Phiên ngoại: Bạch thủ bất ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói ngày ấy Hách Liên Trần thức tỉnh, Ngụy Vân Thời tất nhiên là mừng rỡ không thôi, suốt ngày trong vây quanh ái nhân.

“Tử Sơ, hài tử không phải ôm như vậy, như vậy nó sẽ không thoải mái.”

Ngụy Vân Thời giờ phút này chính cẩn thận chỉ đạo Hách Liên Trần ôm hài tử như thế nào, hai tay vừa nói một bên luôn cẩn thận từng li từng tí mà đỡ phía dưới hài tử.

“Om sòm, chẳng lẽ bổn tọa ngay cả hài tử đều ôm không được chắc? Buông tay!” Hách Liên Trần mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, đối với năng lực của bản thân không được tín nhiệm cảm thấy vô cùng bất mãn.

Ngụy Vân Thời đành phải ngượng ngùng mà thu tay lại, ngồi vào bên người Hách Liên Trần hai người cùng nhau chọc cười hài tử.

Nói hài tử từ lúc sinh hạ liền chưa có tiếp xúc qua phụ thân của mình, thậm chí ngay cả thấy đều chưa thấy qua. Nhưng khẽ dựa thân cận trên người Hách Liên Trần liền thân cận không thôi, dần dần quen thuộc Hách Liên Trần ôm ấp về sau, liền thỉnh thoảng phát ra tiếng chơi sung sướng.

Hách Liên Trần nhìn tự nhiên cũng là mừng rỡ, giữa lông mày cũng tản đi vài phần bình thường lạnh lùng, nhiều thêm vài phần ôn nhu. Ngụy Vân Thời ở một bên nhìn hai người, chỉ cảm thấy đều là thịt trong lòng là mình, cuộc đời lại không bỏ xuống được.

Ngày tháng yên bình tốt đẹp, chỉ cầu như thế.

Như vậy một lát sau, Ngụy Vân Thời nhớ đến thân thể Hách Liên Trần, liền đỡ eo, ái nhân, nhẹ nhàng nói: “Mặc dù nói thời gian ở cữ đã qua, nhưng thân thể ngươi tổn hao quá lớn, không nên ngồi quá lâu, nằm xuống nghỉ đi.”

Hách Liên Trần bị nhắc như vậy, cũng cảm thấy eo có chút đau xót, liền gật đầu, Ngụy Vân Thời đang muốn đặt hài tử vào trong nôi. Hách Liên Trần chợt thấy trên đầu nhói một chút, thì ra là hài tử níu lấy một túm tóc đen của Hách Liên Trần không muốn buông ra.

Trong lúc  luống cuống, Ngụy Vân Thời tất nhiên là cũng phát hiện điểm này, cười nói: “Phụ thân con cần nghỉ ngơi… còn túm lấy phụ thân không tha.”

Hài tử giống như nghe hiểu lời nói của Ngụy Vân Thời, ê a một tiếng, nghe lời mà buông lỏng tay, im lặng mà làm bảo bảo ngoan ngoãn của bé.

Ngụy Vân Thời lại trước giường, ôm eo ái nhân nhẹ nhàng dìu y nằm xuống, tiếp theo một cái lưu loát mà trở mình liền nghiêng người nằm ở bên cạnh Hách Liên Trần, giúp ai nhân đắp chăn lên người.

Nhìn dung nhan tinh xảo của người bên gối, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, không tự chủ liền duỗi tay đi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo kia, chậm rãi vuốt ve.”Hài tử sợ là cũng biết ngươi sinh nó vất vả cực kỳ, dễ thân cận ngươi.”

Hách Liên Trần ngừng hô hấp, cũng không có nói tiếp. Ngụy Vân Thời cũng không thèm để ý, càng nhìn người bên cạnh liền càng cảm thấy yêu thương. Cuối cùng thậm chí ở bên phần môi mềm mại kia trộm hôn, hơi xin lỗi nói: “Tử Sơ, vất vả ngươi rồi. . .”

Kỳ thật nội tâm Hách Liên Trần nghe đến mấy cái lời nói này, không phải không cảm động. Nhưng trời sinh tính cách chính là không cho phép y hạ mặt kể một ít lời nói buồn nôn như vậy. Cho nên chẳng qua là làm giả tức giận, nhấc Ngụy Vân Thời từ trên người mình xuống, khẽ quát nói: “Ngủ thì ngủ, sao còn nhiều lời như vậy!”

Ngụy Vân Thời xùy xùy cười, cũng không tức giận, nói: “Ngươi chính là không kéo mặt xuống được… Ta cũng biết đấy, vui vẻ hãy nói đi. . .” Vừa nói lấy, liền kéo eo ái nhân cầu nghỉ ngơi.

Nhưng Hách Liên Trần bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, như thế nào đều không thích hợp, nhăn chau mày, liền đẩy đẩy Ngụy Vân Thời sau lưng, hỏi: “Ngươi vừa như thế nào lại không gọi tên hài tử?”

Ngụy Vân Thời cũng không nghĩ tới Hách Liên Trần lại đột nhiên nhớ tới cái này, thế nhưng là, mình giống như. . . Đã quên chuyện đặt tên chứ. Nhất thời có chút bối rối, Ngụy Vân Thời ngượng ngùng mà sờ lên tóc Hách Liên Trần, cười hắc hắc.

“Ngươi nói, ngươi có phải hay không đã quên đặt tên?”  khuôn mặt Hách Liên Trần nặng nề, hoàn toàn không muốn để ý người đứng phía sau.

"Già rồi già rồi, trí nhớ không tốt.” Ngụy Vân Thời vọng tưởng hàm hồ qua.
Kết quả. . .

“Ngươi xuống dưới cho bổn tọa!”

Sau đó liền nghe được người nào đó một tiếng kêu đau cùng hình dáng và tiếng một vật nặng rơi trên mặt đất.

“Ài ơ, Tử Sơ ngươi nhẹ một chút được không, ta dầu gì cũng là một người khác của hài tử.” Ngụy Vân Thời một bên nhào nặn bờ mông một bên âm thầm nói lầm bầm.

Hách Liên Trần rồi lại không để mình bị đẩy vòng vòng, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thiệt thòi ngươi còn biết, vậy ngươi vẫn quên!”

Ngụy Vân Thời đang nghĩ ngợi tiếp tục cãi lại một chút, rồi lại tuôn ra một cái ý nghĩ, lập tức liền không biết xấu hổ mà dán lên ái nhân nhà mình, nói: “Tử Sơ không nên tức giận rồi nha, ta vừa nghĩ đến một cái tên, liền kêu Vân Trần, Ngụy Vân Trần được không.”

Hách Liên Trần nghe ra hắn không có ở hàm hồ, xoay người nói: “Ngươi rất nghiêm túc?”

Nghe vậy cái nào đó không biết xấu hổ người liền ôm chặt hơn nữa chút ít, mập mờ mà ở trên cổ Hách Liên Trần ấn xuống một cái hôn. Ngửi ngửi khí tức đặc biệt trên người y, chân thành nói: “Đương nhiên là thật sự, tình cảm của ta với ngươi, trời đất chứng giám, đời này, ngươi không được phép rời khỏi ta…”

Hách Liên Trần nghe vậy, hai con ngươi hơi khẽ rũ xuống, khóe miệng hơi hơi câu dẫn ra, trầm giọng nói: “Vân Thời, đời này ngươi là người của bổn tọa, ngươi cũng không thể chạy thoát lòng bàn tay của bổn tọa được…”

“Bổn tọa, tha thứ ngươi. . .”

----Hết----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro