CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuần Phục

CHƯƠNG 45: Bất tiện


Dưới sự an bài của Mã Quần Diệu, quá trình trị liệu của Lâm Y Khải chỉ có thể dùng bốn chữ “Phi thường tích cực” để hình dung .

Sau hai ngày bị đánh, cậu bị đưa đi làm kiểm tra tổng thể một lần, kiểm tra từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, ngay cả con sâu trong răng cũng soi ra.

Mã Quần Diệu huy động nhân lực để thành lập một tổ chuyên gia, nghiên cứu tỉ mỉ đầu cậu nguyên một ngày, cuối cùng xác định trừ trán bị thương ngoài da và não bị chấn động, ngoài ra không có dị thường khác. Lâm Y Khải cảm thấy chủ nhân của cậu có thể là thấy cậu đã không thông minh, đành phải tích cực cứu chữa để ngừa cậu càng ngày càng ngốc.

Cậu cũng biết Mã Quần Diệu vẫn tự trách bản thân, cho nên cái gì cũng không nói, tùy bác sĩ và hộ sĩ đưa cậu đẩy tới đẩy lui để kiểm tra. Mã Quần Diệu không để cậu xuống giường, cậu liền ngoan ngoãn nằm; Mã Quần Diệu uy cậu ăn cơm, cậu liền há miệng thật to để ăn; Mã Quần Diệu hoãn lại công tác để mỗi đêm bồi cậu, cậu cũng không nói gì; thế nhưng…… Lâm Y Khải nhìn cái thứ bị đám bảo tiêu đẩy vào, một cái giường bệnh được đặt sát giường bệnh của cậu, cậu triệt để hết nói nổi luôn.

Sở Nhị thiếu không quen ngủ sô pha, đây là muốn hợp lại thành giường hai người trong phòng bệnh a!

Lâm Y Khải lại nghĩ tới buổi tối hôm trước Báo tử đã tỉnh lại sau khi làm giải phẫu. Cậu tự mình muốn đi xem Báo tử, kết quả Mã Quần Diệu trực tiếp ôm cậu sang phòng bệnh bên cạnh, ánh mắt Báo tử và đám bác sĩ hộ sĩ đều không biết nên đặt chỗ nào. Cậu cũng thế, đỏ mặt nằm trong lòng người nọ, nói năng cũng không lưu loát.

Cứ như vậy cho đến khi nằm xuống giường bệnh mới được sửa lại. Lâm Y Khải thấy Mã Quần Diệu cũng nằm lên, cậu nghiêng người một chút, nhẹ giọng kêu: “Chủ nhân……”

Đây là lần đầu tiên sau khi thụ thương Lâm Y Khải gọi y như vậy. Mã Quần Diệu cong cong khóe môi, ngữ khí ôn hòa: “Em muốn gì sao?”

Bị một lời vạch trần, Lâm Y Khải chớp chớp mắt: “Em muốn về nhà.”

“Vết thương của em còn chưa tốt.”

“Dù sao kế tiếp chính là bôi thuốc, nghỉ ngơi là chính, ở nhà cũng được. Ở bệnh viện quả thực buồn chán, hơn nữa lại bất tiện.”

Nam nhân giương mắt: “Có chỗ nào bất tiện?”

Lâm Y Khải dùng cặp mắt hắc bạch phân minh kia nhìn anh một lát, lại gần, thật nhanh hôn hôn trên môi anh một chút, sau đó lùi về, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cái này bất tiện.”

Mã Quần Diệu bật cười, sờ sờ đầu cậu nói: “Ngày mai đưa em trở về, hiện tại ngoan ngoãn ngủ.”

Nhị Thiếu quả nhiên nói là làm, ngày hôm sau liền cho phép cậu xuất viện.

Trước khi rời đi, Lâm Y Khải đặc biệt qua thăm Báo tử.

Nam nhân cao lớn cả người quấn băng gạc, giống như xác ướp nằm thẳng trên giường. Xương sườn cậu bị đánh gãy bốn cái, trong đó có một cái đâm ngang vào phổi, trong hai ngày liên tục phải mổ bốn lần. Có thể từ Quỷ Môn quan trở về, một là dựa vào chính ý chí kiên cường của cậu, hai là dựa vào giải phẫu cứu chữa hữu hiệu đúng lúc. Mã Quần Diệu vì cứu cậu mà sử dụng không ít tiền của, mời một tổ chuyên gia định ra phương án khôi phục sau hậu phẫu, tìm ba hộ sĩ chuyên nghiệp ngày đêm thay phiên chiếu cố cậu.

Lâm Y Khải đứng bên giường bệnh, nhìn Báo tử nằm bất động, nhớ tới bộ dáng cậu nhào tới đem mình bảo hộ dưới thân, ngực khó chịu muốn chết, vành mắt đo đỏ nói: “Báo tử, tôi thiếu cậu một cái mạng, có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ được, chỉ cần cậu mở miệng, tôi sẽ tận lực làm vì cậu. Cậu phải nhanh chóng tốt lên.”

Báo tử không thể động cũng không nói nên lời, chỉ hướng cậu chớp mắt tỏ vẻ nghe được, đáy mắt có vài phần ấm áp.

Cậu trước kia từng đi lính, sau khi xuất ngũ làm bảo an ở cao ốc Kim Ưng, thấy chủ quản khiếm nhã với nhân viên nữ,  cậu liền không nói hai lời đã đánh người ta, kết quả ngày hôm sau người bị khai trừ không phải cậu mà là vị chủ quản kia, cậu ngược lại trở thành đội trưởng đội bảo an. Không lâu sau, giám đốc của tập đoàn – Đường Xán tới tìm cậu, câu đầu tiên hỏi là “Cậu nguyện ý bán mạng cho tôi chứ?”

Cậu là cô nhi, bên cạnh không có vướng bận gì. Chủ thuê cho cậu lương bổng cao, cậu cũng nguyện ý vì chủ thuê bán mạng. Chỉ là không nghĩ tới, người mà Đường Xán bảo cậu đi bảo hộ cư nhiên là Thiếu chủ của tập đoàn. Trong thời gian hơn hai năm bên cạnh Mã Quần Diệu, cậu cần cù nghiêm mật cẩn thận. Mã Quần Diệu cũng vô cùng tín nhiệm cậu, thời điểm bàn công việc cũng không để cậu tránh đi, cho dù là một số trường hợp cực kỳ trọng yếu cũng để cậu đi cùng. Cậu từng giáp mặt hỏi Nhị Thiếu vì sao lại tin cậu như vậy, Mã Quần Diệu cười đáp “Đa số những người có ánh mắt trong veo đều thực trung thành”. Một đại lão gia bị người ta dùng từ ‘trong veo’ để hình dung, cậu xấu hổ không biết nên nói cái gì mới tốt. Tín nhiệm như thế khiến cậu xúc động, thầm hạ quyết tâm cả đời này sẽ trung thành với vị Sở Nhị thiếu này, dù là chắn đạn chết thay anh cũng được.

Sau này Mã Quần Diệu phái cậu đi làm bảo tiêu cho Lâm Y Khải, cậu có chút nghẹn khuất. Ở trong mắt cậu, Lâm Y Khải chính là bình hoa, sủng vật linh tinh gì đó, căn bản không đáng để cậu đi cùng. Nhưng nếu Nhị Thiếu đã nói “Tôi đem an toàn của cậu ấy giao cho cậu, cẩn thận che chở cậu ấy”, cậu liền tận tâm thực hiện. Thời điểm bị đánh gãy cánh tay cậu cười khổ trong lòng, đáng tiếc bản thân mình sẽ vì một sủng vật mà mất mạng. Nhưng một khắc cậu thấy Lâm Y Khải lao ra từ trong xe muốn cứu mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy bỏ mạng ở chỗ này tựa hồ cũng đáng. Cậu ngược lại đã không nhìn ra, tiểu tử này cư nhiên cũng ra dáng một nam nhân nghĩa khí……

Thời điểm tỉnh táo lại sau phẫu thuật, cậu lại hạ quyết tâm, đợi thân thể tốt lên, nếu Nhị Thiếu cho phép, cậu lại đi làm bảo tiêu cho tiểu tử này, về sau quyết không để người ta tổn thương đến một sợi lông của cậu ta nữa.

Lâm Y Khải đương nhiên không biết suy nghĩ trong nội tâm của cậu, lúc này vừa áy náy lại vừa không đành lòng, dứt khoát làm một lời cam đoan, hứa hẹn muốn bồi thường cậu và cảm tạ cậu, ngay cả “Nếu cậu buồn phiền thì mỗi ngày tôi có thể đến bệnh viện nói chuyện phiếm với cậu, đọc sách cho cậu, hoặc là xem phim cùng cậu” cũng nói ra. Báo tử nhìn Nhị Thiếu đứng một bên tựa tiếu phi tiếu, mồ hôi lạnh cũng mau rớt xuống, thầm nghĩ “Tôi sống lại không dễ dàng, Lâm thiếu ngươi đây là lại muốn giết chết tôi sao a……” Bất hạnh thay cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu về phía thủ trưởng Đường Xán đứng sau.

Đường xán nén cười khuyên nhủ: “Lâm thiếu, Báo tử cần tĩnh dưỡng.”

Lâm Y Khải ‘a’ một tiếng, hẹn thời gian lần sau sẽ đến thăm cậu mới cùng Mã Quần Diệu rời đi. Báo tử nhẹ nhàng thở ra, an tâm nhắm mắt tiếp tục làm xác ướp.

Trở lại số 8 Hàm Quán, Tiêu Tuần cùng những người hầu đứng ở cửa chào đón.

Vừa vào cửa Lâm Y Khải thở dài một hơi, cười nói: “Vẫn là về nhà dễ chịu nhất.” Nói xong đột nhiên phản ứng thấy những lời này hoàn toàn không ổn, má lập tức nóng lên.

Bắt đầu từ lúc nào, cậu đã ngầm thừa nhận trong lòng nơi này là nhà của cậu?

“Nhị thiếu.” “Nhị thiếu.”……

Nhiều người cùng mở miệng chào hỏi. Lâm Y Khải nghe thấy tiếng nhìn về phía phòng khách, phát hiện sáu bảy cán bộ đang cung kính đứng, nhất thời quýnh lên, gật gật đầu coi như chào hỏi, sau đó mặt đỏ tai hồng nhìn nam nhân bên cạnh. Thấy trong mắt đối phương có nụ cười nghiền ngẫm, rốt cuộc mặt cậu triệt để hồng hồng, thấp giọng nói câu “Em về phòng trước” liền muốn chạy trốn, bị Mã Quần Diệu bắt lấy cổ tay.

“Ta có lời muốn nói với em.” Nam nhân thu lại nụ cười, thập phần đứng đắn.

Lâm Y Khải có chút kinh ngạc đứng lại.

“Thứ nhất, vì suy xét đến thân thể của em, trước khi miệng vết thương khỏi hẳn, em nên ở tại nơi này.” Khẩu khí của Mã Quần Diệu hoàn toàn không cho phép cò kè mặc cả.

Lâm Y Khải gật gật đầu. Cậu cũng không chán ghét sinh hoạt ở nơi này, hơn nữa tựa hồ càng ngày càng có thói quen chờ bên cạnh Mã Quần Diệu, cảm giác an toàn mà thả lỏng.

“Thứ hai, vì suy xét đến an toàn của em, trong khoảng thời gian này, không có sự chấp thuận của ta em không thể tự tiện ra ngoài.” Một điều này đề cập đến tự do hành động, Mã Quần Diệu vốn tưởng rằng cậu sẽ kháng cự, không ngờ Lâm Y Khải suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn gật gật đầu, thật giống như thỏ con ôn hòa vô hại.

“Về phần điều thứ ba, là quy củ.” Ánh mắt nam nhân bắt đầu ấm áp lên, ôn hòa như nước: “Về sau thời điểm ta trở về, ta yêu cầu em phải tới cửa đón tiếp ta, hơn nữa phải chủ động ân cần thăm hỏi.”

“Ân cần thăm hỏi?” Thỏ con đang vểnh tai chăm chú nghe tỏ vẻ mê mang, ý tứ này là muốn cậu cúi đầu sao……

“Làm mẫu.” Lời còn chưa dứt, Mã Quần Diệu bỗng nhiên dùng cánh tay ôm chặt eo cậu, đem cậu dán trước người mình, tay còn lại nâng cằm cậu lên, liền cúi đầu hôn xuống. Lâm Y Khải bị nụ hôn bất thình lình này làm cho hoảng sợ, một tiếng kinh hô bị chặn trong cổ họng, cho đến khi nam nhân triệt để xâm lược, để miệng lưỡi anh xâm chiếm khoang miệng cậu, cậu mới hậu tri hậu giác khép lại ánh mắt, ngửa mặt lên.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp, môi đôi mềm mại, hương vị thơm ngọt vì mới ăn chocolate trên đường, thân thể kề sát có thể cảm nhận được nhịp tim đập.

Người anh đặt trong lòng này vẫn còn sống, mà anh thiếu chút nữa đã mất đi cậu.

Ý tưởng này khiến động tác Mã Quần Diệu càng thêm kịch liệt, nâng gáy Lâm Y Khải, như lữ khách khát khô gặp suối ngọt liền mất đi khống chế, không ngừng xâm nhập, lưu luyến, dây dưa, đòi lấy, cho đến khi người trong lòng không thể không thở dốc yếu đuối mới lưu luyến không rời buông ra. Sau đó cười hỏi: “Học xong?”

Lâm Y Khải bị anh hôn đến ngây ngẩn, ngay cả suy nghĩ cũng mất. Lúc này hồi thần mới nhớ lại bên cạnh còn có một vòng khán giả đang xem a! Xấu hổ đến mức hận không thể đào hố chôn mình, nửa ngày mới ngượng ngùng lên tiếng.

“Muốn ta biểu diễn lại lần nữa?” Mã Quần Diệu cười hỏi.

Lâm Y Khải run run, gương mặt hồng hồng đỏ đỏ, nghẹn ra hai chữ như tiếng muỗi kêu: “Không cần……”

“Rất tốt.” Nam nhân nhìn về phía sô pha, nói: “Chào hỏi đi, bọn họ đều là cấp dưới của ta.”

Trong lòng Lâm Y Khải có chút khó hiểu, bởi vì cậu và những người này không giao thiệp, không cần thiết phải nhận thức. Nhưng cậu biết Mã Quần Diệu an bài luôn luôn có đạo lý của anh, vì thế nhẹ giọng mở miệng: “Chào mọi người, tôi là Lâm Y Khải.”

“Lâm thiếu.” Mấy người đồng thanh đáp lại, sau đó lần lượt tự giới thiệu, khuôn mặt đều rất hòa thuận, thái độ cung kính lễ độ.

Nhóm thủ hạ này của Mã Quần Diệu đều là những cán bộ cao cấp, bọn họ biết rất rõ ràng hứng thú đam mê của Thiếu chủ, đối với bọn họ mà nói, vài SUB trước kia của Nhị Thiếu đều chỉ là sủng vật mà thôi, không cùng giao thiệp chứ càng không nói tới tôn trọng. Thế nhưng sự xuất hiện của Lâm Y Khải làm cho bọn họ ngoài ý muốn. Bọn họ từng điều tra Lâm Y Khải, có thể dùng tám chữ để hình dung, chính là — sạch sẽ bình phàm an toàn vô hại.

Cố tình là người như vậy, lại làm cho Thiếu chủ trầm tĩnh như băng của bọn họ động tâm. Hiện tại nhớ lại, một khắc Lâm Y Khải gặp chuyện không may, biểu tình Mã Quần Diệu vẫn làm cho bọn họ tim đập nhanh. Bọn họ không nghĩ tới cái người  trẻ tuổi thoạt nhìn có điểm nhát gan này sẽ lao ra cứu một bảo tiêu trong tình huống đó. Bọn họ trà trộn vào hắc bạch lưỡng đạo, tự nhiên minh bạch thời khắc nguy nan thì nghĩa khí, dũng cảm và thiện lương có bao nhiêu đáng quý. Sự kiện kia khiến địa vị của Lâm Y Khải trong lòng nhóm cán bộ cao cấp này bắt đầu có biến hóa, ngay cả Đường Xán luôn luôn cao ngạo cũng có vài phần kính trọng đối với cậu.

Lâm Y Khải không rõ vì cái gì Mã Quần Diệu đem cậu giới thiệu cho đám cấp dưới của anh, nhưng các cán bộ này lại minh bạch. Đây là Nhị Thiếu xác minh và tỏ rõ địa vị của Lâm Y Khải với bọn họ. Trong lần giới thiệu chính thức này, Mã Quần Diệu không nói rõ thân phận của Lâm Y Khải, bởi vì thân phận này đã không cần thuyết minh.

— Cậu ấy là người của ta.

Lời ngầm giấu sau lưng này mọi người đều biết.

“Lên lầu nghỉ ngơi một lát.” Ánh mắt Mã Quần Diệu nhìn cậu hết sức ôn nhu.

Gacone: off 2 ngày bù cho mn 5 chương hehe 😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro