Phần 1: Giấc Mơ Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa, vẫn mưa, tôi bước chân mà nghe con tim rộn rã. Hôm qua, khi nghe tin anh về, tôi đã buồn vui lẫn lộn....Cứ tưởng anh quên biệt mình rồi. Trời mưa như trút nước mà tôi đi như bay đến chỗ hẹn, nhanh chân chỉ để thấy anh. Tôi tự hỏi bây giờ anh thế nào? Lòng tôi đầy bồi hồi, hối hả khi nghĩ đến anh. Đẩy cửa, bước vào nhà hàng, tôi dáo dác tìm anh. Anh ngồi đó, cắm cúi đọc một tờ báo, đôi lúc trầm ngâm. Tôi bước lại bàn ngồi xuống nhẹ như một con mèo. Thấy tôi, anh ngẩng lên mỉm cười:

        - Em tới rồi hả?

Tôi ngồi xuống gần như chết lặng, nhìn anh trân trối, không cất được lời. Anh tiếp tục:

       -Thầy lo là em không đến được.

Tôi vẫn nhìn anh như thể đó là  một hình ảnh mơ hồ, một giấc mơ đang tiếp diễn. Tôi từng mong ngày này biết bao nhiêu trong suốt năm năm trời. Tôi vẫn nhìn anh đăm đăm, ngắm anh xem anh đã thay đổi như thế nào. Trông anh như không khác gì năm năm về trước. Vẫn khuôn mặt thanh tú cương nghị, mái tóc ngắn hớt cao theo kiểu cổ điển, nụ cười ngọt ngào, cử chỉ khoan thai từ tốn. Duy chỉ đôi mắt, đôi mắt anh dường như không còn buồn như trước đây nữa. Tôi ngẩn ngơ ngắm anh mà quên mất anh bồi bên cạnh:

      -Cô dùng gì ạ?

Tôi giật mình quay qua:

      -.....À, cà phê sữa shake Sting dâu nha.

Anh bồi ngẩn người ngơ ngác nhìn tôi:

      -Là sao? Món đó là gì vậy?

Còn anh thì đẩy gọng kính cười nắc nẻ:

     -Em vẫn uống món đó sao? Chưa bao giờ đổi à?

Nụ cười của anh hòa cùng tiếng mưa làm những kỉ niệm xưa hiện về. Cái ngày đầu tiên tôi gặp anh.
Tôi còn nhớ ngày ấy, tôi là một con bé quậy nhất quỷ nhì ma, không có những trò quậy nào tôi không tham gia. Ở đâu có quậy quọ là ở đó có tôi. Năm lớp mười hai, tôi đăng kí học Anh văn ở một trung tâm Anh ngữ trên đường Tôn Đức Thắng để luyện thi đại học. Vì đó là lần đầu tiên đi học Anh văn ở trung tâm, trong tôi là cả một sự háo hức, với tôi mọi thứ đều mới lạ.

Trước đây; trong mắt tôi, thầy cô là những người khô khan và đáng sợ, vì tôi ghét họ nên trong bảng học bạ của tôi sắp dài những lời phê về thành tích quậy quọ không kém gì thành tích học tập của tôi cả. Nhưng giờ đây tôi lại lấy làm lạ vì trung tâm Anh ngữ nơi tôi đăng kí học, các thầy cô trẻ măng- chỉ nhỉnh hơn tôi vài tuổi, họ hầu hết chỉ là những người mới ra trường. Họ hòa đồng với học sinh như những người bạn và trên hết tôi rất lấy làm ngạc nhiên vì những trò nhất quỷ nhì ma của tôi đều không xa lạ đối với họ. Một không khí học tập hết sức thoải mái, thoải mái đến nỗi lắm lúc tôi không tin đó là sự thật.

Tôi, cái đứa hay phát biểu linh tinh rất tài và sức học Anh ngữ thuộc loại khá, thế nên luôn gây sự chú ý ở cả hai khía cạnh. Nhưng rồi một "đại họa" đã xảy ra. Nhờ đó tôi đã gặp anh, tình yêu đầu đời của tôi.

Tôi còn nhớ như in đó là buổi học nói đầu tiên ngày thứ năm, một buổi chiều vàng, nắng thủy tinh lung linh với những lá điệp xoay xoay trong gió. Tôi nhìn ra cửa sổ lẩm nhẩm đếm từng chiếc lá vàng úa đang lũ lượt rơi xuống sân, không phải vì tôi mơ mộng mà là tôi đang rảnh rỗi. Mà rảnh rỗi thì sanh nông nổi.

Một thầy giáo trẻ măng, thư sinh với nụ cười tươi như nắng bước vào. Anh gần như làm choáng ngợp tất cả nửa thế giới được gọi là phụ nữ. Tim tôi cũng gần như ngưng bặt trong một phút giây, cả thế giới này dường như dừng lại chỉ vì một nụ cười.

Khi nhìn kĩ Sinh, tôi gần như suýt ngất xỉu vì không tin vào con người mình trông thấy trước mắt. Sinh giống một trong những người cậu họ của tôi đang định cư ở nước ngoài như một bản sao vô tính. Một người cậu tôi vô cùng ngưỡng mộ về học vấn lẫn vẻ bề ngoài điển trai kinh khủng. Tôi bị ấn tượng về anh.

Từ đó tôi hăng hái đi học Anh văn hơn, đặc biệt là những ngày thứ bảy. Tôi yêu vô cùng những ngày thứ bảy vì tôi được gặp anh vào trọn hai tiết. Tôi thích ngắm nhìn anh, nghe anh nói. Trêu chọc và luôn giả vờ hỏi anh những câu hỏi mà tôi biết hoàn toàn mình có thể tự trả lời. Với cảm xúc của một đứa con nít, tôi chỉ đơn giản thích anh vì anh có vẻ hiền, dễ thương, đẹp trai giống cậu tôi chứ tôi chưa thích anh vì đức tính của anh. Đơn giản là tôi nào đã biết gì về anh đâu...

Cuối giờ, tôi khệ nệ dọn dẹp chiếc cassette xuống phòng giáo viên, vì cái gã "thầu" vụ này đã đánh bài chuồn từ sớm. Chiếc máy to bè, nặng nề, so với thân hình "lùn một mẩu" của tôi quả là đối lập. Anh bất ngờ đứng đằng sau với tay cầm chiếc cassette hộ tôi, nói:

      -Em đúng là thân lừa ưa nặng. Đưa đây!

Nghe tiếng anh, tôi xoay lại nhìn anh với đôi mắt mở to. Tôi choáng ngợp vì đường nét của anh rất gần tôi, rất rõ ràng. Tôi lẩm nhẩm trong đâu: "Ôi trời ơi!... Lạy chúa tôi. À, mà mình làm gì có đạo Chúa mà lạy. Phen này con chết mất." Rồi chúng tôi sóng bước cùng nhau, lòng tôi rộn lên như đón tết nhưng tôi không dám nhìn thẳng mà chỉ nhìn vẩn vơ mấy con nhện đang giăng tơ nơi góc các lớp học... Trên đường đi, anh hỏi huyên thuyên nhiều chuyện và không khỏi khen tôi rằng tôi rất có khiếu học ngoại ngữ, ăn nói dạn dĩ, khôi hài và hẳn ai tiếp xúc với tôi thì sẽ rất mến tôi đấy. Tôi nghe anh nói mà lùng bùng lỗ tai, hai má tôi nóng hổi, hâm hấp. Giá như mặt đất nẻ ra thì tôi sẽ chui tọt xuống đó ngay lập tức.

Những buổi học trôi qua đều đặn với những tiếng cười và niềm ngưỡng mộ ngày một lớn lên trong tôi. Sinh là một thầy giáo rất nhiệt thành và kiên trì trong việc giảng dạy. Có những bài học mà học viên chưa hiểu, khi đã giảng "hết nước hết cái" mà không có kết quả anh vẫn không hề nổi cáu,  mà ngược lại anh cố công tìm hiểu vì sao và giúp đỡ học viên vượt qua khó khăn đó. Anh cũng có biệt tài nhớ mặt học sinh của mình rất giỏi, những ai vắng mặt là anh nhận ra ngay. Sinh luôn hỏi thăm họ vào ngày hôm sau về lý do họ nghỉ và luôn giảng lại những bài trước. Tôi bắt đầu cảm mến hơn về cái tính nồng hậu, nhiệt tình và chu đáo của anh. Càng ngắm nhìn anh dạy học, niềm ngưỡng mộ về anh trong tôi càng lớn dần, lớn dần..... Tôi đã thích anh từ khi nào tôi chẳng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thấy