Chap 4: Thi cuối kỳ năm nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồi OK! Đi thôi!"

Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi, giờ là lúc mọi thứ được quyết định.

"Chị hai thi tốt nhé!"

"À, cảm ơn em, chị đi đây!"

"Vâng, chị đi cẩn thận!"


Tôi được xếp vào một phòng khác thay vì là phòng học của tôi. Trùng hợp là Takeshi cũng thi ở phòng tôi.

Tiếng chuông ren.

"Bắt đầu làm bài!"

Tôi lật đề lên rồi bắt đầu cầm viết làm bài. Sử dụng hết một trăm phần trăm não bộ để làm nhưng thật ra là tôi chả làm được bao nhiêu.

Mười lăm phút trôi qua và tôi chỉ mới làm được vài câu.

Vì là bài thi môn toán nên đối với tôi nó có hơi căng thẳng nhưng dù sao thì tôi cũng đã rất cố gắng ôn tập, không thể để công sức mấy tuần nay đổ sông đổ biển được.

Làm được một lúc thì não tôi tê liệt hẳn, chỉ còn lại mấy câu khó nên tôi quyết định buông xuôi rồi gục xuống bàn.

Tôi liếc mắt nhìn qua cửa sổ, đối diện là ngọn núi đó, nhưng nó quá xa tôi không thể thấy cánh cổng.

Tôi vẫn luôn tò mò về cánh cổng đó, về cái thế giới mơ ước mà người ta vẫn thường nói.

Reng.

"Hết giờ làm bài!"

Tiếng chuông đánh thức tôi khỏi những suy nghĩ, kéo tôi về thực tại.

Sau khi ra khỏi phòng thi, Takeshi chủ động lại bắt chuyện với tôi.

"Nè Taiyo, cậu làm được bài không đó"

"Tớ cũng ổn thôi, làm được hết những gì cậu đã hướng dẫn đó!"

"Ừm! Vậy thì tốt rồi! Cậu chuẩn bị cho môn tiếp theo đi."

"Um!"

Sau giờ giải lao ngắn, tôi quay lại phòng thi và thi môn tiếp theo.

Ngồi trong phòng thi, mắt tôi vẫn hướng về phía ngọn núi, tôi vẫn đang không ngừng nghĩ về nó.


Môn thi cuối cùng của ngày đã kết thúc, tôi về cùng Takeshi và Anzu.

Trên đường về bọn tôi nói rất nhiều về những câu hỏi của bài thi hôm nay, để rồi tôi phát hiện ra rằng đáp án của tôi khác hoàn toàn so với Takeshi vầ Anzu.

"Toang rồi..."


Về đến nhà tôi liền phóng thẳng vào phòng rồi ngồi vào bàn học mãi cho đến khi tôi ngủ quên trên đó.

Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán, tôi lại thức dậy vào cái giờ mà mọi người đang trên đường đi đến trường.

Tôi tự hỏi tại sao lại không thấy em ấy gọi mình, rồi tôi bắt gặp em ấy ngủ trên sofa cùng với cuốn vở trên mặt và một lời nhắn trên bàn.

"Em có để pudding trong tủ lạnh, đêm có đói thì chị cứ lấy nhé. Cần gì cứ gọi em nếu em đang ngủ."

Mai là em ấy thi rồi, thấy thế tôi cũng không gọi em ấy dậy nữa.

Sau một loạt các thao tác chuyên nghiệp của một đứa hay trễ học, tôi đã kịp thời đến trường và vào phòng thi.

Ngày thi thứ hai, hôm nay có vẻ như tôi làm bài khá tốt.

Trưa trên đường về tôi có rủ Takeshi và Anzu đi ăn ở một quán ăn nhỏ mới mở ẩn gần nhà tôi.

Lúc sáng lúc tôi đang tức tốc chạy đến trường thì tôi có chạy ngang một quán sushi truyền thống mới khai trương và rất đông khách nên tôi định sẽ đi ăn thử.

Sau khi ăn xong thì đã là 5 giờ hơn, tôi mua một phần cho em gái tôi rồi chúng tôi nhà ai nấy về.

"Chị về rồi đây!"

...

"Em có muốn ăn sushi không?"

...

"Hể? Chuyện gì vậy nhỉ?"

Căng nhà yên lặng lạ thường, chỉ có tiếng nước chảy ở bồn rửa

Tôi bước chậm rãi và thận trọng vào nhà, tôi đã nghĩ nhà mình có trộm cho đến khi tôi thấy em mình nằm la liệt trên sàn.

"Oi!"

"Dậy đi, em làm sao thế!?"

"À... chị về rồi à?"

"Em... đang nấu cơm thôi..."

"Này!? Em sao thế?"

Tôi đưa tay lên vén mái rồi đưa trán tôi chạm vào trán em ấy.

Em ấy đã sốt rồi, trán em ấy rất nóng nhưng tay và chân thì lạnh cóng.

Tôi đưa em ấy vào phòng rồi chăm sóc, do là tối qua, em ấy vì lo lắng cho tôi nếu tôi thức dậy giữa đêm vì đói, lại sợ tôi gọi em ấy không nghe nên em ấy đã ngủ ngoài sofa phòng khách, thêm cả việc đã thức khuya nhiều ngày thành ra như vậy.

Tôi đo nhiệt độ rồi dán miếng hạ sốt cho em ấy. Có vẻ em ấy bị sốt khá nặng, 39.5 độ C.

Tôi vừa lau người bằng khăn ấm cho em ấy vừa suy nghĩ lung tung rồi tự trách bản thân.

"Giá như hôm nay mình không đi ăn, giá như mình về sớm một tí, giá như..."

Thấy tôi như vậy nên em ấy chủ động an ủi.

"Không sao đâu chị à. Mà chị có mua sushi cho em đúng chứ? Để em ăn cái đó là được rồi."

"Không, chị sẽ nấu cháo cho em, em nằm một chút đi."

Em ấy ngạc nhiên khi nghe tôi nói thế, mà cũng phải thôi, đó giờ tôi chưa từng vào bếp để nấu cho em ấy ăn lần nào, chỉ có em ấy nấu cho tôi thôi.

Tôi đã rất chật vật để làm cháo cho em ấy, làm cháo thì dễ rồi, nhưng còn trứng và thịt thì không.

Thịt bằm tôi làm trông không khác gì thịt viên, trứng thì tôi lột vỏ mạnh đến mức làm nó nát ra luôn.

Tôi tự chê trách chính mình, nhưng em ấy thì nhìn vui lắm.

"Cảm ơn chị!"

"Um, ngồi dậy đi, để chị đút cho."

Tôi đỡ em ấy dậy, chèn gối vào lưng cho em ấy ngồi rồi cầm chén lên, múc từng muỗng nhỏ, cẩn thận thổi cho bớt nóng rồi đút cho em ấy.

"Nào, aaaaaa."

"Mồ... em đâu có phải con nít đâu."

"Hì hì."

"Nè chị."

"Hửm? Em gọi chị à?"

"Không có gì đâu. Chỉ là... em yêu chị."

Đã lâu rồi tôi mới nghe được em ấy nói như vậy, hoặc là tôi có quá ít cơ hội để nghe em ấy nói.

Câu đó làm tôi ấm lòng lắm.

"Rồi rồi, chị biết rồi, ăn đi rồi nghỉ ngơi nè."

"Chị chăm sóc em như vậy rồi còn kỳ thi ngày mai thì sao?"

"Không sao đâu, chỉ cần em khỏe là được rồi, chị ổn mà."

"Em mà khỏe nhanh là chị được nhờ lắm!"

"Hì" Em ấy cười một cách dịu dàng và ấm áp.

"Em biết rồi"

Sau khi em ấy ăn xong, tôi nhẹ nhàng đỡ em ấy nằm xuống rồi ra ngoài để rửa chén rồi dọn lại những thứ bừa bộn của tôi.

Trong khi dọn tôi có thấy một vài giọt chất lỏng màu là đỏ, tôi cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là do lúc té em ấy làm rơi chai tương cà hay tôi đã làm rơi gì đấy thôi.

Đem đồ đi giặt xong thì tôi lấy sách sang phòng em ấy học, chỉ là tôi hơi lo lắng thôi, nhưng cũng vì em ấy đã làm như thế này cho tôi nên tôi cũng muốn làm lại.


"Nè chị à...! Trời đã sáng rồi đó!"

Em ấy lại là người gọi tôi.

"Chuông báo thức của em gọi mà chị không nghe, em gọi chị mới nghe."

Kì lạ thật đó, người nằm trên giường lại gọi người ngồi trên ghế dậy.

"Em nghỉ ngơi tiếp đi, chị đi thi đây, hôm nay chị sẽ về sớm."

"Vâng! Chị đi cẩn thận!"


"Nè Sizune, sao trông cậu xanh xao thế, ngủ không đủ giấc à?"

"Hể? Nhìn tớ giống vậy lắm sao?"

"Ờ. Bộ có chuyện gì sao?"

"Ờm, em tớ mới bị sốt hôm qua, cũng nặng lắm."

"Thật hả!? Trưa nay tớ qua thăm em ấy nhé?"

"Ừm."


Tôi ngồi trong phòng thi nhưng tâm trí thì đang ở nhà. Tôi không khỏi lo lắng cho em ấy.

Thi xong thì Takeshi cũng biết tin nên cậu ấy cũng muốn đi cùng. Tôi thì không sao, nhưng liệu em ấy có khó chịu không? Vì nó là đứa mà sẽ chấp nhận nhịn nhục mọi thứ để làm người khác vui mà.


"A, chị về rồi à? Còn cả cả Takeshi-senpai và Anzu-senpai nữa!"

"Em đang làm gì vậy!? Sao không nghỉ ngơi đi mà lại xuống bếp nữa rồi?"

Tôi chạy lại dìu em ấy lên sofa, vừa đi vừa phàn nàn.

"Em còn sốt đó, sao không nghỉ ngơi một chút đi. Mồ! Không cần lo cho chị đâu. Lo cho em kìa, em còn phải học để thi lại nữa đó!"

"Nhưng mà-"

"Không có nhưng, hôm nay có Anzu và Takeshi tới thăm nên em cứ nghỉ ngơi đi."

"Không như chị, Anzu biết nấu ăn đó."

"Hể? Tớ á? Tớ có biết đâu?"

"Hả?"

"Hay để tớ nấu cho?"

"Takeshi biết nấu ăn á hả?" Tôi nghe mà không khỏi ngạc nhiên.


Tôi để Anzu nói chuyện với em ấy rồi vào bếp phụ Takeshi những gì có thể làm.

Sau một hồi  thì đã chuẩn bị xong bữa ăn, tôi dọn ra rồi cả bọn cùng ăn.

"Um! Ngon ngắm ó Chachechi!"

"Mồ chị à! Ăn xong rồi hãy nói."

Em ấy cằn nhằn như vậy khiến tôi yên tâm lắm. Vì có vẻ em ấy đã khỏe lại nhiều rồi.

Tôi và mọi người vừa ăn vừa xem tin tức.

"Vừa mới đây, cảnh sát đã tìm được người đàn ông mất tích trên núi. Đã mấy tháng kể từ khi anh ấy mất tích không một dấu vết, giờ đây lại xuất hiện dưới chân núi với một trạng thái đờ đẫn, mệt mỏi, không còn sức sống..."

Tin tức này vừa hay đã chạm trúng vào dây thần kinh tò mò của tôi.

"Gì đây? Vụ gì nữa đây!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro