Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Minh Chiêu rất hứng thú với vai phản diện kia.

Tuy rằng Ngọc Minh Trạch nói luôn mồm, vẫn luôn nói nam chính bộ phim này lấy nguyên mẫu từ y. Nhưng Diệp Minh Chiêu hiểu rõ nhất, cái hình tượng nam chính thiên chân, thiện lương, chính trực, thông tuệ trong lòng Ngọc Minh Trạch, chẳng qua là sự giả dối Diệp Minh Chiêu tỉ mỉ tạo ra cho cậu ta xem. Y diễn cũng đã mười mấy năm, không cần thiết phải tiếp tục diễn trước màn ảnh.

So ra, Diệp Minh Chiêu đối với nhân vật phản diện nam hai sống trong khu ổ chuột, dùng hết tất cả cơ hội để có thể vươn lên đứng trên đỉnh cao càng thấy hứng thú hơn.

Mở màn câu chuyện nam chính từ nước ngoài công tác trở về phát hiện tài xế taxi giống hắn như đúc. Vì muốn tạo bất ngờ cho vị hôn phu, nam chính nói muốn đổi quần áo cho tài xế, để tài xế thay thế thân phận của mình đi gặp hôn phu. Nếu tài xế taxi thành công lừa gạt được hôn phu của hắn, nam chính sẽ thưởng cho tài xế hai vạn.

Hai người nhanh chóng thay đổi quần áo, tài xế taxi trang điểm thành nam chính đi gặp vị hôn phu, lại không ngờ gặp tình cảnh vị hôn phu đang ngoại tình với bạn tốt của mình. Hai người dưới tình thế cấp bách, cùng xông lên đánh tài xế taxi đang sắm vai nam chính, không cẩn thận đẩy tài xế taxi ngã lăn ra đất, đầu đụng góc bàn, máu tươi chảy đầy đất.

Vị hôn thê cùng tình nhân thấy thế, đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền muốn giết người diệt khẩu. Thời khắc mấu chốt, cha mẹ nam chính tìm tới cửa, lập tức phát hiện con trai mình nằm dưới đất không dậy nổi, vội vàng đưa người đến bệnh viện.

Mà lúc này, nam chính đang thay thế thân phận tài xế cũng gặp rắc rối, hắn bị một đám đòi nợ đuổi theo thúc giục trả tiền. Lúc này mới biết cha của tài xế này đánh bạc rượu chè nợ nần rất nhiều. Nam chính đương nhiên không muốn quản chuyện này, cũng nói với đám đòi nợ mình không phải tài xế kia. Lại bị đám đòi nợ tưởng rằng muốn quỵt nợ, đánh nam chính tơi bời. Trong đó có một cây gậy đánh trúng sau đầu nam chính, nam chính sau khi tỉnh lại liền mất trí nhớ.

Bên kia, tài xế thức dậy xong lặng lẽ chuồn khỏi phòng bệnh, về đến nhà mới phát hiện nam chính vậy mà mất trí nhớ. Đã sớm chán ghét cuộc sống lận đận làm tài xế đột nhiên nảy ra cái ý tưởng, hắn sẽ thế chỗ của nam chính mất trí nhớ, trở lại bệnh viện tiếp tục làm con nhà giàu!

Diệp Minh Chiêu muốn diễn, chính là tên tài xế taxi này.

Ngọc Minh Trạch có chút khó xử nhìn Diệp Minh Chiêu. Cậu cho rằng, nhân vật này hoàn toàn trái ngược với Diệp Minh Chiêu. Diệp Minh Chiêu ôn hòa, thiện lương, chính trực, thấu hiểu, không tranh không đoạt, thích giúp đỡ mọi người, tựa như một viên ngọc có thể phát sáng ở bất cứ đâu.

Mà vai phản diện này thế nào? Cố chấp, âm u, tham lam, điên cuồng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, càng về sau càng trở lên điên rồ.

"Cậu có phải chưa đọc đến đoạn sau đúng không? Vai phản diện này về sau vô cùng tệ, cậu căn bản diễn không được." Ngọc Minh Trạch ý đồ muốn đánh mất cái ý niệm này của Diệp Minh Chiêu: "Vai phản diện này ở kết truyện, vì muốn bá chiếm gia sản nhà nam chính, thậm chí thuê người bắt cóc cha mẹ nam chính. Còn ám chỉ bọn bắt cóc giết con tin, lại nói dối nam chính rằng cha mẹ của nam chính bị bắt cóc giết hại. Hắn còn hợp tác với vị hôn thê của nam chính, muốn giết nam chính diệt khẩu......"

Thời điểm Ngọc Minh Trạch tạp ra nhân vật này, chính là vì muốn làm nổi bật sự quang minh lỗi lạc và thiện lương của nam chính. Cho nên cậu miêu tả vai phản diện này cực kỳ hung ác, phát rồ, cố tình lại để hắn có cùng khuôn mặt với nam chính thuần lương vô hại.

Kiểu này có thể mô tả rõ sự tương phản cũng như làm nổi bật được nhân vật, Ngọc Minh Trạch tính mời diễn viên có kinh nghiệm tới diễn. Mà Diệp Minh Chiêu trước nay chưa từng tiếp xúc với đóng phim, cũng không phải kiểu tính cách của y, y sao có thể diễn kiểu vai phản diện phát rồ vậy được?

Lại nói mặc dù có thể diễn tốt nhân vật này, đối với hình tượng của Diệp Minh Chiêu cũng không có chỗ nào tốt. Hơi chút vô ý, có khi còn phản tác dụng. Nếu bạn tốt đã muốn đi trên con đường trở thành diễn viên, Ngọc Minh Trạch đương nhiên muốn giúp Diệp Minh Chiêu rải một con đường, cho nên để Diệp Minh Chiêu diễn nam chính đúng với con người y, mới là lợi ích hoá lựa chọn lớn nhất.

Ngọc Minh Trạch tận tình khuyên bảo, cật lực khuyên Diệp Minh Chiêu thay đổi ý định. Diệp Minh Chiêu lại chỉ ôn hòa cười: "...... Để tớ thử một lần được không?"

Ngọc Minh Trạch: "......"

*

Phố điện ảnh Hàng Châu, trong một khách sạn ——

Diệp Minh Chiêu và Ngọc Minh Trạch mới vừa xuống máy bay đã vội vàng đến nơi phỏng vấn của đoàn phim 《 Vương tử ăn xin 》. *phim nghe tên hèn vc :))*

Cả hành lang đều là diễn viên tới thử vai, Ngọc Minh Trạch mang theo Diệp Minh Chiêu đi tới cửa, trợ lý nhỏ đang đứng dựa vào cửa ngáp liền nhanh chóng đứng thẳng thân thể: "Ngọc tổng."

Ngọc Minh Trạch: "Tới hết rồi?"

Trợ lý gật gật đầu, vừa muốn nói cái gì, Ngọc Minh Trạch chỉ vào phòng, lại hỏi: "Bắt đầu rồi?"

Trợ lý vội vàng đáp: "Vừa mới bắt đầu. Hiện tại đang thử vai nam chính."

Ngọc Minh Trạch quay đầu nói nhỏ với Diệp Minh Chiêu: "Cậu tạm thời ở bên ngoài chờ tớ một lát."

Nói xong, Ngọc Minh Trạch đẩy cửa vào. Trong phòng ngồi một loạt người, đều là người chủ chốt trong đoàn làm phim《 Vương tử ăn xin 》. Ở giữa còn đứng một diễn viên đang thử vai nam chính, nhìn thấy Ngọc Minh Trạch nửa đường đi vào, không biết làm sao liền dừng diễn.

Ngọc Minh Trạch liếc nhìn đối phương một cái: "Cậu cứ tiếp tục diễn, không cần để ý đến tôi."

Nói xong cậu đi thẳng đến bên cạnh đạo diễn ngồi xuống. Kiên nhẫn chờ đối phương diễn xong, mới hạ giọng, thì thầm nói với đạo diễn: "Đạo diễn Tề, tôi giới thiệu cho ông một người, chốc nữa cậu ấy muốn thử diễn nam hai."

Ngọc Minh Trạch là biên kịch bộ phim này, cũng là nhà làm phim. Hắn muốn nhét người vào đoàn làm phim, đạo diễn Tề chỉ khẽ nhíu mày, lại không dám cự tuyệt, nhàn nhạt nói: "Người cậu xem trọng, nhất định diễn không tồi."

"Chỗ nào nha!" Ngọc Minh Trạch cười khổ một tiếng, lắc đầu: "Tôi muốn để cậu ấy diễn nam chính, cậu ấy lại một hai phải đòi diễn nam hai. Chốc nữa ông giúp tôi, chọn cho cậu ấy đoạn khó một chút."

Đạo diễn Tề kinh ngạc liếc nhìn Ngọc Minh Trạch một cái.

Nam diễn viên vừa biểu diễn cũng nhận ra Ngọc Minh Trạch, kích động mở miệng: "Ngài có phải là thầy Ngọc không ạ? Tôi rất thích bộ 《 Chuyện xưa trong gió 》 cùng 《 Giọng hát bi ai dưới ánh trăng 》 của ngài, lần này may mắn có thể vào thử vai trong 《 Vương tử ăn xin 》, nguyện vọng lớn nhất của tôi là gặp được thầy Ngọc. Ngài có thể ký tên cho tôi được không ạ?"

Ngọc Minh Trạch đầy đầu đều nghĩ cách khiến Diệp Minh chiêu từ bỏ ý nghĩ diễn nam hai, căn bản không nghe rõ nam diễn viên kia nói gì. Nghe vậy cũng chỉ qua loa gật gật đầu, thuận miệng nói: "Cảm ơn sự yêu thích của cậu. Người tiếp theo."

Khuôn mặt hưng phấn của nam diễn viên hơi cứng lại, không đợi trợ lý đứng một bên đuổi đi, lại nói thêm: "Tôi tên Sở Thanh Dật, là học sinh khoá 13 khoa tài chính đại học Tân Hải. Lần này tôi tới thử vai nam chính của bộ《 Vương tử ăn xin 》, chính là vì cảm thấy nhân vật này với tôi có điểm tương đồng......"

Ngọc Minh Trạch nghe nam diễn viên tự báo danh là sinh viên khoa tài chính đại học Tân Hải, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đối phương một cái. Chỉ nhìn một cái liền khiến Ngọc Minh Trạch chấn động. Chỉ thấy người trước mắt tướng mạo thanh tú, khí chất thanh thuần, trên người mặc một bộ tây trang sạch sẽ thẳng thớm, trên cổ còn đeo chiếc nơ bướm màu đen, khi nói chuyện có ba phần giống với Diệp Minh Chiêu ——

Đương nhiên, cũng chỉ giống tới ba phần thôi. Chỉ cần chăm chú nhìn một chút, có thể thấy người này không lớn lên xinh đẹp như Diệp Minh Chiêu, khí chất cũng không ổn trọng bằng Diệp Minh Chiêu, ngay cả bộ tây trang kia, hẳn là cũng chỉ vài trăm tệ.

Nhìn thoáng qua cũng thấy có vài phần giống với miêu tả về nam chính của 《 Vương tử ăn xin 》.

Ngọc Minh Trạch cẩn thận cau mày, áp xuống cảm giác không khỏe, lễ phép khen ngợi một câu: "Xem ra cậu rất có tâm."

Không đợi Sở Thanh Dật mỉm cười tỏ vẻ khiêm tốn, Ngọc Minh Trạch chuyển đề tài: "Có điều tôi hơi tò mò, làm sao cậu biết kịch bản?"

Phim điện ảnh khác với phim mạng chuyển thể từ tiểu thuyết, từ lúc quay chụp, cho đến lúc quảng bá phim, nội dung kịch bản đều được bảo mật nghiêm túc. Đây là vì tránh cho việc phim chưa được công chiếu đã xảy ra tranh cãi, mang đến tổn thất cho đoàn làm phim. Bởi vậy việc đầu tiên sau khi nhân viên và đạo diễn tiếp xúc với kịch bản, chính là ký kết hiệp nghị bảo mật. Thậm chí có nhiều diễn viên, cho tới lúc quay phim vẫn chưa thấy được kịch bản hoàn chỉnh.

Đến diễn viên tham gia đóng phim cũng vậy, đừng nói đến một diễn viên mới chỉ đến thử vai, không có bối cảnh cũng chưa có kinh nghiệm trong ngành.

Cho nên Ngọc Minh Trạch thật sự tò mò, ai đã tiết lộ kịch bản cho Sở Thanh Dật. Đối phương làm vậy, là muốn để Sở Thanh Dật diễn vai nam chính sao?

Muốn thông qua phim của cậu trải đường cho người mới, còn muốn che đậy không để cậu biết?

Lời này vừa ra, nụ cười trên mặt Sở Thanh Dật lập tức tắt ngúm.
——————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro