tiếp c13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay đầu lại cô thấy Hắc Bảo đang ngồi trên bục cửa sổ nó xù lông lên cứ như đang chuẩn bị chiến đấu với vật gì ngoài cửa vậy. Hắc Bảo đã không thể lo nổi cho cô nữa rồi. Cô nghẹt thở. Tiếng khóc của đứa bé đó càng lúc càng gần cô hơn.

Cô sợ đến cứng cả người lại, muốn đứng dậy mà chân bủn rủn không nhấc lên nổi.
Đứa bé đó từ từ ngẩng đầu lên.
Cô đã nhìn thấy mặt đứa bé. Nó khoảng ba, bốn tuổi. Điều đáng sợ nhật là máu đang chảy ròng ròng từ hai hốc mắt nó. Nó không có mắt. Mắt của nó đã bị ai đó móc ra. Máu tươi đang chảy xuống mặt nó, chảy cả vào tay cô.

Rồi đứa bé đó bắt đầu cựa quậy. Nó quay cổ đúng một vòng 360º nhưng người không hề động đậy. Con ma nhỏ nhìn cô rồi cất tiếng: "Chị ơi, hừ hừ hừ, mắt em đau quá, chị có thể cho em mượn mắt của chị được không?"
Nó nhoài người lên, mặt nó vẫn đối diện với cô. Cô không dám nhìn nó qua màn hình vi tính nữa bởi nó sắp tới gần mắt cô; cái lưỡi đó thè ra như muốn liếm con mắt của cô.

- Chị à, em cần có mắt.
Khoảng cách giữa cô và nó đã gần tới mức cô cảm nhận được sự ướt át của lưỡi nó cứ lướt qua lướt lại trước mắt cô. Cô gần như tuyệt vọng hoàn toàn.
Mí mắt cô đau nhói, có lẽ con ma nhỏ đã bắt đầu hành động rồi.

Chính trong lúc này mọi sức ép đều giảm đi, ánh sáng đã tắt từ lâu bỗng rọi vào mặt cô. Cả người cô lại bừng lên sức sống mãnh liệt.
Cô nhìn thấy trong màn hình máy tính một người đang lơ lửng trong không trung.

Nhìn thấy người đó, niềm hy vọng hiện ra trong mắt cô.
Đó là Kha Đạo - ông của Kha Lương. Hai tay ông chắp lại, trên ngực ông là một tấm bùa. Dáng vẻ khua tay của ông rất sành điệu. Chính ông đã đuổi con ma nhỏ kia, chính ông đã cứu cô thoát chết.

Ông bay lại gần rồi thân mật nói với cô:
- Sư muội à, thật vui được gặp em.
- Ông à, cháu không phải sư muội của ông.
Cảm giác phải gọi một người trẻ trung, đẹp trai như Kha Lương bằng ông chẳng dễ chịu chút nào. Cô thấy ánh mắt của ông trẻ kia cũng rất phong tình. Đúng là ông nào cháu nấy. Cô cảm thấy ấm ức trong lòng.
- Sư muội, muội vẫn còn giận sư huynh à? Lúc trước muội bỏ đi, huynh và sư phụ rất đau lòng. Huynh và sư phụ không trách muội đâu. Vì sao muội bỏ đi vậy?
Tần Cẩm thắc mắc lẽ nào ma cũng bị thần kinh ư?
- Sư muội à, mỗi ngày sư huynh chỉ được xuất hiện trên dương gian một lần, mỗi lần chỉ kéo dài ba phút. Sư huynh vừa tới đúng lúc muội gặp nguy hiểm; bây giờ muội kể cho sư huynh nghe đầu đuôi câu chuyện đi!
Ba phút nhanh chóng trôi qua, trước lúc biến mất ông nói với cô:
- Sư muội hãy đến thư viện lớn nhất thành phố này rồi tìm quyển Lời nguyền toàn tập, tìm mục từ Ca Băng, trong đó sẽ có đáp án. Sư muội phải tìm được nó; nhưng phải cẩn thận đấy; xung quanh sư muội đầy rẫy những nguy hiểm. Sư muội phải nhớ đi cùng Kha Lương đấy nhé!
Ông trẻ dần tan biến trong không trung.
Tần Cẩm hờn dỗi, một ngày xuất hiện ba phút, chẳng bõ chút nào!
Đêm hôm đó cô trằn trọc mãi, sau mệt quá, không biết thiếp đi từ lúc nào. Hắc Bảo vẫn đang trông nom cô.
Trời vừa sáng, cô liền chạy đi tìm Kha Lương, gọi điện cho anh thì chỉ nghe thấy một giọng nói mệt mỏi:
- Tần Cẩm à, em cứ chờ anh ở nhà, chốc nữa anh qua.
Một lúc lâu sau mới thấy chuông cửa, chạy ra mở cửa thấy Kha Lương áo quần xộc xệch, thở phì phò cứ như bị chó dại đuổi vậy.
- Anh làm sao thế?
- Mẹ anh thả rất nhiều mèo ở trước cửa. Lúc anh xông ra ngoài tí nữa bị dị ứng. Bà ấy thật ghê gớm! Nhưng bà đã nhầm, cho dù bà có sử dụng chiêu này đi nữa thì anh vẫn trốn ra ngoài được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro