Càng văn Mộ Nhiễm [ 14 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đăng tải: 2019-09-22 19:21:17

Kết thúc một ngày học, ăn cơm tối xong, chúng ta lại đi ra biển tản bộ, ta rất quý trọng thời gian này, vừa muốn đem thời gian đều cho nàng, cùng nàng ở một chỗ, bởi vì đối với ta mà nói, cơ hội như vậy rất khó có được, thế giới của hai người nghe thật tốt đẹp đến dường nào a, hôm nay ta không có nhờ vào sóng biến để lấy dũng khí, mà là rất trực tiếp, rất tự nhiên khoác lên cánh tay nàng, nàng hình như cũng quen với sự tiếp xúc của ta, cùng nhau hóng gió biển, rất thoải mái, có thể không phải bởi vì gió biển mang lại cảm giác thoải mái, mà là cùng nàng một chỗ mang lại cảm giác thoải mái, nàng có thể mang đến cho ta sự yên bình nơi đáy lòng.

Sau khi trở lại phòng, ta đi tắm trước, ở bên trong nghe được điện thoại mình vang lên, đoán chừng lúc này chỉ có thể là Trần Thần, để Tô Ngôn thay ta nghe, sớm biết cú điện thoại này sẽ làm nàng khó chịu như vậy, nói cái gì ta chắc chắn sẽ không làm như vậy, đau lòng nàng, cái đứa ngốc này. Tắm rửa xong đi ra, nàng nói với ta là điện thoại của Trần Thần, nói lát nữa có thể sẽ điện lại, nói xong nàng liền đi tắm, ta vì sao cảm giác rằng nàng nói lời này với giọng điệu không một chút độ ấm nào? Mãi đến lúc sau ta gọi lại Trần Thần, hắn nói hắn gọi sai người, ta đột nhiên có chút hiểu, nàng biểu hiện như vậy là ghen sao? Trần Thần gọi ta là vợ nàng liền không thoải mái? Nàng. . .Sẽ sao? Hay là ta quá nhạy cảm? Không xác định được, thực sự là không xác định được, ta đã rất lâu không có ý tưởng đi suy đoán tình cảm của nàng đối với ta rồi, nguyên nhân tất nhiên là trốn tránh, không muốn suy đoán, ép buộc chính mình không được suy đoán lung tung, chúng ta như hiện tại không phải là rất tốt rồi sao? Chí ít ta cùng với nàng ở chung rất vui vẻ, lần đó ta phát giận với Trần Thần, rất nghiêm túc nói với hắn chuyện này, đúng vậy, ta phát cáu với hắn, hắn có chút vô tội, khả nằng hắn thấy ta có chút quái lạ đi.

Lòng ta vốn bình tĩnh đã lâu, nhưng bởi vì một cú điện thoại này, cùng với biểu hiện lúc nãy của Tô Ngôn mà tạo nên rung động, thừa dịp nàng còn đang tắm, ta cầm thuốc, đi ra khỏi phòng, đi tới tầng trệt sân thượng, ngoài biển thời điểm này so với ban ngày an tĩnh rất nhiều, ngón tay kẹp thuốc, nhàn nhạt hít một hơi, làm cho khói ở trong miệng lưu lại một chút rồi lại nhẹ nhàng mà nhả ra, giống như chỉ có thể như vậy mới nhanh chóng gây mê chính mình, thần kinh suy đoán mới có thể trầm tĩnh lại, nhưng là bất kể đại não thế nào đi nữa vẫn sẽ càng không ngừng tự hỏi, nàng thích ta sao? Ta nghĩ khả năng không lớn, nàng sẽ không, nàng nhìn qua là một cô gái bình thường biết bao, sao có thể có những suy nghĩ khác thường như ta?? Nói vậy phải chăng chứng minh ta là không bình thường? Ai, thật là phiền, nhìn thời gian, ta không thể ở bên ngoài quá lâu, tự nói với bản thân không nên ôm hi vọng, như thế chỉ có thất vọng mà thôi, làm chuyện mình cho rằng đúng đắn, không cần mong đợi hồi báo, như vậy mới có thể lâu dài.

Chỉnh lại tâm tình của mình, về phòng, nàng đã tắm xong rồi, hỏi ta:

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Hả? Không đi đâu cả, trong phòng có chút buồn, ta ra đi sân thượng hóng gió một chút, ta đi WC đây, hắc hắc" nói xong ta liền lập tức trốn vào phòng tắm, sợ nàng ngửi được mùi thuốc, nghĩ phải tẩy sạch mùi nhất có thể mới yên tâm đi ra ngoài, thấy nàng ngồi trên giường đọc sách không để ý tới ta, ta tiến tới nói với nàng muốn tâm sự, lại phát hiện mắt nàng hồng hồng:

"Ngôn Ngôn, mắt ngươi sao lại đỏ thế?"

Nàng nghiêng đầu có chút muốn trốn tránh đối diện với ta, trả lời:

"Vừa nãy gội đầu không cẩn thận bị vào mắt, đã dùng nước rửa qua, hiện tại không sao rồi"

Ta không quá tin tưởng lời giải thích của nàng, rõ ràng nàng tâm tình không được tốt lắm, nhất định là bắt đầu từ lúc Trần Thần điện tới, ta không có vạch trần nàng:

"Nghĩ gì thế? Sao lại không cẩn thận thận như vậy?"

"Không nghĩ gì cả. A, đúng rồi, ngươi hút thuốc sao?"

"Hả? Ngươi ngửi thấy được? Ta đã đánh ranh rồi a" nghĩ rằng đã bị phát hiện, lập tức che miệng lại.

"Ngươi vừa nãy đi ra ngoài hút thuốc đi?"

"Ừ. . . Sợ người nhìn thấy không thích, liền đi ra ngoài" thật là sợ nàng không thích, lưu lại ấn tượng xấu với nàng, nói cũng không dám thở mạnh.

"Sẽ không, chính là. . .Ta cảm thấy hút thuốc đối với thân thể không tốt, về sau có thể không hút liền không hút đi"

"Ừ, ta biết, chính là thời điểm mệt mỏi hay tâm tình đặc biệt không tốt liền muốn hút. Ngôn Ngôn, ngươi đừng chán ghét ta a, về sau không hút, nếu không vậy đi, thuốc để ở chỗ ngươi, ngươi giám sát ta, có được không?"

"Kỳ thực không cần miễn cưỡng chính mình như vậy, nói bỏ không phải liền bỏ được, từ từ đi."

"Ừ, được rồi, đều nghe ngươi."

Ngày đó ta dám khẳng định rằng nàng là hiểu lầm ta và Trần Thần, ta muốn cùng nàng tâm sự về Trần Thần, đặc biệt nóng lòng muốn cùng nàng giải thích quan hệ giữa ta và Trần Thần, ta nói:

"Ngôn Ngôn, chúng ta trò chuyện một chút đi."

"Ừ, muốn nói cái gì"

Nàng để sách xuống, di chuyển cơ thể về phía bên kia giường, nhường cho ta một chỗ, sau đó vỗ vỗ vị trí bên người nàng, đây là ý bảo ta đi sang ngồi, ta cũng rất nghe lời mà qua ngồi, cùng nàng song song tựa ở đầu giường, ngồi xuống, ta nói:

"Ngôn Ngôn, ngươi trước đây có bạn trai sao?"

"Ừ, thời đại học từng có"

"Thực sự a, thật tò mò không biết bộ dáng cậu trai đó thế nào mới lọt vào tầm mắt của Ngôn Ngôn chúng ta nha, hắn nhất định rất ưu tú đi?"

"Ừ, nói thế nào đây, ưu tú thì ưu tú, có chút hảo cảm, không phải cũng không thể cùng một chỗ, chính là cảm giác khuyết thuyết một vài thứ gì đó."

"Nói rõ một chút a" thật đúng là tò mò

"Hắn là sư ca ta, đại học lúc đó rất chiếu cố ta, cũng thích ta thật lâu, luận về đối nhân xử thế hay phong cách làm việc ta rất thưởng thức, đối với ta cũng vô cùng tốt, cho nên liền đồng ý với hắn, qua lại cũng hơn một năm đi, sau lại hắn tốt nghiệp rời trường tham gia công tác, chúng ta cũng không có mỗi ngày gặp gỡ, có thể cứ dần dần như vậy nên phai nhạt dần đi, ta nói chia tay, hắn tuy rằng không đồng ý, thế nhưng ta nghĩ cứ mãi tình trạng như vậy sẽ làm lỡ hắn, vẫn là sớm một chút chặt đứt mới tốt, có như vật với ta hay với hắn đều tốt."

"Nga. . .Là như vật a, ta rất tò mò nha, Ngôn Ngôn thời điểm yêu đương sẽ là bộ dạng gì a? Là kiểu chim nhỏ nép vào người ta? Hay là một chút cường thế?"

"Ta không cường thế đi?"

"Vậy chính là chim nhỏ nép vào người khác, giai đoạn đó ngươi nhất định rất hạnh phúc phải không?"

"Cũng không tồi, ỷ lại nhiều hơn chút"

"Hắn thật may mắn, đã từng có được ngươi, nhất định cũng rất hạnh phúc" ta có chút chua xót

Ta thừa nhận, khi nàng kể lại đoạn thời gian yêu đương của mình ngực ta có chút khó chịu, rất hâm mộ cũng rất đố kỵ với người nam sinh đó, nhưng nghĩ cũng bình thường, nàng một cô gái ưu tú như vậy, nếu không nói qua yêu đương mới là không bình thường a.

Nàng hỏi ngược lại ta:

"Còn ngươi?"

Nàng rốt cuộc hỏi ta vấn đề này, ta chờ thật lâu a, ta trả lời nàng:

"Ta? Ta hình như không có mối quan hệ nào chính thức a, hazzz"

"Không thể nào? Ngươi ai tiếp xúc cũng sẽ thích như vậy, làm sao sẽ? Ta không tin"

"Là thật a, miễn cưỡng mà nói coi như là có một người đi, bất quá chúng ta qua lại cũng chưa tới một tháng liền chia tay, cũng mới chỉ dừng lại ở nắm tay, người thích ta là có, nhưng những người đó ta không thích, ta còn không có gặp được cái cảm giác đúng người kia, luôn cảm giác mình giống như sẽ không yêu" hiện tại giống như gặp được, thế nhưng lại khó có thể mở miệng.

"Vậy. . .Trong số những người thích ngươi cũng bao gồm Trần Thần sao?"

Quả nhiên, nàng hỏi Trần Thần, nàng chính là đang để ý đi? Vừa vặn ta có thể cùng nàng giải thích rõ ràng:

"Cũng biết ngươi sẽ hỏi hắn, hắn và người khác không quá giống nhau, ta chính là tương đối ỷ lại hắn, thế nhưng ta rất rõ ràng đó không phải là yêu, trong lòng coi hắn như ca ca. Biết chúng ta quen biết bao năm rồi không?"

Nhìn bộ dáng tò mò kia của nàng, liền biết nàng rất muốn biết, ta đem chuyện về ta và Trần Thần nói cho nàng nghe, giống như viết trong văn vậy, giới hạn của chúng ta chỉ là đến mức anh em, chúng ta không có những khả năng khác, mục đích của ta rất đơn giản, không muốn nàng hiểu lầm, nghĩ muốn nói cho nàng ta là tự do, ta còn đang đi tìm hạnh phúc thuộc về mình.

Ngày đó nàng nói một câu, chạm sâu vào lòng ta, khiến ta vô cùng cảm động, nàng nói: Có thể trông coi bảo vệ người mình yêu cũng đã rất hạnh phúc rồi, cho dù người kia không yêu ta. Đúng vậy, cùng với nàng rất vui vẻ, nguyên lai ta thích nàng, nàng có thể mang đến cho ta một loại cảm giác hạnh phúc, đều nói yêu là không cầu hồi đáp, thế nhưng ta hi vọng ta yêu có thể có hồi báo, với ta hồi báo tốt nhất chính là nàng vĩnh viễn vui sướng và hạnh phúc, giống như bây giờ vậy thật tốt trông coi bên cạnh nàng, đem tình yêu đối với nàng giấu sâu dưới đấy lòng thì có quan hệ gì?

Ngày đó cũng quên mất ta như thế nào mà ngủ, quá mệt mỏi, ta chỉ nhớ rõ ta trong lúc ngủ mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nàng giống như sát lại ta rất gần, không biết nàng là vô tình hay cố ý đặt tay trên người ta, thế như ta cơ hồ là vô ý thức bắt được tay nàng, để nàng từ phía sau ôm lấy ta, càng tiếp xúc gần gũi như vật mới khiến lòng ta an tâm, sau đó liền thực sự ngủ rồi. Từ ngày đó về sau, ta liền leo lên giường của nàng.

Ngày hôm sau, thật ra ta vẫn là tỉnh trước, cái đứa ngốc này, luôn cho là mình tỉnh trước, ta nào giống mèo lười mê ngủ như nàng? Lúc ta tỉnh, chúng ta còn duy trì tư thế của đêm qua, nàng ở phía sau nhẹ nhàng ôm ta, ta không nhớ rõ, cố gắng nhớ lại tình cảnh trước khi ngủ đêm qua, thế nhưng ký ức có chút không rõ, nàng thế nào liền ôm ta? Ta tuy rằng đưa lưng về phía nàng, thế nhưng ta biết nàng vẫn chưa tỉnh lại, nghe tiếng hút thở đều đặn của nàng liền biết, cúi đầu nhìn một chút, tay nàng còn đặt ở trước ngực ta, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên bên hông ta, ta có chút không biết làm sao, còn giống như có chút thích bộ dáng hiện giờ của nàng, mang đến cho ta cảm giác ấm áp, duy trì tư thế này một lúc, ta lại muốn nhìn nàng, cho nên ta liền nhẹ nhàng xoay người, để không làm cho nàng tỉnh, cái động tác xoay người tưởng chừng đơn giản này khiến ta phải chia làm ba lần mới hoàn thành, nàng chẳng qua chỉ bị lay động một chút, không có bị đánh thức, cứ thế chúng ta liền biến thành mặt đối mặt, khuôn mặt lạnh lùng này xuất hiện trước mặt ta, da của nàng thật tốt, trắng nõn mịn màn, giống như rất có độ đàn hồi, thật muốn đưa tay qua véo một cái, cảm thụ một chút, thế nhưng ta không dám, nhắm mắt lại tham lam hưởng thụ cái ôm của nàng, khi đó phát hiện một vấn đề, tần suất hô hấp của nàng nhanh hơn ta rất nhiều, ta cố gắng làm theo dịp thở của nàng để đồng bộ với hô hấp của nàng, cảm giác như vậy rất tốt, ta giống như lại ngủ. Không biết qua bao lâu, ta cảm giác được nàng động, nàng lấy tay khỏi người ta, mở mắt nhìn nàng một hồi, nàng vẫn nằm ở đó nhắm mắt lại, ta biết nàng đã tĩnh, ta biết nàng đang giả bộ ngủ, bởi vì hô hấp của nàng bây giờ không giống trước đó:

"Ngôn Ngôn, sớm a, ngươi chớ giả bộ, ta biết ngươi đã tỉnh."

Nàng lập tức liền mở mắt xoay đầu nhìn ta, mắt mở thật to, có chút giật mình hỏi ta:

"Làm sao ngươi biết?"

"Ta ngủ tương đối cạn a, ngươi khẽ động ta liền tỉnh"

"Nga, như vậy a"

"Ngôn Ngôn, trên người ngươi thật thơm - ta cũng không muốn rời giường"

Nhìn bộ dáng miễn cưỡng tỉnh ngủ vừa nãy của nàng, có chút khả ái, đưa tay vòng lấy cổ nàng, đầu chôn ở trước ngực nàng, tham lam dựa vào nàng một hồi nữa, ngăn trở hành động muốn né tránh của nàng, ta nói:

"Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một chút"

Nàng rất nghe lời, thực sự không động đậy, nàng không cự tuyệt càng làm ta có thêm dũng khí, chúng ta cứ như vậy ôm nhau một lúc, ảo tưởng nàng giơ khắc này chính là người yêu của ta, chúng ta giống như các cặp đôi bình thường mà ôm nhau như vậy, thẳng đến ta nghe giọng nói đầy cưng chìu của nàng:

"Nhiễm Nhiễm, nếu không đứng dậy, ngươi nói xem chúng ta có thể hay không đến trễ? Hửm?" Nói xong còn đưa tay xoa xoa đầu của ta.

Muốn mệnh, nàng không biết giọng nói và động tác kia sẽ làm cho ta không chịu nổi sao? Lòng rối loạn, hoàn toàn rối loạn, tuy rằng rất không muốn rời đi cái ôm này, thế nhưng ta sợ cứ tiếp tục như vậy, ta liền thực sự không dậy nổi, say chết ở trong sự dịu dàng của nàng, chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi người nàng, rời giường, vào phòng tắm, không cho mình thời gian đổi ý.

2019. 09. 22

—— năm ấy, ngày đó, ở một buổi sáng đầy nắng, trong một căn phòng ấm áp, ta và một cô gái ôm nhau ngủ, nàng có thể mang đến cho ta niềm vui, có thể mang đến cho ta ấm áp, nàng trở thành điều bất ngờ của ta, thành quả hạnh phúc của ta, cô gái này chính là ta yêu thích, cũng chính là hi vọng từ nay của ta, nàng tên là Tô Ngôn, đồng thời, giữa chúng ta bắt đầu nảy sinh cảm giác mập mờ, nó sẽ nẩy mầm, hay là sẽ chết yểu, chúng ta đều không biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro