Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Gặp nhau.
Rồi chia xa.
Tất cả đều vào ngày mưa.
Phải chăng là số mệnh?
Là do ta có duyên nhưng không phận.
Có phải hay chăng là do em không đủ thỏa mãn, do em kinh tởm, em đáng khinh? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu em là con gái anh nhỉ?
Hay là do anh vẫn còn lụy tình, vẫn chưa thể nào quên được cô ấy?_ Cô gái anh vẫn gọi tên hằng đêm.
Em biết chứ, em nghe, em thấy và em cũng cảm nhận được. Có lẽ lâu nay anh vẫn thấy em phiền lắm đúng không? Em xin lỗi, từ nay về sau chắc có lẽ em không thể bên cạnh anh nữa rồi, em sẽ buồn lắm, nhưng nếu điều đó làm cho anh vui thì em sẽ không sao đâu, dù sao thì ba năm nay em cũng đã chịu đựng quen rồi mà, sự lạnh nhạt đó của anh.
Em mắc bệnh tim, mới phát hiện đây thôi, bác sĩ nói nếu không thay tim thì sẽ nguy hiểm lắm đấy, nhưng dù sao đi nữa thì em cũng là một thằng con trai mà, chẳng lẽ có chút chuyện nhỏ này thôi mà đã không chịu nỗi chứ.
Em muốn nói những lời sau cùng này nữa thôi.
Anh.
Mặc dù sự ra đi của cô ấy không liên quan gì đến em nhưng nếu điều này có thể trói buộc hai ta lại với nhau thì em nguyện gánh hết mọi trách nhiệm về nó.
Có ai đó nói em rất khờ, tại sao lại đi gánh trách nhiệm về một chuyện không liên quan tới mình như vậy chứ. Họ thì sao có thể hiểu được , nếu đổi ngược lại là họ thì em chắc họ cũng sẽ làm vậy thôi.
Em mệt quá, không thể viết tiếp nữa rồi, em thậm chí còn không biết là anh có buồn xem nó không nữa, anh hận em còn không hết nữa huống chi là... À mà thôi, dù sao chuyện đó cũng đâu còn quan trọng nữa.
Em không trách anh, mãi mãi không trách anh, ngược lại còn rất biết ơn anh, cảm ơn anh đã cho em những hồi ức bên cạnh dù chỉ là những mảnh kí ức chấp vá không hoàn thiện.

Dù thừa biết là anh đã biết rồi nhưng em vẫn muốn nói một lần cuối cùng nữa thôi.
Anh, em yêu anh.
Và cuối cùng,... .
Kiệt, tạm biệt anh.
Thừa Thừa. »

Thẫn thờ nhìn những dòng thư trên trang giấy trắng đã sớm bị nhàu nát được điểm thêm vài hạt pha lê vỡ nát lóng lánh sáng chói đến kì lạ của cậu, anh lại khẽ quay đầu nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trên chiếc giường bệnh được đặt trong căn phòng trắng xóa.
Em đẹp lắm, nhìn tựa như một thiên thần đang nằm yên giấc ấy.
Nhưng sao lồng ngực anh đau, đau lắm, đau đến muốn vỡ tung ra.
Vô thức lê đôi bàn chân dường như đã muốn ngã quỵ của anh đến thân ảnh nhỏ nhắn, anh bắt đầu quan sát cậu.
Cậu thật gầy, gầy đến phát sợ.
_ Sao lại gầy thế này chứ hả tên nhóc này, có phải lại không ăn uống đúng bữa nữa hay không, em thật bướng bỉnh, thật ngu ngốc, sao lại phí lãng cả cuộc đời mình để yêu tôi? Tại sao? Tại sao chứ? Tôi thật xứng đáng sao? Tô... .
Lời nói của anh như bị ứ lại trong cuống họng.
- Tách, tách.
Anh khóc rồi, khóc cho sự ngu muội của bản thân cũng như khóc để tiễn đưa cho sự ra đi của Thừa Thừa  của anh.
Lại sờ tay lên khuôn mặt cậu, gương mặt mà Thái Từ Khôn  anh ngày đêm mong nhớ, anh thật sự thật sự hối hận.

_ Có phải hay không trước giờ em rất cô đơn? Tôi có phải hay không trước giờ lại chính là một tên tồi tệ? Yêu, đúng vậy, tôi yêu em, rất yêu em, nhưng,... tôi lại không dám thừa nhận. Tôi, tô... Em mở mắt ra được không Thừa Thừa ?
Giọng anh đã lạc hẳn, tiếng thúc thích nghe thê lương vẫn còn vang vọng khắp căn phòng trắng.
Từ từ ôm chặt thân thể nhẹ tênh của cậu, anh gục đầu vào lồng ngực của cậu khẽ thì thầm:
_ Thừa Thừa , Anh Yêu Em,... .
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, át đi hết những ồn ào xung quanh, cuốn theo mùi hương của cậu, một mùi sữa dễ chịu cùng với hương thơm của anh, một hương thơm nam tính mạnh mẽ. Cả hai mùi hương như quyện vào nhau, một sự kết hợp thật hết sức hài hòa.
Trên khuôn mặt cậu lúc này, ý cười phản phất càng mạnh mẽ, nước từ khóe mắt cũng chảy xuống, nước mắt của sự hạnh phúc hay là... nước mắt của sự tiếc nuối? Có lẽ là những lời anh nói cậu đều có thể nghe được nhỉ, kể cả những lúc anh khóc?
Đâu đó trong cơn gió, thoáng nghe mùi hương, thoáng nghe tiếng khóc, còn có, nếu lắng nghe thật kĩ, ta còn có thể nghe được một lời nhận tội muộn màng.
_ Xin lỗi!
Và rồi... .
_ Tút, tút,... .
Mất, cậu đã ra đi, một cuộc đời đã kết thúc, phải chăng Thần Chết cũng không thông cảm cho sự ngu ngốc của cậu? Ngài cũng thật nhẫn tâm khi lại cướp đi mạng sống của một con người khi người đó sắp chạm được vào cái đích đến được gọi là tình yêu?
Chắc có lẽ, một lời xin lỗi không thể làm sống dậy được một tuổi trẻ, một cuộc đời, cũng không thể làm khơi dậy được một thân ảnh, mà chỉ có thể đổi lấy sự im lặng rợn người cùng những tiếng khóc xé nát tâm can.
Nếu đã như vậy, thử hỏi trên thế gian này, còn có mấy ai có thể tin tưởng vào duyên phận, tin vào định mệnh hay là tin vào một tình yêu bất diệt đây?
Nhìn lại hình dáng của cậu, những kí ức cứ tua lại như những hình ảnh trong một thước phim kỉ niệm quay chậm. Hình ảnh cậu hư vô hiện ra rồi lại biến mất như cơn gió kia vậy.
Đưa ánh mắt của bản thân mình vào khoảng không vô định kia, như một cái xác vô hồn anh khẽ thì thầm trong nước mắt:
_ Phải chăng, đã muộn rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro