DĨ ĐỘC TRỊ ĐỘC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi chiều thứ hai, tôi đến lớp Anh văn sớm theo thói quen như thường lệ. Tôi tà tà đi lên lớp để kiếm một góc nào đó, ngồi ôn lại bài lần nữa trước khi lên lớp học. Đi ngang qua hàng ghế đá của trường, tôi thấy Sinh và cô An đang ngồi nói chuyện. Lại chuyện gì nữa đây? Đừng nói là bả lại mắng vốn nữa nha, tôi nộp bài rồi mà. Nhưng mà chắc không phải đâu, không khí có vẻ lạ lắm. Tôi thấy cô An ngồi mặt hơi cúi xuống. Cô không dám nhìn thẳng Sinh, nét mặt cô lại rất căng thẳng hồi hộp.

Cái tính tò mò trong tôi lại trỗi dậy, thế là tôi tìm một cái lùm cây nào đó gần chỗ ghế đá của hai người. Nấp vào đó nghe lõm câu chuyện. Eo ôi! Tôi xấu tính và nhiều chuyện ghê.

- Lần trước... An thật quá đáng... mấy cái bài phạt cỏn con đó mà cũng phiền anh. Xin lỗi. - Cô An bảo. Còn anh thì vẫn cười thật hiền và tươi:

- Có gì đâu mà An phải xin lỗi. An câu nệ quá đó, tụi mình là đồng nghiệp mà.

Từ khi tôi chọc giận anh đến giờ, Sinh có thèm cười với tôi miếng nào đâu. Nghĩ mà tức, toàn cười với người khác không à. Tôi thầm càu nhàu trong bụng và lại tiếp tục theo dõi cuộc trò chuyện của họ.

- Không đâu,... An thấy áy náy lắm. An không thấy thoải mái chừng nào anh chấp nhận lời xin lỗi. - Cô An lại cúi mặt xuống thấp hơn nhằm che đi đôi gò má đang ửng hồng của cô. Tôi để ý là cô không đeo mắt kính ngày hôm nay, dùng kính sát tròng à? Tôi hiểu rồi lại thêm một đối thủ để tôi phải “cạnh tranh” nữa đây. Ra là cô thích “Sinh của tôi”, lại còn xưng hô khác đi nữa, nghe dễ thương đến không ngờ. Sinh im lặng một lúc rồi anh lại tiếp:

- Chuyện này vô lý quá, sao An phải tự làm khó mình thế? Không có lỗi, xin lỗi làm gì? Tôi phải làm sao đây?

Có gì đâu mà khó xử, cái chiêu này cũ rích rồi. Làm bộ áy náy nè, rồi kiếm cớ mời đi đâu đó uống nước để nói chuyện riêng nè. Tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cái trò này tôi làm hoài. Nè, lát mời đi uống nước cho coi nha.

- Không An có lỗi thật mà, bữa nói như hét vào mặt anh vậy. Hay là... An đãi anh uống nước coi như là xin lỗi nha... Cuối tuần này anh rảnh chứ? - Cô An vặn vẹo mấy ngón tay. Hê hê, y chang! Tôi nói có sai đâu. Mà thường thì đương sự sẽ từ chối bằng cách “để tôi coi sao”, nghĩ có thế, tôi lập tức dỏng tai lên mong nghe câu trả lời của Sinh. Quả nhiên anh bảo:

- À, cuối tuần này hả? Để tôi coi cái đã.

“Hura” - Y bóc, đoán tới đâu đúng tới đó. Tôi la khe khẽ vì quá vui mừng, rồi chợt bụm miệng lấm la lấm lét: “Chết rồi! Hổng biết mấy người đó có nghe không?”.

 Cô An lập tức đứng dậy:

- Vậy... khi nào anh suy nghĩ xong thì nhắn tin cho An biết nha. Giờ An đi lên lớp.

Sinh cũng đưa tay lên vẫy chào lại cô:

- Ừ!Tôi sẽ nhắn cho An. An đi nhé.

Rồi bóng cô xa dần nơi lớp học.

Sinh vẫn còn ngồi đó, anh lấy mấy cuốn sách ra lật lật, coi coi. Còn tôi thì khe khẽ bò ra khỏi lùm cây để đi lên lớp. Bỗng đâu, tôi thấy nguyên cái cuốn sách của Sinh giáng xuống ngay đầu tôi “Bộp”. Rồi tiếng anh tiếp:

- Bình sinh, tôi rất ghét ai hay nghe lén. Núp ở đó nghe chuyện thì im đi, lại còn “hura”. Chả khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”.

Tôi ôm đầu mếu máo:

- Ui da! Em chỉ muốn nghe coi cô có mắng em nữa không mà. Sao thầy dòm mặt hiền mà tính “bạo lực” quá vậy?

 Sinh gằm mặt lại cầm cuốn sách định đập đầu tôi thêm cái nữa, nhưng tôi đã chạy tuốt ra ngoài sân. Vừa chạy tôi vừa trêu anh:

- Violent evil teacher (Thầy quỷ dữ bạo lực).

Rồi ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang. Phía sau tôi còn nghe anh càm ràm:

- Giỏi, em giỏi lắm đấy. Ngon! Đứng lại đây.

Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại:

- Chi dạ? Ngu sao? Để thầy bộp đầu em nữa hả?

 Do quá vội vàng mà tôi vấp ngay ngạch thang, té cái ạch. Y như mít rụng vậy. Tôi lồm cồm bò dậy. Cha mẹ ơi! Nhìn thấy tám ông trời. Tôi vịn hành lang đứng dậy. Ai da! Hình như là bị trẹo chân rồi thì phải, tôi cà nhắc cà nhắc đi vào lớp học. May quá hôm nay nhờ đi sớm, không có ai thấy. Nãy “chụp ếch” đau như vậy có nhiều người thấy thì quê ơi là quê.

Tôi ngồi được một lát thì Sinh vào ngồi soạn bài kiểm tra, tôi cũng lật bài ra ngồi ôn lại lần nữa thì vết trặc chân sưng tấy lên, nó bắt đầu hành hạ tôi. Ôi, ôi! Tôi nhăn nhó. Tôi đưa chân gác đầu gối lên cạnh bàn để đưa tay xuống dưới xoa cổ chân cho bớt đau. Đang cắm đầu cắm cổ xoa mà không hay Sinh đã bước đến chỗ tôi, bóng anh in lên mặt bàn. Tôi ngẩng lên thì khuôn mặt anh đã ở rất gần. Đôi mắt nâu thủy tinh nhìn tôi chăm chú làm tôi luống cuống. Làm cái gì vậy? Định làm tôi “lên tim” nữa sao mà kê mặt gần quá vậy? Anh hất hàm hỏi:

- Em bị cái gì vậy?

 Đôi mắt đó sao mà đẹp kinh hồn thế? Ánh nâu trong suốt ẩn dưới hàng mi rậm và dài, tôi suýt mê đi. Gì đâu mà... bất công ... con gái như tôi đáng lẽ phải có đôi mắt đẹp đó chứ. Mà đằng này ngược lại, tôi bèn cúi mặt xuống không dám nhìn nữa. Tim tôi lại nhảy lô tô rồi nè. Anh cúi gần tới nỗi tôi nghe cả hơi thở và sức nóng tỏa ra từ anh, lỗ tai tôi lại cảm thấy lùng bùng.

Tôi toát mồ hôi lạnh, cái cảm giác hồi hộp, sung sướng, ngất ngây lại dâng lên. Khó thở quá,... phen này mình bị “bệnh cường giáp” rồi. Tôi ngượng ngùng vẫn cúi mặt, nói:

- Em... em chạy trốn thầy. Té... bị trặc chân... rồi.

Sinh đẩy cái bàn ra rồi ngồi vào băng ghế xoay tôi lại và nhấc bàn chân bị trẹo của tôi để lên ghế. Anh nắn từng chút một nhưng miệng không ngớt càu nhàu:

- Chọc tôi cho đã rồi chạy cho dữ. Té là phải. Nếu nãy đứng lại để tôi đánh vài cái có hơn không.

Tôi bặm môi kê cằm lên đầu gối ngắm anh say sưa trong lúc anh đang nắn chân cho tôi. Những đường nét hay ho nơi anh lại làm “rung rinh” con tim “bé bự” của tôi. Trước anh tôi đã thích rất nhiều người. Người nào cũng đưa vào cất trong tim cả, tim nhiều ngăn quá nên không còn bé nhỏ nữa. Mà hầu như trước đây chưa có ai làm cho tôi lên cơn “đau tim” nhiều như anh cả. Phải chi anh biết tôi thích anh nhiều lắm, thích đến nỗi điên lên được ấy...

Anh nắn chân của rất tôi cẩn thận rồi bất thần vặn khớp cái rắc, chuyện xảy ra nhanh tới nỗi tôi còn không kịp cảm thấy đau một chút gì. Chân tôi đã hết đau rồi. Sinh dòm tôi rồi hất hàm lần nữa bảo:

- Xong rồi đó. Em thử đứng lên bước vài bước coi.

Tôi làm theo lời anh nói. Ô, hay thật! Cái chân tôi trở lại bình thường rồi. Tôi nhảy cẫng lên sung sướng:

- Hoan hô, cám ơn thầy. Chân em trở lại bình thường rồi nè.

Anh ngồi nheo mắt nhìn xuống bàn chân tôi rồi ngẩng lên bảo:

- Chân em đẹp quá nhỉ, bàn chân thon gọn, nhỏ xíu. Chân thế này người ta hay ví với gót sen đó. Ngày xưa, những người phụ nữ quý tộc Trung Hoa thời Thanh, thường bó chân cho nhỏ lại. Họ đi những đôi giày thêu chỉ vàng. Nên người ta hay gọi những đôi chân ấy là kim liên. Tức gót sen vàng.

Phải rồi, bà nội vẫn thường khen bàn chân của tôi là “gót sen” quý tướng lắm. Ra sự tích “gót sen” là vậy sao? Anh hiểu biết thật, cái gì cũng có thể nói được nhỉ? Với một đứa con nít mới lớn như tôi điều ấy quả là mới mẻ. Lại còn khen chân tôi đẹp nữa... Ôi! Mà bàn chân tôi đẹp thật. Hồi bé, những lúc tôi ngủ ba thường vuốt chân tay tôi mà khen tay chân tôi đẹp quá.

Những lời khen của anh cũng là những lời tôi nghe đã quen tai rồi cho nên bình thường thôi, ai cũng nói vậy... hi hi hi... Mặc dù Sinh đang nói sự thật nhưng tôi vẫn có cảm tưởng có chút tính chất tán tỉnh trong này. Tôi nhướn mày nhe răng trêu anh:

- Cảm ơn thầy, ai cũng nói vậy. Mà thầy khéo ghê. Hèn chi cô An, bé My thích thầy. Nhắc tới chuyện cô An và bé My thì anh ngó lơ chỗ khác nói gạt đi:

- Khéo tưởng tượng, tôi có làm gì đâu mà thích tôi. Chỉ là giao lưu giữa đồng nghiệp với nhau thôi. Mời đi uống nước là bình thường mà. Còn bé My, có sao tôi nói vậy. Mắt nai thì tôi nói mắt nai, vừa to vừa tròn không phải mắt nai là gì? Trong mấy bài văn thơ cũng tả vậy mà.

Lại ngụy biện, tôi nói trúng “tim đen” rồi nhé. Được thể tôi trêu thêm:

- Em thấy sao thì nói vậy thôi, thầy thấy không phải thì thôi đâu cần phải giải thích với em rõ ràng như thế. Trừ phi...

- Trừ phi gì? Đừng có ăn nói lấp lửng như vậy? - Anh nhíu mày nhìn tôi ra chiều không hiểu.

- ... Trừ phi thầy có đang “xao động” vì em. - Tôi tỉnh bơ bồi luôn, anh nhìn tôi thoáng đỏ mặt bối rối rồi nổi đóa:

- Ăn nói linh tinh. Muốn tôi cho khỏi kiểm tra không?

 Tôi vẫn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

- Không có thì thôi, thầy đâu cần phải nổi giận thế đâu. Sao thầy cứ chấp nhặt từng lời em nói làm chi. Em chỉ giỡn thôi mà. Thầy nổi sùng là chứng tỏ em nói đúng. Ông bà ta quả là có kinh nghiệm khi có câu “có tật giật mình mà”.

Sinh hơi nheo mắt liếc xéo tôi, anh bèn ngồi xích gần tôi, anh nắm vai tôi kéo lại, ghé tai tôi nói nhỏ mà nhẹ nhàng có pha chút mỉa mai:

- Này Hân, tôi đã để ý là em rất quan tâm tới chuyện cô An và tôi. Rồi chuyện tôi nhờ bé My giúp chấm bài nữa, em cũng xen vào cho bằng được. Lại còn cái thái độ hằn học của em với nó lúc đó nữa. Em sẽ không làm thế trừ phi em thích tôi đấy chứ?

- Ơ... ơ... em... - Tôi ú ớ không ra tiếng vì cú “phản đòn” quá “độc” của Sinh. Nhìn anh mỉm cười tinh quái, tôi lấy bình tĩnh và chống chế một cách yếu ớt:

- Em... em làm thế vì em tưởng cổ lại mắng gì em nữa. Còn bé My chả qua là... em ghét cái tình nhõng nhẽo của nó. Chứ... ai thèm... thích thầy.

- Thật không? Không phải thì thôi. Việc gì mà em phải giải thích rõ ràng thế. Ai có tật giật mình thì biết. - Sinh nhại lại lời tôi với giọng nói đầy giễu cợt. Nói xong anh quay lưng bỏ lên bàn tiếp tục soạn bài. Tôi nghe Sinh nhại lại câu nói của mình mà tức cành hông. Mà Sinh cũng nói trúng “tim đỏ” của tôi rồi, mình quả là thua trí “ổng”. Thiệt... đáng ghét mà... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro