LỌT LƯỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- T hầy không giỡn chứ?

Đang ngồi mà tôi thiếu điều muốn nhảy nhỏm ra khỏi ghế. Trong căng tin của Trung tâm Anh ngữ, tôi và thầy Lâm - người dạy tôi môn Reading đang nói chuyện. Tôi rất thích thầy vì thầy sôi nổi, hay đùa. Lúc nào thầy cũng là người chịu đựng những trò nhất quỷ nhì ma của tôi mà không hề nổi nóng. Hơn nữa, nhìn mặt thầy không thể không phì cười. Thầy là người không đẹp trai một chút nào cả (theo nhận xét cá nhân của tôi là như vậy) nhưng mặt thầy rất sáng sủa, hài hước và cách nói chuyện của thầy rất thoải mái.

Thầy Lâm bảo rằng sẽ không dạy tôi nữa vì thầy sẽ đi công tác trong vòng ba tháng tới. Dạy thay thầy là một người khác, người này nghe đâu là rất giỏi, không những giỏi mà còn nghiêm khắc nữa. Thầy Lâm cầm ly nước lên hớp từng hớp từ tốn:

- Làm gì mà em cứ như phải bỏng vậy? Chả phải em luôn rền rĩ tui ác, thoát được tui em mừng gần chết còn gì. Mà người mới này, tui bảo đảm là em rất thích. Đúng “gu” em đó.

- Đúng “gu” em? Như thế nào là đúng “gu” em. - Tôi đưa ngón tay tự chỉ vào mình hỏi.

Thầy Lâm gật gù:

- Thì “gu” em là mấy ông thầy đẹp trai.

 Nghe thầy Lâm nói, tôi che miệng cười khúc khích:

- Sinh em ra là mẹ, nhưng hiểu em là thầy thôi. Nhưng đẹp trai mà không dạy hay thì cũng như không hà, người ta nói “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” mà thầy.

Thầy Lâm nghe tôi nói thế liền trề dài môi:

- Thôi cho tui xin đi cô, người ta thì vậy nhưng em thì nói khác đó. Tui dám cá, trong trường hợp này em sẽ nói: “Tốt thì tốt cho trót, tốt gỗ thì tốt luôn cả nước sơn”. Tính em, tui còn lạ gì...

 Tôi đập tay xuống bàn cười rúc rích:

- Hi hi hi, ha ha ha. Đúng là thầy thật... hiểu em. Vậy, thầy tả sơ cho em xem ông thầy mới đó ra sao đi. Nghe thầy khen như vậy thì chắc ổng cũng nổi tiếng lắm hả thầy?

Thầy Lâm đưa hai tay sửa lại cổ áo, lên giọng ra vẻ quan trọng:

- À phải,VIP đó. Mới nhắc đã thấy rồi. Hắn vô kìa.

Tôi xoay người nhìn theo hướng tay thầy Lâm chỉ. Ngay lúc ấy, bộ mặt tôi “biến dạng” hoàn toàn. Mắt mở to trợn trừng, miệng há hốc ra lắp bắp:

- Oh... my... God...!

"Nhân vật" đó là Sinh, người tôi mới “gây hấn” cách đây mấy ngày. Anh nhanh nhẹn bước đến chỗ tôi và thầy Lâm, đưa tay vỗ nhẹ vai thầy:

- Chào đồng nghiệp. Chia tay học trò hả?

 Nói rồi Sinh ngồi xuống cạnh tôi. Tôi thấy như hồn lìa khỏi xác, lỗ tai lùng bùng. Tôi không dám quay qua nhìn anh, tôi cúi xuống, mặt đỏ tận mang tai và tim lại bắt đầu đánh lô tô, răng bắt đầu nghiến kèn kẹt: “G... o... d!!!”

Lúc này, tôi không biết làm gì hơn là cắm cúi bỏ đường vào ly sữa của mình. Tôi dường như mất kiểm soát mất tiêu rồi, tôi cứ lặp đi lặp lại hành động đó nhiều lần. Cứ bỏ rồi khuấy... cứ khuấy rồi bỏ... Tôi còn không nhớ chính xác mình đã cho bao nhiêu muỗng đường vào ly nữa cho đến khi thầy Lâm lên tiếng:

- Em định đem sữa nấu thành chè hay sao mà bỏ đường dữ vậy??

Nghe thầy la lên tôi chợt bừng tỉnh ngưng bặt. Tôi đang làm gì thế này? Rõ ngốc. Lấy hết bình tĩnh, tôi quay qua nhoẻn cười chào Sinh giọng hơi run rẩy nghèn nghẹn:

- Chào... thầy ạ, thầy cũng dạy luôn môn Reading... Thế thì... hay quá.

Sinh đáp lại tôi bằng một nụ cười dịu dàng:

- Vậy thầy trò mình gặp nhau luôn cả ngày thứ hai và thứ tư rồi ha?

- Dạ! - Tôi mỉm cười méo xệch. Nhưng trong bụng rủa thầm hàng tràng từ không mấy hay ho.

Xong, tôi nhấc ly sữa của mình đưa lên miệng hớp thử một hớp. Cha mẹ ơi! Nó ngọt hơn chè. Tôi suýt nữa thì phun hết cả ra đất...

Nụ cười của Sinh làm tôi rợn tóc gáy vì nó quá dịu dàng nhưng cũng không kém phần “bí hiểm”. Chính nụ cười đó cho tôi thấy từ đây cuộc đời tôi sẽ là một “thảm kịch”. Chợt anh đứng dậy:

- Thôi tôi đi nha, hai người nói chuyện tiếp đi. Còn một số giáo án chưa soạn nữa, rất vui được dạy em Hân à. Hẹn gặp lại em trên lớp nhé!

Tôi nhìn theo dáng anh mà lẩm bẩm:

- Phen này thì đời mình kể như đi tong. Ba tháng sống chung với... “quỷ”.

Khi tôi biết anh dạy tôi, tôi vừa mừng vừa lo. Tôi thích anh dạy mình vì anh là một thầy giáo có phong cách dạy lôi cuốn, hơn nữa lại là một người đàn ông hấp dẫn. Những người đàn ông hấp dẫn thì tất nhiên không thể không thích được.

Nhưng tôi lo là tôi sẽ gặp rắc rối với anh, “bằng chứng phạm tội” ấy của tôi anh vẫn còn giữ. Và mấy ngày trước, tôi còn trả treo lại anh nữa. Với anh, tôi là đứa học trò không thể chấp nhận được. Sinh dường như là một con người rất nghiêm khắc. Điều đó làm anh hơi già đi một chút đằng sau cái vẻ trẻ trung thường thấy.

 Thầy Lâm đã nhìn thấy thái độ của tôi, dường như thầy không mấy ngạc nhiên vì chuyện này. Thầy bảo:

- Em đang gặp rắc rối với “tên” đó. Lần nào, hắn nhìn ai mà cười như vậy thì chắc chắn 80% người đó bị “đì sói trán". Em chọc giận hắn cái gì vậy?

Nghe thầy nói mà mặt tôi xám xịt không còn tí máu. Tôi đổ gục, ũ rũ như tàu lá chuối:

- My life is over. (Đời em tiêu rồi) Mới đầu thấy “ổng” hiền, em chọc một chút chơi. Ai dè... - Tôi bèn kể lại cho thầy Lâm nghe đầu đuôi câu chuyện hôm đó. Thầy cười phá lên rồi nghiêm mặt:

- Đáng đời em, cứ quen thói chọc ghẹo. Nay gặp “ma” rồi. Thôi, có chơi có chịu.

Nghe vậy, tôi la bài bãi, nắm lấy tay áo thầy lắc lắc:

- Không!! Thầy phải cứu em! Kiến nghị văn phòng đổi thầy cô nào cũng được nhất định không phải ổng. Ổng sẽ “xử đẹp” em đó.

Thầy Lâm ung dung uống cạn ly café của mình mặc cho tôi đang cật lực cấu véo thầy.

- Bó chiếu. Vào tay ai chứ gặp ông thầy đó thì trời cũng không “cứu” được em, đừng nói tui. Thành thật chia buồn với em nha. - Thầy Lâm vừa nốc cạn ly café vừa đủng đỉnh đáp.

Chợt lúc đó, tiếng chuông báo vào giờ học vang lên. Thầy Lâm nắm tay tôi lôi dậy:

- Nào, lên lớp học đi “cô hai”, đừng trẻ con thế.

 Tôi cố ôm chặt thành ghế miệng cứ bai bãi:

- Không! Không! Em không muốn. Buông em ra!

Mới hôm kia, tôi quyết tâm đối mặt với thử thách mà hôm nay cái quyết tâm đó đã “xẹp lép” chả khác nào cái bong bóng. Thầy Lâm gỡ tay tôi ra khỏi thành ghế, thầy mặc cho tôi giãy nảy, thầy lôi tôi đi xềnh xệch lên lớp học. Chung quanh, mọi người không khỏi đổ dồn mắt vào hai chúng tôi xì xào.

Thầy Lâm lôi tôi từ tầng trệt lên đến lầu ba, cuối cùng thì cũng đến trước lớp học. Thầy bảo:

- Vô đi! Tui mà quay lưng là em biến mất cho xem. Tui sẽ đứng đây cho đến chừng nào thấy em ngồi vào chỗ bàn mới thôi.

Bộ mặt cực nghiêm của thầy cho tôi biết thầy không hề nói đùa. Tôi đành thất thểu đi vào lớp, tìm lấy chỗ ngồi quen thuộc ngay bàn đầu. Ơn trời! Cái “ông già” đáng ghét đó chưa vô nên tôi còn được một chút thời gian thảnh thơi. Tôi nhìn quanh lớp, chà hôm nay là thứ bảy hèn chi mấy “nương” trong lớp ăn mặc đẹp thế. Chắc là học xong tối “vi vu” luôn đây hoặc là lấy ấn tượng với “anh thầy đẹp trai”. Tôi thở dài một cách chán nản lật sách ra xem bài mới... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro