Chương 95 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó nói chuyện với Nhạc Kỳ, kỳ thật lời nói của Nhiễm Nhiễm đối với ta mà nói, quá sâu sắc, làm ta cũng xúc động theo, mấy ngày hôm trước còn có bằng hữu nói với ta:

"Ngày đó ngươi hướng Nhiễm Nhiễm thổ lộ, cũng không có báo trước mà đi hôn môi nàng, nếu như nàng bị giật mình, đẩy ngươi ra, ngươi có thể hay không khổ sở?"

Vấn đề này ta có nghĩ tới, tất nhiên là có khổ sở, khi đó ta nghĩ bị tổn thương chỉ là vấn đề thứ hai, vấn đề ta quan tâm nhất vẫn là ta sau đó nên làm như thế nào? Quan hệ của chúng ta sẽ phát triển như thế nào? Nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, nàng cự tuyệt ta, đối với ta một chút ái tình cũng không có, ta nghĩ ta sẽ không cố chấp giống như Nhạc Kỳ, ta sẽ từ bỏ, thay vì khiến hai người không được thoái mái, sao không để ta một mình gánh chịu phần thống khổ này? Cũng có thể ta trời sanh đã có tính kiêu ngạo, quật cường, ta không cho phép chính mình giống như Nhạc Kỳ, yêu đến không cần tôn nghiêm, yêu một người đều sẽ hy vọng nàng sống tốt, hạnh phúc, vui vẻ, không nên tạo cho nàng thêm phiền phức, không phải sao? Nếu như nàng nguyện ý, có thể ta sẽ lùi về phía sau thủ hộ mà làm bằng hữu tốt của nàng, lựa chọn yên lặng bảo vệ, thế nhưng có làm được hay không thì đó lại là chuyện khác, bởi vì cuộc sống này không có nếu như, ông trời vẫn tương đối quan tâm đến ta, không để cho chuyện như vậy phát sinh, may mắn lúc đó nàng cũng yêu ta. Cho nên, cám ơn ngươi, Mộ Nhiễm, cảm tạ ngươi có thể yêu ta, cũng cho ta cơ hội mang đến hạnh phúc cho ngươi.

Từ ngày gặp Nhạc Kỳ trở đi, thực sự như lời cô ấy nói, cô ấy không có liên lạc lại với Nhiễm Nhiễm, chúng ta cũng không có gặp lại Nhạc Kỳ, qua thật lâu, thẳng đến một ngày Nhiễm Nhiễm nhận được một phong thư đến từ bưu điện, nội dung rất dài rất dài rất dài, ký ức của ta tương đối không nhớ rõ, vừa mới cùng Nhiễm Nhiễm hồi tưởng lại một chút, nhưng cũng chỉ có thể thuật lại một cách chung chung mà thôi:

Nhiễm, thỉnh cho phép ta lần cuối cùng gọi ngươi một lần như vậy, nói thật từ lúc bắt đầu đáy lòng ta thực sự không muốn gọi ngươi là học tỷ, bởi vì trong mắt của ta tiếng xưng hô này chỉ là để cho ta có cái cớ mà liên lạc với ngươi, nó giống như lá chắn của ta. Ta nói rồi, thời điểm ta chủ động liên lạc lại với ngươi cũng chính là lúc ta hẳn là buông được ngươi, đúng vậy, từ sau ngày chúng ta trò chuyện, lời của ngươi luôn luôn hiện lên trong đầu ta, để cho ta khắc sâu nhất chính là: Ngươi khiến cho ta nghĩ, ngươi không chịu nổi tình cảm của ta, tình cảm của ta đối với ngươi mà nói đã trở thành gánh nặng, bỗng nhiên ta ý thức được, là ta quá ích kỷ, thế cho nên mới mang đến cho ngươi phiền phức, đúng là không nên. Ở chỗ này, muốn đem những lời từ trong đáy lòng nói cho ngươi nghe, có lẽ chỉ có như vậy ta mới có thể giải phóng trái tim của mình, không cần phải đi dây dưa nữa.

Nhiễm, ngươi nói ta rất dũng cảm, kỳ thực ta một chút cũng không dũng cảm, ta nếu thật sự dũng cảm, ngươi cũng sẽ không đến bây giờ mới biết đến sự tồn tại của ta, kỳ thực ta rất sớm đã nhận thức được hướng tính của mình, chỉ bất quá vẫn không có gặp qua người con gái làm cho ta động tâm, thẳng đến lúc ta lên đại học, một khắc kia nhìn thấy ngươi, lòng ta liền bị ngươi bắt sống, thế nhưng bộ dáng của ngươi giống như mỗi ngày đều rất bận rộn, vẫn luôn không có chú ý tới ta, mà ta cũng chỉ dám đứng ở xa xa nhìn ngươi, không dám nói chuyện với ngươi, không dám tới gần ngươi, đúng vậy, khi đó ta rất hèn nhát, có một số việc ngươi khẳng định không biết, ta khi đó hay lén nhìn lịch học của ngươi, có thời gian sẽ đi phòng học bên cạnh hoặc phòng đối diện phòng học của ngươi mà chờ ngươi, chỉ vì muốn nhìn ngươi một cái, mỗi khi ngươi có tiết học vào buổi tối, ta đều sẽ chờ ngươi, len lén đi theo ở phía sau ngươi, mãi cho đến khi ngươi đến dưới lầu ký túc xá, thấy ngươi đi vào trong, ta mới cam lòng rời đi, có lúc ngươi một mình một người, có lúc ngươi sẽ cùng các học tỷ cùng nhau, cười cười nói nói, hì hì nháo nháo, lại chưa bao giờ biết ở phía sau ngươi vẫn luôn có ta, bất quá, thật may là ngươi không biết, nếu như ngươi biết, có phải sẽ coi ta là kẻ biến thái chuyên đi rình mò? Biết ngươi luôn luôn thích đi Chủ Thực Đường ăn cơm, ta liền cũng ở đó ăn khoảng một năm, biết rằng ta phải lượn quanh hơn nữa sân trường mới có thể đi tới đó, cứ như vậy đuổi theo bước chân của ngươi hơn nửa năm, bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó ta ngốc đến hết thuốc chữa.

[Còn nhớ rõ khi đó thời điểm cùng Nhiễm Nhiễm đọc đoạn văn này, ta còn hỏi nàng "Ngươi khi đó thực sự một chút cũng không có nhận ra có một người như thế vẫn luôn chú ý đến ngươi sao? Nhân gia ở phía sau len lén đi theo ngươi hơn nửa năm ngươi cũng không biết?", nàng vẻ mặt mờ mịt nhìn ta, nói: "Ta phía sau lại không có mắt a, làm sao sẽ biết?"]

Nghe các nàng nói, rất nhiều bạn học trong đường đều biết ngươi, là bởi vì ngươi tài năng, phương diện học hành hay thể thao đều rất xuất sắc, nhưng ta vẫn không có cơ hội thấy qua, bởi vì ta thời điểm nhập học ngươi cũng gần tốt nghiệp, chỉ trách ta tới quá muộn, sau lại biết được, ngươi cùng các anh chị khác sẽ tham gia diễn xuất chia tay để tốt nghiệp, từ ngày nhận được tin tức này mà bắt đầu mong chờ, vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó, trên khán đài ngươi là ngôi sao sáng nhất trong lòng ta, khi đó liền suy nghĩ, ngươi hoàn mỹ như vậy ta làm sao có thể xứng đôi với ngươi? Ngươi cách ta rất xa, về sau, ngươi tốt nghiệp, cuộc sống của ta giống như mất đi phương hướng, cảm giác tất cả đều trống rỗng, mấy năm đi học đều rất hối hận sao ta không thể dũng cảm một chút, sao không thử tới gần ngươi một chút, ta tự trách bản thân, nếu ta không xứng với ngươi vì sao không để cho bản thân nỗ lực một chút, đi xứng với ngươi, vì sao không dũng cảm một chút? Lúc đó ta không muốn để cho tình cảm thầm mến này kết thúc, cho nên mấy năm ở trường, ta nỗ lực đi cải biến chính mình, không còn cảm thấy bế tắt như lúc trước nữa, trở nên cởi mở, trở nên cầu tiến, chỉ vì có thể giống như ngươi lưu lại thành phố này, đợi đến lúc chính mình đủ ưu tú thì, ta sẽ đi tìm ngươi, thế nhưng khiến ta không có nghĩ tới là, ta cư nhiên có thể may mắn cùng ngươi cách gần như vậy, ngươi vĩnh viễn không biết, ta lần thứ hai gặp được ngươi thì tấm chân tình kia, tha thứ ta kích động vô pháp kể rõ, hạnh phúc tới quá đột nhiên, có chút khiến cho ta không chịu nổi, ta âm thầm hạ quyết tâm, nếu ông trời đã cho ta tìm được ngươi, để chúng ta gặp lại nhau, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, tự nói với chính mình phải dũng cảm, không muốn để cho chính mình phải hối hận lần thứ hai, thế nhưng làm cho ta trăm triệu không có nghĩ tới là sự tình sẽ trở thành như bây giờ, chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ mất khống chế như vậy, ta yêu quá ích kỷ đến mức làm mất đi bản chất vốn có của mình, cho nên, một lần nữa, xin ngươi tha thứ cho sự ích kỷ của ta!

Kỳ thực ngẫm lại ta chưa từng có được, vậy nói gì là mất đi, chỉ bất quá ta đã từng mất đi phương hướng, hiện tại nó giống như lại quay về tới tìm ta, đã từng một lần cho rằng quan hệ của chúng ta không chỉ như vậy, nhưng bây giờ ta không thể không nói, quan hệ của chúng ta cũng chỉ có thể như vậy [những lời này của Nhạc Kỳ làm cho ta ấn tượng rất sâu sắc, vẫn nhớ cho tới bây giờ], cho nên ta sẽ rời đi, ngày tốt nghiệp trong nhà không đồng ý cho ta lưu lại ở chỗ này, là ta cố ý kiên trì, hiện tại cảm thấy ta cũng không cần thiết phải lưu lại nữa, ta sẽ từ chức, về nhà cùng ngươi nhà sinh hoạt chung một chỗ, hảo hảo đi tình một phần hạnh phúc chân chính thuộc về ta, chỉ là không biết phải mất bao lâu.

Nhiễm, tái kiến! Chúc ngươi hạnh phúc! Chúc ngươi và Ngôn Ngôn tỷ hạnh phúc!

[Đúng vậy, Nhạc Kỳ biết quan hệ của chúng ta, chúng ta thời điểm đọc đến đây đều rất kinh ngạc, trợn to mắt nhìn đồi phương, có chút không thể tin được, bởi vì chúng ta không biết cô ấy biết từ lúc nào, chưa từng có nghe Nhạc Kỳ tiết lộ qua, cũng không có nói với chúng ta, cô ấy là từ chỗ nào nhìn ra được quan hệ của chúng ta, chúng ta vẫn không biết được.]

Đến đây, thư của Nhạc Kỳ kết thúc, cô ấy ở trong cuộc sống của chúng ta cũng triệt để biến mất, về sau Nhạc Kỳ thực sự từ chức, ly khai khỏi thành phố này, từ đó trở đi chúng ta cũng không có gặp lại, tất cả phương thức liên lạc đều chặt đứt, rất dứt khoát. . .

Lời Tác Giả:

Hôm nay không có văn của ta, cũng không có của nàng, của Nhạc Kỳ là chính, mặc dù cô ấy mang đến cho chúng ta rất nhiều hiểu lầm cùng tranh cãi, thế nhưng không thể phủ nhận những hiểu lầm và tranh cãi này đã giúp cho tình cảm của chúng ta càng thêm thuần thục, thêm phát triển, rất muốn đem cô gái Nhạc Kỳ này ở trong chuyện xưa của chúng ta nói một chút, cũng như có cái kết thúc hoàn chỉnh, cho nên cơ bản đem cái phong thư này thuật lại.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro