tiếp c11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, sự tối tăm của nó càng đáng sợ.

Có tiếng chân chập chạp lê bước ở đầu hành lang, giống như tiếng bước chân đi sền sệt của người ốm đang đến gần.
Tim đập thình thịch, tay run bắn, cô quên cả việc gọi hồn. Một thứ mùi như tiền giấy đã đốt thoảng qua mũi cô. Hắc Bảo bỗng nhảy phắt lên bàn trang điểm, mắt nhìn chằm chặp vào cánh cửa. Trong con mắt màu hồng phấn của nó, cô nhìn thấy một bóng người đang chầm chậm đi vào.

Đúng là bà lão trong di ảnh đặt ở linh đường, Tần Cẩm đã gọi được bà đến, cô sợ hết hồn. Bà cụ ở trong gương, đầu đội khăn trắng giống như khi còn sống vẫn cúi thấp, không nhìn thấy mắt đâu. Khuôn mặt già nua đang nhai một cái gì đó, quai hàm cứ giật giật.

Bà lão giơ bàn tay khô như củi ra, nói vọng lại từ phía sau:
- Trả lại cho ta!
Tuy sợ hết hồn, song cô vẫn nắm chặt chiếc lược, dùng nốt chút lý trí còn sót lại, cô hỏi bà lão:
- Tấm vải đỏ là thế nào? Tôi cần phải làm gì bây giờ?
Bà lão trong gương đứng sau cô, không để ý đến những gì cô nói, bà tiến thêm một bước, nhắc lại:
- Trả lại cho ta!

Khoảng cách giữa bà và cô rất gần, đủ để cô nhìn thấy bà rõ hơn qua mặt gương mờ ảo. Bà đang cầm trong tay loại nến Nguyên Bảo màu đỏ; thứ bà đang nhai cũng chính là loại nến đó.
Cô càng sợ hơn. Bà già giơ tay ra từ phía sau vai cô để giật lại chiếc lược.
Chính trong lúc này, cô thấy gương mặt bà già hốt hoảng giống như đang nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ vậy. Bà thét lên một tiếng "Ca Băng" rồi biến mất.

Tần Cẩm đứng dậy, cô muốn tìm lại linh hồn của bà lão. Nhưng phía sau cô không có ai nữa. Cô thắc mắc không biết cái gì đã khiến linh hồn bà lão sợ đến thế? Chẳng lẽ là Hắc Bảo ư?
Cô lại ngồi xuống, tiếp tục chải đầu để gọi hồn bà lão. Đúng lúc này, cô lại phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn cả việc nhìn thấy hồn bà lão.
Ở trong gương lúc này không phải là bóng của cô.

Mọi vật trong gương vẫn y nguyên, chỉ có khuôn mặt của cô là thay đổi.
Trong gương là một cô gái, nhưng không phải là cô. Tần Cẩm sờ vào khuôn mặt mình, cô gái trong gương cũng làm như vậy. Cô gái đó khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú, lông mày lá liễu, đôi mắt bồ câu, nói tóm lại cô ta rất xinh đẹp.

Tần Cẩm đứng bật dậy, cô tưởng mình hoa mắt. Cô bước lại gần chiếc gương thì phát hiện cô gái tươi tắn kia không phải là mình. Đột nhiên, cô gái trong gương không cười nữa, cô ta lấy chiếc lược khoét mắt mình ra. Tần Cẩm hét to rồi lùi lại phía sau. Lúc này cô gái đó đã khoét xong, máu tươi trào ra.
Tần Cẩm nhìn thấy mặt gương đang phẳng bỗng chốc rung lên rồi rạn nứt, từ chỗ kẽ nứt chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như máu.

Mùi máu tươi quen thuộc lại ngập tràn căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro