Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21. SỦI CẢO TRỨNG NHÂN CẢI CHUA

Người mẹ khoảng hơn ba mươi, dáng người cao gầy, dung nhan thanh tú, là một mỹ nhân.

Cô ta dắt một đứa bé, mặc bộ đồ mới vải màu tro tím xen kẽ, gương mặt trắng nõn, miệng nhỏ xinh, mắt to trong trẻo hoạt bát, tràn đầy sức sống.

“Thỉnh an lão phu nhân.”

Giang Hồi kéo Ngư Trận cúi chào.

Bà Trịnh cười vẫy tay ra hiệu cho hai mẹ con ngồi xuống: “Ta chẳng phải là người cao quý gì đâu, không cần đa lễ. Ta nghĩ các ngươi mới đến, khó tránh khỏi buồn chán mới cố kéo các ngươi tới nói chuyện, đừng trách ta nhé!”

Giang Hồi thấy bà Trịnh rất hòa nhã giống như lời đồn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo.

“Chúng cháu hiểu rõ ý tốt của người, thật sự cảm kích muôn vàn.”

Người lớn tuổi luôn thích con cháu xinh đẹp, bà Trịnh thấy Giang Hồi tuy ăn mặc mộc mạc, trên người không có một món trang sức nào, nhưng dáng vẻ tự nhiên hào phóng, nói chuyện lễ phép rành mạch chẳng giống một thôn phụ tầm thường khiến bà rất có cảm tình.

Nhìn qua Ngư Trận thấy cô bé tuy còn nhỏ mà không hề rụt rè, chớp chớp đôi mắt to nghiêng đầu nhìn mình, bà Trịnh nhịn không được lại bật cười.

“Nom đứa nhỏ này linh hoạt quá, còn rất xinh xắn, lại đây cho ta xem nào.”

Ngư Trận quay sang nhìn Giang Hồi, Giang Hồi xoa đầu bé gật gật: “Đi thôi.”

Ngư Trận thưa vâng, lon ton chạy lại, vừa tới nơi đã hô ngọt xớt: “Bà bà.”

Trước khi tới mẹ đã dặn phải kêu bà bà.

Bé nhớ kỹ lắm đấy!

Bà Trịnh tức khắc vui không khép miệng được, giơ tay vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của cô bé, ngón tay nháy mắt bị lún vào.

Ôi chu choa, cảm giác mềm mụp này thật giống như màn thầu trắng xốp mới hấp!

“Xem này, thật xinh quá, không biết ngươi nuôi kiểu nào mà khéo thế!”

Nhà bà tuy tốt đấy nhưng ngặt nỗi từ trên xuống dưới đều có dung mạo thường thường, dẫu bản năng con người là thiên vị người thân nhưng bà  cũng không thể không thừa nhận, con bé nhà người ta quả thật trông được hơn con nít nhà mình.

Hai đứa bé ngồi trên sạp bên kia đã nhấp nhổm lắm rồi, thấy Ngư Trận tiến lên cũng hối hả tụt xuống đất, nắm tay nhau chạy tới xem em gái nhỏ, tò mò cực kỳ.

Ngư Trận bị hai cái đầu thình lình thò tới làm hết cả hồn, lui về phía sau một bước, mím môi, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy nhau.

Bà Trịnh vội nói: “Dọa cháu bé ngoan ngoãn rồi này. Lại với bà đừng sợ, đây là cháu trai và cháu gái của bà.”

Chỉ vào bé trai giới thiệu: “Nhũ danh là Hữu Thọ,” rồi chỉ vào cháu gái, “còn đây là Hữu Phúc.”

Sau đó hỏi nhũ danh của Ngư Trận.

Giang Hồi đáp: “Nhũ danh là Tông Tông ạ.”

“Thông Thông?” Bà Trịnh theo bản năng hướng về những từ cát lợi, lẩm nhẩm lại rồi gật đầu, “Thông minh lanh lợi, là cái tên hay!”

Giang Hồi hơi xấu hổ, mỉm cười đính chính: “Thật không dám hy vọng xa vời lanh lợi gì đâu ạ, đại danh của con bé là Ngư Trận, cho nên nhũ danh dùng tiếng nước chảy Tông Tông.”

Bà Trịnh không biết chữ, thật sự chẳng hiểu Giang Hồi đang nhắc đến chữ nào.

Tuy nhiên xưa nay bà rất hào sảng, chẳng hề lăn tăn mà thoải mái cười thú nhận: “Ta không biết chữ, uổng cho ngươi giải thích hay như vậy, thật ngại quá! Dù gì đi nữa tất nhiên là cái tên hay, cá chẳng phải luôn đi đôi với nước hay sao?”

Giang Hồi bội phục sự thẳng thắn và chân thành của bà, vội gật đầu: “Đúng là ý này đấy ạ.”

“Vậy ngươi đã được đến trường?” Bà Trịnh hỏi.

Giang Hồi đáp: “Vẫn chưa chính thức đến trường ạ, chỉ là khi nhỏ may mắn, thỉnh thoảng được dạy  vài chữ. . .”

Bên này người lớn đang nói chuyện, bên kia ba đứa trẻ đã nhanh chóng làm quen với nhau.

Hữu Phúc vẫn luôn là đứa nhỏ nhất trong nhà, hiện giờ rốt cuộc có một đứa bé còn nhỏ hơn làm cô nhóc rất mừng rỡ, cứ kéo tay Ngư Trận muốn đút bánh cho bé ăn.

Bánh ngọt không biết là loại gì, vàng óng ánh thơm ngào ngạt, Ngư Trận len lén nuốt nước miếng, hơi thấy thèm.

Nhưng bé vẫn nhớ rõ lời mẹ dạy, không thể tùy tiện ăn đồ của người ta, bèn lắc đầu nói nhỏ nhẹ: “Không muốn đâu.”

“Ăn rất ngon!” Hữu Phúc mở to đôi mắt không mấy lớn, cảm thấy quả thực không thể tin nổi, tại sao có người không muốn ăn bánh ngon như vậy?!

Hữu Thọ vòng đến trước mặt hai cô bé, nhìn đôi má phúng phính của Ngư Trận, không hiểu sao lại rất ngứa tay.

Nhưng người lớn trong nhà thường dặn nam nữ khác biệt, không thể tùy tiện sờ vào con gái nhà người ta, nhóc bèn cố gắng kiềm nén.

“Bất cứ thứ gì muội cũng khen ăn ngon!” Nhóc thực vô tình vạch trần em gái.

Hữu Phúc dậm chân: “Ăn ngon thật mà!”

Ngư Trận cảm thấy hai anh chị xa lạ này không có ác ý,  cắn cắn môi, lấy hết can đảm nói câu đầu tiên: “Ỷ ỷ nấu ăn ngon!”

“À,” Hữu Thọ vỗ trán, “Tỷ tỷ của muội chính là đầu bếp trong nhà mời tới lần này! Tỷ ấy làm món thịt kho phải không?”

Chỉ mới nhắc đến thôi mà hai anh em bắt đầu nuốt nước miếng.

Thịt kho thật ngon! Ăn mỗi ngày cũng không ngán!

Song ông nội không đồng ý, nói phải ăn cách một ngày mới tuyệt nhất.

Hai anh em lén cho rằng ông nội nói không đúng. . .

Ngư Trận gật đầu thật mạnh, bím tóc cũng lúc lắc theo.

“Ỷ ỷ nấu đồ ngon.”

Dừng một chút, nuốt nước miếng, lại bổ sung: “Thật nhiều!”

Hữu Phúc liếc anh trai nhà mình một cái, ánh mắt chê bai hiện ra rõ ràng: Sao ca ca chẳng biết làm gì hết?

“Có tỷ tỷ thật tốt!” Cô bé ngưỡng mộ phán.

Ca ca có ích gì đâu!

Noãn các phía sau và phòng khách phía trước chỉ ngăn cách bằng hai kệ trang trí, cộng thêm một bình phong lớn. Nếu nín thở tập trung là có thể nghe loáng thoáng động tĩnh phía đối diện.

Giang Hồi và bà Trịnh giao lưu bên này, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng nói chuyện khe khẽ đằng trước truyền vào nhưng không rõ từng lời.

Qua một lát, chợt có người tới thông báo, nói lão gia đưa vị Sư cô nương đến phòng bếp lớn, hình như muốn làm vài món ăn ngay tai chỗ.

Giang Hồi nhớ lại trước đó Sư Nhạn Hành đã nói với mình:

“Lần này đi qua trình bày ý tưởng, nếu thuận lợi thì thực đơn tất nhiên phải thay đổi. Tuy nhiên Trịnh lão gia cũng không có khả năng tin tưởng tôi ngay lập tức, chắc chắn khi đó phải chứng tỏ tay nghề. . .”

Nhờ đã chuẩn bị tâm lý trước, nghe lời thông truyền này Giang Hồi cũng không căng thẳng, ngược lại có chút hưng phấn.

Chiếu theo diễn tiến này, vậy là cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ?

Trên thực tế, quả thật cũng không tệ lắm.

Sư Nhạn Hành chào hỏi Trịnh Nghĩa xong lập tức thẳng thắn nói ra nhận xét của mình. Sau khi đối phương suy nghĩ thật lâu, không đồng ý nhưng cũng chưa phản đối.

“Trong nhà không có nguyên liệu ngươi cần.”

Gặp mặt xong mới phát hiện cô nàng thật quá nhỏ!

Thì cũng đúng thôi, mới mười hai mà, vẫn còn là đứa trẻ.

Ấy nhưng thần thái trầm ổn và lão luyện này thật không giống đứa trẻ, ngược lại khiến người tin phục.

Nhưng món phụ trúc trộn là gì, là "hủ trúc" sao?

Cây trúc hư thối? Thứ đó thật có thể ăn?

Còn có dưa chua, đồ ăn để thiu?

Mấu chốt là Trịnh gia không có mấy thứ đó!

Sư Nhạn Hành mỉm cười, vẻ mặt rất thông cảm: “Mấy thứ đó tôi đều tự mang theo.”

Một đầu bếp giỏi không những phải có kỹ năng nấu nướng giỏi, mà quan trọng hơn là phải có sự quan tâm chu đáo đến khách hàng.

Ánh mắt Trịnh Nghĩa nhìn nàng tức khắc nghiền ngẫm hơn hẳn.

Được chứ, đây là có chuẩn bị mà đến!

Ông không khỏi thầm so sánh, khi mình bằng tuổi này đã có được tâm tư như vậy chưa nhỉ?

Hiện tại chưa đến giờ Thân, tức là chưa đến ba giờ chiều, Trịnh gia thường ăn cơm tối vào thời điểm Dậu Tuất tương giao, là bảy giờ tối, vì thế phòng bếp lớn vừa lúc im ắng, chỉ có hai bà tử trông coi.

Thấy Trịnh Nghĩa đích thân dẫn người lại đây, hai bà tử ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

Trịnh Nghĩa xua tay: “Không sao đâu, các ngươi cứ lo làm chuyện của mình.”

Bởi vì tối mai tổ chức tiệc đãi khách, ngoại trừ tất cả rau xanh phải dùng đúng ngày mới tươi, còn các nguyên liệu nấu ăn khác cần chuẩn bị trước.

Lu nước to sát tường thả mấy con cá lớn, con nào cũng béo tốt vòng bụng mum múp, tràn đầy sức sống.

Trong chậu sành đang ngâm các nguyên liệu khô như hải sâm, bào ngư, sò điệp, vân vân. . . sẵn sàng để dùng.

Dựa theo Trịnh Nghĩa phân phó và Sư Nhạn Hành chỉ dẫn, quản sự Tiểu Hồ chạy tới phòng dành cho khách lấy tới nguyên liệu nấu ăn nàng mang theo.

Lúc phơi tàu hủ ky ở nhà, khi từng cây tàu hủ chưa khô hẳn thì Sư Nhạn Hành dùng cây kéo sạch sẽ cắt bỏ hai đầu không ngay ngắn, cắt luôn những chỗ hằn nếp dây treo, chỉ còn lại phần giữa to dầy gọn gàng, bèn cắt thành từng khúc có kích cỡ vừa nấu.

Thứ nhất thuận tiện cho việc cất giữ và mang theo, thứ hai cũng dễ ngâm nở.

Sư Nhạn Hành đã sớm đoán được khả năng sẽ có khảo hạch ngay tại chỗ, cho nên trước giờ nghỉ trưa đã ngâm nở tầu hủ ky sẵn sàng.

Lúc này, từng cây tàu hủ ky vàng nhạt nõn nà bóng bẩy xếp ngay ngắn đầy một mâm, trông thật giống như từng đoạn trúc.

Trịnh Nghĩa quan sát một hồi, vẫn chưa nhìn ra thứ này được làm như thế nào.

Sư Nhạn Hành cho chút gợi ý: “Lát nữa ngài nếm thử rồi hẵng đoán.”

Trịnh Nghĩa: “. . .”

Đây là muốn khiêu gợi trí tò mò của người ta chứ gì?

Hừ!

Nếu quả nhiên ăn ngon, trong bữa tiệc ông cũng sẽ chơi trò úp mở như vậy!

Vài ngày trước khi xuất phát, Sư Nhạn Hành  không cho thêm nước dùng vào sốt kho, qua mấy hôm sốt kho càng đậm đặc, vừa vặn rót vào một vò mang tới đây.

Nền kinh tế của huyện thành phát triển hơn ở thị trấn rất nhiều, quanh năm đều có cây trồng trong nhà ấm đem ra bán, giống như rau dưa trồng trong nhà kính của thời hiện đại, cho nên phòng bếp lớn của Trịnh gia có nhiều chủng loại rau xanh đặc biệt.

Trước tiên Sư Nhạn Hành đun nước nóng để ngâm sợi bột khoai tây, sau đó từ sọt đồ khô lựa mấy tai mộc nhĩ ném vào ngâm chung.

Thời gian eo hẹp mà công việc bận rộn nên không đủ giờ ngâm kỹ mộc nhĩ, chỉ tạm làm mềm một chút để rửa sạch loại bỏ bụi bẩn trên bề mặt rồi cho vào nồi chậm rãi nấu cũng có thể tạm chấp nhận.

Sợi bột khoai tây thực ra không sang trọng cho lắm nhưng thắng ở chỗ mới lạ và thú vị, có thể dùng làm món ăn nhẹ chuyển tiếp giữa hai món chính. Chế biến thành món có vị chua cay, thuận tiện làm giảm cảm giác ngán ngấy sau khi ăn thịt.

Nàng đứng trước đống rau dưa ngắm nghía một lúc, giơ tay nhặt lên cây rau cần, dùng móng tay nhẹ nhàng bấu ngắt cọng cần.

Một tiếng “tách” nhẹ vang lên, móng tay dễ dàng bấu xuyên qua, nước màu xanh nhạt rỉ ra, mùi thơm đặc trưng của rau cần lan tỏa ngay tức khắc.

Rau cần thời này hơi khác với rau cần thời hiện đại, cọng rất nhỏ, hương vị cũng thơm hơn, nhưng đại khái vẫn biết là rau cần.

Cô gái nhỏ nhắn vừa đứng trước tấm thớt là giống như đã lột xác hoàn toàn, biến thành một người khác hẳn với cô gái luôn giữ nụ cười tủm tỉm vừa rồi.

Cực kỳ có sức thuyết phục!

Nàng dùng phần non nhất của rau cần cắt thành từng khúc vừa ăn rồi chẻ mỏng; dùng đường, dấm, tỏi hòa thành loại nước sốt chua ngọt ngon miệng; trụng mộc nhĩ đã được nấu nở mềm qua nước lạnh, sau đó trộn chung với phụ trúc, sợi rau cần và nước sốt.

Động tác của Sư Nhạn Hành vô cùng nhanh nhẹn, bàn tay cầm dao giơ lên hạ xuống rất điêu luyện, lưỡi dao sắc bén tương tiếp với nguyên liệu nấu ăn trên thớt tạo thành những tiếng "chát chát" nhịp nhàng.

Không phải một khúc nhạc, nhưng hay hơn một khúc nhạc.

Không biết từ khi nào, hai bà tử canh phòng bếp đều ngây người đứng xem.

Ngày mai trong phủ mở tiệc chiêu đãi khách khứa quan trọng, tất cả người giúp việc đã được nhắc nhở nhiều lần, đặc biệt là trong phòng bếp, mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Mọi người nghe nói lão gia và đại thiếu gia chưa mấy hài lòng với thực đơn.

Sau đó nghe tin nhị thiếu gia tiến cử một đầu bếp, hôm qua phái người đi mời về, mọi người cũng lén lút bàn luận không ngừng.

Trịnh gia có đầu bếp riêng, là một vị đại sư phụ họ Triệu, năm nay ngoài bốn mươi, đang ở độ tuổi sung sức, khá kiêu ngạo.

Dạo này hai vị chủ tử trong nhà liên tục tìm chú ta chọn lọc thực đơn, khổ nỗi luôn chưa được hài lòng khiến Triệu sư phụ bực bội lắm.

Bao nhiêu năm đều làm như vậy? Sao bỗng nhiên lại không vừa ý?

Nghe nói đã mời đầu bếp nữa, Triệu sư phụ cảm thấy mình bị coi khinh, dường như người khác không còn tôn trọng mình như xưa, trong lòng khó tránh khỏi không vui.

Nhưng đây là ý của chủ nhân, Triệu sư phụ đâu thể nhảy ra phản đối nên chỉ cảm thấy rầu rĩ.

Hai bà tử đương nhiên hiểu được tâm tình của Triệu sư phụ.

Hai bà còn thì thầm với nhau, tay nghề của Triệu sư phụ dưới mắt mọi người là giỏi quá rồi,  trong toàn bộ huyện Ngũ Công không đứng nhất cũng đứng nhì, chẳng lẽ còn người nào tài ba đến nỗi đứng trên cả chú ta?

Mới vừa rồi thấy lão gia đưa một cô gái nhỏ tiến vào, hai người lập tức cảm thấy thật hoang đường.

Nhưng bây giờ nhìn tư thế này, ngửi hương thơm đang dần dần tỏa ra, hình như. . . thật sự không thể kém hơn Triệu sư phụ đấy nhỉ!

“Hai vị thím, trong bếp có sẵn bột đã nhồi không?”

Hai người đang ngơ ngẩn, chợt nghe cô gái kia lên tiếng hỏi.

“Hả?”

Trịnh Nghĩa nhíu mày: “Hỏi các ngươi có bột nhồi sẵn hay không?”

“Có có có!” Một bà tử vội vàng đứng lên, chỉ vào một chậu sành thật lớn, “Triệu sư phó dặn dò, bột này để làm bánh bao nhân nấm gà tối nay, vừa nổi lên thôi.”

Sư Nhạn Hành quay sang nhìn Trịnh Nghĩa, Trịnh Nghĩa gật đầu: “Dùng đi.”

Sư Nhạn Hành không khách sáo véo lấy một khối  bột, cục bột vốn căng phồng mượt mà nháy mắt thủng một lỗ rồi xìu xuống, nhìn ấm ức vô cùng.

Có bột rồi, Sư Nhạn Hành chọn chút thịt ba chỉ ngon nhất, băm nhỏ chung với gừng và đầu hành lá để làm nhân sủi cảo.

Băm thịt nhuyễn rồi, nàng rửa tay sạch sẽ, lau khô đến khi chắc chắn không còn sót giọt nước nào, lúc này mới lấy đôi đũa sạch, gắp ra một cây cải trong bình dưa chua mang theo.

Trong nháy mắt, mùi chua bén nhọn lao ra, tấn công vào chóp mũi của mấy người có mặt tại hiện trường. Ngay lập tức tiếng nuốt nước miếng ừng ực vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Sủi cảo nhân thịt cải chua cho vào chảo rán, bên kia sợi bột khoai tây khô cũng đã ngâm mềm, hai tay Sư Nhạn Hành thoăn thoắt, một bên dùng niêu nhỏ luộc sợi bột khoai tây, bên kia rán sủi cảo trên lửa nhỏ, bận rộn mà không loạn.

Trong không khí tràn ngập mùi hương phức tạp, chớ nói hai bà tử, ngay cả Trịnh Nghĩa đều nhịn không được hít hà liên tục, quả thực không biết nên ngửi mùi nào trước.

Sủi cảo chiên xong, Sư Nhạn Hành sắp xếp sủi cảo thành hình cánh hoa trong chảo, đánh vài quả trứng rồi đổ nhanh vào chảo, hình thành một chiếc bánh trứng sủi cảo vàng rực rỡ.

Sau đó rải lên mặt ít hành lá thái nhỏ và mè đen, màu sắc tương phản khiến món ăn trông càng diễm lệ, quả nhiên sắc hương vị đầy đủ.

Sợi bột khoai tây cũng được luộc chín, rau trộn phụ trúc cũng ngấm rồi, mọi thứ đều hoàn hảo!

Chạng vạng, Trịnh Bình An tan làm trở về như thường lệ, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm lạ mà nồng nàn.

Anh ta tung người xuống ngựa, thuận tay ném dây cương cho gã sai vặt: “Hôm nay sao dùng cơm sớm thế?”

Gã sai vặt đâu biết được, chỉ vội vàng nuốt nước miếng!

Trịnh Bình An cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng tăng tốc vọt thẳng về phía phòng ăn. Kết quả vừa ngẩng đầu, hắn thấy những người thân trong gia đình đang ngồi vòng quanh bàn, giữa bàn là vài chiếc đĩa trống trơn.

Trịnh Bình An: “. . .”

Đã xảy ra chuyện gì?!

“Tại sao không đợi con ăn cơm?” Anh chàng hơi ấm ức.

Thằng nhóc Hữu Thọ còn bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa la lên: “Nhị thúc, hôm nay thúc về trễ!”

Trịnh Bình An nghiến răng: “Là mọi người ăn sớm!”

Đồng hồ bóng mặt trời trên cửa huyện thành đã chỉ rõ ràng, không những không trễ mà còn sớm hơn gần nửa khắc so với hôm qua.

Trên mặt ông cụ hơi có vẻ xấu hổ: “Cũng không phải dùng cơm, đây chỉ là vài món vị tiểu nương tử Sư gia làm ra cho chúng ta nếm thử, chỉ nếm thử thôi. . .”

Trịnh Bình An quả thực không thể tin những gì mình nghe được.

Hắn vọt tới bên cạnh bàn, nhìn những chiếc đĩa trống trơn, vô cùng bi phẫn: “Đầu bếp do con tiến cử mà!”

Một miếng cũng chẳng chừa lại cho mình?

Trịnh Như Ý dựa ngửa ra sau ghế, mặt mày thoả mãn xua xua tay: “Nhị đệ, gia đình ruột thịt đâu cần phân chia như vậy, xa lạ quá!”

Trịnh Bình An cười lạnh: “Hừ!”

Ruột thịt gì chứ, sợi dây thân tình yếu ớt quả thực không kham nổi một kích!

Rốt cuộc bà Trịnh tội nghiệp con trai út, chỉ vào miếng phụ trúc chưa ăn hết trong đĩa của mình: “Con à, nếm thử đi.”

Trịnh Bình An: “. . .”

Ta không còn là đứa con trai mẫu thân thương yêu nhất!

Hắn cố nuốt xuống nỗi bi phẫn, tràn ngập uất ức gắp miếng đồ ăn, vừa cho vào miệng. . . Càng bi phẫn hơn!

Đây là món gì thế này?!

Ăn ngon quá!

Nhìn nõn nà bóng bẩy, nhai trong miệng sần sật, nước sốt ẩn giấu giữa những nếp gấp, chua ngọt cay cay, cực kỳ khai vị!

Trịnh Nghĩa cười hớn hở nhìn sắc mặt con trai út đổi tới đổi lui, vô cùng tốt bụng giải đáp nghi vấn: “Cái này gọi là phụ trúc, chưa từng ăn phải không?”

Trịnh Bình An: “. . .”

Tàu hủ ky 豆腐枝 là đọc theo âm của người Triều Châu và Phúc Kiến, trong đó "ky" có nghĩa là “cây” vì thành phẩm thường được cuốn thành từng cây. Trong khi người Quảng Đông lại không gọi 豆腐枝 mà gọi là 腐竹, phiên âm "phụ trúc", "腐" là đậu phụ và "竹" là cây trúc. Có lẽ thành phẩm được cuốn thành từng khúc trông như ống trúc nên gọi như vậy. Ngoài ra chữ "腐" còn có nghĩa là "hủ" nghĩa là rữa, mục, thối, nát.

Sủi cảo trứng:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro