồ đó, phụ thân...

Như Phong cầm túi nguyệt sự lên, trong lòng ấm ấp, tựa hồ đau đớn cũng giảm bớt!

Chờ lúc Như Phong tỉnh dậy đi ra, liền thấy vài đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, làm lòng nàng chíp bông.

"Các ngươi làm sao vậy?".

"Chủ nhân, ngươi không sao chứ?".

Như Phong lắc đầu, "Không có việc gì, để mọi người bận tâm!". Không ngờ lần đầu tiên đến nguyệt sự lại làm mọi người lo lắng, rất nhiều năm về sau, chúng thú cùng Thanh Dật cuối cùng cũng minh bạch, vì soa Như Phong hôm nay lại có biểu hiện như vậy!

"Không có việc gì liền ăn cơm đi, nhìn sắc mặt ngươi không tốt, ăn nhiều một chút!".

Diệp Định Thiên làm cho nàng nguyên một bàn ăn thịnh soạn, trừ Thanh Dật cùng Vô Song, những người khác chỉ có thể trỏng mong nhìn bọn họ ăn cơm, ai kêu bọn hắn không phải ở dạng người đây!

"Như Phong, ăn nhiều một chút!".

Trên vàn cơm, Diệp Định Thiên không ngừng gắp thức ăn cho Như Phong cùng Thanh Dật, làm hai người rất khiếp sợ, đặc biệt là Thanh Dật, vốn rất kiêng dè, trong lòng lại có cảm giác ấm áp, làm hắn có loại ấm áp chưa từng trải qua, vậy mà toàn bộ đều ăn hết.

Nghỉ ngơi hai ngày, Như Phong đã hết khó chịu, ngày kế, ba người liền xuất phát, mà các ma thú cũng trở về thế giới ma thú, cứ như vậy, có thể ẩn giấu thực lực thực sự của Như Phong, cũng có để tiện hành động.

Dọc theo đường đi, rất nhiều người để hướng trấn bên cạnh chạy tới, không ít danh môn vọng tộc, đa phần đều trực tiếp ngồi ma thú tới, hoặc là bay trên trời, làm Như Phong nhíu mày, thực sự là rêu rao.

"Cha, mệt không?".

Như Phong nhìn phụ thân, đã đi nửa ngày rồi, vậy mà còn chưa tới.

"Không mệt, chỉ là tốc độ này, cần phải mấy ngày mới có thể đến nơi, không biết chúng ta có địa phương để ở hay không!".

Diệp Định Thiên có chút lo lắng, Phong nhi khó có được ra ngoài một chuyến, hắn sợ nàng chịu không nổi.

"Hàn Hàn!".

Hàn Hàn chạm đất, Như Phong để phụ thân đi lên, Hàn Hàn lập tức bay lên, hô một tiếng, cấp tốc vượt lên trước những ma thú kia, xa xa vượt lên đầu, bên tai còn truyền đến tiếng mắng to phía sau.

"Phong nhi, đây không phải là sư tử sao? Thế nào...".

"Cha, Hàn Hàn là Nhật Hình ưng sư, hiện tại còn ở ấu kỳ, chờ sau khi trưởng thành sẽ còn lớn hơn nữa, tốc độ phi hành của hắn cũng sẽ nhanh lên!".

Như Phong giả thích, sờ sờ đầu Hàn Hàn, vẻ mặt tán thưởng, Hàn Hàn càng ra sức bay.

"Chủ nhân, chủ nhân, lúc nào luyện chế dược tễ biến hóa cho chúng ta, ta muốn trở thành người!".

Tiểu long long lớn tiến ghỏi, nhìn bộ dáng yêu nghiệt của Vô Song, gào khóc kêu to, ngay cả ngủ đều cũng yêu nghiệt như vậy, thực sự là đố kị chết ma thú!

Biến hóa dược tễ? Phải Vương cấp luyện dược sư mới có thể luyện chê, nàng hiện tại mới lục cấp a, nếu không, ngày nào đó tìm sư phó luyện chế cho nàng mấy bình???

"Chủ nhân, ngươi nhẫn tâm nhìn ta một nam nhân đẹp trai mười phần như vậy vẫn không thể xuất hiện sao?".

Như Phong co rút khóe môi, nam nhân đẹp trai mười phần? Đâu, nàng tại sao lại không thấy!

"Ha ha... Nam nhân, ngươi tính là nam nhân gì...". Hoa Hoa cười run rẩy hết cả người, sắc mặt tiểu long long đỏ lên, "Ta chính là nam nhân!".

Như Phong cũng cười theo, "Các ngươi cứ như vậy trước đi, chờ ta sau 16 tuổi, các ngươi mới nói chuyện biến hóa!".

"Vì sao?".

Lần này không chỉ tiểu long lòng, ngay cả Hàn Hàn cùng Hoa Hoa cũng không vui, Vô Song khóe môi câu dẫn, cười yêu mị.

Như Phong nhìn bọn họ, chỉ vào mình, "Không có thấy chủ nhân ta còn là một tiểu cô nương sao? Chờ lúc ta cao lên hãy nói, nếu không các ngươi mỗi cái đều là cao to uy mãnh, một mình ta nhỏ như vậy, ta không đáp ứng!

Như Phong nói làm cho mọi người co rút khóe môi, chủ nhân, ngươi cũng rất quá đáng... Mặc dù là ủy khuất cũng không dám nói ra.

"Kỳ thật chủ nhân đối với các ngươi cũng tốt, các ngươi hiện tại đều đang còn nhỏ, nếu uống xong biến hình dược tễ, các ngươi cũng chỉ là một tiểu pudding, biến không được thành nam nhân đẹp trai mười phần!".

Vô Song hảo tâm nhắc nhở, mấy ma thú nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi nói đều là thật?".

Như Phong nhìn ba người bọn họ, ba tiểu pudding, đây không phải là ba oa oa, chỉ suy nghĩ một chút liền bất giác muốn bắt nạt, trong lòng không khỏi suy tư, có hay không tìm sư phụ luyện chết biến hình dược tễ cho bọn hắn.

"Vậy chúng ta không biến hình".

Tiếu long lòng là người thứ nhất phản kháng, hắn không muốn biến thành tiểu oa nhi, hắn nhất định phải lấy bộ dạng tuấn mỹ vô song xuất hiện trước mặt chủ nhân, như vậy mới có thể so với Vô Song.

"Vậy ta cần bao lâu mới có thể trưởng thành?".

Hàn Hàn hiếu kỳ hỏi, hắn đã sống mười mấy năm, lúc nào mới có thể trưởng thành a?

"Hẳn là còn phải mấy năm nữa đi, còn Hoa Hoa, hẳn là cũng không sai biệt lắm...".

"Vậy ta cũng không sai biệt lắm!". Tiểu long long cao hứng hoa chân múa tay vui mừng, Vô Song nhìn nó, cười xán lạn, "Còn ngươi... Ít nhất còn cần ngàn năm...".

"Vô Song, ngươi có hay không lừa ta!". Tiểu long long nổi giận đùng đùng hỏi, ngàn năm, nào có cần ngàn nắm mới trưởng thành! Lừa người!

Vô Song nhìn nó, "Dù cho không cần ngàn năm, cũng cần ít nhất trăm năm, ai kêu người là Long tộc!".

Vô Song lời nói làm tiểu long long triệt để im miệng, trên trăm năm, vậy hắn chẳng phải là...

"Chủ nhân...".

Tiểu chính thái, tiểu chính thái, hắn không muốn!

"Bất quá mặc dù ngươi vừa mới nở ra, nhưng cũng không biết ngươi sinh ra đã bao lâu rồi, tìm một cơ hội đi Long tộc nhìn liền biết, nói không chừng, ngươi đã ra cả trăm năm!".

Lời nói của Vô Song làm tiểu long long ánh mắt sáng lên, "Thực sự có thể? Bất quá ta làm sao biết Long tộc ở chỗ nào?".

Hắn cũng muốn về nhà đi, không biết cha mẹ tại sao lại muốn vứt bỏ hắn!

"Thuận theo tự nhiên đi, ta tin sau này sẽ có cơ hội!".

Lời của Vô Song làm Như Phong cảm thấy càng thêm hiếu kỳ, "Vô Song, Long tộc đều là ma thú một tộc sao?".

"Đương nhiên không phải, Long tộc có phân tôn ti, tiểu long long là huyết thống Long tộc vương tộc cao quý, lúc trước ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, triệu hoán sư trên thế giới này, thế nhưng còn có thần thú triệu hoắn sư, bất quá nàng năm khó gặp, mà Long tộc, Bạch hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ đại thần thú, có thể trở thành thần thú triệu hoán sư là ngàn năm một thuở!".

"Như vậy xem ra, trở thành thần thú triệu hoán sư chẳng phải là so với toản năng triệu hoán sư ta đây còn muốn lợi hại hơn sao?".

Như Phong giờ mới hiểu được, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, có lẽ, thế giới này không chỉ ngừng lại ở đại lục này.

"Kia thì chưa chắc, chủ nhân, hiện tại ngươi còn phải tu luyện cho tốt, lấy thực lực của ngươi bây giờ, còn rất yếu!".

"Ta biết, cảm ơn Vô Song!".

Thời gian Vô Song theo sư phó, nàng còn không biết ở đâu, Vô Song là tiền bối, mà nàng đường đi còn rất dài.

"Chủ nhân, liền xuống ở đây đi, phía trước quá náo nhiệt!".

Hàn Hàn đáp xuống, sưu một cái trở về thế giới triệu hoán sư, ba người Như Phong liền đi bộ vào thành, nhìn Phong Lâm trấn náo nhiệt dị thường, khóe môi vi câu, chỉ mong lần này có thứ mà nàng thích, nếu không lần này thật sự là đến không công.

"Hội đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta vào đi thôi!".

Ba người đi vào, phía trước có bày ghế ngồi, nhìn trên đài đầy những lồng sắc, bên trong là ma thú mê muội, còn có hộp, không biết chứa cái gì.

"Chư vị, hôm nay là hội đấu giá mườ năm khó có một lần hội đấu giá Đại Hình, mọi người đều nhìn thấy, nơi này có rất nhiều ma thú, cùng với kiếm của chiến sĩ, còn có bảo y, còn có thật nhiều dược tễ, hội đấu giá bắt đầu, giá cao thì được".

"Phụ thân, người xem một chút có thích cái gì không?".

Như Phong nhìn ma thú trên đài, không biết có ma thú thích hợp với mình hay không, bất quá ma thú này đẳng cấp cũng không cao, đều là bát cấp, có con mới chỉ là tam cấp, tức cấp, bất quá có rất nhiều chủng loại.

"Không có, Phong nhi nhìn xem có ma thú thích hợp hay không?".

Như Phong lắc đầu, "Không có!".

"Kiện đấu giá thứ nhất chính là ma thú, Thiểm Điện ngân sói Phong hệ, tứ cấp ma thú, đấu giá mười trung cấp quặng!".

"Giá trái lại rất cao!".

Như Phong nhíu mày, tam cấp Phong hệ sư ưng lúc trước cũng mới chỉ có ba trung cấp quặng, lần này đấu giá tới 10 trung cấp quặng!

"Là ẩn tàng cấp bán đấu giá, thực lực Thiểm Điện ngân sói thực lực không thấp hơn cấp năm, mười trung cấp quặng không đắc!". Thanh Dật nhàn nhạt giải thích, liền nghe thấy có người bắt đầu kêu giá, mỗi lần một trung cấp quặng, rất nhanh liền đạt tới 20 trung cấp quặng, cuối cùng bị một thiếu nữ giành được.

"Kiên thứ hai là thủy hệ ma thú, một tiểu kỳ lân, giá khởi điểm ba cáo cấp quặng!".

Người chủ trì vỗ tay, lập tức có người mang ra một tiểu kỳ lân lóng lánh giốn gnhuw trâu nghé, thoạt nhìn còn rất nhỏ, hơn nữa nhỉn ra được, hẳn là vừa mới sinh ra không lâu, thực lực cũng rất yếu.

"Chủ nhân, đoạt nàng!".

Thanh âm Vô Song truyền đến, Như Phong càng thêm khẳng định, lúc vừa mới thấy kỳ lân, nàng đã nghĩ muốn một ma thú như vậy, không chỉ nhìn được, hơn nữa trong cặp mắt trong suốt kia làm cho nàng rất muốn nó.

Quân Kiếm Như nói, "Tiểu kỳ lân là tiểu kỳ lân, bất quá thực lực hình như rất yếu, ba cao cấp quặng, đây cũng là quá đen đi!".

Dưới đời lập tức huyên náo lên, tiểu kỳ lân xuất hiện, làm thủy hệ ma pháp triệu hoán sư sôi trào, ai cũng muốn có ma thú hiếm như vậy, mặc dù thực lực yếu, thế nhưng dù sao cũng mới sinh ra không phải sao?

"Kỳ lân này vừa mới sinh ra không lâu, thực lực rất yếu, nhưng cũng là nhất cấp, huống chi, nó còn là ma thú tiếp cận thần thú, ba cao cấp quặng, đã là giá thấp!". Người chủ trì cười nhạt giải thích, lập tức có người giơ bài, "Bốn cao cấp quặng!".

"Năm cao cấp quặng!".

Như Phong không chút nào tỏ ra yếu kém, dưới nào một mảnh huyên náo, lập tức sôi trào, không ít đại gia tộc đều kêu giá làm thêm náo nhiệt, Như Phong khóe môi co rút, xem ra thủy hệ ma thú cần tốn chút quặng.

"Sáu cao cấp quặng!".

"Bảy cao cấp quặng!".

"Mười cao cấp quặng!". Như Phong trực tiếp nâng giá, người ở dưới đài đều nhìn nàng chằm chằm, mắt đỏ tươi.

"Mười lăm cao cấp quặng!".

Dưới đài một mảnh yên tĩnh, mọi người đều nhìn thiếu nữ kia, căm tức nhìn Như Phong, khóe môi Như Phong co rút, "Hai mươi cao cấp quặng!".

Toàn trường tĩnh mịch, hai mươi cao cấp quặng, dạng gia tộc gì mới có thức lực đó, mua một thủy hệ ma thú, quá mắc!

"Uy, ngươi có phải hay không cố ý tranh với bản cô nương!".

Thiếu nữ căm tức nhìn Như Phong, Như Phong không cam lòng tỏ ra yếu kém, "Giá cao thì được, thủy kỳ lân này, ta định rồi!".

Như Phong lộ ra nụ cươi tự tin, làm thiếu nữ kia tức giận la lớn, "Hai mươi lăm cao cấp quặng!".

Nàng cũng không tin nàng ta có thể cướp được, bất quá, đây đã là cực hạn của nàng, siết lòng ban tay, rất khẩn trương.

"Hai mươi sáu cao cấp quặng!". Như Phong khẽ cười nói, tươi cười xán lạn.

"Hai mươi bảy...".

"Tiểu thư, không thể...".

"Ta chính là muốn, hai mươi bảy cao cấp quặng!".

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ lên, nàng không có quặng, nhiều như vậy.

"Ba mươi cao cấp quặng!".

Như Phong như trước phong đạm vân khinh, Vô Song đã không nói gì, chủ nhân, ngươi có phải quá phá sản không vậy, Cửu Dương thật quá sủng nàng, vậy mà cho nàng tài phú lớn như vậy, nàng cư nhiên phá sản đến vậy.

Đúng là, đúng là, ta cũng không có mắc như vậy, tiểu long long ủy khuất tới cực điểm.

Ta vẫn là bị chủ nhân lừa, một quặng cấp thấp cũng không có, Hàn Hàn mất hứng, Hoa Hoa dựa vào trong lòng Hàn Hàn, "Chủ nhân đối với mọi người đều tốt như nhua, nếu không chủ nhân sao lại không tiếc đưa tinh thạch ma thú cấp bậc Lĩnh chủ cho các ngươi, chỉ là các ngươi không cần cạnh tranh như vậy, khổ sở cái gì!".

Hắn cảm thấy chủ nhân thật là đẹp trai, nhìn thiếu nữ tức đến sống dở chết dở kia, cười đến run rẩy cả người!

Các ma thú suy nghĩ một chút, đúng vậy, chủ nhân đối với bọn họ thật tốt, chủ nhân, cố lên!

"Ba mươi cao cấp quặng lần một, Ba mươi cao cấp quặng lần hai, Ba mươi cao cấp quặng lần ba, tiểu kỳ lân này là của vị tiểu thư này!". Người chủ trì cười cười sai người đem thủy kỳ lân đưa đến bên người Như Phong, Như Phong nhìn thủy kỳ lân, lấy ra ba mươi cao cấp quặng, người chủ trì cười cười, quả nhiên là ra tay hào phóng.

"Tiểu kỳ lân, sau này ngươi chính là của ta!".

Như Phong sờ sờ đầu nó, cười xán lạn.

"Tiếp theo bán đấu giá chính là một kiện ma trượng mà triệu hoán sư tha thiết mơ ước, một cái ma trượng khảm bảy khỏa tinh thạc ma thú, từng cái đều là hỗ trợ ma trượng, giá khởi điểm là năm cao cấp quặng!". Nếu là triệu hoán sư, tất nhiên đối với bảo vật này sẽ tranh đoạt, nên biết, ma trượng có lỗ rất hiếm, hơn nữa có thể khảm được bảy tinh thạch ma thú, mặc dù là đơn hệ triệu hoán sư có được cũng có thể tăng cường bảy phần lực lượng, có thể không động tâm sao?

"Sáu cao cấp quặng!".

"Bảy cao cấp quặng!".

"...". Dưới đài lửa nóng dân lên, tăng giá liên tục, thiếu nữ lúc nãy tranh Như Phong cũng đưa ra giá hai mươi cao cấp quặng, như trước gắt gao không buông.

"Hai mươi mốt cao cấp quặng!".

Như Phong nhàn nhạt lên tiếng, rốt cuộc tới phiên nàng kêu giá!

"Uy, không nên quá phận, ngươi đã có được tiểu kỳ lân, ngươi còn muốn tranh với ta!".

Như Phong vô tội nhìn nàng, "Bảo vật người người yêu thích, huống chi bản thân ta là triệu hoán sư!".

Lời của Như Phong làm thiếu nữ tức đỏ mặt.

"Hai mươi lăm cao cấp quặng!". Thiếu nữ lớn tiếng kêu lên, tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không đành lòng buông tha, nên biết, bảo vật không phải lúc nào cũng có thể gặp, đã gặp, đương nhiên phải tận lực tranh thủ.

"Ba mươi cao cấp quặng!".

Như Phong cười xán lạn, thiếu nữ tức đến toàn thân phát run, lại không mở miệng được, nàng thế nào có tiền như vậy, Như Phong hướng nàng cười nhợt nhạt, làm cho nàng càng thêm tức giận, nàng thế nào liền gặp phải một tên đại tài khí thô.

"Còn nữa sao?".

Người chủ trì kích động nói, lại bán được ba mươi cao cấp quặng, hơn nữa còn là cùng một co nương, thiếu nữ này rốt cuộc có lai lịch gì, đay cũng là quá có tiền!

"Hừ...". Thiếu nữ tức giận ngồi xuống, người chủ trì nhìn Như Phong, liền kêu ba lần, đam thất khổng ma trượng giao cho Như Phong, Như Phong đem ba mười cao cấp quặng giao cho hắn, mắt đều không nháy một cái, hình như một chút cũng không đau lòng, người chung quanh mở to mắt nhìn nàng, mỗi người trong lòng đều suy nghĩ người này ở đâu ra nhiều tiền như vậy.

"Tiếp theo là một ma thú, Hỏa hệ Hỏa hồ, thực lực bát cấp, giá khởi điểm năm mươi trung cấp quặng!". Mặc dù Hỏa hồ đẳng cấp không tệ, nhưng lại không phải là chủng loại trân quý, cho nên giá tự nhiên không cao lắm.

"Sáu mươi trung cấp quặng!".

Thiếu nữ lần nữa đứng lên, nhìn Như Phong, Như Phong ngồi bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định kêu giá, người khác liền bắt đầu kêu giá, thiesu nữ kia chỉ kêu hai lần, liền không hề kêu nữa, Hỏa hồ lấy một trăm trung cấp quặng cũng tương đương với một cao cấp quặng mua đi.

Tiếp theo có mấy cái ma thú, Như Phong cũng không có nhìn, chỉ trêu đùa tiểu kỳ lân, mà thiếu nữ cũng ra tay mua một thủy hệ ma thú, không có Như Phong kêu giá, tựa hồ rất tiện nghi.

"Cái này là váy Tử vân tua cờ, thế gian này chỉ có một kiện, là dùng thiên tằm tơ chế tác thành, giá khởi điểm mười trung cấp quặng!".

Người chủ trì cầm lên một váy dài mày tím ngân quang lóng lánh, các thiếu nữ dưới đài nhìn nồng cháy, cấp tốc kêu giá.

"Năm mươi trung cấp quặng!".

"Sáu mươi trung cấp quặng!".

"...". Bầu không khí nóng lên, xu thế dâng lên không giảm bớt chút nào, xem ra thực là rất được hoan nghênh.

"Một cao cấp quặng!".

Một thanh âm lành lạnh vang lên, mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm nam tử đột nhiên mở miệng, các thiếu nữ đều trợn tròn mắt, bị bề ngoài tuấn tú của hắn mê hoặc, đây chính là váy, một nam tử như hắn muốn làm cái gì?

"Hai cao cấp quặng!". Thiếu nữ đứng lên, nhìn nam tử, đứng ở bên người nàng ta, nhất định là đồng bạn của nàng ta, nàng tuyệt đối không để nàng ta lấy đi.

Như Phong kinh ngạc nhìn Thanh Dật, hắn cư nhiên kêu giá? Đưa cho ai mặt?

"Mười cao cấp quặng!".

Thanh Dật mở miệng lần nữa, thiếu nữ vừa định kêu giá liền bị người bên cạnh kéo, "Tiểu thư đừng kêu giá, người này nhất định là nhất định đoạt được, ngươi dù cho thét giá trên trời cũng không được!".

Cướp không thắng chính là cướp không thắng, thấy người kêu giá, người điên cuồng không được!

"Mười lăm cao cấp quặng!".

Thiếu nữ không để ý tới người nọ, "Thanh Dật mở miệng lần nữa, "Hai mươi cao cấp quặng!".

"Thanh Dật, y phục này không đáng tiền như vậy!". Như Phong vội vã kéo tay hắn, hắn đây là thế nào, đây cũng quá khoa trương, một bộ y phục a, người chủ trì đã trợn tròn mắt.

"Hai mươi lăm...".

"Ba mươi cao cấp quặng!". Thiếu nữ vẫn chưa nói hết, Thanh Dật đã cắt ngang, thiếu nữ tức giận ngã ngồi một bên, căm tức nhìn Thanh Dật, đây là thế nào, vì soa bọn họ luôn đối nghịch, mỗi một người đều điên rồi phải không, ba mươi cao cấp quặng, thời đại này chẳng lẽ cao cấp quặng không đáng giá sao?

Người chủ trì trợn tròn mắt, Như Phong cũng bị hắn làm giật mình.

"Bà mươi cao cấp quặng lần một... Thành giao, y phục này chính là của công tử này!". Người chủ trì lau mồ hôi trên trán, toàn thân run rẩy, hôm nay thế nào đây, một bộ y phục cũng có thể bán giá cao như vậy.

"Thanh Dật, ngươi ngốc?".

Như Phong nhìn Thanh Dật lấy ra ba mươi cao cấp quặng giao cho người chủ trì, thật muốn cướp về, Thanh Dật đem y phục giao cho nàng, "Ngươi mặt, nhất dịnh đẹp!".

"Cho ta?". Như Phong kinh ngạc nhìn y phục trong tay, nói không nên lời, ba mươi cao cấp quặng mua một bộ y phục này cho nàng?

"Ân!". Thanh Dật lành lạnh gật đầu, mắt nhìn chằm chằm hắn, Như Phong nhìn hắn, trên mặt thoáng qua một tia cảm động, đây là lần đầu tiên kiếp trước kiếp này nàng nhận lễ vật, không ngờ lại là hắn đưa.

"Cám ơn!".

"Không khách khí!".

Thanh Dật thản nhiên nói, chỉ cần nàng thích, bao nhiêu tiền đều đáng giá!

"Ta vốn cho là chủ nhân phá sản, bây giờ xem ra, Thanh Dật thật đúng là măng mọc qua tre, triệt để phá sản!". Cửu Dương, nếu như ngươi biết đồ nhi của ngươi gặp phải biến thái, dự đoán sẽ đau lòng chết đi!

Các ma thú khác vội vã gật đầu, bất quá, tiểu kỳ lân cũng là ba mươi cao cấp quặng, ai, vì sao bọn họ đều tiện nghi như vậy a!

Người chủ trì lúc này mới lấy ra một lọ dược tễ, "Đây là cấp năm Trú nhan dược tễ, giá khởi điểm năm mươi trung cấp quặng!".

Người chủ trì mở miệng, dưới đài lập tức huyên náo lên, cuối cùng bán với giá một cao cấp quặng, Như Phong không có kêu giá, dù sao dược tễ, không đến Vương cấp, nàng sẽ không liếc mắt một cái.

Tiếp đến là mười bình dược tễ, cũng có cửu cấp dược tễ, thế nhưng Như Phong cũng không có kêu giá, dù sao dược tễ, nhìn những người đó điên cuồng kêu giá, chỉ nhìn tuyệt không nói thêm gì!

"Tiếp theo là kiện vật phẩm, Tàn Phong kiếm, một vũ khí cấp bậc Quân chủ, giá khởi điểm là một cao cấp quặng!".

"Tàn Phng, có thể đưa cho Tứ sư huynh rồi!".

Như Phong khóe môi câu dẫn, "Hai cao cấp quặng!"

Như Phong mở miệng, toàn trường tĩnh mịch, ai cũng không kêu giá, người chủ trì nhìn bọn họ, không nói gì, thật vất vả nàng mới kêu giá, mà tốc độ không tăng.

"Không có người muốn sao? Vậy cám ơn mọi người!". Như Phong cảm kích nói, hai cao cấp quặng mua một cây Quân chủ kiếm, hình như khá tốt.

"Tiếp đến, là chi bảo trấn điếm cuối cùng!". Người chủ trì vỗ tay, từ trong mang ra một cái trứng thật lớn, mọi người nhìn thấy cái trứng kia, không nói gì.

"Vô Song, đây là trứng gì?".

Vô Song lắc đầu, nhìn không ra, chủ nhân, chúng ta nghe hắn nói thế nào đã.

"Đây là do người của chúng ta ở hải vực phát hiện được, toàn thân cái trứng này phát ra một tầng bạch quang, trứng trong suốt sáng trưng, đỏ rực lại rất ôn nhuận, trải qua giám định, đây là một trứng Chu Tước!". Người chủ trì nói xong dưới khán đài nghị luận rối rít, Chu Tước là thần thú, sao có thể vứt bỏ tôn tử, tuyệt đối không thể là sự thật.

Thanh Dật chăm chú nhìn quả trứng kia, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, không nhìn ra được biểu tình gì, Như Phong nhìn hắn.

"Ngươi thích không?".

"Định giá bao nhiêu!".

"Mười cao cấp quặng!".

Người chủ trì nhìn người hỏi, xem ra vẫn bị quả trứng này hấp dẫn, bất quá hắn tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu, hắn rốt cuộc cũng không thể xá định đây rốt cuộc là trứng gì, cho nên đành phải đem bán, mười cao cấp quặng, không biết cũng không thể được!

"Mười cao cấp quặng mua một cái trứng không xác định có phải là trứng Chu Tước không, ta mới không cần!".

Dưới đài huyên náo, vậy mà không có người ra giá, người chủ trì lo lắng như lửa đốt, chẳng lẽ thật sự không ai muốn sao?

"Mười một cao cấp quặng!".

Thanh Dật lạnh giọng mở miệng, Như Phong nhìn hắn, chẳng lẽ hắn là triệu hoán sư? Còn là Thần thú triệu hoán sư?

"Chẳng lẽ thật là trứng Chu Tước...".

"Thanh Dật...".

"Viên trứng này mua về buổi tối đủ ăn một bữa!".

Thanh Dật mở miệng, toàn trường thiếu chút nữa thổ huyết, mười một cao cấp quặng mua về để nấu ăn cơm, đây cũng là quá lãng phí, ngay cả Vô Song cũng thiếu chút nữa té ngã, Như Phong nhìn hắn, không biết nói gì, hôm nay hắn là thế nào!

"Mười một cao cấp quặng, không có người muốn sao?".

Đây cũng là quá khoa trương đi, cũng là một bảo bối, tại sao không có người muốn đây?

Dưới đài yên tĩnh, Thanh Dật nhìn người chủ trì, một lúc sau, hắn ngoan hạ tâm nói, "Mười một cao cấp quặng, trứng này thuộc về vị công tử này!".

Ôm cai trứng thật lớn đưa cho Thanh Dật, Thanh Dật đem trứng ném vào trong nhẫn trữ vật, lấy cao cấp quặng thanh toán, mà đấu giá cũng đến đây kết thúc.

"Như Phong, khê ước tiểu kỳ lân đi!". Dắt ra như vậy không biết sẽ rước lấy bao nhiều người chú ý, Như Phong nhỏ một giọt máu, đem tiểu kỳ lân khế ước, mà tiểu kỳ lân an tĩnh từ đầu tới cuối, không có phản kháng.

"Chủ nhân!".

Thanh âm tiểu kỳ lên truyền đến, Như Phong trợn to mắt, chân mày lóe lên nhìn nó, "Ngươi có thể nói?".

"Chủ nhân, cám ơn ngươi, sau khi kế ước, ta tấn chức tới cấp năm!, có thể mở miệng nói chuyện!".

"Trời ạ, biến thái!". Tiểu long long đố kị chết, hắn tấn một cấp, nó vậy mà là tứ cấp, đây cũng quá khoa trương.

"Thực lực của nó vốn không thấp, chỉ là khế ước mở ra thực lực bị cha mẹ nó phong ấn, tìm kiếm chủ nhân hữu duyên!". Thanh Dật giải thích để cho Như Phong hiểu, bất quá mặc kệ thế nào, nàng cũng coi như nhặt được bảo bối.

"Ngươi mua cái trứng kia để nấu ăn thật sao?". Nếu thật như vậy, chẳng phải quá lãng phí sao?

"Cái trứng này không giống với bình thường, mặc dù không phải là trứng Chu Tước, nhưng lại không giống với trứng bình thường, mười một cao cấp quặng rất đáng!".

Hắn cho tới bây giờ cũng không có lãng phí bạc, hắn rõ ràng cảm nhận được cái trứng này không giống bình thường.

"Xem ra là ngươi hố người!".

Như Phong cười nói, Thanh Dật không nói, mọi người tìm chô ở, không ngờ buổi đấu giá hôm nay lại thu hoạch lớn như vậy.

"Con muốn đem Tàn Phong kiếm tặng cho ai?".

Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, hắn đã có một thanh kiếm, hắn không cần nữa, nàng căn bản không cần kiếm, cho nên, tất nhiên là tặng người.

"Tặng Tứ sư huynh!".

Như Phong thản nhiên nói, nhìn sắc trời đã tối, muốn ra ngoài cũng không thể được.

"Con đáp ứng bọn họ lúc trở về sẽ mang theo lễ vật, lần này con muốn mua một ít lễ vật đưa cho Tứ sư huynh!">

Như Phong cười nói, Diệp Định Thiên nhìn Thanh Dật, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một của Thanh Dật, bất quá làm hắn khiếp sợ chính là tiểu tử này vậy mà ra hơn ba mươi cao cấp quặng mua một bộ y phục cho Như Phong, liền một câu, hắn cảm thấy Như Phong mặc rất đẹp!

"Phong nhi, nghỉ ngơi đi, đều mệt mỏi rồi!".

Thanh Dật đứng dậy, trở về phòng nghỉ ngơi, Như Phong nhìn y phục trong tay, trên mặt tươi cười nhàn nhạt, Thanh Dật, cảm ơn ngươi!

Đây là lễ vật đầu tiên nàng nhận được, không đúng, hình như là thứ hai, phụ thân hai người trước mua túi nguyệt sự cho nàng, xem như là thứ nhát đi?

Như Phong cười cười, không ngờ hai nam nhân này lại đáng yêu như thế!

Sáng sớm ngày kế tiếp, ba người Như Phong liền ra phố đi dạo, tìm lễ vật mua cho các sư huynh, sư tỷ, hơn nữa nàng cũng mua cho Đàm Bân cùnng Tuyết Linh Nhi, Thanh Dật cùng Diệp Định Thiên đi cùng nàng, chạy khắp nơi, lại không có chút mệt mỏi, chỉ là sủng nịch cười.

"Đứng lại!".

Như Phong ngừng chân nhìn người tới, chính là thiếu nữ hôm qua, lúc này đang hùng hổ trừng nàng, gương mặt đỏ rực, gắt gao nhìn chằm chằm Như Phong.

"Có việc?".

"Ngươi hôm qua tại sao lại muốn cùng ta tranh!".

Thiếu nữ trừng Như Phong, nàng chưa bao giờ tức giận như hôm qua, muốn nói quền thế, Ngọc gia nàng cái gì không chiều ý nàng, dựa vào cái gì nàng lại bị đả kích như vậy!

Như Phong nở nụ cười, "Đó không gọi là cùng ngươi đối nghịch, bởi vì ta thích thủy kỳ lân kia, trừng những thứ ta muốn, ngươi mua cái thủy hệ ma thú kia ta cũng không có cướp của ngươi a! Nếu ngươi không có chuyện gì khác, ta liền cáo từ!".

Như Phong cười xoay người, thiếu nữ vung ma trượng lên, nghiêm nghị quát, "Thủy nhận, đi!". Cấp năm thủy hệ ma pháp triệu hoán sư, Như Phong sắc mặt lạnh lẽo, vung tay lên, cánh môi hé mở, "Đóng băng!".

Thiếu nữ đứng ở đó, thân thể cấp tốc bị đông cứng lại, Như Phong khóe môi câu dẫn, "Sau hai canh giờ, ngươi tự nhiên sẽ không có việc gì!".

Thiếu nữ gắt gao trừng Diệp Như Phong, không ngờ nàng ta so với mình nhỏ hơn, vậy mà còn lợi hại hơn nàng, đóng băng, đây là ma pháp gì?

"Như Phong, con như vậy có hay không lại đắc tội nàng?".

Diệp Định Thiên nhíu mày, không ngờ như vậy cũng chọc phải phiền phức, xem ra, về nhà vẫn tốt hơn.

"Cha, ta cũng không có cách nào, người nói, nàng không có bản lĩnh thì liên quan gì đến con, ai...".

Như Phong chưa nói hết câu liền bị một đứa bé trai đụng phải, bị đau nhíu mày.

"Tiểu thiếu gia, không nên!".

Như Phong cúi đầu, liền nhìn thấy một đứa bé trai cầm lấy y phục của nàng, yếu ớt kêu, "Tỷ tỷ, cứu ta!".

Tỷ tỷ? Như Phong không biết vì sao đột nhiên mềm lòng, tiểu nam hài này hẳn mới có năm sáu tuổi, rất gầy yếu, khuôn mặt trẻ con phì nộn nhỏ nhắn tràn ngập sợ hãi.

"Xảy ra chuyện gì?".

"Tỷ tỷ, bọn họ giết mẹ ta, muốn bắt ta về, nói ta là nghiệt chủng!".

"Đừng sợ, thúc thúc bảo hộ ngươi!".

Diệp Định Thiên ôm tiểu nam hài, nhìn hắn như nhìn thấy con trai mình, nghĩ đến Như Trần, trong lòng chua chát.

"Tiểu thiếu gia, cùng ta trở về!".

"Ta không về, các ngươi muốn giết ta, ta không phải là thân sinh của cha, các ngươi muốn giết ta, ta không về!".

Tiểu nam hài ngẩng đầu lên, vẻ mặt quật cường.

"Tiểu thiếu gia, lão gia đối với ngươi không tệ, ngươi nếu không quay về, ta liền động thủ!".

Gia đinh tức giận nói, tiểu nam hài sợ đến ôm chặt Diệp Định Thiên, "Ta không về, ta muốn cùng Như Trần đệ đệ ở cùng một chỗ!".

Như Trần! Diệp Định Thiên toàn thân run lên, nhìn tiểu nam hài trong lòng, "Ngươi nói cái gì? Như Trần là ai?".

"Như Trần cũng là đứa nhỏ giống như ta bị chủ nhân bắt lại bán cho người khác, hắn thật đáng thương, bị Lâm lão gia mang đi, khẳng định so với ta càng thảm hơn!". Tiểu nam hài nói, nước mắt rơi xuống, Diệp Định Thiên toàn thân run lên, Lâm gia, chẳng lẽ là Như Trần thật sao?

"Cha, có phải đệ đệ hay không?".

Như Phong kích động hỏi, chẳng lẽ thực sự tìm được đệ đệ rồi.

"Chắc vậy!".

Diệp Định Thiên tin nhất định là Như Trần, không có khả năng trùng hợp đến vậy, vừa vặn cũng là bị mua, bị bán, hơn nữa còn cùng tên.

"Cha, chúng ta đi tìm đệ đệ!".

Như Phong kích động nói, nếu như đệ đệ tốt, nàng có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu như đệ đệ bị bắt nạt, nàng nhất định đòi lại gấp mười, gấp trăm lần.

"Đương nhiên, chúng ta bây giờ đi liền...".

"Người tới, đem bọn họ bắt lại cho ta, để phu nhân xử lý!". Gia đinh phất tay, chỗ tối đi ra mười mấy gia đinh, thực lực mỗi người đều từ bát cấp chiến sĩ trở lên, gia tộc thật mạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro