Chương 2: Chúng ta đều có bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Chúng ta đều có bí mật

Tiểu sai vặt hiển nhiên cũng có chút thấp thỏm, nhíu mày cắn môi do dự, cuối cùng vẫn là kiên cường khoác áo tơi nhảy xuống xe đi qua gõ cửa, Thôi Vũ có chút mệt mỏi, dựa ở buồng xe xem xét.

Cửa gõ năm lần, mới chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt lão tựa như vỏ cây, khe rãnh mọc thành cụm, mắt sinh trắng đục, môi màu xám tro, động tác hơi cứng nhắc...... Tiểu sai vặt ' ngao ' một tiếng nhảy ra xa, xoay người liền chạy về trước xe: "Thiếu...... Thiếu.... Thiếu gia......"

Thôi Vũ định lực tạm được, ho nhẹ một tiếng, an ủi tiểu sai vặt nhà mình: "Mưa lớn trời lạnh, lão nhân gia chịu không nổi khí trời giá rét mà thôi, ngươi không thể thất lễ."

"Ăn cơm hay là ở trọ?"

Cùng lúc đó, âm thanh dò hỏi hơi thấp ách của lão giả truyền đến.

Thân thể tiểu sai vặt cứng đờ, ánh mắt hơi kinh hoảng, nhìn về phía thiếu gia nhà mình xin giúp đỡ——

Thôi Vũ gật gật đầu.

Tiểu sai vặt lúc này mới chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn lão giả một cái, lại nhanh chóng chuyển khai tầm mắt: "Trọ...... Ở trọ! Cơm cũng muốn ăn!"

"Kẽo kẹt ——" một tiếng, lão giả mở cửa làm ra tư thế mời, để lộ ra một thân áo tơi, cùng cỏ dại phía sau mọc thành một con đường mòn đầy đá xanh.

Tiểu sai vặt nuốt nước miếng một cái, giống như tự cổ vũ chính mình: "Ta tên Lam Kiều, xin hỏi lão nhân gia tên họ là gì?"

"Lão Chu."

"Thiếu gia nhà ta bị bệnh, xe cũng phải gỡ xuống trước, phiền toái lão Chu ngài giúp một tay......"

Lão mã phát ra một tiếng phì phì trong mũi, bánh xe lăn lộn, khóe mắt Thôi Vũ hơi yên ổn, thực tốt, biết tên tiểu sai vặt nhà mình rồi.

Cái tên Lam Kiều này, hắn có chút ấn tượng.

Lần trước khi đến đây thân thể này đã gần ba mươi tuổi, vốn là có một chút ký ức thiếu hụt, chính mình lại cho rằng nhân sinh không thú vị, quyết tâm muốn chết, đối với người và việc xung quanh thân thể này đều chưa từng quan tâm, dần dần, những ký ức không thuộc về chính mình trải qua đó cũng từ từ tiêu tán.

Lam Kiều gương mặt này, hắn quên mất rồi, nhưng cái tên này, trong đầu lại khắc rất sâu. Đây là một trung bộc, ngu trung, ngốc, không thông minh lắm, vì bảo hộ nguyên chủ mà chết. Nhưng xảy ra chuyện gì, để nó vì bảo hộ nguyên chủ mà chết, lại là không nhớ rõ......

"Thiếu gia, có thể xuống xe."

Đang lúc nghĩ ngợi, màn xe phía trước sáng ngời, gương mặt thanh xuân tinh thần phấn chấn của Lam Kiều xuất hiện ở trước mắt, mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, thấy hắn liền cười, răng nanh như ẩn như hiện, thực là một hài tử đáng yêu.

Thôi Vũ ánh mắt bằng phẳng, nắm tay Lam Kiều xuống xe.

Lão Chu đang giúp đem ngựa buộc chặt, bất chợt vừa quay đầu lại, nhìn đến gương mặt kia của Thôi Vũ...... Tuy là tuổi tác từng trãi, hiểu biết không ít, cũng hơi sửng sốt xuất thần.

Lam Kiều lúc này ngược lại không sợ nữa, lưu ý đến ánh mắt lão Chu, quay đầu đi hung hăng trừng mắt một cái, như là đang nói: Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua chủ tử nào lớn lên đẹp như thế à!

Dưới gối Thôi Vũ có thương, vừa động lên là đau đến muốn mệnh, phần lớn tâm tư đều dùng để chống đỡ đau đớn, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt giữa hai người đang giao phong. Sau khi thân thể đã quen với đau đớn, hắn mới bắt đầu theo chỉ dẫn của lão Chu mà quan sát bốn phía.

Khách điếm này cùng những khách điếm khác bất đồng, có điểm giống bố cục nhà dân. Đại khái bởi vì vị trí địa lý, biết các khách nhân phần lớn là trên đường nghỉ chân, cũng không có làm tiểu xảo đón khách ngoài cửa, mà là trực tiếp mở rộng đại môn nghênh đón khách nhân, vậy mà trực tiếp kéo ngựa xe đi vào, cách cửa hướng tây không xa chính là chuồng gia xúc.

Quay trở lại đường chính, rất nhanh đã lên đến hành lang. Hành lang uốn lượn thành hình chữ hồi (回), vì địa phương không lớn, lại xây theo hình vuông, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng. Hàng ngoài cùng chính giữa hướng nam là một loạt thông gian dùng để chủ quán tiếp đón khách nhân khi cần, ở giữa có quầy kết toán, nhà ăn, phòng bếp, gần phía tây còn có mấy gian giường lớn dùng chung, hướng nam có cửa sổ lớn, giá cả tiện nghi, lợi ích kinh tế thiết thực.

Đương nhiên, bọn họ không có khả năng ở giường chung, Lam Kiều nghiêm túc yêu cầu: "Muốn phòng thượng hạng."

Xét thấy vị trí hẻo lánh, diện tích không lớn, môn đình rách nát, bên trong cỏ dại mọc thành bụi, một đường đi tới tuy còn tính sạch sẽ, lại không hề có nhân khí...... Thôi Vũ đối với ' thượng phòng ' này, cũng không có quá nhiều chờ mong.

"Đại thiếu gia, ngài vẫn đang sốt, nhị thiếu gia tuổi nhỏ, rất dễ bị lây bệnh, ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi."

"Không cần, nhị thiếu gia ở cùng ta."

"Chính là ——"

"Ta ở cùng ca ca!"

Ba người Thôi Vũ vừa mới đi qua ngoại phòng, liền thấy một hàng chủ tớ đang thương lượng ở phòng như thế nào.

Hai vị thiếu gia một lớn một nhỏ, toàn thân xuyên lụa sam màu trúc xanh, quần áo kiểu dáng giống nhau, mặt mày càng giống, đều là mắt phượng viên cáp, da trắng mũi cao. Lớn hơn khí chất ôn nhuận khiêm nhã, trên mặt ửng hồng, hô hấp gấp gáp, có thể thấy được bệnh không nhẹ; người nhỏ hơn đoan đáng yêu như ngọc trác, mắt như nho đen khi nhìn về phía huynh trưởng ẩn chứa lo lắng, đối mặt với hạ nhân còn lại thì hung dữ, vẻ mặt cố chấp. Hai người nhất trí phản đối trước kiến nghị của người quản gia, đôi mắt đồng thời trợn tròn, hiển nhiên đối với chủ ý của chính mình rất là kiên trì.

Vì điều kiện chữa bệnh hữu hạn, cổ đại sinh bệnh là một việc rất nghiêm trọng, đặc biệt là sốt rét, những người gần gũi đều phải thật cẩn thận, một khi sinh bệnh, đều sẽ ly đàn (tách khỏi nhóm người) nghỉ ngơi, nếu không có xác định khỏi hẳn, cũng không dám sớm tối thưa hầu, thà rằng lưng mang danh bất hiếu. Hai người này rõ ràng là huynh đệ, lớn hơn đứng ở ngoài hành lang thay người nhỏ chắn đi bụi mưa bay vào, lòng bàn tay vuốt đỉnh đầu mềm mại của người nhỏ, ánh mắt động tác đều lộ ra quan tâm thực lòng. Kia vì sao lại kiên trì cùng người nhỏ ở chung một phòng?

Khóe mắt Thôi Vũ xẹt qua bộ dáng người quản gia, đã hiểu.

Quản gia râu dê này, trên dưới bốn mươi, ý cười không đạt đáy mắt, mắt lộ quỷ quang, rõ ràng có dị tâm.

Đại thiếu gia cùng quản gia trong lời nói ánh mắt đều có giằng co giao phong, đại thiếu gia dứt khoát thô bạo lấy thân phận áp người, nhưng quản gia...... Sát ý muốn dồn đối phương vào chỗ chết cơ hồ che dấu không được. Đặc biệt khi hơi cúi đầu kia sát ý rét lạnh rất đậm, động tác bóp chặt nắm tay cơ hồ đã hạ quyết định cuối cùng—— lúc đó đại thiếu gia đang nhìn tiểu thiếu gia, vẫn chưa phát hiện.

Chủ tớ vẫn đang ' thảo luận ', thấy một hàng Thôi Vũ lại đây, đồng thời ngẩn ra. Một lát sau, giống như chốt mở một lần nữa được bật lên, hai bên động tác nhanh chóng, đại thiếu gia mang tiểu thiếu gia vào phòng, quản gia vẫy vẫy tay áo, mang theo các hạ nhân khác đi an trí, cửa các sương phòng vừa đóng lại, ngoài hành lang lập tức an tĩnh.

Ba người Thôi Vũ đứng ở trước hành lang, có hơi xấu hổ. Cũng may lão Chu dưới chân chưa dừng, vẫn dẫn đường ở phía trước, tiếng mưa rơi lại ồn ào nhiệt liệt, bầu không khí rất nhanh đã yên tĩnh lại.

"Gian này cũng có người ở rồi sao?" Lam Kiều đã phục hồi lại tinh thần, biết trước mặt là người không phải quỷ, lại trao đổi qua tên, tự cho là quen biết, chỉ vào sương phòng gần nhất, hỏi thăm tin tức.

Lão Chu giữa mày hơi nhăn, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Dược thương (Người buôn bán thuốc), mưa to lưu khách."

"Thật tốt quá! Vừa lúc dược trên người chúng ta không nhiều lắm, trong chốc lát ta tới cầu xin, vừa lúc có thể phối được chút thuốc!"

Thôi Vũ vì chân bị thương, đi rất chậm, khi từ trước cửa đi qua, thì ngửi được một tia dược vị...... cực kỳ rõ ràng. Đuôi lông mày hắn nhẹ nâng, mắt suy ngẫm tác.

Dược thương, bên người tất nhiên là phải có dược liệu, có dược vị cũng không kỳ quái, chính là cái hương vị này, rõ ràng là thuốc mỡ trừ độc sinh cơ. Vào cuối đời trước, Dương Huyên từng tìm danh y trị chân cho hắn, có một vị dược liệu trừ độc rất đặc biệt, sang quý khó tìm, rất có công hiệu, hương vị dược liệu chưa bào chế cùng sau khi đã thành dược kém rất nhiều, hắn đã quen, vừa ngửi liền biết.

"Đừng vội nói bậy, dược thương cũng không phải đại phu, sao dám loạn phối dược?" Thôi Vũ gõ gõ đầu Lam Kiều, âm sắc nghiêm túc, "Dược còn có thể dùng được mấy ngày, chờ hết mưa rồi lại đi tìm y quán nào đó, vạn chớ quấy rầy người khác."

Lam Kiều nghe không hiểu lời này có thâm ý gì hay không, nhưng nó luôn luôn trung tâm, đương nhiên là thiếu gia nói cái gì thì chính là cái đó, cho nên ra sức gật đầu: "Ân! Thiếu gia nói rất đúng!"

"Đây là phòng của hai vị khách nhân." Lão Chu mở ra cửa phòng cách vách, "Cơm canh nước ấm, còn thỉnh vị tiểu ca này sau đó tự mình đi lấy."

Chạy chân Lam Kiều ngược lại không ý kiến gì, nhưng là nơi này —— "Không có phòng tốt hơn sao?"

Lão Chu thúc tay áo: "Cái này......"

"Lam Kiều, nơi này được rồi." Tầm mắt Thôi Vũ lướt qua cửa sổ đóng chặt của sương phòng phía đông , "Thiếu gia nhà ngươi đi không nổi nữa." Tuy cửa sổ đóng chặt, xong hắn vẫn cảm giác được, nơi này có người, khách điếm hẳn là không còn phòng trống.

Lam Kiều lúc này mới nhớ tới vết thương của chủ tử, lập tức đỡ Thôi Vũ đi vào trong: "Thiếu gia trước nghỉ ngơi một chút, ta đây liền đi chuẩn bị nước ấm, cho ngài đổi dược thay quần áo!"

Đơn giản sắp xếp một chút, Lam Kiều liền đi theo lão Chu lấy nước ấm, Thôi Vũ ngồi ở trên ghế, tay đặt lên trán, hơi hơi thở dài.

Có dược thương bí ẩn; có chủ tớ đối chọi gay gắt mâu thuẫn đã đặt ở trước mắt, cá chết lưới rách hiềm nghi nhau; cửa sổ đóng chặt, không có tiếng động, nhưng lại có cảm giác bầu không khí không đúng, rõ ràng bên trong sương phòng này có người......

Mưa to lưu khách, thời buổi rối loạn.

Chỉ hi vọng tất cả mọi người có thể an an tĩnh tĩnh đợi mưa tạnh, ân oán xử lý sau đi.

Về phần chính mình...... Đương nhiên là nhàn sự mặc kệ, hắn không chọc người, người khác tốt nhất cũng đừng đến gây chuyện hắn.

Lam Kiều rất nhanh đã quay lại, bưng nước ấm lại đây cho hắn lau mình thay quần áo, xử lý miệng vết thương. Thương là ngã trầy da, dưới gối ba vết, huyết nhục mơ hồ, thoạt nhìn cực kỳ dọa người, tìm đại phu xem qua, nói là bị thương ngoài da, đúng giờ thoa dược thì sẽ tốt hơn. Chỉ là thương gần khớp xương, ảnh hưởng rất sâu, đau đớn khó nhịn, đi đường cũng không tiện, cần phải nhẫn nại, cũng phải chú ý nghỉ ngơi, nếu dưỡng không tốt, khớp xương có thể chịu ảnh hưởng.

Lam Kiều xoa dược mà biểu tình như lâm đại địch, sợ nặng tay rồi làm đau chủ tử. Kỳ thật cho dù nó có nặng nhẹ hay không, thì chỗ bị thương cũng đều đau đớn khó nhịn, Thôi Vũ ngược lại hi vọng nó thô tay thô chân nhanh nhanh thoa xong, quá trình chịu hình thống khổ có thể kết thúc trước thời hạn.

Đang lúc suy nghĩ phiêu tán, nhớ đến trước kia, thân thể này tàn tật...... Hình như chính là năm mười sáu tuổi này rơi xuống, cũng là trước bị thương nhẹ, lại gặp ngoài ý muốn, trị liệu trễ nãi, lưu lại bệnh căn. Thẳng đến cuối cùng Dương Huyên tìm tới danh y, hắn mới biết được, hắn sở dĩ chân tàn không thể đi đứng , nguyên nhân lớn nhất chính là vì trúng kỳ độc nào đó.

Chẳng lẽ chính là lần này...... Nguy hiểm mà hắn dự cảm được?

Là đích mẫu? Nhưng đích mẫu chỉ là một nữ tử hậu trạch, đi nơi nào tìm được kỳ độc mà ngay cả hoàng thất cũng không dễ tìm được kia?

"Hô......" Lam Kiều rốt cuộc đem dược thoa xong, đi đến chậu nước bên cạnh rửa tay, thuận tiện lau đi mồ hôi mỏng trên trán, nhanh tay nhanh chân thu thập xong đồ đạc, lại lần nữa chạy ra cửa, "Thiếu gia, ta đi lấy cơm!"

Khách điếm cung cấp cơm canh không tính phong phú, cháo nóng, màn thầu hơi ấm, dầu mè trộn với điểm tâm, đồ ăn có thịt đều là trước đó đã nấu qua, không có rau xào. Tuy là như thế, chủ tớ Thôi Vũ cũng rất là thỏa mãn, thời tiết như vậy, một ngụm nhiệt đều không dễ tìm. Còn có thương tích của Thôi Vũ, cháo nóng dưỡng dạ dày, ngược lại càng thích hợp.

Hai người đều đói quá mức, bốn phía lại không có người ngoài, Thôi Vũ vẫy tay gọi tiểu sai vặt đến cùng nhau ăn, một bên ăn, một bên nhàn nhàn cùng nó nói chuyện phiếm.

"Chúng ta đi vòng vèo nửa đường, cha ta không ngăn đón?"

"Không có cách nào ngăn cản, lão gia không biết, bất quá hiện tại khẳng định đã biết, không chừng còn đang phát giận." Lam Kiều cực kỳ đói, uống cháo sùm sụp sùm sụp.

"Ngươi không sợ hãi sao?"

"Sợ hãi?"

Thấy tiểu sai vặt mơ hồ, Thôi Vũ khẽ thở dài: "Ta muốn chạy, ngươi không những không khuyên, còn đi theo che chở......" Quay đầu lại khẳng định sẽ bị phạt.

"Cũng có chút sợ," Lam Kiều buông chén, cũng đi theo thở dài, đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn Thôi Vũ, "Lão gia chắc chắn phạt ta, bất quá khẳng định sẽ không đánh chết, chỉ cần đánh đã tay là được rồi."

Thôi Vũ giật mình, mới thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hỏi nó: "Vì cái gì?"

"Bởi vì không có người nào nguyện ý hầu hạ thiếu gia......" Nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, mặt Lam Kiều bùm một phát tái nhợt, lập tức lui ra phía sau quỳ xuống, "Tiểu nhân nói sai, không phải như thế, thiếu gia tốt như vậy, sao lại không có ai nguyện ý hầu hạ, tất cả mọi người sống chết đều muốn cướp phần này đâu!"

Thôi Vũ lắc đầu, hỏi nó: "Ngươi vì cái gì không mật báo, còn chạy theo ta?"

Lam Kiều sửng sốt: "Ngươi là chủ tử của ta, mệnh ta là của ngươi, đương nhiên phải nghe lời ngươi nói rồi."

Lần này đổi lại thành Thôi Vũ ngây ngẩn cả người.

Trả lời đơn giản dứt khoát như thế, đương nhiên.

Hắn trước nay chưa từng gặp qua thuộc hạ như vậy, giao phó tánh mạng, chỉ trung với một mình hắn......

Thấy chủ tử không nói lời nào, ánh mắt thâm trầm, Lam Kiều thật cẩn thận: "Thiếu gia?"

"Không có việc gì, ta không tức giận, ngươi đứng lên đi."

"Ta đây...... Dọn dẹp một chút?"

"Được."

Lam Kiều đứng lên, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, khí thế ngất trời, tâm tình khá cao, tương đương...... không tâm không phổi.

Ngay cả chủ tử biến thành người khác cũng không biết.

Thôi Vũ lấy tay che mặt, có cái thuộc hạ ngây ngốc ngu trung, cảm giác hơi phức tạp.

Lúc an tĩnh, đầu gối nhè nhẹ từng đợt từng đợt đau đớn lại lần nữa nổi lên, Thôi Vũ để Lam Kiều ở ngoài góc cửa thả một cái ghế dựa, dìu hắn qua đó ngồi xuống. Chỗ vết thương đã được thoa dược, tốt nhất phải bảo trì khô mát, trong phòng oi bức, bên ngoài thổi gió ngược lại còn thích hợp hơn, sẽ không ra mồ hôi.

Nước mưa từ mái hiên rơi xuống, phảng phất như sợi xích bạch trong suốt, hơi nước ướt át phất vào mũi, tựa hồ có thể ngửi được hương thơm của hạ hoa. Một chiếc lá liễu xanh biếc bị mưa tẩm ướt thổi xoáy qua, rơi xuống bên chân hắn. Giờ khắc này, thế nhưng lại có một loại ảo giác năm tháng tĩnh hảo.

Bất tri bất giác, ý thức phiêu hồ, Thôi Vũ mơ màng sắp ngủ. Không biết ngủ trong bao lâu, lại nghe được một trận âm thanh nói chuyện.

"Tối nay...... Ngươi hướng tây, ta hướng đông......"

"Chính là...... Bốn phía đều đã đi tìm, không có......"

"...... Sư từ lão tướng quân, thông minh thiện ẩn, theo thói quen hẳn là phương hướng này...... Chúng ta cần phải nhanh lên...... Đã bị thương, chậm thêm sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Ta đây hiện tại......"

"Không được...... Thân phận...... Cần phải tránh tai mắt của người......"

Hướng thanh âm truyền đến, đúng là phòng ' dược thương ' cách vách.

Tìm người, còn sư từ lão tướng quân, đã bị thương, có nguy hiểm đến tính mạng......

Dược thương này quả nhiên có bí mật.

Chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, đột nhiên một quả cầu mây tròn tròn lăn đến bên chân, một đạo âm thanh giòn tan "Cầu cầu!" truyền đến.

Thôi Vũ ánh mắt căng thẳng, theo bản năng dùng dư quang khóe mắt liếc hướng cửa sổ cách vách——phía sau lưng nổi lên tê dại, cảm giác bị tử vong khóa chặt tùy theo mà đến.

Bọn họ đã phát hiện!

Hoàn chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro