Chưa đặt tiêu đề 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Quân Hạc dừng lại, anh nhìn Hạ Ninh, lăng lặng nói: "... Anh nói là anh sẽ đón em rồi, anh đã dọn phòng xong."

Anh vươn tay ra: "Hạ Ninh, đi theo anh đi."

Chu Kỳ đi tới bên tai Hạ Ninh, khẽ nói: "Hạ Ninh, nếu bây giờ cậu đi, tôi sẽ không trách cậu, thật đó, đây là cơ hội hối hận cuối cùng của cậu."

Nói xong, anh ta mỉm cười an ủi.

Trong thời gian đầu khi Hạ Ninh tới gặp bác sĩ tâm lý, chuyện cậu hay làm nhất là bật trong phòng, ngồi trên ghế dài ngơ ngác mà không nghĩ gì, không nghĩ tới Văn Quân Hạc, cậu sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Thật ra, Văn Quân Hạc là người vây nhốt cậu.

Chẳng biết từ khi nào thì thiếu niên áo trắng từng khiến lòng cậu nóng lên mỗi lần nhớ tới kia đã trở nên nóng rát, đến mức cậu đau lòng, thiêu đốt trái tim cậu.

Lúc thì tỉnh táo vì đau nhức, khi thì giãy giụa vì chìm trong đau khổ.

Hạ Ninh dịu dàng nắm tay Chu Kỳ, quay đầu bình tĩnh nói với bảo vệ: "Đuổi bọn họ ra đi, đuổi hết những người không có thiệp mời cho tôi."

Mạnh Hiên thấy ánh mắt Hạ Ninh thoáng nhìn qua Văn Quân Hạc, như nhìn một hạt bụi, vẻ mặt khinh thường cao ngạo như thế, bỗng nhiên hẳn cảm thấy chùng xuống, nín thở, ngón tay run run.

Hắn biết, Hạ Ninh vạn người chê kia đã quay lại.

Một Hạ Ninh khinh thường việc phải lấy lòng bất kỳ ai.

Vốn là Hàn Khanh cũng không định để Văn Quân Hạc xuất hiện ở hôn lễ của Hạ Ninh.

Anh ta cảm thấy Hạ Ninh là một tên đê tiện thích già mồm cãi láo, giành lấy Văn Quân Hạc vì ỷ vào gia thế cao quý, sau đó, buộc chặt Văn Quân Hạc vào người mình bằng vẻ đáng thương tội nghiệp kia.

Anh ta cũng không hiểu, Văn Quân Hạc hận người nhà họ Hạ như thế, tại sao còn muốn ở cùng Hạ Ninh?

Hàn Khanh nhìn Văn Quân Hạc, dưới ánh đèn, gương mặt của anh tuấn tú đến mức khó lòng dời mắt, lòng anh ta hoang mang rất nhiều, cũng cảm thấy sao trên thế giới này lại có người thích tự chuốc rắc rối vào người như Văn Quân Hạc.

Văn Quân Hạc không nói gì, nhưng lòng Hàn Khanh có suy đoán chẳng lành.

Bọn họ là bạn rất tốt, Hàn Khanh cũng sẽ không nói xấu Hạ Ninh trước mặt Văn Quân Hạc, anh ta cảm thấy làm như thế là hạ thấp thẩm mỹ của mình.

Trong mắt anh ta, Hạ Ninh là một người tự cao, được Hạ Hoành Hưng cưng chiều tới mức không coi ai ra gì, thậm chí chẳng có bao nhiêu người thật lòng thích cậu.

Anh ta và Văn Quân Hạc đều từng là người bị nhà họ Hạ hãm hại, cho nên hai người bọn họ có cảm giác đồng cảm vói nhau, sau đó vì gặp nhau nhiều nên thân thiết hơn.

Thật ra Văn Quân Hạc không thích con trai, Hàn Khanh biết chuyện này từ lâu rồi, cho nên khi Hạ Ninh tuyên bố muốn theo đuổi Văn Quân Hạc chắc chắn cậu sẽ nhảy ra giải vây cho Văn Quân Hạc. Hạ Ninh kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói, chắc chắn cậu sẽ có được Văn Quân Hạc.

Từ nhỏ tới lớn, bọn họ chướng mắt nhau.

Vì trêu chọc Hạ Ninh nên Hàn Khanh bị người làm cha như Hạ Hoành Hưng dạy cho một vài học. Khi về nhà, anh ta còn bị cha tát một cú, cảnh cáo anh ta đừng giành đồ với Hạ Ninh.

Hàn Khanh vuốt ve gương mặt sưng phù, anh ta đứng ở cửa sổ, ngây người ngơ ngác. Anh ta nhớ tới khi còn nhỏ, vào ngày lễ phụ huynh thời cấp hai, Hạ Ninh làm nũng muốn có được, muốn đoạt giải quán quân trong cuộc thi chạy. Lúc ấy, địa vị của Hạ Hoành Hưng cũng không cao là bao, thuộc lớp giữa, đó là thời kỳ huy hoàng nhất trong sự nghiệp của một người đàn ông. Thế nhưng, ông ta sẵn sàng cởi áo vest ném cho thư ký, lên sân thi đấu vì Hạ Ninh, có thể thấy được bắp thịt rắn chắc dưới chiếc áo sơ mi kia.

Cha anh ta bắt anh ta cố nhịn để đổi lấy những ngày tạm bợ.

Nhưng vì một câu nói của con mình, Hạ Hoành Hưng sẵn sàng giành đô vật cho con mình với người có quyền thế hơn mình, cũng không ngại tránh né.

Hàn Khanh đang ngồi trong khán phòng, khoanh tay nhìn Hạ Hoành Hưng cao gầy giữa một đám người trung niên mập mạp, trông ông rất bắt mắt, đôi mắt kia như con hổ dữ đang chuẩn bị vồ tới, đó là đôi mắt theo đuổi quyền lợi và khát khao.

---

Câu chuyện của Hạ Hoành Hưng cũng máu chó không kém, chương sau sẽ kể tới, tui rất là sốc ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro