Chương 2: Tiêu Hách Nam sao lại không hiểu được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hách Nam đẩy cửa vào nhà, đem áo khoác ngoài treo lên, khom lưng đổi giày.
Tiên sinh chạy đến trước mặt hắn thân mật cọ cọ muốn được chủ nhân ôm ấp. Bàn tay to xoa xoa cái đầu đầy lông xù của Tiên sinh, thanh âm hắn mỏi mệt "Ngoan, đừng nghịch"

Tiêu Hách Nam theo thói quen đi đến phòng bếp, giữa trưa đến giờ mải mê công tác không có ăn cơm, bụng hắn đang biểu tình dữ dội.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai thân hình thon gầy kề sát bên nhau rửa bát, một người rửa một người úp, phối hợp ăn ý như thể họ mới là cặp đôi bên nhau sinh sống 7 năm.

Bách Dực phát hiện đầu tiên thần sắc âm trầm của Tiêu Hách Nam, nội tâm cười trộm, trên mặt lại bày ra vẻ ảo não "Ôi trời, xin lỗi ngài Tiêu, em quên mất chừa phần ăn cho ngài"

Thẩm Thời Khanh rửa nốt cái dĩa cuối cùng, lau khô tay sạch sẽ đặt lên vai Bách Dực "Không sao, em đi nghỉ ngơi trước đi, để thầy nấu cho anh ấy."

Bách Dực liếc Tiêu Hách Nam, ngay trước mặt hắn kéo lại bàn tay của thầy Thẩm đặt trên vai còn chưa kịp thu về tới "Vậy thầy tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

Không cần phải quan tâm tên bạn trai lười biếng nào đó.

Y trời sinh khung xương tương đối tinh tế, tay cũng muốn nhỏ hơn so với nam sinh khác, mềm mại như làm từ nước vậy.

Trước khi Thẩm Thời Khanh cảm thấy bối rối, y đã kịp thời kéo ra khoảng cách, chỉ là đầu ngón tay y cố tình lại nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay anh, bí ẩn mà cào nhẹ hai cái, cứ như móng vuốt mèo con mềm mại khẽ chạm nhẹ vào trong lòng anh.

Đôi bàn tay trắng nõn tựa như có ý thức của riêng nó mà nắm nhẹ, lưu luyến xúc cảm mềm mại vừa chợt thoáng qua kia, đến khi Thẩm Thời Khanh hoàn hồn lại anh mới chợt nhận ra tim mình thế mà đập thình thịch rối loạn vì một người khác.

Bách Dực lúc này mới quay đầu lại lia ánh nhìn đánh giá Tiêu Hách Nam từ trên xuống dưới, y đi ngang qua hắn khẽ hừ khinh thường một tiếng.

"Thật hâm mộ ngài Tiêu được ăn cơm do chính tay thầy nấu, đúng là phúc khí đầy mình nha~"

Đây là lần thứ hai Tiêu Hách Nam đưa mắt nhìn về phía Bách Dực, không hiểu tại vì sao y cứ liên tục âm dương quái khí với mình. Thế nhưng một tiếng 'hừ' ngây ngô kia lại vô tình làm lòng hắn run lên, ngứa ngáy khó nhịn. (Ci: 🤡🤡🤡, bởi hai vợ chồng về chung nhà đúng r đó)

Hắn không phải là không ngại hành vi thân mật giữa Bách Dực và Thẩm Thời Khanh, nhưng trước đó đã từng có vết xe đổ, hắn không còn dám trắng trợn táo bạo mà ghen nữa, sợ Thẩm Thời Khanh lại dán lên người hắn mấy cái tag như "Lòng dạ hẹp hòi", "Trông gà hóa cuốc".

Sau khi Bách Dực rời đi, Tiêu Hách Nam ôm đằng sau lưng Thẩm Thời Khanh đang nấu mì, mặt chôn ở cổ anh cọ cọ "Thời Khanh, hôm nay có mệt hay không?"

Đề tài chung giữa hai người ít đến đáng thương, một người là chủ tịch công ty, một người là giảng viên đại học, mức độ liên quan về công việc của hai người xa đến bắn đại bác cũng không tới, cả hai lại cũng không có yêu thích quá cái gì, có thể dành thời gian ở bên nhau ngày càng thiếu.

Thẩm Thời Khanh không có tiếp lời hắn, chỉ tiếp tục mở ra thêm một gói gia vị bỏ vào bát mì.

Lúc Tiêu Hách Nam trở lại phòng ngủ Thẩm Thời Khanh đã nằm xuống, quay lưng về phía hắn. Một lát sau, cái chăn màu xám đậm bị xốc lên, một bàn tay to thuần thục luồn vào áo của Thẩm Thời Khanh cởi bỏ từng cúc áo.

"Ân..."

Thẩm Thời Khanh quay người đè lại bàn tay đang làm loạn kia, "Hách Nam, em mệt."

Cúc áo của Thẩm Thời Khanh từ từ bị cởi bỏ hết, vải dệt tơ lụa màu đen trượt dần xuống hai bên, lộ ra tảng lớn cơ ngực trắng nõn cùng cơ bụng hơi mỏng.

Vành tai Thẩm Thời Khanh nhàn nhạt ửng đỏ, dần dần mất đi tâm tư phản kháng, tuỳ ý Tiêu Hách Nam liếm hôn ngực anh.

"Hách Nam, ngứa...."

Cái mũi cao thẳng chôn vào cơ ngực anh hít lấy hít để, phảng phất như trong đó ẩn chứa dòng nước say mê lòng người.

Tiêu Hách Nam vươn răng nanh bén nhọn ngậm lấy viên trái cây màu nâu liếm mút, đầu lưỡi linh hoạt khảy, chẳng được bao lâu liền phát ra tiếng nước sắc tình.

Hắn đem bàn tay đan vào tay Thẩm Thời Khanh, mười ngón tay dính chặt lấy nhau không một khe hở.

Ngay lúc lòng bàn tay cả hai áp sát vào nhau, một gương mặt rực rỡ tươi cười đột nhiên xuất hiện trong đầu Thẩm Thời Khanh, anh tỉnh táo lại, rõ ràng mà cảm nhận được Tiêu Hách Nam và Bách Dực là hai con người hoàn toàn khác nhau. (Ci: 🤡, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn ??!?!! 🤡🤡🤡)

Tiêu Hách Nam tay to rộng hữu lực, ấm áp khô ráo, bao trùm một tầng vết chai mỏng, xúc cảm cũng không bóng loáng.

Mà Bách Dực tay mềm mại không xương, nhỏ nhắn như thể chỉ cần một bàn tay là anh có thể ôm trọn lấy, tinh tế như tơ lụa.

Anh đẩy Tiêu Hách Nam đã động tình trước mặt mình ra "Hách Nam... Em..."

Tiêu Hách Nam ngẩng đầu lên, trong cặp mắt đen nhánh ấy phủ đầy dục vọng, kiệt lực chịu đựng chờ Thẩm Thời Khanh nói hết.

Thẩm Thời Khanh mặt tràn ngập rối rắm, "Hách Nam, em muốn làm 1."

"......" Một chậu nước lạnh trong nháy mắt đập tan hứng thú của Tiêu Hách Nam, hắn làm bộ không nghe thấy gì, tiếp tục động tác âu yếm của mình.

Trước đây Thẩm Thời Khanh cũng nhiều lần đưa ra yêu cầu muốn ở trên, nhưng đa số đều là Tiêu Hách Nam cưỡng bách đè nặng Thẩm Thời Khanh ra làm đến khi nào Thẩm Thời Khanh thở không nổi nói không ra hơi nữa thì thôi.

Nhận thấy ý đồ của hắn, Thẩm Thời Khanh hiếm thấy mà nổi lên tính tình.

Xem ra Bách Dực nói không sai, anh chính là quá chiều chuộng Tiêu Hách Nam.

Thẩm Thời Khanh dùng chút lực đẩy hắn ra, đem cúc áo cài lại hết, "Em mệt, không muốn làm, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiêu Hách Nam trố mắt chớp một cái, hắn cùng Thẩm Thời Khanh cả tháng rồi chưa làm, mỗi lần thân mật Thẩm Thời Khanh đều lấy lý do thoái thác, cho dù bị hắn mạnh mẽ tiến vào, cũng chỉ biết trầm mặc không lên tiếng, kết quả là hắn nhanh chóng mất hứng.

Hắn hít sâu một hơi, nhẫn nhẫn tính tình mà cúi xuống hôn hôn sườn mặt Thẩm Thời Khanh, thanh âm vương chút ấm ách "Ngủ đi, ngủ ngon."

Ý đồ mang lên máy trợ thính nhằm được nghe thanh âm của Thẩm Thời Khanh cứ như vậy mà mất đi, hắn tháo xuống ném nó lên tủ đầu giường.

Ngày mai là thứ Bảy, Tiêu Hách Nam cùng Thẩm Thời Khanh đều không cần đi làm, ba người lần đầu tiên cùng có mặt ở nhà.

Cho dù Thẩm Thời Khanh đã cố ý dậy sớm vẫn thấy được bữa sáng nóng hổi trên bàn.

Anh bất đắc dĩ cười "Tiểu Dực, sao em dậy sớm vậy?"

Bách Dực cởi xuống tạp dề, giúp Thẩm Thời Khanh kéo ghế ra, "Thầy ơi, sao thầy dậy sớm thế ạ?" Này còn có gì mà không rõ, Bách Dực là quyết tâm muốn bao trọn một ngày ba bữa cơm của anh.

Thẩm Thời Khanh dời tầm mắt nhìn về đôi tay nhìn không có vẻ gì là sẽ đụng tới việc nhà kia "Tiểu Dực, em... Thôi, mau ngồi xuống ăn sáng đi."

Tiêu Hách Nam xuống lầu không nhìn thấy bát đũa của mình liền biết bữa sáng này là Bách Dực phụ trách.

Hắn cảm thấy Bách Dực nhằm vào mình nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao.

Bất quá cũng không quan trọng, Bách Dực chỉ là sinh viên vừa mới tốt nghiệp thì làm được trò trống gì.

Chính hắn tự múc cháo, không thể không nói Bách Dực con chim sẻ nhỏ ríu rít suốt ngày này nấu ăn ngon không lời nào diễn tả được.

Ba người tâm tư khác nhau lại ngồi cùng nhau ăn sáng, Bách Dực ăn xong đầu tiên cầm bát đứng dậy kéo theo một tiếng giòn vang, nửa ly sữa bò còn thừa bị rơi đổ trên mặt đất.

"A! Xin lỗi, em không nhìn thấy." Y vội vàng ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vở thủy tinh.

"Hít———"

Thẩm Thời Khanh còn chưa kịp ngăn cản liền nghe thấy tiếng Bách Dực hút khí.

Anh vội vàng ngồi xuống xem xét vết thương của Bách Dực, máu đỏ tươi trộn lẫn cùng sắc trắng sữa bò, có loại cảm giác bạo ngược sắc tình nói không nên lời.

Thẩm Thời Khanh vội đá bay hết mấy suy nghĩ loạn bậy trong đầu, nét mặt tràn đầy lo lắng, "Đừng chạm vào, băng bó đã."

Chú ý tới Thẩm Thời Khanh thất thần, Bách Dực khóe miệng hơi cong, cố ý đem ngón tay bị thương ngậm vào miệng mút mút một chút, lộ ra đầu lưỡi phấn nộn, đem cả sữa bò lẫn vài giọt máu tươi nuốt xuống.

Y không buông tha bất luận một tia cảm xúc nào trên khuôn mặt Thẩm Thời Khanh, ra vẻ thần kinh thô nói "Không việc gì, vết thương nhỏ thôi mà."

Thẩm Thời Khanh bị lôi nhẹ tay áo, "Thầy ơi, em không sao đâu, thầy đừng lo lắng cho em nhé."

Khó khăn lắm Thẩm Thời Khanh mới hoàn hồn, thần sắc có chút phức tạp, cầm ngón tay Bách Dực lên kiểm tra, "Vẫn là nên tiêu độc một chút đi."

Anh quay đầu gọi Tiêu Hách Nam, "Hách Nam, anh đi lấy giùm em hộp thuốc với."

Tiêu Hách Nam thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi, nhưng trong đầu lại cứ như cuộn phim chiếu đi chiếu lại khung cảnh Bách Dực liếm mút đầu ngón tay, giống như thứ y mút không phải sữa bò, mà là...

Điên rồi, hắn nhất định là bị điên rồi.

Lúc Tiêu Hách Nam quay lại thì thấy Thẩm Thời Khanh đang dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh, còn Bách Dực đang ngồi trên bàn ăn thất thần.

Bách Dực thuận miệng nói tiếng cảm ơn, tay tiếp nhận hộp thuốc, lại không cẩn thận chạm phải tay của Tiêu Hách Nam.

Mềm ấm lòng bàn tay nơi tiếp xúc khiến Tiêu Hách Nam giật mình thu hồi tay lại, hộp thuốc suýt thì rớt xuống.

Bách Dực không rõ nguyên do nhìn hắn một cái, trong lòng thầm mắng Tiêu Hách Nam, bộ y là dịch bệnh hoành hành à, sao né như né tà vậy???

Khúc nhạc đệm này Bách Dực không để trong lòng, tuy nhiên trong đầu Tiêu Hách Nam lại hồi tưởng liên tục.

Hắn hồi tưởng vì cái gì Bách Dực ngay trước mắt hắn mút ngón tay, giờ thì lại làm nhiều động tác nhỏ lén lút.

Thẩm Thời Khanh tiêu độc cho Bách Dực xong liền dán băng keo cá nhân lên, nhận thấy suốt toàn bộ quá trình Bách Dực đều dùng cặp mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn anh, mặt anh không khỏi có chút nóng.

"Làm sao vậy Tiểu Dực, trên mặt thầy dính gì à?"

Bách Dực chờ chính là câu nói này, y tiến sát mặt Thẩm Thời Khanh, thằng lăng lăng nhìn chằm chằm anh, "Thầy ơi, đôi mắt thầy xinh đẹp quá, trong veo như dòng nước suối vậy."

Trừ bỏ Tiêu Hách Nam, Thẩm Thời Khanh chưa bao giờ cùng ai khác thân cận như thế, anh tựa hồ ngửi được trong không khí nhàn nhạt mùi hương thảo, trộn lẫn mùi thơm sữa em bé.

Anh vừa định lui về sau, Bách Dực liền đuổi theo tiến về phía trước, xóa bỏ mọi khoảng cách giữa hai người, chóp mũi cả hai đều sắp đụng vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thời Khanh nhất thời quên động tác. Bách Dực đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nửa rũ mắt, tầm mắt lưu luyến nhìn vào đôi môi mỏng bạc màu của người đàn ông. Chờ đến khi Thẩm Thời Khanh sắp ngượng ngùng, y lại nhanh chóng lùi về.

"Thầy không hổ là gương mặt đại diện Đại học T, để sát vào cũng nhìn không thấy lỗ chân lông."

Thẩm Thời Khanh lúc này mới nhớ tới hô hấp, trong mắt anh chỉ còn lại hình bóng đôi môi phấn hồng kia khép mở, trên mặt còn dính tí ánh nước. Nhất thời không đề phòng nói luôn lời trong lòng ra, "Em thật xinh đẹp, nhìn thật mềm mại,..."

Bách Dực ra vẻ nghi hoặc, "Gì ạ?"

Thẩm Thời Khanh ý thức được mình nói sai, vội vàng chữa cháy, "Ý thầy là đang nói... Đôi mắt của em thật đẹp, trông giống như cánh hoa đào."

Bách Dực cong đôi mắt thành vòng trăng non, "Phải vậy không?"

Anh tốt nhất nên thật lòng nghĩ thế nhé.

Tiên sinh ăn cơm xong liền phải chạy hai vòng trong tiểu khu, đây cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất mỗi ngày của Bách Dực.

Thẩm Thời Khanh mới vừa rồi đã chịu tình cảnh đánh sâu vào trong tâm trí, không cách nào đối mặt được với Bách Dực, liền tống cổ Tiêu Hách Nam đi cùng với y.

"Anh không đi"/"Không cần", Tiêu Hách Nam cùng Bách Dực đồng thời cự tuyệt.

Nhưng Thẩm Thời Khanh nói Tiên sinh cần được chủ nhân bầu bạn bên cạnh, anh và hắn phải có ít nhất một người đi.

"Em còn muốn soạn giáo án, Hách Nam, anh dành thời gian cho nó quá ít rồi."

".........."

Tiên sinh đứng lên cao gần bằng một người trưởng thành, sức lực cũng rất lớn, vừa ra khỏi nhà không lâu Bách Dực đã bị nó kéo chạy đi lệch khỏi lộ tuyến.

Tiêu Hách Nam thật sự không nghĩ nhìn đến Bách Dực người thon gầy đến nỗi một tay hắn cũng có thể ôm trọn eo bị Tiên sinh quằn tới hoảng, hắn tâm phiền ý loạn mà qua dắt chó.

Hai tay lại lần nữa chạm nhau, lần này Tiêu Hách Nam để ý thấy tay Bách Dực tinh tế, mềm mại quá mức, sờ vào xúc cảm cực tốt.

Hắn nhìn nhiều thêm một chút, xương ngón tay thon dài, nói chủ nhân đôi bàn tay này là thiếu gia công tử sống trong nhung lụa cũng không quá đáng.

Quan trọng nhất là trên đôi bàn tay trắng nõn kia ở chỗ khớp nối còn lộ ra màu hồng phớt nhạt.

Tiêu Hách Nam đang tự hỏi vì sao trên tay người đàn ông lại còn có màu hồng nhạt, đột nhiên cánh tay bị Bách Dực kéo, "Tiên sinh muốn đi WC."

Bách Dực thấy hắn còn đang thất thần, không kiên nhẫn mà đoạt đi dây dắt chó, tự mình đưa Tiên sinh đi WC. Mà y không biết chính là trọng điểm suy nghĩ của người phía sau lại...

Cái người này sao luôn tạo tình huống tứ chi tiếp xúc với mình vậy ?

Hai người đứng ở bên đường chờ Tiên sinh đi WC, Bách Dực cảm thấy không khí quá xấu hổ bèn chủ động khơi gợi đề tài bắt chuyện.

"Ngài Tiêu, ngài có kiêng ăn món nào không?"

Mục đích của y chính là cố tình làm vài món ăn ghê tởm chết Tiêu Hách Nam, không nghĩ tới những lời này vào tai hắn lại thành một ý vị khác.

Tác giả: Tiêu Hách Nam, tinh trùng thượng não.

Ci: Wtf bắt đầu thấy rối rối r đó 🤡🫨







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro