Câu chuyện thứ 2: Ngã xuống sinh sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sakura Trang

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên ban công, Thần tựa vào trên ghế nằm nhìn sách sinh sản, luôn luôn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng đã được bảy tháng, trong bụng có một tiểu bảo bảo, đó là kết tinh tình yêu của cậu và Huyễn.

Nghĩ đến Huyễn, khóe miệng của Thần liền không tự chủ nhếch lên thành nụ cười, chồng ở bên ngoài nhưng là tinh anh thương giới, ở nhà đó chính là một trẻ nít, từ năm tháng trước kiểm tra biết mang thai, chồng liền đem phòng làm việc dọn về nhà, chăm sóc tất cả khi cậu mang thai buồn nôn, cơm không để cho cậu làm, làm việc nhà cũng không để cho cậu lo, mỗi ngày bưng trà rót nước chỉ hy vọng mình vĩnh viễn ngồi nằm, bụng cũng thay đổi đến tròn trịa.

Nhưng đàn ông sinh con vốn là khó khăn chút, Thần sợ hài tử nuôi quá lớn khi sinh sẽ chịu tội, vừa sợ không tốt đả kích tích cực tính của chồng mình, liền luôn là thừa dịp Huyễn không chú ý liền muốn tìm một ít chuyện làm.

Ba ngày trước, chủ tịch công ty Huyễn phái anh đi vùng khác ký một phần hợp đồng, Huyễn đẩy mấy phen cũng không được, Thần biết liền khuyên anh: “Anh đi ngay đi, đắc tội chủ tịch cũng không tốt, em sẽ chăm sóc mình và bảo bảo thật tốt, yên tâm đi chồng.”

Đêm ngày hôm ấy, Huyễn và Thần dây dưa miên đến nửa đêm, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là động tác nhỏ nhẹ, anh càng là đau lòng thân thể người yêu.

Tính một chút ngày, hôm nay Huyễn sắp trở lại đi. Mấy ngày nay gió lớn, Thần liền ngoan ngoãn ở nhà cái gì cũng không làm, rãnh rỗi liền trò chuyện với con. Nhìn kỹ lại mới phát hiện phòng một thời gian đã rơi xuống một lớp bụi.

“Chồng đi công tác khổ cực như vậy, hay là mình đến thu dọn một chút đi.”

Thần một tay chống sau lưng, một tay cầm chổi lên, ở trong phòng từ từ quét, đi tới tủ đột nhiên nghĩ tới hai ngày này nhiệt mới hạ xuống, quần áo dầy còn ở trong tủ phía trên, suy nghĩ một chút liền quyết định đi lên giúp anh lấy xuống.

Cậu xoa xoa bụng nhô lên “Con a, ba phải đi lấy quần áo cho người ba kia của con, con nhưng phải ngoan a, không nên làm ồn.”

Cậu một chân dẫm lên ghế, một cái tay cầm lấy nắm tủ, dùng sức kéo một cái, cả người liền đứng lên trên.

“Hô… Mình nhìn một chút quần áo ở chỗ nào. . . Tìm được!”

Một tay cậu kéo quần áo, một cái tay khác giữ quần áo bên trên không để cho bọn chúng rơi xuống. Đột nhiên, nơi bắp chân truyền tới một trận xúc cảm như điện giật, rút gân, dưới chân cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững, vội vàng rút ra tay đang giữ quần áo.

“Tê… Làm sao quay…” Lời còn chưa nói hết, quần áo bên trên bởi vì không có ngăn trở tất cả rơi xuống, với tình thương của cha, Thần vội vã dùng hai tay đi bảo vệ bụng, thân thể chớp mắt mất đi thăng bằng, theo “Đương” một tiếng, cái ghế lật, người cũng ngã trên đất.

“Đau. . . A! Huyễn. . .Con… Con của mình…”

Thần ngửa mặt nằm trên đất, hai tay nắm chặt quần áo trên bụng, một cái ngã vừa rồi, Thần cảm nhận được đau đớn khi thai nhi tróc ra khỏi mẫu thể, phản ứng đầu tiên của cậu là: “Con mình sẽ chết!”

“A. . . A. . . Thật là đau. . . Cứu mạng a. . . Bụng. . . Thật là đau. . . Ách a. . .”

Thần tê liệt trên đất, cảm giác đau đớn mãnh liệt để cho cậu ôm bụng cuộn thành một đoàn, cậu cảm giác được bụng bắt đầu có chút cứng rắn, cậu xem qua sách, hẳn là muốn sinh. Trận đau đã không phải là đau từng cơn, mà rậm rạp chằng chịt giống như kim đâm tử cung của cậu, cậu không tự chủ dùng sức xuống dưới.

“Ách. . . Ách a. . . Ừ. . . Ừ. . . Hô hô. . . Hắc. . . A. . . Không được! Nước ối. . . Còn không có vỡ. . . Con. . . Không ra được. . . Ách a. . .”

Tay cậu không nhịn được đặt hai bên vuốt xuống dưới, hy vọng nước ối có thể vỡ nhanh một chút, nhưng ở một giây kế tiếp thấy chân mình đã đỏ thẫm một mảnh.

“A. . . Máu. . . Con. . . Con mới. . . Ách. . . Mới được bảy tháng. . . Con không thể có chuyện a. . . A. . . Huyễn. . . Mau trở lại a. . . A ———— “

Đau đớn đột nhiên tăng cường, trên người Thần chợt cong lại một cái độ cong, bụng mang thai bảy tháng tỏ ra vô cùng to lớn.

“A —— a —— thật là đau a —— mình không chịu nổi. . . Con. . . A ——! ! !”

Bắp đùi chảy ra một dòng nước ấm, chớp mắt người đàn ông bộc phát ra một tiếng thét đau triệt nội tâm. Xương chậu còn chưa mở, nước ối đã vỡ, đây đối với dựng phu đang sinh sản và đứa trẻ cũng không phải là chuyện tốt, huống chi vẫn là sinh sớm.

Trên mặt của Thần đã gần như ảm đạm, môi cũng cắn ra vết máu, cậu bắt điên cuồng dùng sức, " Ừ. . . Ừ a. . . Hắc. . . Ừ —— ách a. . . Ừ —— con. . . Con đi ra a a a. . . Ba. . . Sắp chết. . . Hô. . . Hô. . . A a a a!”

Vốn là dùng sức nổi lên hiệu quả, đứa trẻ bắt đầu di chuyển xuống dưới, xương chậu cũng đang nhanh chóng mở ra, nhưng ngay khi Thần thấy hy vọng, một lần mãnh liệt đánh tan hoàn toàn — con của cậu bị kẹt!

“Ách. . . Ách. . . Huyễn. . . Anh ở đâu. . . Em không chịu nổi. . . Bụng thật là đau. . .”

Sức lực của Thần nhanh phải bị hút khô, lúc này nhưng truyền đến một trận tiếng chìa khóa tiếng mở cửa, còn có giọng nói ôn nhu của người nọ.

“Thần à, thân ái anh đã trở lại, anh mang cho em và con đồ ăn ngon đây.”

Thần đã vô lực đáp lại tiếng người yêu, Huyễn ngửi thấy một tia mùi máu tanh, vọt vào phòng ngủ mới nhìn thấy người yêu nằm dưới đất, cả người run rẩy, bụng đã trụy thành hình lê, dưới người máu và nước ối lăn lộn chung một chỗ, thai nhi ở bên trong bụng nhúc nhích, đây là một bộ hình ảnh thê thảm như thế nào.

Huyễn ôm ngang Thần lên giường, “Ách a. . . Nhẹ điểm. . . Huyễn. . . Em không chịu nổi. . . A. . .”

“Thần! Em làm sao? Làm sao biết biến thành như vậy? Có phải rất đau hay không a? Em chịu đựng! Anh đi kêu bác sĩ!”

Thần kéo lại tay của Huyễn, dùng tiếng rên rỉ gần như không nghe được: “Em. . . Ngã xuống. . . Con. . . Kẹt. . . Không ra được. . . Em đau. . . Anh đừng đi. . . Em sợ em. . . Phải chết. . . Ách. . .”

Huyễn học qua một chút kiến thức sinh nở, cậu nhìn một chút xuống dưới người Thần, đứa bé mơ hồ có thể thấy đầu nhưng mà kẹt, nhìn dáng vẻ của Thần chỉ sợ là sức lực sinh không đủ, bây giờ biện pháp duy nhất chính là để cho Thần xuống giường đi tới đi lui, để cho đứa bé nhanh lên một chút xuống, nhưng mà, Huyễn nhìn một chút mặt không có chút màu máu nào của Thần, đau lòng rơi lệ, thân thể của cậu chịu được sao?

Tại sao mình phải để cậu lấy thân đàn ông mang thai, biết rõ đàn ông sinh con cửu tử nhất sanh, mình thật là người mắc tội lớn. Anh lau khô nước mắt, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai của Thần, “Cục cưng, em nghe anh nói, bác sĩ lập tức tới ngay, nếu như em còn có sức lực, chúng ta xuống dưới đi lại một chút, con sẽ nhanh nhanh chút, em cũng có thể giải thoát nhanh lên một chút, đều là anh không tốt, đều do anh để cho em mang thai…”

“Ách a. . . Đau. . .”

Thần vừa nghe con có thể xuống nhanh lên một chút, cứng rắn giùng giằng chống lên nửa người trên, lại đưa tới một trận đau bụng, Huyễn nhanh chóng chống lên thân thể người yêu, đỡ cậu xuống giường, nhưng hai chân của Thần đã không có một chút khí lực, quỳ thẳng tắp xuống dưới, Huyễn bất ngờ không kịp đề phòng, không có thể kéo Thần, trơ mắt nhìn bụng của cậu đè ép ở trên đùi.

“A —————— " Đau đến không muốn sống, tê tâm liệt phế, Thần quỵ xuống đất, bộ mặt vặn vẹo, giọng trong đã không phát ra được nửa điểm âm thanh, mà giữa hai chân nhưng kẹp lấy đầu đứa bé bị đẩy ra.

Đầu đứa bé rất lớn, không trách khó đẻ như vậy. Sản đạo của Thần đã hoàn toàn xé rách, máu chảy như suối, nhìn dáng dấp đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Vật lớn dưới người làm cho Thần biết đứa bé liền muốn đi ra, Huyễn vội vàng nghĩ phải đi đỡ Thần dậy, Thần nhưng lắc đầu một cái, cậu nằm ở đầu vai của Huyễn, suy yếu nói ở bên tai Huyễn, “Kiếp này. . . Có anh yêu em. . . Em rất. . . Rất hạnh phúc. . . Sinh con cho anh. . . Em. . . Ách. . . Chết cũng không hối. . .”

Huyễn mới vừa ý thức được cái gì, chỉ nghe bên tai một tiếng gào thét, người đàn ông này… người đàn ông này… Móng tay chụp vào bả vai của Huyễn, dùng hết khí lực trọn đời đem con của bọn họ dẫn tới trên đời này, theo một tiếng khóc, tay của Thần rũ xuống, chỉ để lại Huyễn quỳ tại chỗ ôm Thần dần dần lạnh như băng thống khổ gào thét…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro