Chương 60: Nói ra miệng 'ta yêu ngươi'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bờ sông.

Minh nhi lúc học trung học đã từng nói với ta, nàng thích chỗ này. Khi còn bé bị nhà mắng hoặc là gặp phải chuyện tâm tình không tốt, nàng sẽ tới nơi này, nhìn mây bay, nhìn nước chảy, nhìn xe lửa đi qua ầm ầm rung động cầu cao, sẽ cảm thấy tâm tình thoáng hơn rất nhiều.

Những ngày nàng không ở bên, lúc trong lòng ta uất ức không phát tiết được, sẽ đi tới nơi này. Ta nghĩ nơi chân cầu, có thể sẽ lưu lại dấu chân nàng. Nàng hẳn đã từng nhìn mặt sông quen thuộc, hít thở vị đạo thuộc về thành phố này, đi qua hình hình sắc sắc đoàn người, một người đứng ở địa phương vừa quen thuộc vừa xa lạ này, không biết là bên trái, hay là bên phải. Đã từng nhìn phía xa, thấy những ngọn đèn phá lệ ấm áp, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện tình từ trước, nếu không phải thương cảm thì là hoài niệm. Từ việc hoài niệm một phần cuộc sống dần dần chuyển thành tưởng niệm một hài tử. Tưởng niệm có bao nhiêu trọng lượng ta không biết, chỉ biết phải thật kiên cường, lý trí mới có thể chịu được. Không muốn ở đầu đường ồn ã, trong đoàn người hỗn tạp ảo giác nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, sau đó thất thần trong chốc lát. Vẫn luôn luôn đứng ở chỗ này không cách nào kiềm chế được thì thầm một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, xa xôi đến không thể xa xôi hơn.

Minh nhi đứng sau lưng ta, một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, trên người được khoác thêm một cái áo ấm. Trên áo, lưu lại một mùi hương tươi mát. Tay đặt bên eo, một bộ áo trắng đơn bạc. Gió thổi qua, nhàn nhạt mùi rượu.

"Lạnh không?" Bên tai truyền đến giọng nàng nhẹ hỏi. Tay của nàng tìm lấy tay ta, nắm thật chặt.

Đứa ngốc, kỳ thực những lời này, hẳn là do ta hỏi ngươi! Khi ngươi dùng áo ấm khoác lên cho ta, phía sau lạnh, một mình ngươi có thể gánh nỗi hay không?

Ngữ điệu dịu dàng, vòng tay ôm ấp an tĩnh. Nàng lúc này không phải là người khí thế bức nhân ban chiều, cũng không phải là người buổi tối vui vẻ nói cười tức giận mắng mỏ, mà là dụng tâm cảm thụ và lắng nghe. Có đôi khi ta cảm thấy, đứa bé này là một tinh linh rơi nhập nhân gian, mang theo sự thông tuệ và nhạy bén của nàng, làm bạn ở bên cạnh ta, cho cuộc sống ta lòng tin và dũng khí.

"Xin lỗi!"

Ta trầm mặc sẽ luôn khiến nàng nói ra hai chữ này. Như ngày đó chúng ta quen biết, câu đầu tiên nàng nói ra cũng như thế. Nàng vốn quật cường mà kiệt ngạo, nàng không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, lại hết lần này đến lần khác trước mặt ta nhận sai, mặc dù ngay cả ta cũng không biết nàng sai ở nơi nào.

"Minh nhi!"

Ta nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, xoay người, ở trước vẻ mặt ngạc nhiên của nàng cởi áo khoác xuống, khoác lên trên người của nàng. Áo khoác thật dài, ở trong gió, vạt áo bay lượn, làm ta nhớ lại một hiệp khách trong phim truyền hình.

Đem đầu tựa ở trên vai của nàng, y phục rất dày, lành lạnh, không cảm giác được thân nhiệt của nàng. Nàng cũng đem ta ôm lấy, làm ta cảm giác được sự quan tâm và bầu bạn của nàng.

"Kỳ thật, người phải nói xin lỗi là ta!" Nhắm mắt lại, ta cảm giác được tim nàng đang đập.

"Ngươi có từng hối hận vì đã thi sư phạm không?"

"Không có!" Nàng trả lời không chút nào do dự. Bất kể là nói hay là làm, nàng luôn luôn như vậy quả đoán. Cho dù tất cả mọi người nói nàng sai rồi, nàng như trước kiên trì và dứt khoát, luôn luôn như vậy tràn đầy lòng tin.

"Thế nhưng ngày hôm nay, ta hối hận!"

Vừa dứt lời, rõ ràng cảm giác được thân thể nàng chấn động.

"Tạm không đề cập tới tiền đồ của ngươi và thời gian tới, ta chỉ hối hận để ngươi một mình ở lại nơi đó.'Sân bóng cỏ xanh mơn mởn, bốn phía từng tầng từng tầng khán đài, đường nhỏ, hồ, đình giữa hồ,' những chỗ này, để ngươi đi một mình đi, xin lỗi!"

Những lời nói buổi chiều làm ta thật đau, tất cả phảng phất đều là hài tử này huyễn tưởng, rồi lại là xác xác thật thật chân chính phát sinh qua. Lời của nàng gợi lên hồi ức với Hàn Học Hiên, từ trong mắt của hắn, ta xem thấy một tia ôn nhu của ngày xưa. Chỉ là đây hết thảy đều không thể lại làm ta rung động, từ đầu chí cuối, ta đau lòng, chỉ vì hài tử ngồi bên đang dùng thần thái ngời ngời tận lực che giấu nội tâm thống khổ. Một khắc kia, ta phảng phất thấy được nàng ở sân trường cô độc tìm kiếm một hình bóng. Tại nơi đó, nàng tìm kiếm, không chỉ là cuộc sống quá khứ của ta, mà còn là tình yêu đầu tiên của ta. Sân trường đại học, hoàng hôn, đèn đường lên, nàng cô đơn kiết lập, nơi chốn trước đây ta trải qua lãng mạn, như vậy kinh lịch, là bao hàm bao nhiêu chua xót cùng tuyệt vọng. Mà nàng đối với ta lại không nói tới một chữ, thậm chí ngay cả một câu hỏi và phỏng đoán cũng chưa từng nói qua. Nàng tận tâm cẩn thận, rất sợ ta thu được một tia thương tổn và đả kích. Mà chính nàng, tựa như nàng đã nói với tiểu Thành, thản thản đãng đãng, thanh thanh sở sở. Từ khi ta nhận biết nàng, chuyện duy nhất nàng giấu diếm ta, chính là thầm mến ban đầu . Câu "Xin lỗi" này là phát ra từ nội tâm của ta. Đến giờ này phút này, ta đột nhiên bởi vì mình không thể dành trọn tình yêu đầu tiên cho nàng mà tự trách, tâm tình như vậy ta chưa bao giờ có, ý nghĩ như vậy, một ngày xuất hiện liền như sét đánh không kịp bưng tai chiếm cứ toàn bộ lòng ta.

"Không không không!"

Nàng sốt ruột, thanh âm trở nên gấp gáp, trong lúc nhất thời, hài tử vốn nhanh mồm nhanh miệng này trở nên ngắc ngứ, thậm chí còn có chút không biết làm sao. Nhìn bộ dáng bối rối của nàng, nghĩ có chút buồn cười, rồi lại thập phần khả ái. Nàng dùng hai tay ôm mặt ta, hơi thở tựa hoa lan (1).

"Đỗ Cẩn, ngươi nghìn vạn lần đừng nói xin lỗi với ta, ta sẽ cảm thấy đầu trống rỗng, không biết dỗ dành ngươi! Về tình về lý, ta hẳn là hận Hàn Học Hiên, thế nhưng ta cũng biết, nếu như không có Hàn Học Hiên, cũng không có chúng ta. Khi nói ra những lời đó, ta cũng hối hận, ta hẳn là đơn độc cùng hắn nói, không nên ở trước mặt của ngươi nhắc tới. Chuyện quá khứ liền bỏ qua đi, kỳ thực, mỗi một lần cùng Hàn Học Hiên giao tiếp, ta đều ở trong lòng tự nhủ, đây là lần cuối cùng!"

Hài tử trước mắt này, áo khoác trắng, quần trắng, giữa mùa đông tuyết bay đầy trời, có rất ít người mặc như vậy, nàng yêu tha thiết màu trắng, mà ở trước mặt ta, nàng vĩnh viễn đều trong sáng như một tờ giấy trắng.

"Về phần trong sân trường, quá khứ không có ta, chỉ có hiện tại. Trên đường ngươi từng đi qua, không lưu lại vết chân ta. Ta chỉ có thể thử tưởng tượng dấu chân của ngươi , đem chân của mình đặt ở bên cạnh. Ta cũng biết ngươi từng yêu hắn sâu đậm , ở quá khứ ta không thể nhìn thấy ái tình khắc cốt minh tâm của các ngươi. Những điều đó ta đều không thể chứng kiến, càng không muốn theo trí nhớ của ngươi đuổi theo một hồi ức không thuộc về ta, còn nữa, ngươi cũng không cần cùng ta thẳng thắn thành khẩn chút gì, ta cũng không muốn để ngươi tiếp tục hồi tưởng. Ta có ở đó hay không nơi quá khứ ngươi, ta chỉ có thể nói "Quá khứ của ngươi, ta không kịp tham dự", như vậy hiện tại, ta tuyệt không buông tha!"

Ta đem mặt chôn ở trong ngực của nàng, là bởi vì ta không muốn để cho nàng thấy ta rơi lệ.

"Đừng nói xin lỗi với ta!" Nàng thở dài, thấp giọng nói.

"Ngươi đều không phải cũng luôn nói sao?" Trong lúc nhất thời ta lại cười, cười đến trở nên giống tiểu hài tử, hỉ nộ vô thường.

Nhìn mặt sông và ngọn núi xa xa, khóe miệng của nàng cũng hiện lên nét mỉm cười.

"Trước đây, ta từng đọc qua một thiên văn, bên trong có một đoạn văn, ta đem nhớ kỹ, nói là -- yêu một người, phải thấu hiểu. Cũng phải quan tâm. Phải nói xin lỗi, cũng phải nói lời cảm tạ. Phải nhận sai, cũng phải sửa lỗi. Phải săn sóc, cũng phải thông cảm. Phải tiếp thu, mà không nên chịu đựng. Phải khoan dung, mà không nên dung túng. Phải giúp đỡ, mà không nên chi phối. Phải an ủi, mà không nên chất vấn. Phải nói hết, mà không phải lên án. Là khó quên, mà không phải quên. Là trao đổi, mà không phải nói hết mọi việc. Là vì đối phương yên lặng khẩn cầu, mà không phải hướng đối phương chứa nhiều yêu cầu. Khả dĩ lãng mạn, nhưng không nên lãng phí. Không nên tùy tiện nắm tay, càng không nên tùy tiện buông tay. Nghe, hình như là một bài văn vội vàng, kỳ thực nếu muốn làm được, thực sự không dễ dàng, yên tâm, ta sẽ cố gắng!"

Nói xong câu cuối, nàng mở rộng hai tay, thanh âm trong đêm đen vọng lại. Đây không phải là cái gì lời nói hùng hồn, nhưng bởi vì tinh tế bình dị mà có vẻ to lớn.

"Đỗ Cẩn!"

Nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng nhìn ta, vẫn không nhúc nhích, thật giống như ta sẽ trong nháy mắt tan biến. Tay nàng cầm lấy tay ta thật chặt, có chút cảm giác đau.

"Có người nói, ái tình như bỉ ngạn hoa, nở tại nơi không thể đến được, ta có thể thấy nó, thậm chí hầu như có thể chạm đến, lại vĩnh viễn vô pháp chạm vào. Ái vật này có lẽ là hư vô, ta không biết là ta đi vào cuộc sống hư vô, hay là hư vô đi vào cuộc sống của ta, hay là cả hai. Ta đã từng nghĩ, giữa chúng ta đã có một loại ăn ý, cứ như vậy tự nhiên tiếp tục, thật đơn giản, có thể đi được bao xa liền đi bấy nhiêu, chỉ cần vẫn như vậy vui sướng hạnh phúc. Ta sẽ không cần cầu ngươi đối với ta nói cái gì đó, ta chỉ muốn cho ngươi thấy rõ ràng ta, đứng ở trước mặt ngươi, là Chu Minh, không phải là người kia, cũng không phải cái gì huyễn tưởng. Ta chính là ta, không nên đem cái nhìn của ngươi đối với người khác hoặc là nhược điểm ngươi thấy ở người khác đặt lên người ta, đừng làm cho những lo lắng vô cớ này bao phủ chúng ta, được không?

Vẻ mặt chân thành. Vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này, đây hết thảy đều là không hề che giấu, hoàn toàn chân thật, nàng lúc này ưu nhã, yên lặng, thánh khiết, đạm bạc... Giờ khắc này, ta cảm thấy được, ta có thể buông tất cả, thản thản đãng đãng, nói lời yêu.

"Xin lỗi..." Trong lúc nhất thời ta có chút không thể kềm chế, nước mắt tràn mi.

Nàng nhẹ nhàng hôn lên môi ta, mềm mại, lành lạnh, đôi mi đóng chặt của nàng khẽ run, thật đẹp... Khóe mắt tựa hồ còn có một giọt trong suốt. Nhẹ nhàng, ta nhắm hai mắt lại, có chút không tự kìm hãm được vươn đầu lưỡi thăm dò miệng của nàng, cảm giác được nhiệt độ từ trong miệng nàng, cùng với đầu lưỡi mềm mại, truyền đến làm ta có chút run sợ, như là không cách nào đình chỉ, liên tục sở cầu tư vị ngọt ngào ấy.

Cảm giác được cơ thể nàng nóng lên, nhiệt tình tuổi trẻ có thể đem hết thảy băng tuyết hòa tan...

Nàng ôm lấy ta thật chặt, hai tay có lực như vậy.

"Không cần nói gì cả", nàng thì thào, "Ngươi biết, ta đều biết!"

Ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đồ ngốc, ngươi làm sao biết được, sau 'Xin lỗi' là ba chữ -- "Ta yêu ngươi" !

Chú thích

(1) Nguyên văn: Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro