Chương 3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hy vọng anh có thể sớm khép lại vụ án, nhưng cũng mong cậu luôn được giữ trong bóng tối.

-----

Phòng pháp y.

Nữ pháp y cho biết: "Tôi đã thử nhiều dụng cụ và chỉ có nước đá mới có thể tạo ra vết cắt như vậy, điều đó hoàn toàn chính xác."

Thừa Lỗi cau mày nói: "Vậy hai trường hợp đầu tiên cũng dùng đá?"

"Không."

"Đây có phải là cách khác để giết người?"

Hai người thật sâu thở dài, nữ pháp y vừa thu thập đồ vật vừa nói: "Đội trưởng Thừa, người này rất nguy hiểm..."

Thừa Lỗi đương nhiên biết người kia không chỉ nguy hiểm, hắn còn tuyệt đối không phải người bình thường.

"Đội trưởng Thừa, tôi thấy nếu có thể làm được loại chuyện này với một khối băng, hung thủ nhất định là người thiểu năng trí tuệ, nếu không hẳn vẫn còn là một đứa trẻ."

Thừa Lỗi lắc đầu, thông tin quá phức tạp, đầu óc anh không thể chịu đựng được nữa, anh nên tan làm sớm và nghỉ ngơi thật tốt.

"Anh về rồi--"

Thừa Lỗi để chìa khóa ở trước cửa, đi dép lê vào, Gia Thụy vừa từ trong bếp mang theo món ăn cuối cùng đi ra, liền nhìn thấy Thừa Lỗi mỉm cười.

"Anh, ngồi xuống ăn đi." Gia Thụy cởi tạp dề ra: "Sao hôm nay anh về sớm thế?"

Thừa Lỗi giúp lấy bát đĩa và đũa, véo má Gia Thụy, cậu hất tay anh ra, rồi đưa thìa đến.

"Hôm nay anh tan làm sớm, thức lâu quá." Thừa Lỗi vừa múc canh cho Gia Thụy vừa nói: "Sao hôm nay lại nhiều món ngon như vậy?"

Gia Thụy buồn bã nhìn anh: "Bởi vì tối hôm qua anh không ăn tối! Hôm nay nhất định phải ăn thật nhiều!"

"Anh biết, cảm ơn em." Thừa Lỗi xoa đầu Gia Thụy, đặt cái bát canh trước mặt cậu.

Trong khi ăn, Gia Thụy nhìn quầng thâm mắt của Thừa Lỗi, trong lòng cảm thấy chua xót. Anh là một người đàn ông có định hướng nghề nghiệp điển hình, khi bắt đầu làm việc, sẽ làm việc cả ngày lẫn đêm, nên việc phải thức nhiều ngày liên tục là điều bình thường.

"Anh, vụ án này khó lắm phải không?" Gia Thụy cắn đũa hỏi.

Thừa Lỗi cười khổ nói: "Không chỉ có khó khăn, không có cách nào bắt đầu, anh đang không ngừng điều tra. Sao hôm nay đột nhiên lại quan tâm đến công việc của anh như vậy?"

"Đương nhiên nếu vụ án kết thúc sớm hơn, anh có thể đi nghỉ ngơi sớm hơn và dành nhiều thời gian hơn cho em." Gia Thụy mỉm cười: "Đã lâu rồi anh không đi chơi với em."

"Sau khi vụ án kết thúc anh sẽ đi cùng em." Thừa Lỗi thở dài: "Vụ án này... không biết sẽ kéo dài bao lâu."

Gia Thụy cúi đầu mỉm cười, đương nhiên biết vụ án Thừa Lỗi đang điều tra có liên quan đến mình. Kể từ khi biết Thừa Lỗi là sinh viên học viện cảnh sát, cậu đã biết bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cậu cũng không phải là một đứa trẻ thông minh, bản thân mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ và lớn lên dưới sự chăm sóc của hàng xóm, tự mình kiếm tiền để trang trải tiền học phí, luôn nở nụ cười mỗi ngày. Ai nhìn thấy cũng sẽ thốt lên một câu: "Thằng bé này thật đáng yêu."

Vào năm đầu tiên của trường trung học cơ sở, quỹ đạo cuộc sống của Gia Thụy đã hoàn toàn thay đổi. Cậu bị bọn côn đồ chặn đường về nhà, kéo vào một con hẻm và cưỡng bức tiêm thuốc. May mắn thay được người qua đường phát hiện và cứu sống.

Sau đó, cậu tìm thấy lão đại của khu vực này, nộp phí bảo kê và bắt đầu chiến đấu, theo thời gian, cậu có thể khiến những người dưới quyền nghe theo chỉ cần một cái nhìn.

Vào năm thứ ba trung học cơ sở, cậu đã giết chết lão đại, người đã bảo vệ cậu suốt ba năm và tự mình đảm nhận vị trí này, không ai phản đối, và cũng không ai dám phản đối. Vẻ ngoài của Gia Thụy rất khó hiểu, trên khuôn mặt trắng nõn luôn nở nụ cười, đôi mắt trong veo như mặt hồ trong vắt, nhưng dưới mặt hồ lại là vực thẳm không đáy.

Trong học kỳ đầu tiên của trường trung học, cậu bị âm mưu chống lại và suýt mất mạng. Đó cũng là lúc gặp Thừa Lỗi, một sinh viên học viện cảnh sát thành phố, cậu được Thừa Lỗi đưa đến bệnh viện. Sau đó, anh hỏi có cần đưa về nhà hay không.

"Chỉ là một cái nhà mà thôi. Không có gia đình thì nhà ở đâu?"

"Vậy sao em không về nhà với anh? Từ giờ anh sẽ là anh trai em và anh sẽ bảo vệ em."

"......Được."

Khi đó cậu không biết Thừa Lỗi là sinh viên học viện cảnh sát, nếu biết thì dù có chết trong ngõ cũng không muốn gặp, huống chi là yêu người đàn ông này trong một ngày một đêm..

Vẫn còn nhớ ngày nhìn thấy Thừa Lỗi mặc bộ đồng phục cảnh sát do trường cấp về nhà, cậu đã ngã gục một cách bình tĩnh đến thế nào. Và những gì Thừa Lỗi nói ngày đó khiến cậu nhớ đến tận bây giờ.

Anh nói: "Khi anh trở thành cảnh sát, anh sẽ có thể bảo vệ em tốt hơn."

Nhưng anh à, nếu anh biết việc em đã làm, anh sẽ không muốn bảo vệ em đâu.

"Đang suy nghĩ cái gì vậy? Đang ăn còn có thể mơ mộng." Giọng nói của Thừa Lỗi mang Gia Thụy từ trong ký ức trở lại hiện thực.

Cậu mỉm cười nói: "Không có gì đâu, Tết Nguyên đán năm nay chúng ta cùng nhau ăn lẩu được không? Gọi đồng nghiệp của anh đến nhà đi, có nhiều người càng vui."

"Được, dù sao thì cũng sẽ không về quê nữa, vậy nên chúng ta có thể dành thời gian bên nhau."

"Vậy em muốn uống món canh muôn nấu."

"Chúng ta đã có lẫu rồi, nên uống canh gì đây?"

"Em không ý kiến, chỉ muốn uống thôi."

"Được rồi, được rồi, nấu, nấu, nấu."

Sau bữa tối, Gia Thụy cùng Thừa Lỗi xuống lầu đi dạo, anh không thể từ chối được nên đành phải đi.

Gió thu có chút mát mẻ, cả hai nắm tay nhau đi dạo. Từ khi bắt đầu điều tra vụ án "ẩn", Thừa Lỗi chưa bao giờ đi chơi với Gia Thụy, có khi cả ngày cũng không thể gặp được chứ đừng nói đến việc đi dạo nhàn nhã như thế này.

Có một công viên nhỏ bên cạnh khu dân cư. Không có nhiều người đến đó kể từ khi công viên trung tâm được xây dựng. Thỉnh thoảng người ta dắt chó đi dạo và chơi bóng vào ban ngày, còn ban đêm thì khác, nơi đây giống như một trò chơi kinh dị, rất đáng sợ.

Nhưng một người trong số họ là cảnh sát có tâm lý xuất sắc, người còn lại là sinh viên y khoa hàng ngày làm thí nghiệm. Họ chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ gì trước đây nên không ngạc nhiên và thích đi dạo khắp nơi như thế này.

Hai người đang bàn nhau đi đâu trong dịp Tết Nguyên đán, hai ba thanh niên bước ra khỏi công viên nhỏ, tay cầm chai rượu, loạng choạng đi về phía họ, không biết đang nói gì.

Thừa Lỗi ôm lấy Gia Thụy, xoay người rời đi. Nhưng khi cả hai quay lại chạm mắt nhau, chàng trai dường như đã tỉnh táo ngay lập tức. Hắn ta chắp tay lùi lại, xin lỗi rồi bỏ chạy.

Thừa Lỗi vẻ mặt ngây thơ: Mình đáng sợ đến vậy sao?

Nơi Thừa Lỗi không nhìn thấy, vẻ mặt của Gia Thụy ở sau lưng đã thay đổi, cậu đang cầm ba cây kim bạc nhỏ trong tay trái.

Sau khi về nhà, Gia Thụy tắm rửa rồi trở về phòng làm bài tập, báo cáo thí nghiệm hôm nay còn chưa viết xong. Thừa Lỗi đang nhai táo và xem TV trong phòng khách, nhưng trong đầu lại tràn ngập những gì vừa mới xảy ra.

Anh không mặc đồng phục cảnh sát và không có thẻ cảnh sát, làm sao những tên côn đồ đó có thể biết anh là cảnh sát? Có phải vì ngoại hình? Nhưng không ai nói rằng nghề nghiệp sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình. Thừa Lỗi khó hiểu nên mở cửa phòng làm việc, dựa vào khung cửa, Gia Thụy quay đầu nhìn anh.

"Anh, có chuyện gì à?"

"Thụy Thụy, anh rất hung dữ đúng không?"

"Anh, hung dữ khi nào, ở đâu vậy?"

"...Xin lỗi, em tiếp tục học đi."

Thừa Lỗi tức giận đóng cửa lại, nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ đứa nhỏ này đang nghĩ gì trong đầu. Đột nhiên cửa mở, Gia Thụy thò đầu ra, nhéo vào mặt Thừa Lỗi.

"Không hề hung dữ."

Đầu đau quá.

Thừa Lỗi cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên bàn làm việc trong văn phòng. Ngay lúc đang thắc mắc tại sao mình lại ở đây, một tiếng hét đột ngột ngoài cửa khiến màng nhĩ anh bị thủng.

Kéo thân hình nặng nề của mình ra mở cửa, cảnh tượng nhìn thấy khiến máu anh đông cứng - tất cả thành viên của đội điều tra tội phạm đều ngã xuống đất, một nhóm người đàn ông mặc đồ đen nhìn thẳng vào anh, đằng sau họ dường như là người đứng đầu, thiếu niên bình tĩnh quan sát tất cả những điều này.

"Anh là ai?! Anh đã làm gì?!" Thừa Lỗi tuyệt vọng hét lên, cảm thấy lòng mình như bị tổn thương.

Người áo đen không nhúc nhích, chỉ bước sang một bên.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, sàn nhà dưới chân họ rung chuyển dữ dội, những vết nứt từ mặt đất lên trần nhà lan rộng, giây tiếp theo, thế giới như sụp đổ, hơi thở của Thừa Lỗi ngưng trệ, từ trong mộng tỉnh lại.

Gia Thụy ở bên cạnh cảm nhận được sự bất an của người bên cạnh và hét lên "anh" trong sự bàng hoàng, khiến Thừa Lỗi bình tĩnh lại. Thừa Lỗi nghiêng người ôm thật chặt cậu, như thể điều này sẽ trấn an mình.

Giấc mơ vừa rồi thực sự kỳ quái. Đôi mắt của thiếu niên lóe lên trên bầu trời, trống rỗng, giống như một vũng nước đọng, cũng giống như một vực sâu không đáy sắp kéo Thừa Lỗi vào và nuốt chửng anh.

Chắc dạo này đã quá mệt mỏi...

Thừa Lỗi nhắm mắt lại, lại chìm vào giấc ngủ.

"Anh? Anh! Thừa Lỗi!" Giọng nói của Gia Thụy càng lúc càng cáu kỉnh. Đã mười giờ rồi, cho dù Thừa Lỗi không đi làm, anh cũng sẽ không dậy muộn như vậy, huống chi hôm nay còn không phải ngày nghỉ.

"Hay anh bị bệnh..."

Gia Thụy sờ trán Thừa Lỗi, bất đắc dĩ thở dà, thật sự bệnh rồi. Sợ cái gì thì cái đó lại đến, lúc đi làm không quan tâm đến cơ thể, bây giờ lại lăn ra ngủ. Đáng đời!

Gia Thụy nhấc điện thoại di động của Thừa Lỗi và gửi tin nhắn cho Tiểu Lý, nói rằng mình bị ốm và xin nghỉ phép. Bên kia ba phút sau trả lời "Được."

Ngay sau đó, Gia Thụy tim thuốc hạ sốt và rót nước cho Thừa Lỗi, cuối cùng cũng đánh thức anh dậy để uống thuốc. Thừa Lỗi giờ cảm thấy choáng váng, dù cậu có cho ăn gì, thì dù sao đứa nhỏ cũng không thể làm hại anh.

Sau khi uống thuốc, Thừa Lỗi lại ngủ quên, còn Gia Thụy đi học. Chiều nay có lớp thực nghiệm, cậu phải đi, nhưng lại lo lắng Thừa Lỗi ở nhà một mình, sau nhiều lần suy nghĩ, việc đến lớp quan trọng hơn.

Tan học, Gia Thụy không dám chậm trễ một giây, vội vàng về nhà. Thừa Lỗi vẫn đang ngủ, cơn sốt đã giảm bớt, cậu rót nước ấm, sau đó đánh thức anh.

"Anh thấy khỏe hơn chưa? Anh thì hay rồi? Giờ lại bị ốm? Anh hài lòng chưa?"

"Được rồi được rồi, đừng đọc nữa, có bệnh anh đã rất đáng thương rồi..."

Gia Thụy đang giả vờ tức giận, nhưng khi Thừa Lỗi làm điệu bộ, cậu không thể kiềm chế được nữa và xoa tóc để anh ngủ thêm một chút.

Lúc này, cuộc gọi khẩn cấp của Tiểu Lý gọi tới. Gia Thụy đang muốn chửi bởi thì điện thoại di động cũng nhận được một tin nhắn.

"Alo? Có chuyện gì vậy?" Thừa Lỗi trả lời điện thoại.

"Đội trưởng Thừa! Xảy ra chuyện rồi!"

Gia Thụy nhìn vào màn hình điện thoại di động và nghiến chặt răng hàm.

"Lão đại, có một cô gái bị người ta làm nhục, nạn nhân còn chưa trưởng thành, có muốn đến tòa nhà đang xây dở không?"

Thừa Lỗi xoa xoa lông mày, nói: "Tôi lập tức tới đó."

Gia Thụy trả lời tin nhắn: "Được."

"Tối nay anh chắc chắn sẽ không về phải không?" Gia Thụy nắm tay anh, nhìn Thừa Lỗi thay giày chuẩn bị ra ngoài, giọng điệu chua chát.

"Ngoan, tối nay nhớ ngủ sớm." Thừa Lỗi đứng dậy hôn lên mặt cậu: "Anh sẽ tự chăm sóc bản thân."

Giây tiếp theo cánh cửa đóng lại, Gia Thụy thu hồi nụ cười và thay vào đó là sự căm hận sâu sắc đối với sự việc bất ngờ. Thay quần áo và đi ra ngoài.

Trong tòa nhà đang xây dở, Thốn Đầu đang buồn chán nghịch cỏ bên tường, nghe thấy tiếng bước chân liền đứng dậy.

"Lão đại." Thốn Đầu mỉm cười.

"Có chuyện gì?" Gia Thụy ném cho hắn một chai nước.

Hắn mở nắp uống một ngụm: "Người anh em phía dưới nói với tôi rằng nạn nhân là nữ sinh năm nhất trường Trung học Thực nghiệm. Dù sao thì cô ấy cũng khá khổ sở, không biết còn ở đó không. Lão đại, chúng ta có nên hành động không?"

"Không cần vội, chỉ cần chờ tin tức từ cảnh sát. Nếu họ không thể cho chúng ta kết quả tốt, ra tay cũng không muộn." Gia Thụy nói: "Biết ai làm không?"

"Biết, chúng ta không nhận những công việc mà chúng ta không chắc chắn phải không?" Thốn Đầu mỉm cười: "Nhưng lão đại, nếu bên kia là một chàng trai trẻ thì sao?"

Gia Thụy mỉm cười và vỗ nhẹ vào mặt Thốn Đầu: "Như vậy cũng không khá hơn. Được rồi, chúng ta đợi tin tức, đừng gây rắc rối. Đi thôi."

"A? Tại sao lại tốt hơn? Lão đại!"

Thốn Đầu gãi tóc, phải mất năm phút sau khi Gia Thụy rời đi mới nhận ra ý của mình, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Ngày hôm sau, đội điều tra tội phạm.

Khi nữ pháp y đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Thừa Lỗi, sắc mặt cô tái mét, nói rằng cả đời không bao giờ muốn gặp lại trường hợp như vậy nữa.

"Cầm thú! Chúng nó quả thực là cầm thú!" Nữ pháp y thấp giọng chửi bởi: "Sao có học sinh nào có thể làm ra chuyện như vậy?! Thật không thể tưởng tượng được..."

Chứng kiến kết quả khám nghiệm tử thi kinh hoàng, cái đầu vốn đã đau nhức của Thứ Lỗi lại càng khó chịu hơn. Nếu một cô gái trẻ đang tuổi thanh xuân chết đi như thế này, nếu nhìn thấy, ai mà không đau buồn?

"Xác định là hung thủ ai chưa?" Thừa Lỗi hỏi.

Tiểu Lý trả lời: "Đội trưởng Thừa, là hai nam sinh cùng lớp."

"Hai?!" Thứ Lỗi thanh âm đột nhiên cao lên một quãng tám.

Nữ pháp y đè anh xuống nói: "Đúng vậy, DNA của hai người đã được lấy ra từ thi thể nạn nhân."

"Cầm thú!" Thừa Lỗi đập bàn: "Phạm tội ở đâu?"

"Trường học, sau núi." Nói ra hai chữ này, Tiêu Lý cảm thấy đau bụng. Điên rồi, thế giới này thật sự điên rồi.

"Đội trưởng Thừa, có chuyện tồi tệ hơn đang đến." Nữ cảnh sát đi tới: "Phía sau núi không có camera giám sát, hiện tại chúng tôi chỉ có thể xác định phạm vi, chứ không thể xác nhận hung thủ là hai cậu học sinh này. Bố mẹ chúng không hợp tác chút nào, nói rằng chỉ là bọn trẻ chơi đùa một chút thôi, không có gì to tát."

"Không có gì to tát, chơi đùa chút thôi là cái gì?!" Tiêu Lý tức giận: "Đúng là!"

"Gia đình cô bé ở đâu?" Thừa Lỗi hỏi.

Nữ cảnh sát trả lời: "Bố mẹ cô bé đi làm ở ngoài thành phố, thường sống với bà ngoại. Bà lại bị tật ở chân và bàn chân nên không thể đến đồn cảnh sát được."

"Được, tôi đi trước." Thừa Lỗi vỗ vỗ vai Tiểu Lý: "Nhớ để mắt tới hai đứa đó."

"Rõ."

---

Thừa Lỗi lái xe đến phố cổ đã lâu rồi, hình như lần đầu tiên gặp cậu cũng là ở đây. Khi tìm thấy nhà cô bé, anh gõ cửa, một lúc sau, một bà lão bước ra.

"Xin chào, bà là bà của Vương Thiến phải không?"

"Đúng vậy, Thiến Thiến chúng ta cuộc sống khó khăn..."

"Tôi là đội trưởng đội điều tra tội phạm, có thể hỏi bà chút chuyện được không?"

"Được, được. Sáng nay có người tới hỏi ta về Thiến Thiến, trên đời này vẫn còn có người tốt bụng như vậy."

Đồng tử của Thừa Lỗi đột nhiên co rút lại: "Có người tới đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro