1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày bị bệnh vậy mà hắn cũng không tới đây với mày sao?"

Trong bệnh viện người đến người đi, tôi ngồi ở góc truyền nước biển.

Cô bạn thân nộp viện phí cho tôi xong, ngồi sang một bên tỏ ra bất bình thay tôi.

Mấy năm nay, tình trạng đau bụng của tôi càng thêm nghiêm trọng.

Bác sĩ nói, bởi vì trước đây tôi từng sảy thai vài lần cộng với tình trạng sức khỏe hiện nay nên rất khó có thai.

Tôi thở dài, mở di động ra định gọi cho Tôn Thần Thuân.

Không có gì bất ngờ xảy ra, máy bận.

"Lại bận việc à?" Bạn thân bất mãn lầu bầu, "Vợ mình đã thế này rồi, còn bận nữa."

"Hồi đó ai cũng khen hắn là người chồng mẫu mực, người phụ nữ kia quấn lấy hắn bảy năm, không phải vẫn không có kết quả đấy sao?"

Tôi gượng cười, khuôn mặt trong gương không có chút khí sắc.

Người phụ nữ quấn lấy hắn kia, tên là Lư Dục Hiểu.

Là thư ký của Tôn Thần Thuân.

Tôi đã từng bắt gặp cô ta làm nũng với Tôn Thần Thuân trong phòng làm việc của tổng giám đốc: "Giám đốc Tôn, vợ anh có đáng yêu bằng em không?"

Tôn Thần Thuân lạnh lùng giễu cợt, "Cô cũng xứng so với em ấy?"

Dù sao hắn cũng có địa vị trong giới kinh doanh, người muốn leo lên hắn nhiều vô số kể.

Cũng có không ít người ghen tị với tôi vì thuở thiếu thời đã hốt được bảo bối.

Mới có thể sau khi Tôn Thần Thuân công thành danh toại, đổi lấy toàn tâm toàn ý của hắn.

Tôi mất mát buông điện thoại xuống.

Lại không cẩn thận mở ra vòng bạn bè, phát hiện một phút trước, Lư Dục Hiểu đã đăng một bài.

"Nói với hoa đào không cần nở, người tôi chờ hắn tới rồi."

Ảnh chụp là ảnh cô ta nắm tay một người.

Trong ảnh, vị trí ngón áp út có một khoảng trống.

Là dấu vết do nhẫn cưới để lại.

Câu nói tiếp theo của bạn thân, một chữ tôi cũng không nghe thấy.

Yên lặng khóa máy, nhìn chằm chằm từng giọt nước trên đỉnh đầu.

Cho nên, ngay cả Tôn Thần Thuân như vậy, cũng sẽ ngoại tình đấy thôi.

Lúc từ bệnh viện ra đã gần chạng vạng tối.

Tôi nhận được điện thoại của Tôn Thần Thuân.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của hắn trước sau như một, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy dịu dàng.

Không giống như khi nói chuyện với người khác.

"Không có gì."

Tôi ném tờ báo cáo vào túi xách.

Hắn nói: "Tối nay sinh nhật em, anh về nhà ăn cơm."

Tính ra, chúng tôi vậy mà đã quen biết nhau hai mươi năm.

Hắn cùng tôi bước qua hai mươi cái sinh nhật.

Kết hôn là năm thứ bảy.

Tôi đột nhiên rất muốn khóc, "Tôn Thần Thuân, có thể tới đón em bây giờ luôn được không?"

Bên kia hơi dừng lại một chút, "Được."

Hắn tự lái xe đến bệnh viện đón tôi.

Rất bận, nhưng vẫn đến.

Tôi ngồi vào ghế phụ của hắn, theo bản năng nhìn chung quanh bốn phía.

Trong xe sạch sẽ.

Không có dấu vết về sự tồn tại của người khác.

Nhưng tiềm thức vẫn khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

"Không thoải mái cứ nói cho anh biết, công việc không quan trọng bằng em."

Hắn ngẩng đầu chạm vào trán tôi.

Nhiều năm trôi qua, Tôn Thần Thuân càng thêm trầm ổn nội liễm, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không rời mắt được.

Tôi nhìn lướt qua hắn.

Cổ áo gọn gàng, đồng hồ vô giá, cà vạt ngay ngắn...

Cùng với...

Nhẫn cưới.

Trong đầu lại không thể khống chế được, hiện ra hình ảnh hắn và Lư Dục Hiểu dây dưa cùng một chỗ.

Cảnh tượng quần áo xốc xếch, ý loạn tình mê.

Trái tim đột nhiên đau nhói.

"Làm sao vậy? Sắc mặt không tốt."

Hắn làm việc ổn thỏa, chưa bao giờ để lại sơ hở.

Nếu không phải trời xui đất khiến, tôi lấy acc phụ kết bạn wechat với Lư Dục Hiểu, tôi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.

Tôi siết chặt dây an toàn, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ nói, sau này chúng ta rất khó có con."

Ngón tay Tôn Thần Thuân nhẹ nhàng gõ vào tay lái, âm sắc vẫn như thường, "Không sao, người anh quan tâm là em."

Năm đó lúc mới gây dựng sự nghiệp, tôi cùng hắn chịu khổ.

Không chăm sóc cơ thể tốt, dù mang thai mấy lần liên tiếp cũng không giữ được.

Ngược lại làm cho thân thể dần yếu đi.

Tôn Thần Thuân nói vậy, nhưng tôi biết, dù sao hắn vẫn muốn có một đứa con.

Chạng vạng xe cộ đông đúc, hắn chở tôi, cả đường đi một chút dừng một chút.

Mặt trời đã lặn được một nửa.

Đột nhiên, điện thoại của hắn vang lên.

"Nghe máy giúp anh đi."

Tôi cầm điện thoại lên, giật mình: "Lư Dục Hiểu."

"Nghe đi." Giọng Tôn Thần Thuân vẫn như thường.

Tôi mở loa, "Alo, anh ấy đang lái xe."

Lư Dục Hiểu dường như không ngờ tới lại là tôi, ngập ngừng một lúc rồi nói, "À, anh dâu hả, có thể đưa điện thoại cho giám đốc Tôn được không?"

"Tôi bật loa ngoài, cô nói đi."

Lư Dục Hiểu phát ra một tiếng cười rất nhẹ, không rõ ý vị.

"Giám đốc Tôn, ngày mai tôi muốn xin nghỉ."

"Lý do?"

Giọng Tôn Thần Thuân lạnh nhạt.

"Ngày mai phải đi công viên giải trí với bạn trai."

Bạn trai...

Tôi theo bản năng nhìn về phía Tôn Thần Thuân đang mím chặt môi.

Giống như là bị người đón đầu đánh một gậy.

Cô ta đang... hẹn hắn?

"Lư Dục Hiểu, tôi trả tiền lương cho cô, không phải là để cô ba ngày xin nghỉ một lần."

"Thực xin lỗi... Nhưng tôi thật sự rất muốn đi..."

Tôn Thần Thuân mím chặt môi, mặt mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn, "Không có lần sau."

Giọng Lư Dục Hiểu chợt cao vút lên: “Cám ơn giám đốc Tôn!”

Sau khi cúp điện thoại, mặt Tôn Thần Thuân vô cảm, nhìn thẳng về phía trước.

Tần suất gõ ngón tay lên vô lăng chậm lại.

Tôi biết, đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang vui.

Có thể ngay cả bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận điều đó.

Dưới mắt tôi, chấp nhận lời mời của Lư Dục Hiểu có thể khiến hắn cảm thấy kích thích.

"Chúng ta cũng đi đi."

Tôi nói.

Tôn Thần Thuân hơi dừng lại, giải thích: "Ngày mai có cuộc họp, tối nay anh dẫn em đi ăn tối."

"Mấy chỗ như công viên trò chơi này, cũng chỉ có loại người trẻ con như Lư Dục Hiểu mới đi thôi."

"Không hợp với em đâu."

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Không tranh cãi nữa.

Chỉ sợ Tôn Thần Thuân đã sớm quên, chúng tôi cũng đã từng trẻ con.

Mười tám tuổi năm ấy, vào mùa hè nắng nóng nhất.

Hắn cầm ô che nắng, trên vai treo đầy đồ ăn vặt và ba lô của tôi, chơi điên cuồng với tôi ở công viên trò chơi cả ngày.

Khi vòng đu quay lên tới nơi cao nhất, hắn hôn tôi.

Nói: "Thụy Thụy, anh muốn kết hôn với em."

Khi đó trong ánh mắt của hắn, chỉ có tôi.

Chúng tôi tốt nghiệp cấp ba rồi thi vào cùng một trường đại học.

Trở thành một đôi kim đồng trong mắt bạn học.

Sau đó kết hôn, mời chủ nhiệm lớp hồi cấp ba.

Thầy ấy nói: "Lúc trước đã cảm thấy thằng nhóc này có ý với em rồi, quả nhiên, vừa tốt nghiệp xong đã ra tay."

Tôn Thần Thuân cười không nói, ánh mắt dõi theo tôi.

Nhiều năm sau công ty đưa ra thị trường, hắn mới chính miệng thừa nhận, hắn đối với tôi kỳ thật là mưu đồ đã lâu.

Thật ra đến nay tôi vẫn không nghĩ ra, tình yêu có phải là thứ đáng giá để người ta đánh cược cả sinh mạng hay không.

Năm thứ năm chúng tôi kết hôn, bên cạnh Tôn Thần Thuân có thêm một thư ký.

Chính là Lư Dục Hiểu đã theo đuổi hắn rất nhiều năm kia.

Không phải tôi chưa từng cãi nhau với hắn.

Nhưng Tôn Thần Thuân nói: "Em biết anh ghét cô ta đến mức nào mà, nhưng cô ta là nhân viên tuyển vào."

Sau đó, người trong công ty Tôn Thần Thuân bắt đầu thường xuyên nói với tôi, Tôn Thần Thuân ở công ty mắng Lư Dục Hiểu đến phát khóc.

Lại qua một năm nữa, khi tôi sắp không nhớ nổi người này.

Tình cờ kết bạn wechat với Lư Dục Hiểu.

Từ đó, cơn ác mộng bắt đầu.

Thế giới trong vòng bạn bè của cô ta, hoàn toàn khác với những gì người khác nói với tôi.

Người đàn ông miệng nói "ghét Lư Dục Hiểu" kia sẽ hạ mình xuống, vì cô ta mà xách giày vải mềm, đi trên bờ cát Maldives.

Sẽ vào đêm giao thừa, tắt máy, chặn cuộc gọi của tôi vào lúc nửa đêm.

Cùng cô ta ngắm nhìn đóa pháo hoa đắt tiền đầu tiên nở rộ trên bầu trời đêm khi tiếng chuông giao thừa vang lên.

Tất cả những lời hứa hẹn Tôn Thần Thuân từng hứa với tôi ở thuở thiếu thời, giờ đây đều làm cho một người khác.

Tình yêu, có lẽ chính là ai cũng có thể.

Lúc ăn cơm, Tôn Thần Thuân vẫn luôn xem điện thoại.

Hắn chỉnh sang chế độ rung, tiếng ong ong cứ chốc chốc lại vang lên làm tôi không thể yên lòng.

Tôi bưng canh, gọi hắn một tiếng: "Thần Thuân, nếu anh có công việc, có thể đi làm trước."

Tôn Thần Thuân trở tay đặt điện thoại lên bàn, "Xử lý xong rồi."

Hắn xắn tay áo lên, đeo găng tay dùng một lần, lột thịt gà cho tôi.

Trong phòng yên tĩnh đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

"Cái nhẫn cưới kia còn vừa tay không?"

Tôi hỏi.

Tôn Thần Thuân cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vừa, dù sao cũng là em tự mình chọn. Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

"Sợ siết tay anh."

Hắn không mặn không nhạt nói: "Có siết cũng không tháo xuống."

Nghe vẫn như trước.

Nhưng Tôn Thần Thuân của tôi, sẽ nhướng mày cười nói: "Sợ siết tay chồng em thì đổi cho anh một cái khác đi."

Sau bữa tối, hắn ra ban công gọi điện thoại.

Bánh kem trên bàn, tôi ăn một phần tư.

Phần đặt trong đĩa của Tôn Thần Thuân, hắn không động đến một miếng.

Tôi hướng về phía hắn hô: "Này, sinh nhật em, anh có muốn ăn xong không…."

Mặt mày lạnh lùng của Tôn Thần Thuân đột nhiên bị ánh sáng nhạt trên màn hình điện thoại chiếu vào.

Tôi rõ ràng nhìn thấy chút ý cười trong ánh mắt hắn.

Đó là vẻ mặt khi hắn vui vẻ mới có.

Tôi đột nhiên không nói nữa.

Giờ Tôn Thần Thuân mới nhìn tôi, "Thụy Thụy, sao vậy?"

"Không có gì, em đi ngủ đây."

Hắn đột nhiên gọi tôi lại, ánh mắt thâm trầm, thần sắc bất định.

"Thụy Thụy, còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ."

Có lẽ, trong mắt kia có vài phần áy náy khi lương tâm trỗi dậy.

Tôi đứng ở cửa phòng ngủ, bình tĩnh cong môi, "Cảm ơn."

Ngày hôm sau, tôi đến công viên trò chơi.

Chúng tôi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.

Công viên trò chơi cũng được tân trang lại không biết bao nhiêu lần.

Duy chỉ có cái vòng đu quay kia là vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.

Hôm nay, cũng là một ngày nóng bức.

Người qua lại trên đường không ngừng phàn nàn: "Nóng quá, nhớ có lần nóng như vậy vẫn là rất nhiều năm trước."

"Hiện tượng El Nino thôi, bình thường."

Sau đó, tôi ở cách đó không xa, nhìn thấy Tôn Thần Thuân và Lư Dục Hiểu vừa mới ngồi lên đu quay.

Hắn lười biếng chống tay lên lan can sắt, nghiêng đầu nhìn Lư Dục Hiểu đội lên đầu mình một chiếc băng đô tai thỏ

Đeo vài lần cũng không được.

Hắn giơ tay lên, giữ cằm Lư Dục Hiểu lại, cố định mặt.

Dùng tay kia nhẹ nhàng đỡ.

Góc độ nghiêng về phía sau một chút, thuận tiện cho hắn đeo xong hôn lên môi cô ta luôn.

Người bán vé nhiệt tình chào mời tôi: "Anh đẹp trai, anh đến đây với người yêu à? Bánh xe quay này có thể ước nguyện đó. Chỉ cần bắt đầu hôn môi từ dưới đất lên đến đỉnh là có thể bạch đầu giai lão."

Tôi không nói gì, ngẩng đầu nhìn toa xe dần dần lên cao kia.

Là Tôn Thần Thuân chủ động.

Ánh mặt trời chói mắt.

Nước mắt không ngừng chảy.

Tôi lại không chịu chớp mắt, cho đến khi cao đến mức không còn nhìn thấy được bóng người bên trong nữa.

Tôn Thần Thuân cũng không buông ra.

Tôi đột nhiên như phát điên, gọi điện thoại cho Tôn Thần Thuân.

Ngay từ đầu, là bị từ chối.

Tay tôi run lẩy bẩy, vừa khóc, vừa tiếp tục gọi cho hắn.

Vài lần liên tiếp, điện thoại có người nhận.

Là Lư Dục Hiểu.

"Anh dâu," Giọng nói của cô ta mang theo vẻ không vui khi bị người ta quấy rầy, cố gắng duy trì lễ phép, “Giám đốc Tôn đang mở họp, có việc gì sao?"

"Đưa điện thoại cho hắn."

"Anh ấy không tiện - -"

"Nghe không hiểu tiếng người sao? Đưa điện thoại cho hắn!"

Lư Dục Hiểu không nói một lời đưa điện thoại cho Tôn Thần Thuân.

Giọng nói đạm bạc của Tôn Thần Thuân từ trong ống nghe truyền đến, mang theo một chút khàn khàn.

"Thụy Thụy, làm sao vậy?"

Tôi nhìn chằm chằm vòng đu quay đã lên tới đỉnh, nhẹ giọng nói: "Phong cảnh trên đỉnh đẹp không?"

Bên kia đột nhiên im lặng lạ thường.

"Tôn Thần Thuân, nếu em không gọi điện thoại tới, anh sẽ cầu nguyện, được ở bên cô ta cả đời phải không?"

(...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro