Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Editor: Sakura Trang

Một lát sau, Ngụy Vân Thời rút đem ngón tay ra, tiến lên nhẹ nhàng vén sợi tóc trước mặt Hách Liên Trần ra, nói: “Mở ba ngón, nhưng nước ối còn chưa vỡ.”

Ngụy Vân Thời mặc dù không biết y thuật, nhưng điều cần biết vẫn là biết một ít, biết rõ sinh sản, cần phải vỡ ối, cửa huyệt mở đến tám ngón mới có thể sinh sản.

Nhưng tình huống trước mắt của Hách Liên Trần, vừa nhìn chính là sớm đã đau hồi lâu, nước ối chưa vỡ đã thấy máu, cửa huyệt mở cũng không coi là nhanh, mặc dù vị trí bào thai chính, một thai này cũng sẽ không thoải mái.

Nhưng những điều này như thế nào có thể nói cho Hách Liên Trần, tuy rằng Hách Liên Trần cả đời bướng bỉnh tự phụ, mặc dù nói cho y biết y cũng sẽ không để ở trong lòng.  Nhưng hắn chính là không nỡ bỏ lại để cho người trước mắt chịu một chút đau khổ.

Giờ phút này Ngụy Vân Thời lo lắng Hách Liên Trần như thế nào không biết, y chẳng qua là không dám nói với mình mà thôi.

Hách Liên Trần nỗ lực nửa khởi động thân thể của mình, vết thương sau lưng rất nhanh lại nhiễm mảng lớn vết máu, sợ tới mức Ngụy Vân Thời nhanh chóng đến dìu y, “Ngươi không nên lộn xộn!”

Hách Liên Trần nhịn xuống đau bụng lắc đầu, nói: “Đỡ bổn tọa đứng lên đi một chút đi, nước ối không không vỡ, hài tử cũng không ra được.”

Nhìn Hách Liên Trần miễn cưỡng khởi động thân thể của mình muốn đứng lên, Ngụy Vân Thời ngoại trừ theo ý của y không còn phương pháp, chuyện Hách Liên Trần quyết định ai cũng không thay đổi được.

Chỉ là. . . Thân thể của y làm sao có thể chịu đựng được.

Ngay từ đầu, Hách Liên Trần còn có thể khắc chế đau đớn, bụng to lớn nặng trịch rơi xuống giữa hai chân, hài tử nhất thời tìm không thấy cơ hội đi ra, đành phải ở bên trong lăn lộn bảy tỏ bất mãn của mình.

Hách Liên Trần nâng phần bụng to lớn của mình, cắn răng cố nén hài tử tại trong bụng mình dời sông lấp biển, từng bước một chậm chạp di động bước chân, đau bụng sinh đến, cũng không nói tiếng nào.

Ngụy Vân Thời chỉ có thể từ bước chân y tạm thời dừng lại phán đoán tình huống giờ phút này của y, đau lòng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Hách Liên Trần, nói: “Đau liền cắn ta đi.”

Hách Liên Trần thật vất vả chống cự qua một hồi đau nhức, máu sau lưng càng ngày càng nhìn thấy mà giật mình. Sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch, cũng tại lúc chống lại hai mắt lo lắng của Ngụy Vân Thời, cười đến mây trôi nước chảy: “Bổn tọa đâu liền cam lòng cắn đau ngươi.”

Dừng một chút, lại nói: “Yên tâm, bổn tọa coi như là liều mạng, cũng nhất định sẽ sinh hạ đứa bé này.”

Đối với sinh phụ của hài tử, kỳ thật Ngụy Vân Thời đã có phán đoán, giờ phút này nghe xong lời nói giống như di ngôn của Hách Liên Trần. Càng là đau lòng nói không ra lời. Trong tay không chút do dự nắm bàn tay khớp xương rõ ràng của Hách Liên Trần, nói: “Ta muốn ngươi và hài tử đều tốt tốt, đừng nói lời nói ngốc.”

Nội tâm Hách Liên Trần ngũ vị tạp trần, thực sự âm thầm nắm lại tay Ngụy Vân Thời, đau bụng cũng giống như thoáng giảm bớt một chút.

Thật lâu, Hách Liên Trần kêu lên một tiếng đau đớn, chăm chú nắm lấy ống tay áo Ngụy Vân Thời, cùng lúc đó giữa hai chân cũng lưu lại rất nhiều chất lỏng đục ngầu.

Ngụy Vân Thời thấy nước ối Hách Liên Trần đã vỡ, lập tức ôm lấy người thả lại lên chỗ vừa kê áo bào, lại cong lên hai chân Hách Liên Trần xem xét, phát hiện cửa huyệt đã mở sáu ngón tay.

Lại kiểm tra một chút phần bụng phát cứng rắn, tra vị trí bào thai thì thấy thai nhi cũng đã nhập bồn, liền hơi thở phảo một chút. Chẳng qua, cũng vẻn vẹn chỉ hơi thở phào một chút thôi.

Tình huống của Hách Liên Trần, mất máu quá nhiều, đau bụng sinh đã lâu, lúc này vừa không có thức ăn tiếp tế khí lực, như thế nào cũng không tính là tốt.

Ngụy Vân Thời miễn cưỡng thay đổi một bộ tươi cười nhẹ nhõm, hôn một chút cái trán Hách Liên Trần, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Mở sáu ngón tay, hài tử rất nhanh có thể xuống, chúng ta rất nhanh có thể nhìn thấy nó.”

Hài tử nhất định lớn lên xinh đẹp như ngươi.

Hách Liên Trần dần dần bị đau bụng sinh tra tấn mất khí lực, rên rỉ trong cổ họng sắp không nhịn được, nặng nề đau nhức thở gấp thỉnh thoảng tràn ngập cả cái huyệt động.

Ngụy Vân Thời ngoại trừ giúp y lau mồ hôi và cầm chặt tay của y lại không có bất kỳ phương pháp nào giúp y giảm bớt đau đớn, hận không thể chính mình thay y chịu loại đau khổ này.

Trong hai canh giờ tra tấn thống khổ, đệm áo bào dưới thân Hách Liên Trần sớm đã thấm ướt đẫm máu của dưới người và sau lưng y chảy xuống, trước mắt đã bắt đầu dần dần biến thành màu đen.

Ngụy Vân Thời lại tra xét cửa huyệt của Hách Liên Trần, phát hiện đã mở đến tám ngón, cố định trụ hai chân Hách Liên Trần, nói: “Sư phó, đợi tí nữa ta nói dùng sức ngươi hãy dùng lực, được không?”

Hách Liên Trần suy yếu gật gật đầu, bản thân kéo xuống một tấm vải liền loạn xạ nhét vào trong miệng chính mình làm chỗ mượn lực, lúc nhắm mắt đều có mồ hôi từ trên lông mi chảy xuống.

Ngụy Vân Thời qua loa lau mồ hôi trên trán mình, chú ý đến cơn co thắt của Hách Liên Trần, đợi cho phần bụng cứng rắn đến lợi hại liền thúc giục Hách Liên Trần dùng sức.

Trong miệng Hách Liên Trần cắn chặt mảnh vải, hai tay nắm áo bào dưới thân, hầu như cong lên nửa người dùng sức, gân xanh trên cổ nổi lên, ngón chân cuộn chặt. Đợi cho hết lực, liền thoáng như diều đứt dây trùng trùng điệp điệp ngã xuống, vẫn thở dốc không thôi.

Ngụy Vân Thời nhìn giữa hai chân Hách Liên Trần không ngừng chảy xuống hỗn hợp chất lỏng máu tươi và nước ối, mũi đau xót, rồi lại tiếp tục khích lệ nói: “Rất tốt, tựa như vừa mới như vậy, vừa mới rất tốt.”

Sắc mặt Hách Liên Trần mơ hồ hiện ra chút ít hôi bại, sớm mất khí lực nói chuyện, y biết rõ hắn lại đang lừa gạt mình, vừa mới chính mình rõ ràng cảm giác được hài tử không có dời xuống nửa phần.

Như thế lặp đi lặp lại, Hách Liên Trần còn sót lại vài phần khí lực đều tiêu hao hầu như không còn, trước mắt biến thành màu đen. Dấu hiệu càng nghiêm trọng, cảm thụ được chất lỏng dưới hạ thể lỏng ồ ồ chảy ra. Hách Liên Trần lại chống đỡ không nổi, thở dốc mệt mỏi đóng lại hai mắt.

Hài tử, phụ thân đã tận lực…

Ngụy Vân Thời nhất thời chú ý tình huống ở cửa huyệt dưới thân cũng không phát hiện, thẳng đến tiếp theo hô dùng sức rồi lại không thấy người nọ động tĩnh.

Giật mình cảm giác không đúng, thất kinh đi vào bên cạnh Hách Liên Trần, nâng dậy thân thể của người kia, lúc này mới cảm thấy mấy tháng không gặp, người này ngoại trừ phần bụng nhô cao những chỗ khác lại gầy đến lợi hại như vậy rồi.

Ngón cái run rẩy ấn nhân trung của Hách Liên Trần, tới gần tai của y, nhẹ nhàng hô hoán y: “Sư phó… Tử Sơ. . . Ngươi tỉnh. . . Hả? Hài tử rất nhanh có thể đi ra, ngươi không muốn gặp nó sao? Nó nhất định rất đáng yêu…”

Nước mắt lại khống chế không nổi theo hai bên gò má chảy xuống, lại theo cái trán, cái mũi, miệng, của Hách Liên Trần cuối cùng biến mất ở phần cổ đổ mồ hôi ẩm ướt, kể ra cũng dần dần dần đã thành nghẹn ngào: “Tử Sơ, ngươi tỉnh dậy đi. . .”

Cũng không biết có phải hay không đã nghe được Ngụy Vân Thời nói, vẫn bị đau bụng nhiễu đến đau nhức tỉnh lại.

Hách Liên Trần cuối cùng chậm rãi mở ra hai mắt, hai con ngươi vô thần nhìn đỉnh động hồi lâu, mới nhăn nhíu mày, con mắt nhìn về phía Ngụy Vân Thời, đem hết khí lực giơ tay lên lau đi nước mắt Ngụy Vân Thời, cười nói: “Ngươi rốt cuộc lại chịu gọi bổn tọa một tiếng Tử Sơ rồi. . .”

Nước mắt Ngụy Vân Thời khống chế không nổi càng trôi càng nhiều, chăm chú cầm chặt tay Hách.

Liên Trần: “Gọi bao nhiêu lần đều được, về sau mỗi ngày ta gọi ngươi như vậy, được không nào?”

Tốt. . .

Ngụy Vân Thời khiến cho chính mình tận lực xem nhẹ sắc mặt hôi bại của Hách Liên Trần, một lần lại một lần hôn môi mặt của y, nhu hòa mà hỏi thăm: “Còn có thể dùng sức sao, chúng ta. . . Chúng ta thử lại lần nữa, được không?”

Kỳ thật thử không thử, lại có cái gì khác nhau, dựa vào chính mình lực lượng hài tử thủy chung không ra được.

Nhưng Hách Liên Trần không muốn buông tha cho, chỉ thấy y chăm chú nhíu mày, lại một lần nữa nhô người dậy dùng sức, đau đớn bén nhọn từ phần bụng truyền đến tất cả xương cốt tứ chi, hai chân cong lên khống chế không nổi khẽ run lên.

“A. . .” Hách Liên Trần từ trong cổ kéo ra một đạo tiếng thét thật dài, ở trong huyệt động trống rỗng lộ ra vô cùng thê lương, khóe mắt dần dần ướt át, hai con ngươi thất thần cũng đã mất đi bướng bỉnh dĩ vãng.

Ngụy Vân Thời nhìn cửa huyệt giữa hai chân mở lớn của Hách Liên Trần bị nhuộm màu đỏ tươi theo Hách Liên Trần dùng sức chẳng qua là lại tuôn ra một cỗ máu tươi.

Ngụy Vân Thời nhìn  máu tươi nhuộm đầy hai tay mình, chỉ cảm thấy vô kế khả thi, hắn không muốn, không muốn nhìn ái nhân mình yêu sâu đậm lại bị tra tấn, cũng không muốn nhìn y rời đi như vậy.

Cảm thụ được đau bụng sinh dần dần yếu bớt, Hách Liên Trần muốn cuối cùng đánh cược một lần. Mặc dù lần đánh cược này là tính mạng của mình, nhưng vì đứa bé này. . . Y chống lên tinh thần, nắm tay Ngụy Vân Thời, nói: “Bổn tọa sinh không xuống đứa bé này… Vân Thời, giúp đỡ bổn tọa đẩy bụng đi…”

Ngụy Vân Thời nghe nói không thể tin trừng lớn hai mắt: “Tử Sơ, như vậy ngươi sẽ chết đấy. . . Ngươi chịu không nổi đâu.”

Hách Liên Trần không có trả lời hắn, chẳng qua là cười cười, tay không chút máu giống đang lưu luyến vuốt gương mặt Ngụy Vân Thời. Đây là người mình dùng cả đời để yêu, về sau, hắn và đứa bé này sẽ sống rất khá. . . Đây đều là chính mình thiếu nợ hắn.

Ngụy Vân Thời tất nhiên là hiểu lựa chọn của y. Hơi nghiêng đầu, hung hăng lau không biết là mồ hôi hay là nước mắt trên mặt mình, lúc quay đầu vẫn là Ngụy Vân Thời trong trí nhớ của Hách Liên Trần, mặt trời, có sức sống, chỉ nghe hắn nói: “Tốt. . . Chờ ngươi sinh hạ đứa bé này, chúng ta cùng một chỗ sinh hoạt, sẽ không để ý điều gì trên thế gian này.”

Dứt lời, hai tay chậm rãi sờ lên bụng Hách Liên Trần, tìm đúng vị trí hài tử, một cái nhẫn tâm, hung hăng ấn xuống!

“Ưm a a a! ! !”

Hách Liên Trần từ trong cổ thật sâu kéo ra một đạo tiếng kêu thê lương, trên khuôn mặt tuấn mỹ mắt dữ tợn, năm ngón tay đâm thật sâu vào trong đất bùn dưới thân, đầu ngón tay máu tươi đầm đìa.

Đầu thai đầu máu cuối cùng dưới ngoại lực gần như tàn nhẫn dần lộ ra cửa huyệt, Ngụy Vân Thời vui vẻ nói: “Tử Sơ! Nhanh dùng lực! Thấy đầu hài tử rồi!”

Kỳ thật lúc này hai lỗ tai Hách Liên Trần đều ong ong, không nghe được bất cứ lời nào của Hách Liên Trần, chỉ bằng bản năng biết hài tử sắp ra đời. Hạ thể bị một quái vật khổng lồ chống đỡ.

Vì vậy Hách Liên Trần liều mạng dùng lực xuống dưới, mắt hình như có chất lỏng lưu lại, cũng không biết vùng vẫy bao nhiêu lần, chợt toàn bộ người buông lỏng. Khí lực toàn thân mất hết, bên tai hình như có tiếng hài nhi kêu khóc.

Đó là, hài tử của ta à. . .

Thật là muốn, nhìn nó…

Thế nhưng là, ta mệt mỏi quá. . .

Thời khắc hài tử trong cơ thể Hách Liên Trần đi ra, mang theo một lượng máu lớn. Hai tay Ngụy Vân Thời run rẩy tiếp được tiểu sinh mệnh làm hại Hách Liên Trần đau mấy ngày mấy đêm, gần muốn khóc lên. Nhanh chóng cắt bỏ cuống rốn hài tử, dùng y phục của mình gói kỹ, lại xử lý cuống rốn, liền muốn đem hài tử ôm cho Hách Liên Trần nhìn: “Tử Sơ, ngươi xem, là một cái nam hài, ngươi xem. . .”

Nụ cười trên mặt Ngụy Vân Thời cũng không kịp thu hồi hắn ôm trong ngực con mới sinh, máu loãng trên người hài nhi mới sinh còn chưa lau sạch, hai cái chân mập ục ục cao thấp bay múa một bên khóc rống một bên tuyên cáo sự hiện hữu của mình.

Ngụy Vân Thời một tay ôm lên Hách Liên Trần: “Tử Sơ, ngươi xem một chút hài tử, hài tử ngươi vẫn chưa có nhìn đâu, ngươi xem, đáng yêu bao nhiêu…”

Hách Liên Trần thì cứ như vậy lẳng lặng yên nằm ở trong ngực Ngụy Vân Thời, hai mắt nhắm nghiền, trên lông mi vẫn ngưng mồ hôi không kịp chảy xuống.

Máu giữa hai chân cũng không có ngừng, chậm rãi chảy xuôi, màu sắc tươi đẹp như vậy. Đâm xuyên qua tâm Ngụy Vân Thời, cũng mang đi một phần sinh cơ cuối cùng của Hách Liên Trần.

“Bổn tọa liều mạng, cũng sẽ sinh hạ đứa bé này cho ngươi. . .”

Lời nói của Hách Liên Trần giống như vẫn quanh quẩn ở trong đầu Ngụy Vân Thời, nước mắt ngăn không được từ trong hốc mắt chảy xuống, hai tay ôm thật chặt ái nhân: “Ngươi thằng ngốc này, ta không muốn ngươi dốc sức liều mạng, ngươi tỉnh lại, ngươi tỉnh lại a. . .”

Ngụy Vân Thời dắt tay Hách Liên Trần đi sờ mặt hài tử, nhưng tay Hách Liên Trần cuối cùng vô lực rủ xuống, “Ngươi còn chưa có đặt tên cho hài tử đâu, võ công của ngươi lợi hại như vậy, ngươi còn muốn dạy nó luyện võ. . .”

“Ngươi còn phải đợi nó chính miệng gọi ngươi một tiếng phụ thân…”

“Chúng ta còn muốn cùng một chỗ nhìn nó lớn lên, ngươi không được ngủ, được không nào?”

Ngụy Vân Thời lau đi nước mắt khóe mắt Hách Liên Trần, cái kia là lúc đau đớn do sinh sản chảy ra. Tử Sơ của hắn, vì đứa bé này bỏ đi tính mạng của mình, y nói, y không hối hận.

Cuối cùng người ấy đã qua đời, mất đi lại không trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro