Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta thật sự ăn ý như thế sao? Một cái hiểu lầm thật đẹp, nàng đã cho rằng ta ngày hôm nay trở về, cho nên lựa chọn sớm kết thúc ngày nghỉ trở về gặp ta, ta cho là nàng còn đang ở quê nhà, chạy tới gặp nàng, thật là đúng nhịp không có nói cho đối phương trước, muốn làm cho đối phương kinh hỉ.

Lập tức liền đón xe đến sân bay, mua vé chuyến gần nhất về nhà, đơn giản còn có thể mua được vé, nhớ kỹ ngày đó ở sân bay đợi chừng ba giờ, vừa mới ngồi lên máy bay về nhà, báo cho Nhiễm Nhiễm biết thời gian ta xuống máy bay, lẳng lặng chờ mong nhìn thấy nàng, không tự chủ mà mỉm cười, tuy rằng sự việc xảy ra ngoài dự đoán, có một chút ảo não, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của ta, trái lại cho chúng ta thấy được điểm ăn ý nhỏ của hai chúng ta, trong lòng so với mật còn ngọt ngào hơn.

Vừa xuống máy bay, có loại trực giác phi thường mãnh liệt, nàng chắc chắn ở cửa chờ ta, mặc dù ta đã nói cho nàng không nên tới đón ta, từ trong đi ra, ánh mắt tìm tòi, quả nhiên ta thấy được nàng, cái người ta ngày đêm mong nhớ, đang ở phía trước ta, hai tay khoanh lại, mỉm cười ngọt ngào, cũng đang nhìn ta, ta kiềm chế nội tâm kích động, bước chân nhanh hơn, đi tới trước mặt nàng, đứng vững, cứ như vậy kinh ngạc nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, nói cũng kỳ quái, không gặp thì nhớ, hôm nay gặp được, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì, cuối cùng vẫn là Nhiễm Nhiêm đánh vỡ bầu không khí im lặng:

"Bảo bảo, hoan nghênh về nhà"

Nói xong vươn hai tay, đem ta ôm vào lòng, hơi ấm, hương thơm quen thuộc, làm cho ta trầm mê trong đó, ôm lại nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ:

"Rất nhớ ngươi"

"Ừ, ta đều biết, bởi vì ta cũng là. . . Rất nhớ ngươi, được rồi, chúng ta về nhà" nói xong buông ra, nhìn ta nói.

"Ừ, về nhà"

Vừa chỉ lo nhìn nàng, lúc này mới phát hiện, hành lý của nàng cũng đang ở bên cạnh, ta kinh ngạc nói:

"Bảo bối, ngươi không có về nhà? Vẫn ở chỗ này chờ ta sao?"

"Ừ, thật phiền phức, đi tới đi lui cũng mất thời gian, nên dứt khóat ở chỗ này chờ ngươi" tuy nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng nàng cũng ở chỗ này đợi ta chừng có sáu canh giờ.

"Ta đã nói, ngươi không cần tới đón ta" nàng luôn là như vậy, luôn làm cho ta đau lòng.

"Không muốn gặp ta sớm một chút sao? Hửm?" Nàng vuốt đầu của ta nói.

"Đúng là nhớ ngươi, nhưng là vẫn không nỡ nhìn thấy ngươi như vậy."

"Được rồi, được rồi, không cực khổ, đi thôi, về nhà làm cho ngươi đồ ăn ngon"

"Ừ"

Sau khi ra khỏi sân bay, lái xe về nhà, dọc đường đi chúng ta không nói lời nào, Nhiễm Nhiễm đem đầu nhẹ nhàng tựa ở trên vai ta, nắm tay ta thật chặc, chúng ta cứ như vậy ngồi yên lặng, điều này làm ta nhớ lại cái lần đầu tiên nàng tựa trên vai ta, khi đó chúng ta đối với bên kia còn rất không xác định, rất mờ mịt, thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta cứ tự nhiên như vậy mà yêu nhau. . .Rất yêu rất yêu. . .

Đều nói giữa người với người hiểu rõ nhau rất trọng yếu, hiểu từng cái nụ cười, từng tâm tư, nhưng mà không biết mọi người nghe qua một cái điều tra này chưa, nói giữa người với người hiểu ý nhau 55% là thông qua ngôn ngữ cơ thể đến lời nói, ngày đó sau khi về nhà, cơm cũng không kịp ăn, chúng ta chính là dùng hành động yêu để nói lên những lời này, hơn nữa phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, lấy hành động để giải bày nỗi nhớ nhung, về phần chúng ta dính nhau bao lâu, làm bao nhiêu lần, thực sự không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sau đó lúc ăn cơm cầm không nổi đũa, tay đều phát run, cuối cùng vẫn là Nhiễm Nhiễm từng miếng từng miếng đút ta ăn cơm, một màn này còn bị Nhiễm Nhiễm cười nhạo rất lâu. . .

Trước khi ngủ, chúng ta nằm trên giường, cùng nàng nói về những chuyện vui trong chuyến đi du lịch lần đó, cùng với mỗi ngày đều nhớ nàng như thế nào, lễ vật mua cho nàng đều đem hết ra, từng cái từng cái nói cho nàng biết ta vì sao mua nó, muốn để cho nàng cảm nhận được tâm tình ta ngay lúc đó, mà nàng từ trong nhà mang tới cho ta album ảnh thời bé của nàng, đó là lần đầu tiên thấy dáng dấp khi còn bé của nàng, lưu giữ những tấm khi còn nhỏ cho tới duyên dáng yêu kiều trưởng thành như bây giờ, cái này đối với ta mà nói không phải là một album ảnh bình thường, mà nó rất là quý báu, bởi vì nơi này lưu giữ nhiều dấu ấn của người ta yêu, thể hiện quá trình trưởng thành của nàng, ta tỉ mỉ nhìn mỗi một tấm hình, nàng cũng kiên nhẫn giảng giải cho ta chuyện cũ sau mỗi tấm hình, đương nhiên ở đây còn có nàng và ba ba nàng, mụ mụ, ca ca chụp hình chung, nhìn trên mặt bọn họ lộ ra mỉm cười, thấy cảm thấy một nhà bốn người bọn họ rất hạnh phúc, hết thảy đều tốt đẹp như vậy, làm cho ta rất muốn dung nhập vào bọn họ, ngày đó Nhiễm Nhiễm cũng giới thiệu người nhà nàng cho ta. Nhắc tới cũng kỳ quái, không biết vì sao, Nhiễm Nhiễm nhìn qua càng giống ba của nàng hơn, mà Mộ Phàm thì lại giống mụ mụ nàng.

Nhiễm ba, và ba ba của ta rất khác nhau, ba ba của ta nhìn qua là một người nghiêm túc, làm việc cẩn thận kỹ lưỡng, đương nhiên nhìn bề ngoài là như vậy, điểm này ta rất giống ba ba, chính là loại trong nóng ngoài lạnh, mà nhìn Nhiễm ba thì lại là người rất dễ gần gũi, mặt mũi hiền lành, vừa nhìn chính là một ba ba hiền hòa, bất quá Nhiễm Nhiễm nói, ông ấy ngày thường đúng là hiền lành, nhưng khi nghiêm nghị cũng rất là dọa người, nàng rất tôn kính ba của nàng.

Nhiễm mụ rất đẹp, còn ôn nhu, trên phòng khách hay dưới phòng bếp, lúc còn trẻ không chỉ có trong nom việc nhà tốt, mà còn trong sự nghiệp cũng hỗ trợ Nhiễm ba rất nhiều, đến bây giờ cũng vẫn như thế, đây chính là phu thê hoạn nạn có nhau như trong truyền thuyết đi, thật là làm cho người ta ước ao.

Mộ Phàm, nhìn ảnh chụp là người rất thành thục, rất thận trọng, cho nên nói hắn càng giống Nhiễm mẹ hơn, Nhiễm Nhiễm nói, Mộ Phàm rất độc lập, không phải là loại công tử sống an nhàn sung sướng, mà Nhiễm Nhiễm cũng như vậy, mặc dù trong nhà ba ba mụ mụ đều rất cưng chìu nàng, nhưng nàng một chút cũng không có tính đại tiểu thư, trái lại tính cách của nàng rất khiến cho người ta yêu thích, ta nghĩ tính cách đó có quan hệ rất lớn đối với sự giáo dục của ba ba mụ mụ của nàng.

Tối hôm đó, Nhiễm Nhiễm nói với ta:

"Bảo bảo, ta về nhà lần này, cùng bọn họ có nhắc tới ngươi"

"Nói như thế nào?" Ngực có chút khẩn trương.

"Thì nói một người bạn mới của ta, là người rất tốt, bọn họ thật cao hứng, còn nói ta có thời gian nhất định phải dẫn ngươi về nhà chơi"

"Ừ, có thời gian hẳn là nên đi thăm hỏi cha mẹ vợ"

Ta thật sự là rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, thế nhưng Nhiêm Nhiễm người kia không vui, nói:

"Thế nào lại không phải là cha mẹ chồng? Phải là cha mẹ chồng" nàng cùng ta tranh luận.

"Ngươi dám nói không phải cha mẹ vợ sao? Vừa nãy ai ở dưới thân ta mơ mơ màng màng? Hửm?"

Ta vừa nói xong cũng thấy gò má của nàng thoáng cái liền đỏ lên, đánh trên người ta một cái, trong miệng còn không ngừng nói:

"Đáng ghét. . .Ngươi tại sao lại đáng ghét như vậy a? Ngươi lúc nào lại trở nên 'Hỗn độn' như thế? Hửm? Ngủ, không để ý tới ngươi" nói xong cũng nằm xuống, giả bộ ngủ, rất thích cái dạng này của nàng, thật là dễ thương chết ta. . .

Khi đó chúng ta thực sự rất quan tâm đến vấn đề tranh luận này, mỗi lần cũng tranh luận không ra một nguyên cớ, hiện tại, vấn đề này đã không còn trọng yếu, hạnh phúc là tốt rồi. . .Không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro