thu tuan so 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội, ngày 28 tháng 3 năm 2006

Lại bắt đầu bằng đôi dòng tả cảnh. Trời đã nắng hửng sau một chuỗi ngày mưa dầm. Ngoài đường, những chiếc xe đạp chở nhót chín bán rong nhắc người ta nhớ rằng bây giờ đã sắp sang hè. Một tuần trôi qua nhanh như cái hắt hơi. Tôi vẫn loanh quanh với mớ công việc và cảm xúc vụn vặt của một người được công chúng biết đến ít nhiều.

Trong hòm mail của tôi, những bức mail bày tỏ tình cảm xen lẫn những thông tin liên lạc cho công việc như phát hành sách, mua bản quyền, phỏng vấn viết bài... Website này đã đón lượt đọc thứ 30.000 và đoạn phim ghi lại cuộc trò chuyện trong chương trình "Cà phê tối" của tôi đạt hàng trăm lượt download. Ngay cả phần bình chọn vui tôi mới đưa vào cách đây hai mươi tiếng đồng hồ thôi cũng đã có tới 30 lượt bình chọn (và nếu IP của các máy tính ở Việt Nam không trùng nhau, có lẽ con số đó còn gấp đôi ba lần). Quả là những thống kê dễ gây choáng ngợp! Và sự bận rộn ồn ào thì đang chờ sẵn để làm nản chí một người thích viết trong sự thảnh thơi yên tĩnh tuyệt đối như tôi. Nhưng tất cả những điều kể trên không thấm vào đâu so với cảm giác tưng tức khó diễn tả của tôi khi đối mặt với những lời đề nghị hơi vô tâm của mọi người.

Tôi đến trường, bọn bạn ồ à gọi "người nổi tiếng", vào Yahoo Messenger thấy một loạt yêu cầu add nick lạ hoắc lạ huơ với những cửa sổ chat ngập những lời hỏi han tán dương chúc tụng... chưa kịp hãnh diện hay mừng vui thì nhận được lời đề nghị tặng sách, xin file .doc, file .pdf (!). Thật không biết nên ứng xử ra sao trước những cách ứng xử phần nào xu thời và vụ lợi đó. Lờ đi ư? Hơi bất lịch sự. Nói thẳng rằng: "Tôi viết sách để bán rẻ chứ cóc phải để cho không" ư? E rằng chợ búa và thẳng thừng quá. Đành để những biểu tượng mặt cười :) liên tục liên tục liên tục. Thế nên, bạn đọc thân mến, đừng bắt tôi phải trả lời những câu hỏi, những lời đề nghị xin file, tặng sách của bạn nhé. Nếu có ai tôi cảm thấy cần tặng thì tôi đã tặng rồi... Cũng đừng trách tôi chảnh, tôi keo kiệt. Đôi khi bạn tưởng yêu cầu "có chút xíu" nhẹ nhàng nhưng thực ra nhiều cái "chút xíu" đó hợp thành một thứ khó đáp ứng vô cùng. Khi nhận được những yêu cầu như vậy, ngoài hai cách trả lời hơi bất lịch sự và rất bất lịch sự kể trên, tôi chỉ có thể tặng bạn những biểu tượng mặt cười :)

Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro