Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu rồi Hạ Ninh mới cảm thấy tức giận, không ngờ lại tức giận vì Văn Quân Hạc.

Lòng cậu nghĩ thầm, chẳng qua là mình và Chu Kỷ chỉ là lớp vỏ bọc ngoài miệng, tại sao mọi người lại coi bọn họ là tình sâu như biển, chạy tới chia rẽ bọn họ. Gần đây Chu Sùng cũng nhắn tin cho cậu, nói tới nói lui toàn là cảnh cáo cậu, thậm chí hắn còn có ảnh thân mật của hắn và Chu Kỷ tuy là đa số bị làm mờ nhưng tư thế khăng khít mãnh liệt kia đủ khiến người ta đỏ mặt.

Hạ Ninh vừa kinh sợ vừa hoảng hốt, tɾong thời gian, Chu Kỷ cứ bị đeo bám dây dưa mãi nên cậu không làm phiền anh ta, giả bộ coi như chưa thấy gì.

Chu Sùng dạy cho Hạ Ninh một bài học.

Lúc trước, chỉ có Hạ Ninh mới huênh hoang hung hăng gây chuyện vô lý, bây giờ hình như đã đổi ngược lại, người này biến thành Văn Quân Hạc.

Nếu Hạ Ninh tức giận, cậu sẽ không cằn nhằn lải nhải làm phiền người ta không buông, trái lại, cậu càng im lặng. Đây là chuyện mà Văn Quân Hạc đã phát hiện từ sớm, nhưng thật ra rất hiếm khi Hạ Ninh tức giận.

Vì hình như Hạ Ninh chưa từng giận anh.

Bây giờ Hạ Ninh lại giận anh, lại vì tên Chu Kỷ kia.

Hạ Ninh bảo Văn Quân Hạc tự đi taxi về, Văn Quân Hạc nói được, nhưng hôm nay cậu phải chia tay với Chu Kỷ.

Hạ Ninh cảm thấy, Văn Quân Hạc thật sự đang gây sự vô lý.

"Thế à? Nhưng lúc trước cậu nói sẽ ở cùng tôi mãi mãi, cậu cũng như thế."

Hạ Ninh: "Tại sao? Tại sao anh cứ nhất quyết bắt tôi chia tay?"

"Không có tại sao, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi thấy cậu và tên họ Chu kia đứng cùng nhaụ"

Chẳng bao lâu sau, tài xế đã tới, đưa Hạ Ninh về nhà trước. Trước khi Hạ Ninh đi, Văn Quân Hạc lại cảnh cáo cậu thêm một lần nữa, nếu cậu không chia tay với Chu Kỷ, anh sẽ đưa cậu tới Nam Phi.

Hạ Ninh mở cửa xe đi xuống.

Văn Quân Hạc đang định xuống xe hút thuốc lá, bỗng nhiên, một chiếc xe máy rồ ga phát ra tiếng vang ầm ĩ chói tai, lao thẳng về phía Hạ Ninh.

Xe chạy tới quá nhanh, gần như Văn Quân Hạc xông tới với tốc độ nhanh nhất tɾong đời mình, đã thấy chiếc xe máy kia chuyển hướng, nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường. Hạ Ninh hoảng sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, sắc mặt cậu tái mét, nhìn Văn Quân Hạc với ánh mắt vô hại xen lẫn bất lực.

Lòng Văn Quân Hạc mềm nhũn ngay tức thì.

Tay Hạ Ninh ma sát với mặt đất quá ma͙nh nên trầy xước chảy máu, máu từ từ chảy xuống. Văn Quân Hạc chạy tới quỳ xuống bên cạnh cậu, kiểm tra xem cậu có bị thương gì nữa không.

"Hạ Ninh, cậu ổn không?"

Hạ Ninh nghe tiếng gọi, cậu mới hoàn hồn, ôm chặt lấy Văn Quân Hạc. Nỗi sợ hãi vừa rồi như quét khắp cả người cậụ

Văn Quân Hạc ôm cậu lên xe, sau đó định nhờ tài xế đưa bọn họ tới bệnh viện, anh còn gọi đïện thoại báo cảnh sát. Cho tới khi sắp tới bệnh viện, Hạ Ninh mới chợt buông Văn Quân Hạc ra, "Tôi... tôi không sao."

Văn Quân Hạc không thèm phân bua gì đã kéo cậu đi làm kiểm tra.

Cảnh sát tới hỏi thăm tình hình, Văn Quân Hạc bèn miêu tả cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi.

Cảnh sát hỏi Hạ Ninh có nghi ngờ ai không, trùng hợp là camera ở đoạn đường đó bị người ta phá hỏng, mà người kia hùng hổ như thế, hình như chỉ muốn dọa Hạ Ninh.

"Cảnh sát, hóa ra trong mắt anh, đó chỉ là đe dọa thôi? Thật ngại quá, tôi thì thấy hành vi đó không khác gì mưu sát."

Sau khi kiểm tra xong, ngoài bị trầy tay ra, Hạ Ninh không bị thươռg gì.

Đúng là Hạ Ninh chỉ nghĩ tới một người – là Chu Sùng.

Mấy ngày trước, Chu Sùng còn hùng hồn nói là sẽ dạy cho cậu một bài học, hôm nay đã xảy ra chuyện này, nhưng cậu không có chứng cứ xác thực, người kia còn bịt kín mặt nên không biết mặt mũi thế nào.

Khi Hạ Ninh đang suy tư, Văn Quân Hạc lại định dẫn cậu đi, sau khi cậu hoàn hồn, chợt nhận ra đây không phải là đường về nhà mình.

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

Văn Quân Hạc nói, cậu còn muốn về nhà để bị người ta tông xe lần nữa à?

"Tại sao camera lại hỏng đúng lúc như thế? Lỡ như hắn còn ở đó canh giữ thì sao?"

Thật ra, bây giờ nghĩ lại Hạ Ninh vẫn còn hơi sợ, vốn là cậu đã nhút nhát, mà Văn Quân Hạc nói cũng rất có lý.

Đến khi Văn Quân Hạc mở cửa phòng nhà, Hạ Ninh mới nhận ra anh đưa cậu về nhà anh. Văn Quân Hạc không biết rốt cuộc Hạ Ninh suy nghĩ gì mà mãi không vào nhà.

"Cậu định đứng ở cửa cả đêm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro