Trung tâm mua sắm (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ

Edit: Sakura Trang

“Tôi! Tôi là bác sĩ sản khoa!” Trong đám người đột nhiên có một người thở hổn hển chui ra. Anh ta đang đi qua lại vừa vặn nghe được loa phát thanh ở tầng 1 kêu cần bác sĩ sản khoa, lập tức chạy đến đây. Anh chính là bác sĩ sản khoa nổi tiếng Phương Di Tuý.

“Người đàn ông này sắp đẻ, công ty chúng tôi cũng đã gọi xe cấp cứu, nhưng thời gian này sợ là bị tắc đường nên sẽ đến muộn…” Nhân viên quản lý thiếu chút nữa muốn quỳ xuống với vị bác Phương có lòng tốt này. Nhưng ngại thể diện, cô vẫn đem suy nghĩ xúc động vì ‘được cứu rồi’ trong lòng áp xuống dưới.

“Thai đôi? Mấy tháng? Đau bụng cũng được một thời gian rồi nhỉ? Bắt đầu đau từ bao giờ?” Bác sĩ Phương ngồi xổm xuống, bỏ tay đang ôm chặt bụng của Liên Định Quốc ra. Vốn định áp tai lên bụng để nghe tim thai mạnh yếu, bốn ngón tay đè lõm xuống song song bên trái và phía bên phải lên đỉnh bụng. Sau đó lại ở cạnh bụng và chỗ đáy bụng trở nên cứng rắn đẩy ép để xác định vị trí thai nhi có thuận hay không.

“Ư… Hơn tám tháng… A… A… Có lẽ… Hẳn là buổi sáng… Hừ ừ… A ——” Liên Định Quốc suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có thể là trước khi đi ra ngoài cũng đã bắt đầu có cơn rồi. Mà bản thân lại ngốc hiểu lầm là cơn co thắt giả.

“Thiệt là, đứa bé đều vào sản đạo rồi, còn có một thai nhi vị trí không thuận… Sao cậu không đến bệnh viện ngược lại còn ở lại chỗ này chứ… Đứa thứ nhất sợ là không chờ được xe cấp cứu rồi… Cậu buông lỏng một chút… Tôi cởi quần cho cậu…” Bác sĩ Phương một bên dùng giọng điệu khó hiểu trách cứ người trẻ tuổi không có tính tự giác này, một bên đưa tay vén lên áo phông của Liên Định Quốc nhìn hình dáng bụng của cậu và kiểm tra hướng đứa nhỏ chui xuống. Tiếp theo liền chuẩn bị cởi quần của cậu xem xét sản miệng của cậu mở bao nhiêu, để nắm thời gian cho cậu dùng sức,

“Không muốn… Đừng cởi quần của tôi… Đừng…” Lúc này đến phiên Liên Định Quốc không muốn. Mgười sắp đau đến chết đi vẫn níu chặt lấy quần không chịu bỏ ra.

“Không cởi quần đẻ con kiểu gì đây?” Bác sĩ Phương thật sự là bó tay rồi, một ngày đỡ đẻ mười sản phu thì có tám người ngây thơ cho rằng không cởi quần vẫn có thể đẻ con. Nhưng người trước mắt này cũng không phải là chưa từng đẻ con sao lại còn ngây thơ như thế chứ!

“Định Quốc! Nhường một chút! Định Quốc! Định Quốc em sao thế? Đừng doạ anh!” Ngôn Ích Cần đẩy người vây xem vợ mình ra, vọt đến trước mặt Liên Định Quốc.

“Định Quốc…”  Lúc này vợ mình với vẻ mặt đau đớn chật vật không chịu nổi lập tức đập vào mắt Ngôn Ích Cần. Ngôn Ích Cần siết chặt trước ngực trái, chỉ cảm thấy tim của mình giống như bị người đâm một đao đau đớn vô cùng, người cũng thất thần sững sờ ngay tại chỗ.

“Cha… Ô ô… Cha… Ba ba sắp chết rồi… Ô ô…” Tinh Tinh thấy Ngôn Ích Cần xuất hiện, lập tức buông mép váy nhân viên quản lý ra. Hai mắt đẫm lệ uông uông vô cùng tủi thân chạy đến, vừa ôm chặt một bên đùi của cha mình vừa lay động vừa khóc gọi “Ba ba!”

“A! A a ——"

Tinh Tinh khóc lóc kể lể và một tiếng kêu đau như xé của Liên Định Quốc triệt để lôi thần chí lơ lửng của Ngôn Ích Cần quay về. Phục hồi tinh thần lại Ngôn Ích Cần lập tức liền chạy vội tới bên người Liên Định Quốc, ôm chặt vợ đang chịu tra tấn vào trong ngực.

“Cậu ấy sắp đẻ! Tôi cần cởi quần của cậu ấy!” Bác sĩ Phương nói xong liền dùng sức kéo tay Liên Định Quốc đang túm chặt trên quần lót của cậu ra.

“Không muốn… Cần…Em… A a… Em không muốn… Là sỉ nhục của cảnh sát… A… Ư… Em không muốn cởi quần… A ——” Liên Định Quốc chôn đầu ở trong ngực Ngôn Ích Cần, đầu ngón tay trở nên trắng níu chặt lấy áo khoác của anh, trong bụng từng cơn co thắt phát cứng rắn, một lực lượng vô hình như đang nắm chặt lấy nội tạng của cậu vặn xoắn, đau đớn quá mức khiến cho giọng cậu nói ra miệng cũng đã mang theo khóc nức nở.

Nếu là một mình cậu, mặc kệ đối mặt với cửa ải khó khăn gì cậu đều có thể cắn răng chống đỡ được.

Nhưng vì có Ngôn Ích Cần ở bên cạnh cậu khiến cậu trở nên mềm yếu trở nên muốn ỷ lại.

“Định Quốc…” Một tay Ngôn Ích Cần vòng qua vai đỡ thân thể cậu, một tay xoa khuôn mặt lúc này trở nên trắng bệch như tờ giấy của cậu. Trong lòng đau đớn vô cùng, người đàn ông kiêu ngạo này lại cam tâm vì anh một lần lại một lần chịu đưng đau khổ thai nghén đẻ con.

“Cậu à! Là chồng của cậu ấy, người lớn có thể đợi, nhưng đứa trẻ trong bụng không đợi được nữa đâu! Chẳng lẽ hai người muốn đứa bé ngạt ở bên trong!” Vừa nãy Liên Định Quốc bởi vì vội vã tìm Tinh Tinh mà kéo dài sản trình. Hơn nữa còn một mực duy trì tư thế đứng thẳng dẫn đến thai nhi trong bụng xuống dưới nhanh vô cùng, tăng thêm lại là thai đôi, một đứa trong đó còn là ngôi ngược, thật sự nếu không nhanh chóng đẻ đứa đầu ra, chỉ sợ đứa còn lại sẽ không chịu được.

“Định Quốc… Định Quốc… Nghe lời… Cởi quần ra, đừng sợ… Muốn mất mặt anh mất cùng em, muốn làm sỉ nhục giới cảnh sát, anh cùng em… Được không?” Tiếng quát của bác sĩ Phương kéo Ngôn Ích Cần đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình lại. Hai mắt anh thâm tình chân thành nhìn vợ đang chịu đưng đau đớn sinh sản trước mắt, lấy tay vén tóc loà xoà trên trán cậu. Sau đó dịu dàng chạm vào mu bàn tay cậu kéo nhẹ ra, biết vợ đã chấp nhận không phản kháng nữa anh mới dùng mắt ý bảo bác sĩ Phương có thể bắt đầu làm chuyện của mình,

“Ôm Tinh Tinh đi… Đừng… Đừng để con nhìn thấy…” Liên Định Quốc không dám ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt xem trò vui của những người xung quanh khiến lòng cậu lạnh khiến cậu sợ hãi. Nhưng cậu sợ nhất là bị con trai nhìn thấy bộ dạng này của cậu.

“Để tôi ôm đứa bé giúp hai anh!” Bác sĩ Phương và Ngôn Ích Cần quay đầu nhìn lại. Cô nhân viên quản lý đã ôm lấy Tinh Tinh bị cha ném ở một bên đang khóc không ngừng nhẹ giọng an ủi rồi.

“Trời ạ! Cũng không biết nên nói cậu rất giỏi chịu đựng hay là quá hồ đồ nữa…” Bác sĩ Phương cởi áo khoác của mình che ở trên hai chân đang mở rộng ra của Liên Định Quốc. Sau đó mởi cởi cái quần dài đã bị nước ối máu loãng thấm ướt kia xuống. Cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy sản huyệt chảy ra theo nước ối máu loãng đã mở hết hoàn toàn rồi.

Đang không ngừng khép mở chuẩn bị đẩy thai nhi ra, liền bác sĩ Phương cũng không khỏi cảm thán, người đàn ông này đặc biệt, khả năng nhịn đau thật sự giỏi.

“Ừ… A… A a!” Thuận theo cơn co thắt mạnh trong cơ thể. Liên Định Quốc theo bản năng trong cơ thể dùng sức rặn xuống. Nhưng Ngôn Ích Cần là ôm lấy cậu từ bên cạnh, cậu không bắt được thứ gì để mượn lực, vì vậy mỗi lần cong người lên dùng sức đều không có biện pháp dùng hết toàn bộ sức lực.

“Cậu! Đổi vị trí, ôm cậu ấy từ phía sau để cậu ấy cầm lấy tay cậu dùng sức! Còn cậu nữa! Hãy bình tình lại! Sau đó làm theo lời tôi nói!” Bác sĩ Phương cũng nhìn ra Liên Định Quốc không bắt được thứ gì mượn lực nên đứa bé vốn nên xuống vẫn không nhìn thấy bóng dáng. Sau khi Liên Định Quốc chịu qua một cơn đau bụng, thừa lúc khoảng cách cơn đau tiếp theo còn có hai phút đồng hồ. Anh lập tức bảo Ngôn Ích Cần chuyển đổi vị trí, ôm Liên Định Quốc từ sau, để cậu có thể túm lấy tay Ngôn Ích Cần mượn lực dùng sức.

“Đến… Buông lỏng… Thở ra… Hít vào… Thở ra… Hít vào… Rặn mạnh!” Cảm giác phần bụng dưới tay từ mềm mại lại lần nữa trở nên cứng rắn. Bác sĩ Phương vội vàng một bên chỉ đạo Liên Định Quốc cách hô hấp sinh nở, một bên vội vàng móc bao tay từ trong túi ra.

‘đừng hỏi tại sao có bao tay, muốn nói gần nhất giá hàng tăng lên. Phải mượn viện trưởng một đôi về nhà quét dọn vệ sinh’

“Hô… Hô… A… A!” Liên Định Quốc làm như lời bác sĩ Phương, từ từ hít vào thở ra, cảm giác trong bụng lại xuất hiện một cơn quặn đau. Một tay cậu nắm chặt tay Ngôn Ích Cần đang nắm tay mình, một tay xiết chặt vải trên đùi của Ngôn Ích Cần, hít một hơi thật sâu sau đó nín thở dùng sức.

“Tốt… Không nên vội… Thở từ từ lại…” Bác sĩ Phương ấn lên bụng Liên Định Quốc. Xác định thai nhi trong bụng dưới sự dùng sức của Liên Định Quốc đã xuống không ít, liền bảo cậu tạm dừng lại điều chỉnh hơi thở để ngừa đợi lát nữa sức lực không tốt sẽ không đủ lực.

“Định Quốc… Đừng nóng vội… Bác sĩ nói chậm lại một chút…” Ngôn Ích Cần ở sau lưng Liên Định Quốc ôm lấy cậu, một tay đã bị Liên Định Quốc bóp đến sưng đỏ. Mà một cái tay khác may mắn thoát khỏi lúc này đang lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Liên Định Quốc đang chìm trong đau đớn.

“Lại tới một lần… Theo cơn co thắt, thở ra… Hít vào… Dùng sức…” Bác sĩ Phương tách rộng hai chân Liên Định Quốc sang hai bên, để cho hai chân của cậu mở ra hết cỡ. Sau đó chui đầu vào bên dưới chân đang đắp áo khoác của cậu, tay đao đeo bao tay thò vào sau huyệt lúc mở lúc đóng kia, chỗ ấy chảy ra nước ối xen lẫn tơ máu. Theo Liên Định Quốc nín thở dùng sức, nước ối lại phun ra thêm nữa.

“Lại tới một lần… Dùng sức!” Bác sĩ Phương dùng hai ngón trỏ kéo nhẹ sau huyệt đã mở toàn bộ trở nên mềm mại sang hai bên. Nhìn da thịt mềm mại theo Liên Định Quốc thở mà không ngừng đóng mở, chờ đầu thai có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.

“A a!” Nghe lệnh của bác sĩ Phương, Liên Định Quốc cầm chặt lấy thứ có thể nắm trong tay lại một lần nữa cong người lên dùng sức rặn xuống. Cảm giác sắp không thở được, cậu liền lập tức lấy lại lấy hơi khác dùng sức.

“Định Quốc, đau liền kêu ra đi!” Một lần lại một lần nín thở dùng sức khiến mặt Liên Định Quốc vốn trắng bệch nghẹn đến đỏ lên. Khóe môi cũng bị cậu cắn nát hiện ra màu đỏ nhạt. Ngôn Ích Cần nhìn ở trong mắt cảm giác mình thật là một phế vật, nhìn vợ mình chịu khổ lại không giúp được gì cho cậu.

“Kêu đi ra thì cậu ấy sẽ không còn sức nữa!” Bác sĩ Phương quay qua quát một tiếng, sắp muốn nện một phát lên đầu Ngôn Ích Cần, nói thầm: ‘Thì ra cậu ngại sức lực của vợ mình quá lớn?!’

“Hô… A… A a!” Đứa bé ở trong sản đạo xoay trên vặn dưới, khiến Liên Định Quốc đau đến sắp nổi điên. Theo cơn co thắt đau bụng liên tục không ngừng, cậu quyết định đau dài không bằng đau ngắn. Chịu đựng đau nhức sắc nhọn như đao cạo ở bên dưới, liều mạng dùng sức rặn xuống, liều mạng dùng sức dùng sức.

“Tốt! Thấy được đầu đứa bé rồi! Rất tốt!” Liên Định Quốc nỗ lực quả nhiên không có uổng phí. Sau một lần dùng sức nữa, rốt cuộc bác sĩ Phương cũng nhìn thấy được đỉnh đầu đứa bé. Nhưng cậu dùng lực quá mức, lúc này đã có chút thoát lực ngã vào trong ngực Ngôn Ích Cần thở phì phò.

“Định Quốc! Nghe được sao? Đầu đứa bé ra rồi! Rất nhanh có thể đi ra…” Bám vào bên tai Liên Định Quốc nhẹ giọng nỉ non. Tay Ngôn Ích Cần phủ lên trên ngực phập phồng mạnh của cậu nhẹ nhàng giúp cậu thuận khí. Trong mắt bất tri bất giác đã chảy ra nước mắt.

“Cần… A! Ư hừ… A… Cần…” Liên Định Quốc vốn muốn an ủi chồng đang rơi nước mắt, nhưng vừa muốn mở miệng liền lập tức bị từng tiếng kêu đau che lấp.

“Đừng nóng vội… Đợi chút nữa cơn đau đến lại dùng lực… Lần này đừng nín thở, trước thở một hơi rồi dùng sức nhẹ thôi.”

Đầu thai theo Liên Định Quốc lần lượt dùng lực thật mạnh mà đi xuống từng chút, hiện tại đã đem miệng huyệt chống lên độ cong nửa vòng tròn, mà tóc máu trơn ướt kia cũng theo miệng huyệt bị chống gồ lên lộ ra một ít. Đề phòng đầu thai đột nhiên chui mạnh qua sản miệng tạo thành xé rách xuất huyết nghiêm trọng. Bác sĩ Phương thò tay dò phía dưới Liên Định Quốc. Thuận theo độ cong đầu thai nhẹ nhàng đem sản miệng bị chống cực mỏng đẩy một chút ra bên ngoài, sau đó lại để Liên Định Quốc đổi một loại hô hấp chậm rãi khác mà dùng sức.

“Đến! Thở ra… Hít vào… Một, hai, ba, dùng sức, lại dùng thêm chút sức nữa, lại đến! Nhanh!” Một tay vuốt bụng Liên Định Quốc đã liên tục cứng rắn không hề khôi phục mềm mại nữa, một tay nhẹ nhàng đặt tại đỉnh đầu thai nhi ở sản miệng. Hai mắt dừng ở sản miệng bị đầu thai lấp đầy dưới người cậu, trong miệng cũng không ngừng dạy cậu hô hấp thế nào dùng sức ra sao. Bác sĩ Phương thật sự cảm giác mình sắp cùng người nào đó liều mạng rồi, chỉ là thiếu cánh tay lau mồ hôi cho mình thôi.

“A a —— đau quá… Cần… Đau quá a ——” đầu thai lúc đẻ Tinh Tinh Liên Định Quốc là được tiêm một ít thuốc giảm đau. Sau đó rạch tầng sinh môn, tuy rằng lúc chuyển vị trí bào thai cậu đau hai ngày hai đêm. Nhưng hoàn toàn tiến vào sản trình cũng không đến nửa ngày. Lần này thật sự là quá đau đớn!

Trong đầu Liên Định Quốc ngoại trừ đau đớn thì chỉ có đau đớn. Ngay cả lúc đẻ Tinh Tinh cũng không có đau đớn như vậy, ngay cả người có khả năng nhịn đau hơn người bình thường như cậu cũng không nhịn được kêu lên đau đớn.

“Định Quốc, Định Quốc, cố gắng lên… Nhanh…” Thấy khóe mắt Liên Định Quốc bởi vì đau đớn mà tràn ra nước mắt. Ngôn Ích Cần càng cảm thấy tự trách áy náy, chỉ biết đưa tay che ở trên tay lạnh băng của vợ đang túm lấy quần mình. Sau đó nắm thật chặt, làm cho cậu cảm nhận được sự ủng hộ và cổ vũ của mình.

“Tốt… Thở ra… Hít vào… Từ từ dùng sức…” Thuận tay cầm lên quần dài bằng vải cotton ném ở bên cạnh. Bác sĩ Phương lấy kéo nhỏ ở trong túi ra cắt một cái lỗ hổng, sau đó dùng lực xé, đem nó dùng như khăn vải.

“A… A a!” Liên Định Quốc nghiến răng thở mạnh rồi dùng sức, đầu thai lại thò ra thêm. Bác sĩ Phương tranh thủ thời gian dùng miếng vải trên tay đặt ở phía dưới sản miệng của cậu, một tay giúp cậu móc đầu thai ngăn ở trong sản huyệt mắt thấy sắp thò hẳn ra.

“A… A a! … A! !” Nương theo lấy một tiếng gào thét khàn khàn, Liên Định Quốc vốn nằm trong ngực Ngôn Ích Cần dùng sức đột nhiên tránh thoát cái ôm của Ngôn Ích Cần. Gắng gượng lấy độ cong khoa trương cong người ngồi dậy, tàn nhẫn gập người đè ép bụng liên tục nhúc nhích của bản thân.

“PHỤT…” Trong nháy mắt, một dòng nước ối vàng nhạt phun ra một lượng lớn, thai nhi chỉ lộ ra đỉnh đầu cùng theo đó thò cả đầu ra.

“A… Hừ… A!” Đầu thai kẹt nửa vời ở miệng huyệt, làm cho bên dưới của Liên Định Quốc không chỉ đau đớn như cắt. Càng làm cho cậu vô cùng khó chịu, giờ phút này trong lòng cậu chỉ có một ý tưởng, chính là không thể ngừng dùng sức, dùng sức! Lại dùng sức!

“Đi ra… Đứa bé đầu đi ra! Hít vào… Tới một lần, lại dùng lực một lần nữa…” Đầu thai theo Liên Định Quốc liều mạng dùng sức kết hợp cơn co thắt rốt cuộc được đẩy ra. Bác sĩ Phương thấy thế, lập tức lấy tay ngăn dưới cằm thai nhi ngừa thai nhi lại thụt về nữa. Sau đó bảo Liên Định Quốc hít thở dùng lực lần nữa, cố gắng đẩy bả vai đứa bé ra ngoài.

“A! A!” Liên Định Quốc nín một hơn, sau đó cơ thể lại cong lại, giống như muốn đem toàn bộ hơi thở trong phổi bỏ vào trong sản miệng sau đó đẩy ra vậy, lại là một tiếng gào thét. Cảm thấy trong bụng đột nhiên co lại một cái, ngay sau đó sau huyệt bỗng nhiên dâng lên một cơn đau nhức như xé rách.

“Ra rồi! Là một cái bé gái!” Phối hợp với Liên Định Quốc nghiến răng dốc sức liều mạng rặn xuống. Bác sĩ Phương túm lấy bả vai bị đẩy ra, thuần thục cẩn thận xoay người một cái. Đứa bé đỏ rực nhiều nếp nhăn toàn thân dính nước ối máu loãng mang theo cuống rốn liền bị bác sĩ Phương dùng tay kéo ra.

“Oa… Oa a… Oa a!” Đào vật bẩn trong miệng mũi đứa bé, dùng dao nhỏ miễn cưỡng cắt ba cái mới hoàn toàn cắt đứt cuống rốn. Bác sĩ Phương cầm lấy chân nhỏ của em bé, vỗ một cái lên mông đít nhỏ của bé con. Mà bé gái này cũng vô cùng không chịu thua kém dùng tiếng khóc vang dội của mình đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro