Chương 82: Tiểu tuyết đang đợi hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang xem đến Hàn Thiên Lỗi kia một khắc, Nhạc Tuyết Vi trong lòng ngăn không được thất vọng.
Nguyên nhân thật là một giấc mộng...... Cô biết ngày hôm qua chính mình rớt xuống hang động đá vôi , sau lại cũng loáng thoáng biết chính mình được cứu, bởi vì đầu không rõ ràng lắm, nàng còn tưởng rằng là Hàn Thừa Nghị tới cứu. Nhưng hiện tại xem ra, tình huống tựa hồ cũng không phải như vậy.
"Thiên lỗi, cậu, tam thúc cậu đi rồi sao?" Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa từ bỏ ý định, như vậy chân thật cảm nhận, chắc sẽ không phải là mộng đâu.
Hàn Thiên Lỗi thành thành thật thật gật gật đầu: "Đi rồi a! Chú ấy bận rộn như vậy......"
"Úc." Nhạc Tuyết Vi suy sụp bả vai, quả nhiên là cô suy nghĩ nhiều, không phải Hàn Thừa Nghị...... Hàn Thừa Nghị như thế nào sẽ cứu cô chứ? Hắn chán ghét cô như vậy, còn nói về sau đều không nghĩ tới sẽ tìm cô.
Hàn Thiên Lỗi xem cô một bộ dạng ngốc nghếch như vậy, tỉnh lại liền hỏi tam thúc, mà tam thúc ngày hôm qua lại khẩn trương như vậy tìm Nhạc Tuyết Vi...... Trong lòng không khỏi liên tưởng, tam thúc cùng cô thật sự chặt đứt sao? Bọn họ nếu là không đoạn sao được? Tam thúc đã có Kiều Vũ Vi.
"Tuyết vi." Hàn Thiên Lỗi nhìn Nhạc Tuyết Vi, trong sáng trên mặt hỗn loạn một tia u buồn.
"Ân?" Nhạc Tuyết Vi mờ mịt nhìn Hàn Thiên Lỗi, thấy hắn một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng, càng thêm khó hiểu, "Cậu có cái gì muốn nói sao? Vậy cậu nói a, làm gì ấp a ấp úng như vậy?"
Hàn Thiên Lỗi gãi gãi đầu : "Tuyết vi, Cô cùng ta tam thúc, có phải hay không còn có cái gì? Cô không cần gạt tôi, tôi muốn nghe nói thật."
Nhạc Tuyết Vi bị hỏi, trở tay không kịp, thực sự sửng sốt một hồi lâu, mới cười khổ lắc lắc đầu: "Cậu cảm thấy tôi và chú ba cậu còn có thể thế nào? Tôi không phải nói cho cậu rồi sao? Tôi cùng hắn đã nói rõ ràng sao? Hắn có vị hôn thê, tôi không ngốc đi làm kẻ thứ ba."
"Thật sự?" Hàn Thiên Lỗi vẫn là không yên tâm, vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, "Nhưng tôi cảm thấy như thế nào ấy, các người chỉ đơn giản có công việc thôi sao?"
"Ân." Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, thừa nhận, "Là có việc, anh ấy vì lần trước tôi đánh mất khóa bình an của ba anh, nên rất giận tôi, nói về sau đều không nghĩ lại sẽ nhìn thấy tôi."
Là như thế này sao? Hàn Thiên Lỗi nghi hoặc, ngày hôm qua chú ba rõ ràng bộ dáng vô cùng khẩn trương mang tuyết vi lên! Hắn trước nay cũng chưa gặp qua chú ba vì người nào mà như vậy. Bất quá...... Việc này vẫn là không cần nói cho tuyết vi, chú ba đã có Kiều Vũ Vi, không thể làm tuyết vi lại tâm tồn ảo tưởng với chú ấy!
"' khóa bình an' việc này, cô lý giải thích với chú ba đi! Cha tôi đối với chú ba, tuy rằng nói là anh em, nhưng kỳ thật càng giống phụ tử, hai người bọn họ tình cảm rất tốt, thời điểm ba còn sống, vẫn luôn rất thương yêu, coi trọng chú ba, cho nên......"
Đối với việc mất ' khóa bình an ', Hàn Thiên Lỗi không thể không vì cô mà nói với chú ba đôi lời.
"Ân, tôi nói, tôi không trách anh ấy." Nhạc Tuyết Vi nhẹ cười, cô là thật sự không trách Hàn Thừa Nghị.
"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, ' ẩn hồ ' bên kia còn có rất nhiều việc chờ tôi, tôi phải đi trước."
"ừ
"
Nhạc Tuyết Vi ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày này, vừa vặn Hàn Thừa Nghị vẫn luôn rất bận, ban ngày căn bản khôngcos thời gian ra không đi xem cô, vội làm việc xong,thời gian cũng đã là rạng sáng, Nhạc Tuyết Vi đã sớm ngủ rồi. Tới ngày thứ ba, tình hình của Nhạc Tuyết Vi không có gì đặc biệt , liền làm thủ tục xuất viện.
Bệnh viện là Nghê Tuấn chào hỏi qua, cho nên biết được Nhạc Tuyết Vi muốn xuất viện, liền lập tức đem tin tức này thông báo cho Nghê Tuấn.
Đang ở công ty mở họp Nghê Tuấn lập tức gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi.
"Uy? Nhạc tiểu thư, tôi là Nghê Tuấn."
"A...... Nghê tiên sinh." Nhạc Tuyết Vi nhận được điện thoại, có chút ngoài ý muốn, rồi lại ẩn hàm chờ mong, Nghê Tuấn gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là Hàn Thừa Nghị muốn tìm cô? "Ngài, ngài có chuyện gì sao?"
"Nhạc tiểu thư, cô hiện tại bệnh viện chờ một lát được không? Tam thiếu hai ngày này vẫn luôn rất bận, muốn đi thăm cô, nhưng mà không rút ra được thời gian, anh ấy hiện tại đang ở công ty họp...... rất nhanh là có thể kết thúc, nhạc tiểu thư, ngài từ từ hãy xuất viện được không? Tam thiếu có chuyện phải nói với cô."
Hàn Thừa Nghị muốn gặp cô? Có chuyện phải nói với cô? Nghe Nghê Tuấn nói, Nhạc Tuyết Vi dao động. Trên thực tế, cô cũng rất muốn...... Thấy anh, ngày đó buổi tối, bọn họ nháo đến như vậy , cách một buổi sáng, thái độ của hắn lại thay đổi, hiển nhiên là có chuyện muốn nói với cô.
Nghĩ như vậy, Nhạc Tuyết Vi đáp ứng liền: "Ân, tôi ở chỗ này chờ anh ấy."
Tắt điện thoại, Nhạc Tuyết Vi tâm tình trở nên nhẹ nhàng lên, chờ đợi tựa hồ rất lâu, nhưng chỉ cần có hy vọng, sẽ không sợ......
Mà Hàn Thừa Nghị ở bên này, hội nghị rốt cuộc kết thúc.
"Tam thiếu, ngài mau chạy đến bệnh viện đi! Nhạc tiểu thư xử lý thủ tục xuất viện...... Ngài yên tâm, tôi đã liên hệ với cô ấy, cô ấy đang chờ ngài." Hội nghị một kết thúc, Nghê Tuấn liền đem sự tình lập tức báo cáo cho Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị mày rậm một chọn, che dấu không được hưng phấn, mấy ngày liền tới mệt mỏi tựa hồ tại đây một khắc đảo qua mà quang...... Tiểu tuyết đang chờ hắn!
"Được, cậu ở lại xử lý việc còn lại, không cần đi theo tôi."
Hàn Thừa Nghị đem một đống việc đều ném cho Nghê Tuấn, chính mình xoay người đi nhanh về phía thang máy, xuống đến dưới lầu, tài xế đã chờ ở cửa.
"Đi bệnh viện......"
Mới vừa nói với tài xế xong, di động ở túi liền vang lên, hắn có chút hưng phấn móc ra tới, vốn dĩ cho rằng sẽ là Nhạc Tuyết Vi, nào biết nói móc ra tới vừa thấy, trên màn hình lại biểu hiện ' Kiều Vũ Vi '.
Hàn Thừa Nghị không tự giác nhíu mày, bất đắc dĩ ấn nghe: "Uy, vũ vi, chuyện gì? Anh hiện tại rất bận, em nếu là không có việc gì đặc biệt, anh làm xong rồi cho ngươi điện thoại nói sau nha?"
"Ô ô......" Điện thoại kia đầu lại truyền đến thanh âm Kiều Vũ Vi khóc thút thít, tiếp theo là cô ta hoảng loạn khóc lóc kể lể, "Anh bay giờ cũng có việc, em đây làm sao bây giờ? Ô ô...... ba mẹ em đều không ở nhà!"
Hàn Thừa Nghị vừa nghe Kiều Vũ Vi ở khóc, đột nhiên cứng còng sống lưng, môi mỏng nhấp thành một cái thẳng tắp, vội vàng hỏi đến, "Vũ vi em đừng khóc...... Xảy ra chuyện gì? Em như thế nào,ở đâu? Em đừng sợ, trong nhà như thế nào chỉ có một người? Rốt cuộc làm sao vậy? Chậm rãi nói!"
"Ô ô......" Kiều Vũ Vi chỉ là khóc, mơ hồ không rõ nói, "Ba mẹ đều đi ra ngoài, em không biết, bụng em đau quá, đau quá...... Anh rất bận, em đây làm sao bây giờ?"
"em đừng khóc, anh lập tức tới!" Hàn Thừa Nghị trấn an Kiều Vũ Vi, tắt điện thoại, nói với tài xế, "Đi đến nhà kiều hiệu trưởng! Mau!"
Tài xế sửng sốt, nghi hoặc xin chỉ thị: "Tổng tài, không đi bệnh viện sao?"
Hàn Thừa Nghị ấn đường nhíu chặt, đúng vậy, tiểu tuyết còn ở bệnh viện chờ hắn, hắn có thật nhiều lời muốn nói với cô, chính là...... Kiều Vũ Vi không thể mặc kệ! Lưỡng nan hết sức, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể cắn răng từ bỏ đi gặp Nhạc Tuyết Vi.
"Đi nhà kiều hiệu trưởng trước."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi.
"vâng?" Nhạc Tuyết Vi rất mau tiếp điện thoại, bởi vì chờ mong, tiếng nói có chút run rẩy.
"Tiểu tuyết, anh có chút việc đột xuất, em có thể chờ anh một lát được không?" Hàn Thừa Nghị trầm thấp tiếng nói khẩn cầu cô.
Nhạc Tuyết Vi không nghi ngờ gì, đi theo bên người anh lâu như vậy, tự nhiên biết anh có việc vội, vì thế đáp ứng liền: "vâng, không có việc gì, em không nóng nảy, anh làm nhanh xong lại đến đi!"
"Tiểu tuyết......" cô ngoan ngoãn như vậy, Hàn Thừa Nghị đột nhiên từ đáy lòng nảy lên một cổ tội ác, nhưng cho dù như vậy là tội ác, anh cũng không nghĩ buông tay! "anh rất nhớ em, có rất nhiều lời muốn nói cùng với em, em chờ anh, ngàn vạn không cần đi, nha?"
"...... vâng." Nhạc Tuyết Vi nắm di động, hồi lâu mới lên tiếng, gương mặt ngay sau đó nóng bỏng lên......
Hàn Thừa Nghị vội vàng đến tới Kiều gia, trong nhà quả nhiên chỉ có Kiều Vũ Vi. Kiều Vũ Vi một mình ở phòng khách trên sô pha, trên người còn ăn mặc áo ngủ, tóc rối bời khoác ở sau người, sắc mặt tái nhợt, đôi tay ôm bụng, ngũ quan thống khổ rối rắm thành một đoàn, cả người thoạt nhìn rất tiều tụy.
"Vũ vi? Vũ vi em làm sao vậy?"
Hàn Thừa Nghị bước nhanh đi đến sô pha ngồi xổm xuống, Kiều Vũ Vi vô lực loạng choạng đầu, lắp bắp nhìn Hàn Thừa Nghị, "Anh đã đến rồi? Em...... em,cái kia tới, ra thật nhiều máu, bụng đau quá, đau chịu không nổi!"
Này...... Loại tình huống này, Hàn Thừa Nghị trước kia cũng chưa từng xử lý quá, con gái trong thời điểm này hẳn là làm sao bây giờ?
Mặc kệ thế nào, xem Kiều Vũ Vi như vậy thống khổ, trước đưa cô đi bệnh viện nhìn xem đã!
"Đi, chúng ta đi bệnh viện."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị duỗi ra tay đem Kiều Vũ Vi ôm lên, lao ra sân, lên xe, phân phó tài xế: "Đi bệnh viện!"
"Thừa nghị, em đau quá, sợ quá!"
"Đừng sợ, anh sẽ không để em có việc gì đâu."
Kiều Vũ Vi khóc ở trong lòng Hàn Thừa Nghị, cố ý làm ra một bộ đau chết đi sống lại, lo lắng hãi hùng bộ dáng! Kỳ thật, tình huống của cô cũng không có nghiêm trọng như vậy, đau bụng kinh sao, nữ nhân hơn phân nửa sẽ có tật xấu, cô sở dĩ làm như vậy, là bởi vì Hàn Thừa Nghị trong khoảng thời gian này luôn là nói vội, không có thời gian gặp cô, cũng không biết là thiệt hay giả.
Vì thế, hôm nay Khang Tuệ Trân liền nghĩ ra kế sách như vậy. Cố ý lừa Kiều Vạn Đông cùng bảo mẫu ra ngoài, nói Kiều Vũ Vi dùng kế này thử xem Hàn Thừa Nghị......
Không nghĩ tới, như vậy thử một lần, Kiều Vũ Vi thực vừa lòng! Hàn Thừa Nghị quả nhiên là để ý cô, cho dù công tác bận rộn như vậy, vừa nghe đến cô có việc, lập tức không quan tâm đuổi lại đây, còn mang bộ dáng khẩn trương như vậy.
"Thừa nghị, anh đối em thật tốt."
Kiều Vũ Vi duỗi tay đem Hàn Thừa Nghị ôm lấy, Hàn Thừa Nghị không tự giác nhíu mày, đáy lòng thế nhưng đối với Kiều Vũ Vi lại sinh ra điểm bài xích.
Tới bệnh viện, Hàn Thừa Nghị ôm Kiều Vũ Vi trực tiếp đi khoa phụ sản, giống đau bụng kinh loại sự tình này, hẳn là đến khoa phụ sản đi? Điểm này thường thức, anh vẫn phải có.
"Thừa nghị, em sợ......" Tới phòng khám bệnh, Kiều Vũ Vi cầm tay Hàn Thừa Nghị không chịu thả lỏng.
"Nghe lời, đi vào cho bác sĩ nhìn xem, anh ở bên ngoài chờ em, không cần sợ, nha?" Hàn Thừa Nghị rất có kiên nhẫn khuyên giải an ủi Kiều Vũ Vi, từ ngữ khí, thần thái đến cử chỉ, tất cả đều không thể bắt bẻ, Kiều Vũ Vi lúc này mới buông anh ra vào phòng khám bệnh.
Mà lúc này, Nhạc Tuyết Vi bởi vì chờ Hàn Thừa Nghị, cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế liền ra phòng bệnh, ở bệnh viện tùy ý dạo, ai biết đi dạo, liền nhìn đến Hàn Thừa Nghị đi xe vào bệnh viện. Cô còn tưởng rằng anh là tới gặp cô, ai biết, anh cư nhiên ôm quần áo không chỉnh tề của Kiều Vũ Vi cùng xuống xe!
Vì thế, Nhạc Tuyết Vi liền đi theo phía sau, vẫn luôn nhìn đến Hàn Thừa Nghị đem Kiều Vũ Vi đưa vào khoa phụ sản phòng khám bệnh.
Giờ phút này, Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm phòng khám bệnh, trên mặt không còn vẻ tươi cười, nhẹ giọng thét lên: "Hàn Thừa Nghị......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro