Chương 55: Cho tôi gặp anh ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, tự cho rằng chuyện quá khứ kia, Tô Mộng có thể biết được cái gì chứ.

"Kêu cô gái này tới đây." Hắn nói.

Tô Mộng gật đầu, đối với Tần Mộc Mộc, từ ban đầu cô đã không có nhiều thiện cảm.

Tần Mộc Mộc đột nhiên bị gọi tới văn phòng của Tô Mộng nên thấp thỏm bất an cả đoạn đường đi.

"Mộng tỷ." Cô hiện tại đã học được thành thật, không giống lần đầu đến đây, không cho là đúng thanh cao.

"Tôi không muống vòng vo với cô, nên cô đem chuyện hôm nay trên lầu sáu nói rõ ra cho tôi." Tô Mộng ngắn gọn sáng tỏ mà nói.

Tần Mộc Mộc lập tức liền hoảng loạn, quả nhiên, là vì chuyện hôm nay trên tầng sáu.

Cứ việc cô cùng Tô Mộng nói thời điểm, đã cố ý tránh đi một ít đối cô chính mình không tốt lắm sự tình, cũng giấu giếm tiếp theo chút sự tình.

Nhưng là cô đối mặt chính là hai con người khôn khéo này, bất luận là Tô Mộng hay Thẩm Nhất, từ những lời Tần Mộc Mộc nói, cùng với biểu cảm của cô, cũng đã có thể đoán ra được đại khái câu chuyện.

"Mộng tỷ, em thật sự không phải cố ý. Em không nghĩ tới việc, em cự tuyệt Đỗ tổng thì anh ta lại cho người đi kêu Giản Đồng tới." Tần Mộc Mộc đáng thương hướng về phía Tô Mộng xin tha.

Khuôn mặt tinh xảo của Tô Mộng đã không thấy độ ấm nữa, giật giạt môi đỏ nói: "Cô nói cho tôi biết, Đỗ tổng hắn, một thương nhân từ Hồng Kông tới thành phố S này, làm sao biết được Giản Đồng?"

"Em, em, em cũng không biết. Có lẽ, có lẽ là ai đó đã nói với Đỗ tổng. Mộng tỷ, xin chị tin em, từ nhỏ em đã bơi không tốt, còn bị chết hụt vì đuối nước, cho nên vừa nghe đến yêu cầu kia của Đỗ tổng, em liền không đáp ứng. Trừ việc đó ra, em thật sự cái gì cũng đều không có làm."

"Nói như vậy, sự việc tầng sáu hôm nay, cô không có liên quan gì?"

"Thật sự không liên quan đến em mà, em trong sạch." Nếu vừa tới Đông Hoàng thời điểm, Tô Mộng còn tưởng rằng chính mình đã không có Đông Hoàng che chở, một chút quan hệ đều không có, như vậy mấy ngày nay tới giờ, sở hữu sự tình, đều dạy cho Tần Mộc Mộc biết, cái gì là "hiện thực", cái gì là "tàn khốc".

Càng làm cho cô hiểu được, trên đời này có những người đặt ra quy tắc, liền nhất định phải tuân thủ.

Tần Mộc Mộc sợ, cô kinh hoảng thất thố, thần sắc hoảng loạn, đột nhiên nghĩ đến cái kia không đúng tí nào Giản Đồng, cô nhìn Tô Mộng, trên khuôn mặt tinh xảo này, Tần Mộc Mộc thấy được hai chữ "Không tin".

Ngắn ngủn vài giây trôi qua, trong đầu cô xuất hiện một Giản Đồng vĩnh viễn trầm mặc ít nói, cô cảm thấy, nếu là nữ nhân kia nói, nhất định có thể giúp được chính mình.

"Mộng tỷ, chị tin tưởng em đi mà, sự việc hôm nay không hề liên quan đến em, không tin chị kêu Giản Đồng tới hỏi xem. Cô ấy nhất định giúp em làm rõ chuyện này."

Một người mới bị cô ta hại, phải chịu tổn thương như vậy, mà còn có thể đến thay cô ta lấp liếm, cho rằng nữ nhân trầm mặc ít nói kia, sẽ yếu long mà nói lời trái lương tâm, nói Tần Mộc Mộc là vô tội, cô ta lấy tự tin nơi nào mà dám nói như vậy

Tô Mộng một ngụm hờn dỗi, đổ ở ngực, nửa vời, nhìn chằm chằm Tần Mộc Mộc, ánh mắt càng thêm sắc bén.

Thẩm Nhất đột nhiên đứng lên, sự việc đã điều tra xong, không cần phải ở lại nơi này, móc di động ra, gọi cho Thẩm Tu Cẩn:

" Boss, sự tình đã điều tra xong. Giản tiểu thư lúc ấy sở dĩ sẽ không đi ghế lô, là bởi vì Đỗ tổng tự mình chỉ đích danh Giản tiểu thư đến." Thẩm Nhất nói chuyện, ngắn gọn sáng tỏ: "Lúc ấy ở ghế lô, có một cái nữ nhân viên khác, người này thân phận cũng đã điều tra xong."

Hắn không có nói thẳng, là Tần Mộc Mộc hãm hại Giản Đồng. Boss khôn khéo như vậy, nghe được những thứ hắn vừa nói, chỉ sợ hiện tại đã tự mình phỏng đoán ra được chân tướng.

"Ta nhớ rõ, lúc ấy Đỗ Lập Đàn có nhắc tới, làm vật chứa đạo cụ, là Tiêu Hành cho người đưa đến?" Thẩm Tu Cẩn cười nhạo một tiếng,

"Lúc ấy cái cô nhân viên kia có phải tên là Tần Mộc Mộc? Vừa rồi Đỗ Lập Đàn gọi điện cho ta cầu xin, nhưng không khéo lại để lộ ra một chút thông tin hữu ích, nói là Tiêu đại thiếu giới thiệu cho hắn một nữ nhân viên, chơi thoải mái, kêu là Tần Mộc Mộc."

Nói đến đây, hắn ra lệnh: "Ngươi tự mình mang theo nữ nhân viên kia đến dưới lầu bãi đỗ xe chờ ta, ta lập tức liền xuống dưới."

Thẩm Nhất thu hồi điện thoại, nhìn thoáng qua một bên khuôn mặt đáng thương của Tần Mộc Mộc, nói với Tô Mộng: "Boss muốn người."

"Anh mang đi đi." Tô Mộng liền không hề nghĩ ngợi một chút, trực tiếp mở miệng nói.

Tần Mộc Mộc vừa nghe đến Boss muốn gặp cô, lập tức chân nhũn ra: "Mộng tỷ, em......"

"Thẩm Nhất không phải dạng người thương hoa tiếc ngọc, cô nếu không muốn chịu nhiều đau đớn thì ngoan ngoãn đi theo đi." Tô Mộng hoàn toàn cắt đứt hy vọng của Tần Mộc Mộc.

Cô không biết, Giản Đồng vào lúc nhảy xuống nước kia, trong lòng có tâm tình gì, nhưng có thể nghĩ đến, hẳn là cô ấy cũng sợ chết đuối, cô ấy ở trong nước, mở mắt ra, ngăn cách với bên ngoài cùng lắm chỉ là khoảng cách một cánh tay, nhưng những người có thể cứu cô ấy thì lại chỉ khoang tay đứng nhìn, khi đó cô ấy có tâm tình gì, có thể nào là tuyệt vọng.

Tần Mộc Mộc không muốn đi, Thẩm Nhất xuống tay không nhẹ không nặng, bắt lấy Tần Mộc Mộc, Tần Mộc Mộc đau khóc kêu.

"Đợi chút." Một âm thanh đột nhiên vang lên. Một thân ảnh ngoài cửa ngăn cản Thẩm Nhất mang người đi về phía trước.

"Tiểu đồng, sao cô lại tới đây?" Tô Mộng kinh ngạc đứng lên.

"Giản Đồng!" Tần Mộc Mộc đã như người rơi xuống nước, bỗng có một cọng rơm cứu mạng để bám vào, liền không ngần ngại mà gắt gao bắt lấy tay Giản Đồng, đôi mắt rưng rung khóc, kêu lên:

"Giản Đồng, cứu tôi, Giản Đồng, tôi biết cô có thể cứu tôi mà , Giản Đồng, cầu xin cô, tôi biết sai rồi. Tôi thật sự biết sai rồi. Cô giúp tôi cầu xin đi, cô nói với Mộng tỷ giúp tôi...... Không, cầu xin đại lão bản! Tôi bảo đảm, tôi bảo đảm hôm nay liền rời khỏi Đông Hoàng, tôi không bao giờ xuất hiện ở trước mặt cô nữa, tôi quỳ xuống xin cô."

Tô Mộng nhíu mày nhăn mặt, chán ghét nhìn Tần Mộc Mộc.

"Tiểu đồng, cô đừng dính vào, tự làm tự chịu." Tô Mộng nói, mắt lạnh nhìn Tần Mộc Mộc: "Lúc trước, tôi đã cảnh cáo cô, làm người cho tốt đi. Thực rõ ràng, cô một chữ đều không có nghe vào tai. Nếu không, cô đã không có ngày hôm nay."

Tần Mộc Mộc nức nở, hai tay chết cũng không buông Giản Đồng ra: "Giản Đồng, tôi cầu xin cô, tôi là lần đầu tiên cầu xin cô."

Giản Đồng giống như một khúc gỗ, đứng yên tại chỗ, những lời Tần Mộc Mộc nói, đột nhiên làm cô cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Đúng vậy, cô là lần đầu tiên mở miệng cầu xin tôi, bởi vì lúc này đây, cô muốn tôi phối hợp cùng cô nói những lời gạt người đó, nhưng sau lưng đại lão bản lại không tin."

"Giản Đồng...... Cô, cô tới là bỏ đá xuống giếng?"

Tần Mộc Mộc đầy mặt thống khổ bi phẫn, phảng phất nhìn thấy hình bóng Giản Đồng của lần đầu tiên làm việc ở đây: "Không nghĩ tới, cô là người bỏ đá xuống giếng như vậy!"

"Trong lòng mỹ lệ người, nhìn cái gì đều là mỹ lệ, trong lòng đáng ghê tởm người, nhìn cái gì đều là đáng ghê tởm." Giản Đồng khẽ cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ, không biết là bất đắc dĩ cái gì:

"Nhưng là cô, lòng tôi lại không lỡ, nên cũng sẽ cứu cô một mạng."

Cô nhàn nhạt lắc đầu, không biết là vì chính mình "Thiện lương" mà lắc đầu, hay vẫn là vì tín niệm ở đáy lòng kia... Cô biết, chỉ là cô không nghĩ lại...

"Thẩm Nhất, đưa tôi đi gặp anh ta đi."a

Chung quy a, vẫn là thua......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nãotàn