CHƯƠNG 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuần Phục

CHƯƠNG 37: Thích

Hơi thở ẩm ướt ấm nóng dán lên môi, chỉ trong chớp mắt, Mã Quần Diệu liền há miệng bắt lấy đầu lưỡi gây rối kia, một tay ôm chặt eo cậu để cậu càng gần sát mình, một tay còn lại thong dong ấn xuống cái nút khiến tấm kính đen được nâng lên, ngăn cách tầm mắt từ ghế trước.

Nam nhân tựa hồ cũng không nóng lòng thu hồi quyền chủ động, anh nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn có chút ngại ngùng ngây ngô lại dị thường nóng bỏng của Lâm Y Khải, thỉnh thoảng cũng thích hợp đáp lại, mặc cho cái lưỡi mềm mại kia vừa lỗ mãng vừa thẹn thùng du tẩu trong miệng anh. Đợi đến khi nô lệ của anh khẽ thở gấp, hơi tách ra để thở, anh  mới một phen chế trụ gáy của đối phương, toàn diện xâm nhập khoang miệng ấm áp ướt át kia.

“Ưm……” Miệng lưỡi hết thảy bị xâm chiếm khiến Lâm Y Khải phát ra một tiếng giọng mũi mơ hồ, chuyển động của nam nhân khiến thân thể cậu dần dần khô nóng lên, đến khi mất trọng tâm mà cả người mềm nhũn, áo khoác màu đen từ đầu vai trượt xuống, lộ ra nửa người trên trần trụi. Mã Quần Diệu rốt cuộc buông tha môi cậu từ giữa nụ hôn sâu, Lâm Y Khải há miệng thở hổn hển bị đặt trên ghế sau.

Khí tức ấm áp của nam nhân từ phía trên bao phủ cậu, dây dưa nhỏ vụn từ môi dần đi xuống, Lâm Y Khải ngoan ngoãn ngửa cổ ra phía sau, tùy ý để đối phương liếm lộng hầu kết của cậu. Khi đầu lưỡi nóng ướt chậm rãi lướt qua núm vú bên phải, cậu không áp chế được tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng: “Chủ nhân……”

Ngón tay của Mã Quần Diệu mơn trớn lồng ngực còn chưa tiêu tán hồng ngân của cậu, cảm thụ được làn da run rẩy phập phồng, trong thanh âm đè thấp chứa đựng ái muội: “Nô lệ, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”

“Tôi…… Không biết……” Dục vọng xông lên đầu óc, sớm đã mất đi năng lực suy nghĩ: “Ư…a…” Liếm lộng biến thành cắn nuốt, nhũ thủ đau đớn khiến cả người cậu run lên, rốt cuộc nhớ lại cái vấn đề bị vứt ra sau đầu kia. Thanh âm nhiễm tình có chút mất tiếng, cậu run rẩy mở miệng: “Tôi… em thích ở cùng một chỗ với ngài……” Cậu dừng một chút, phảng phất như không còn gì để mất khép lại ánh mắt, nói: “Không chỉ thích ở cùng một chỗ, em… em thích ngài……”

Đối với loại người này chậm nhiệt lại bị động như Lâm Y Khải, lời thổ lộ đơn giản này đã chạm đến cực hạn của cậu. Sau khi khanh khanh ba ba nói xong, cậu không dám nhìn biểu tình đối phương, dùng mu bàn tay che khuất ánh mắt, giống như con đà điểu tự lừa mình dối người.

Bên trong xe yên lặng không một tiếng động.

Cánh tay che mặt bị người bắt lấy, Lâm Y Khải đỏ mặt xấu hổ mở mắt, lọt vào tầm mắt cậu là ánh mắt mang theo tiếu ý của nam nhân.

“Em làm sao biết, ta không thích em như em thích ta?”

Lâm Y Khải cảm thấy mình triệt để luân hãm.

Cậu đem thân mình ngâm trong bồn tắm đổ đầy nước ấm trong phòng cậu, trong đầu toàn là bộ dáng nam nhân đem cậu đặt dưới thân. Cậu đem mỗi một từ của câu nói kia lẩm nhẩm lại một lần, như đang trong độ tuổi học sinh không ngừng nghiền ngẫm lý giải ý nghĩa của chúng nó.

Thích.

Hương vị cà phê thuần khiết, nắng ấm trong mùa đông, trò chơi thú vị, thành tựu của sự nghiệp…… Nếu muốn, những việc đã trải qua hay tất cả những thứ tốt đẹp nhất mà tôi có được, đều có thể dùng mấy chữ ‘qua loa’, ‘mơ hồ’ này để ám chỉ.

Mà anh lại bất đồng.

Thời điểm nói ra khỏi miệng, tôi như đang vụng trộm tiếp cận thần thánh linh thiêng, kinh sợ, thật cẩn thận. Chỉ có thể lấy toàn bộ dũng khí, tôi mới dám bước một bước nhỏ về phía trước.

— Em làm sao biết, ta không thích em như em thích ta?

Ánh mắt ôn nhu khắc cốt có thể hòa tan bóng đêm, cũng đã hòa tan tâm của ta.

Chiếc gương bị hơi nước bám vào, Lâm Y Khải thấy khuôn mặt mơ hồ của chính mình.

Nguyên lai, thời điểm nghĩ đến anh, biểu tình của tôi là như vậy.

Mỉm cười, coi như đó là giấc mộng đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất của tôi.

Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi đem chính mình chìm vào trong nước, phun ra một chuỗi bọt khí.

Nửa giờ sau, Lâm Y Khải đã tắm rửa sạch sẽ, dựa theo yêu cầu của chủ nhân mà xuất hiện trong Lồng Sắt.

Ngọn đèn tụ lại trên ghế sô pha bằng da dành cho một người đặt ở trung tâm gian phòng.

Mã Quần Diệu đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một chiếc thước bản bằng kim loại màu bạc, trên người chỉ mặc một kiện dục bào, hiển nhiên cũng vừa tắm rửa. Lâm Y Khải im lặng quỳ xuống, chờ đợi chủ nhân của cậu đưa ra mệnh lệnh.

“Ngồi xuống.” Nam nhân gõ gõ thước bản trong tay trên sô pha dành cho một người.

Đó là chỗ ngồi chuyên chúc của chủ nhân.

Lâm Y Khải chần chờ một chút, đứng dậy phục tùng mệnh lệnh.

“Hai chân tách ra, gác lên trên tay vịn.”

Trong chớp mắt nghe thấy mệnh lệnh này, mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng.

Gacone: Vậy là đã tỏ tình rùi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro