ĂN ĐÊM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo... Chú cứ về nghỉ ngơi đi nhé, lát cháu sẽ bắt taxi về sau. Cảm ơn chú.
• Phạm Hương dặn dò tài xế rồi cúp điện thoại, tay đút túi quần đứng trước tấm màn nhìn chằm chằm.
- Chị thấy này đẹp không? Hay cái kia đẹp hơn?
• Lan Khuê kéo màn chống nạnh tạo dáng hỏi Phạm Hương.
- Ừ ừ. Em mặc cái nào cũng đẹp. Này cũng đẹp, kia cũng đẹp...
• Trong khi Phạm Hương đã lựa đồ xong từ lâu với áo thun quần jean lửng đơn giản thì Lan Khuê lại đang phân vân, lựa chọn giữa hàng chục bộ đồ khác nhau, đủ màu sắc, hình dạng.
- Đã là bộ thứ 5 rồi mà chị cũng nói cùng câu đó. Không chọn giúp em là không có đi ăn đâu đấy.
• Lan Khuê lại kéo màn lại và hứng thú thay tiếp.
- Đói quá.
• Bụng Phạm Hương đang biểu tình quyết liệt. Nghe lời Lan Khuê, để dành bụng nên cô ăn mỗi món có tí xíu, giờ 1 tiếng trôi qua rồi vẫn chưa có gì để lấp đầy dạ dày.
*Ọt ọt ọt...*
• Âm thanh ngày càng lớn khiến cô xấu hổ, hên là xung quanh không có ai ngoài chủ tiệm đang dọn hàng ở xa kia.
- Khi nào em mới cho chị ăn đây?
• Cơn đói khiến Phạm Hương mất bình tĩnh, kéo luôn chiếc rèm phòng thay đồ của Lan Khuê ra. Trước mắt Phạm Hương, bộ underwear ren đen liền đập vào mắt cô.
- Đi ra. Ai cho chị bước vô đây.
• Lan Khuê bối rối đỏ mặt quăng thẳng bộ đầm đang cầm vô mặt Phạm Hương, và theo sau là bao nhiêu váy, áo, quần các kiểu khác.
- Awww... Dừng, dừng lại. Chị biết lỗi rồi mà...
• Phạm Hương lùi dần ra khỏi phòng thay đồ, bị đè dưới một núi đồ.
- Em xong rồi. Đi.
• Đang lúng túng với đống quần áo đầy trên người, Lan Khuê kéo rèm bước ra với chiếc áo thun hình mèo 3D, áo sơ mi thắt nút ngang bụng và quần sọt trắng bụi. Cô quay mặt tiến ra quầy.
- Cô ơi, trên người chị ấy có gì con lấy hết nhé. Cô tính tiền cho con nha.
• Lan Khuê tươi cười nói chuyện với chủ tiệm. Song quay sang nhìn Phạm Hương với ánh mắt hình viên đạn làm Phạm Hương co rúm lại, không dám hó hé gì cả.
- Cô quẹt thẻ giúp con nhé. Cảm ơn cô.
• Lan Khuê vẫn vừa cười vừa thanh toán tiền.
- Em ơi. Nặng quá...
• Phía sau có một người đang phải đeo một đống đồ đạc cồng kềnh, lên tiếng than thở.
- Thế chị muốn đền bù sao cho cái hành động khiếm nhã ban nãy??!
• Nhìn Phạm Hương, thái độ Lan Khuê quay ngoắt 360°.
- Chị... chị không cố ý mà... Tại cái bụng... Với con gái với nhau cả mà... Tha cho chị đi...
• Phạm Hương thống thiết năn nỉ.
- Lí do gì đi nữa cũng không được xông vào chỗ người ta thay đồ, chịu trận đi, tha thứ gì.
• Lan Khuê đanh giọng quyết không tha cho Phạm Hương.
- Xách ra xe em thôi. Rồi đi ăn.
• Giọng Lan Khuê đã dịu hơn trước, nhưng vẫn mang chút hờn dỗi.

- Có vẻ cánh báo giới và mọi người đi hết rồi. Ra xe lẹ chị Hương ơi.
• Lan Khuê ngó nghiêng, theo dõi tình hình rồi tiến thẳng về phía chiếc BMW màu xanh đen sáng lóa. Trong khi đó, Phạm Hương lê từng bước nặng nhọc với mớ hỗn độn trên người.
- Tự nhiên... phải làm osin... bất đắc dĩ... thế này...
• Phạm Hương cứ một bước là cất lên một từ, mãi rồi cũng tới nơi. Bước vào xe, quăng được đống đồ đi mà cô mừng tức tưởi, ngồi thở hồng hộc.
- Nè uống nước đi.
• Lan Khuê đưa chai nước suối cho Phạm Hương, ân cần lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán Phạm Hương. Dù mệt lả nhưng được chăm sóc thế này, Phạm Hương cũng vui lên phần nào. Nhưng cô chẳng dám nói gì vì sợ lắm lại bị cô "mèo" lém lỉnh này giận.
- Xe em đẹp nhỉ? Sao em không mua mui trần cho sang? Mà có xe mà ít khi thấy em chạy quá.
• Phạm Hương thấy lạ nên hỏi.
- Em ít khi chạy nên xài xe có mui được rồi. Lí do thì đơn giản lắm: em lười.
• "Tiểu thư chính hiệu", đây là câu đầu tiên mà Phạm Hương nghĩ đến trong đầu sau khi nghe Lan Khuê giải thích.

- Đi ăn thôi.
• Lan Khuê rà số, đạp ga tiến về một khu ăn uống khá sầm uất, mặc dù đang là giữa đêm. Cô chạy vào một garage giữ xe qua đêm gần đó.
- Mình đi bộ từ đây hen.
• Lan Khuê chắp tay sau lưng cúi xuống nhí nhảnh nói với Phạm Hương.
- Lại bắt chị đi bộ hẽ? Hành chị quá à.
• Phạm Hương vẻ đờ đẫn trả lời.
- Thế có muốn ăn không đây?
• Cô nàng kia lên giọng đánh đố.
*Ọt ọt ọt...*
- Cái bụng hại cái thân...
• Phạm Hương lấy tay che mặt làm Lan Khuê phì cười.
- Gần lắm chị. Đi bộ 5p à. Yên tâm.
• Nói rồi Lan Khuê nắm tay Phạm Hương tung tăng đi ra phố. Dù màn đêm đã che kín lối đi, song khu phố này vẫn rất sáng sủa, hàng quán ven lề đường không hề thiếu thực khách.
- Tới rồi chị.
• Lan Khuê dừng tại một quán ốc ven đường.
- Chị đói mà bắt chị ăn ốc, chừng nào mới no?
• Phạm Hương méo mặt than thở.
- Ăn nhiều rồi cũng no thôi. Than hoài già sớm đó chị.
• Lan Khuê tinh nghịch trêu Phạm Hương.
- Cho con một dĩa ốc hương, ốc gạo, sò huyết, sò lông,... Tất tần tật ra đây cô ơi.
• Lan Khuê kêu gần hết luôn list thực đơn làm Phạm Hương tròn xoe mắt, không thốt nên lời.
- Em tính trả tiền ốc bằng thẻ à?
• Phạm Hương nửa đùa nửa thật.
- Em đẹp chứ em đâu có khùng. Ban nãy trong khi chờ chị xách đồ tới xe, em tranh thủ đi rút tiền rồi. Đây này.
• Lan Khuê xòe một xấp tiền ra quạt quạt kiểu đại gia làm Phạm Hương phì cười.
- Bởi vậy, để cám ơn em, lát lể ốc cho em ăn nha.
• Lan Khuê cười tươi dụ dỗ.
- Em thích Hashtag #NgưngHànhHạKẻĐói hay #NgưngGiếtNgườiĐói nhỉ?
• Phạm Hương hết biết nói gì ngoài câu đó luôn.
- Coi cái mặt tội chưa kìa. Em đùa mà. Cười lên nào...
• Lan Khuê nhéo má Phạm Hương chọc ghẹo.
- Đói. Không có vui. Không có cười.
• Phạm Hương quá đuối, không có sức chống cự nữa.
- Xỳ. Chị biết không? Chị không có thương em.
• Ốc đã được dọn lên bàn, Lan Khuê phụng phịu hờn dỗi.
- Nè, ăn đi cô.
• Phạm Hương nhẹ nhàng lể ốc ra đưa tới miệng Lan Khuê. Giận giận nhưng cũng thèm ốc nên há miệng ăn liền làm Phạm Hương bật cười.
- Thỏa lòng mong ước rồi hen. Để yên cho chị xơi nhá.
• Nói rồi Phạm Hương lể ốc lia lịa ra chén một cách rất chuyên nghiệp.
- Lỡ mà chị là hoa hậu thất nghiệp thì nhớ đi lể ốc thuê nha chị.
• Lan Khuê buông lời trêu đùa.
- Ừ ngày xưa chị cũng nghĩ vậy đó em, mém nữa là thành nghề tủ luôn rồi.
• Phạm Hương rất đỗi tự nhiên thốt lên.
- Thật hả?
• Lan Khuê tỏ vẻ kinh ngạc.
- Ừ thật. Giờ nó là nghề tay trái của chị. Và em là khách hàng đầu tiên.
• Phạm Hương cười tươi. Tới đây thì Lan Khuê biết mình lại bị chọc rồi.
- Chén thôi.
• Cơn đói dồn dập, Phạm Hương làm một mạch mấy dĩa liền. Nhìn thấy một Phạm Hương khác hẳn vẻ kiêu sa trên sàn catwalk khiến Lan Khuê vui lắm.
• Hai người trò chuyện rôm rả, tám mọi thứ trên trời dưới đất. Bây giờ là 2h sáng, phía xa xa bà chủ quán ngáp ngắn ngáp dài, chỉ cầu cho họ tính tiền lẹ để dẹp quán, khách sộp nên không dám đuổi...

- No quá em ạ.
• Phạm Hương vừa đi vừa xoa bụng.
- Ừ. Em cũng vậy. À mà giờ là 2h30 sáng mất rồi, còn cái lịch hẹn thứ 7 của mình thì sao?
• Giờ Lan Khuê mới nhớ ra chuyện quan trọng này.
- Tại ai rủ rê đi ăn đêm ấy chứ.
• Phạm Hương đổ cho cô nàng.
- Thế mà vẫn có người đồng ý đi cơ.
• Lan Khuê đã lên cấp trong việc phản bác những lời chọc ghẹo. Đúng thật gần nhau nhiều dễ lây tính nhau.
- Đi cho có người vui thôi ấy mà.
• Với câu này thì Lan Khuê cứng họng kiêm xấu hổ, không thốt nên lời...

- Vậy giờ em về nhà à?
• Cả hai đã đứng trước bãi giữ xe.
- Giờ về sợ bố mẹ em thức quá...
• Lan Khuê phân vân.
- Thế qua nhà chị ngủ không? Dù sao mai cũng được nghỉ.
• Phạm Hương cười tươi đề nghị.
- Được luôn à? Mà nhà chị ở đâu?
• Lan Khuê hỏi han.
- Chắc cách đây tầm 20p chạy thôi. Để chị lái cho.
• Phạm Hương vui vẻ trả lời.
- Ừm. Okay chị. Để em nhắn tin cho bố mẹ đỡ lo.
• Hai người nhất trí rồi lên xe chạy vào màn đêm tĩnh mịch kia với một vài ánh đèn đường nhấp nháy...
*** Câu chuyện dạo gần đây diễn biến khá nhẹ nhàng. Đừng quên tập sau nhé, biết đâu sẽ có bất ngờ không lường trước được hihi ***
**** Côn/gát: Mình mượn ý tưởng của sự thật về việc Phạm Hương lượm điện thoại giúp fan và sự thật vẫn đang còn trong vòng bí ẩn của vụ ăn ốc đến 2h sáng để làm câu chuyện gần gũi hơn tí với cuộc sống thực của họ. Hi vọng các bạn tiếp tục ủng hộ để mình có động lực viết tiếp nha. Thân ái. ****
... Hôm nay có chuyện buồn nên post sớm 1 ngày, có người like là Au có niềm vui rồi 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro