SỰ DỊU DÀNG ĐÁNG SỢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, tôi đi học với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Tôi đi vào lớp với tâm trạng rất yêu đời. Đang dung dăng dung dẻ, tôi đâm sầm ngay một cô giáo.

- Ối! - Cô kêu lên.

Cả hai chúng tôi đều ngã sóng soài ngay trên sân trường. Tôi vội vàng bò dậy lượm những tập sách vương vãi và cả cái mắt kiếng của cô nữa. Tự nhiên, tôi thấy mắt kiếng gọng đen to này hơi quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải. Tôi liếc nhìn qua bên cạnh mà hết hồn "Thôi chết rồi cô An. Đụng bả ở đây, thế nào cũng nhớ mấy bài chép phạt cho mà xem. Chuồn thôi!"

Vừa lượm lên hết đồ đạc, tôi đưa vội cho cô chồng vở và cả cái mắt kiếng. Tôi lên tiếng xin lỗi cô rồi quay lưng chạy như bay vào căng tin. Tôi len vào chỗ ngồi ngay sau chậu kiểng to đùng trong quán để nấp. Tôi thậm thụt ngó ra, thấy cô vừa một tay ôm chồng sách vở, một tay đeo mắt kiếng vào làu bàu: "Học sinh bây giờ hư quá. Mắt mũi để đâu đó". Sau rốt cô bỏ đi.

Tôi ngồi thụt vào thành ghế ôm ngực thở phào thì có tiếng nói làm tôi giật bắn mình:

- Chơi trốn tìm hả em?

 Tôi ngó sang thì ra là mấy chị học cùng lớp. Trời ơi! Kiểu này chắc có bữa chết vì bệnh tim mất thôi. Tôi thở gấp, đập đập tay nhè nhẹ lên ngực:

- Ùi ơi, mấy chị đừng làm vậy nữa nha. Em hết hồn.

 Mấy chị nhoẻn cười, vỗ vai tôi:

- Xin lỗi, làm cưng giật mình. Cưng nè, nãy cô An phải không, lớp mình chưa chép phạt nộp cho bả đó.

Tôi gật gù:

- Thì vậy em mới trốn vô đây nè. Giờ cổ đi rồi, em ra đây.

 Nói xong, tôi chào mấy chị len ra chỗ quầy ngồi và kêu một ly sinh tố. Đang ngồi thưởng thức thì tôi thấy một bóng người ở sau lưng tôi in lên mặt quầy. Tôi quay lại, trợn mắt miệng còn không kịp nhả chiếc ống hút ra. Đó là cô An. Cô đứng đó chống nạnh, cau mày nhìn tôi nói:

- Hay quá ha, tưởng tui không biết hả? Lại còn trốn vào đây uống sinh tố nữa. Bài phạt đâu? - Vừa nói cô xòe tay ra.

Tôi hết nhìn tay lại nhìn mặt cô trong khi miệng vẫn còn ngậm cái ống hút:

- Em quên... chưa... chép ạ.

 Cô An nổi giận, giật luôn cái ống hút trên miệng tôi cắm vào ly rồi lôi tôi ra khỏi quầy nói:

- Lại còn vậy nữa, chưa chép mà dám ngồi đây chơi. Sướng hén. - Cô lại lôi tôi đi trong khi tôi còn chưa kịp trả tiền ly sinh tố. Cô lôi tôi đi ngang qua chỗ mấy chị lớn ngồi, ai nấy thấy đều lắc đầu le lưỡi. Vừa lúc đó Sinh bước vào căng tin, đụng ngay tôi và cô An. Cô liền bỏ tôi ra nói ngay với Sinh:

- Học sinh lớp anh chưa chép phạt, tôi mắng, trốn vô đây. Đọc sai lên sai xuống, tôi kêu chép phạt không chép...

 Với thái độ rất bình tĩnh Sinh kéo tay cô An lại:

- Có gì từ từ nói. Nào mình vào căng tin ngồi rồi nói chuyện.

 Cô An cũng miễn cưỡng đi theo anh. Vừa đặt mình ngồi xuống cô đã lên tiếng:

- Hôm bữa, tôi dạy thay anh...

 Sinh để cặp qua một bên và với tay lấy hai ly nước để xuống một ly cho mình và một ly cho cô An. Anh gật gật:

- Ừm, ừm. An uống nước đi cái đã rồi nói tiếp.

Riêng tôi cũng kiếm một chỗ, lặng lẽ quan sát cuộc nói chuyện. Tôi thấy cô An đã từ từ bớt giận, khi Sinh vừa đặt ly nước trên môi thì cô An lại tiếp:

- Rất nhiều học sinh trong lớp anh đọc sai mà không ai chịu chép phạt cả.

Anh nhìn cô một cách dịu dàng nhưng quả quyết:

- Chuyện đó tôi biết An à. Nhưng An này, tiếng Anh đâu phải là tiếng của chúng ta. Đâu thể bắt họ rành rọt hết được đâu. Với lại, những người không có năng khiếu về ngôn ngữ thì bắt họ chép phạt cũng không phải là biện pháp hay...

- Nhưng... - Cô An định phản bác nhưng Sinh đã lên tiếng chặn trước:

- Tuy nhiên, tôi cũng sẽ nói lại chuyện này với học sinh lớp tôi. Tôi có thể đề nghị họ chép phạt. Nếu họ không chép, tôi sẽ phạt vì làm như thế là không tôn trọng An. Vậy đi An nhé ... - Nói xong, anh mỉm cười rất tươi...

Tôi thấy cô im lặng nhìn anh rồi lẳng lặng uống cốc nước của mình. Sau đó cô đứng dậy cám ơn anh vì cốc nước rồi bỏ đi, trước khi đi cô quay lại bảo:

- Được, nếu Sinh nói thế thì tôi giảm hình phạt xuống một nửa. Nhưng phải tự động nộp bài phạt cho tôi.

 Cô An đứng dậy quên cả việc phải cầm theo mấy cuốn sách, anh bèn kéo tay cô lại đưa cho cô cười mỉm:

- An để quên đồ. Mà An nè, mốt An thử đeo kính sát tròng đi. Mắt An đẹp thế sao lại giấu đi?

Tôi thấy hai má cô đỏ ửng lên khi cô nhận món đồ từ tay anh, cô cám ơn rồi bỏ đi rất vội vã. Đi ngang tôi cô ghé tai tôi nói nhỏ:

- Nhớ chép phạt cho tôi đó nghe chưa? Không thì chết với tôi.

Tôi tức thì dạ dạ lia lịa rồi thở hắt ra: “Hú hồn”.

Sau khi cô An đã đi rồi, tôi ngó nhìn Sinh như thể anh từ trên trời rơi xuống. Tôi kinh ngạc vô cùng, tôi cứ nghĩ là tôi đang thấy một người nào khác không phải anh. Sinh trả tiền cả ba ly nước rồi đi lên lớp không quên kéo luôn tôi đi theo. Trên đường đi, tôi nhìn anh soi mói kì lạ như vừa khám phá ra vật thể bay UFO. Anh cau mày:

- Làm gì nhìn tôi như thể tôi ở “trển” mới xuống vậy hả? Vô duyên.

Như bị thôi miên, tôi mở miệng trả lời anh mà không suy nghĩ:

- Thầy đúng là quỷ đội lốt thiên thần... - Vừa nghe câu đó, anh quay lại trợn mắt nhìn tôi...

- Em “chán sống” rồi có phải không? Ai là quỷ? Nói lại coi?? - Vừa nói anh vừa giơ nắm tay lên. Dường như đã biết là anh sắp cốc đầu tôi nên tôi nhanh chân chạy te te lên cầu thang đến trước cửa lớp. Nhảy phóc vào bàn ngồi. Con bé My nhìn bộ dạng khẩn trương của tôi ngạc nhiên:

- Chị bị ma đuổi sao chạy dữ vậy?

Tôi vừa thở hổn hển vừa tủm tỉm cười gật gật đầu:

- Còn ghê hơn ma nữa, quỷ đó. Mà quỷ này hổng phải quỷ thường... quỷ dữ đó.

Chẳng mấy chốc Sinh cũng bước vào, anh đặt cặp lên bàn rồi nói:

- Lúc nãy tôi vừa gặp cô An, và tôi vừa biết lớp ta có đến mấy người cô bắt chép phạt mà không chép. Tôi mong các bạn tự giác nộp bài phạt cho cô, vì đó thể hiện sự tôn trọng. Tuy ở đây chỉ là trung tâm Anh ngữ, nhưng chúng tôi rất hoan nghênh việc các bạn thể hiện hạnh kiểm tốt.

- Vâ... â... âng.” - Hơn mấy chục cái miệng đáp ỉu xìu. Một việc chẳng mấy thích thú, các bạn có thể tưởng tượng được rằng khi về nhà phải ngồi è cổ ra mà chép phạt là rất chán hay không?

Hôm nay là thứ bảy nên Sinh cũng chẳng bắt chúng tôi học hành gì nặng nề cả. Chủ yếu là tự tập luyện với nhau, giờ còn lại giải lao. Vì giờ học còn lại rất thảnh thơi nên mọi người trong lớp làm những việc chẳng ăn nhập gì với cái gọi là đi học tiếng Anh cả. Người thì lấy gương ra soi, người thì đánh cờ ca rô, người thì ngủ,... người thì ngồi nói chuyện phiếm... Nói tổng quan thì tình hình bây giờ thua cái chợ một chút... Còn tôi thì lại ngồi tranh thủ chép phạt. Phải tranh thủ chứ kẻo một lát về nhà lại lăn đùng ra ngủ, qua sáng ngày mai không khéo tôi lại quên sạch những gì định làm. Đang chú tâm chép phạt tôi không để ý con bé My đang làm gì, vừa quay qua đã thấy nó tót lên chỗ Sinh từ lúc nào. Con nhỏ tranh thủ ghê. Tôi ngừng bút nhìn lên xem nó làm quái gì ở trên ấy. Nó đứng chỗ bàn anh õng ẹo nói chuyện. Xì, thấy ghê! Làm chuyện gai mắt. Không những cử chỉ của nó làm tôi “gai mắt” mà tiếng nói còn làm tôi rởn cả “da gà”:

- Thầy ơi, thầy chấm bài hả thầy? Sao nhiều vậy thầy ha. Chắc là thêm bài của hai ba lớp ở thứ ba, thứ năm và thứ sáu. Thầy cực quá à.

 Sinh vừa chấm bài vừa nhìn nó cười, anh rất vui thì phải. Giọng lại còn ngọt như mía nữa chứ. Anh hỏi nó với giọng thật ngọt ngào:

- Có mấy bạn trong lớp tranh thủ chép phạt, bé My không phải chép phạt à? Chắc bữa bé My ngoan lắm phải không?

 Nó vuốt hai bím tóc chớp chớp mắt e thẹn:

- Hổng phải đâu, ngoan thì hổng dám chắc. Nhưng mà cũng hổng hư. Bữa cô An đâu có kêu em đọc bài đâu. Cổ kêu chắc giờ này chép phạt rồi đó. Em sợ cổ quá thầy ơi. Em chỉ thích thầy dạy thôi.

Anh lại cười:

- Vậy hả? Giờ bé My rảnh phải không? Bé My giúp thầy soạn mấy bài chưa chấm để qua một bên, bài chấm rồi để qua một bên. Cám ơn bé My trước.

- Hổng có gì đâu thầy. Phụ thầy, em vui lắm nè. Mốt cho em phụ thầy nữa nha. - Con bé My với tay nhận chồng bài kiểm tra từ anh với giọng nũng nịu hết biết...

Còn tôi sau khi mục kích cảnh "ngứa mắt” chịu không nổi, cũng tót lên bàn anh nộp bài phạt và “đòi” phụ. Thế là tôi và con bé My được phụ anh sắp bài. Trong khi phụ con bé My nhí nhảnh ve kêu, nó vừa sắp bài vừa hát khe khẽ bài “Mắt nai cha cha”. Vừa hát nó vừa nhìn anh nhoẻn cười, anh cũng cười và mở miệng khen nó:

- Bé My thích bài này hả? Mà nhìn kĩ mắt bé My cũng giống “mắt nai” lắm đó. Vừa to vừa tròn. - Nghe anh nói vậy, nó ôm đôi má hồng cười tít mắt:

- Thiệt hôn? Thầy khen bé My mắc cỡ quá à.

Khiếp! Những lời đối đáp của hai người này làm tôi buồn... ói... vì sặc mùi cải lương... Cái ông thầy này, đúng là “Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy” mà. “Tán gái” không biết ngượng. Ghê thật! Nhưng cũng phải công nhận, về điểm này ổng giống tôi dễ sợ. Tính tôi cũng thích làm vui lòng người khác phái bằng những lời khen dựa vào những đặc điểm nổi bật mà họ có. Tôi thích làm họ liêu xiêu, bán tín bán nghi với những lời khen. Họ không biết tôi nói thật không? Cho nên họ tìm cách gặp lại tôi nói chuyện thêm với tôi về những điều tôi đã nói với họ mà họ không hề biết là tôi khen thế chỉ là đơn giản để... khen. Nói cho rõ là tán tỉnh cho vui ấy mà.

 Và cái điều đáng mắc cười là khối chàng trai hiểu lầm là tôi “thích” họ. Hoặc đáng sợ hơn nữa, có một vài anh khi được tôi khen đã tự huyễn hoặc về vẻ bề ngoài của mình rồi lâm vào hội chứng Narciss (hội chứng “hoa Thủy Tiên - tự yêu chính mình”)

Tôi thấy có vẻ như lần này tôi đã gặp một “đối thủ” không hề kém cạnh, thậm chí còn hơn một bậc là có “sắc đẹp”. Không những tán tỉnh “cao tay” mà lại còn làm người khác “chết mê chết mệt” với cái tính “nửa lạnh nửa nóng”.

Nghe Sinh khen bé My có đôi mắt nai, tôi lườm khẽ nó rồi lầm bầm: Mắt nai gì? Mắt ốc bươu thì có, vừa to vừa tròn thì không phải ốc bươu là gì? Đang miên man suy nghĩ tôi ngẩng lên nhìn nó rồi buột miệng hỏi:

- Này My, em đã ăn ốc bươu lần nào chưa?

Nó quay lại nhìn tôi rồi lấy xấp bài kiểm tra che ngang mặt ra chiều hoảng hốt:

- Em sợ mấy con đó lắm, trông nó bự bự ghê ghê làm sao ý.

Tôi mím chi cọp với nó rồi cúi xuống sắp bài tiếp, trong đầu không ngừng rủa: “Yếu đuối, dễ thương nhỉ. Ta đây dòm mắt mi bỗng nhiên thấy thèm ốc bươu khủng khiếp. Còn nói mắt mi là “mắt nai” thì nghe hơi tội nghiệp con nai nào đó.

Nhờ có chúng tôi mà tiến độ chấm bài của Sinh nhanh kinh khủng chỉ một loáng là anh đã “xử” xong mấy bài kiểm tra. Sau khi đã sắp xếp xong, anh cám ơn chúng tôi và bảo cả lớp:

- Kì này bài khó nên lớp mình làm không khả quan cho lắm. Vầy đi, sắp tới chúng ta có bài kiểm tra một tiết. Ai làm vừa điểm cao vừa có ý hay, tôi sẽ thưởng một vé xem phim dành cho hai người... Và chỉ có một vé thôi đấy.

 Một vé xem phim dành cho cặp đôi à? Tôi và con bé My bất giác người nọ ngó người kia, trong đầu đều lóe lên ý nghĩ sao không rủ thầy đi nhỉ...? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro