Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm kia, trông mong mau qua tết âm lịch, chịu đựng qua mười lăm, cuối cùng người mà ta ngày nhớ đêm mong chờ đợi rất lâu đã trở lại, ta giống như được sống lại, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày có thể bị một người ảnh hưởng đến trình độ như vậy, ta nghĩ đời này ngoại trừ nàng sẽ không có người thứ hai có thể làm cho ta tưởng niệm đến như vậy, khi đó thế giới của ta chỉ có nàng, toàn bộ là nàng, xa cách gặp lại, bao giờ cũng làm cho ta nhảy nhót như vậy, vô cùng hưng phấn, mỗi lần đi sân bay đón nàng, từ một khắc thấy được nàng, nàng chính là tiêu điểm trong mắt ta, tiêu điểm, vẫn là tiêu điểm, ôn nhu đối diện, thẹn thùng ôm nhau, nhiệt tình hôn (đương nhiên không thể nào là ở sân bay), nụ cười của nàng, thanh âm của nàng, da thịt của nàng, hô hấp của nàng, độ ấm của nàng, mùi hương của nàng, toàn bộ đều làm ta yêu thích, tim đập dồn dập, khi đó chỉ có một loại cảm giác, đó chính là, có nàng bên cạnh, liền rất tốt đẹp. . .

Cuộc sống của ta cũng từ ngày nàng trở về, bắt đầu chân chính khôi phục quỹ đạo, chúng ta cứ ngọt ngào hạnh phúc như trước đây vượt qua đại khái hai tháng, nghênh đón một ngày rất trọng yếu - sinh nhật của ta, ta nghĩ sinh nhật năm ấy hẳn là một cái sinh nhật ta đời này khó quên nhất, nói suốt đời khó quên cũng không diễn tả hết được. . .

Một ngày của tháng 5 năm 2015, cũng chính là ngày sinh nhật ta, trước đó khi chưa nhận thức nàng, sinh nhật của ta đều là về nhà ăn cơm với ba mẹ, sau đó mới là thời gian của mình, hàng năm các bằng hữu đều sẽ làm tiệc sinh nhật cho ta, không chỉ là ta, trong vòng trong bạn bè của ta, chỉ cần là có bằng hữu sinh nhật, nhất định phải cùng nhau ra ngoài tụ họp một lần, năm ấy cũng không ngoài lệ, đương nhiên, bất đồng duy nhất chính là, ta có nàng, tình cảm chân thành của ta đời này.

Trước sinh nhật, ta đã từng đùa giỡn hỏi nàng:

"Bảo bối, thật hiếu kỳ ngươi sẽ tặng quà sinh nhật gì cho ta?"

Nàng cười trả lời ta, "Muốn lễ vật như vậy sao? Ta nếu nói ta không có chuẩn bị lễ vật, ngươi có thể hay không mất mác?"

"Ai ~ đây chính là sinh nhật của người đầu tiên trong hai chúng ta từ khi chúng ta cùng một chỗ, ôi chao. . . Nếu là nói không có lễ vật, ngươi liền đem mình tắm sạch, đóng gói kỹ lưỡng, ngoan ngoãn đến nằm trên giường của ta" cười xấu xa cùng nàng mập mờ vui đùa.

Nàng liếc mắt ta, không dự định phản ứng lại ta, ta tiến tới, thăm dò mà nói, "Ngươi thực sự sẽ không dự định đem chính mình đưa cho ta sao? Trước khi sinh nhật trôi qua, gửi qua bưu điện cho ta một cái hộp quà lớn, ta mở ra nhìn, oa ~ ôi chao là vợ ta ~ có được không? Có được không?", tiếp tục truy hỏi, nàng nhẹ nhàng đẩy ta ra, cười nói, "Ngươi xem ti-vi nhiều rồi đi? Có thấy ngốc hay không?"

"Dù sao ta cũng không tin ngươi sẽ không chuẩn bị lễ vật cho ta"

"Vậy ngươi ngoan ngoãn chờ đi, hỏi cái gì mà hỏi?"

"Nhân gia điều không phải rất mong chờ sao, hảo ~ ta không hỏi, ngoan ngoãn chờ, dù sao chính là ta thế nào cũng chạy không được, hừ ~ "

Sinh nhật ngày đó, bởi vì trước đó chúng ta đã nói xong, nàng đi trước cùng các bằng hữu hội hợp, ta thì về nhà bồi ba mẹ ăn, lúc nàng đến đón ta, nàng đem ta đưa đến dưới lầu nhà ta, ta có chút hối hận, muốn để nàng lưu lại cùng ta lên lầu ăn:

"Kỳ thực ta nghĩ ngươi có thể cùng ta đi lên nhà ăn cơm a, bọn họ biết ngươi bây giờ là bằng hữu tốt nhất của ta, cho nên sẽ không cảm thấy có gì, bảo bối, ngươi nói xem?"

Nàng chần chờ một chút, nói, "Ừm. . .Vẫn là không nên, kế hoạch của ta đều định hết rồi, việc này vượt ra khỏi kế hoạch của ta, ngoan ~ trước bồi thúc thúc a di ăn cơm thật ngon, ta sẽ trở lại", nàng nói xong ở trên mặt của ta hôn môt cái, liền đưa ta xuống xe.

Ta vội vàng kêu la, "Ai ai ai ~ để làm gì? Ngươi nói ~ ngươi có phải là vội vã đi chuẩn bị lễ vật cho ta? Ha ha, ta đã nói rồi, ngươi nhất định có kinh hỉ cho ta, đúng không?"

"Đừng nói nhảm, ta không có thời gian, xuống xe!" Nàng làm bộ rất nghiêm túc ra lệnh cho ta.

"Hảo hảo hảo ~ . . . Ta sẽ cố ý ăn chậm một chút, cho ngươi đầy đủ thời gian chuẩn bị, có được không. Nhìn dáng vẻ này của ngươi đi"

Mở cửa cầm theo hoa xuống xe, nhìn nàng rời đi, ta lên lầu bồi ba ba mụ mụ ăn, hoa là tặng cho mụ mụ, năm đầu tiên ta lên đại học sinh nhật ngày đó ta giành được học bổng, mụ mụ nhận được hoa ta tặng, lập tức liền gọi điện tới, từ giọng nói của bà ta có thể cảm thụ được bà rất vui vẻ, rất vui vẻ, sau đó hàng năm, sinh nhật ta, ta đều sẽ mua tặng cho mụ mụ một bó hoa, tục ngữ không phải đã nói sao? Ngày sinh nhật của hài tử cũng là ngày mẹ nó chịu khổ, cho nên ta đương nhiên phải dùng phương thức của mình đến cảm tạ mụ mụ của ta, một bó hoa sao có thể đánh đồng với trăm cay nghìn đắng mà mụ mụ đã trải qua, nhưng ít ra nó có thể biểu đạt lòng biết ơn của ta.

Không thể không nói ta thật sự có một ba ba vô cùng tốt, kỳ thực ông bình thường trong công tác xã giao rất nhiều, thế nhưng hàng năm vào ngày sinh nhật ta, ông nhất định sẽ để xuống tất cả mọi chuyện để về nhà sớm cùng mụ mụ cùng nhau chuẩn bị bữa cơm sinh nhật cho ta, đây cũng là nguyên nhân quan trọng ta vì sao nhất định phải về nhà trước ăn cơm, ông bận rộn như vậy đều có thể bỏ thời gian bồi ta, ta lại có lý do gì không làm như vậy a? Chỉ bất quá ngày đó ta ăn có chút không yên lòng, bởi vì nghĩ đến nàng, đang mong đợi lễ vật sinh nhật của nàng, hết sức mong chờ, thời điểm cơm nước sắp xong, điện thoại di động của ta vang lên, là tin nhắn của nàng:

(Bảo bảo, ta ở dưới lầu, đừng nóng vội, ta chờ ngươi)

(Ừ, bồi bọn họ trò chuyện tiếp hai câu ta sẽ xuống ngay, yêu ngươi maozz moazz)

Không nghĩ tới nàng sẽ đến nhanh như vậy, tuy rằng trong lòng đã nóng như lửa đốt, nhưng ta không thể "Thấy sắc quên thân" a, cùng bọn họ cơm nước xong, liền giúp mụ mụ rửa chén bát, sau đó báo cho bọn họ biết:

"Ba mẹ, nếu như chúng ta chơi đến quá muộn ta liền không trở về, ở lại chỗ Nhiên Nhiên hoặc có thể là nhà người bạn khác"

Kỳ thực ta chính là muốn ngày sinh nhật này có thể ở cùng với nàng, nói xong cũng vội vã đem túi xách đi ra ngoài, xuống dưới lầu, nàng nhìn thấy ta từ cửa đi ra, liền từ trên xe bước xuống, bày ra động tác quen thuộc của nàng, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào trên cửa xe, khóe miệng mang theo nụ cười nhìn ta, lại thêm dung mạo đẹp đẽ của nàng, đây đối với ta mà nói, là sự quyến rũ trí mạng, bước chân tiến đến nhanh hơn, hướng nàng chạy đến, không kịp chờ đợi đem nàng ôm vào trong ngực, nhịn không được, to gan hôn xuống trên khóe miệng của nàng, cũng may sắc trời đã tối, nhỏ giọng nói:

"Bảo bối, ngươi như vậy làm cho ta rất mê muội, ta sợ là không thể rời khỏi ngươi được rồi, làm sao bây giờ?"

Nàng nhẹ nhàng đẩy ta ra, ánh mắt nhìn ta rất nghiêm túc nói, "Vậy không cần rời khỏi, vĩnh viễn cũng không", tiếp theo vừa cươi vừa cầm ta của ta nói, "Được rồi, chúng ta đi nhanh đi, bọn họ điều đến hết rồi, đang chờ chúng ta a"

"Ừ, chúng ta không xa rời nhau" bây giờ nhớ lại những gì ta nói, đó thực sự là điều mỉa mau lớn nhất cho những gì ta sắp làm.

Lên xe đi tới chỗ các bằng hữu đang tụ họp, đi vào phòng, Nhiên Nhiên, Tiểu Nhu, Trác Hoa, Đại Bân, các người mà các ngươi đã biết, ngoài ra còn có mấy người bằng hữu mà ta không có giới thiệu trong văn, từ lúc chúng ta đi vào gian phòng bọn họ bắt đầu la hét:

"Yêu yêu yêu ~ tiểu thọ tinh của chúng ta tới ~ "

"Ngươi ngày hôm nay thế nào lại thong dong tới chậm a, một hồi phải uống nhiều ly nha"

"Để cho chúng ta đợi lâu, chúng ta ngược lại có thể chờ xem Ngôn Ngôn khóc nhè a"

". . ."

Mọi người ngươi một câu ta một câu, nói nói làm cho ta có chút hôn mê, đùa giỡn chất vấn hỏi bọn hắn:

"Nhân gia hôm nay sinh nhật vui vẻ tại sao phải khóc nhè? Đừng nguyền rủa ta a"

Nhiên Nhiên không có hảo ý liếc mắt nhìn ta, ánh mắt ý bảo Nhiễm đại nhân nhà ta, kỳ quái nói:

"Rửa mắt mong chờ đi"

Nhiễm Nhiễm liếc mắt cười nhìn mọi người, sau đó lại nhìn ta nói:

"Được rồi, ta đi chuẩn bị bánh ga-tô cho ngươi, chờ ta một chút, lập tức liền xong", sau đó hướng Tiểu Nhu nói, "Nhu Nhu, qua giúp ta một chút"

Sau đó ta lại nhìn hai người bọn họ đi vào phòng bên trong, để lại ta ngơ ngác ngây ngốc cùng một đám người đang chờ xem náo nhiệt, Nhiên Nhiên ngồi vào bên cạnh ta tặc lưỡi nói với ta:

"Tiểu Nhiễm nhà ngươi thực sự là ngọt ngào, làm cho ta cũng muốn yêu nàng a, làm sao bây giờ?"

Ta vẻ mặt ghét bỏ nhìn Nhiên Nhiên nói, "Ngươi ở chỗ nào liền đứng tại chỗ đó đi"

Kỳ thực trái tim của ta đã bắt đầu đập loạn, đứng ngồi không yên đợi khoảng chừng 5 phút, cánh cửa phòng trong mở ra, ta nhìn thấy Tiểu Nhu đẩy một chiếc xe đẩy, phía trên xe đẩy là một hộp quả rất lớn màu đỏ, thật là siêu cấp siêu cấp lớn, đặt người vào trong cũng còn dư dả, lúc đó đầu của ta liền suy nghĩ, nữ nhân này thực sự tính đem mình nhét vào trong hộp làm lễ vật tặng cho ta đấy chứ? Bất quá, cái ý nghĩ này rất nhanh thì bị ta bác bỏ, bởi vì ta lại thấy Nhiễn Nhiễn cũng đang đẩy một chiếc xe đẩy khác, theo phía sau Tiểu Nhu đi ra, phía trên xe đẩy của nàng là bánh ga-tô sinh nhật của ta, không biết là người nào đem đèn trong phòng tắt hết, dưới sự hướng dẫn của Nhiễm Nhiễm, mọi người cùng nhau hát bài ca sinh nhật cho ta:

"Chúc ngươi sinh nhất vui vẻ, chúc ngươi sinh nhất vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ ~ "

Bài hát kết thúc, bánh ga-tô cũng đã đi tới trước mắt ta, nàng mang theo gương mặt tươi cười, nhìn vào mắt của ta nói:

"Ngôn Ngôn, cầu nguyện đi"

Ta gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện, nguyện vọng của ta rất đơn giản, cũng rất bình thường:

(Nguyện người nhà của ta thân thể khỏe mạnh, nguyện bằng hữu của ta hạnh phúc vui sướng, nguyện ta và nàng mỹ mãn suốt đời)

Cầu nguyện xong, thổi tắt hết nến trong tiếng cười nói của mọi người, không biết là người nào hỏi một câu:

"Ngôn Ngôn, chúng ta là ăn bánh ga-tô trước hay là mở xem hộp quà lớn của Nhiễm Nhiễm trước?"

Ta vừa muốn nói, "Mở quà trước", bởi vì ta đã đợi không nỗi nữa rồi, ai biết Nhiên Nhiên chết tiệt ở bên cạnh nói một câu:

"Ăn bánh ga-tô trước, ăn bánh ga-tô trước, ta đói ~ "

Cố ý, cố ý, cô ấy hoàn toàn là cố ý, bọn hắn cũng đều mới cơm nước xong, nơi nào sẽ đói? Kết quả là mọi người cư nhiên phụ họa theo:

"Hảo hảo hảo ~ chúng ta đây ăn bánh ga-tô trước" sau đó một đám người có chút hả hê không nhìn xem ánh mắt ta đang ai oán.

Lúc này Nhiễm đại nhân nhà ta lên tiếng:

"Các ngươi chớ trêu chọc nàng, một hồi khóc thật a, vẫn là để nàng xem lễ vật trước đi"

Xem, xem, vẫn là vợ ta yêu thương ta, nàng nắm tay của ta, dẫn ta tới cái hộp quà cực lớn trước mặt, nàng lúc đó nói câu:

"Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro