Chương 57: Không biết là say hay tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Nhị cô cô kéo ta vào trong phòng thì tiểu cô cô đã ngồi chờ ở bên trong.

"Minh tử, ta nghe tiểu cô cô ngươi nói, Hàn Học Hiên là chồng trước của Đỗ Cẩn?" Nhị cô cô kéo ta ngồi tại bên giường, nhỏ giọng hỏi.

"Ân!" Ta một bên xoa huyệt Thái Dương, một bên gật đầu.

"Ngươi thật muốn cùng Hàn Học Hiên tuyên chiến đúng không!" Nhị cô cô kéo tay ta hỏi.

"Không muốn! Tốt nhất là hắn nên cùng Đỗ Cẩn thỏa hiệp. Nếu không, đành đưa ra tòa!" Ta nhắm mắt lại, không ngừng xoa xoa huyệt thái dương.

"Nói như vậy, ngươi đã quyết tâm can thiệp chuyện này?" Nhị cô cô sờ sờ trán ta, có thể là say rượu mặt đỏ làm Nhị cô cô có chút lo lắng!

"Ân!" Ta gật đầu, đẩy tay Nhị cô cô ra.

"Thế nào, ta nói không sai chứ!" Tiểu cô cô đứng lên, hai tay đút túi, đi tới trước mặt ta.

Nhị cô cô nhìn ta một cái, đem tay đút túi, cùng tiểu cô cô đứng sóng vai, thở dài.

"Có tính toán gì không?" Không biết Nhị cô cô nói nói là cho ai. Ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện Nhị cô cô đang nhìn tiểu cô cô, quên đi, vẫn là trầm mặc nghe cho kỹ.

"Ta và nàng đã bàn! Ngươi hiệp trợ một chút, tận lực đạt được thỏa thuận thay đổi quyền nuôi nấng. Ta bên này chuẩn bị, ngươi bên kia gây áp lực. Minh a!" Tiểu cô cô xoa đầu của ta."Đứng ra thỏa thuận phải chính là Đỗ Cẩn, chúng ta, bao gồm ngươi ở đây đều không tiện ra mặt, chuyện này, ngươi và Đỗ Cẩn hai người hảo hảo thương lượng đi!"

"Ân!" Ta dùng sức gật đầu. Vẫn có chút choáng váng đầu, suy nghĩ hỗn loạn.
Ra khỏi phòng, cùng mấy bác hàn huyên vài câu, thật sự là khó chịu. Nằm trên ghế sa lon cảm thấy muốn ói. Tuy không phải lần đầu tiên uống rượu, lại thấy dị thường khó chịu. Cả người vô lực, đổ mồ hôi, ngồi dậy, chậm chậm đứng lên.
Ông nội cảm thấy được thần thái của ta tựa hồ có chút không ổn, liền sang xem. Ta liền mở miệng nói muốn về nhà nghỉ ngơi. Ông nội muốn ngăn trở, lại lo lắng trong nhà này thật sự là bí mật khó giữ, muốn nghỉ ngơi cũng không thành. Chỉ dặn dò một câu đừng lái xe, gọi taxi về.
Về đến nhà nghĩ có chút không ổn, mở cửa, ngồi ở cửa, ù tai choáng váng, tựa hồ khí lực đứng lên cũng không có. Tựa ở trên tường, cảm giác toàn bộ đầu đều là chết lặng, dùng sức đập về phía sau, không thấy đau đớn. Sau đó dạ dày như quặn lại, như có người cầm cưa mạnh mẽ cưa, mồ hôi theo mặt chảy xuống.
Điện thoại di động vang lên, nửa ngày mới có thể từ trong túi móc ra, nghe, nghiêng đầu kẹp lấy.
"Minh nhi, ngươi ở đâu?" Cẩn ở trong điện thoại lo lắng hỏi.
"Ở nhà!" Ý thức có điểm không rõ, lắc đầu, thấy tim đập rộn lên, có chút thở không nổi.
"Cha ngươi gọi điện thoại cho ta, nói ngươi uống rượu. Rượu 68 độ, hình như uống hơi nhiều, hỏi ngươi có phải là không thoải mái hay không, ngươi không sao chứ? Sao không nói với ta?"
"68 độ?" Ta lại càng hoảng sợ, nói chưa dứt lời, vừa nói như vậy, ta càng thấy choáng váng đầu, "Ta tự hỏi hèn gì tác dụng mạnh như vậy, ta ở nhà, vừa trở về, có điểm không khỏe, đoán chừng là do bụng rỗng mà uống rượu, không có việc gì!" Ta dùng tay phải ôm ngực, hô hấp có điểm không ổn, ai, cha cũng thật ác độc, rượu độ lớn như vậy cũng đưa ta uống.
"Bụng rỗng uống rượu? Ngươi hài tử này!" Cẩn có điểm sinh khí, ngữ tốc nhanh hơn, giọng nói cũng biến thành sắc nhọn, "Ta hiện tại qua!"
"Không cần! Ta uống rượu! Ngươi không thích ta uống say! Ngươi đừng đến, ta tỉnh sẽ đi tìm ngươi!" Còn chưa nói hết, điện thoại cúp. Thẳng thẳng cái cổ, điện thoại di động "Ba" một tiếng rơi trên mặt đất.
Nỗ lực đứng lên, mềm nhũn không có khí lực, nhắm mắt lại liền thấy như thiên toàn địa chuyển. Không bao lâu, nghe thấy được tiếng đập cửa, mà ta vẫn luôn ngồi ở cửa, đưa tay với nấm đấm cửa, mở ra.
"Minh nhi!" Cẩn vừa nhìn thấy ta ngồi ở cửa, nhất thời lại càng hoảng sợ."Ngươi không sao chứ, mặt thế nào trắng như vậy, đi bệnh viện!" Cẩn vội vàng ngồi xuống đỡ ta đứng lên.
"Không có việc gì, có lẽ có chút ngộ độc rượu, tim thật khó chịu!" Ta đè nặng ngực nói, không dám nói nhiều, cảm giác như lúc nào cũng muốn nôn.
"Đi bệnh viện đi, nếu không, gọi 120?" Cẩn thần sắc hốt hoảng nhìn ta, chân mày nhíu chặt.

"Trong tủ lạnh có nước trái cây, hộp giấy, giúp ta lấy hai hộp!" Ta chỉ chỉ tủ lạnh.

Cẩn nhìn ta một cái, không nói gì, đi tới phòng bếp, cầm nước trái cây vội trở về. Vội mở nút, đưa cho ta.

Một hơi uống nửa hộp, đè lại cảm gíác muốn ói. Như trước ngồi dưới đất, nước trái cây lạnh lẽo uống xuống, dạ dày kịch liệt co rút lại, cảm giác đau đớn tăng mạnh, nhưng hô hấp phảng phất thông thuận rất nhiều.

"Ta pha cho ngươi chút trà?" Cẩn cẩn thận hỏi ta.

"Không được, mẹ ta nói qua, Theophylline có trong trà làm tăng nhịp tim, cộng thêm cồn sẽ càng làm tim thêm mệt. Không có việc gì, đừng quá nóng vội!" Ta ngồi dưới đất, cúi đầu.

Cẩn nhìn ta một cái, chậm rãi đỡ ta dậy, đi mấy bước, để ta nằm trên ghế sa lon. Giúp ta đem nút áo sơmi cởi ra, sau đó đem tay đặt trên ngực của ta.

"Xin lỗi!" Nhìn vẻ mặt lo lắng của Cẩn, lòng cảm thấy tự trách. Ta lại để cho nữ nhân này lo lắng."Ta lại uống rượu, ta biết ngươi ghét rượu!"

Cẩn chậm rãi nhẹ nhàng hôn lên trán ta một cái."Không quan hệ, ta không ghét ngươi!"

Vươn tay, ôm Cẩn. Từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy dù lúc này đột nhiên chết đi, ta cũng cảm thấy mãn nguyện.

"Ba ngươi nói, ngươi đem non nửa bình rượu kính rượu mọi người đến nỗi không thể nói gì. Làm khó ngươi rồi!" Cẩn vuốt tóc của ta, nhẹ giọng hỏi.

"Cẩn a!" Ta một tay đem Cẩn ôm, "Kỳ thực ngày hôm nay ta rất muốn mang ngươi về, hôm nay toàn bộ người của Chu gia tụ tập về, ta muốn để tất cả mọi người gặp ngươi. Thế nhưng ta cũng lo lắng sẽ có một chút không quá thích hợp, ta thật rất muốn mang ngươi về nhà. Ngươi ở đây, ngoại trừ Dương Dương, một người thân cũng không có. Ta muốn để thân nhân của ta đều biến thành thân nhân của ngươi, để Tết hàng năm, cho ngươi cũng có chút thân nhân đoàn tụ vui vẻ!"

Vừa dứt lời, nghe thấy được âm hưởng của điện thoại ở cửa. Cẩn đi tới, cầm lấy điện thoại rơi ở cửa, nhìn một chút.

"Mẹ ngươi!" Đi tới, bắt tay đưa cho ta.

Cười cười, nhận lấy.

"Minh a, năm mới thế nào a?" Mẹ ở trong điện thoại cười ha hả nói.

"Choáng váng đầu, uống rượu!" Ta nhàn nhạt nói, "Mẹ, ta còn muốn hỏi ngươi, uống say khó chịu làm sao bây giờ a?"

"Uống nhiều ít?" Mẹ ở trong điện thoại nghiêm túc hỏi.

"Khoảng 6 ly!" Ta ôm đầu, Cẩn thấy được, lặng lẽ đi tới bên cạnh nâng ta dậy, để ta gối lên trên đùi của nàng, nhẹ nhàng mà giúp ta xoa huyệt thái dương.

"Bao nhiêu độ?" Mẹ còn đang cẩn thận hỏi thăm.

"68, rượu ngũ lương!" Ai, ta thề ta không bao giờ uống rượu ngũ lương nữa, quả thực hành ta đến khổ sở.

"Ngươi nha có bị bệnh không! Nhãi con ngươi không có việc gì uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ? Ngươi chết ta xem Đỗ Cẩn làm sao bây giờ? Ngươi có bỏ được mẹ ngươi cũng làm sao bỏ được Đỗ Cẩn? Đồ vô tình vô nghĩa. . ." Mẹ đem những gì nàng nghĩ đều nói ra hết. Cẩn ở bên cạnh ta, thanh âm trong điện thoại cũng có thể nghe đại khái, cười ngây ngô.

"Trước khi uống có ăn gì không?" Mẹ chậm chậm, lại hỏi.

"Không!" Nói xong ta liền hối hận.

"Không? Ngươi còn dám không ăn cái gì mà uống rượu? Ta cho ngươi biết, bụng rỗng uống rượu đây chính là tự sát, dễ gây viêm loét dạ dày, cao huyết áp, xơ cứng động mạch, xơ gan, thận kết sỏi, nhiễm trùng đường tiểu. . ."

"Được rồi được rồi, mẹ, ngươi đây là trả bài cho ta a!" Bất đắc dĩ, mẹ cũng không cần biểu hiện kiến thức chuyên nghiệp cường đại của nàng vào lúc này chứ.

"Ngươi đừng không coi ra gì! Ngươi bây giờ cảm giác thế nào a? Có phải muốn nôn mửa, đau bụng trướng, không có cảm giác thèm ăn, tiêu hóa đình trệ hay không a? Hoặc là choáng váng ù tai, tinh thần uể oải, không còn chút sức lực nào, cơ thể run rẩy, tim đập hụt hơi, vùng gan căng đau, nước tiểu vàng, tiểu ít. . ."

"Mẹ!" Ta thật sự là không chịu nổi, "Ngươi nói những thứ này nữa ta cúp điện thoại, ta đây đang choáng váng đầu a, ngươi làm cho lung tung beng rồi cái gì với cái gì a?"

"Ta cho ngươi biết, ngươi chết ta cũng không khóc, để Đỗ Cẩn một người khóc!" Mẹ hung tợn nói."Được thôi, cũng liền để Đỗ Cẩn dỗ ngươi, nếu như là ta a, hai tát đem ngươi đánh ngất xỉu rồi ngủ! Hanh, dư hơi đi gọi điện thoại cho ngươi, cuối cùng bị ngươi làm tức chết! Cúp máy!" Nói xong, mẹ cúp điện thoại.

Vốn là muốn hỏi cách giải rượu, bây giờ bị mẹ mắng muốn hôn mê. Để điện thoại xuống, bất đắc dĩ cười cười.

"Lại bị mắng!" Cẩn nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ mũi của ta.

"Ân!" Ta nhắm mắt lại, ôm chặt thêm Cẩn trong lòng."Không có việc gì, bị mắng thì bị mắng, say rượu thì say rượu. Dù sao chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn!" Ta nở nụ cười.

"Chuyện gì?" Cẩn hỏi ngược lại một tiếng.

"Ân. Ta đã bàn bạc xong xuôi, Cẩn, chờ qua năm mới, ta cùng ngươi đi tìm hắn, chúng ta đi nói chuyện Dương Dương!" Ta nhắm mắt lại, nghe được hương thơm quen thuộc trên người Cẩn. Đầu càng thêm choáng váng, nghĩ say cũng có chuyện tốt.

"Dương Dương. . . Ngươi tính làm sao bây giờ?" Cẩn như trước xoa huyệt thái dương của ta, giọng nói hơi chậm một chút.

"Đơn giản là hai biện pháp, một là ta chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng lấy cứng chọi cứng, còn không chúng ta khéo léo lấy nhu thắng cương! Chúng ta thỏa thuận, bác tạo áp lực, mặt khác, nho nhỏ uy hiếp. Ngươi mặt trắng, ta mặt đen, ngươi lấy tình động, ta dùng lý, nếu như không được, thì cứ gặp nhau tại tòa. Mặt khác, ta còn có chút âm mưu quỷ kế, đến lúc đó ta lại xem tình thế mà hành sự!" Ta nhắm mắt lại, lời nói hàm hàm hồ hồ, không biết Cẩn nghe rõ không.

"Đây là rượu nói hay là người nói a!" Cẩn cười, vỗ vỗ trán ta.

"Có điểm say, thế nhưng ý thức thanh tỉnh. Ở trong lòng ngươi, ta thật muốn cứ như vậy tiếp tục say. Yên tâm đi, ta nhất định đem Dương Dương về cho ngươi. Ta thích Dương Dương, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Dương, ta đã cảm thấy hắn đặc biệt giống ngươi, đặc biệt lúc hắn cười, với ngươi đơn giản là giống nhau như đúc. Ta nhất định sẽ hảo hảo mà chiếu cố Dương Dương, không cho người khác khi dễ hắn, để hắn khoái khoái lạc lạc." Vừa nói, một bên vươn tay, ôm lấy tay Cẩn. “Khi còn bé ta đặc biệt tưởng nhớ lúc ở bên mẹ, mặc dù bà nội rất tốt với ta, thế nhưng lúc ta thương tâm nhất, chính là nhớ mẹ. Dương Dương cũng giống như vậy, hắn nhất định rất nhớ ngươi, ngươi cũng nhất định sẽ đặc biệt yêu thương hắn, ta nhất định đem hắn về cho ngươi." Lẩm bẩm nói, hơi mệt, nói xong lời cuối cùng quả thực muốn rên rỉ.

"Minh nhi, mệt nhọc rồi, trở về phòng ngủ đi!" Cẩn vuốt đầu của ta, thấp giọng nói.

"Không mệt, ta muốn nói chuyện với ngươi!" Nhẹ nhàng nắm tay Cẩn.

"Nhạc chuông điện thoại ngươi là bài gì a?" Cẩn cầm điện thoại di động của ta hỏi.

"[Ám hiệu]! Muốn nghe? Ta hát cho ngươi nghe..."

Ta cười cười, hàm hàm hồ hồ hát lên.

"Ta sợ ngươi tan nát cõi lòng không ai giúp ngươi lau nước mắt,

Mặc kệ thị phi, chỉ cần chúng ta cảm thấy đúng

Ta sợ ngươi tan nát cõi lòng không ai giúp ngươi lau nước mắt,

Đừng rời bỏ ta. Thế giới chỉ trở nên hoàn mỹ nếu có ngươi." (1)


(1): An hao – Jay Chou.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro