phòng 306 end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa than vãn, bỗng dưng có một bàn tay mát lạnh vuốt ve từ sau gáy ra đến mặt của Đạt. Thế nhưng có lẽ vì bàn tay đó quá thon thả và mềm mại, cho nên nó khiến cậu lúc đó chỉ biết nhắm nghiền mắt mà cảm nhận cái sự đê mê khó tả, đôi tay vụng về ấy cứ mơn trớn quanh người Đạt mà không dừng lại ở một điểm nào, cho đến khi nó sắp chạm đến ngực cậu thì bất thình có tiếng đồ rơi vỡ.

Tiếng động lớn đó làm cho cậu thanh niên trẻ giật mình, vội choàng người dậy, đưa đôi mắt nhìn bao quát khắp cả ngôi nhà mình. Lật đật cầm lấy một cây nến đã cắm ngược trên đáy của một cái cốc trà nhỏ, Đạt vừa lia ngọn nến vừa liếc mắt nhìn xung quanh, khi đi đến gian bếp thì mới thấy dưới đất có một chiếc gương bị vỡ tan nát. Đạt đứng đó quan sát mọi thứ xung quanh một hồi lâu, vì trong tâm trí cậu vẫn còn hoang mang trước sự xuất hiện đột ngột của một cái gương cũ kĩ trong gian bếp, đêm đó trông thật quỷ dị. Cố gắng lấy hết can đảm, đặt ngọn nến xuống, nhặt lấy những mảnh gương vỡ, ánh đèn yếu ớt của ngọn nến vừa đúng lúc cũng bị một cơn gió lạ thổi tắt mất.
Giờ đây, bao quanh Đạt chỉ toàn là một màu tối đen như mực, cậu cố gắng mồi lửa cho cây nến vừa nãy. Chiếc bật lửa cứ ì ạch mãi mà chẳng chịu cháy, thế nhưng đâu đó trong ngôi nhà, Đạt lại thấy rợn người khi đôi tai của mình bắt đầu nghe thấy những tiếng hơi thở dồn dập nhưng lại đứt quãng.

Phía sau một tiếng thở than dài da diết là tiếng của một cô gái trẻ khóc thút thít, nghe như cô ta đang hiện diện ngay trong căn phòng ba lẻ sáu mà Đạt đang ở vậy. Tiếng khóc rên như xé tan cõi lòng, lẩn khuất trong đó lại có sự ma quái nào đó mà chính người thanh niên trẻ tuổi như Đạt cũng phải rùng mình.

"Chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng thế này? Không… không phải mình nghe lầm chứ!"

"Ting tong… ting tong"

Trong khi vẫn còn đang hoang mang, thì tiếng chuông điện thoại của Đạt để ngoài phòng khách vang lên, cậu vội bỏ lại tất cả, men theo vách tường mà lần mò ra khỏi căn bếp. Ra tới nơi, cậu vẫn thấy chiếc điện thoại còn sáng đèn, nhưng trên điện thoại lúc này lại hiện lên dòng thông báo của một cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm.

Con số trong chiếc điện thoại hoàn toàn là một số máy lạ lẫm không nằm trong danh bạ của Đạt.

Ngồi bần thần được một lúc sau, thì điện thoại của cậu thanh niên trẻ lại tiếp tục reo lên liên hồi, vẫn là số máy khi nãy. Nhưng lần này lại là một tin nhắn thoại, cậu vừa run run cầm chiếc điện thoại, vừa do dự mở đoạn tin nhắn ấy lên, chưa bao giờ Đạt thấy mình gan dạ như bây giờ, mồ hôi sớm đã thấm đẫm trên khuôn mặt thanh tú của cậu tự bao giờ, ngồi trên bộ ghế giữa nhà, cậu cẩn thận đặt điện thoại lên bàn và bật đoạn tin nhắn thoại vừa nhận được lên, tiếng tim lúc đó của một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi một mình giữa căn phòng quạnh quẽ được bao trùm trong bóng tối khó lòng mà ổn định được như bình thường được. Cậu vẫn cố chăm chú lắng nghe đoạn tin nhắn.

"Chạy mau đi!... chạy khỏi nơi đó đi… cha… chạy…. Đi… đi…"
Giọng của một cô gái trẻ cứ thều thào câu nói đó một cách đáng sợ.

- Nhưng mà chạy đi đâu đây? Chạy khỏi cái gì?

Đoạn cuối cùng của tin nhắn thoại lúc đó cũng vang lên rồi tắt ngấm:

"Nó đang ở phía sau cậu,... cậu… không thoát được rồi"

Vừa nghe đến đây, chàng trai trẻ bắt đầu cảm giác được rằng đang có ai đó ở phía sau nhìn mình thật sự, cái cảm giác lạnh sống lưng cũng dần dần kéo đến. Chỉ khi vừa quay mặt lại nhìn sâu vào trong góc tối u ám của căn phòng Ba Lẻ Sáu, cậu mới loáng thoáng thấy một bóng người đang ngồi khóc vật vã, một cô gái với mái tóc dài quá nửa lưng, mặc một bộ áo dài trắng toát nhưng đã sớm ngả màu vì có lẽ nó đã quá cũ so với bây giờ.

"Không… đừng mà… đừng lại gần tôi!..."

Tiếng la thất thanh xé tan màn đêm tĩnh lặng vang lên khắp cả căn phòng Ba Lẻ Sáu, thế nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng la của Đạt cả, chẳng một ai có thể cứu cậu khỏi hoàn cảnh đó được nữa.
Đội chân dài nõn nuột bắt đầu chìa từ trên trần nhà xuống gần chỗ chàng thanh niên trẻ đang ngồi bệt dưới sàn nhà thở hổn hển. Cậu từ từ đưa đôi mắt sợ sệt nhìn lên từ đôi chân đó, thì mới nhận ra rằng giữa gian nhà là xác của một cô gái trẻ đang treo cổ lơ lửng trong bộ áo dài trắng khi nãy.

"Tôi đã nói với cậu rồi mà…! Sao lại không tin tôi chứ?..."

Đâu đó trong căn phòng Ba Lẻ Sáu, tiếng của bà cụ lúc còn ở trước cửa phòng mà Đạt gặp được vẫn còn vang vọng đến tai của mình, không ai biết được chàng trai trẻ sau đêm đó sẽ ra sao cả, tuy căn phòng vẫn được khóa kín, nhưng mỗi đêm đều có người nghe thấy tiếng than vãn của chàng trai cuối cùng bước vào nơi đó.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro