Ngày 6: Kỉ niệm siêu trăng cuối cùng của năm 2020.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mình sẽ không viết theo chủ đề, vì hôm nay là một ngày đặc biệt. Hôm nay là siêu trăng cuối cùng của năm 2020. Tự dưng chiều nay nhà mình ăn cơm chiều rất sớm, mới 6h chiều, mọi thói quen của bố mẹ được đã được vào guồng như thể đó là 8h tối vậy đó. Mẹ mình ngâm chân trong chậu lá ngải cứu, ba nằm ngả mình trên chiếc ghế gỗ, mình ôm laptop cặm cụi ghi ghi chép chép trong phòng. Viết được một chặp tay đã mỏi, mở cửa ra nhà sau định đi dạo vài vòng thư gĩan gân cốt một chút, đột nhiên mình bắt gặp được một khoảnh khắc rất đẹp như người nghệ sĩ Phùng bắt gặp chiếc thuyền ngư phủ đẹp như mơ trong sương sớm vậy. Còn cảnh gì thì xin mời mọi người đọc tiếp. 

Nếu bạn có đọc những gì mình viết hãy để lại một cmt có thể góp ý khen chê, tâm sự nhờ cho lời khuyên...đó sẽ là niềm khích lệ rất lớn đối với mình. Xin cảm ơn mọi người.

[Kỉ niệm siêu trăng cuối cùng của năm 2020]
Chợt nhận ra những khoảnh khắc như bây giờ không tài nào chụp lại bằng một chiếc điện thoại hay một chiếc máy ảnh đắt tiền nào. Những khoảnh khắc này chỉ có thể chụp lại bằng mắt và lưu lại nơi tim.
Không biết ở những thành phố lớn có nhiều tòa nhà chọc trời, đèn đường sáng trưng thì trăng có tròn và có sáng như ở nhà mình, ngay lúc này không. Ngắm trăng là một thú vui gì đó rất lạ, không phải như ăn một miếng bánh, uống một miếng nước, no bụng, đã khát rồi thôi. Ngắm trăng giống như cắn một đĩa hạt dưa vậy, cắn một hạt rồi lại muốn cắn thêm một hạt nữa. Ngắm trăng, ngẫm nghĩ, rồi lại ngắm trăng...

Nơi chụp bức hình này là hàng rào nhà mình. Hàng rào lưới B40 trước đây có trồng mấy dây khổ qua rừng xanh rì nhưng bây giờ chết queo nên chỉ còn lại những cành lá khô héo, xác xơ. Bên phải mình là một ruộng bắp bát ngát, bắp vào giai đoạn này người nông dân gọi là bắp đang trổ cờ, trước mặt là mấy sào đất trồng đậu phộng, có mấy bông hoa nho nhỏ màu vàng lọt thỏm giữa một màu xanh bạt ngàn. Và đương nhiên trên bầu trời kia, ánh trăng sáng và tròn vành vạnh, tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc ấp ôm, chảy dài lên cây cối vạn vật bên dưới. Hình như vầng trăng này đến từ một sân chơi nào, nếu không sao trăng kia có thể tròn như quả bóng mà ai lỡ chân sút lên trời (Mượn ý thơ Trần Đăng Khoa)?
Trước những thứ làm mình cảm động, mình thường liên tưởng đến một nhân vật, một tác phẩm nào đó đã học. Bởi lẽ tâm hồn mình được nuôi lớn bởi văn chương, những suy nghĩ, những điều mình viết đều được vun đắp từ văn chương. Và ngày hôm nay càng không phải là ngoại lệ, tự dưng nhìn vầng trăng hôm nay, những vần thơ của Nguyễn Duy tự dưng bay bổng, nhảy nhót trong đầu mình.
"Trần trụi với thiên nhiên
Hồn nhiên như cây cỏ
Ngỡ không bao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa"
Nhân vật trữ tình trong bài thơ lớn lên cùng với ánh trăng. Ánh trăng gắn với tác giả từ thuở ngày xưa còn gắn với cánh đồng, dòng sông. Đến khi lớn lên, trở thành người lính, vầng trăng cũng là người bạn đồng hành vượt qua sương gió, bom đạn khốc liệt của kẻ thù. Trăng cùng nhân vật lớn lên, cùng họ trải qua những năm tháng đồng cam cộng khổ, người ta cứ ngỡ rằng sẽ chẳng thể nào quên được cái vầng trăng tình nghĩa ấy. Thế nhưng khi cuộc chiến qua đi, đất nước trở lại thanh bình, người lính năm xưa cũng làm quen dần với những thứ xa hoa nơi "ánh điện, cửa gương". Tự lúc nào chẳng hay, vầng trăng tình nghĩa ngày xưa ngỡ chẳng thể nào quên được bây giờ lướt qua nhau mà xa lạ như người dưng qua đường. Thế rồi một tình huống bất ngờ xảy ra khiến người lính và ánh trăng phải mặt đối mặt.
"Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn"
Đèn điện tắt đi, những gì xa hoa phù phiếm cũng theo đó mà biến mất, trong cái thình lình bất ngờ ấy, bật cửa sổ ra, người lính đối đã đối mặt với thứ gì? Vầng trăng tròn. Đột nhiên vầng trăng tròn vành vạnh đầy khoan dung, vị tha làm người lính kia thức tỉnh. Ánh trăng như tấm gương để người lính soi mình vào trong đó. Giá như lúc đó vầng trăng méo mó, oán trách thì có lẽ người lính đã cảm thấy đỡ bứt rứt, ăn năn. Thế nhưng đằng này, vầng trăng lại "im phăng phắc" – thật hiền hòa mà cũng thật khoan dung. Người - trăng đối mặt không biết đã chuyện trò những gì, chỉ biết có cái gì đó rưng rưng, rồi đồng, rồi bể, rồi ngày xưa tự dưng hiện về trong chốc lát.
Trong cuộc sống này có khi nào mình là trăng? Cũng kề vai sát cánh, rồi cũng ngỡ sẽ chẳng bao giờ quên thế rồi cuối cùng lại đâu vào đấy lại như người dưng qua đường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro