Thực Xin Lổi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Sắc Sắt

Thể loại: Truyện Tình Cảm, Ngôn Tình

Tình trạng: Truyện Full

Văn án

Nhiếp Tiểu Thiến: thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đâm cúc hoa của anh.

Đới Xuân Diệu: việc này cô phải chịu trách nhiệm.

Nhiếp Tiểu Thiến gầm thét: đây là bệnh nghề nghiệp của tôi!

Đới Xuân Diệu vẻ mặt vô lại: mặc kệ, cô đâm cúc hoa của tôi, thì cô phải có trách nhiệm với tôi!

Phó chủ nhiệm khoa hậu môn - Bác sĩ Nhiếp Tiểu Thiến, đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành y, chữa vô số ca hậu môn nghiêm trọng. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ bị một tên Gay bổ nhào vào ở trên giường.

Chap 1 : Thân cận chi thảm

Dọc theo đường lớn phố GiangNam, tại tiệm Starbucks.

Lúc này trong tiệm giống nhưcó dòng điện hơn 3 kw chạy qua, tê tê tê ~ giống như là bị rắn hổ mang cắnphải, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến bị dọa đến mức trợn mắt há hốc mồm. Nếu như mọingười cho rằng Nhiếp Tiểu Thiến vì đắc tội người, mà bị chủ quán muốn dùng điệngiết chết cô, vậy thì đã sai lầm lớn rồi.

Đầu sỏ gây ra chuyện nàychính là người có diện mạo như ngọc lang quân, ngồi đối diện với Nhiếp TiểuThiến. Giống như cuộc đời phải trải qua nhiều thử thách, giống như trong phimgiả tưởng, thần tiên phải trải qua thiên kiếp. Bết bát hơn chính là, đối phươngcòn ôn tồn tao nhã, cười đến sáng lạn như hoa nở với cô, trong tiệm có vô sốánh mắt hâm mộ, ghen ghét đồng loạt đặt tại trên người cô, vô cùng cay độc.

Gương mặt đó làm cho NhiếpTiểu Thiến có một giây đồng hồ si ngốc, sau đó trong đầu thoáng hiện lên bốnchữ: nghiêng nước, nghiêng thành.

Bất quá cũng chỉ có một giâymà thôi.

Bởi vì…..

Aiz ~ thật sự là hồng nhanhọa thủy, trời cao đố kị anh tài, thật sự là đáng tiếc a ~. Lúc này, trong lòngcô thầm ai oán, nam nhân làm cho người ta yêu thích muốn ôm nhào lấy này, lạilà một tên Gay.

Đúng vậy, anh ta chính làmột tên Gay, 100% anh ta là Gay, không thể giả được, Nhiếp Tiểu Thiến cô tậnmắt nhìn thấy!

Người nam nhân kia vẫn nhưcũ cười như gió xuân, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cả người nổi da gà. Dưới tìnhthế cấp bách, cô đành phải nhìn chằm chằm vào cửa kính của cửa tiệm được lauđến sáng bóng, để tránh né ánh mắt sáng quắc của đối phương.

“Tiểu thư?” anh chần chừ mộtchút, nói “Hay là tôi nên gọi cô là bác sĩ Nhiếp, chúng ta lại gặp mặt nhau,thật sự là hạnh ngộ”

Trong không khí đột nhiêntruyền đến một mùi hương cà phê nồng nặc, Nhiếp Tiểu Thiến vừa quay đầu lại,liền nhìn thấy ánh mắt háo sắc của nữ nhân viên phục vụ, cúi xuống một chútnữa, liền nhìn thấy, trên nền gạch men sứ trắng bóng là một mảnh cà phê bị đánhđổ, đang tỏa hương thơm mê người.

Cô uống một ngụm Cappuccino,trong nội tâm thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, cũng là dịu dàng mỉm cười, nói:“Xin chào, xin hỏi ngài họ gì?”

“Đới Xuân Diệu, cô đã quênrồi sao? Năm ngày trước tôi cùng với bạn tốt đến chỗ cô xem bệnh, Nhiếp tiểuthư thật sự là quý nhân hay quên chuyện.” Con ngươi màu hổ phách của đối phươngcàng sáng ngời.

Hứ! Vì sao lại bảo cô là quýnhân hay quên chuyện! Làm sao cô có thể quên được ca bệnh năm ngày trước đã làmcho cô máu sôi trào, chỉ là vừa rồi cô đột nhiên có tâm địa bồ tát, muốn để lạicho anh ta một chút mặt mũi mà thôi. Dù sao nam nhân đẹp trai như vậy, nếu nhưbị mọi người biết là Gay, thì cũng sẽ để lại di chứng rất lớn a~.

“Tự nhiên là không dám quên,chỉ là ngài tại sao lại tới đây? Tôi rõ ràng là dán thông báo tìm bạn trăm năm,chứ không phải chữa bệnh a~!” Trong lòng cô đang muốn nói ngàn câu Đ.M (*)

 (*Đ.M:đíu mịa mày (fuck your mom)

Con mẹ nó ~

Mỗi khi gặp phải tình huốngnhư thế, Nhiếp Tiểu Thiến đều cảm thấy mình rất may mắn, vì đã ba lần đạt đượcgiải nhất cấp bệnh viện dành cho bác sĩ khoa hậu môn. Chính vì thế cô mới khôngcần phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc, chỉ cần tận tâm tận lực khámbệnh cho mọi người là được.

Cô nhịn không được le lưỡimột cái, lại không nghĩ tới đối phương đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt,trên mặt vẫn như cũ là vẻ đẹp làm cho người ta chết không cần đền mạng.

Sau lưng có từng đợt giólạnh thổi qua, Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác sống lưng gầy tong teo của mình bị vôsố đạo ánh mắt oán niệm chém vô số lần.

Thần a~, xin cứu con đi, cácđồng chí a~, xin không cần nhìn tôi, tôi không phải là nam nhân a~. Mọi ngườicó thể không cần chú ý đến tôi có được hay không a ~~~. Cô bất đắc dĩ nhìn vềphía cửa kính sáng bóng loáng, làm bộ như cái gì cũng chưa nói.

Đới Xuân Diệu híp mắt nhìnngười con gái có vẻ xa cách trước mặt, tâm tình anh liền vui vẻ. Mặt của cô làmcho người ta cảm giác cô trẻ hơn tuổi. Rõ ràng tuổi cũng không còn nhỏ, nhưngkhuôn mặt vẫn là tròn trịa bầu bĩnh, làn da rất mỏng, rất trắng, lại được ánhmặt trời xuyên qua khung cửa kính chiếu sáng, thậm chí có thể nhìn thấy mạchmáu trên má phấn hồng. Trên lỗ tai có một lớp lông tơ tinh tế, mái tóc được cắtcực kỳ ngắn, lộ ra vài phần dí dỏm. Sự thu hút nhất trên người cô chính là đôimắt to tròn, sáng long lanh, làm cho gương mặt vốn bình thường tăng thêm vàiphần linh khí.

Giờ phút này cô rõ ràng làmbộ như không có việc gì, nhàn nhã nhìn chằm chằm vào cửa kính, lấy tay vẽ vẽvài vòng trên cửa kính, thật là có chút ngây thơ a~, bất quá cũng không kémphần thú vị, khóe miệng anh nhếch càng cao. Bất quá, nhớ tới hôm bọn họ gặpnhau, thật đúng là khắc cốt ghi tâm.

~~~~******~~~~

Buổi trưa hôm đó, anh đang ởtrong phòng làm việc của công ty, cùng họp với lãnh đạo các ban trong công ty.Đột nhiên điện thoại báo có cuộc gọi, nhìn vào màn hình là cái tên tiểu tử ĐỗVân Triết, anh nghĩ cứ để máy rung, đầu bên kia không thấy ai bắt máy sẽ tựtắt. Nhưng điện thoại càng không ngừng rung bần bật ở trong túi anh, anh khôngthể không tạm dừng hội nghị lại, chạy đến hành lang nghe điện thoại.

“Này, tiểu tử thối, tôi đanghọp, có việc gì đợi tí nữa nói.”

Anh giống như ngày thườngsau khi dặn dò một tiếng, liền muốn cúp điện thoại, nào biết một tiếng kêu rêntừ đầu dây bên kia thiếu chút nữa làm anh thủng màng nhĩ.

“Xuân Diệu ~”

Thanh âm mất hồn mang theovài phần thống khổ từ đầu dây bên kia truyền đến, Xuân Diệu, Xuân Diệu! Anhbình sinh hận nhất chính là cái tên này của mình, nhưng là khổ nỗi, cái tên nàylà do ông của anh tự mình đặt tên cho anh, anh cũng không dám tự tiện sửa lại.

“Rốt cuộc có chuyện gì”

“Xuân Diệu, mau tới cứu tôi,nếu không người anh em này của cậu sẽ bị mất mạng.”

Giọng nói từ đầu dây bên kiacực kỳ thống khổ, không giống như là đang giả bộ. Trong lòng anh lo lắng, vộivàng xoay người trở lại phòng họp để kết thúc cuộc họp này.

Sau đó vừa chạy như điên đếncửa thang máy, vừa gọi điện hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại cậu đang ở chỗnào?”

“Tôi đang ở nhà vệ sinh củacông ty, tôi… tôi… aiz… cậu mau tới đây, cậu nếu không đến, người anh em nàycủa cậu sẽ phải máu chảy thành sông!!!” dứt lời, bên kia lại vang lên vài tiếngrên hừ hừ thống khổ.

“Nhà vệ sinh? Lại ăn linhtinh rồi phải không? Thế mà làm tôi tưởng cậu gặp chuyện rắc rối gì, đùa giỡntôi thú vị vậy sao!” Đới Xuân Diệu xoay người muốn trở lại công ty, lại nghethấy đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng kêu rên bị đè nén.

“Cúc hoa của tôi bị rách!”Đỗ Vân Triết cắn răng một cái, rít lên đầy bi phẫn, nếu việc này truyền ra bênngoài, thì thanh danh cả đời Nhị thiếu gia Đỗ gia của hắn sẽ bị hủy hoại chỉtrong chớp mắt, về sau hắn sẽ không còn mặt mũi nào để đi quán Bar cưa ngườiđẹp nữa!

Đới Xuân Diệu thân thể chấnđộng, tiếng bước chân trên hành lang im bặt, đôi môi khêu gợi nhịn không đượcnhếch lên thành một đường cong mê người, có thể làm điên đảo vô số người đẹp.

Anh dùng tốc độ chạy 5000 mđã được vận dụng ở trường đại học trước kia, chạy đến công ty của Đỗ Vân Triết.Kỳ thật hai công ty cũng gần nhau, bởi vậy đi theo sự chỉ dẫn của Đỗ Vân Triết,anh cũng tìm ra được hắn đang ở phòng vệ sinh nào, Đỗ Vân Triết vẫn còn sống ~,chỉ là cúc hoa máu đã chảy thành sông.

Thử nghĩ một chút, một namnhân bộ dạng tuấn tú ở trước mặt ngươi cong lên cái mông, một tay cầm giấy vệsinh đang không ngừng lau máu theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống, là cảnh tượngđẳng cấp đến thế nào. Lúc Đới Xuân Diệu chạy đến nơi, chứng kiến cảnh tượng nàyliền bật cười lớn. Tiếng cười vang sáng đủ để cho cả khu nhà vệ sinh, thậm chílà những người đứng ngoài cửa nghe được rõ ràng tường tận.

Sau khi cười xong, anh cònhỏi: “Cúc hoa của cậu làm sao lại bị chảy máu?”

Anh có thể thề với trời, lúcấy anh thật sự chỉ là xuất phát từ bản tính rất lo lắng, cho nên quan tâm mộtchút, thật sự chỉ là quan tâm một chút, ai biết tên tiểu thối này sau đó lạitrở mặt với anh!

Đỗ Vân Triết mặt đang xanhmét, thoáng cái chuyển thành màu đen, oán hận nhìn anh cười có vẻ hả hê, hốihận làm sao hắn lại gọi điện thoại cho anh, lúc trước thật sự là mắt chó đui mùmới có thể coi anh là anh em tốt mà ~. Lúc này, những nam nhân trong phòng vệsinh đều biết rõ cúc hoa của hắn có vấn đề, cũng đều là thuộc hạ của hắn a~.Việc này bảo hắn về sau còn mặt mũi nào đứng ở công ty nữa đây!!!!!!!

“Mau đem áo vét cởi ra, quầncủa tôi đã bị thẫm ướt máu rồi!” lúc nói lời này, Đỗ Vân Triết thực sự muốnngẩng đầu nhìn bầu trời hét đầy bi phẫn, sau đó bi thương chảy thành sông,nhưng là từ lỗ đít truyền đến từng cơn đau như bị xé nứt, đã ngăn cản hắn làmđộng tác văn nghệ như vậy.

Lúc này Đỗ Vân Triết khôngthể không đánh thêm một cái rắm, cổ rụt lại, nhanh như mèo chụm hai đầu gối lạivới nhau, chậm rãi đi theo phía sau lưng Đới Xuân Diệu, theo mỗi bước đi sắcmặt càng ngày càng trắng bệch, hai chân run rẩy, tim cũng đập mạnh hơn. Hắn mặtmày nhăn nhó, trong nội tâm khổ không sao tả nổi. Chẳng phải chỉ là đánh rắmnhiều hơn bình thường một chút thôi sao? Tại sao hậu môn lại nứt ra và bị rongmáu? Trong truyền thuyết, nữ nhân mỗi khi tới kỳ có phải cũng đau đớn như vậyhay không? Thật đúng là muốn mạng người a!

Đới Xuân Diệu đi ở phíatrước ba bước, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Đỗ VânTriết, có chút bận tâm, dừng lại hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

“Tôi lại vừa đánh rắm” thanhâm rầu rĩ của đối phương nhẹ như tiếng muỗi kêu vo ve, quả thực không dễ chịua~

Đới Xuân Diệu bả vai runrẩy, đuôi mắt nheo lại, ánh mắt ở trên người hắn dao động, sau đó dừng lại ở bộhạ hai giây, lại nhớ tới mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, caumày hỏi: “Lại chảy máu sao?”

Đối phương cắn răng một cái,hung hăng vội gật đầu.

“Như thế nào đánh cái rắmcũng bị chảy máu, cậu… bình thường đều….?”

“Cậu đừng dùng ánh mắt nhưnhìn quái vật nhìn tôi được không? Tôi mắc bệnh trĩ, phỏng đoán lúc này trĩ đãbị vỡ! Khụ ~~~ đau chết tôi mất thôi ~”

Đỗ Vân Triết ngược lại hítmột hơi, hai đầu gối sít sao chụm sát vào nhau, một tay nhịn không được muốn sờlỗ đít.

Đới Xuân Diệu mặc dù tronglòng vẫn còn mờ mịt khó hiểu, nhưng nhìn người anh em thống khổ như vậy, thựctại cũng bất chấp tất cả, hạ quyết tâm nói: “Tôi cõng cậu”

Đỗ Vân Triết u oán nhìnthoáng qua chính mình, vừa liếc nhìn người anh em cao to khỏe mạnh anh tuấn mêngười của mình, ôm hận nhẹ gật đầu. Cố gắng dùng sức tàn trèo lên tấm lưng rộngrãi của Đới Xuân Diệu. Lúc lên xe, hắn nằm xấp ở ghế sau, trời mới biết hắn làmsao mà vượt qua được những lúc xe thắng phanh.

Khi đến phòng cấp cứu đã làbuổi trưa, trong phòng trực ban chỉ có một y tá thực tập. Đới Xuân Diệu lại cắnrăng, một mình ôm người anh em tốt của mình mang vào trong phòng khám và chữabệnh của khoa hậu môn. Thật may là ở bên trong có một nữ bác sĩ đang vùi đầu ăncơm.

Ngay lúc đó Nhiếp Tiểu Thiếnthực là đang dùng cơm, chợt nghe được ở bên ngoài xôn xao, ngẩng đầu nhìn lênđã thấy một suất ca mang vẻ đẹp yêu nghiệt, đang ôm một người đẹp trai tuấnlãng khác xông vào bên trong phòng, cô liền lập tức hóa đá.

Cảnh tượng này thật là quátươi đẹp, thật là làm cho người ta phụt máu mũi.

Bất quá khiếp sợ cũng chỉ làkhiếp sợ, trách nhiệm đạo đức nghề nghiệp ngày thường của Nhiếp Tiểu Thiến cònlà phi thường cao. Lập tức bỏ đũa xuống, ra lệnh một tiếng: “Mau đặt anh ta lêngiường”

“A ~~~”

Một tiếng kêu thảm thiếtvang lên, Đới Xuân Diệu lại cảm thấy trái tim mang theo một tia đau lòng, runrẩy. Điều này cũng không thể trách anh được, coi như anh khí lực có lớn hơn đichăng nữa, một đường ôm một nam nhân chạy lên chạy xuống, có thể chịu đựng đượcsao?

Nếu không phải do vừa rồibác sĩ lên tiếng, phỏng đoán tên tiểu tử Đỗ Vân Triết này đã bị mình đánh ngãxuống đất.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhiếp Tiểu Thiến cầm lấy ốngnghe bệnh, vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh ta….cái đó….. vào nhàvệ sinh, sau đó….” Đới Xuân Diệu nhìn nữ bác sĩ có vẻ trẻ tuổi trước mắt, lậptức có chút khó có thể mở miệng. Vừa ấp a ấp úng, vừa tinh tế quan sát cô.

Nhiếp Tiểu Thiến nghiêm túcnhìn thoáng qua người mặt đang xanh mét trên giường bệnh, hắn lại vừa đánh thêmmột cái rắm nữa. Đó là một nam nhân anh tuấn, với kinh nghiệm phong phú, cô cóthể hiểu được đại khái bệnh tình của hắn.

“Cởi quần ra” thanh âm lạnhlùng dứt khoát từ trong miệng nữ bác sĩ trẻ tuổi này phát ra, không mang theomột tia tình cảm nào.

Đỗ Vân Triết quẫn bách nhìnnữ bác sĩ có đôi mắt to tròn, tóc ngắn như nữ sinh này, cắn răng chậm rãi cởiquần ra.

“Người đẹp này, có bác sĩkhoa hậu môn ở đây không?” chẳng biết tại sao khi nhìn thấy gương mặt tròn trịanhư trái táo cô, trong lòng anh thế nhưng lại sinh ra một tia cảm giác khácthường.

Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt sắchơn dao phóng về phía nam nhân vừa lên tiếng nói chuyện. Không thể không côngnhận rằng đây là một nam nhân ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhìn kỹ thậm chí cònxinh đẹp hơn cả nữ nhân. Cô nhíu mày, lấy ngón tay chỉ vào thẻ công tác đeo ởtrước ngực mình cho anh thấy rõ ràng.

Trên tấm thẻ màu trắng cóghi Phó chủ nhiệm khoa hậu môn- bác sĩ Nhiếp Tiểu Thiến.

Cái tên Nhiếp Tiểu Thiến nàythoáng cái đã hấp dẫn được sự chú ý của Đới Xuân Diệu. Anh nhìn thấy đôi mắt totròn tràn đầy linh khí của cô, cúi đầu xuống cố gắng nhịn cười.

Chap 2 : Cúc hoa máu

Nhiếp Tiểu Thiến đeo chiếckính cận dầy cộm lên, đeo thêm găng tay cao su, kéo rèm che lại, vẻ mặt nghiêmtúc vươn tay kiểm tra, bành hai bên mông ngọc ra, cúc hoa đỏ bừng thình lìnhđập vào mi mắt cô.

Máu theo đường cong khe môngchậm rãi chảy xuống. Nhìn cúc hoa bị xé nứt nghiêm trọng, cô quyết định thậtnhanh, gọi điện thoại cho phòng giải phẫu, chuẩn bị áp dụng phẫu thuật cho anhchàng đẹp trai mặt trắng bệch này.

Y tá nhanh chóng đẩy giườngbệnh chạy về phía phòng giải phẫu. Đới Xuân Diệu không nghĩ tới thương thế củaĐỗ Vân Triết lại nghiêm trọng đến thế, vẻ mặt lo lắng đi theo sát phía sauNhiếp Tiểu Thiến.

“Người nhà bệnh nhân khôngđược vào” Nhiếp Tiểu Thiến lạnh lùng chặn ngay Đới Xuân Diệu lại, không cho vàophòng giải phẫu.

“Không sao đâu, tôi sẽ khônggây trở ngại gì đến công việc của mọi người” Đới Xuân Diệu theo bản năng đẩycánh tay của cô đang ngăn cản ở trước mặt mình ra.

Ánh mắt đầy nghiêm khắc củanữ bác sĩ liếc tới đây, mang theo vài phần trêu tức, mày liễu nhíu lại, nói: “Anhđang đau lòng sao? Lúc trước khi vui vẻ sao không để ý một chút?”

Đới Xuân Diệu bị ánh mắt bénnhọn liếc qua, làm anh cứng đờ người tại chỗ, đầu óc cố gắng suy nghĩ cũngkhông có tiêu hóa được lời nói của cô.

Trên bàn phẫu thuật, NhiếpTiểu Thiến kinh nghiệm đầy mình, rửa sạch, trừ độc, làm giải phẫu. Mấy động tácnày có vẻ đã làm không dưới trăm lần, cơ hồ là lưu loát liền mạch.

Hai giờ đồng hồ đã qua, có ytá đi lên lau lau hồ hôi trên trán cho cô, rốt cuộc rời khỏi bàn mổ, cô bỏ gangtay cao su ra, nặng nề thở ra một hơi.

Đinh ~ cửa phòng giải phẫurốt cuộc cũng mở ra, Đới Xuân Diệu nghênh đón, nhẹ giọng hỏi: “Nhiếp…. Bác sĩ,bạn của tôi thế nào rồi?”

Mặc dù hành vi thô bạo củaanh làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có chút phản cảm, cho dù anh có nói nhẹ nhàng đếnđâu, cô cũng chỉ liếc anh một cái: “Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là….” Cônhìn thoáng qua y tá bên cạnh, dừng lại một chút, nói: “Đi theo tôi vào phònglàm việc”

Đỗ Vân Triết được đẩy ra,thuốc tê vẫn còn tác dụng cho nên vẫn chưa cảm giác được đau nhức. Lúc này hắnđược mấy cô em y tá phá lệ nhiệt tình vây quanh lấy, đẩy hắn vào phòng bệnh.

Đới Xuân Diệu chậm chạp đitheo phía sau Nhiếp Tiểu Thiến. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cô, anhđột nhiên lại nghĩ đến hàm nghĩa câu nói của cô trước khi làm phẫu thuật. Cô sẽkhông phải là đang nghĩ anh là Gay đó chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng thương thế củaĐỗ Vân Triết là do anh gây lên sao?

A!Con mẹ nó!

Nhiếp Tiểu Thiến mặt khôngchút thay đổi ngồi xuống ghế, còn liếc mắt nhìn chiếc ghế trước mặt, ý bảo namnhân bộ dạng anh tuấn này ngồi xuống.

Aiz ! Thật là quá đáng~Vì sao đầu năm nay trai đẹp đều có bạn trai a ~ Vì sao a ~ Chỉ còn lại mộtvài tên mập ú bỉ ổi là còn độc thân a ~ A ! Thật con mẹ nó~ Làm hại ngườibế nguyệt tu hoa, khôn khéo bằng ba người cộng lại như cô đây, ngày ngày bịngười nhà thúc giục cưới a ~ Thật là không muốn sống nữa mà ~ a~ a~.

“Tên?” Nhiếp Tiểu Thiến cốlàm ra vẻ bình tĩnh hỏi, cơ hồ cũng không ngẩng đầu lên nhìn đối phương dù chỉmột cái.

 “ Đới Xuân Diệu” 

Phụt ~ Vừa nghe thấy cái tênnày, cô thật muốn cười ra tiếng.

Xuân Diệu, Xuân Diệu ?Đới Xuân Diệu, mang xuân dược a!

Đầu năm nay còn có tên nhưvậy a~… Khụ…..Khụ….. tên có cá tính, so với tên Nhiếp Tiểu Thiến của cô còn cócá tính hơn.

Đới Xuân Diệunhìn khuôn mặt tròn vo cố gắng nhịn cười mà trở lên cứng ngắc của cô, tronglòng vô cùng ai oán, đều là tại ông của anh cả, tại sao lại đặt cho anh cái tênkhông được tự nhiên như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cái tên này là điều kiêng kị nhấtcủa anh. Anh đã gặp qua vô số người phụ nữ có phản ứng giống như người trướcmặt này, nhưng là mỗi lần vẫn như vậy vẫn là không thể bình tĩnh được.

“Cái kia......Đới tiên sinh, xin hỏi trước khi Đỗ Vân Triết phát bệnh, hai người đang làmgì?” Nhiếp Tiểu Thiến mặt ngoài là nghiêm trang, nhưng là trong lòng cũng đanglà hứng thú tò mò, vấn đề này đủ để làm cho người ta cảm thấy xấu hổ chết điđược, nếu đổi lại là bác sĩ bình thường, chỉ sợ trong lòng hiểu được là tốtrồi, nhưng là cô thật sự là rất muốn chứng kiến soái ca trước mặt này sẽ nóinhư thế nào về chuyện đó...... Khụ….khụ......

Thật đáng giận,cô vì sao lại có cảm giác háo hức như vậy?

Xin thứ lỗi choda mặt quá dày của cô, đây cũng là trách nhiệm của cô đối với bệnh nhân a~, vìđể trị liệu tốt cho cúc hoa của Đỗ Vân Triết, cô cũng chỉ có thể cố mà làm, đểhiểu biết một chút tình huống trên lưng cô đành phải đeo danh WS nữ a ~.

“Tôi đang họp,anh ta ở trong nhà vệ sinh. Sau đó anh ta đánh rắm liên tục, trở thành như bâygiờ.” Đới Xuân Diệu nói chi tiết, nhìn trên khuôn mặt của người đối diện bỗngnhiên hiện lên sự thất vọng, trong lòng không khỏi âm thầm bật cười, sức tưởngtượng của cô gái này thật sự là quá lợi hại.

Nhiếp Tiểu Thiếncho anh một ánh mắt hoài nghi, hít vào một hơi, nói: “A? Thật không? Nơi đó củaanh ta là bị trĩ, trước khi có ngoại lực xâm nhập đã bị nứt ra, cho nên mới bịxé rách nghiêm trọng như vậy, mới có thể dẫn đến chảy máu không ngừng. Lực đạođánh cái rắm mạnh để chảy ra máu như vậy, nhưng thật ra là rất ít gặp ......”

Nói xong, ánhmắt trong trẻo dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú, mang theo một tia tìm tòinghiên cứu đầy ý tứ hàm xúc. Đương nhiên, Nhiếp Tiểu Thiến cưỡng chế nội tâmđang gầm thét ở bên trong, người ngoài không thể nhìn ra.

Một y tá mang hồsơ vào trong phòng, khi đi ngang qua Đới Xuân Diệu, đầu tiên là vẻ mặt sợ hãithan, rồi sau đó lại cúi đầu cười nhẹ vài tiếng, cố nén ý cười, tiếc nuối lắclắc đầu, đi ra ngoài cửa.

Đới Xuân Diệukhóe miệng giật giật, sắc mặt có đen một chút, đứng dậy, mặt không chút thayđổi nói: “Bác sĩ Nhiếp nếu là chẩn đoán bệnh không được, vậy hãy để cho bác sĩkhác đến xem một chút đi.”

“A, đánh cái rắmmà làm cho tổ chức bị xé rách, cũng không phải là không có khả năng.” NhiếpTiểu Thiến vội vàng bồi thêm một câu, híp mắt, nhìn anh rời đi.

Rời khỏi bệnhviện, Đới Xuân Diệu khóe miệng không tự giác được khẽ nhếch lên, chuyện đã xảyra ngày hôm nay thật sự giống như trong kịch truyền hình, nữ bác sĩ ngu ngốckia cư nhiên lại coi anh như là một tên Gay. Rõ ràng là cảm thấy hứng thú vôcùng, nhưng lại vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, thật sự là làm cho anh có chút dở khócdở cười.

*******

Trở về với cuộcxem mặt của hai người.

Đới Xuân Diệutao nhã khuấy chiếc thìa nhỏ trong tách cà phê, nhíu mày, không thể không lêntiếng: “Tôi chính là đến để xem mặt, như thế nào, Nhiếp tiểu thư, cô sẽ khôngnói tôi không đủ điều kiện của cô đó chứ?”

Nhiếp Tiểu Thiếntâm can khẽ run rẩy, đôi chân ở dưới bàn run lên. Lúc này, trong lòng cô khôngbiết nên vui hay nên buồn. Theo như lẽ thường mà nói, dung mạo của người namnhân này còn hơn cả Phan An, cử chỉ tao nhã, trên người mặc chính là áo sơ mihãng Armani nổi tiếng, tuổi trẻ, có thể nói là cực phẩm, nhưng là anh ta cũnglà một tên Gay a! Đây quả thực là phung phí của trời a!

“Nếu như tôiđoán đúng, Nhiếp tiểu thư cũng là bởi vì trong nhà thúc giục, mới không thểkhông đi xem mặt?” Đới Xuân Diệu như trước thong thả nói “Cô cũng biết, hiệntại nam nhân mà đi xem mặt chắc chắn là do có thiếu hụt ở một phương diện nàođó, hoặc là muốn cưới lần thứ hai, tôi xem Nhiếp tiểu thư cũng được coi như làtuổi trẻ xinh đẹp, công việc lại ổn định, nếu là cùng với một người nam nhânnhư vậy trở về, cũng là không can tâm đi?”

Nhiếp Tiểu Thiếntrợn tròn hai mắt, mãnh liệt gật đầu. Anh nói rất có đạo lý, chạm trúng tâm sựcủa cô, bằng không cô cũng không trở thành gái ế niên kỷ còn đang cô đơn nha~,không phải không có người theo đuổi, mà là thà thiếu còn hơn chọn ẩu!

“Nhưng là Đớitiên sinh, ngài......” Nhiếp Tiểu Thiến chần chờ, không biết có nên đem nghihoặc ở trong lòng nói ra hay không.

“Cô yên tâm đi,tôi cũng chỉ là bị người trong nhà bức hôn, như cô đã biết, tôi hiện tại, cũngkhông muốn tìm bạn gái.” Anh nhún vai, ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn cô, tiếp tụcnói: “Nếu như vậy, chúng ta vì cái gì mà không thể giả bộ một chút đây? Như vậyđối với người nào cũng đều tốt, hai bên cùng có lợi, cô xem coi thế nào?”

Nhiếp Tiểu Thiếntránh thoát vô số ánh mắt độc tiễn bắn ở phía sau lưng, híp mắt đánh giá anh.Người nam nhân này, dùng một chữ khái quát, chính là đẹp trai, hai chữ chính làrất tuấn tú, ba chữ chính là phi thường đẹp trai. Ánh mắt chậm rãi chuyển quatrên người anh, mẫu áo sơ mi hiệu Armani đắt tiền mới nhất, có tiền, tính tìnhcũng không xấu. Ừm, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn tìm không được cực phẩmthay thế nào tốt hơn người này, bởi vì mẹ của cô ngày mai sẽ phái con gái củadì tới đây thăm dò tình hình! Nói ra cho oai chính là: thuận tiện quan tâm mộtchút việc chung thân đại sự của chị họ.

Nhiếp Tiểu Thiếnhíp mắt, vẻ mặt đắc ý, Đới Xuân Diệu nhìn bộ dáng rất giống một con mèo của cô,trong lòng ngứa một chút, rất có một loại xúc động muốn tiến lên nhéo vào khuônmặt nhỏ nhắn của cô một cái.

Nhiếp Tiểu Thiếntrong đầu rất hài lòng. Đương nhiên cô hài lòng không chỉ có vì người nam nhânnày phần cứng điều kiện tốt, mà là cực kỳ mấu chốt chính là anh ta là một tênGay! Như vậy, đối với bản thân cô sẽ an toàn, không tạo thành nguy hiểm gì, nếukhông là cô nam quả nữ chung sống một phòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cômới không đảm bảo chính mình có thể hay không, không nhào tới ăn người ta.

Ừm, như thế rấttốt.

“Đồng ý!” Mộtcâu vang dội từ trong miệng cô phát ra, ở trong không khí chiến chiến nguy nguytruyền tản ra.

Đới Xuân Diệucũng là hài lòng gật gật đầu, hai người trao đổi số điện thoại, cũng ước địnhbuổi tối ngày mai cùng nhau thương thảo cụ thể mọi chuyện. Lắc lắc thắt lưngphá lệ “tao nhã” từ tiệm Starbucks đi ra, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức giống nhưmột quả bóng cao su xì hơi, chán chường tựa vào trên bảng xe Bus.

Đáng ghét, LâmThanh Hà chết tiệt, bắt lão nương phải đi đôi giày cao gót như vậy, thiếu chútnữa đã làm thắt lưng của lão nương bị vặn gãy! Nhiếp Tiểu Thiến cô đúng thật làthấp bé, nhưng cũng không đến nỗi nào a~, sự tra tấn này có đáng giá như vậykhông? Mười hai cm a~, cô chưa từng một lần đi giày cao gót đến như vậy a!! Côcho rằng là cô đã giúp cho eo nhỏ của tôi uốn éo theo từng bước đi như Bạch TốTrinh a! Tôi lại cảm thấy như là Thiện nữ u hồn đây !! (*)

(*Bạch TốTrinh : Bạch xà trong phim thanh xà bạch xà, Thiện nữ u hồn : cũng làtên một bộ phim)

Bíp ~ một tiếngcòi ô tô thanh thúy đột nhiên vang lên, Nhiếp Tiểu Thiến cả kinh, chân loạngchoạng, bước lệch một cái liền té chổng vó. Vốn là nghĩ cả kinh đã đủ thê lươngrồi, không nghĩ tới cư nhiên còn bị rơi vào cảnh họa đơn vô chí này! Cô rốtcuộc nổi giận!

“Đáng ghét,không nhìn thấy chỗ này đang có một người sống đứng sao~, bóp còi to như vậy làmuốn hù chết người a!” Cô rít gào. Đúng vậy, một người phụ nữ lớn tuổi cùngđứng ở bến xe bus kinh ngạc nhìn cô.

Cửa kính chậmrãi kéo xuống, lộ ra gương mặt mê người chết không cần đền mạng, cô ngược lạiôm ngực hít một ngụm khí lạnh, nhìn hai giây, sau đó thật không khách khí liềnmở cửa xe ra, ngồi vào trong xe.

Xe đi rất chậm,người nam nhân bên cạnh có một loại hơi thở đặc biệt, mà Nhiếp Tiểu Thiến chưabao giờ ngửi thấy ở trên người những người nam nhân khác, cô lặng lẽ theo dõinhìn anh hai giây, đem cửa sổ chậm rãi hạ xuống, loại hương vị này rất dễ chịu,làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhuận thật thoải mái.

Đây chẳng lẽ làsự đặc biệt trên người Gay sao? Mùi thơm nhàn nhạt như có như không phảng phấtqua chóp mũi cô, nghĩ như vậy, ở giữa loại hương thơm này tràn đầy chuyện tìnhhoa lệ, a~  đáng giận~ thật sự là phung phí của trời a!

“Nhà cô ở chỗnào?” thanh âm dễ nghe đột nhiên từ trong miệng Đới Xuân Diệu phát ra, nghe vàotrong lỗ tai của Nhiếp Tiểu Thiến đang ngẩn người có vài phần đột ngột.

“Anh hỏi để làmgì? Tra hộ khẩu sao?” Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt, bỏ qua trong lòng đang tìm tòinghiên cứu anh rốt cuộc là công hay là thụ.

Không ngờ, ĐớiXuân Diệu ghét bỏ nhìn cô một cái, đúng, chính là ghét bỏ, là sự ghét bỏ khibạn mang theo túi lớn túi nhỏ từ siêu thị đi ra, rút thưởng trúng được chainước khoáng.

“Chẳng lẽ cômuốn về nhà tôi sao?”

Nhiếp Tiểu Thiếnthế này mới hiểu ra, vội vàng nói địa chỉ nhà mình. Trên trán chảy mồ hôi, làchính mình đa tình rồi. Nói, anh ta hẳn là công đi? Nhìn người ngày hôm đó anhta mang đến phẫu thuật cúc hoa, aiz, thực là làm đau lòng người mà.

Chap 3 : Điện thoại đoạt mệnh

Thời điểm xuống xe, NhiếpTiểu Thiến rất khách khí cự tuyệt yêu cầu muốn vào nhà ngồi một chút của đốiphương, sau khi nói lời cảm ơn, lập tức đi vào trong thang máy, từ trong thangmáy đi ra, lấy chìa khóa ra mở cửa, vào nhà, tháo giày cao gót ra. Đang ảm đạmmất hồn thì tiếng chuông điện thoại đoạt mệnh vang lên!

Cô nhìn trên màn hình điệnthoại mới mua, bốn chữ  “Mẫu hậu đại nhân” không ngừng nhấp nháy, nhìnthấy cái tên này thì chỉ muốn mắt mù, nghe thấy thanh âm tiếng chuông điệnthoại này thì chỉ muốn tai điếc. Đặc biệt sau khi tiếng chuông điện thoại khôngngừng vang lên ba lượt, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không chịu nổi sự tra tấn này,tay run rẩy tiếp điện thoại, hít thật sâu một hơi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ~~~”

“Nha đầu chết tiệt kia, lâunhư vậy mới chịu nghe điện thoại, lúc trước đang ở đâu? Có phải là đang cùngbạn trai hẹn hò không? Aiz, mẹ nói, em họ Nguyệt Nguyệt ngày mai sẽ đến chỗ củacon đó, con nhớ tiếp đón người ta chu đáo một chút, thuận tiện để cho nó giúpcon đem về cho mẹ một chàng rể thật tốt nha!” thanh âm của lão phu nhân ở đầudây bên kia tràn đầy hứng khởi, cùng sự uể oải không phấn chấn của cô hình thànhsự đối lập rõ nét.

Chúa ơi, rốt cuộc ai là mẹ, ai là con đây? Vì sao cô lại cảm thấy hiệntại thể xác và tinh thần của cô thập phần mệt mỏi, giống như thân thể và tinhthần này là của người già 80 tuổi a~. Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được tóc gáydựng đứng lên, từng lỗ chân lông đều đang cùng cô kêu gào: Tôi muốn nam nhân,cho tôi nam nhân!

Lạy chúa, vì cái gì lạị đếntrước một ngày! Không phải đã nói là ngày kia mới đến sao? Thật sự là sấm sétgiữa trời quang a! Thiên lôi từng trận a!

Trong nội tâm đang cực lựcbài xích, nhưng là cô cũng chỉ có thể nhu thuận nói lời đáp ứng: “Được ạ, mẹ,mẹ cứ yên tâm đi, bạn trai con tốt lắm, con sẽ đưa Nguyệt Nguyệt đến trường họcan bài thỏa đáng ! Aiz, mẹ ơi, mẹ còn việc gì không? Con đang có việc gấp muốnđi ra ngoài, gặp lại mẹ sau nha, sẽ không làm mẹ thất vọng đâu ~”

Cúp điện thoại, Nhiếp TiểuThiến nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm phịch xuống ghế sô pha. Ngày maicòn có hai ca phẫu thuật nữa, buổi tối còn phải cùng tên “Xuân, dược” kia hiệpnghị chiến đấu, tiếp theo là phải đi đón cô em họ, sau đó đem tên “Xuân, dược”kéo quân tới đây để cho Nguyệt Nguyệt kiểm nghiệm! Một đống chuyện lớn đang xếphàng dài chờ cô, nhớ đến là lại đau đầu, ngày mai còn có ca phẫu thuật trĩ nộivà ngoại kết hợp, lại là một người già, loại này là phiền toái nhất. Nhiếp TiểuThiến rưng rưng 45°, ưu thương nhìn trời, thề với trời kỳ thật cô tuyệt đốikhông thích suốt ngày buôn bán cúc hoa của người khác, tương đối mà nói cô vẫnlà thích xem ở bên trong ruột của người bị bệnh biến có những gì hơn.

Aiz! Thật đáng hận! Thờigian riêng tư của cô ở đâu! Tại sao cô không có thời gian dành giêng cho mình?

Kính coong, kính coong~ lạilà một hồi liên thanh tiếng chuông cửa đòi mạng, Nhiếp Tiểu Thiến tâm trạngđang mỏi mệt rốt cuộc không chịu nổi sự quấy rầy, lập tức từ trên ghế sô phanhảy dựng lên, nhặt lên chiếc dép đi trong nhà, phóng nhanh ra mở cửa. Nếu nhưkhi mở cửa ra là cái tên bán trà sữa thiếu não ở lầu dưới, luôn quấn quít lấycô mời cô uống thử sản phẩm trà sữa mới ra, thì cô nhất định sẽ làm cho trênhai má của hắn in lại dấu dép.

Cửa mở, là Lâm Thanh Hà trênmặt đang cười ngoác cả miệng, tít hết cả mắt, nhìn thấy bộ dáng Nhiếp TiểuThiến giương nanh múa vuốt, ấn đường một màu đen xì, xem chừng cô lại gặp đượcchuyện gì phiền lòng rồi.

“Aiz. Bạn sao lại làm ra cáibộ dáng oán phụ thế kia, cuộc xem mặt hôm nay thế nào?” Lâm Thanh Hà một phenđẩy cô ra, tiến đến tủ lạnh lấy ra một chai sữa, ngồi xuống ghế sô pha uống,đầu lông mày mang theo một luồng phong tình.

Nhiếp Tiểu Thiến u oán nhìnchai sữa trong tay Lâm Thanh Hà, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: “Mình nóiTiểu Lâm Tử, nếu như mình nói hôm nay mình đi gặp mặt là một nam nhân cực phẩm,bạn có tin không?”

“A? Bây giờ có nhiều cựcphẩm thế sao? Còn cực phẩm hơn so với tên thiếu não bán trà sữa ở lầu dưới sao?Hay là còn cực phẩm hơn so với kẻ lần trước bị bạn xem tinh trùng muốn bạn phụtrách?”

“Bạn im ngay!” Nhiếp TiểuThiến oán hận ném dép về phía Lâm Thanh Hà, bị cô bạn linh hoạt tránh thoát“Còn nhớ rõ lần trước mình nói với bạn về hai tên yêu nghiệt đồng tính luyến áirất điển trai không?”

Lâm Thanh Hà trong nháy mắt,ánh mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực, cả người đều tràn ngập ý chí chiến đấu, mộtphát cầm chặt lấy tay cô, kích động nói: “Đối tượng mà bạn xem mặt sẽ.......”

“Đúng vậy, chính là hắn!”Nhiếp Tiểu Thiến khí phách nói, khi nói câu này cô ngẩng đầu ưỡn ngực có chúttự hào, cho tới nay bộ dáng của những người mà cô đã gặp mặt là vô cùng thêthảm, hoặc là có vô số thường nhân tính cách cổ quái khó mà chịu đựng nổi, lúcnày thực sự cảm giác rất giống như trên đường cái nhặt được bảo bối, chỉ tiếcngười nọ lại là Gay a!

“Ôi mẹ ơi! Nhiếp Tiểu Thiến,bạn đây là gặp phải vận cứt chó gì vậy! Đi xem mặt gặp được đại soái ca! Cótiền không? Là ông chủ không? Lưu manh không? Vật nhỏ kia thoạt nhìn như thếnào?” Lâm Thanh Hà ánh mắt lóe tinh quang, phảng phất như trở lại thời kì đạihọc, khi phát hiện ra con mồi.

Ông xã Lâm Hồi Mộc hiện tạicủa cô chính là đối tượng bị cô săn đuổi thời đại học.

“Này, bạn đã là phụ nữ cóchồng, đã là mẹ của một đứa con nhỏ, cẩn thận Tiểu Mộc Mộc mà biết lại cóchuyện! Người ta cũng không phải là cởi sạch quần áo, mình làm sao có thể biếtvật nhỏ của hắn như thế nào! Bất quá, ngược lại thoạt nhìn là người có họcthức.” Nhiếp Tiểu Thiến không khỏi nhớ lại anh ta một bên quấy cà phê, một bênnhìn cô cười dịu dàng một cái, phảng phất cảnh vật chung quanh đều bị anh làmlu mờ.

Aiz, có vẻ ngón tay rất thondài đây.

“Người ta chỉ hỏi một chútthôi mà, mình nhưng luyến tiếc Tiểu Lâm Tử nhà chúng ta, không thể vứt bỏ đượca~.”

Nhiếp Tiểu Thiến mang theovài phần ghen tị nhìn cô, nói: “Thế nào? Cuộc sống làm mẹ có tốt không?”

“Phụt ~” Lâm Thanh Hà phunhết sữa lên mặt mình, chán ghét nói: “Mọi lúc mọi nơi, tiểu gia hỏa này cứ cáchba giờ sẽ phải bú sữa mẹ, ôi mẹ ơi, bạn có biết không? Bạn có biết tên tiểu tửnày giống ai không, khi bú sữa, một bàn tay khác vẫn không quên bắt lấy một bênvú khác của mình bóp bóp, giống như sợ sẽ có người đoạt của nó, làm cho mìnhmệt chết đi được. Chúa ơi, còn có một giờ nữa thôi là mình phải trở về, cởiquần áo ra, ngoan ngoãn đảm nhiệm sự chà đạp của đứa bé xấu xa này, buổi tốicòn phải đảm nhiệm sự trà đạp không đứng đắn của cha nó, quả là mệnh khổ a~.”

Lâm Thanh Hà một bộ dáng khổvì mối thâm thù quá lớn, nhìn ở trong mắt của Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng chínhđang khoe khoang, trời mới biết Nhiếp Tiểu Thiến cô muốn kết hôn đến cỡ nào a~,ngay cả nằm mơ đều thấy mình đang cử hành hôn lễ, đúng là mấy năm qua, cô khôngbiết nhìn người, giao hữu vô ý, những người đàn ông cô gặp được không phải làcặn bã thì cũng là nghèo kiết xác! Đây là chuyện gì a, người ta mới tốt nghiệpmột năm liền kết hôn, năm nay còn thêm con trai, như thế nào mình đến bây giờvẫn còn cô độc? Chẳng lẽ là do công việc của cô là nguyên nhân sao? Lúc trước,khi đi xem mặt, quả thật có một vài người đàn ông vừa nghe thấy cô là bác sĩkhoa hậu môn là liền kính nhi viễn chi (*), có thật là luôn luôn có người khôngkỳ thị nghề nghiệp này chứ? Hơn nữa, lại là bác sĩ - phó chủ nhiệm khoa hậu mônthì đã làm sao? Không có cái khoa này, nếu cúc hoa của các ngươi có vấn đề thìphải tìm ai giải quyết! Các nam nhân còn có thể tìm được chân ái sao? Thật là!

(* Kính nhi viễn chi : tôntrọng và giữ khoảng cách)

“Aiz, mình nói với bạn mộtchuyện quan trọng, mẹ mình muốn em họ Nguyệt Nguyệt của mình ngày mai sẽ tớiđây, trước tiên ở lại chỗ mình một thời gian, thuận tiện khảo sát bạn trai mớicủa mình một chút, bạn nói phải làm sao bây giờ?”

“Là con bé như bà cụ non,đặc biệt không phóng khoáng, không thích đùa cợt sao? Ôi mẹ ơi, con bé ấy nếunhư ở cùng bạn, bạn còn có ngày tốt lành được không đây, còn phải mỗi ngày bưngtrà, rót nước, nấu cơm, giặt quần áo chiếu cố bà cụ non này, mình xem a, bạnvẫn nên tìm cơ hội cho con bé đó ra ở nhà trọ là tốt nhất! Hoặc là trực tiếpđưa con bé đến ở ký túc xá trong trường học!” Lâm Thanh Hà sở dĩ đối với cô emhọ Nguyệt Nguyệt này phản cảm như thế, cũng không phải là không có nguyên nhân,lúc trước Lâm Thanh Hà cùng Nhiếp Tiểu Thiến là một đôi bạn cực thân không táchrời nhau như hai chị em song sinh, nhưng không biết cô em họ này vì cái gì mà ởtrước mặt mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến nói bậy, làm cho mẹ cô hiện tại nhìn thấy LâmThanh Hà sắc mặt cũng chưa hòa nhã được như trước.

“Đúng vậy, nhưng tìm lý dogì bây giờ?”

Nhiếp Tiểu Thiến vừa nóixong, tiếng chuông điện thoại liên thanh đòi mạng lại vang lên, cô nghe mà sầumuốn chết, cũng không biết mẹ lại có chuyện gì nữa đây.

“Dạ, mẹ có chuyện gì sao?Như thế nào lại gọi điện thoại tới?” Nhiếp Tiểu Thiến hướng Lâm Thanh Hà nháymắt ra hiệu, ý bảo cô ngậm miệng lại.

“Ai nha ~ Tiểu Thiến a ~ tatrước đi tắm đã~” một thanh âm thô thô, giống như tiếng kêu của vịt đực bị cắttiết, từ miệng của nữ nhân bên cạnh cô phát ra.

Nhiếp Tiểu Thiến tâm độtnhiên nhảy dựng, u oán trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hà, lần này coi như xong đời,cô biết lỗ tai của  mình sẽ gặp tai ương, trái tim nhỏ bé yếu ớt sẽ bị chàđạp.

“Là tiếng của ai? TiểuThiến, có phải là Lâm Thanh Hà không? Con lại cùng cô ta ở một chỗ sao? Mẹ đãnói với con bao nhiêu lần......”

Tiếng gầm gừ đinh tai nhứcóc tử trong microphone truyền tới, Nhiếp Tiểu Thiến đem điện thoại bỏ ra xa,nghe tiếng gầm gừ lải nhải bên trong, nhìn gương mặt trái xoan yêu diễm của LâmThanh Hà càng ngày càng đen, cô ý thức được tầm quan trọng là phải ngăn cản lãothái thái tiếp tục gầm gừ.

“Mẹ! Không phải là Lâm ThanhHà, là… là bạn trai của con!” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.

“Cái gì?” ở đầu điện thoạibên kia bỗng nhiên trầm mặc hai giây, lại thay đổi giọng nói, cực kỳ vui mừng“Ai nha, các con ở chung sao? Tốt, tốt, tốt, khuê nữ như con lúc này làm thậtsự không tệ, quả nhiên không làm cho mẹ thất vọng, đúng rồi, con rể của mẹ đâu,mau làm cho nó nghe điện thoại một chút.”

Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ tâmmuốn chết đều có, giọng run run nói: “Mẹ, anh ấy đang đi tắm, aiz, mẹ, con cómột cuộc gọi đến, phải cúp máy thôi, bye bye mẹ.”

Xoạch một chút nhấn phím tắtmáy, cô cảm thấy toàn thân vô lực, tứ chi như nhũn ra, hướng trên ghế sô phangồi phịch xuống thật mạnh, ngửa mặt lên trời thở dài: “ Nhiếp Tiểu Thiến tôinhư thế nào lại nghèo túng đến nước này, bạn nói xem, hiện tại mình nên làm cáigì bây giờ? Mình làm sao moi ra được một bạn trai ở chung đây~ oa, oa, oa~ emhọ đến đây nếu chứng kiến căn bản không có dấu vết nam nhân, thì mình ngay đếnlễ mừng năm mới cũng đừng nghĩ về nhà, oa, oa, oa~ làm sao bây giờ ~”

“Nếu không, mình đem chồngmình tới cho bạn mượn?”

“Biến, bạn không thể nghĩ rabiện pháp gì tốt hơn sao?” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng đạp cô một cước, dùng đểbày tỏ phẫn nộ.

Lâm Thanh Hà buồn rầu hípmắt, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia hào quang, khóe miệng nhếch lên mộtnụ cười thú vị, nói với Nhiếp Tiểu Thiến: “Mình có một biện pháp, còn có thểmột lần vất vả để đổi lấy cả đời nhàn nhã. Hơn nữa, nam nhân này có sẵn, cũngkhông biết bạn có nguyện ý hay không.”

Nhiếp Tiểu Thiến vừa nghe,lập tức ánh mắt lóe ra tinh quang, hỏi: “Biện pháp gì?”

“Không phải vừa rồi bạn mớinói là đi xem mặt nam nhân tướng mạo tốt hay sao? Làm cho nam nhân kia đến ởnhà bạn không phải là đã giải quyết được vấn đề này rồi hay sao?”

Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắtsáng ngời, do dự một lúc, chần chờ nói: “Này, đây không phải là đang dẫn sóivào nhà sao?”

Lâm Thanh Hà ánh mắt khinhbỉ : “Đúng vậy, quả thật là dẫn sói vào nhà, chẳng qua ai là sói thì vẫnchưa biết được. Thế nào?”

“Mình còn biện pháp khác nàokhông?”

“Có.”

“Gì?”

“Chờ lão thái thái nhà bạnthu thập bạn.”

Đoàng, trong đầu Nhiếp TiểuThiến hiện ra đủ loại khuôn mặt vây lấy mình, cùng với từng bộ dạng ong bướmkhông đứng đắn, còn có khuôn mặt như hung thần ác sát của lão thái thái nhàmình, cô co rúm thân thể gầy gò lại, nói: “Ừm ~ vẫn là...... Làm cho Đới XuânDiệu đến đây ở......”

Chap 4 : Kiến thức lưu manh 

Sáng sớm ngày cuối tuần trờiđổ mưa, sau cơn mưa không khí cũng phá lệ tươi mát hơn, thậm chí có thể ngửiđược mùi bùn đất cùng mùi thơm của cỏ cây! Nhiếp Tiểu Thiến tham lam hít vàokhông khí mát mẻ trong lành, một bên oán niệm nhìn thoáng qua tên đang di dichân gạt đất vào thảm để ở trước cửa.

Nếu không phải là vì cáingười ra vẻ đạo mạo này, cô cũng không cần mới sáu giờ sáng, mồm vẫn còn ngápngắn ngáp dài, hai mắt thâm quầng dậy mở cửa cho anh, nhìn thấy trên mặt anh làbiểu tình ra vẻ vô tội, Nhiếp Tiểu Thiến thật muốn dùng móng vuốt của con mèonhỏ nhà cô cào mấy phát lên trên mặt anh, hết lần này đến lần khác trên áo sơmimàu trắng của người này lại là không dính một hạt bụi nào, tươi cười sáng lạnđến làm cho Tiểu Ninh Tử nhà cô đều phải phát xuân, cô tự nhiên là không hạ thủđược.

Sau khi bước vào nhà, ĐớiXuân Diệu mày kiếm nhíu một cái, không nói hai lời liền đem Nhiếp Tiểu Thiếnđẩy tới cửa ngồi, xắn tay áo lên bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Nhiếp Tiểu Thiến vừa cắn hạtdưa, vừa liếc mắt nhìn anh. Lúc này, vị đại soái ca đang thể hiện một tư thếcực kỳ mập mờ-- cái mông cong lên, cổ cúi xuống, khom người lau sàn nhà đầy tócrơi. Cô nhịn không được sở trường so đo, lấy ánh mắt chuyên nghiệp đến thăm, độngtác này là tư thế thích hợp nhất khi quan sát cúc hoa của bệnh nhân. Cô ngượclại đã gặp rất nhiều cúc hoa của nam nhân, chỉ là cúc hoa của nam nhân đẹp trainhư vậy, Nhiếp Tiểu Thiến cô theo nghề y đã sáu năm rồi, ngược lại còn chưathấy qua, lại nói tiếp thật đúng là có một chút hiếu kỳ, xuân tâm của cô đã bịđóng băng một ngàn năm, cư nhiên có chút nảy mầm!

“Cô đang nhìn cái gì?” ĐớiXuân Diệu lau xong xoay người lại, lập tức liền thấy được ánh mắt nóng rực củaNhiếp Tiểu Thiến đang dán chặt ở cái mông của anh, cảnh giác hỏi.

Bị bắt tại trận cũng khônglàm cho Nhiếp Tiểu Thiến mặt đỏ, tai hồng lắp bắp, đối với một bác sĩ khoa hậumôn mà nói, đây thực sự không phải là chuyện khó nói gì, nhưng là vì tạm thờicô muốn giữ lại hình tượng thục nữ tốt đẹp cho mình, nên cô lại trấn định tựnhiên nói: “Nhìn Ninh Thái Thần nhà tôi ~”

“NinhThái Thần?”

“Ừm~ Chính là con mèo nhỏ ởbên cạnh anh đó.”

Đới Xuân Diệu sửng sốt, nhìncon mèo hai mắt to tròn, bộ dáng như là bừng tỉnh đại ngộ, sâu kín thốt ra:“Ninh Thái Thần, Nhiếp Tiểu Thiến. Hai người đúng là trời sinh một đôi.”

Vốn là dự định áp chế anhtiểu nhân đắc chí, lại không nghĩ rằng bị anh âm thầm đâm cho một đao, NhiếpTiểu Thiến hướng lên trời mắt trợn trắng, trong lòng rầu rĩ nghĩ, quả nhiênkhông phải tư duy bình thường, tình yêu xuất hiện ở trong mắt bọn họ đều làđồng tính! Cô nhìn thân ảnh đang bận rộn ở trong phòng bếp, lại nhìn thoáng quamột đống vỏ hạt dưa mà mình vừa phun ra, nở nụ cười ranh mãnh, tâm tình nháymắt liền cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Cuối tuần, chính là dùng đểngủ nướng, nếu là buổi sáng chưa có tỉnh ngủ, vậy thì lại đi ngủ bù, cô miễncưỡng ngáp một cái, đi vào trong phòng, lên trên giường, chính là cô quên mộtchuyện vô cùng trọng yếu, quên khóa cửa!

Mà hậu quả trực tiếp từchuyện này chính là, lúc này Đới Xuân Diệu đang ngồi ở trên mép giường, cònthật cẩn thận tường tận xem xét Nhiếp Tiểu Thiến trong giấc ngủ. Cô ngủ đượcrất trầm, rất im lặng, giống như một đứa trẻ không hề đề phòng, tựa hồ đang ởtrong mộng đẹp, bởi vì anh đã mơ hồ nhìn thấy từ khóe miệng đỏ thắm chảy xuốngmột dòng chất lỏng trong suốt.

Nhìn bộ dáng này, thật giốngnhư một con cừu nhỏ.

Ánh mặt trời xuyên thấu quarèm cửa, chiếu vào trên mặt anh, hiện lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, cànglàm nổi bật lên da thịt óng ánh trong suốt của cô, mỏng như cánh ve, thậm chícó thể nhìn thấy từng mạch máu nhỏ ở bên trong, Đới Xuân Diệu có vài giây ngâyngười, trong lòng sinh ra một tia cảm giác khác lạ đã chôn giấu từ rất lâu,chợt bừng tỉnh, nhịn không được vươn tay ra, chạm vào môi anh đào đỏ thắm.

Nói thật, anh là lần đầutiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn kỹ một nữ nhân, hoàn cảnh cuộc sống trướckia của anh không cho phép, hiện tại anh tuy rằng thân phận cao quý, nhưng anhcũng không nghĩ đụng vào nữ nhân chủ động dán sát vào mình, anh cảm thấy cóchút bẩn, bởi vì một trong số họ có ai mà lại không có tâm tư khác đến tiếp cậnanh đây?

Nhiếp Tiểu Thiến vốn đangngủ mơ mơ màng màng, lúc này đột nhiên cảm giác được trên môi ngứa một chút,theo bản năng cho rằng lại là con mèo nhỏ đang liếm cô.

“Chán ghét, Tiểu Ninh Tử, milại tinh nghịch......” cô mơ hồ không rõ nói mê, xoay người.

“Chậc chậc ~ thật sự là ngủthiếp đi bị bán cũng không biết đây!” thanh âm cực kỳ dễ nghe mang theo vàiphần trêu tức, Nhiếp Tiểu Thiến theo bản năng mím môi.

Không đúng, vừa rồi rõ rànglà thanh âm của nam nhân! Trong phòng của mình như thế nào lại có nam nhân!Nhiếp Tiểu Thiến giật mình một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vội mở tohai mắt, một gương mặt tuấn mĩ xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

A!Con mẹ nó! Như thế nào lạilà người nam nhân này! Dường như vẻ mặt này còn rất gần mình, chỉ cần hơi hơinhấc đầu lên là có thể tiếp xúc thân mật a! Lại nhìn ánh mắt của người đốidiện, phải nói là đầy ái muội.

Móa! Có phải hay không, vừamới đến ngày đầu tiên đã liền dọa lão nương!

“A a a a a a a!” Nhiếp TiểuThiến quát to một tiếng, cô thừa nhận phản xạ hình cung của mình đúng là có mộtchút dài.

Đới Xuân Diệu che lỗ tailại, dùng ánh mắt giống như đang nhìn một bệnh nhân thần kinh để nhìn cô, nói:“Cô bị bệnh nói lắp à?”

Nói lắp?

“Anh mới nói lắp! Cả nhà anhđều nói lắp!”

“Không phải bệnh nói lắp, côkêu nhiều như vậy để làm gì? Giả bộ a?”

“Anh…. anh … anh… anh…!!”Nhiếp Tiểu Thiến bị lời của anh làm cho phát nghẹn, thiếu chút không thở nổi“Đồ lưu manh!”

Không ngờ, Đới Xuân Diệu lạigiống như là không thèm để ý một chút nào, biết thời biết thế đột nhiên đem côtừ trên giường bế lên, đôi môi áp vào trên vành tai trắng noãn của cô, nhẹgiọng nói: “Vậy phải để cho cô biết một chút về cái gì gọi là đồ lưu manh, hắchắc ~”

Vừa mới dứt lời, Nhiếp TiểuThiến đã bị anh một lần nữa ném lên trên giường, một thân thể nặng nề đè lên.Không đợi cô mở miệng, một đôi môi ấm áp mềm mại liền chiếm hữu môi cô. Trờiđất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, kể từ sáu năm trước khi chia tay người đó,cô liền không còn có cùng nam nhân thâm mật như vậy, cho nên, cô bây giờ chínhlà, ngây người, bị dọa !

Thằng nhãi này là đang hônmình sao? Trời ạ, lão nương bị cường hôn!

Nụ hôn của anh bá đạo mãnhliệt, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng nhã nhặn của anh! Cầm thú! Còn gặm cắn,làm như là gặp được người dễ bị bắt nạt, đừng tưởng rằng lão nương là người dễbị bắt nạt, lão nương cũng không phải là một con cừu nhỏ ngồi chờ bị làm thịt,Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng quýnh lên, đầu óc lưu chuyển liền nghĩ ra đượcchuyện xấu.

Ngươi cắn ta đúng không? Lãonương cắn chết ngươi! Nhiếp Tiểu Thiến chủ động nghênh đón đầu lưỡi mềm mại củaanh, cùng nó dây dưa cùng một chỗ. Bỗng nhiên nhẹ nhàng gặm cắn, bỗng nhiên mútvào thật mạnh, khi thì liếm láp cánh môi của anh, tóm lại, muốn đem đậu hủ củamình bị ăn lấy trở về.

Nhưng là, sự thật chứngminh, Nhiếp Tiểu Thiến hàng là kích không được, Đới Xuân Diệu người này làkhông thể khiêu khích được.

Rất nhanh, hai cỗ thân thểnhư củi khô gặp lửa bốc, đã ma sát không sai biệt lắm.

“Đồ lưu manh!” Nhiếp TiểuThiến rốt cục rút cái lưỡi đinh hương ra, trên mặt mang theo một tia tươi cườithắng lợi.

“Ai là lưu manh đã biết rõ!”Đới Xuân Diệu tuấn mi nhướng lên, một bộ dáng việc không liên quan gì đến mình.

Ách...... Lúc này chính mìnhđang lấy tư thế cực kỳ mập mờ nằm ở trên ngực anh ta, hai gò má đỏ bừng, hơithở nhè nhẹ, ánh mắt nhu tình có thể chảy ra nước, mà Đới Xuân Diệu ở dưới, áosơmi màu trắng đã bị chính mình vò thành nhiều nếp nhăn, ba chiếc cúc trướcngực cũng đã được mình cởi ra, lộ ra da thịt trơn bóng, tinh tế vừa nhìn, còncó thể nhìn thấy cơ ngực hoàn mỹ a~

Ai ui ~ thơm quá, tươi đẹpquá, nếu như bị chú cảnh sát thấy được, là sẽ bị kéo vào trong cục cảnh sátuống trà nói chuyện a~

Nhiếp Tiểu Thiến chép miệng,tâm không cam lòng tình nguyện từ trên người Đới Xuân Diệu bò xuống. Rút một tờkhăn giấy ướt ở trên bàn, ở trước mặt anh hung hăng lau môi của mình, lộ rabiểu tình ghét bỏ.

“Ghét bỏ sao? Mới vừa rồicòn lộ ra bộ dáng hưởng thụ như vậy, chậc chậc, phụ nữ thật sự là miệng nói thếnày, trong lòng lại nghĩ thế khác.” Đới Xuân Diệu đi đến trước mặt cô, cũnggiật lấy một tờ giấy ướt, lau nước miếng của cô lưu lại ở khóe miệng anh, độtnhiên thay đổi giọng nói: “Đi thôi, nếu không đi ăn cơm, sẽ chuyển sang thànhăn bữa khuya mất.”

Người này nấu cơm sao? Mangtheo nghi hoặc, Nhiếp Tiểu Thiến đi vào phòng khách. Thịt kho tàu cá trích, nấmkim chi trứng tráng, canh cà chua trứng, mơ hồ bốc hơi nóng.

Nhiếp Tiểu Thiến không thểtin liếc ngón tay thon dài trắng nõn của Đới Xuân Diệu một cái, trong lòng âmthầm chảy nước miếng đầy đất, thật sự là tay quá đẹp a ~ không có khả năng! Đôibàn tay kia tuyệt đối không giống như là tay biết làm cơm a!

“Đang nghĩ gì thế? Mau ănđi, nếu không sẽ nguội hết mất.” Đới Xuân Diệu gắp một miếng cá đặt vào trongbát cô.

Thịt cá nồng đậm mùi tương,lại mềm lại thơm, ăn quá ngon ! Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt lộ ra vẻ mặt hạnhphúc, ánh mắt thỏa mãn đều nhanh nheo lại.

“Đồ ăn này mua ở đâu vậy? Cưnhiên lại nấu ngon như vậy, có hương vị của mẹ nấu.”

Đới Xuân Diệu nhìn gương mặttròn như trái táo của cô lưu quang bốn phía, tâm tình không hiểu tại sao cũngtốt lên, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên, khẽ cười với cô một tiếng,nói: “Tôi làm.”

Cạch ~ miếng cá đến miệngrơi xuống bàn. Nhiếp Tiểu Thiến mở to mắt hạnh, chần chờ một chút, hỏi: “Thậtvậy chăng?”

“Cô không tin?”

“Anh có bằng chứng gì chứngminh không?”

Bằng chứng...... Đới XuânDiệu nụ cười trở nên cứng ngắc, cô gái này thật đúng là...... Rất đặc biệt.

“Nếu không tôi ngày mai sẽlàm ở trước mặt cô là được chứ gì?”

“Đồng ý!” Nhiếp Tiểu Thiếntrả lời là tương đương dứt khoát, căn bản không có cho Đới Xuân Diệu có thờigian đổi ý. Nhìn ánh mắt u oán của người đối diện quét tới, cô rốt cục nhịnkhông được cười ha ha.

Cùng tôi đấu? Không có cửađâu! Nhiếp Tiểu Thiến cô là ai nào? Chính là thiếu nữ xinh đẹp vô địch duyệt vôsố cúc hoa! Không phải là người để cho một tiểu tử đầu óc còn non nớt như ngươicó thể lừa dối, ừ hừ!

“Này, này! Tôi nói xuân dượca ~”

“Sao?”

“Đã gặp qua sói đuôi dàichưa?”

“Cô không phải sao?” ĐớiXuân Diệu uống một ngụm canh, đầu cũng không ngẩng lên, sâu kín mở miệng nói.

Ách...... Bị  tranh lờikịch.

Nhiếp Tiểu Thiến tâm tìnhtốt cơm nước xong, lại đem tất cả số cá còn thừa thưởng cho Tiểu Ninh Tử, TiểuNinh Tử hấp tấp cảm động đến rơi nước mắt, chạy tới cái đĩa dành riêng cho nó,không còn có quan tâm tới cô. Rốt cục đợi cho xuân dược ~ rửa bát xong đi ra.Cô nhẹ nhàng hít một hơi, ý bảo Đới Xuân Diệu ngồi xuống, hiện tại, bọn họ nênnói chuyện chính sự.

Theo như lời Lâm Thanh Hà đãnói, bọn họ đây là vẫn không thể tránh khỏi ở chung cuộc sống tràn ngập JQ(gian tình). Đương nhiên, quan hệ của hai người bọn họ ở trước mặt người ngoàisẽ là một đôi tình nhân, nhưng trên thực tế chính là khế ước tình nhân!

Bởi vậy, chuyện trọng yếunhất hiện tại chính là ký hợp đồng. Hợp đồng  đã được Nhiếp Tiểu Thiến tốncả một buổi tối hôm qua để soạn ra, giờ chỉ cần Đới Xuân Diệu ký tên.

“Đây là cái gì?” Đới XuânDiệu rót một cốc nước, ngồi xuống, nhìn thấy văn kiện trên bàn.

“Hiệp nghị, tôi đã viết ratất cả các điều khoản mà chúng ta cần phải tuân thủ, anh ký tên đi.”

Đới Xuân Diệu nhíu nhíu mày,cầm lên nhìn quét vài lần, phần lớn các điều khoản đều bình thường, cũng khôngcó cẩn thận nghiên cứu, liền tiêu sái ký tên.

“Đúng rồi. Anh bao nhiêutuổi?” Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên nghĩ đến, hỏi.

“Hai mươi bảy. Còn cô?”

Hai mươi chín tuổi rưỡi. Bấtquá lão nương mới không nói cho anh biết, tuổi là điều tối kị nhất của phụ nữ,nhất là với một người tuổi đã lớn mà vẫn còn cô đơn như cô. Quả nhiên là trẻhơn mình mấy tuổi a, thật sự là làm cho người ta ghen tị a.

“Tôi là gia đình đơn thân,mẹ tôi là viên chức. Còn anh?” Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến trước khai báo chi tiếtgia cảnh của mình.

Đới Xuân Diệu híp mắt, khôngchút để ý nói: “Ông nội của tôi là thượng tướng, ba tôi là thương nhân. Tôi lớnlên từ doanh trại bộ đội, hiện tại là ông chủ kiêm cán bộ cao cấp.”

“Đúng rồi, anh vừa rồi tạisao lại hóa thân thành sói? Chẳng phải là anh không thích phụ nữ hay sao?”Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ đến một màn vừa rồi, đỏ mặt mày dạn mặt dày hỏi.

“Cô là nữ ?” Đới Xuân Diệukhông thể tưởng tượng liếc bộ ngực của cô một cái, ngoài miệng mỉm cười, nói:“Rõ ràng cùng đàn ông giống nhau thôi ~”

Móa! Quả nhiên a, thì ra tênhỗn đản này đem mình thành đàn ông, trách không được kích tình như vậy! Nhưnglà, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến cô rõ ràng không có tiếng cũng có miếng là một bégái có được hay không? Tuy rằng vòng một không quá rõ ràng, nhưng người có mắtđều có thể nhìn ra cô là động vật giống cái đi?

Chap 5 : Em họ giá lâm

“Ta cười đắc ý ~ ta cười đắcý~”

Lúc này Nhiếp Tiểu Thiếnđang mơ tới mình được một vị nam nhân ba có: có tiền, có tài, có khí chất, ômbổ nhào vào ở trên giường, còn chưa có tiến hành được bước tiếp theo, đã bịtiếng chuông điện thoại đoạt mệnh đáng giận đánh thức, cô ưu thương tiếp điệnthoại, u ám đối với đầu dây bên kia nói một chữ: Alô !

“Chị họ! Xe sắp đến bến, chịnhanh tới đón em a, nhớ rõ mang theo cả bạn trai của chị đến nữa nha~” TiểuNguyệt Nguyệt thanh âm mất hồn vô cùng vang lên, mang theo một tia làm nũng,đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ở trong mộng chưa hoàn hồn, đột nhiên hoàn toàn trởnên thanh tỉnh.

“Đã biết!” Lập tức cúp điệnthoại, lưu loát từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ váy liền áo, mở cửa phòng ra,xông vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu. Khoan đã, cô vừa rồi ở phòng kháchnhìn thấy gì?

Nhiếp Tiểu Thiến kịp thời cóphản ứng, lại lui trở về phía sau cửa phòng vệ sinh, nghiêng người vừa nhìnthấy, chỉ thấy Đới Xuân Diệu kia trên mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn đang nhìncô. Anh hôm nay mặc một chiếc áo polo màu trắng, quần jean, giầy thể thao! Oa ~thật sự là một mỹ nam, một thiếu niên giống như ánh mặt trời tỏa ra ánh hòaquang a! Sáng sớm đã được nhìn thấy tiểu mỹ nhân, cảm giác thật là tốt a~,Nhiếp Tiểu Thiến nhếch miệng cười cười với anh, chợt tiến vào phòng vệ sinh.

Đánh răng, rửa mặt, đi WC,chỉ trong vòng năm phút là giải quyết xong.

Nhiếp Tiểu Thiến từ trongphòng vệ sinh đi ra, cảm giác phi thường tốt, thanh xuân dào dạt, tươi cười bứcngười. Trên thực tế nụ cười của cô quả thật là bức người, hai mắt sưng húp, mắtquầng thâm sâu như là bị người đánh thật mạnh cho hai quyền, hơn nữa mái tócngắn hiện tại của cô lại rối bù, chỉ có một câu tuyệt vời để miêu tả: thật kinhsợ!

Đêm qua cùng đồng chí mangxuân dược đấu trí so dũng khí, rốt cục tại hai giờ rạng sáng mới quay trở lạiphòng mình, cho nên tính đến bây giờ cô mới ngủ được có năm tiếng đồng hồ màthôi! Thần a, năm tiếng! Đối với cô mà nói, không ngủ được coi như đã chết!

Không giống ai kia, rõ ràngtối hôm qua ngủ ở trên ghế sô pha, sáng sớm tinh thần vẫn hoàn hảo, giống nhưquỷ vậy!

Nhiếp Tiểu Thiến oán niệmcầm lấy túi xách, chuẩn bị tông cửa xông ra, lại bị Đới Xuân Diệu một phát bắtđược tay, một trảo này tựa hồ bắt mạnh hơn một chút, cũng không biết có phải làdo anh cố ý hay không nữa, Nhiếp Tiểu Thiến cứ như vậy không hề ngoài ý muốn ngãvào trong lòng anh, cùng ngực nhỏ kiên cố của anh tiếp xúc thân mật.

“Anh rốt cuộc muốn như thếnào!”

“Ăn cơm đã hẵng đi đónngười, cũng không kém vài phút.”

“Kém! Kém thật, bà cụ nonnày mà giận dỗi thì tôi chỉ còn nước thắt cổ tự tử!” Nhiếp Tiểu Thiến khóckhông ra nước mắt.

Đới Xuân Diệu vươn tay vuốtvuốt mái tóc ngắn rối bù của cô, giọng nói mang theo vài phần sủng nịch, ôn nhunói: “Ngoan ~ trước ăn điểm tâm, tôi lái xe đưa cô đi.”

Động tác này, giọng điệunày, này…này… này rõ ràng là đang câu dẫn con nhà người ta mà! Nhiếp Tiểu Thiếncó một giây hoảng hốt, nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của anh, tâm liềnmềm nhũn ra, ngoan ngoãn ngồi xuống húp cháo.

Thật lâu không có ai vuốttóc của cô như vậy, thật sự là đã lâu rồi. Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng ê ẩmnghĩ, trong đầu linh quang chợt lóe, trong nháy mắt làm cho cô tỉnh táo lại.

Ai ui, mình đang nghĩ gìvậy, người ta không phải là Gay hay sao? Ngươi sao lại có thể có ý nghĩ kỳ quáiđối với người đồng tính luyến ái đây! Đừng quên, các ngươi là ký hợp đồng, nếuai vượt khuôn khổ, thì sẽ phải trả năm vạn đồng a! Đổi thành tiền xu có thể đậpchết người chứ chẳng chơi!

Năm vạn đồng đủ để cho thầnchí của Nhiếp Tiểu Thiến thanh tỉnh, nhưng là chuyện xảy ra kế tiếp, trong nháymắt lại làm cô choáng váng. Tóc bị một đôi ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lấy,chiếc lược sừng trâu cô thích nhất đang nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc cô.

A ~ chuyện gì đang xảy rathế này~ người này là đang chải đầu cho mình sao? Chải đầu sao? Đầu sao? Sao?Anh ta muốn gì mà lại ôn nhu như vậy, như vậy ở nhà, như vậy hiền lành, như vậyrất thích hợp bổ nhào vào a!

A! Con mẹ nó!

“Thiệt là, phải ra khỏi cửacũng không chải tóc, lộn xộn giống như bộ lông chú dê con mới được sinh ra.”Đới Xuân Diệu giọng nói không quá giống như là trách cứ, ngược lại có một loạithói quen tính càu nhàu ở bên trong.

Nhiếp Tiểu Thiến, hóa đá.

Người này rốt cuộc muốn thếnào a? Chẳng lẽ là muốn tàn phá tinh thần của mình sao? Phải không? Nhất địnhlà vậy rồi! Nếu không tại sao không có việc gì mà lại ân cần như thế, làm hạimình hiện tại toàn thân đều nổi da gà, còn rùng mình, hiện tại là mùa hè nóngbức nha, ôi chao!

Yên lặng chịu đựng anh chảitóc xong cho mình, Nhiếp Tiểu Thiến mặt đen lại đi xuống lầu, chui vào trong xenhỏ Audi S8 của anh. Nhìn không ra người này còn rất có phẩm vị, chọn xe chạyêm mà lại chững chạc, không giống như những xe X- Max, xe Para X, xe hơi bọcthép thường thấy trên đường cái, vừa nhìn đã biết chính là nhà giàu mới nổi.

“Trạm xe phía Tây.” NhiếpTiểu Thiến nói địa điểm, lại gọi điện thoại cho cô em họ của mình.

Đới Xuân Diệu gò má vô cùngmê người, thậm chí so chính diện còn đẹp hơn, cái gì gọi là 360° đẹp trai khônggóc chết? Vị trước mặt này chính là như vậy a!

Trong lòng có vô số con sâunhỏ bò qua bò lại, khó chịu muốn chết, Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút, vẫn làcó ý định hỏi để hiểu.

“Cái kia...... Anh trước kiacó phải hay không thường xuyên đưa cho anh...... Chải đầu cho người yêu a?”

Người yêu kỳ thật chính làbạn trai! Oa oa oa oa~

Nhiếp Tiểu Thiến tương đốimịt mờ hỏi vấn đề này, nghĩ Đới Xuân Diệu cũng là người trong cuộc, hẳn là hiểuđược ý tứ người yêu này của cô, lại không nghĩ sẽ nghe anh nói: “Tôi không cóngười yêu.”

“Ách...... Tôi là nói, ngàyđó anh ôm cô dâu đến xem bệnh, chính là vị mỹ nam tử đó.” Nhiếp Tiểu Thiếncường điệu ba chữ ôm cô dâu, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.

“A. Cô nói Đỗ Vân Triết a,chúng tôi từ nhỏ đã nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, chơi cầu xong còn cùngnhau tắm.” Đới Xuân Diệu đang chuyên tâm lái xe, nhìn thấy ánh mắt to tròn củaNhiếp Tiểu Thiến đang quay vòng vòng vây quanh chính mình, cố ý miêu tả cuộcsống thời niên thiếu của mình với người anh em tốt.

A! Con mẹ nó! TMD! Rất hươngdiễm, chải đầu chỉ là một việc nhỏ a! Người ta là thanh mai trúc mã, ôi chao,cùng nhau lăn trên giường lớn lên! Còn cùng nhau tắm rửa, rửa… rửa liền......Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời khống chế không nổi đầu óc của mình, mơ tưởng viểnvông.

(TMD: Một câu chửi thề, đại khái giống như mẹ nó, con bà nó, mụ nộinó…)

“Xuống xe đi, cô đang nhìncái gì vậy Trên mặt tôi có cái gì sao?”

Đới Xuân Diệu theo bản nănglau lau mặt, tháo dây an toàn, lại thay Nhiếp Tiểu Thiến đang ngây ngốc tháodây an toàn ra.

Nhanh như vậy! Nhiếp TiểuThiến phục hồi lại tinh thần, đuổi kịp cước bộ của anh. Cô nhìn thấy một đámánh mắt bốc lên hồng tâm vây quanh Đới Xuân Diệu, lại nhìn nhìn chính mình, suynghĩ một chút, hấp tấp chạy lên, khoác tay anh, cùng anh sánh bước vào bến xe.

Trong trạm xe, người rấtđông, Nhiếp Tiểu Thiến kiễng mũi chân lên nhìn nhìn, căn bản không có nhìn thấythân ảnh của Tiểu Nguyệt Nguyệt. Vì thế đành phải bấm điện thoại gọi cho em họ.

“Này, em đang ở đâu? Cái gì!Lạc đường ?”

“Được rồi, em cứ đứng ở chỗđó không nên đi lại lung tung, chị tới tìm em, đúng rồi em mặc quần áo gì?”Nhiếp Tiểu Thiến cất điện thoại đi, xuyên qua trong biển người.

“Làm sao vậy?”  ĐớiXuân Diệu chen lên, nắm chặt lấy tay Nhiếp Tiểu Thiến, phòng ngừa hai người bịlạc mất nhau “Cô bé đó hình dạng thế nào? Chúng ta cùng nhau tìm xem.”

“Áo T-shirt màu hồng phấn,váy ngắn màu hồng phấn, giày xăng-đan màu hồng phấn. Chỉ cần anh nhìn thấy mộtcô gái tóc dài, người gầy tong teo cao cao, một thân hồng phấn, thì đó chínhxác là con bé!”

Bọn họ không sai biệt lắmđem cả trạm xe đều lật lên một lần, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của em họ.

“Xem, người kia có phải haykhông?” Đới Xuân Diệu chỉ chỉ về một hướng ở phía ngoài trạm xe, Nhiếp TiểuThiến theo tay anh nhìn lại, tầm mắt bị đám người ngăn trở.

“Tôi không nhìn thấy.”

Thân thể của cô đột nhiênrời khỏi mặt đất, bay lên không trung, sau lưng rõ ràng là một vòng tay ấm áp.Ngày mùa hè, cách hai tầng y phục mỏng manh, nhiệt độ cơ thể có chút nóng rựccủa Đới Xuân Diệu truyền tới, có một loại cảm giác nói không nên lời, NhiếpTiểu Thiến bỗng nhiên cảm thấy nóng quá.

“Tại đó, người đang đứng ởdưới đèn đường, thấy không?”

Rốt cục, Nhiếp Tiểu Thiếnphát hiện ra cô em họ tai đang đeo tai nghe điện thoại. Xú nha đầu, gọi nhiềucú điện thoại như vậy cũng không tiếp, thì ra là đang nghe MP3! Bất quá nói trởlại, đứng thật cao, chính là nhìn thấy xa a.

“Cái kia...... anh có thểthả tôi xuống.” Phát hiện mình vẫn đang bị anh ôm, Nhiếp Tiểu Thiến trên mặtnóng lên, nhẹ nhàng nói.

“A, thật ngại quá.”

Rốt cục trở lại mặt đất, A!Thật tuyệt vời! Cảm giác xuống mặt đất thật tốt, không còn tim đập rộn lên,thấp thỏm bất an như khi ở giữa không trung.

Hai người ra khỏi trạm xe,trực tiếp hướng phía em họ đang đứng đi tới, rốt cục ở trước mặt một cô gái mộtthân màu hồng phấn thì dừng lại.

A! Trời ạ, có lầm hay không,thật đúng là hồng phấn từ đầu đến đuôi, nha đầu kia là muốn làm cho cô hoa mắthay sao? Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn màu hồng phấn đang nhanh chóng tới gần, NhiếpTiểu Thiến trái tim nhỏ mạnh co quắp một chút.

“Chị họ!” Tiểu Nguyệt Nguyệtôm cổ cô, nũng nịu gọi.

“Khụ khụ khụ ~ Nguyệt Nguyệtnha, em mau thả...... Buông tay! Mau, mau, sắp siết cổ nghẹn chết chị rồi!”Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt đỏ bừng, cánh tay dài nhỏ ở giữa không trung quơ múa.

“A. Vị này chính là anh rểtrong truyền thuyết sao? Lớn lên qúa  đẹp trai a! Tuấn suấty như nam chính trong phim thần tượng a!” Tiểu Nguyệt Nguyệt một đôi mặt màycong cong, vui sướng vô cùng.

“Xin chào, anh là Đới XuânDiệu, bạn trai của chị họ c.” Đới Xuân Diệu tự giới thiệu, tao nhã cùng cô bắttay.

Nhìn vẻ mặt háo sắc của TiểuNguyệt Nguyệt, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng lại nở nụ cười ranh mãnh, ha ha, namchính trong phim thần tượng cũng không phải là GAY đó chứ?

“Oa, chị họ, thật không ngờanh rể lại là một ông chủ nhỏ nha, xe này ít nhất cũng phải đến hơn hai trămvạn nha!”. Ngồi ở bên trong xe, Tiểu Nguyệt Nguyệt lải nhải nói chuyện.

Nhiếp Tiểu Thiến vỗ vỗ trán,đau đầu nhắm mắt lại, câu được câu không trả lời vấn đề của em họ.

Tiểu Nguyệt Nguyệt cẩn thậnquan sát Đới Xuân Diệu thật lâu, lại thâm sâu nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Thiến,bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, a~ Chị họ, trách không được mắt của chị lại thâmquầng như vậy.”

Hử?

“Có bạn trai anh tuấn nhưvậy hàng đêm xuân, mắt không thâm quầng mới là lạ!”

Phụt ~ Nhiếp Tiểu Thiến khóemiệng giật giật, nhìn em họ nói không kiêng dè gì, một lần nữa nổi lên nghĩ tâmmuốn chết.

“Cái kia...... Nguyệt Nguyệta......” Nhiếp Tiểu Thiến cố gắng muốn gọi lương tri của nha đầu kia trở về,nói bóng nói gió làm cho con bé hiểu được ăn thịt người nhà là đạo lý ngắnnhất.

“Được rồi, chị họ, chị cũngđừng thẹn thùng, mọi người đều là người trưởng thành, em hiểu được!” TiểuNguyệt Nguyệt nhìn anh rể vô cùng đẹp trai, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Anh rể,anh thật sự tên là Đới Xuân Diệu?”

Xe phanh gấp một cái, đemNhiếp Tiểu Thiến bị hù dọa đến mức trán đổ mồ hôi, cô ai oán nhìn Tiểu NguyệtNguyệt, lại vụng trộm quan sát phản ứng của Đới Xuân Diệu.

“Ừm.” Đới Xuân Diệu nhẹnhàng mà gật gật đầu, khóe mắt run rẩy, hết lần này đến lần khác vẫn không thểnổi đóa với cô bé này được. Lúc này, anh cũng rốt cục hiểu được, Nhiếp TiểuThiến vì sao vừa nhắc tới cô em họ này, sắc mặt tương đương dữ tợn.

“A, khụ khụ! Tên của anh rểthực khí phách, Đới Xuân Diệu, mang xuân dược...... Hì hì hì hì ~ vừa nghechính là dũng mãnh thần võ, một đêm bảy lần a! Chị họ, chị thật là có diễmphúc!” (*)

Lời này vừa nói ra, Đới Xuân Diệu cùng Nhiếp Tiểu Thiến mặt đồng thời tái đi.

Lập tức, xèo xèo.

Rốt cục đã về tới căn nhà nhỏ có một phòng ngủ, một phòng khách, Nhiếp Tiểu Thiến thật mạnh nhẹ nhàng thởra, may mắn cô em họ này cũng không nói ra những câu làm cho người ta khó tiêu hóa, nếu không cô cùng Đới Xuân Diệu sẽ phải khổ sở mà chịu đựng.

Chap 6 : Anh rể, anh rể 

Nhiếp Tiểu Thiếnnằm ở trên ghế sô pha buồn ngủ, Tiểu Nguyệt Nguyệt bật TV hết cỡ, mỗi khi côsắp tiến vào mộng đẹp, liền đột nhiên xuất hiện các loại thanh âm làm cho côtỉnh lại, giống như cố ý không cho cô ngủ.

Đới Xuân Diệuđang bận rộn ở trong phòng bếp, vừa rồi từ siêu thị mua một đống đồ ăn mang về,lúc này anh đang ở trong phòng bếp thi triển tuyệt thế thần công của anh – mangtất cả đồ ăn đã mua nấu thành bữa tối.

Vốn là đã nói điăn ở ngoài tiệm, nhưng là người này lại cố tình lôi kéo Nguyệt Nguyệt ở nhà,nói là muốn cho cô em họ biết một chút về tay nghề của anh rể. Đáng ghét! Anhta thực sự coi nơi này là nhà của mình a! Nhiếp Tiểu Thiến ghét bỏ liếc anh mộtcái, khinh khỉnh nhìn anh, cùng lúc gặp Đới Xuân Diệu đang muốn mang thức ăn rangoài, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang khinh khỉnh nhìn mình.

Không ngờ ngườinọ lại cười hắc hắc với cô, mang theo vài phần ngu đần, cô nhìn mà trong lòngcảm thấy ngứa ngáy.

“Oa! Anh rể, taynghề của anh thật tốt a, món canh cá nấu dưa cải này còn ngon hơn so với bác emnấu a ~” Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn bát canh cá nấu dưa cải đang tỏa hương thơmbốn phía, mắt bắn ra kim quang, một câu nịnh hót vang lên.

Trong lòng tuyrằng nghĩ như vậy, nhưng là đối mặt với một phòng tràn ngập mùi thơm, cô thậtsự là gánh không nổi, như một con cá chép liền từ trên ghế sô pha nhảy dựnglên. Đúng là, rất nhiều hình ảnh thường thường chỉ có thể dừng lại ở trong giảtưởng, bây giờ đều xuất hiện.

Chỉ thấy NhiếpTiểu Thiến thập phần khí phách từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, phi thường cóđộ cong nhảy xuống ghế sô pha, đi dép lê vào, Xoạch ~~~ một tiếng, động tác cơhồ là liền mạch lưu loát, đúng, là cơ hồ, cho nên khi cô một chân vẫn còn ởtrên ghế sô pha, một chân khác lại đã cưỡng chế ở bên trong dép lê, cũng bởi vìquán tính khiến cho khoảng cách giữa hai chân trong lúc đó càng lúc càng lớn,càng lúc càng lớn a!

“A a a oa oa~”trong phòng khách truyền đến một trận kêu rên, thanh âm thật thảm thiết, có thểnói là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.

Choang mộttiếng! Nhiếp Tiểu Thiến đem cả khay trà lật tung xuống đất, cũng mang theo đầyđất vỏ hạt dưa, cả người dùng tư thế ngã gục quỳ rạp trên mặt đất.

Trong cả quátrình này không có một chút hàm hồ, Tiểu Nguyệt Nguyệt thậm chí ngay cả chuẩnbị muốn tiến lên đỡ chị họ đều không có, liền cứ như vậy nhìn chị họ hiên nganglẫm liệt anh dũng ngã xuống đất.

“Chị......chịhọ......” nửa miếng cánh gà còn lại trong miệng của Tiểu Nguyệt Nguyệt rơi vàotrong bát canh cá nấu dưa cải, mở to hai mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, kinh ngạchỏi: “Chị...... chị là mơ thấy mình là  Võ Tòng đánh hổ sao?”

“Khụ~” NhiếpTiểu Thiến đau đến nhe răng trợn mắt, căn bản nói không ra lời, chỉ cảm thấytrên mặt đang có một dòng chất lỏng âm ấm chảy xuống. Ách, trời ạ! Mình thếnhưng lại ngã chảy máu trán! Cô lắc đầu một cái, một đôi bàn tay to ấm áp đỡlấy cô, đem cô từ trên mặt đất bế lên.

Khụ khụ khụ ~giống như chú rể đang ôm cô dâu! Nhiếp Tiểu Thiến nhìn vẻ mặt khẩn trương củaĐới Xuân Diệu, lại có chút thẹn thùng.

Vừa rồi Đới XuânDiệu chính là bưng một nồi thịt gà hầm cách thủy bằng đất đi ra, lại ngoài ýmuốn nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến giống như là gà bị cắt tiết nhảy dựng từ trênghế sô pha xuống đất, trực tiếp đập đầu vào khay đựng nước thủy tinh. Ài, thậtlà, cho dù mình có là bác sĩ đi chăng nữa, thì cũng nên chú ý đến bản thân mộtchút có được hay không? Không phải là ngày hôm qua đã nói cô là người thẳngthắn vô tư sao, tại sao lại có thể nghĩ quẩn như vậy a?

May mắn, anh taymắt lanh lẹ, quyết định thật nhanh tiến lên bế cô lên đặt xuống giường, bằngkhông cô gái ngốc nghếch này phỏng chừng vẫn còn ngồi ở dưới đất để cho máuchảy ròng ròng.

“Aiz~ đau, đau!Anh nhẹ tay một chút có được hay không?” Nhiếp Tiểu Thiến cau mày hô đau.

Trên trán cô máuđã ngừng chảy, hiện tại đang tiến hành khử trùng, một tiếng kêu thảm thiết củacô làm cho Đới Xuân Diệu cũng không dám xuống tay.

“Cô hiện tại bâygiờ mới biết đau sao, lúc trước tại sao lại phấn đấu quên mình đụng đầu vàokhay nước làm chi? Cô không biết nó được làm bằng thủy thinh sao, cùng chấtliệu ghế sô pha giống nhau soa?” nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, Đới Xuân Diệukhông biết phải như thế nào nữa, thế nhưng lại cảm thấy không vui vẻ một chútnào.

“Tôi cũng khôngphải là muốn đụng vào, tôi chỉ là muốn đứng lên......” Rõ ràng chính là cô muốnđứng lên, đi ăn vụng cánh gà mà thôi, ai biết lại thành ra như thế này, cô biếtnão nhỏ của mình không được nhanh nhạy cho lắm, lại còn vụng về hậu đậu nữa.

“Kiên nhẫn mộtchút, để tôi bôi thuốc cho!”

Nhiếp Tiểu Thiếnnghẹn khuất cắn răng, cô đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng tràn ngập phòng, chỉlà vết thương vẫn còn đau vô cùng, tựa như vết thương ở trong lòng cô vậy, rõràng đã tạo thành thói quen có nó tồn tại, nhưng là mỗi khi nghĩ đến lại vôcùng đau đớn.

“Tôi nghe TiểuNguyệt nói, cô mơ thấy mình là Võ Tòng đánh hổ, là như thế này phải không?” ĐớiXuân Diệu nghiêm trang hỏi.

“Anh đã từng gặpqua Võ Tòng chật vật như vậy chưa?” Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt, soi gương, tựmình băng bó kỹ cho mình, thật may là chỉ bị thương ở trên trán, đội mũ lên làvẫn có thể đi ra cửa như thường, nếu là bị thương ở mặt, thì cả đời này sẽkhông ai muốn lấy cô.

Cô gái này cóđôi khi thật đúng là rất khả ái, Đới Xuân Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏnhắn dí dỏm của cô, trong lòng cảm thấy vui rạo rực. Bỗng nhiên còn muốn vàophòng bếp nấu tôm! Vội vàng dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai, liền xôngra ngoài.

“Anh rể~ em mangtôm ra nha, vết thương của chị họ đã băng bó tốt chưa? Mau gọi chị ấy đi ra ăncơm.” Tiểu Nguyệt Nguyệt bưng cái mâm, nghịch ngợm hướng anh nháy mắt.

Thật sự là mộtcô bé thông minh!

Đới Xuân Diệunháy mắt ra hiệu với Nhiếp Tiểu Thiến đang đứng trước cửa sổ soi gương, buồncười, kìm lòng không được lại đem cô ôm vào lòng. Trước bởi vì sốt ruột nênkhông có cảm giác gì, hiện tại mới phát hiện cô thật sự rất nhẹ.

“Này! Đồ lưumanh, mau buông tôi xuống!” Đối với cử chỉ khác thường của người này, NhiếpTiểu Thiến kinh hãi nhớ đến quá khứ, nắm tay đấm mạnh vào ngực anh vài cái, bĩumôi tỏ vẻ kháng nghị.

“Cô đang bịthương. Đừng lộn xộn.”

“Biến thái! Tôibị thương là ở đầu, không phải ở chân! Mau buông tôi xuống! Nếu không thả tôixuống, tôi sẽ la lên đó!”

“Chậc chậc ~ thìra là bị thương ở đầu, trách không được nói toàn những lời ngốc nghếch hồ đồ,tôi là chồng tương lai của cô, ôm cô là đạo lý hiển nhiên, cô muốn tìm ai đếna?” Đới Xuân Diệu nhìn người trong ngực mình đang trừng mắt, bỡn cợt nở nụcười, ra khỏi phòng hướng Tiểu Nguyệt nguyệt hô: “Nguyệt Nguyệt, em xem chị họcủa em có xấu không, lại làm nũng này, thật sự là đáng yêu chết đi được.”

Ách...... buồnnôn phát ói! Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy lông tơ trên cánh tay mình đồng loạtdựng đứng lên, giống như binh sĩ xếp hàng chỉnh tề sắp sửa ra chiến trường.

Aiz! Thật đángghét! Chân nhân thật không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn còn nói với NguyệtNguyệt là cô làm nũng anh ta! Cô đột nhiên có một loại cảm giác trời giáng sấmsét, vì sao hiện tại cô lại cảm thấy rét run và rất buồn nôn.

“A! anh rể, chịhọ của em chính là như vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ!” Tiểu Nguyệt Nguyệt rấtkhông thức thời bổ sung thêm một câu.

Anh rể, anh rể,anh rể!

Nhiếp Tiểu Thiếnyên lặng cố gắng chịu nhịn, dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn haingười kia một cái, không nói một lời ngồi xuống ăn canh. Lúc này, trong lòngcủa cô thật lạnh, thật lạnh, cũng thật sâu ý thức được, chính mình đã phạm phảimột sai lầm siêu cấp nghiêm trọng, đó chính là làm theo lời tiểu yêu tinh LâmThanh Hà kia, cùng tên hỗn đản này ký hiệp nghị, làm ra khế ước tình nhân!

Tên Đới XuânDiệu này cũng không biết có phải là người đa nhân cách hay không, lần đầu tiêngặp mặt cùng hiện tại cư nhiên lại làm cho người ta tưởng là hai người, mặt dùbọn họ lần thứ hai gặp mặt là ở chung, nhưng là sự tương phản sao có thể lớnnhư vậy a? Sự tương phản này có thể so sánh như xích đạo cùng nam cực a! Quảnhiên người là không thể nhìn ở vẻ bề ngoài được, cầm thú sẽ không ở lần đầutiên gặp mặt liền bại lộ bản tính a!

Cô không thể đểmất năm vạn ngàn được, cho nên, cô liền đáng đời chịu đựng tên nam nhân dẫntheo xuân dược này!

Đới Xuân Diệu,anh không biết xấu hổ một chút sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt, em có thể thức thời mộtchút có được hay không?

“Ý ~ chị họ, ánhmắt của chị làm sao vậy? Bị bụi bay vào mắt sao?” Tiểu Nguyệt đang cùng ĐớiXuân Diệu trò chuyện rôm rả, rốt cuộc phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến dị thường.

Một miếng thịtgà còn chưa kịp nuốt xuống, mắc nghẹn ở cổ họng, Nhiếp Tiểu Thiến kịch liệt hokhan vài cái, đấm mạnh vào ngực mấy cái, lại uống thêm vài ngụm canh, rốt cụccũng nuốt xuống được.

“Chỉ là hai ngàytrước mắt nhìn thấy cứt chó, hiện tại có chút hối hận thôi, không có việc gì.”Cô cố gắng không để hai mắt đẫm lệ, bình tĩnh tự nhiên nói.

Sao......

“Hai ngày trướcem rơi vào trong hố phân sao? Trách không được khi trở về, trên người có mộtmùi là lạ.”

A a a a a a a!!Thật sự là không thể nhịn được nữa! Lần thứ hai còn đê tiện hơn so với lần thứnhất! Đới Xuân Diệu đột nhiên lên tiếng, đối với Nhiếp Tiểu Thiến mà nói có tácdụng hủy diệt rất lớn. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, đem một con tômcho vào miệng, mãnh liệt nhai hồi lâu rồi nuốt xuống. Coi con tôm đó làĐới Xuân Diệu chết tiệt kia! Thật sự là không biết thức thời mà!

“Chị...... Chịkhông bóc vỏ con tôm......” Tiểu Nguyệt Nguyệt giọng nói mang theo một tiahoảng sợ.

Chị họ của côtrước kia là một người bình thường, như thế nào sau khi có bạn trai dung mạoxinh đẹp như thiên tiên, liền trở nên kỳ lạ như vậy. Trở nên không biết phânbiệt khẩu vị, còn làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Aiz ~ tình yêuthật sự là điều kỳ quái, cư nhiên có thể làm cho một người đầu gỗ thông suốt,tìm được mùa xuân thứ hai cho mình.

Để buổi trưakhông xảy ra chuyện gì, Nhiếp Tiểu Thiến đến trưa cũng không có để ý tới ĐớiXuân Diệu. Cho đến khi ăn xong cơm chiều, khi đang tính trở về phòng nghỉ ngơi,cô chần chờ một chút.

“Nguyệt Nguyệtà, tối nay em ngủ cùng với chị, buổi chiều ngày mai chị sẽ đưa em đến trườngbáo danh.”

Tiểu NguyệtNguyệt nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Nhiếp Tiểu Thiến, trong lòng độtnhiên nghĩ đến chuyện chị họ rơi vào hố phân hai ngày trước, vội vàng lui vềphía sau hai bước, khoát tay áo, nói: “Chị họ, em không thích ngủ chung vớingười khác, em ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách là được rồi.”

“Như vậy saođược, ghế sô pha là để cho Đới Xuân Diệu ngủ. Em ngủ trên ghế sô pha của anhta, thì anh ta ngủ ở đâu?”

Tiểu NguyệtNguyệt đột nhiên nghĩ đến việc trước khi đi bác đã dặn dò mình, vội hỏi: “Chịhọ, Chị và anh rể không ngủ chung sao? Nhưng là theo như lời bác nói với em,hai người đều đã...... Chẳng lẽ là chị đang lừa bác sao?”

Oạch..... NhiếpTiểu Thiến trong lòng ngổn ngang, có một loại cảm giác vô lực. Cô chẳng lẽ muốnnói chính mình đã lừa mẹ mình sao? Vậy khi trở về nhất định là chết chắc rồi,nhưng là nếu không nói, đêm nay sẽ phải ngủ cùng một phòng với tên kia! Đâyđúng là dẫn sói vào nhà mà, rất nguy hiểm a!

“Chuyệnnày...... Nguyệt Nguyệt à, kỳ thật......”

“Nguyệt Nguyệtà, kỳ thật là chị họ em sợ em ngủ ở trên ghế sô pha trong phòng khách khôngquen, nên mới muốn em ngủ cùng cô ấy, bất quá em đã không thích ngủ cùng ngườikhác, vậy thì anh rể đành nhường lại ghế sô pha cho em vậy!” Đới Xuân Diệu từtrong phòng vệ sinh đi ra, trên người mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, nướctừ trên tóc không ngừng nhỏ xuống, anh chính là đang cầm khăn mặt lau khô tóc.

“Được rồi, cònđứng ở đây làm gì nữa, nhanh đi tắm rửa đi. Không phải hôm nay em nói là mệtmỏi sao?” Đới Xuân Diệu ôn nhu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, đem cô đẩy mạnh vào trongphòng tắm. Lại từ trong tủ quần áo của cô lấy ra một bộ áo ngủ, cùng nội y đưacho cô.

Tiểu NguyệtNguyệt thấy thế, nhìn Đới Xuân Diệu nhếch miệng cười một tiếng, thè lưỡi, nói:“Cám ơn anh rể! Em đi ngủ đây! Yên tâm, em ngủ rất say, sẽ không nghe thấynhững gì không nên nghe đâu!”

Chap 7 : Không cần sờ loạn 

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn nam nhân cười đến tà ác đang nằm ở trên giường của cô, trái tim nhỏ bé runrẩy, cô nắm thật chặt dây buộc áo ngủ, chậm rãi đi tới.

Khốn khiếp,chiếm trước giường của mình! Lão nương đêm nay không đoạt lại được giường củamình, thì sẽ không gọi là Nhiếp Tiểu Thiến!

Ngày ấy ở bệnhviện, Đới Xuân Diệu đã cảm thấy người con gái này rất thú vị, lại đúng lúc ởcuộc xem mặt gặp lại cô, đó chính là duyên phận, sao anh có thể không biết thờibiết thế đây? Vì thế, anh cho dù có suy nghĩ như thế nào, cũng không có cảmthấy thẹn với lòng mình, nằm ở trên giường của cô, chờ người đẹp tắm xong đira.

“Tiểu Thiến ~tới đây thị tẩm ~” Đới Xuân Diệu lộ ra một nụ cười đẹp mê hồn, chậm chạp nói.

Thật không biếtxấu hổ! Nhiếp Tiểu Thiến trợn trắng cả mắt, tức giận hò hét đi tới, xoạch mộtcái ngồi xuống giường.

“Anh đi xuống.Đây là của giường của tôi.” Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên vỗ xuống giường, nằmxuống ôm lấy chăn gối của mình chiếm gần hết cả giường, đem Đới Xuân Diệu đẩyđến tận mép giường.

Ý cười trên mặtcủa Đới Xuân Diệu giảm đi vài phần, nghiêm trang nói: “Tôi là bạn trai của cô,cũng coi như là vị hôn phu tương lại, tôi hiện tại ở chung một phòng với cô,tôi không ngủ trên giường, thì ngủ ở đâu?”

Nhiếp Tiểu Thiếncười nịnh, chỉ chỉ chỗ trống nhỏ hẹp ở dưới đất bên cạnh giường. Aiz~ mặc dùchỗ đất trống này đối với người cao to như anh ta mà nói, có điểm miễn cưỡng,nhưng là còn biện pháp nào tốt hơn hay không? Cô cũng không dám đảm bảo chínhmình có thể hay không nửa đêm đem anh ta ăn luôn nha ! Oa oa oa oa ~ mặt dàymày dạn nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, e sợ chỉ cần dịch chuyển thânthể một chút là sẽ bị anh ta đoạt mất chỗ.

Một chút tài mọnnày, có thể thắng được người đã dày dạn kinh nghiệm trên sa trường như Đới XuânDiệu được sao? Tuy rằng khi anh ở trong doanh trại bộ đội, cũng đã từng phảisống khổ sở, nhưng là buổi tối hôm nay, anh cố tình không muốn làm cho cô gáinày được toại nguyện.

Môi mỏng khêugợi khẽ nhếch lên thành một đường cong mê người, gương mặt tuấn mỹ đột nhiênchau lại, vẻ mặt vô tội nhìn cô, nói: “Tiểu Thiến a ~ vì cái gì em luôn muốnphân phòng ngủ với anh? Ai nha, em để cho anh ngủ ở dưới đất, nếu bị cảm lạnhthì làm sao bây giờ? Tiểu Thiến a ~”

Thanh âm dạt dàotình tứ mang theo một tia hài kịch ác ý, có thể khuếch tán ra tận phòng khách,thanh âm lớn đến mức đủ để cho Tiểu Nguyệt Nguyệt đang ngủ ở trong phòng kháchnghe được rõ ràng.

“Anh làm gìthế~” Nhiếp Tiểu Thiến căn bản không có nghĩ đến anh sẽ dùng chiêu này, nhanhchóng chồm người qua che miệng anh lại, áp đảo anh ở phía dưới mình “Anh cố ýphải không? Anh là muốn tôi chết rất khó coi phải không?”

“Không có a ~,em yêu à ~ anh đến đây cũng đã được mấy tháng rồi, em toàn bắt anh ngủ ở phòngkhách, aiz ~ em là không thương anh~” Đới Xuân Diệu cười đến càng thêm làm càn,trong đôi mắt phượng lóe hào quang, môi mỏng đỏ thắm nhếch lên một độ cong mêngười, quả thực là yêu nghiệt, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến ngây dại, rõ ràng là hưhỏng như vậy, nhưng lại không thể chán ghét nổi.

Nam nhân nàythật đúng là cực phẩm a ~ không cười cũng đã cảm thấy khí chất xuất trần rồi,giống như tiên nhân vậy, khi cười lên lại xinh đẹp mỹ lệ giống như yêu nghiệt,thật không nghĩ tới cô sống đã ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy a~.Mà nam nhân tuyệt sắc như vậy, trước mắt đang bị chính mình đặt ở dưới thân,đặt ở dưới thân nha!

Oa oa oa oa ~đợi cô thấy rõ tình huống hiện tại ở trong phòng, Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ cảmgiác được tim của mình đều muốn nhảy ra ngoài. Tiến lên phía trước là một đôimôi mỏng đỏ thắm, lui về phía sau chính là sàn gỗ lạnh như băng. Cô nên lựachọn cách nào đây? Là đôi môi mỏng đỏ thắm, hay là sàn gỗ lạnh như băng đây,tại sao lại vẫn là đôi môi mỏng đỏ thắm tràn ngập dụ hoặc hơn?

“Chị? Có chuyệngì xảy ra vậy? Chị cùng anh rể cãi nhau sao?” Ngoài cửa đột nhiên vang lêntiếng gõ cửa, Tiểu Nguyệt Nguyệt lỗ tai dán sát vào cánh cửa, dùng sức ngheđộng tĩnh bên trong phòng, vừa rồi tựa hồ cô nghe thấy anh rể nói chị họ khôngcho anh ấy lên giường, đây là tình huống gì a?

“Chị? Chị! Anhrể, có chuyện gì vậy?” Tiểu Nguyệt Nguyệt thể hiện tinh thần cách mạng khôngsờn, thề muốn đem tình huống bên trong phòng nhìn cho rõ ràng tường tận.

Nghe thanh âmngoài cửa, Nhiếp Tiểu Thiến quả thực cảm giác được sét đánh ngay trên đỉnh đầu,chết tiệt, cư nhiên đem Tiểu Nguyệt Nguyệt tới đây, nếu như bị mẹ cô biết được,cô chắc chắn không còn được một ngày sống yên ổn. Nhìn Đới Xuân Diệu dưới thânđáy mắt càng thêm tràn ngập vui vẻ, cô thật sự muốn vươn tay ra bóp chết ngườinày!

A!Con mẹ nó!

Thực tế cũngkhông cho phép cô làm như vậy, nếu giết chết Đới Xuân Diệu, thì cô đi nơi nàođể tìm một người vừa giàu, vừa đẹp trai đến giả mạo làm bạn trai của cô đây?

Đới Xuân Diệuchỉ chỉ về phía cửa.

Mất giường làchuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn. Giữ lại núi xanh, sợ gì không có củiđốt. Chỉ cần sống qua đêm nay, ngày mai liền đem bà cô nhỏ này đến trường học!Nhiếp Tiểu Thiến nhẫn nhịn, u oán nhìn thoáng qua phía cửa, cắn răng một cái,rưng rưng gật gật đầu.

Đới Xuân Diệubúng nhẹ tay cô đang che miệng anh, hướng ngoài cửa hô: “Không có việc gì đâu,anh cùng chị họ của em đang đùa giỡn đó mà! Anh chị bây giờ đang rất buồn ngủ,Nguyệt Nguyệt, em cũng không nên quấy rầy a~” Dứt lời, hai tay ôm ngực, vẻ mặtvô tội nhìn cô gái đang bành quai hàm tức giận, giạng chân ở eo anh.

Từ trong ngăn tủlấy ra một bộ chăn gối ném cho Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến chui vào trongchăn của mình, dùng chăn mền phủ kín mình lại như nêm cối. Đương nhiên, mụcđích làm như vậy, không phải là sợ Đới Xuân Diệu không thành thật, mà là sợchính mình ngủ say sẽ biến thân!

Tắt đèn, nhắmmắt, ngủ.

Nằm ở trêngiường một lúc lâu, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn cảm thấy bối rối, cũng không biết làvì cái gì, tim cô đập thật mạnh, căn bản là bình tĩnh không được. Chăn mền vốnlà bao lấy sít sao, cũng đã sớm ở trong sự trằn trọc của cô mà buông lỏng ra.Người bên cạnh rõ ràng là cũng không nhúc nhích, nghĩ rằng anh đã ngủ thiếp đi.Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhắm mắt lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Nửa giờ trôiqua, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là không có chút buồn ngủ.

Một giờ trôiqua, Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được mí mắt trầm trọng, bắt đầu mơ mơ màng màng.

“Móa! Tay anh sờđi đâu vậy!”

Đang dần dầnchìm vào giấc ngủ, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được ngực tê tê dạidại, giống như có người đang sờ soạng. Thần trí mạnh thanh tỉnh, Móa! Thật sựlà có một bàn tay to đang ở tại ngực cô vuốt ve!

Nhiếp Tiểu Thiếntrong nháy mắt cảm thấy nóng nảy! Một phen hất bàn tay ở trước ngực mình ra,bừng bừng giận dữ!

“Sắc lang!”

Đới Xuân Diệu mởđôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lại bật đèn lên, ngơ ngác hỏi: “Đang êm đẹp, tựnhiên sao lại mắng người ta!”

Thật là khôngbiết xấu hổ, còn giả bộ ẻo lả, ai chẳng biết anh là công a! Nhiếp Tiểu Thiếnngồi dậy, hai mắt trợn lên, dùng ánh mắt tự nhận là thể hiện rõ tâm tình nhấtcủa cô lúc này để trừng anh, nói: “Tại sao sờ ngực tôi!”

“Ngực?” Đới XuânDiệu nghi hoặc, ánh mắt nhỏ tràn ngập khinh thường, cũng ngồi dậy, nhìn bộ ngựcđồng bằng của cô một cái, chậm chạp nói: “Thật ngại quá, tôi cho rằng đó làlưng.”

Lưng? Có lưng ailại lồi lõm như vậy không! Nhiếp Tiểu Thiến vừa ổn định lại một chút, lại ngoàiý muốn nghe anh nói câu tiếp theo, nháy mắt bị nội thương.

“Cô làA--  đúng không?” [1]

Anh mắt híp lạiđầy ghét bỏ, lại ở trước ngực cô đánh giá qua.

“Anh mới là A--!Anh chính là mặt người dạ thú.” Nhiếp Tiểu Thiến thật sự rất tức giận, thậtthương tâm, thật vô lực. Bộ ngực sữa nhỏ bé của cô là điều cấm kỵ nhất đối vớicô, hơn nữa khi nhìn Lâm Thanh Hà Big Breast (gái ngực bự), loại cảm giác vôlực này sẽ càng ngày càng mãnh liệt, mà lúc này, ngay cả nam nhân cup đều khôngcó tư cách, cũng dám trực diện động đến điều cấm kỵ của cô, bỏ qua chua xót củacô, thật sự là có dũng khí lớn a!

“Ô ~ còn khôngthừa nhận, chậc chậc! Của tôi so với của cô còn lớn hơn.”

Quả thực chínhlà không thể nhịn được nữa, vô cùng nhục nhã! Nam nhân này, dựa vào cái gì mà ởlại phòng ở mà Nhiếp Tiểu Thiến cô đã phải cực nhọc vất vả góp tiền mới muađược, ngủ ở trên giường của cô, bây giờ còn sờ ngực của cô, aiz! Đáng ghét! Đãsờ soạng thì tôi đi, cư nhiên còn có mặt mũi nói cô ngực nhỏ!Nhỏ, nhỏ, nhỏ! Mộtngười nam nhân như anh ngay cả nịt ngực đều không cần mang, cư nhiên còn hènnhư vậy, tự mình khen mình có bộ ngực lớn? Nghĩ tới đây, Nhiếp Tiểu Thiến bỗngnhiên thay đổi giọng nói, nhịn xuống xúc động muốn một cước đem nam nhân này đábay xuống giường, nói: “Bộ ngực của anh rất lớn sao?”

Lời còn chưa nóihết, tay của Nhiếp Tiểu Thiến liền bị một bàn tay lớn  ấm áp bắt lấy,dán lên một lồng ngực dầy rộng.

Ô ~ xúc cảmkhông tệ, cơ thể...... thật lớn. Dường như thật đúng là lớn hơn so với mình?

Nửa ngày, NiếpTiểu Thiến mới ngượng ngùng rút tay mình lại, ý vị thâm trường nhìn Đới XuânDiệu liếc mắt một cái, cười hắc hắc, nói: “Nhìn không ra, anh cũng có thể đượccoi là C nha.”

Khụ khụ! ĐớiXuân Diệu khóe mắt nheo lại, một phen đem cô ôm vào trong ngực. Nguyên nhân làdo cô tắm xong, trên người cô tỏa ra mùi thơm ngát ngọt ngào của thiếu nữ, tócngắn cũn ma sát vào cằm anh, xúc cảm thuận trơn, cô rất gầy, rất nhỏ nhắn xinhxắn, có thể chỉ cần một bàn tay là ôm được.

“Anh muốn làmgì? Giở trò lưu manh sao?”

“Cô có gì đánggiá để tôi giở trò lưu manh sao?”

“Vậy anh tại saolại sờ ngực tôi?”

Đới Xuân Diệutrên mặt thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, nói: “Tôi không phải là đã nóirồi hay sao, tôi tưởng đó là lưng!”

Nước quá trongắt sẽ không có cá, người quá hèn mọn tất vô địch!

“Vậy sao anh lạimuốn sờ lưng tôi?” Nhiếp Tiểu Thiến nhất quyết không buông tha, mình bây giờ bịcố định trong ngực người này, không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào anh, tứcgiận dùng chân đá vào chân anh.

Ách...... cô gáinày thật là.

“Vậy cho cô sờlại là được chứ gì?”

“Hừ! Anh rõ ràngchính là có mưu đồ gây rối với tôi!” Nhiếp Tiểu Thiến hơi ngửa đầu, trừng mắtlạnh lùng nhìn Đới Xuân Diệu.

Đới Xuân Diệunhất thời nghẹn họng, vừa rồi chính anh cũng không nghĩ tới mình làm sao lạixúc động như vậy, mơ mơ màng màng sờ soạng cô. Trước kia cho dù có Big breast(gái ngực bự) chủ động câu dẫn anh, anh cũng không từng kích động như vậy a.

Anh ôm NhiếpTiểu Thiến đang không ngừng ở trong lòng mình vặn vẹo lung tung, nằm xuốnggiường, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô trơn bóng giống như một con cá trạch,còn không an phận dùng chân đá anh. Nhưng là lực đạo như vậy, lại làm cho ĐớiXuân Diệu buồn cười, nếu nói là cô đang tức giận, còn không bằng là nói là côđang khiêu khích thì đúng hơn.

“Được rồi, đừngnhúc nhích, cô nếu cứ nhúc nhích, tôi thật sự phải đổi thành mặt người dạ thú.”Đới Xuân Diệu rốt cục khống chế không nổi sự biến hóa của thân thể mình, áp lựcnói ra, trong giọng nói thế nhưng tràn ngập ý tứ sủng nịch.

Nhiếp Tiểu Thiếnvừa nghe, vội vàng nằm yên không dám nhúc nhích, phía sau ôm ấp càng ngày càngnóng rực, cô dĩ nhiên cảm giác được có một vật cứng rắn gì đó đang đẩy đến chỗmình, trời ạ! Cô ngây ngẩn cả người, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh,vạn nhất động phải, súng sẽ nổ thì không tốt.

Qua một lúc lâusau, mới nhẹ nhàng nói: “Vậy anh buông tôi ra, tôi đảm bảo không cử động loạnnữa.”

Cánh tay gắt gaoôm lấy cô rốt cuộc cũng buông lỏng ra, Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng lăn đến mộtbên góc giường khác, cùng anh bảo trì khoảng cách, nhìn kỹ anh sau đó mới chuivào trong chăn, nháy đôi mắt to nói với anh: “Anh, không có việc gì chứ? Có cầnđi tắm rửa một chút không?”

“Không có việcgì, ngủ đi.”

Buổi sáng, NhiếpTiểu Thiến sợ hãi kêu lên. Tối hôm qua rõ ràng là khoảng cách ngủ giữa haingười rất lớn, nhưng là vì cái gì mà khi tỉnh lại mình cư nhiên lại nằm tronglòng người này? Lại liếc mắt nhìn anh đang say sưa ngủ, bộ dáng thuần khiết nhưthiên thần, Nhiếp Tiểu Thiến thật sự có điểm không dám tin tưởng mình.

Chẳng lẽ NhiếpTiểu Thiến cô đúng là người mặt ngoài thuần khiết, nhưng nội tâm lại xấu xasao? Vì sao khi ngủ lại lăn vào trong lòng người ta? Chẳng lẽ mình thật sự đóikhát như vậy sao? Phụ nữ khi ba mươi tuổi như sói, như hổ, quả nhiên là như thếa!

Vội vội vàngvàng rửa mặt xong, dự định trước đưa Nguyệt Nguyệt đến trường học, sau đó quaylại bệnh viện, cũng không nghĩ tiểu nha đầu từ ổ chăn chui ra, lộ ra một đôiánh mắt quay tròn chuyển động, ái muội cười cười nói: “Chị, Chị tối hôm qua cómệt mỏi không? Để ngày mai hẵng đưa em tới trường học, em hôm nay còn muốn nghỉngơi một chút nữa, hắc hắc ~”

Nhiếp Tiểu Thiếnnét mặt già nua đỏ lên, mở cửa đi ra ngoài chờ thang máy.

Chap 8 : Phá vỡ thẩm mỹ

Sáng sớm ngàythứ hai đầu tuần, đối với đại đa số những người đi làm mà nói, quả thật chínhlà sống không bằng, mà đối với Nhiếp Tiểu Thiến lúc này đang ngồi ở bên trongchiếc xe hơi cao cấp mà nói, thật có thể nói là lâng lâng khó tả như đang đi ởtrên mây, nhưng lại cũng muốn chết. Lâng lâng khó tả như đang đi ở trên mây, làbởi vì từ lúc chào đời cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ngồi ở trong xehơi cao cấp của một anh chàng đẹp trai đến vậy, mà muốn chết cũng là do anhchàng đẹp trai đang chuyên tâm lái xe bên cạnh này, từ hôm nay trở đi cư nhiênlại xuất hiện với tư cách là vị hôn phu của cô.

Nhiếp Tiểu Thiếnliếc mắt nhìn anh, gò má thật sự là tinh xảo đến làm cho người ta mơ tưởng viểnvông.

Thật là khôngbiết xấu hổ! Thật là không biết xấu hổ! Hừ! trong lòng cô len lén khinh bỉ nhìnmột chút, sau đó quay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa kính xe. Xe mặc dù đi rấtnhanh, nhưng mà vô cùng ổn định, dọc theo đường đi là trạm xe buýt công cộng,chật ních người đeo túi xách chờ xe, cô trong lòng thoáng cảm thấy mình maymắn, có xe riêng đưa đón dường như cũng không phải là một chuyện xấu.

“Đã đến nơirồi.” Đới Xuân Diệu nhẹ nhàng nói một câu, xuống xe đi mở cửa xe cho cô.

Cử chỉ săn sóctỉ mỉ như vậy làm cho Nhiếp Tiểu Thiến hơi hơi sửng sốt, trong lòng nổi lên mộttia cảm giác khác thường, ánh mắt quét đến ngón tay thon dài của anh, nhanhchóng chui ra khỏi xe.

“Cám ơn. Lần saukhông cần phải đưa tôi đi làm.”  Cô cũng rất là có lễ phép nói. Kỳthật so với thực tế mà nói, nam nhân này đúng là phi thường có lực hấp dẫn,nhưng không trùng hợp chính là, cô và anh ta bất quá cũng chỉ là khế ước tìnhnhân, anh ta cũng không thích phụ nữ. Có một câu nói rất là đúng: trên thế giớinhững nam nhân có bộ dạng đẹp mắt, đều là những người đã có bạn trai. Nghĩ đếnđây, trong lòng cô có một tia buồn bã.

Đới Xuân Diệu nởnụ cười trong sáng, thanh âm ôn nhu dị thường: “Thời gian đưa cô đi làm cũngkhông làm chậm trễ giờ làm của tôi được, đỡ phải để cho cô mỗi ngày đều phảichen lấn đón xe buýt.”

“Tôi có thể đượccự tuyệt không?” Nhiếp Tiểu Thiến chần chờ một chút, sâu kín mở miệng hỏi.

“Không thể.”

Anh đi theo phíasau cô, đi vào bệnh viện. Nhiếp Tiểu Thiến nghe tiếng bước chân phía sau, liêntưởng tới con sói đuôi dài đang từ phía sau thưởng thức đường cong cơ thể củamình vậy, liền toàn thân đều không thoải mái.

“Anh đi theo tôilàm gì?”  cô xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.

“Tôi đâu có đitheo cô đâu, em yêu à~~” Đới Xuân Diệu như là cố ý, gia tăng âm lượng ba chữcuối cùng, nhất là chữ cuối cùng càng kéo dài đến mất hồn.

Nhiếp Tiểu Thiếnnhịn không được khẽ run rẩy, ghét bỏ quay phắt về phía sau, chợt nhìn thấytrong đại sảnh vô luận là nữ y tá xinh đẹp thiện lương, hay là những bệnh nhânđến đăng ký trả viện phí, đều dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìnhai người bọn họ, tất nhiên, ánh mắt rơi vào trên người Đới Xuân Diệu nhiều hơnmột chút.

Hâm mộ, ghen tị,không thể tưởng tượng nổi, ngạc nhiên, mừng rỡ, hèn mọn.

Nguyên một đámánh mắt rơi vào trên người Nhiếp Tiểu Thiến, cô lập tức cảm giác được mìnhgiống như Alexander [1]. Khốn kiếp, bà đây lại bị xếp đặt rơi vào trong thảmcảnh này. Vì  để tránh cho tên tiểu tử này lại đần độn, u mê nói ranhững câu kinh thế hãi tục một lần nữa, Nhiếp Tiểu Thiến dứt khoát lui về phíasau một bước, lôi kéo cánh tay anh, nhanh chóng chui vào trong thang máy.

Công nhân viênchuyên dụng thang máy tại bệnh viện ở cửa sau nhà tầng, cho nên chỉ còn có haingười bọn họ cộng trước mắt là cửa thang máy sáng bóng. OK! ở ngay chỗ này giảiquyết tất cả ân oán cá nhân! Nhiếp Tiểu Thiến! Mi phải quyết tâm chống lại ýtrời!

“Tôi nói, quanhệ của chúng ta chẳng qua chỉ là một tờ hiệp nghị, anh không cần thiết phảikhua chiêng đánh trống như vậy, anh muốn làm cho mọi người biết sao?”

Đới Xuân Diệutựa vào trong góc thang máy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong mắt lại nhìnkhông ra cảm xúc gì, sửa sang lại quần áo, nói: “Nếu là tình nhân, cần phải giảbộ cho giống một chút, miễn cho những lời đàm tiếu đến tai mẹ của cô, như vậylà tôi đã không thành toàn trách nhiệm của mình. Cô nói đúng không?”

Nhiếp Tiểu Thiếnsuy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói cũng không phải không có lý, nhưng vẫn quậtngẩng cao đầu, nói: “Cho dù có như vậy thì cũng không cần quá tận lực như vậy.Đứng cạnh một nam nhân  tuấn tú đẹp trai như anh, tôi cảm thấy áp lựcrất lớn.”

Đúng lúc, thangmáy mở ra, cô vèo một cái lao ra ngoài. Không ngờ, Đới Xuân Diệu cũng bước ra.Người ta đi thở hồng hộc, anh lại thoải mái như vậy, hừ, chân dài rất giỏi sao?Chân dài là có thể khi dễ cô gái vóc dáng nhỏ bé như cô sao? Thật đáng ghét.

“Đủ rồi, anhkhông cần lại phải đi theo tôi nữa, đã đến phòng làm việc của tôi rồi, chẳng lẽanh không đi làm sao?” Nhiếp Tiểu Thiến cắn răng một cái, giận dữ nói, vừa rồicô ở trên hành lang nhận hết ánh mắt nghi ngờ suy đoán của các đồng chí đến xembệnh, bây giờ còn gặp phải ánh mắt nóng rực của người này, rốt cuộc cần phảinhiệt tình đến mức này sao! Móa!

“Hử?”  Đới Xuân Diệu ngoài ý muốn chỉ chỉ chính mình, mê mang nói: “Tôikhông đi theo cô, tôi chỉ là muốn lên thăm Đỗ Vân Triết.”

Ách...... NhiếpTiểu Thiến hóa đá, Đỗ Vân Triết kia chính là bệnh nhân tuần trước làm cho cô cảđời khó quên hay sao, cũng là tuyệt thế tương phối với người trước mắt cô đây.Aiz~! Thì ra là chính mình tự mình đa tình.

Nhiếp Tiểu Thiếna Nhiếp Tiểu Thiến, cần phải thu hồi bản tính lang nữ của mi lại, gặp được traiđẹp phải bình tĩnh, sự nghiêm túc mạnh mẽ khi làm việc của mi đi đâu rồi? Khôngphải chỉ là một tên đẹp trai thôi sao? Không phải là mình khi ở chung còn bịanh ta ăn đậu hũ hay sao? Có gì cần phải nghĩ ngợi lung tung sao? Phải thậtbình tĩnh! Phải dừng lại!

“Khu Tây phòngbệnh 302.” Nhiếp Tiểu Thiến thay đổi giọng nói, cẩn thận tỉ mỉ nói. Nhìn theoanh rời đi, đeo kính cận lên, thay áo blue trắng, bắt đầu đi làm.

Tại hành lang antĩnh của khu nội trú, Đới Xuân Diệu tâm tình rất tốt, khóe miệng nhịn khôngđược hiện lên ý cười. Ở trước phòng bệnh 302 thì dừng lại, nhìn trên cửa dántên: Đỗ Vân Triết, bác sĩ điều trị: Nhiếp Tiểu Thiến, trên mặt ý cười liền càngđậm.

Ở cửa đã nhìnthấy Đỗ Vân Triết phi thường chướng tai gai mắt nằm lỳ ở trên giường, cái môngdùng tư thế mập mờ chổng lên, thân hình thon dài cho dù là mặc quần áo bệnhnhân rộng thùng thình cũng có thể nhìn ra được đường cong mỹ lệ, chỉ là tóc cóchút hỗn độn, trên gương mặt trắng noãn có vài phần lười biếng hơn trước.

Cạch ~ Đới XuânDiệu rón rén đi vào trong phòng, tập kích từ phía sau lưng hắn, phi thường giantrá đập thật mạnh lên trên chiếc mông đang chổng lên của hắn.

“A! Đau ~” ĐỗVân Triết kêu đau, hất mặt oán hận trừng mắt nhìn Đới Xuân Diệu, nói: “Đừngthừa dịp tôi ngã bệnh, hành động không tiện liền chơi tôi, coi chừng tôi làmcho ông nội cậu an bài cậu đi xem mặt bây giờ!”

Trước kia, ĐớiXuân Diệu mỗi khi nghe thấy hai chữ “xem mặt” liền như gặp phải kẻ thù lớn. Ôngnội của anh tuổi đã lớn, không có việc gì, ngày ngày chỉ thích được ôm cháu nộilăn qua lăn lại. Hai người anh của anh cũng đã kết hôn và đã có con, chỉ có anhlà lẻ loi một mình. Những năm gần đây, anh đi xem mặt không biết bao nhiêu lầnrồi, không phải là không có nhìn vào mắt, mà những người con gái anh đi xem mặtđều quá phóng túng, trên cơ bản đều căn cứ vào nguyên tắc trước lên xe sau muaphiếu, làm cho anh ngược lại trở thành người của chế độ phong kiến còn sót lại.

Bất quá, lần nàyanh cũng không phải hoảng hốt, sợ hãi, vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ nhìn ĐỗVân Triết đang đắc ý ra mặt, nói: “Cậu đi nói nha~”

Ơ~ a ~ người nàychẳng lẽ đổi tính rồi sao? Đương nhiên là không thể nào, trừ phi chỉ có mộtnguyên nhân! Đó chính là...... cây đại thụ cô độc phiêu bạc hai mươi tám năm,rốt cuộc cũng tìm được người để hắn nguyện ý thòng dây vào cổ! Bất quá, cái nàydường như cũng có chút khó khăn a, nếu chỉ dựa vào thẩm mỹ cùng thưởng thức củangười này để đánh giá phụ nữ, vậy thì sẽ là một cô gái như thế nào đây.

“Chẳng lẽ cậu đãcó rồi?”

Thanh âm của ĐỗVân Triết không lớn không nhỏ, không vội vàng không nóng nảy, mang theo sựkhiếp sợ lớn khuếch tán ở trong phòng bệnh. Mặt khác hai bệnh nhân ở giường kếbên, giống như là phát hiện ra bệnh nhân tâm thần đi nhầm phòng bệnh, xoát mộtchút ngồi dậy, thò đầu ra dùng sức nhìn về phía bên này. Loại ánh mắt này dừngở trên người Đới Xuân Diệu, thật sự là...... giống như là bị lột hết quần áobại lộ ở dưới ánh mặt trời, chung quanh là phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm nhưhổ rình mồi...... Miễn bàn là có bao nhiêu mất hồn!

“Cậu mới có!”

“Tôi, tôi nóilà, cậu đã tìm được con mèo nhỏ cho riêng mình rồi phải không?”

Đới Xuân Diệutrầm mặc một chút, chậm chạp nói: “Bây giờ còn không phải, bất quá về sau có lẽsẽ đúng như thế.”

Đỗ Vân Triếtkích động, hắn chịu đựng sự đau đớn khó chịu giữa hai chân, từ trên giường đứnglên, không thể tin lại hỏi: “Thật vậy chăng? Không phải là đang đùa giỡn tôichứ?”

“Cậu có cầnthiết phải kinh ngạc đến thế không? Không phải chỉ là một người con gái thôisao!” Đới Xuân Diệu khóe mắt không che dấu được ý cười.

“Nhìn xem, nhìnxem, có người yêu rồi quả nhiên không giống với lúc trước, nhìn cậu bây giờ nhưđang phát xuân! Bạn hữu a, cậu bây giờ đúng là xứng với cái tên mang ~ xuân ~dược ~, ha ha ha ha ~” [2]

Mỗi một câu củaĐỗ Vân Triết  giống như là một chậu nước lạnh trực tiếp hất vào anh,Đới Xuân Diệu dở khóc dở cười, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người theo dõi hắn,cho đến khi hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Của cậu......Tốt lắm sao?” Đới Xuân Diệu nhìn thân thể cũng không có gì đáng lo ngại của ĐỗVân Triết, hỏi.

“Ừ, ngày mai làcó thể xuất viện. Chính là khi đi đường vẫn sẽ còn có cảm giác là lạ một chút.”Đỗ Vân Triết nhíu nhíu chân lông mày, nhìn một phòng đầy hoa tươi cùng tráicây, nói: “Không thể không nói, kỹ thuật của nữ bác sĩ trẻ tuổi kia thật khôngtệ, còn có, một phòng  đầy hoa và trái cây này tính sao giờ?”

Số hoa tươi vàtrái cây này chính là  do chị em y tá mỗi ngày mang tới, kể từ ngàyhắn nhập viện đến hôm nay, nơi này liền trở nên ngựa xe như nước, lúc nghỉ cũngthường xuyên là sắc màu rực rỡ, như vậy Đỗ Vân Triết cũng không quá quan tâm,không biết xấu hổ.

Những cô gái nàyđều quá nhiệt tình, phục vụ cũng rất chu đáo!

“Đưa cho y sĩtrưởng đi. Dù sao vứt đi cũng lãng phí ”  Đới Xuân Diệu suy tư mộtlát, nói.

Chính là khi nóilời này, cửa được mở ra, Nhiếp Tiểu Thiến đeo chiếc kính cận thật dày, cầm theomáy đo huyết áp tiến vào trong phòng. Nhìn hai vị mĩ nam giống nhau sáng lạncười đến giống như hoa nở mùa, lòng dạ ác độc run lên một chút.

A!Con mẹ nó!Thực TMD suất! Trách không được các cô gái ngày ngày chạy tới nơi này.

Cô đo huyết ápcho Đỗ Vân Triết, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng của Đới Xuân Diệu bêncạnh, sau khi dặn hắn vài câu, liền muốn rời đi. Đúng lúc đó, tiếng chuông điệnthoại di động không hợp thời vang lên, cô nhíu mày, nhìn về phía phát ra âmthanh.

Đới Xuân Diệulấy điện thoại di động ra, vừa nhìn mặt liền biến sắc, vội vàng nghe máy, nói:“Ông nội, ông gọi cháu có việc gì không ạ?”

Nhẽ ra là muốnđi, nhưng là nghe được anh gọi là ông nội, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm thấytò mò, liền lại trở về, dặn dò Đỗ Vân Triết sau khi xuất viện, phải chú ý nhữngchuyện gì, thuận tiện len lén nghe Đới Xuân Diệu nói chuyện điện thoại.

Không bao lâuthì cuộc nói chuyện kết thúc, nhìn ra được anh đối với vị ông nội này rất là kiêngkị, nói chuyện cũng là phi thường ôn hòa có lễ. Cái gọi là núi cao còn có núicao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả nhiên là như thế này đây.

“Làm saovậy?  Ông nội lại bắt cậu đi xem mặt phải không?” Đỗ Vân Triết khôngchút nghĩ ngợi hỏi.

Đới Xuân Diệugật gật đầu, biểu tình bỗng nhiên thả lỏng, híp mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, cóchút hăng hái quan sát cô, hình như là chờ đợi phản ứng của cô. Đỗ Vân Triếttheo ánh mắt của anh, cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến.

Ách...... NhiếpTiểu Thiến u buồn, trong lòng vạn phần hối hận mình vừa rồi đã ở lại nghe lénngười ta nói chuyện điện thoại, hiện tại thì tốt rồi, bị ánh mắt của hai namnhân này trái phải giáp công, thật sự là sống không bằng chết!

“Sao anh lạinhìn tôi?”

“Hiện tại côđang đảm nhiệm là bạn gái của tôi, chẳng lẽ cô không có ý kiến gì về chuyện nàysao?” Đới Xuân Diệu chậm rãi đến gần cô, nắm chặt bả vai cô, giọng nói vô cùngthân thiết.

“Tôi, tôi,tôi......” Nhiếp Tiểu Thiến hiện tại cho dù có một vạn há miệng cũng không nóiđược một câu rõ ràng, cô khóc không ra nước mắt nhìn Đỗ Vân Triết.

“Ách! Không thểnào, bạn hữu, bạn gái nhỏ của cậu dĩ nhiên lại là bác sĩ Nhiếp! Chuyện xảy ratừ khi nào, tên tiểu tử này như thế nào cũng không nói cho tôi biết? Rất khôngcó suy nghĩ đi? Cậu xuống tay cũng quá nhanh đi?” Đỗ Vân Triết phản ứng rấtmãnh liệt, nếu là có mấy cô em y tá ở đây, biểu tình khoa trương trên mặt củahắn đủ để trong nháy mắt có thể giết chết các cô, làm cho các cô cũng không dámbước vào phòng bệnh này nửa bước nữa.

Xong rồi, xongrồi, Nhiếp Tiểu Thiến ai oán nhắm hai mắt lại, lần này cô chết chắc rồi, oa oaoa ~ ở trong mắt Đỗ Vân Triết, cô chính là kẻ thứ ba, phá hoại tình cảm củangười ta, nhìn bộ dáng giàu có, xa xỉ của hắn, về sau phỏng đoán không chừnghắn sẽ ngầm tìm người đi cường đoạt cô cũng nên?

Đỗ Vân Triếtnhìn biểu tình phong phú của Nhiếp Tiểu Thiến, đem lời trên bờ môi cố nén vàotrong bụng, kỳ thật hắn là muốn nói, vị bác sĩ này tuy rằng kỹ thuật không tệ,nhưng là bộ dạng cũng quá khó coi, hơn nữa...... Của cô phía trước cùng mặt saulà giống nhau, không có chút đường cong nào đáng nói, các anh em rõ ràng bàyđặt không cần phụ nữ làm ra vẻ xinh đẹp khêu gợi cực phẩm, tìm được một cô gáikhông hề có đặc điểm gì ở trong đám người lạc đường. Đây quả thực là đã phá vỡthế giới mỹ quan trong mắt hắn a!

Quả nhiên a, sựthưởng thức của Đới Xuân Diệu đối với phụ nữ quả thật là khác thường! Khôngbiết hạn cuối không tiết tháo a

Chap 9 : Tiểu Thiến nổi giận

Nhiếp Tiểu Thiếntim đập chân run từ phòng bệnh khu Tây đi ra, theo sát phía sau là một nam nhâncao gầy đang cúi đầu, vẻ mặt của hai người, một giận dỗi, một lo lắng, giốngnhư là sau khi hai vợ chồng son cãi nhau, gái bỏ nhà đi, nhà trai muốn đuổitheo còn xấu hổ. Lòng của cô còn đang kịch liệt nhảy lên, tim đập thịch thịch,cảm giác trở thành tiểu tam (*) bị người ta bắt tại trận, còn khủng bố hơn sovới bị lão thái thái nhà cô đuổi giết, thật may, thật may là tên kia ngày maisẽ xuất viện.

(Tiểu tam: Chỉngười thứ ba xen vào chuyện tình của hai người)

Trên hành lang,một nữ bác sĩ trẻ tuổi thướt tha đi ngược lại hướng hai người, cô ta mặc áochoàng blue trắng ngắn, phối hợp với dáng người lay động, vạt áo bay phấp phới,miễn đề cập đến có bao nhiêu câu dẫn người. Người đó chính là Liễu Mi Nhi, đốithủ một mất một còn ở trong bệnh viện của Nhiếp Tiểu Thiến, được xưng là hoa khôicủa bệnh viện, truyền thuyết cô ta chính là tình địch trong mối tình đầu củaNhiếp Tiểu Thiến.

“Ai nha ~ bác sĩNhiếp, nhìn sắc mặc của cô sao lại không tốt thế kia?” Liễu Mi Nhi cười duyênmột tiếng, tầm mắt dừng ở trên người nam nhân phía sau cô, thanh âm càng thêmmềm dẻo “Nha, vị tiên sinh này trước kia tôi đã từng gặp qua chưa nhỉ? Là bệnhnhân mới của cô sao?”

Nhiếp Tiểu Thiếnmặt không chút thay đổi xem xét cô ta liếc mắt một cái, nhịn xuống xúc độngmuốn đánh người, tiếp tục bước đi.

“Nha ~ làm saovậy? Tâm tình không tốt sao? Tôi nghe nói Đường Tống trở về nước đó, cuối tuầnnày sẽ có cuộc gặp mặt bạn cũ, có thể là tất cả mọi người sẽ đi, Cô sẽ tớichứ?” người đẹp Liễu giọng nói có vẻ như là bình thản, nhưng lại cố ý cườngđiệu thật mạnh hai chữ Đường Tống.

Bả vai của NhiếpTiểu Thiến hơi hơi run rẩy, dừng lại, trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói: “Khôngcó nhận được lời mời, nếu không bận sẽ đi.”

Liễu Mi Nhi vònglên phía trước cô, nắm lấy tay cô, khiêu mi cười một tiếng, nói: “Lần này họpbạn cũ coi như là để tẩy trần cho Đường Tống, cô nếu không đi, tôi phải nói thếnào với mọi người đây? Tuy rằng trước kia hai người......” Trên mặt ý cười càngđậm, thậm chí mang theo vài phần đắc ý.

“Thật ngại quá,tôi còn nhiều việc phải làm, xin đi trước.” Nhiếp Tiểu Thiến gạt bàn tay mềm ấmcủa Liễu Mi Nhi ra, nhíu mày, không quan tâm đến vẻ mặt phức tạp của Đới XuânDiệu phía sau, bước nhanh rời đi.

“Em yêu à~ đợianh với, em đừng tức giận anh nữa mà~” Đới Xuân Diệu nhếch lên môi mỏng, thâmtình nhìn Nhiếp Tiểu Thiến ở phía trước, vừa ngượng ngùng nhìn người đẹp Liễunói: “Thật ngại quá, người yêu của tôi đang giận dỗi với tôi, ngày đó nếu chúngtôi không bận sẽ đến tham dự, người nhà có được đi theo không vậy?”

Liễu Mi Nhi ýcười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, nhìn chàng trai tuấn mỹ đến khó thở nổitrước mắt này, làm cho xuân tâm của cô ta nhộn nhạo, rốt cuộc cười không nổi.Nhiếp Tiểu Thiến chính là mẫu phụ nữ khô cằn, không tình cảm, thế nhưng lại cóđược một người bạn trai trẻ tuổi đẹp trai đến dường này, quả thực quá kinhngười!

Không đợi cô gáiđứng đối diện trả lời, anh liền rất nhanh đuổi theo Nhiếp Tiểu Thiến, cùng côsánh vai vào phòng.

Nhiếp Tiểu Thiếnngồi xuống, uống một hớp nước, tháo kính mắt xuống, xoa xoa mắt có chút đaunhức, ngây người vài giây. Người kia, cô cho rằng mình đã quên được đoạn thờigian hai người bên nhau, nhưng là thật không ngờ khi nghe được tên hắn, tronglòng lại vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, hình ảnh một thiếu niên mặc áo sơ mitrắng, quần jean, đeo kính gọng đen nhã nhặn chỉ còn lại ở trong dĩ vãng thờitrẻ trong sáng mà thôi. Nhiếp Tiểu Thiến a Nhiếp Tiểu Thiến, mi từ lúc nào lạitrở nên lưu luyến dĩ vãng như vậy? Không phải hắn là nam nhân cặn bã sao? Cóđáng giá để mi moi tim móc gan ra nhớ hắn không?  Tốt nhất là nên lolắng một chút về cuộc sống sau này của mình đi? Đỗ Vân Triết hiện tại đã coi milà người thứ ba, còn không biết hắn sẽ đối phó với mi như thế nào đây.

Cô di con chuộtmáy tính, gọi tên bệnh nhân kế tiếp. Một lúc sau, tiến vào là một người đàn ôngtrung niên, sau khi nhìn thấy bác sĩ là một cô gái trẻ tuổi như trẻ con, vẻ mặtcó vẻ xấu hổ. Nhiếp Tiểu Thiến cơ bản biết một chút tình huống của người bệnhnày, kéo mành thay ông ta kiểm tra chỗ đau.

Ô ~ thực nghiêmtrọng, còn bị nứt ra. Người này nhẫn nhịn thật giỏi, cư nhiên đến bây giờ mớiđến bệnh viện. Cô cẩn thận kiểm tra, một bên kêu vị bệnh nhân này thả lỏngmình.

“Em yêu à~, emyêu à~” Đới Xuân Diệu giống như là bị trúng tà, ba chữ kéo thật dài, giọng nóicòn mang theo một chút nũng nịu, rất giống như người chồng nũng nịu người vợđang tức giận mình!

Nhiếp Tiểu Thiếnvốn là có chút thất thần, bị anh thét gào như vậy, nội tâm đột nhiên nhận đượcđả kích mãnh liệt, thân thể run lên, tay run rẩy...... Đây là sự sai lầm đầutiên của cô từ khi theo ngành y đến nay, một sự sai lầm lớn, tạo thành hậu quảbi thảm cực kỳ kinh thiên động địa.

“A a a a a a ~~”Một trận tiếng kêu rên kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ từ trong phòng407 truyền ra.

Nhiếp Tiểu Thiếnsửng sốt, nhìn ngón tay của mình đang đâm vào cục trĩ lồi ra ở giữa cúc hoa củabệnh nhân kia, cảm giác áy náy, đau lòng không ngừng lan rộng với xu thế tăngtrưởng. Vốn là bệnh nhân đang quỳ gối trên giường bệnh đau đến không chịu nổi,lập tức bổ nhào lên trên giường, nằm nghiêng người, vẻ mặt nhăn nhó tràn đầycừu hận trừng cô.

“Thật xin lỗi,tôi không phải cố ý.” Nhiếp Tiểu Thiến ấp úng không biết nên nói cái gì chophải, đây quả thật chính là sai lầm của cô, làm cho bệnh nhân thống khổ vốn dĩchưa đến mức này.

Đới Xuân Diệutrời đánh, Đới Xuân Diệu cứt thối a! Làm hại cô thiếu chút nữa thân bại danhliệt, anh ta rốt cuộc là muốn gây ồn ào thành loại nào đây!

Cô vén rèm đira, tràn ngập áy náy viết phương thuốc tốt nhất cho vị bệnh nhân này, cũng phithường kiên nhẫn nghe giọng nói oán giận không có chút cảm tình gì của ông ta,nhìn ông ta rời đi, rốt cục đóng cửa phòng lại, mặt đen lại trừng mắt nhìn vẻmặt vô tội của Đới Xuân Diệu.

“Anh rốt cuộc làmuốn tra tấn tôi tới khi nào!”

“Ô ~ tôi chỉ làlo lắng cô tức giận, cho nên muốn đến xin lỗi cô thôi mà.” Đới Xuân Diệu cúiđầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của Nhiếp Tiểu Thiến, hai tayvò bứt.

Ánh mắt nhỏ đángthương, bộ dáng vô tội như người vợ nhỏ này, Nhiếp Tiểu Thiến càng nhìn càngthấy tức giận, rõ ràng là anh ta làm hại mình khắp nơi gây thù hằn, như miếngbăng mỏng, vì sao người này còn không biết xấu hổ cùng cô so xem ai ủy khuấthơn? Chẳng lẽ anh ta nhìn ra mình là người hay mềm lòng hay sao?

“Giải thích?Được rồi, Anh nói một chút xem mình đã mắc lỗi gì nào?” Nhiếp Tiểu Thiến dứtkhoát, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, xuôi dòng đẩy đi để xemđộc thủ phía sau màn này sẽ nói như thế nào.

“Tôi, tôi khôngnên làm cho cô tức giận .......” len lén nhìn Nhiếp Tiểu Thiến một cái, tiếptục cúi đầu nhìn ngón tay.

A!Con mẹ nó! Nóicho cùng tên hỗn đản này là không biết mình sai ở chỗ nào a? Lại còn có phảnứng như kẻ bị phụ tình là làm sao? Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục nhịn không được nộitâm bạo phát, hướng anh quát: “Có nam nhân nào vô tâm vô phế như anh không? CP(*) của mình cùng tình nhân mặt đối mặt, còn không có phát giác ra hơi thở nguyhiểm gì sao? Muốn êm đẹp, hay là muốn phải có đổ máu, Gr........ừ…..uuuu! Gàothét cái gì mà gào thét? Anh không biết là tôi đang kiểm tra cúc hoa cho ngườita sao? Anh có biết cũng bởi vì anh gọi mà thiếu chút nữa đã làm cho tôi trởthành tội nhân thiên cổ rồi không, về sau ở bệnh viện còn có thể ngẩng đầu lênđược không?”

(*CP: viết tắtcủa từ Couple: cặp đôi)

Nhiếp Tiểu Thiếnkhí phách chống hông, cô thừa nhận, vốn là cô lo lắng sự an nguy cho cái mạngnhỏ của mình, sau đó lại ở trên hành lang gặp được cái kẻ không biết xấu hổkia, còn đề cập về tên nam nhân cặn bã kia, hiện tại cô lại vừa điểm lộngthương bệnh nhân, thử nói xem như vậy có thể không tức giận được sao?

Nhiếp Tiểu Thiếncô là một người phi thường có nguyên tắc, nguyên tắc của cô chỉ có ba chữ --xem tâm tình. Hôm nay tâm tình của cô phi thường kém, kém đến cực điểm.

Đới Xuân Diệu vẻmặt thống khổ nhìn cô nói xong, không nói được một lời nào. Xem tâm tình của côcó vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, mới dè dặt lau lau nước miếng cô phun trên mặtmình, yếu ớt hỏi: “Vì sao gọi là CP?”

Ách...... ngườinày thật sự là không biết hay là đang giả vờ không biết?

“Chính mình đitìm hiểu đi!” Nhiếp Tiểu Thiến mặt đen lại, oán hận trừng mắt nhìn anh, vô sốtiểu phi đao lả tả bay ra ngoài, trực tiếp phóng tới vẻ mặt cười đến vô tội củangười nam nhân trước mặt.

“Còn có, cầnphải an ủi thật tốt Tiểu Vân Triết của anh, tôi cũng không muốn chỉ vì thânphận tình nhân hư cấu mà bị độc thủ, trên giấy cam kết của chúng ta cũng đãviết, không thể để cho đối phương bị người thân của mình công kích.Tôi cũngkhông muốn một ngày nào đó đang lúc làm việc, có người tiến vào hất a xítsunfuric vào mình!” Nhiếp Tiểu Thiến phỉ nhổ anh một cái, không để ý đến anhnữa.

Đới Xuân Diệusắc mặt dần dần có chút khó coi, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạichuyển qua trên người Nhiếp Tiểu Thiến đang vùi đầu viết bệnh án: “Giờ tan tầmtôi sẽ đến đón cô.”

Thanh âm lạnhlùng của anh vang vọng trong phòng, Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu lên, đáy mắt mờmịt sương mù, vội vàng khịt mũi một cái, gọi tên bệnh nhân khác tiến vào. Aiz,hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, cảm xúc như thế nào lại bị kích động như vậy, cònrơi nước mắt, có gì mà phải khóc a Nhiếp Tiểu Thiến! Không phải là chỉ vì khôngcẩn thận thôi sao? Mi chính là Siêu Nhân Điện Quang không ai có thể đánh bạiđược!!

Đới Xuân Diệumặt không chút thay đổi từ bệnh viện đi ra, xe thật nhanh ở trên đường phóngvút, may mắn hiện tại đều là giờ làm việc, trên đường người không nhiều lắm.Trong ánh mắt gợn sóng nhìn không ra một chút tâm tình nào, nhưng là đến khitrên mặt rạng rỡ sáng rọi biến mất không thấy, liền khôi phục lại bộ dángnghiêm túc khi đi làm.

Anh vừa mới vừađến phòng làm việc ngồi xuống, liền có thư ký bưng tới một tách cà phê, còncó...... văn kiện xếp thành núi trên bàn. Anh đau đầu xoa xoa huyệt thái dương,uống một ngụm cà phê, cúi đầu bắt đầu làm việc. Đới Xuân Diệu một thời giantrước mới tiếp nhận công việc của cha mình, làm việc mặc dù cũng được coi làthuận buồm xuôi gió, nhưng là dù sao trước cũng chưa từng làm qua công việcnày, cho nên hiệu suất công việc vẫn là không thể trò giỏi hơn thầy được.

Tập đoàn PhúDuyệt mà Đới Xuân Diệu làm việc nằm ở ngay trung tâm thành phố, không thể khôngnói rằng gia tộc Đới thị là gia tộc giàu có xa xỉ, toàn bộ văn phòng cao cấp làĐới gia ở mười năm trước mua đất xây lên, dành mười tầng cho các công ty khácthuê, từ tầng thứ mười một đến tầng thứ ba mươi là của tập đoàn Phú Duyệt.Người sáng lập ra tập đoàn Phú Duyệt Phú là Đới Kiến Quốc, cha của Đới XuânDiệu, năm đó gặp đúng nhà nước mở rộng cải cách, thành phố A của bọn họ đượcĐặng gia gia (1) nhìn trúng, ở bờ biển tổ quốc vẽ một vòng tròn. Sau đó dựa vàocha anh đã không ngừng cố gắng cùng buôn bán thiên phú, còn có ông nội anh nămđó ở trong quân đội quan hệ giao thiệp rộng, chỉ trong vòng hơn mười năm ngắnngủi đã đem Phú Duyệt từ một công ty nhỏ không có danh tiếng gì, tạo ra thànhtập đoàn đứng đầu nghành bất động sản của thành phố A hiện nay.

Ông nội anh làmột người yêu nước, năm đó đã tham gia chiến tranh giải phóng đất nước, ở trongquân đội lập vô số công vì sự nghiệp quân sự, hiện tại đã nghỉ hưu ở nhà ảm đạmdưỡng lão, căn cứ vào truyền thống tốt đẹp của thế hệ cách mạng trước, Đới KiếnQuốc cùng ba người con của ông: Đới Quang Diệu, Đới Quang Tổ, Đới Xuân Diệu từnhỏ liền được đưa vào trong bộ đội để rèn luyện. Cho nên, Đới Xuân Diệu cũngmới chỉ xuất ngũ được ba năm.

Nhìn bên ngoàicửa sổ, người đi đường cùng xe cộ đều biến thành một đám điểm đen nho nhỏ, ĐớiXuân Diệu bỗng nhiên nghĩ đến đôi mắt to tròn vụt sáng của  NhiếpTiểu Thiến, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng nhếch lên thành một đườngcong, trong thân hình nho nhỏ kia luôn cất giấu năng lượng làm cho anh kinhngạc, ngay từ đầu trong đầu nhỏ là miên man suy nghĩ, sau đó là yêu cầu ở chung“Không an phận”, mà hôm nay ánh mắt tức giận cùng khàn giọng kiệt lực gầm thétcũng làm cho trong lòng anh có một loại rung động khó hiểu, thật sự là một côgái nhỏ sống động, cùng cô ở một chỗ, luôn làm cho anh quên đi sự bận rộn cùngáp lực.

Tại sao lại hếtlần này đến lần khác là một người như vậy, rõ ràng chỉ là một cô gái hết sứcbình thường, nhưng mới cùng cô ở chung mấy ngày ngắn ngủi, liền cảm thấy tronglòng hình như là có cái gì đó đang nhẹ nhàng lay động, mỗi khi nghĩ đến khuônmặt nhỏ nhắn hơi ngốc nghếch của cô, trong lòng anh liền dâng lên một trận lo lắng.

Chap 10 : Mãn Hán Toàn Tịch 

Tôi có một conlừa nhỏ cho tới bây giờ cũng chưa cưỡi ~

Có một ngày tôicưỡi nó đi họp chợ ~

Tôi trái nhìnxem, phải nhìn xem, chứng kiến một con chim nhỏ tướng mạo đẹp mắt ~

Thắt lưng uốn éonha, mông nhếch lên, đôi mắt nhỏ câu dẫn nha câu dẫn~

Con chim nhỏ từđó biến thành lái xe của tôi ~

Nhiếp Tiểu Thiếnhíp mắt lại, thoải mái khoan khoái dựa lưng ở trên ghế ngồi, hưởng thụ hoànghôn trời chiều, trong miệng nhẹ nhàng ca bài thần khúc do cô cải biên, sự bạophát cùng buồn bực của buổi sáng đã biến mất không còn. Bởi vì, ngồi bên cạnhcô là một vị thiếu niên mỹ mạo ăn mặc tây phục, muốn dẫn cô đến  nhàhàng sang trọng lớn nhất để ăn bữa tiệc Mãn Hán ~~ cô có thể không cao hứngsao? Không thể cười một tiếng xóa bỏ hết ân cừu sao ~

Đới Xuân Diệu từtrong kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh như trái táo, đầy vui sướngcủa Nhiếp Tiểu Thiến, nhịn xuống xúc động muốn vuốt má cô một cái, nghiêm túcvào việc lái xe, trong lúc lơ đãng trên mặt hiện lên một tia vui vẻ gian trá.

Thật sự là mộtcô gái ngốc, nếu có bị bán cũng thay người kiếm tiền đây, cô xem với bộ dángnày của cô, tôi làm sao có thể yên tâm để cô một mình xông pha vào xã hội vôcùng hung hiểm này đây?

Xe ở trước cửatiệm rượu Long Dược lớn nhất thì dừng lại, có một thiếu niên đẹp trai chạy lạithay Nhiếp Tiểu Thiến mở cửa xe, sau đó đem xe lái vào bãi đậu xe.

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn quán rượu trang hoàng sang trọng, trong lòng có một chút khiếp sợ, biểutình rất giống như người nông dân lên phố. Quả nhiên là nhà hàng cao cấp a, nữnhân viên tiếp tân so với Nhiếp Tiểu Thiến cô còn phát triển hơn nhiều, phục vụsinh thông minh tháo vát, tất cả đều mặc đồng phục áo sơmi, thắt nơ, cao gầy dễnhìn, rốt cuộc muốn hay không cần phải đoạt ánh mắt của người như vậy a. NhiếpTiểu Thiến tư tưởng nông dân cá thể không ngừng ở trong lòng thêm thắt, nươngtheo đại sảnh nguy nga tráng lệ, nội tâm tư tưởng khinh giàu mãnh liệt của côcũng dần dần bùng phát.

“Cái kia......”Nhiếp Tiểu Thiến kéo tay của Đới Xuân Diệu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khôngson phấn mà hồng hồng, nội tâm giãy giụa, nói: “Nếu không anh đừng mời tôi ăncơm nữa, đem tiền của bữa cơm này đổi thành tiền mặt tặng cho tôi có đượckhông?”

Tặc...... ĐớiXuân Diệu khóe miệng tươi cười cứng đờ, ánh mắt càng thêm ôn nhu, nói: “Khôngđược, hôm nay mời cô đến đây, là muốn cô giúp tôi một việc.”

Lúc này NhiếpTiểu Thiến sớm đã tưởng tượng đến vàng bay trước mắt, lóng lánh hiện ra chọc mùcả mắt chó, che giấu nội tâm, trong lòng thầm tính toán bữa tối nay thức ănchắc là toàn đồ đắt, lại yếu ớt hỏi: “Bữa tiệc tối nay chúng ta ăn sẽ mất baonhiêu tiền? Một tháng lương của tôi có đủ không?”

Cô gái này thậtsự là rất đơn thuần, rất đáng yêu, tất cả tâm tư đều viết ở trên mặt, Đới XuânDiệu híp mắt tinh tế nhìn cô, vui đùa nói: “Hẳn là phải bằng mấy tháng lươngcủa cô.”

“Mấytháng......” Nhiếp Tiểu Thiến lập tức nói không ra lời, phải biết rằng cô làmột bác sĩ phó chủ nhiệm, tiền lương cũng không tính là thấp, cừ thật, chỉ mộtbữa ăn là sẽ ăn luôn mấy tháng tiền lương của cô. Mặc dù nói không phải là tiềncủa cô, nhưng là ăn mấy món sơn hào hải vị, chim tần, cá chích này cũng chỉ làtoàn món nhiều mỡ dễ ngấy, thật đúng là lãng phí.

“Ừ, tôi còn làcảm thấy đem tiền bữa ăn này biến thành tiền mặt đưa cho tôi còn tốt hơn.”Nhiếp Tiểu Thiến lẩm bẩm gật gật đầu, tiếng nói mềm mại ngọt ngào giống như mộtthiếu nữ 17 tuổi.

Bộ dáng cô khithì nhíu mày, khi thì lẩm bẩm, nhìn ở dưới con mắt của Đới Xuân Diệu, thật sựlà một cô gái đáng yêu, anh nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu của cô, vuốt nhẹbộ tóc ngắn lộn xộn của cô, sủng nịch nói: “Vẫn còn đang tiếc số tiền này sao?Tôi hôm nay mời cô bữa cơm này, là có chuyện muốn nhờ cô, nếu cô thật sự đaulòng, tôi liền làm theo ý cô, đem tiền bữa cơm này đổi thành tiền mặt đặt lêntrên giường cô, được không?”

Cô gái này thậtsự là...... Đặc biệt, lại còn thay anh tiếc tiền, trước kia khi anh mang nhữngcô gái khác tới nơi này, có ai lại đều không mắt lóe tinh quang, hận không thểmỗi ngày đến đây để tiêu tiền đây?

Không có côngkhông dám nhận lộc, tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến là một người nghèo, nhưng là côcũng không bị tiền bạc cám dỗ! Kiên quyết không thể để cho viên đạn bọc đườngnày làm cho tê dại! Cho nên, khi cô nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Đới Xuân Diệu,đột nhiên lắc lắc đầu, hơn nữa lại lộ ra nụ cười mà cô cho rằng là trong sángthuần khiết nhất, nói: “Không cần, chúng ta đi nhanh đi, người nọ phỏng chừngđã đợi lâu.”

Kỳ thật, cô vừanói xong đã liền cảm thấy hối hận. Mấy vạn đồng tiền a, nói về tinh thần cáchmạng thì thật có lỗi với Mao gia gia (2) a~, cô thật đáng thương mỗi tháng cònphải trả tiền phòng a, nếu có được mấy vạn đồng này, cô có thể thoải mái hơnrất nhiều! Cô thật ngu ngốc mà! Vì sao lại không cần? Vì sao không cần? Vì sao?Ngay cả chính cô cũng không rõ, tuy nhiên có một chút cô có thể hiểu được, kỳthật thì Đới Xuân Diệu này cũng không phải là kẻ phá gia chi tử như vậy!

Hiện tại nhấtđịnh cần phải làm rõ ràng một số việc, hôm nay Nhiếp Tiểu Thiến cô giúp ĐớiXuân Diệu phòng trừ hậu họa về sau. Ký tên văn tự bán mình, liền phải hết lònglàm trung quân thật sự, thay người nhà giải quyết chuyện hôn nhân phiền não.Nhiếp Tiểu Thiến là một người rất có nguyên tắc, tâm tình của cô hiện tại đặcbiệt tốt, đó là lý do vì sao lại có tiết mục thủ đoạn lừa gạt người đáng sợnày! Nếu như Đới Xuân Diệu cùng cô gái kia xem mắt tốt đẹp, vậy thì Đỗ VânTriết kia phải làm sao bây giờ? Bộ dáng khôi ngô tuấn tú động lòng người kia,cái mông tuyết trắng có tính đàn hồi kia, cúc hoa......Tặc...... vị thiếu niênkia nên làm gì bây giờ?

Một gian phòngghế lô trên lầu ba, có một cô gái dáng người thướt tha ngồi ngay ngắn, chính làđang đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc uốn lọn được thả tự nhiên, thắt lưng mảnhkhảnh, mông lớn, chỉ cần nhìn tư thế ngồi tao nhã kia, là biết ngay đây là mộtcô gái được giáo dục theo phong cách tiểu thư khuê các, làm sao giống cô, mặcáo T-shirt, quần jean, đi giày xăng ̣đan, trước ngực bằng phẳng, sau lưng vắngvẻ, giống như là một đoá hoa dại nhỏ bé ở trong khe suối.

Nhưng là! Hoanhà không có hương thơm của hoa dại! Hoa dại ven đường có lực câu dẫn người rấtlớn! Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Thiến liền cảm thấy phấn chấn, duỗi tay ra ôm lấycánh tay của Đới Xuân Diệu, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin tràn đầy đi vào gian ghếlô.

“Xin chào. Anhlà Đới tiên sinh?” cô gái xinh đẹp đứng dậy, mỉm cười thực khuynh thành, cùngĐới Xuân Diệu bắt tay.

“Xin chào, Vạntiểu thư.” Đới Xuân Diệu theo lễ phép chào lại cô.

Sau đó rất phongđộ giúp Nhiếp Tiểu Thiến kéo chiếc ghế bên cạnh xuống cho cô ngồi, lại gọi phụcvụ sinh đến, gọi ba tách cà phê.

“Vạn tiểu thưkhông ngại có người thứ ba ở đây chứ?”

Đới Xuân Diệukhiêm tốn có lễ, tươi cười ôn nhuận, muốn để lại một chút ấn tượng tốt đối vớivị Vạn tiểu thư đến xem mắt lần này. Chính là không biết cô gái trẻ này là loạingười như thế nào đây?

“Gọi tôi là ĐiềmĐiềm đi.” Vạn tiểu thư khoan thai mở miệng, thanh âm tinh tế uyển chuyển phá lệdễ nghe, cười một tiếng chính là phong tình vạn chủng, khóe miệng hai lúm đồngtiền hiện lên càng thêm vài phần trong sáng thuần khiết động lòng người.

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn đôi trai tài gái sắc trước mắt, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nghe bọn họ giớithiệu tình huống của mình cho nhau nghe, trong lòng thổn thức không thôi. Quảnhiên là quan hệ thông gia thương mại, hai nhà trên danh nghĩa là công ty nóira liền một đống, một đống liên quan đến công việc, nhiều có thể hù chết người,trong đó không thiếu gì kỹ thuật sản nghiệp mới tân tiến. Nhìn cách nói năng taonhã, khí chất phi phàm của cô gái ở trước mắt này, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến tựti đến mức không ngẩng đầu lên được.

Cỡ nào là nữnhân vĩ đại a, nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ thích cô ấy, huống chi là mộtĐại lão gia đây?

Nhưng là, NhiếpTiểu Thiến thủy chung đều không có quên sứ mệnh quang vinh hôm nay tới nơi nàycủa mình. Hơn nữa, nhìn đôi trai gái trước mắt này thấy thế nào cũng thật xứngđôi, trong lòng cô thế nhưng có một tia cảm giác muốn thật nhanh chia rẽ bọnhọ.

Vì thế......

“Xuân! Diệu ~người ta rất đói, khi nào thì ăn cơm ~” cánh tay thon dài của cô ôm lấy cổ ĐớiXuân Diệu, không coi ai ra gì làm nũng “Đáng ghét, anh không phải bảo đến đâyđể ăn bữa tiệc Mãn Hán hay sao, ai nha, như thế nào đồ ăn vẫn còn chưa đượcmang lên?”

Đới Xuân Diệuthân thể chấn động, hai mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn cô, trên mặt ýcười càng sâu, nhéo cái mũi nhỏ thẳng của cô một cái, ôn nhu nói: “Ngoan nào,anh đang nói chuyện chính sự, nhẫn nại thêm một chút nữa.”

Vạn Điềm Điềmtrên mặt tươi cười mê chết người không cần đền mạng nháy mắt cứng đờ, nhìn haingười vô cùng thân thiết trước mắt, thân thể mềm mại run lên,  sắcmặt không tốt ~ cúi xuống.

“Đới tiên sinh,xin hỏi vị này là?”

Nhìn người đẹpmặt cười có chút nhăn nhó, Nhiếp Tiểu Thiến càng thêm phấn chấn, nhìn cô taliếc mắt một cái, nũng nịu yếu ớt nói: “Anh yêu à, không phải là anh đã nói đốitượng xem mặt lần này thật vĩ đại sao? Như thế nào so ra không bằng một nửa nhàLuân gia.”

Nhiếp Tiểu Thiếntrò đùa dai nhìn sắc mặt người đẹp trắng bệch, trong lòng đắc ý, bỏ qua ĐớiXuân Diệu sắp nhịn không được phát ra tiếng cười, chu chu cái miệng nhỏ nhắnhồng nhuận, tiếp tục nói: “Anh nhìn cô ấy kìa, làn da trắng như vậy không khácgì quỷ hút máu người, bộ ngực lớn như vậy giống như bò sữa, thắt lưng lại mảnhkhảnh như vậy, chỉ cần sờ nhẹ là sẽ bị gẫy ngay, cái dạng này nếu ở trên giườngcũng không cho anh tận hứng đâu. Bộ dạng gầy như vậy thật giống như là bị suydinh dưỡng, anh mà cưới cô ấy về, người khác sẽ nghĩ đến mỗi ngày cô ấy đều bịanh ngược đãi. Càng nghiêm trọng hơn là, anh có thấy bộ tóc dài lộn xộn của côấy không, giống như Trinh Tử a ~ còn nhớ rõ đêm đó hai chúng ta xem Trinh Tửkhông? Sau đó nhìn nhìn anh liền đem người ta kéo vào trong lòng, sau đó liền......Ai nha ~ anh xấu lắm, làm người ta xấu hổ, xấu hổ ~”

Những lời NhiếpTiểu Thiến nói ra, ngay cả cô còn cảm thấy muốn ói, cô trước kia sao lại khôngphát hiện ra mình cũng có thể nói được như vậy! Aiz ~ cô lẽ ra nên đi làm luậtsư ~ bất quá thấy người đẹp trước mắt biểu tình thay đổi liên tục, mặt táinhợt, cuối cùng là ôm mặt khóc bỏ chạy, cảm giác thực TMD tốt!

“Tốt lắm, chúngta rốt cục có thể ăn cơm!” Nhiếp Tiểu Thiến nhìn người đẹp chạy như điên bỏ đi,vỗ vỗ mông đứng lên, tìm phục vụ sinh mang thức ăn lên.

Bữa tiệc này ăntương đối vui vẻ, quả thực chính là nhẹ nhàng vui vẻ, niềm vui tràn trề a,Nhiếp Tiểu Thiến cô cuối cùng cũng dính vào Đới Xuân Diệu, được ăn một bữa cơmcao cấp như vậy. Đới Xuân Diệu thấy Nhiếp Tiểu Thiến ăn xong, cười tủm tỉm đưakhăn ướt cho cô. Sau đó, hai người tay trong tay đi ra khỏi nhà hàng.

Nhiếp Tiểu Thiếnxoa xoa cái bụng ăn no căng tròn, tựa vào thân cây bên cạnh bờ sông thưởng thứccảnh đẹp, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng! Bọn họ ăn cơm sau khôngcó trả tiền!

“Này, chúng tavừa ăn cơm không trả tiền!”

Đới Xuân Diệutựa vào bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt mê ly, trên mặt cũng không tự giácđược hiện lên ý cười.

“Này, anh cónghe thấy không? Tôi nói anh không có trả tiền a!” Lương tâm làm cho Nhiếp TiểuThiến cảm thấy bất an, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng người bán hàngở gian ghế lô kia khóc rống lên, nước mắt đầy mặt, khi bị ông chủ trừ vào tiềnlương.

“Tôi nghe thấyrồi.”

Nghe giọng nóithờ ơ của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên có chút tức giận. Chút tiềnấy có lẽ đối với một công tử như anh ta chẳng tính là gì, nhưng là đối với bọnhọ cũng là mất một năm tiền lương nha! Kẻ có tiền thật sự là không biết quýtrọng đồng tiền!

“Chúng ta mautrở lại thanh toán đi?”

“Không cần.” ĐớiXuân Diệu giật giật khóe miệng, bỗng nhiên một phen đem Nhiếp Tiểu Thiến kéovào trong lòng.

Cằm của anh tựavào vai cô, vừa mới bắt đầu lạnh lạnh, một lát sau lại biến thành nong nóng, hôhấp chui vào trong cổ cô, một chút một chút vừa ngứa lại vừa tê dại. Nhiếp TiểuThiến hơi hơi sửng sốt, cảm giác bị ôm gắt gao như vậy, thật lâu thật lâu rồiđều chưa có trải qua, lồng ngực của anh ta thật ấm áp, thực thoải mái. Lòng củacô bỗng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta vẫn là nên quay lại thanh toán đi?Bằng không chịu tội chính là người bán hàng kia.”

Đới Xuân Diệu ômthật chặt thân hình nhỏ bé của người trong lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non:“Không nên cử động, để cho tôi ôm cô một lúc.”

“Nhưng là, sốtiền kia......”

“Không có gìđáng ngại, quán đó là do nhà tôi mở ra.”

Tặc...... Nhìnmột cái, mình đúng là lo bò trắng răng, làm trò cười cho thiên hạ? Nhưng là,nhà hàng sang trọng như vậy thật sự là sản nghiệp của Đới gia sao? Này, này,đúng là nhiều tiền lắm của a!

Nhiếp Tiểu Thiếncố gắng nhớ lại bữa tiệc Mãn Hán tối nay, nhưng là ôm ấp phía sau thật sự rấtấm áp, làm cho người ta lưu luyến, ôm ôm mà bắt đầu miên man suy nghĩ.

Kỳ thật, nếu anh ta không phải là GAY, mang về nhà làm ấm giường cũng tốt đi?

Chap 11 : Trạc đến cúc hoa

Hai người vui vẻđi bộ, sánh vai về nhà, lúc mở cửa ra, Nhiếp Tiểu Thiến thiếu chút nữa bị dọacho sợ tới mức rùng cả mình! Nhìn thoáng qua phòng nhỏ đã hoàn toàn thay đổi,cô lại quay đầu nhìn thoáng qua biển số nhà trên cánh cửa, đúng vậy nha, đây lànhà của cô a. Nhưng là như thế nào một chút cũng không giống! Buổi sáng khi côra khỏi nhà rõ ràng vẫn tốt đẹp, sô pha vẫn là sô pha, tủ lạnh vẫn là tủ lạnh, phòngvệ sinh vẫn là phòng vệ sinh, như thế nào buổi tối quay về, nhà của cô lại biếnthành bãi đổ rác thế này?

Tiểu NguyệtNguyệt! Nguy rồi! Chẳng lẽ nhà cô bị người đoạt sao?

Nhiếp Tiểu Thiếntâm cả kinh, vội vàng hất tay Đới Xuân Diệu ra, ba bước cũng thành hai bướcnhảy nhanh vào trong phòng, chỉ thấy, Tiểu Nguyệt Nguyệt một thân váy liền áomàu hồng phấn đang nằm ở trên ghế shô pha, trên bàn là túi khoai  tâychiên cùng vỏ lon coca, đúng rồi, đó là sô pha? Tiểu Nguyệt Nguyệt chính làđang gáy khò khò. Nghe được trong phòng đột nhiên có động tĩnh, cô bé mới mônglung mở to mắt, nhìn gương mặt tối tăm của chị họ, và vẻ mặt ghét bỏ cùng khiếpsợ  của Đới Xuân Diệu, mặt quắt lại quả nhiên rất giống một sinh viênmới, một bên xoa xoa gỉ mắt, một bên vui rạo rực ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến nói:“Chị họ! Rốt cuộc hai người đã trở về!”

Trở về! Trở vềcái đầu mi! Nhiếp Tiểu Thiến từ trong lòng cô bé giãy giụa muốn thoát ra, côlại rơi vào tình cảnh máu và nước mắt, nhớ lại mỗi lần cô em họ này tới đây là lạixảy ra tình trạng bi thảm như thế này, đó chính là hồi ức máu và nước mắt a.

“Tiểu NguyệtNguyệt, mẹ chị phái em đến phá hoại nhà chị sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khóc khôngra nước mắt, vừa khom lưng nhặt rác rưởi cùng quần áo bẩn vứt bừa bãi trên sànnhà, vừa nói.

Tiểu NguyệtNguyệt từ trên ghế sô pha đứng lên, đá văng một đôi vỏ chuối cùng vỏ hạt dưa,nhảy bật đến bên cạnh Đới Xuân Diệu, hai tay nâng khuôn mặt, cười tươi như hoa,nói: “Anh rể, anh cùng chị họ em tiêu sái đi chơi cũng không mang theo em, làmhại em chỉ có thể ở trong nhà nằm ôm bụng đói.”

Đới Xuân Diệunhìn thoáng rác rưởi trong phòng khách, trong gió hỗn độn. Này, cái này gọi làđói bụng sao? Trên sàn nhà là vỏ hạt dưa, bẩy vỏ lon coca, ba vỏ chuối,chocolate đóng gói, mấy gói ô mai, còn có vỏ gói khoai tây chiên loại to khôngđếm được, đây là đói bụng sao? Mồ hôi chảy ròng ròng! Bụng của cô bé này rốtcuộc là lớn đến cỡ nào đây! Hiện tại, anh rốt cục hiểu được vẻ mặt cầu xin củaNhiếp Tiểu Thiến buổi tối ngày hôm đó đến tìm anh, mỗi lần nhắc tới cô em họnày liền mắt phóng hàn quang, đây chính là nguyên nhân mà cô một phen nước mắt,một phen nước mũi nói muốn cùng anh ở chung. Nếu đổi lại là mình, mỗi ngày cùngcô bé này sống dưới một mái hiên, đoán chừng phải là bi thương nghịch chảythành sông.

“Em xác định làem không phải ăn uống rượu chè quá độ đó chứ?” Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt u oánbắn ở trên lưng thon dài của Tiểu Nguyệt Nguyệt, hận nghiến răng nghiến lợi.

Đêm nay nếu làđem gian phòng này dọn dẹp sạch sẽ, đoán chừng phải đến khi trời sáng mất. Này,mình rốt cuộc là đã tạo nên nghiệt gì a~, vì sao mẹ yêu lại hành hạ mình nhưvậy? Mẹ ~ con không phải là do mẹ sinh ra sao?

“Ai nha ~ chịhọ, em cũng không phải cố ý làm dơ phòng a~, nhưng là phòng này của chị thật sựlà quá nhỏ, em lại không tìm được thùng rác, cho nên liền...... chị họ, em sairồi, em giúp chị thu dọn.” Tiểu Nguyệt Nguyệt thân mình chợt lóe, đã đi tớitrước mặt Nhiếp Tiểu Thiến, cầm lấy cây chổi trên mặt đất chuẩn bị khai chiến.

Nhiếp Tiểu Thiếnnghe vậy quá sợ hãi, đoạt lại cây chổi từ tay cô em họ, giọng nói cầu xin:“Khoan đã! Em, em đừng động, em cứ nằm ở trên ghế shô pha đi, đừng bước xuốnglà đã giúp chị rồi, cứ để chị và anh rể dọn là được rồi!”

Không phải côchuyện bé xé ra to, mà là...... Aiz, đã từng trải qua hồi ức đầy máu và nướcmắt, chẳng lẽ còn không dạy cho cô một bài học nhớ đời sao? Cô bé này quả thựcchính là tai họa của cô, thảm họa 2012 của cô! [1]

Đới Xuân Diệucùng Nhiếp Tiểu Thiến hai người phân công hợp tác, một người đem quần áo bẩn bỏvào máy giặt, sắp xếp lại đồ đạc bị ném tứ tung ở trong phòng, một người quétdọn phòng. Rốt cục đến mười một giờ mới đem được căn phòng trở lại bộ dáng banđầu, hai người đau gẫy cả thắt lưng không đứng dậy nổi.

Đới Xuân Diệu vộivàng chạy vào phòng vệ sinh, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên nghĩ đến chưa bật bìnhnước nóng, liền đi theo vào. Bình nước nóng của nhà cô vốn là loại cắm dâyđiện, công tắc mở rất cao, cho nên ở trong phòng vệ sinh có đặt một chiếc ghếđẩu, cô mỗi lần muốn bật bình nước nóng đều phải đứng trên chiếc ghế đó.

“Cô vào đây làmgì?” Đới Xuân Diệu một bên rửa tay, một bên hỏi.

“Hừ hừ, đứng ởtrên ghế cũng không tệ, tôi cũng cao gần bằng anh nha ~” Nhiếp Tiểu Thiến nháymắt, đắc ý dào dạt cười.

“Có cần tôi giúpkhông?”

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn hai tay ẩm ướt của Đới Xuân Diệu, nghĩ rằng vạn nhất anh ta mà bị điệngiật thì mình không thể gánh vác được trách nhiệm này, vì thế thản nhiên choanh một ánh mắt khinh thường, nói: “Không cần, tôi từ trước đến giờ luôn tựmình làm việc!” Dứt lời, cô liền vươn tay mở chốt công tắc.

Đới Xuân Diệunhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cô, nhẹ nhàng sờ sờ cái ót của cô.

Nhưng là, kiêungạo luôn khiến người thất bại, à không, theo như những lời giáo huấn mà nói, thìkiêu ngạo rất có khả năng làm cho người ta phải trả giá lớn!

Phòng vệ sinhvừa thấp vừa hẹp, lại rất trơn, Nhiếp Tiểu Thiến lúc này thực kiêu ngạo, sơxuất lơ là không chú ý tới điều này, Đới Xuân Diệu vừa mới muốn đi ra khỏiphòng vệ sinh. Ngay tại trong nháy mắt đó, liền chứng kiến một khắc trong lịchsử! Nhiếp Tiểu Thiến đem cái mông vểnh lên thật cao, nghiêng người mở chốt côngtắc bật bình nước nóng, không ngờ ghế dưới chân vừa trượt, cô trong lòng kinhhãi, hét to một tiếng! Xoay người sang chỗ khác muốn ổn định thân mình, cũngkhông nghĩ rằng một tiếng hét của cô đã đem Đới Xuân Diệu dừng lại cước bộ, khianh đang muốn xoay người lại, một tiếng nổ từ trong phòng vệ sinh phát ra, chưakịp có phản ứng  gì, thân mình anh cũng bị một cỗ trọng lực thật lớnbổ nhào vào trên mặt đất, đồng thời, anh rõ ràng cảm giác được hai bên môngngọc của mình trong lúc đó truyền đến đau nhức.

“Oá ~~~”

“A ~~~”

Hai tiếng kêurên thảm thiết từ trong phòng vệ sinh truyền ra, đem Tiểu Nguyệt Nguyệt đangngủ nước miếng chảy dài phải giật mình ngồi dựng lên, chưa kịp đi dép lê vào,liền chạy về hiện trường phát ra thanh âm ghê rợn.

Chỉ thấy ~ cảnhtượng trước mắt rất dễ lý giải, rồi lại rất khó làm cho người ta tiêu hóa nổi.Xem tư thế ngã sấp xuống của hai người, rõ ràng là chị họ đứng trên ghế đẩu đểbật chốt công tắc mở bình nước nóng, kết quả vô ý từ phía trên ngã nhào xuống,cũng vừa lúc đem anh rể vừa rửa xong tay đụng ngã.

Nhưng là, ngóntay của chị họ đang làm gì thế kia? Vì sao nó lại chọc thẳng vào cúc hoa củaanh rể?

Tiểu NguyệtNguyệt nghi hoặc, cô xem hai người biểu tình thống khổ, vẫn giữ nguyên tư thếngã sấp trên mặt đất, ngồi xổm xuống hỏi: “Chị, chị vì sao phải đâm chọt cúchoa của anh rể vậy?”

“Anh rể, anh cóđau không?”

Trong phòng vệsinh tiếng kêu rên dừng lại, Nhiếp Tiểu Thiến khiếp sợ vô cùng nhìn ngón taycủa mình dựng thẳng lên, đúng vậy, nó chính là đang chọc đúng tâm điểm cái đó,nơi đó đã muốn lõm xuống thật sâu. Cô nháy mắt hóa đá! Cô, cô, cô, cô! Cô chínhlà bác sĩ khoa hậu môn, nhưng là, nhưng là, cũng không có đói khát đến......

Đới Xuân Diệuđồng dạng là quỳ rạp trên mặt đất thành hình dáng tượng điêu khắc. Lúc này trênmặt có thể nói là khuynh quốc khuynh thành của anh, có biểu tình kỳ lạ mà cảđời này Tiểu Nguyệt Nguyệt chưa từng gặp qua, chậc chậc ~ nên hình dung về vẻmặt này như thế nào đây? Hình như là giống với khi bị táo bón, một nửa ở bêntrong, một nửa ở bên ngoài, làm như thế nào cũng không rặn ra được, mà rút vềcũng không được. Không, không, không, so với tình huống đó, hiện tại còn khóxem hơn một chút.

Ô~ đau! Đau chếtmất! Đới Xuân Diệu anh sống đã hai mươi tám năm, lần đầu tiên bị người bạo cúchoa, nhưng lại là một người con gái! Chuyện này nếu truyền ra bên ngoài, danhhiệu ngọc diện lang quân của anh chắc chắn sẽ bị phá hủy!

Nhiếp Tiểu Thiếnvẻ mặt áy náy cúi đầu, đi theo phía sau Đới Xuân Diệu vào phòng, nhìn khuôn mặtcứng ngắc của anh, biết mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được, sailầm này rất có khả năng làm cho cô đời này cũng không có biện pháp trở về táikiến hương thân phụ lão! Đới Xuân Diệu một tay che vị trí bị thương, một taychống xuống giường chậm rãi ngồi xuống.

Tít~ cái rắm,mông vừa mới tiếp xúc với giường, liền đã bật ra tiếng rắm.

“Thật xin lỗi......Tôi không phải cố ý.” Nhiếp Tiểu Thiến tự biết nghiệp chướng nặng nề, vẻ mặtcầu xin, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Đới Xuân Diệunhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của cô, trầm tư một lúc, thở dài, nói:“Việc này cô phải chịu trách nhiệm.”

Vừa nghe đếnchịu trách nhiệm, Nhiếp Tiểu Thiến liền phát hoảng, kẻ có tiền muốn phụ tráchkhông biết là phải phụ trách như thế nào, làm không tốt có thể làm cho cô tánggia bại sản, phải đứng  đầu đường. Vì thế vội khoát tay, nói: “Tôithật sự không phải cố ý, này, đây là bệnh nghề nghiệp của tôi!”

Đới Xuân Diệuđột nhiên thay đổi sắc mặt, vô lại nói: “Không được, cô đâm chọt cúc hoa củatôi, phải có trách nhiệm với tôi, tôi từ trước đến giờ thân như ngọc, nay lại bịcô phá thân, cô nhất định phải có trách nhiệm với tôi!”

Sấm nổ từngtrận! Vì sao lại nói là cô phá thân anh ta! Chẳng phải chỉ là do không cẩn thậnđụng phải tiểu cúc hoa của anh ta thôi sao, một đại nam nhân như anh ta cần gìphải tính toán chi li như thế này a! Đầu năm nay có ai lại không bị bệnh trĩđâu cơ chứ, tương lai là bệnh này sẽ phát triển nhanh, nếu mỗi người đều giốngnhư anh ta, cô chẳng phải là thê thiếp thành đoàn hay sao a!

Nhiếp Tiểu Thiếntrong nội tâm căm giận nghĩ, nhưng lại nghĩ tới anh ta là một đại thiếu giagiàu có xa xỉ, phóng túng bừa bãi, này, thật sự là không dám đem lời này nói rakhỏi miệng, bất quá nói trở lại, về việc này cô vốn là đuối lý.

Ánh mắt vô cùngu oán không ngừng từ trên đầu nhìn xuống chân, rồi quay lại mặt của NhiếpTiểu Thiến, cứ như thế lặp đi lặp lại, u oán luỹ thừa không ngừng mà gia tăng,cũng thường thường thêm một chút thương tâm, tuyệt vọng, ủy khuất, cô độc chờcâu trả lời, nhìn xem Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục có thể chịu nhịn được đến baolâu, tâm can của cô đều nhanh bị đánh nát!

“Được thôi ~kia, vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào? Đòi tiền sao? Tôi cũngkhông có tiền!”

Đới Xuân Diệuđạt được mục đích, rốt cục lộ ra tươi cười vui mừng, anh dùng ánh mắt đánh giánhìn quét hai mắt Nhiếp Tiểu Thiến, nói: “Tôi hiện tại nhưng thật ra khôngthiếu cái gì, nếu không tôi đành ủy khuất chính mình, làm thịt cô được không?”

Thịt, làm thịt!Nhiếp Tiểu Thiến mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt của vị này đang ngàycàng tiến gần lại mình. Đôi môi ấm áp ẩm ướt ở vành tai cô bồi hồi, tiếng hítthở nóng rực phun ở bên tai cô, khiến cho cô một trận run rẩy.

Nguy rồi, nguyrồi! Cần phải ăn sạch luôn! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng có một ác ma khôngngừng mà nhắc nhở cô, sau khi cùng dục vọng đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùngcũng đem cô kéo lại với thực tế.

“Đồ lưu manh!”cô nắm chặt lấy móng vuốt đang chuyển qua trước ngực mình, ngoài cười nhưngtrong không cười  “Anh là đang muốn thử thêm Nhất Dương chỉ của tôinữa phải không?”

“Hì hì ~” ĐớiXuân Diệu khô khốc cười một tiếng, nhanh chóng thu hồi móng vuốt của mình lại.

Vì phòng ngừaanh ta buổi tối tay chân không thành thật, Nhiếp Tiểu Thiến đem chăn ngăn đôigiường lại, lại đem cây xương rồng ở ban công đặt ở phía trên chăn, sau khixong còn hướng anh giương giương khuôn mặt tươi cười vô cùng sáng lạn, ý tứ là,xem anh còn dám không thành thật hay không! Lõa nương sẽ để cho anh người đầylỗ thủng !

Không có cầm thúquấy rầy, tối hôm qua một đêm không mộng, Nhiếp Tiểu Thiến buổi sáng thức dậythật có thể nói là tinh lực dồi dào! Xem cầm thú vẫn còn đang ở trong giấcmộng, cô liền mang quần áo đi tắm rửa.

Trong phòng vệsinh hơi nước nóng mờ mịt, Nhiếp Tiểu Thiến ở trong phòng tắm thủy tinh, nướcấm từ vòi hoa sen xả xuống, theo chiếc cổ thon dài của cô chảy xuống, xẹt quabộ ngực sữa nhỏ nhắn không được tính là tròn trịa của cô, ở hai núm anh đào lưulại một lát, trực tiếp chảy xuống dưới, trực tiếp hướng về phía rậm rạp kiachảy xuống. Buổi sáng thức dậy đi tắm là thoải mái nhất, giống như từ trênxuống dưới, lỗ chân lông đều được mở ra, cô hưởng thụ nhắm hai mắt lại, nhẹgiọng ngâm nga thần khúc tự biên.

Khi Đới XuânDiệu tỉnh lại, đã không thấy Nhiếp Tiểu Thiến ở trên giường, nghĩ là cô đã đilàm, liền mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh để giải quyết. Tựa hồ bên trongcó người đang rửa mặt, nhưng là nhìn cửa không có khóa, Đới Xuân Diệu còn đangmơ mơ màng màng cũng không có nghĩ nhiều, liền đẩy cửa đi vào, nhấc lên bồn cầubắt đầu giải quyết.

Chỉ là, khi dư quangcủa anh liếc đến...... Anh đột nhiên mở to hai mắt, cảnh tượng một màn hươngdiễm trước mắt này làm cho anh huyết khí dâng trào.

Trong phòng tắmthủy tinh bị hơi nước nóng làm cho mông lung, Nhiếp Tiểu Thiến chính hơi hơingửa đầu, nước ấm từ trên đỉnh đầu cô chảy xuống, đường cong mỹ lệ hiển lộkhông thể nghi ngờ, nhìn như dáng người tỉ lệ khô cằn lại phi thường tốt, chânrất dài, thắt lưng thật thon nhỏ, cái mông khéo léo lại đầy đặn,  vìnước ấm là nguyên nhân, nên da thịt trắng mịn của cô trở nên hồng nhuận.

Đới Xuân Diệunhìn đến cơ hồ không cầm lòng được, bộ vị đã sớm có phản ứng mãnh liệt. Anh bảnnăng muốn xoay người rời đi, ánh mắt lại bị một màn này vững vàng khóa lại.

“A! Biến thái!”Nhiếp Tiểu Thiến mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy Đới Xuân Diệu đang đứng ngơngác ở bên ngoài, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, cô vội dùng khăn tắm quấnmình lại.

“Thật xin lỗi!”Đới Xuân Diệu cúi đầu hô một tiếng, vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.

Nhiếp Tiểu Thiếnvẻ mặt phẫn nộ từ phòng vệ sinh đi ra, trực tiếp bỏ qua Đới Xuân Diệu đangkhông ngừng giải thích với cô, lau khô tóc xong ném chiếc khăn vào mặt anh, bậtmáy sấy tóc. Tên cầm thú này thật là quá đáng, rõ ràng trên giấy hiệp nghị đãviết không được xâm phạm đến sự an toàn của đối phương, anh ta hết lần này đếnlần khác làm trái với hiệp nghị, trước bị anh ta ăn đậu hủ coi như bỏ qua, lầnnày cư nhiên còn nhìn lén cô tắm rửa, quả thật là không thể nhịn được nữa,không cần nhịn nữa!

Đới Xuân Diệunhìn Nhiếp Tiểu Thiến mặt lạnh căn bản không thèm nhìn anh, đánh giá là cô đangtức giận, vội vàng giải thích: “Tiểu Thiến ~ tôi thật sự không phải cố ý nhìncô, tôi nghĩ cô đã đi làm rồi, cho nên đi mới đi vệ sinh, sau đó liền...... Hơnnữa cô căn bản là không có khóa cửa a.”

Máy sấy tóc vanglên vù vù ~ Nhiếp Tiểu Thiến nhìn cũng không thèm nhìn anh dù chỉ là một cáiliếc mắt, tiếp tục sấy tóc. Dùng dư quang liếc thấy anh ta đang không ngừngtiến lại gần trước mặt mình, miệng mấp máy, trong mắt tràn ngập áy náy.

“Anh thật sự làhơi quá đáng rồi đó, tôi tuy rằng không được nữ tính, nhưng tốt xấu gì cũng làphụ nữ, anh tại sao lại có thể đối xử với tôi như vậy?” Nhiếp Tiểu Thiến đè néncảm xúc, phụng phịu nói.

“Thật xin lỗi,tôi thật sự không phải cố ý nhìn lén cô, lại nói tiếp nếu tôi muốn làm gì đóvới cô, thì tôi đã sớm làm rồi, cần gì phải hao tổn tâm cơ nhìn lén cô tắm rửađâu.” Dứt lời, anh bĩu môi đầy ủy khuất, tay theo bản năng che cúc hoa.

“Nếu không, tôichịu trách nhiệm với cô là được chứ gì, hoặc là tôi cũng cởi hết quần áo cho cônhìn rõ ràng, như thế nào?”

Móa! Thật sự làrất không biết xấu hổ! Biện pháp như vậy mà cũng nghĩ ra, nhìn người đúng thậtlà không nên nhìn vẻ bề ngoài, Đới Xuân Diệu thật sự là quá YD [dâm đãng], quáWS, chị đây thua chú một cách thuyết phục!

Mới vừa rồi độngtác che cúc hoa theo bản năng của anh, đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ở trong cảmxúc phẫn nộ kéo lại! Đúng vậy, Đới Xuân Diệu là không thích phụ nữ, anh ta làGAY a, nếu không đã làm chuyện gì đó với mình rồi, mình còn so đo làm gì a?Nhưng là, toàn thân mình đều đã bị anh ta nhìn thấy hết, dù sao cũng phải đềnbù tổn thất một chút gì đó chứ? Lấy thân báo đáp, cô cũng không dám muốn, cômới không muốn bị em trai Đỗ Vân Triết kia loạn đao chém chết cô đâu, nếulà.....

“Cái kia, TiểuThiến, nếu không tôi đem số tiền tối hôm qua chúng ta ăn cơm đổi ra tiền mặtcho cô, như vậy có được coi như là đền bù không?”

“Ô ~ Vậy khôngtốt lắm đâu? Tôi cũng không phải là vì tiền tài mà bán rẻ thân thể mình.”

Đới Xuân Diệunhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của cô bắt đầu động dung, rèn sắt khi cònnóng, nói: “Không có việc gì, coi như là tôi nhờ cô giữ hộ, vạn nhất ngày nàođó tôi cùng đường, cô liền lấy ra cho tôi, như thế nào?”

“Đồng ý!”

Chap 12 : Tâm tư của Xuân Diệu

Khi Nhiếp TiểuThiến trở lại phòng khám bệnh, Đới Xuân Diệu vừa mới đem một bát cháo kê cònnóng hổi đặt ở trên bàn làm việc của cô, nhìn bát cháo bốc hơi nghi ngút, cùngmùi thơm đơn thuần của lương thực, làm bụng của cô sôi réo lên. Nhìn đồng hồđeo tay, vẫn chưa đến giờ làm việc, liền ngồi xuống ăn bát cháo kê.

Kỳ thật, NhiếpTiểu Thiến làm sao lại không biết người này một mực hướng cô lấy lòng, chính làkhông rõ nguyên nhân anh ta làm như vậy mà thôi, rõ ràng chỉ là một đồng chí cócùng cảnh ngộ, bề ngoài lại còn làm bộ làm tịch đối với một người chỉ có quanhệ khế ước tình nhân, tìm mọi cách săn sóc quan tâm. Bọn họ trong lúc đó bấtquá chỉ là ký hiệp nghị, cộng đồng thực hiện mà thôi, không tất yếu phải tíchcực như vậy. Hồi tưởng lại lúc sáng sớm chính mình có phản ứng kịch liệt như làbị người QJ [cưỡng gian], lại cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to, đều đãlớn tuổi rồi, có chuyện gì mà mình chưa từng gặp qua đây? Về phương diện yêuđương, cô cũng không phải là chưa có trải qua, cần gì phải nói nhiều như vậy?

Tuổi  nàycủa cô cũng không tham vọng về chuyện tình yêu, tình yêu đã sớm tại năm cáingười đơn thuần kia mua vé máy bay đi Anh quốc đã chết ở nơi đó, hiện tại côchỉ hy vọng làm tốt công việc của mình, còn phải trả tiền mua nhà, đợi đến khinghĩ muốn kết hôn, tìm một người đàn ông nhìn thuận mắt, tính tình tốt, gả chongười đó là được. Cuộc sống đơn giản chỉ là củi gạo, dầu, mỡ, muối, tương, dấmchua, trà, tình yêu có hay không thật sự không trọng yếu.

Tuy rằng là nghĩnhư thế, nhưng trong lòng cô vẫn có một tia tiếc hận, bởi vì một nam nhân vĩđại như Đới Xuân Diệu cư nhiên là một tên GAY, nếu không chính mình cõ lẽ thậtsự có thể đem anh ta bắt quay về làm ấm giường. Bất quá anh ta ôn nhu săn sóc,biết làm việc nhà, thỉnh thoảng đùa giỡn như một tên lưu manh, nhưng thật raanh ta thật hợp với khẩu vị của cô, nguyên bản cuộc sống tẻ nhạt của cô cũngtăng thêm rất nhiều thú vị.

Tóm lại một câu,từ ngày có Đới Xuân Diệu, so với thời gian sống một mình trước kia, vui vẻ hơnrất nhiều.

“Ơ~  Vẫn còn đang ăn điểm tâm cơ à~”  Liễu Mi  Nhiuốn éo, uốn éo tiến vào trong phòng, nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đeo chiếc kính cậndầy cộm, trên mặt lộ ra khinh thường.

Cô ta cùng mìnhquả thực cũng không phải là cùng một cấp bậc! Trách không được năm đó ĐườngTống lại vứt bỏ cô ta~ dáng người khô cằn, đầu óc khô cằn, sắc mặt không cóchút biểu cảm nào, còn có...... tư tưởng bảo thủ ngoan cố, thật sự là...... côta thật giống người sống ở những năm thập niên bốn mươi?

Liễu Mi Nhi đemthiệp mời màu vàng đặt lên trên bàn làm việc của Nhiếp Tiểu Thiến, kéo ghế rangồi xuống. Hai tay chắp trước ngực, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tiểu Thiến.

Nhiếp Tiểu Thiếntừ khi cô ta vừa bước vào cửa, liền đã ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt, cáimũi hơi hơi nhăn lại, trong lòng nhịn không được thầm mắng, tiểu yêu tinh, việntrưởng trong cuộc họp có nói qua, bác sĩ phải tự lấy mình làm gương, không đượcphép trang điểm quá đậm, mà cô ta khi nào mới học được đức tính khiêm tốn đây?Nhất định phải làm cho mọi người đều nhận thức được địa vị hoa khôi viện của côta sao? Khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường thì trang điểm xinh đẹp để câu dẫnbạn trai của người khác, như thế nào hiện tại khi đã bước vào xã hội vẫn là cáinết đánh chết không chừa đây?

A!Con mẹ nó!

“Tôi nói, côkhông phải đi làm việc à?” Nhiếp Tiểu Thiến từ trong bát ngẩng đầu lên, đạm mạcnhìn người đối diện, ánh mắt đảo qua phía dưới áo blue trắng dài để lộ ra quầntất lưới màu đen.

“Tiểu Thiến,chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học, cho nên, tôi hôm nay đem thiếp mời họp bạncũ đến cho cô đây, cô sẽ đi chứ?” Liễu Mi Nhi quả nhiên là miệng phun hươnglan, phong tình vạn chủng a~.

Bất quá mùi hươnglan này tựa hồ như hơi nặng một chút, làm cho cô ghê tởm buồn nôn muốn ói! Chậcchậc ~ Nhiếp Tiểu Thiến khịt khịt cái mũi, thờ ơ nói: “Oh, tôi đã biết, đúngrồi, cô trở về tốt nhất là nên đi tiêu độc cho cái mông của cô đi, vừa rồi cómột vị mắc bệnh nặng từng ngồi qua chiếc ghế dựa này, ghế dựa...... Hẳn là cóchút ấm đúng không......”

Liễu Mi Nhi nghevậy, nhất thời hoa dung thất sắc, phốc ~ từ trên ghế nhảy dựng lên! Cô ta làmột người thích sạch sẽ, nguyên nhân theo nghề y là do học đòi, đôi bàn tay kiacó lẽ mỗi ngày đều phải rửa hơn vài chục lần, ban đầu công việc của cô ta là ởkhoa nhi, nhưng là bởi vì cô ta sạch sẽ quá mức so với nghề nghiệp của mình,bệnh viện liền bố trí cho cô ta đến văn phòng viện trưởng làm công việc thư ký.

Nhiếp Tiểu Thiếnlúc ấy như thế nào cũng nghĩ không thông, một người chuyên ngành bác sĩ như thếnào lại đi làm thư ký cho người ta đây? Đến khi cô nhìn đến dung nhan như hoacủa cô ta, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, bộ dạng xinh đẹp quả nhiên là một nước cờđi đầu không sai a, nếu đổi lại là mình, chắc hẳn là sớm đã bị khai trừ rồi?

“Cô, cô, cô,cô~~~” Liễu Mi Nhi ngón tay nõn nà như hoa lan chỉ vào Nhiếp Tiểu Thiến, sắcmặt kinh hoảng, lại một chữ cũng nói không nên lời.

Nhiếp Tiểu Thiếnmở to hai mắt, vô tội nói: “Tôi làm sao?”

“Hừ!” người đẹpgiậm chân một cái, quay người lại, tức giận bỏ đi. Cuối tuần nhìn xem cô cònđắc ý được không, tôi nhưng thật rất muốn nhìn cô như thế nào đối mặt với tìnhnhân cũ của cô! Lúc trước tôi không chiếm được, nhưng hiện tại chưa chắc đã bạibởi cô!

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn bóng dáng uốn éo, uốn éo rời đi, mệt mỏi gục xuống bàn, mở tấm thiệp mờikia ra. Chữ viết là có người cố ý dùng bút máy viết lên, chữ viết này nhìn thậtquen mắt, nghĩ cũng không cần nghĩ, còn không phải là do đại sư Đường Tống củađại học thư pháp XX viết ra hay sao. Nhìn không ra đến, Đường Tống người nàythật không thể ngờ được, cho dù có đi Anh quốc cũng không có quên cái gốc vốncó của mình, nhưng là! Cái này cũng không đại biểu anh ta không theo đuôi nướcngoài! Nếu không lúc ấy như thế nào lại đột nhiên đi không từ giã, đến đảo nhỏở Anh Quốc tìm gái mắt xanh tóc vàng để nương tựa đây!

Xí! Cư nhiên còncó mặt mũi đến mời bà đây đến tiếp đón tẩy trần cho ngươi, dựa vào cái gì a?Ngươi cho là lão nương vẫn còn là một đứa ngốc chỉ cần ngươi chạm vào tay là đãchảy mãu mũi như ngày xưa sao!

***********

Đới Xuân Diệuđưa Tiểu Nguyệt Nguyệt thuận lợi đến trường đại học mới, lại giúp cô mua rấtnhiều đồ dùng cần thiết cho cuộc sống, sau khi mang cô đến chỗ giáo sư báodanh, mới vội vàng chạy về công ty. Tháng này công ty có một hạng mục rất lớn,anh đã cùng người phụ trách của Mai Châu vịnh nói chuyện thật lâu vẫn chưa cókết quả gì, cuối tuần còn muốn đi ký kết hợp đồng, giấy ký kết hợp đồng đã đượcthư ký chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn thiếu người chứng nhận nữa mà thôi. Anh gáchai chân lên trên bàn làm việc, nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt thái dương, hai ngàyhôm nay tối ngủ không được ngon, buổi sáng hôm nay lại bị Nhiếp Tiểu Thiến làmcho cả kinh, hiện tại nhìn một đống văn kiện này, thật là có chút cảm giác lựcbất tòng tâm. Nghĩ đến Nhiếp Tiểu Thiến, mặt anh lại nhịn không được hiện lênnụ cười thản nhiên, lúc Tiểu Thiến tức giận luôn dùng cặp mắt to kia trừng mắtnhìn anh, thật sự là đáng yêu chết đi được.

Ban đầu bất quáchỉ là hai bên cùng hỗ trợ, theo như nhu cầu mới ký kết khế ước, nhưng không cónghĩ đến mới ngắn ngủn có mấy ngày, lại làm cho mình có ý niệm  lạlùng ở trong đầu, chẳng lẽ là do mình đã độc thân lâu lắm rồi sao? Dung mạo củacô rõ ràng là bình thường, không có gì đặc sắc, tài hoa cũng không xuất chúng,chính mình như thế nào lại cố tình có tình cảm với cô đây? Càng buồn cười là, ởtrong mắt cô ấy, mình vẫn là GAY, chuyện này làm sao mà anh chịu nổi đây! Bấtquá đây cũng là một chuyện tốt, có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ của cô,có thể...... Hắc hắc hắc ~ trước trên giường sau mua phiếu cũng không tệ!

Thư ký Hà đứngngơ ngác ở trước cửa văn phòng, nhìn vẻ mặt mờ mịt cười ngây ngô của tổng giámđốc, trong lòng nhất thời cảm thấy chính mình bị người đập mạnh vào đầu, trướcmắt tất cả đều là ảo giác, đều là ảo giác, là ảo giác, ảo giác. Nhưng là, vìcái gì, mình gõ cửa lâu như vậy, tổng giám đốc vẫn không có một chút phản ứngnào ?

“Khụ khụ ~” Thưký Hà rốt cục không thể chịu đựng được trước mắt là một nam nhân đẹp trai singốc, lớn tiếng khụ khụ.

Đới Xuân Diệusuy nghĩ xa xôi về Nhiếp Tiểu Thiến được kéo lại, nhìn thư ký Hà sắc mặt trắngnhợt đứng ở trước cửa phòng, tâm tình tốt, nhịn không được sửa lại ánh mắt ngàyxưa nhìn ai đó không thuận mắt, vui tươi hớn hở nói: “Thư ký Hà, hắc hắc hắc,tìm tôi có việc gì?”

Nhìn anh vôduyên vô cớ cười với mình, Thư ký Hà nháy mắt cảm giác được lạnh cả sống lưng,dựng đứng tóc gáy, người mềm nhũn ra, bình thường Đới tổng này sau hồi bão tápnổi lên, đều sẽ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngươi, bộ dáng hiện tại, bất quá,tươi cười này tựa hồ không giống như trước kia, không giống ở đâu thì lão khôngthể nói được.

“Đới, Đới tổng.”thư ký Hà là thư ký của Đới Kiến Quốc, hiện tại con của ông ta  lênkế nhiệm làm tổng giám đốc, cho nên buộc lão phải hiệp trợ Đới Xuân Diệu xử lýchuyện công ty, vị Đới tổng này tuyệt đối không giống như cha của anh ta, cáchđối nhân xử thế cũng là mạnh mẽ vang dội, đối với cấp dưới yêu cầu cũng là phithường nghiêm khắc, bất quá không thể không nói, năng lực đúng là trên ngườibình thường  “Đới tổng, giấy ký kết hợp đồng tôi đã cho thư ký sửalại một chút, hoàn thiện một ít nội dung, mời Đới tổng xem qua.”

“Ừm, được rồi,cứ đặt ở trên bàn đi.” Đới Xuân Diệu cười tủm tỉm nói, dung mạo kia, chậc chậc~ thật sự là làm cho người ta không si mê cũng không được, nếu là hiện tại ởtrong phòng làm việc có phụ nữ, không chừng sẽ nhào về phía anh ta mất.

“A, đúng rồi,lão Hà, kiểu tóc của ông hôm nay cũng không tệ, trẻ thêm vài tuổi.”

Lão Hà run rẩyhướng anh nở ra một nụ cười méo mó, đi ra ngoài cửa. Trái tim của lão khôngngừng nhảy lên, hình như là thanh niên hơn hai mươi tuổi ai cũng bồng bột mạnhmẽ giống nhau. Xem ra hôm nay Đới tổng thật sự có chút không thích hợp, vôduyên cớ vô cớ hướng lão cười, còn khen kiểu tóc của lão.

A! Trời ạ ~ lãoĐới tổng ngài giao cho tôi nhiệm vụ thật sự không phải người bình thường có thểhoàn thành nha~, kiểu tóc này lão đã để hai mươi năm, chưa bao giờ thay đổi,luôn luôn là mái tóc rẽ ngôi hai bên dài tám phân đúng chuẩn mực, như thế nàođột nhiên lại trẻ ra đây? Trên gương mặt già nua tràn ngập nếp nhăn của lãocứng đờ, nhanh chóng rời đi.

Nhiếp Tiểu Thiếntrước giờ tan tầm gọi điện cho Đới Xuân Diệu, nói anh không cần tới đón cô, tốihôm nay cô có hẹn với Lâm Thanh Hà.

Lúc này, cô đangở trong đại sảnh bữa tiệc đứng mà hai người thường tham gia chờ tiểu yêu tinh.Trong nhà ăn vẫn náo nhiệt như thường, thường thường có người bưng bàn nhảy nhưcon thoi chạy ngang qua cô, cô chọn vị trí gần cửa sổ, nhìn quyển tạp chí, lạido nhìn tạp chí quá lâu nên có chút phiền não.

Cô bạn này lạiđến muộn, mỗi lần hẹn nhau cô đều phải chờ mất nửa tiếng đồng hồ, bất quá chờđợi như vậy đổi lấy là một chút cơm miễn phí, đối với người nghèonhư  Nhiếp Tiểu Thiến nói ra cũng không cấp bách gì lắm, có khi lạicòn là một chuyện vui. Đang muốn gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hà, liền thấy bênngoài có người đi giày cao gót màu đen, váy ngắn bó sát người, áo T-shirt đầygợi cảm đang uốn éo, uốn éo tiêu sái tiến vào.

Thực TMD bảnhbao! Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được thấp giọng mắng một câu. Kỳ thật cô làghen tị mà hận, cùng là phụ nữ, lại còn là đôi bạn cùng nhau lớn lên, sớm chiềubên nhau, vì sao Lâm Thanh Hà có khuôn mặt như thiên sứ, dáng người ưu tú, còncô từ đầu đến đuôi đều khô cằn a?

“Ai nha, thậtngại quá, anh bạn nhỏ nhà mình vẫn không cho mình đi.” Khi Lâm Thanh Hà ngồixuống, hai luồng cực đại trước ngực theo động tác của cô lắc lư, thiếu chút nữađem Nhiếp Tiểu Thiến bị làm cho hôn mê.

“Mỗi lần hẹnnhau, bạn đều đến muộn, bạn không biết xấu hổ sao?” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăngkhoét cô liếc mắt một cái.

Lâm Thanh Hà lấyhộp phấn ở trong túi xách ra, sửa sang lại nhan sắc, nói: “Mọi người đều nóihiện tại mình đã là bò sữa, anh bạn nhỏ muốn uống sữa mình không có biện phápnào khác nha~, bạn thông cảm cho mình một chút đi, cùng lắm thì bữa tiệc nàymình trả tiền.”

Nhiếp Tiểu Thiếnđột nhiên tinh thần phấn chấn dào dạt nở nụ cười, đúng vậy, cô vừa rồi là giảvờ bộ dáng đáng thương hề hề, còn không phải là vì câu nói này hay sao.

Cô bưng khaythức ăn trở về, cùng Lâm Thanh Hà câu được câu không nói chuyện phiếm, tâm tưlơ đãng, một hồi nghĩ đến Đới Xuân Diệu tươi cười mê chết người, một hồi nghĩđến bộ dạng sắc phôi của anh ta khi ăn đậu hủ của mình, một hồi lại muốn ngànđao chém chết Đường Tống, quả thực chính là tâm loạn như ma!

“Tiểu Thiến a,mình xem ánh mắt của bạn có vẻ mơ hồ, bạn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?”Lâm Thanh Hà tao nhã cắn một miếng thịt bò, nhìn chằm chằm trước ngực bằngphẳng của cô, bỡn cợt nở nụ cười “Thế nào, bạn trai mới của bạn buổi tốicó….hay không a?”

Nhiếp Tiểu Thiếnvẫn còn đang mông lung suy nghĩ, từ trong đĩa cua ngẩng đầu lên nói: “Có.”

Chap 13 : Chế phục dụ hoặc

 “Thậtsự?!!” Lâm Thanh Hà trong mắt nhất thời tỏa ra kim quang, trên mặt lộ vẻ giangian, lộ ra tươi cười riêng biệt của cô “Tiểu Thiến nhà ta nhìn trong sángthuần khiết, ưmh~ kỳ thật thật bưu hãn a ~”

Vuốt vuốt~ bàntay ngọc của Lâm Thanh Hà vươn ra hung hăng vuốt ve gương mặt tròn như trái táocủa Tiểu Thiến, nhìn thấy sắc mặt của cô bạn càng ngày càng đen, rốt cục dừngtay, buồn bã nói: “Bạn không phải là đang gạt mình đó chứ? Anh chàng vĩ đại kiakhông phải là GAY hay sao?”

Anh chàng vĩđại? A ! Con mẹ nó!

“Xí ~ cái gì anhchàng vĩ đại, người ta tên Xuân Diệu!” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng trắng mắtliếc cô bạn một cái, đem ly rượu hồng hồng trước mặt mình uống một hơi cạnsạch.

“Anh chàng vĩđại cũng chính là xuân, dược thôi ~”

“Lăn sang mộtbên đi, tư tưởng đáng khinh của bạn rốt cuộc đến bao giờ mới mất đây, người tatên là Đới Xuân Diệu, họ Đới tôn quý, Xuân là mùa xuân, Diệu là làm rạng rỡ tổtông! Bạn không cần dùng tư duy đáng khinh để suy diễn về người ta, người takhông phải là kẻ dâm loạn!” Nhiếp Tiểu Thiến thật mạnh hít một hơi, rít gào.

Bá bá bá~~ tấtcả mọi người ở trong nhà ăn đều rối rít ghé mắt lại đây, vô số ánh mắt như tiểuphi đao hướng bên này bay tới. Nhiếp Tiểu Thiến lại hồn nhiên không biết, uốngtiếp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Bộ dáng của Đới Xuân Diệu rất là đẹp trai,rất anh tuấn nha, anh ta còn là một ông chủ lớn nha, đúng rồi, anh ta đi xeAudi S8, rất có phong cách.”

Lâm Thanh Hà cảmgiác được sau lưng lạnh lẽo, không cẩn thận ngoái đầu nhìn lại, phát hiện vô sốánh mắt thực âm trầm đang nhìn vào hai cô, không khỏi run rẩy thân mình, nói:“Tiểu Thiến, phản ứng của bạn thật kích liệt a, bạn...... Sẽ không phải là bạnđã yêu người ta rồi đó chứ?”

“......”

“Yêu cái đầu bạna, mình mới không yêu một tên GAY, mình có đói bụng ăn quàng như vậy sao?”Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt chuyển loạn, trong lòng có chút trống rỗng.

“Không thươngsao? Thật sự sao? Vậy bạn cần gì phải nói giúp hắn?”

“Mình đây gọi lànói đúng sự thật! Nói đúng sự thật biết không? Thực tế là kiểm nghiệm tiêuchuẩn chân lý duy nhất! Bạn biết không?” Nhiếp Tiểu Thiến nóng nảy, lại uốngthêm một ngụm rượu.

“Tiểu, TiểuThiến, bạn kiềm chế một chút, bạn có danh là một ly đã đổ, đồ bạn đang uốngchính là rượu! Là độc dược cho dạ dày! Đợi tí nữa bạn mà uống say khướt, mìnhnhưng là không kéo được bạn bất động trở về được đâu.”

Thật đáng ghét!Con bà nó, mình cư nhiên lại uống rượu, đây không phải là nước trái cây sao? Oaoa oa oa ~ mình quả nhiên là bị làm cho tức đến bất tỉnh rồi.

“Tiểu Thiến a,kỳ thật nếu bạn cảm thấy anh chàng vĩ đại kia không tệ, hãy thu hắn đi, bạncũng đã lớn tuổi rồi, bắt được một người chẳng phải là đã xong việc rồi haysao, hiện tại chẳng phải là đang lưu hành gạo nấu thành cơm sao, đến lúc đó bạncứ mang cái bụng chửa đến ngồi trước cửa công ty của người ta là được, người tadám không cưới bạn sao? Hơn nữa, mình nghe nói những kẻ có tiền thường coitrọng hậu thế, đến lúc đó cứ đến bệnh viện nằm, sinh ra một đứa bé trai ~ mẹvinh hiển nhờ con!!” Lâm Thanh Hà một câu lại một câu nói mạch lạc rõ ràng đâura đấy, Nhiếp Tiểu Thiến nghe được sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

“Lâm Thanh Hà!Bạn nói đủ chưa, gái già này thoạt nhìn đói khát như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiếnnổi giận, vỗ nhẹ cái bàn, vèo một cái chạy đến ngồi chen vào chỗ của Lâm ThanhHà, đầu gục vào trước ngực của cô bạn, loại cảm giác này...... thật sự là rấtchua xót.

Lâm Thanh Hà đôimi thanh tú khẽ nhíu lại, môi đỏ mọng run run, thắt lưng dùng một chút lực,ngực đẹp khẽ cử động, đẩy Nhiếp Tiểu Thiến một cái làm cho cô thiếu chút nữangã xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô bạn,trầm tư vài giây, mở miệng nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Đươngnhiên...... mình cũng không biết......” Nhiếp Tiểu Thiến khí thế hung thần ácsát dần dần biến mất, biến trở về thành một con cừu nhỏ “Tiểu Lâm tử, bạn cũngbiết mình không dám động vào chuyện kia. Huống chi người ta là một người đồngtính luyến ái, không thích con gái.”

“Móa, mẹ của tôiơi, đã qua nhiều năm rồi mà bạn vẫn còn nhớ mãi không quên cái tên quỷ hư vinh,vô tâm vô phế kia sao? Lúc ấy, khi hắn rời đi chỉ phất tay áo một cái, cũngkhông quay đầu lại tiêu sái rời đi, bạn vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó không đemmình là một người phụ nữ bình thường sao, bạn không cần kết hôn sao? Muốn sốngcô độc suốt quãng đời còn lại sao? Oa ~ tức chết mà! Tiểu Thiến, nghe mình nói,bạn cứ như vậy thì làm sao mà tìm ra được lối thoát đây? Người ta không chừng ởtại Anh Quốc rộng lớn có mấy chục người phụ nữ rồi cũng nên, như thế nào còn cóthể nhớ rõ sân bay ngây ngốc hồ đồ này đây?” Lâm Thanh Hà vừa nghe cô bạn nóinhư vậy liền nổi giận, khi ấy trong đại học cô cũng coi như là một người chứngkiến cuộc sống ngọt ngào của Nhiếp Tiểu Thiến cùng người nào đó, nhưng tên namnhân kia không để lại một câu liền từ bỏ Tiểu Thiến bạn tốt của cô, đây mà gọilà một người nam nhân sao?

“Tiểu Lâm Tử,cho dù mình có nguyện ý một lần nữa bắt đầu, mình cũng không thể gặm cỏ gầnhang a, mình cùng anh ta chỉ là khế ước tình nhân, bạn không cần nghĩ nhiều.”

“Khế ước tìnhnhân? Tiểu Thiến a, bạn cảm thấy nếu chỉ vì là một bản thỏa thuận, mà người tasẽ đến ở trong nhà bạn hay sao? Sẽ mỗi ngày đưa đón bạn đi làm sao? Sẽ nấu cơmcho bạn sao? Sẽ sao? Bạn thật sự là cái đầu mõ!”

Này...... cô bạnnói cũng không phải không có lý, nhưng là giữa mình và Đới Xuân Diệu quả thậtchính là quan hệ hợp đồng, hơn nữa muốn đem một tên GAY hướng đường chính màđi, là một việc vô cùng khó khăn a, cô nào có thời gian rảnh mà đi làm chuyệnnày đây?

“Tiểu Thiến a,mình cảm thấy anh chàng vĩ đại này chưa hẳn là một người đồng chí, tóm lại nghemình một câu, muốn biết hắn đối với bạn có loại ý tứ này hay không, bạn hãytrực tiếp cởi hết quần áo lên trên giường đi.”

Đồng chí mới sẽkhông vứt bỏ bạn trai bé nhỏ trong nhà, lựa chọn đi theo một người phụ nữ đồngsàng cộng chẩm!

Rượu màu hồng đãbắt đầu phát huy tác dụng, Nhiếp Tiểu Thiến dĩ nhiên cảm giác được đầu chángváng mờ mịt, cô dựa vào lý trí tinh tế cuối cùng suy nghĩ một chút về lời củaLâm Thanh Hà, cũng có vẻ rất có đạo lý, hơn nữa Đới Xuân Diệu này quả thật cũngkhông tệ, hơn nữa anh ta chưa từng có ở trước mặt nói chính mình là một ngườiđồng tính luyến ái, nếu không buổi tối thử xem?

Hai người lạinhanh như hổ đói vồ mồi, ăn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không phải trả thêmtiền, mỗi lần đều là như vậy, té ngửa! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng bối rối, đầuóc bắt đầu miên man suy nghĩ, vốn định quay lại quán bar hai người thường xuyênđi để lấy lại tinh thần, kết quả là đang đi đến nửa đường, Lâm Hồi Mộc gọi điệnthoại tới nói đứa bé khóc không nín, làm cho Lâm Thanh Hà tức tốc quay trở về,quả thật còn linh nghiệm hơn so với bùa chú của Thái Thượng Lão Quân.

Nhiếp Tiểu Thiếnmột mình tựa vào dưới tàng cây trúc đào, tinh tế cân nhắc cuộc nói chuyện vừarồi với Lâm Thanh Hà, đôi mắt to tròn chớp chớp biến chuyển, bởi vì do vừa nãycó uống rượu, đầu cô hiện tại cảm thấy choáng váng, đi đường cũng đi khậtkhưỡng, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo duỗi cánh tay thon dài ra đón xe taxi.

Nhưng đây làtrung tâm thành phố, xe nhiều, người lại càng nhiều, hiện tại lại đúng vào giờtan tầm cao điểm,  rất khó có xe dừng lại, cho dù là cóthấy  một cô gái say khướt cũng không dám chở a!

Ngăn cản một lúclâu đều không có xe nào đỗ lại, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng có một tia phiềnnão, lục lọi bên trong túi xách một lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy ra được chiếcđiện thoại di động, không ngờ thấy có bốn cuộc gọi nhỡ, đều là của Đới XuânDiệu gọi tới, vì thế mượn rượu không chút do dự gọi lại cho anh.

Cô ngồi xổm ởngã tư đường, nhìn đầy đường các cô nàng trang điểm xanh xanh đỏ đỏ ăn mặc bốclửa, trong lòng lại mê man. Cuối tuần này có nên đi không? Nếu không đi ngượclại sẽ lại càng để cho người ta mượn cớ nói này nọ? Nhưng nếu đi, mình lạikhông biết nên ứng đối như thế nào. Đó là mối tình đầu của cô, tuy rằng đã nămnăm trôi qua, nhưng là mỗi khi nhớ đến hắn, trong lòng vẫn luôn sẽ cảm thấythật mất mát, cô không có phóng khoáng như vậy, nhưng là có một chút bản thâncô biết rằng, cô đã không còn yêu hắn. Loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ?Giống như trên bàn chân của bạn bị một vết thương, theo thời gian trôi qua từtừ kết vẩy, vốn là nó sẽ tự mình tróc vảy, nhưng bạn lại nhịn không được đi bócvảy đó ra. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, mỗi lần bóc nó cũng sẽ đau một chút,nhưng là rất thoải mái, như thế vui mừng lần này không giống lần trước, miệngvết thương vẫn luôn ở kết vảy, không có  khá hơn một chút nào.

Xa xa có mộtchiếc xe hơi đang lái tới đây, ánh sáng mãnh liệt của đèn ô tô chiếu đến làmcho Nhiếp Tiểu Thiến căn bản không mở được mắt, cô ngơ ngác nhìn một lúc, rốtcục sau khi thấy rõ ràng bốn bánh xe ở phía trước kia, lảo đảo hướng nó chạytới, mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, không nói hai lời liền chui vào trong xe.

“Như thế nào cảngười nồng nặc mùi rượu?” Đới Xuân Diệu hơi hơi nhíu mày, hỏi.

Nhiếp Tiểu Thiếnim lặng không lên tiếng, chỉ là nhìn đường phố xe qua lại nối nhau không rứt.

Đới Xuân Diệukhẽ thở dài, khởi động xe.

“Tôi thật sự kémnhư vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Cái gì?” ĐớiXuân Diệu không hiểu được ý tứ của cô, vẫn lái xe.

“Tôi chẳng lẽthật sự kém như vậy sao? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn còn cô đơn, tôi cũng muốncó một người để yêu, để nhớ, để thương, để đau. Tôi cũng muốn khi tăng ca cóngười đón tôi về nhà, khi mùa đông đến, người đó đem tay tôi bỏ vào trong yphục của anh ấy, mỗi cuối tuần chúng tôi đều cùng nhau đi siêu thị, sau đó làmmột bàn đầy thức ăn, cả hai cùng nhau ăn hết, cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, cùngnhau đi du lịch ngắn ngày, tôi cũng muốn mỗi một lần đi mua quần áo thuận tiệngiúp anh ấy chọn y phục, tôi cũng muốn mỗi một buổi sáng khi thức dậy là có thểnhìn thấy người mình yêu. Nếu có thể như vậy, tôi sẽ học nấu ăn, làm việc nhà,nhưng là vì sao lại không cho tôi cơ hội đó? Tiểu Lâm tử cũng đã có con, còntôi thì sao? Vẫn như trước một mình ăn cơm, một mình ngủ, mỗi lần đi xem mặtđều bị người ta kén cá chọn canh, nghề nghiệp của tôi đáng sợ như vậy sao? Tôiba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, có đáng sợ như vậy sao? Tôi nếu như là đãkết hôn thì có thể đi xem mặt được sao?” Nhiếp Tiểu Thiến mãnh liệt lau mộtphen nước mắt, một bên vừa khóc vừa nói, Đới Xuân Diệu nghe mà trong lòng cảmthấy rất nao nao.

Anh dừng xe ởven đường, cúi người thay cô tháo dây an toàn, lại đem thân mình nhỏ nhắn củacô kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đau lòng nói: “Cô không kém, chỉlà bọn họ không có mắt nhìn.”

Nhiếp Tiểu Thiếnkhóc cả người run rẩy, được Đới Xuân Diệu an ủi, ngẩng đầu lên, con ngươi sánglong lanh nhìn anh, hỏi: “Thật vậy chăng?”

Nước mắt trongsuốt từ trên mặt cô chảy xuống, đáy mắt ôn nhu sáng long lanh, không thể tảđược hết nét điềm đạm đáng yêu lúc này của cô, Đới Xuân Diệu lòng mềm nhũn ranhư bùn loãng, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, nghiêm túc gật đầu nói: “Đươngnhiên, tôi cảm thấy cô phi thường tốt, phi thường đáng giá để cho người ta yêuthương.”

Nhiếp Tiểu Thiếnđột nhiên ngừng khóc, ánh mắt chớp chớp nhìn anh, mang theo một tia tiếc nuốithấp giọng khẽ nói: “Đáng tiếc anh lại là người đồng tính luyến ái, bằngkhông...... Aiz......”

“......”

“Tôi sẽ khôngkhóc, là bọn họ không có mắt nhìn, tôi nhất định sẽ tìm được một người đàn ôngtốt nhất! Tôi muốn tình yêu sự nghiệp hai thứ này đều gặt hái tốt đẹp!” NhiếpTiểu Thiến nắm tay, rất nhanh trên mặt cô lại hiện lên nụ cười kiên cường.

Rất nhanh về tớinhà, Nhiếp Tiểu Thiến mở cửa đi vào, quả nhiên không có thấy bóng dáng của TiểuNguyệt Nguyệt, toàn thân thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, vội vàngchạy vào trong phòng, đứng ở trước tủ quần áo lựa chọn thật lâu, rốt cục tìmđược một bộ quần áo đã gần mốc meo, lại dùng khí thế sét đánh không kịp bịt taichạy vào phòng tắm.

Đới Xuân Diệukhóe miệng hơi hơi nhếch lên, thay dép lê đi vào phòng bếp.

Mười năm phúttrôi qua, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn ở trong phòng tắm, nửa giờ trôi qua, NhiếpTiểu Thiến vẫn chưa đi ra, Đới Xuân Diệu kẹp lấy hai chân ngồi ở trên ghế sôpha, khuôn mặt cứng ngắc, thân mình hơi hơi nghiêng mình về phía trước đồngdạng là cứng ngắc không nhúc nhích, vẻ mặt thống khổ đã đủ để giải thích rõ!Anh mắc đi tiểu! Sắp nhịn không nổi!

Một giờ sau, cửaphòng vệ sinh cuối cùng cũng được mở ra, Đới Xuân Diệu không kịp nhìn mỹ nhântừ bồn tắm bước ra, liền vèo một tiếng, chạy vọt vào WC, hoàn toàn phóng thích.A ~ vì sao trong phòng vệ sinh chỗ nào cũng có mùi? Hình như là mùi nước hoa màanh không biết tên, bất quá mùi cũng dễ ngửi, đang lúc anh tính rửa mặt là lúc,trong phòng sâu kín truyền đến một giọng nữ quái gở, làm anh cả kinh tay runrun, bàn chải đánh răng đều tiến vào trong bồn cầu tự hoại.

“Xuân, Diệu ~~xuân, diệu~~” thanh âm quái gở vẫn không ngừng từ trong phòng truyền đến.

Đới Xuân Diệuvuốt vuốt ngực vừa rồi bị dọa nhảy dựng lên, nói: “Có chuyện gì!”

“Xuân, Diệu ~anhtới đây một chút được không? Đến a~”

Một tiếng này vôcùng tiêu hồn, làm cho anh cảm thấy khó hiểu, đành phải tức tốc súc miệng, từphòng vệ sinh đi ra. Chỉ thấy Nhiếp Tiểu Thiến đang mặc một bộ đồng phục họcsinh trung học, lại rộng lại lớn, phía dưới là váy xếp nếp cực ngắn, mái tócngắn hỗn độn định ở trên đầu,  vẻ mặt quyến rũ như Marylyn Monroe.

Không, không,không, diễn đạt không tốt là muốn hù chết người. Này không phải, Nhiếp TiểuThiến khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, ánh mắt mị hoặc nhìn vào Đới Xuân Diệu lộhung quang, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng lại kéo chiếc váy vốn đã ngắn cũn lên,hình dáng muốn mời người ăn thịt.

Đới Xuân Diệulàm sao chịu nổi bộ dáng hung thần ác sát như vậy của cô, lập tức không đứng ởtại chỗ nữa, nhảy tót xuống cuối giường, hoảng sợ nói: “Cô, cô muốn làm gì?”

“Xuân, Diệu” ~giọng nói quái gở lại theo từ trong miệng Nhiếp Tiểu Thiến phát ra. Lâm ThanhHà năm đó tại trường đại học XX, chính là một trong tứ đại tình thánh, cho nênlời của cô đối với Nhiếp Tiểu Thiến tình cảm ngu ngơ này mà nói thập phần cótác dụng, cô chính là cần thử anh chàng vĩ đại này một lần. Cô muốn biết anhchàng này rốt cuộc có phải là nam nhân bình thường hay không!

“Tiểu Thiến, côxác định là cô không phải bệnh tâm thần phát tác đó chứ?” Đới Xuân Diệu trấn anbản thân mình coi chừng bị thương, trấn định đi đến trước mặt cô. Khi tầm mắtđảo qua bộ ngực bằng phẳng của cô, đột nhiên bừng tỉnh một chút, ưhm ~có vẻ nhưlà......cô gái này không có mặc nội y sao?

Nhiếp Tiểu Thiếnlàm như không nghe thấy, tay tiếp tục chuẩn bị tư thế cũ, uốn éo uốn éo tới gầnanh.

“Từ từ! NhiếpTiểu Thiến cô không phải là đang câu dẫn tôi đó chứ?” Đới Xuân Diệu hai taygiao nhau bảo vệ ngực, làm bộ như thập phần sợ hãi.

Nhiếp Tiểu Thiếnsửng sốt, không nghĩ tới cư nhiên lại bị anh ta dễ dàng nhìn ra như vậy, nhưnglà mình ngàn vạn lần phải trấn định, chưa đạt được mục đích không từ thủ đoạn!Hừ hừ, xuân, dược a ~ xem anh làm thế nào để thoát khỏi bàn tay gái già này.

“Nào có a~, anhkhông cảm thấy tôi mặc bộ này thật gợi cảm hay sao?” Dứt lời, dùng tư thế tựnhận khiêu gợi nhất, mặt mày không có đỏ, lại làm cho Đới Xuân Diệu một thân mồhôi lạnh, cô gái này thật là quá ngu xuẩn, với bộ dáng ngơ ngác này của cô màmuốn học gợi cảm câu dẫn người, đạo hạnh tựa hồ còn rất thấp. Bất quá...... Vìcái gì mà anh lại cảm thấy cô như vậy quả thật rất mê người? Xong rồi, xongrồi, thú huyết sôi trào, xong rồi, xong rồi, phải đi phát hỏa!

“Cắt~ cô đừnghọc người ta có được không? Sẽ hù chết người.” Đới Xuân Diệu liếc mắt xemthường, ngồi ở trên giường, bắt buộc chính mình không nhìn tới cô, nhưng lạinhịn không được nhìn lướt qua bộ ngực của cô, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đúnglà bánh bao nhỏ.”

“Anh, anh, anh,anh!” Nhiếp Tiểu Thiến thở gấp, người ta thiên tân vạn khổ (*) đem chính mìnhbiến thành như vậy, ngay cả tròng mắt đều nhanh nhảy ra ngoài, anh ta cư nhiênnói như vậy, quả thực chính là vũ nhục a!

(*thiên tânvạn khổ: quá trình làm việc cay đắng, khó khăn)

“Ngu ngốc! Đâylà chế phục dụ hoặc! Chế phục dụ hoặc anh hiểu không? Anh không biết trong phimtình cảm rất lưu hành sao?”

Aiz ~ không nghĩqua là, nhanh như vậy liền đã bại lộ bản tính, Nhiếp Tiểu Thiến đúng là khíphách bạo phát.

Dứt lời, NhiếpTiểu Thiến dùng ánh mắt giết người bắn phá về phía Đới Xuân Diệu vẻ mặt co quắpngồi trên giường, ánh mắt ở dưới phần eo anh ta lưu lại vài giây, nhẹ nhàngbâng quơ nói một câu: “Pin số bảy!”

Pin số bảy! A!Đáng ghét! Cô gái này lại còn nói mình là pin số bảy! Đới Xuân Diệu rốt cụccũng kịp có phản ứng, anh cảm giác được là một người đàn ông, về phương diệnkia là tuyệt đối không thể để bị khinh bỉ! Vì thế một phen giữ chặt Nhiếp TiểuThiến, đặt ở dưới giường, mang theo tươi cười hơi hơi tức giận cùng bỡn cợt, đèthấp thanh âm nói: “Lão tử muốn cho cô biết một chút uy lực của pin số bảy!”

Chap 14 : Xuân Diệu biến thân 

Nhiếp Tiểu Thiếntrong lòng đắc ý dạt dào, không nghĩ tới chưa vui vẻ được bao lâu đã bị ngườikia áp đảo lên trên giường. Này tốt xấu gì cũng cần phải cho người ta có mộtchút thời gian để kịp phản ứng lại chứ, mỗi lần đều là như vậy, chẳng lẽ củaphản xạ hình cung của cô thật sự không có dài như vậy sao? Khốn khiếp!

Hơi thở nóng rựccủa Đới Xuân Diệu phun lên trên mặt cô, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục cũng kịp cóphản ứng, nhưng miệng lại bị anh ngăn chặn lại, chỉ còn lại có một tiếng ưmhbao phủ ở bên trong nụ hôn nóng bỏng bá đạo. Đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua môicô, rơi vào trên đôi mắt của cô, trên cái mũi, trên gương mặt, lại trở về đôibờ môi của cô, thật mạnh mút vào, cắn cắn. Nhiếp Tiểu Thiến đầu óc mơ màng, môimới mở ra muốn nói gì đó, cái lưỡi linh hoạt của anh liền xâm nhập vào bêntrong khoang miệng của cô, trở mình trằn trọc, một chút một chút cùng lưỡi đinhhương của cô dây dưa.

Nhìn như bá đạolại lộ ra ôn nhu, hơi thở của anh ngày càng nóng rực, bàn tay to sớm đã từ vạtáo rộng thùng thình đi vào bên trong dò xét, chậm rãi hướng lên trên, rốt cục ởtại một chỗ khẽ nhô ra trên gò núi mới dừng lại, ngón tay thon dài leo lên đỉnhphấn hồng. Lên, nhẹ nhàng vân vê, một chút một chút, giống như đang đùa nghịchvới đồ vật yêu quý.

Nhiếp Tiểu Thiếnlúc này chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, thử cử động thân mình căn bản là việclàm vô dụng, cô càng vặn vẹo, Đới Xuân Diệu hôn lại càng bá đạo, tràn đầy thammuốn giữ lấy. Theo đầu lưỡi ẩm ướt dao động đến vành tai của cô, cô rốt cuộcnhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ ngâm khẽ, trong lòng muốn cự tuyệt,thân thể lại không tự chủ được càng dán vào môi của anh vài phần.

Đới Xuân Diệunhìn cô gái dưới thân sắc mặt ửng đỏ, bụng dưới trở nên căng thẳng, lại vùi đầuvào chiếc cổ trơn bóng của cô, lại liếm lại cắn, giống như một con chó nhỏ đangăn một khúc xương ngon, trên tay cũng không nhàn rỗi, thay đổi cách khác nhẹnhàng xoa nắn đỉnh núi của cô, da thịt của cô xúc cảm mềm mại, nhẵn nhụi, giốngnhư là trứng gà, sau khi tắm xong thân thể của cô lộ ra một mùi thơm chỉ thuộcvề một mình cô, tràn ngập dụ hoặc.

Chiếc lưỡi nóngbỏng ướt át mang theo sự run rẩy, Nhiếp Tiểu Thiến híp mắt rên rỉ, cảm giácchính mình sắp hóa thành nước, y phục trên người sớm đã bị anh cởi ra hết, khụ,chỉ còn lại nội y màu hồng phấn, trong thân thể có một loại cảm giác khó chịunói không nên lời, vô ích, khụ, khát vọng bị lấp đầy, cô không tự chủ uốn éo,cử động mông, cố gắng đem thân của mình càng dán chặt vào anh, linh hoạt kếthợp với môi và lưỡi của anh.

“Ô ~ Ưmh ~ ưmh ~a ~” cô rốt cuộc không khống chế được chính mình,  phát ra âm thanhrên rỉ làm cô xấu hổ không thôi, âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên, hai mắtmê ly nhìn ghé vào trên người Đới Xuân Diệu, giật mình sửng sốt, như thế nàolại là người này!

“Chờ, chờ a ~anh, anh chẳng phải là GAY sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khắc chế giọng nói run rẩycủa mình, hai tay chống đầu Đới Xuân Diệu phòng ngừa anh tiếp tục dời xuống.

“Tôi đã từng nóithế sao?” đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Đới Xuân nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻtươi cười.

“Tôi, tôi khôngcần, ngừng, ngừng...... ô~ ưmh ~”

Nhiếp Tiểu Thiếngấp rút hô ngừng, nói thật, cô xác thực là nghĩ tới vội vàng tìm một người đànông, nhưng cô cũng không phải là một cô gái dễ rãi, dù sao mới biết Đới XuânDiệu cũng chưa được bao lâu a, nhưng sự tình dường như đã phát triển đến mức côkhông thể khống chế được.

“Nhưng là, dườngnhư đã không còn kịp nữa rồi” Đới Xuân Diệu thống khổ cười cười, bắt được taycô đặt vào anh bạn nhỏ của mình, thật nóng.

Ô~ này này chínhlà pin số bảy a~, rõ ràng đây chính là quả dưa chuột lớn nha ~ ô ô ô ô ~~ họalà từ ở miệng mà ra, hoạn từ miệng mà vào, ô ô ô ~ mình bị lừa rồi, bị lừa rồi~ Nhiếp Tiểu Thiến nhìn anh bạn nhỏ nóng hổi trong tay dở khóc dở cười, nhưnglà thân thể cũng rất khát vọng tiếp tục.

Không đợi cô trảlời, Đới Xuân Diệu lại cúi xuống, hôn xuống rốn cô, vừa làm cho bàn tay mềm mạicủa Nhiếp Tiểu Thiến đang che anh bạn nhỏ của mình chậm rãi di động.

“A ~ ưmh~~ ưmh~a~~” Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục bị lạc lý trí, phát ra một trận lại một trận thanhâm rên rỉ

Mới đầu cô cònchưa quen với sự đụng chạm của anh, lớn mà ngượng ngùng, nhưng là giờ khắc nàydĩ nhiên chẳng quan tâm nhiều đến như vậy, chính là mạnh mẽ uốn éo, cử độngthân thể của mình phối hợp với những nụ hôn nóng bỏng của anh.

Một dòng điệnmãnh liệt chạy qua thân thể, nơi bụng ấm áp lại hết sức trống trải, thật muốncó đồ đến lấp đầy nó.

“ưmh ~”

Ngón tay của ĐớiXuân Diệu từ bên cạnh eo thăm dò đi vào, cô phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.Hoa nhị bị anh nắm giữ ở đầu ngón tay, thật mạnh vân vê. Chà xát, mãnh liệt runrẩy cùng cảm giác trống rỗng truyền đến, kích thích làm cho Nhiếp Tiểu Thiếncảm giác cả thân nhẹ bẫng. Rung động, ngọt ngào. Trong hoa huyệt tuôn ra từngđợt từng đợt hoa mật. Chỗ rậm rạp trong hoa huyệt sớm đã nước chảy róc rách,thấm ướt nội y hồng nhạt.

“Thân thể so vớimiệng của cô thành thật hơn.” Đới Xuân Diệu tà ác nhìn Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắtmê ly, biểu tình thống khổ ở dưới thân, đôi môi lại dời về trên môi của cô,cùng cái lưỡi đinh hương của cô giao triền.

“ưmh ~ưmh a ~”

Trong lúc mất điý thức, chân của Nhiếp Tiểu Thiến quấn chặt lấy eo của Đới Xuân Diệu. Thắt lưngthật cường tráng, mà quần áo trên người anh cũng sớm đã cởi ra hết từ lâu,phụt. Cách nội y nở ra thật lớn. Quần sít sao chống đỡ nổi mật đạo. Vì để giảmbớt thống khổ, anh nhịn không được nhẹ nhàng ma sát.

Nhiếp Tiểu Thiếnvốn là đang chìm trong tình dục, đỉnh núi bị anh trêu chọc. Chuẩn bị nhịn khôngđược, run rẩy. Trong chỗ sâu nhất của rừng rậm từng đợt từng đợt nước tuôn ra,chính là bụng của cô đột nhiên hơi hơi đau, sự ấm áp vừa rồi dần dần thối lui,chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa trướng. Bỗng nhiên một loại dự cảm phi thường xấuthản nhiên hiện lên.

Đới Xuân Diệumột bên hôn môi Nhiếp Tiểu Thiến, xoa nắn tiểu gò của cô, một bên giúp cô bỏ đivật che cuối cùng. Ngón tay tham lam dò xét vào bên trong suối nước róc ránh,chỉ cảm thấy so với vừa rồi đã ươn ướt một chút. Xem chừng hỏa hầu cũng khôngxê xích gì nhiều, liền đem anh bạn nhỏ đang sục sôi ý chí chiến đấu của mìnhchống đỡ lên mật đạo. Dự định tiến vào chi cảnh thần bí mong đợi đã lâu kia.

“Chờ một chút!”Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên hô một tiếng, giọng nói khàn khàn, nhưng đáy mắt lạicó vài phần thanh tỉnh.

“Anh, mau chạyra ngoài!” trong giọng nói của cô mang theo vài phần sợ hãi.

“Làm sao vậy? Sợhãi ? Đây là lần đầu tiên của cô sao?” Đới Xuân Diệu cố nén dục vọng đem anhbạn nhỏ rút, đi ra, dè dặt hỏi.

Nhiếp Tiểu Thiếnkhông e dè đưa tay chụp tới. Móa! Một tay máu a! Quả nhiên!

“A! Tại sao lạicó thể như vậy? Tôi rõ ràng là chưa có đi vào?” Đới Xuân Diệu trên mặt gặp biếnkhông sợ hãi, lần đầu tiên có sắc mặt kinh hoảng!

“Đáng ghét! Tôiđến kỳ nguyệt san!!!”

Trong phòngtruyền ra một trận kêu rên tê tâm liệt phế, chỉ thấy Đới Xuân Diệu ôm lấy mộtmớ chăn ga, quần áo ở trên giường chạy vọt vào phòng vệ sinh, tiếp theo bêntrong vang lên tiếng xả nước rào rào.

Nhiếp Tiểu Thiếnthập phần u buồn nằm ở trên giường, nhìn Đới Xuân Diệu bưng trà đưa nước giặtquần áo, chỉ cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mơ, nếu không phải là kỳnguyệt san đúng lúc đến thăm, cô cùng Đới Xuân Diệu chẳng phải là sẽ….!!! Cầmthú! Siêu cấp lừa đảo a! Người này làm sao có thể là đồng tính luyến ái a! Rõràng chính là một con sói khỏe mạnh! Vừa rồi như vậy kịch liệt hôn cô, là đangđem mình thành trò giải khuây sao!

“Tiểu Thiến, tôivừa nấu gừng với đường đỏ, nhân lúc nó vẫn còn nóng cô uống đi, như vậy sẽkhông còn khó chịu nữa.” Đới Xuân Diệu ân cần đưa lên một bát canh gừng, cũngkhông phải là muốn săn sóc một muỗng lại một muỗng đút cho Nhiếp Tiểu Thiến uống.Tiểu Thiến chỉ hơi ngửa đầu lên, ánh mắt hướng lên trời xem, không để ý đếnanh.

“Tiểu Thiến ôichao ~ Tiểu Thiến đáng yêu của tôi ơi, ngoan ~ mau uống đi, đừng cùng chínhmình băn khoăn nữa.” Ôn tồn dụ dỗ đôi câu, lại hướng bát canh gừng vào gầnmiệng cô.

Tiểu Thiến ngẹođầu, trừng mắt lạnh nhìn Đới Xuân Diệu, lạnh lùng nói: “Tại sao phải đóng giảlà người đồng tính luyến ái!”

Đới Xuân Diệusửng sốt, ánh mắt trống rỗng không dám nhìn thẳng vào cô, nhỏ giọng nói: “Tôichưa từng nói tôi là đồng tính luyến ái a, là cô vẫn cho là như thế a.”

“Vẫn còn mạnhmiệng! Khi tôi nói anh là GAY, anh vì sao chưa bao giờ phủ nhận? Không phủ nhậnchính là chấp nhận! Chấp nhận chính là chính anh thừa nhận! Hừ, tên đại lừađảo!” Không biết vì sao, sau khi biết được Đới Xuân Diệu định hướng tình dụcbình thường, trong lòng cô lại thật sự rất vui vẻ a, nhưng là lại có điểm tứcgiận, anh ta dựa vào cái gì mà muốn lừa cô, đem cô trở thành đứa ngốc!

Đới Xuân Diệucúi đầu, nhỏ giọng kháng nghị, miệng rầm rì, chột dạ không dám nhìn thẳng vàocô. Nếu là ở trong công ty, anh đã sớm đem nhân viên như vậy khai trừ rồi, rõràng là chính cô hiểu sai, còn muốn đem sai lầm đỗ lỗi lên trên người anh,nhưng là không biết vì cái gì, đối mặt với Nhiếp Tiểu Thiến, anh luôn không tứcgiận được, tình nguyện là một người chồng bị một người vợ nhỏ khinh bỉ, cũngkhông nguyện ý cùng cô trợn mắt.

Lại nói trở lại,ngẫu nhiên có cảm giác nam nhân làm thiếp cũng không phải là rất xấu a?

“Không nói sao?Chột dạ sao? Nói, anh tiếp cận tôi là có mục đích gì?”

Mục đích! Móa !Có thể có mục đích gì sao! Đới Xuân Diệu không nói gì ngửa mặt nhìn trời.

“Nếu không phảinhư vậy, cô có thể để cho tôi ở chung với cô sao?”

Nhiếp Tiểu Thiếnsửng sốt, không hiểu được ý tứ của anh, cái hiểu cái không theo dõi anh.

“Không hiểu cũngchẳng sao, dù sao chúng ta hiện tại cũng đã là gạo nấu thành cơm, tôi đã làngười của cô, cô không thể chơi xấu tôi!” Đới Xuân Diệu khẽ nhếch khóe miệng,đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ngơ ngác, ngây ngốc kéo vào trong lòng.

A!Con mẹ nó! Têncầm thú này nói gì? Này rõ ràng chính là ép mua ép bán a, Nhiếp Tiểu Thiến côcăn bản cũng không có như anh ta nói a!

“Hừ, là do kỳnguyệt san ngăn cản gạo nấu thành cơm, cũng không phải là một tên lừa đảo nhưanh!” Nhiếp Tiểu Thiến cắn răng phản bác, cô có một loại dự cảm phi thường xấu,rất có thể về sau cô không thoát ra khỏi có quan hệ với người này được.

“Tôi không phảilà tên lừa đảo” Đới Xuân Diệu chau mày, quệt miệng bộ dạng ủy khuất “Cô khôngnhận ra sao, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ rồi, thiếu chút nữa liền đem anhbạn nhỏ của tôi cùng phun ra, cô chẳng lẽ còn nghĩ không muốn chịu trách nhiệmsao ~ cô, cô quả thật là kẻ bạc tình!”

Bạc… Kẻ bạctình? Bạc than bùn a! Anh mới là kẻ lưu manh bạc tình! Gái già này một không cóthượng anh, hai không có nợ tiền anh, vì sao lại phải chịu trách nhiệm với anh!Nói sau, nếu nói về chịu trách nhiệm thì cũng là anh phải chịu trách nhiệm vớitôi! Mặt dày mày dạn còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn có đổi trắng thay đennhư vậy! Hơi quá đáng, rất là khi dễ người!! Nhiếp Tiểu Thiến cô là người dễ bịbắt nạt vậy hay sao! A a a a a!

Nhiếp Tiểu Thiếngiãy ra khỏi cái ôm ấp của anh, đem chăn mềm quấn quanh thân mình, quay ngườiđi không để ý tới anh nữa.

Bầu không khítrong phòng có vẻ ngưng trọng, Đới Xuân Diệu lấy tay chọc chọc cô, không thấycô có phản ứng gặp, đoán rằng cô đang tức giận, vội hỏi: “Tiểu Thiến a~  tâm can của tôi a~ cô cũng đừng nóng giận nha! Trong thời giankinh nguyệt nếu mà tức giận sẽ dễ làm cho mình già đi, còn nữa cô đã ba mươirồi, rốt cuộc cũng không chịu được giằng co a ~ tiểu tâm can của tôi ơi~”

Phốc~ một tiếng,Nhiếp Tiểu Thiến đứng dậy, u oán chờ Đới Xuân Diệu! Trừ bỏ bộ ngực bên ngoàicủa cô, tuổi cũng là một điều cấm kỵ khác của cô. Đới Xuân Diệu này quả thật làkhông muốn sống nữa rồi, ở một buổi tối mà liên tục chạm đến hai điều cấm kỵcủa cô, anh ta cảm thấy bản thân sống quá lâu đây!

“Tôi hai mươichín tuổi rưỡi! Anh mới ba mươi tuổi! Gừ……ư!” Nhiếp Tiểu Thiến phát uy, kéotheo tiếng gầm gừ, một tiếng rú này tác động đến bụng, từng cơn đau cuộn đến,cô nhịn không được nhăn mi lại, tiếp tục ngã xuống giường giả chết.

“Đúng, đúng,đúng, Tiểu Thiến nhà chúng ta năm nay hai mươi chín tuổi, tuổi trẻ chính trực,xem khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, rõ ràng chính là một đứa trẻ mập đây~”

“......”

“Tiểu Thiến a~,cô không chịu trách nhiệm với tôi, vậy tôi đành phải chịu trách nhiệm với cô.”Đới Xuân Diệu sửa sang lại giọng nói, giống như là suy sâu tính kỹ thật lâu,nói: “Kỳ thật cô thật sự rất tốt, tôi cảm thấy hai chúng ta là một đôi cũngthích hợp, cô xem đi, cô đơn thuần thiện lương không ham vật chất, tôi anh tuấntuổi trẻ lại nhiều tiền, cả hai chúng ta đều là người độc thân, không bằng haita kết thành một đôi đi.”

“Anh quá nhỏ,không thích hợp với tôi.” Nhiếp Tiểu Thiến trầm mặc một lát, thở dài nói.

“Thích hợp haykhông không phải là ở tuổi tác, chẳng lẽ cô thật sự muốn tìm một ông chú mặtmũi râu quai nón sao? Dù sao tôi cảm thấy hai chúng ta rất thích hợp. Nói sau,cô đều đã bị tôi xem hết, sờ cũng đã sờ, dù sao tôi sẽ chịu trách nhiệm vớicô!” Đới Xuân Diệu nằm ở bên cạnh cô, bộ dáng vô lại.

“Xuân Diệu, kỳthật, anh còn trẻ, còn có nhiều thời gian.” Nhiếp Tiểu Thiến đưa lưng về phíaanh, cảm xúc phức tạp “Nhưng là tôi đã không còn thời gian để chơi bời. Tôi chỉmuốn tìm một người để kết hôn.”

Giọng nói của côtràn ngập sự chua xót ở trong lòng, làm cho trong lòng Đới Xuân Diệu rất khóchịu, anh nhìn chằm chằm lưng của cô, suy tư vài giây, nói: “Cô sao lại nghĩrằng tôi là chơi bời? Tôi cũng muốn tìm một người để kết hôn.”

A! Thật đángghét! Đây là muốn ồn ào loại nào! Anh ta rốt cuộc là muốn ồn ào loại nào!!Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy phiền não, người này như thế nào nói cũngđều không thông đây~ anh ta đây là muốn đùa chơi bức chết cô sao! Bức chết côsao!

“Anh rốt cuộcvừa ý tôi ở điểm nào? Tôi thay đổi là được chứ gì?”

“Tôi cũng khôngbiết” Đới Xuân Diệu cúi đầu suy nghĩ, nói: “Có thể là lần đầu tiên nhìn thấy côcảm thấy cô đặc biệt sạch sẽ, không giống như những người con gái khác, mangtheo thành kiến nhìn người.”

Lúc này NhiếpTiểu Thiến hoàn toàn hóa đá, sạch sẽ? Bộ dáng của cô ngược lại rất sạch sẽ,nhưng là trong lòng, chậc chậc ~ cô lần đầu tiên thấy cô rõ ràng là mang theosắc dục, hun tâm ánh mắt sao~ ở đâu sạch sẽ ? Người này không phải là mắt cóvấn đề đó chứ? Hay là chỉ số thông minh tỷ lệ nghịch với chỉ số đẹp trai?

Nhất kiến chungtình ~a!Con mẹ nó! Đã lớn như vậy còn chơi trò nhất kiến chung tình! Cũng chỉlàm cho người ta kinh hãi tám đảm? Nói trở lại, người này sẽ không không có yêuphụ nữ đó chứ? Có nên nói cho anh ta biết mình chỉ là thèm thuồng sắc đẹp củaanh ta mà thôi không đây?

Quên đi, vẫn làkhông nên làm thương tổn tâm linh nhỏ bé của mỹ nhân!

Chap 15 : Tập thể vây xem

Nhiếp Tiểu Thiếnbuổi sáng thức dậy, mang theo đôi mắt gấu mèo, mí mắt đều đã nhanh sụp xuốngtận cằm, mỗi lần đến kỳ nguyệt san là cả một đêm mất ngủ, trằn trọc, lo lắngquay hết bên này sang bên kia. Cô híp mắt đứng ở trước gương đánh răng, sắc mặttái nhợt không khác gì người chết. Đới Xuân Diệu cũng đồng dạng là híp mắt, vừađong vừa đưa tiến vào, căn bản không có để ý ở bên trong có Nhiếp Tiểu Thiến,nâng nắp bồn cầu lên bắt đầu đi tiểu.

Nhiếp Tiểu Thiếnnửa tỉnh nửa mê dùng khăn lông ướt lau mặt, nghe được bên cạnh có tiếng nướcchảy tồ tồ, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Đới Xuân Diệu,cô chấn kinh!

“A a a a a a!Anh, anh, anh, anh, anh giở trò lưu manh!” cô tru lên, tay vịn cửa lui rangoài.

Bị cô như vậygào khóc gây náo loạn, Đới Xuân Diệu hoàn toàn thanh tỉnh, rửa mặt đi ra, nhìnNhiếp Tiểu Thiến tê liệt ngã xuống ở trên ghế sô pha, hai mắt trợn tròn làmtriệu chứng người già si ngốc, anh làm như không có gì cả nhún vai, nói: “Cũngkhông phải là lần đầu tiên thấy, phải dùng tới kích động như thế sao?” chuyệntốt tối hôm qua không có hoàn thành, nằm ở bên cạnh cô gái này xoay ngang xoaydọc, hai chân còn thường thường đặt ở trên người anh, khiến cho anh một đêm mấtngủ.

“Không biết xấuhổ!” Nhiếp Tiểu Thiến đỏ mặt mắng một câu, trở về phòng thay quần áo.

Tại cửa hàng ănsáng mua một hộp sữa đậu nành cùng với hai cái bánh bao, ở bên trong xe ô tôtràn ngập mùi nước hoa dịu nhẹ của anh không cần giữ hình tượng mở ra ăn, Ừm~cắn một miếng bánh bao, mùi tỏa bốn phía, mùi thịt mê người lấn át cả mùi nướchoa, tỏa ra khắp xe. Đới Xuân Diệu khẽ nhíu mày, nhưng là nhìn thoáng qua vẻmặt hưởng thụ của Nhiếp Tiểu Thiến, lời nói đến bên miệng vẫn là nuốt xuống.Anh là một người thích sạch sẽ, đặc biệt ở bên trong chiếc xe yêu quý của mình,không cho phép người khác ăn bất cứ cái gì, chứ đừng nói là bánh bao thịt mùinồng nặc như  vậy.

“Tiểu Thiến ~hôm nay tan ca sớm đi.”

“Ừ? Vì sao? Muốntôi bị trừ tiền lương sao!” Nhiếp Tiểu Thiến trong miệng vẫn ngậm thức ăn, mơhồ không rõ bày tỏ kháng nghị.

“Tôi nghĩ muốnđem đồ đạc của tôi chuyển đến nhà cô.”

Ách...... Khụkhụ khụ! Sữa đậu nành cũng có thể làm nghẹn chết người, Nhiếp Tiểu Thiến chuchu cái miệng nhỏ nhắn, hai tay che ngực, bộ dáng thề bảo vệ trinh tiết đếncùng “Anh muốn làm gì? Anh dự định ở lâu dài với tôi sao?”

“Như vậy khôngtốt sao? Vừa thuận tiện để cho chúng ta bồi dưỡng tình cảm, lại vừa tiện chotôi chăm sóc cô.”

Con mẹ nó! Này,này, đây là muốn gây rối loại nào đây! Rõ ràng là giọng nói không đứng đắn,nhưng là vì sao trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái khi nghe thấy anh ta nóivậy a?

“Nhưng là vì saoanh không ở nhà của anh, tôi cũng không biết anh đang ở chỗ nào a!” Nhiếp TiểuThiến trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, trong lòng dâng lên một tia bấtan “Tôi cũng chưa biết nhà của anh, nhà của anh ở chỗ nào, trong nhà của anhcòn có người nào!”

“Ông nội của tôilà sĩ quan, ba tôi là một ông chủ đã về nghỉ hưu, tôi là một ông chủ lớn, làcon út trong nhà, trên tôi còn có hai người anh trai, họ đều đã kết hôn, địnhcư ở nước ngoài, từ nhỏ tôi lớn lên ở khu nhà ở dành cho bộ đội quân nhân, Tậpđoàn Phú Duyệt là của nhà chúng tôi, tôi hiện tại là tổng giám đốc của tập đoànPhú Duyệt, tôi ở tại một ngôi biệt thự ngoại thành Ngô Trung.” Đới Xuân Diệu từtrong kính chiếu hậu nhìn biểu tình trên mặt Nhiếp Tiểu Thiến, sự tức giận vừarồi thoáng cái biến mất, ánh mắt quật cường được thay thế bằng sự kinh ngạc.

“Xuân, Diệu~~~”Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên thay đổi giọng nói, tràn đầy nóng bỏng và thân mật“Nhìn không ra anh lại là một người có tiền như thế a!”

Thanh âm cùnggiọng nói vô cùng tiêu hồn này, ngay cả Nhiếp Tiểu Thiến còn cảm thấy rùng mìnhmột chút, xin cho phép cô được mắng một câu thô tục, a! Thật con mẹ nó ~ anh tacần gì phải nhiều tiền như vậy a! Tiền nhà anh ta có thể mua cho anh ta một vạncô vợ cũng được ý chứ? Oa oa oa oa~ Nhiếp Tiểu Thiến thú huyết sôi trào, ngẫmlại cơ hội tốt như vậy cũng không nên bỏ lỡ, chờ anh ta sau khi lên Tây Thiên,tất cả gia tài, gia sản của anh ta đều là của Nhiếp Tiểu Thiến cô! Đến lúc đócô sẽ mua lại bệnh viện lớn nhất, làm cho tên phó viện trưởng luôn ngắm sân baycủa cô đi dọn phòng vệ sinh! Hừ hừ!

Đới Xuân Diệuchuyên tâm lái xe, cười mà không nói.

“Anh có thể ởlại nhà tôi, nhưng mà......”

“Tôi trả tiềnthuê nhà cho cô, nếu có chuyện gì tôi sẽ đến bệnh viện xin phép cho cô nghỉ.”

“...... Vậy thìcòn gì bằng!!” Nhiếp Tiểu Thiến nắm chặt hai tay giơ lên, mạnh gật đầu, tuyrằng phong cách hành sự tự chủ trương của anh ta không được tốt lắm, nhưng màchuyện này có thể nói là rất được lòng cô a.

Chiếc xe sangtrọng một đường chạy đến cổng bệnh viện, dọc theo đường đi đưa tới không ítngười vây xem, khi mọi người nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đangnắm tay Nhiếp Tiểu Thiến xuất hiện, trong miệng cùng một câu phát ra, oa ~ ôichao ~~ như vậy cảm thán. Sau đó một đường vụng trộm theo đuôi bọn họ, một nhómcác cô em y tá ở phía sau nghị luận rối rít.

“Oa, đây khôngphải là bác sĩ Nhiếp sao?”

“Người đàn ôngnày bộ dạng thật sự rất đẹp trai a, thế nhưng lại mở cửa xe cho bác sĩ Nhiếp,nhưng là vì sao anh ta lại nắm tay bác sĩ Nhiếp a!”

“Oa ~ chẳng lẽlà bạn trai của bác sĩ Nhiếp sao! Móa! Thật sự là mắt bị mù mà, bác sĩ Nhiếpnày trừ bỏ ngoài kỹ thuật tốt ra, rốt cuộc có cái gì tốt đây?”

“Đúng rồi, đúngrồi, mặt phì, ngực bình, lại đã lớn tuổi! Chẳng có một điểm nào so được vớichúng ta a, aiz ~~ hoa tươi đều cắm ở trên bãi cứt trâu , aiz.......”

“Đúng vậy, côxem bác sĩ Nhiếp hôm nay đi đường khí thế cũng khác xa với mọi ngày, eo nhỏ uốnéo, uốn éo, miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.”

“Chính là, ngườita trông mòn con mắt mà vẫn chưa được gả đi, lúc này đột nhiên rớt xuống một conrùa vàng, có thể không đắc ý sao, mang ra khoe khoang thôi!”

“Nhưng mà, tôicảm thấy bọn họ sẽ không được tốt bao lâu đâu, thấy thế nào hai người đều khôngxứng với nhau a!”

Tay của NhiếpTiểu Thiến bị Đới Xuân Diệu cầm, không cách nào nắm chặt thành quả đấm biểu nộsự phẫn nộ được, khuôn mặt cũng đã sớm nhăn thành bộ dáng khô quắt của một bàgià, cũng là làm khó cô, khuôn mặt mượt mà nhăn thành như vậy chắc phải cầnnhiều khí lực cùng dũng khí lắm đây, nội tâm lại còn đang dấy lên hừng hực lửa giận!Bọn lâu nhâu này, rốt cuộc là muốn như thế nào đây! Có người nói xấu như vậysao? Có như vậy ở sau lưng người nghị luận không hề bận tâm sao! Bọn họ chorằng cô là kẻ điếc hay là bà già si ngốc nghe không hiểu a! Cư nhiên quang minhchính đại nói cô như vậy! Mặt tròn thì sao! Mặt tròn trẻ tuổi ~ ngực nhỏ thìsao? Ngực của tôi nhỏ là niềm kiêu ngạo vì quốc gia mà tiết kiệm vải vóc a! Lớntuổi thì như thế nào? Hai mươi chín tuổi là lớn tuổi sao! Coi như là ở độ tuổichín chắn có được hay không! Hơn nữa, phụ nữ thành thục có một loại tài trí hơnngười! Biết tài trí hơn người không? Không phải là chuyện mà những đứa trẻ xấuxa như các cô có thể hiểu được!

Còn có! Hôm naycô đi đường hai chân mất tự nhiên là do cô phía dưới cô dán băng vệ sinh, vôduyên vô cớ nhiều thêm một khối bông, các cô có thể tự nhiên được không? Các côcó thể sao! A~ con mẹ nó chứ! Người sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!

Nhiếp Tiểu Thiếnmặt đen lại xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mấy cô y tá kia trầm mặc vàigiây, trên hành lang trong nháy mắt đột nhiên tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thởđều nghe được rất rõ ràng tường tận, cho nên mới nói, khi mèo bệnh phát uy làtương đối khủng bố, dưới bầu không khí này, ngay cả Đới Xuân Diệu đứng bên cạnhcô, cũng không dám nói chen vào một câu!

“Chậc chậc ~TiểuLưu, cô năm nay hai mươi mốt tuổi phải không nhỉ? Như thế nào tôi nhìn thấy bộngực của cô giống như xệ xuống một chút? Ai nha ~ bộ ngực quá lớn cũng khôngtốt a~” Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt giết người bắn phá các cô, dần dần dừng lại ởbộ ngực của một cô gái trẻ, sắc mặt dịu đi vài phần, nhẹ nhàng nói bâng quơ.

“Tiểu Trần a,tôi nghe nói bạn trai cô đến bây giờ vẫn chưa tìm được việc làm, có phải không?Cho nên mới nói, tìm nam nhân cần phải mở to mắt ra mà chọn, chỉ nghe những lờidỗ ngon dỗ ngọt là không đủ đâu a.”

“A, đúng rồi,còn có Tiểu Vương cũng ở đây a, tôi nói Tiểu Vương  a, cô gần nhất ănuống có điều độ hay không vậy? Như thế nào cái cằm lại nhọn hoắt thành như vậy,ai nha má ơi, nói không chừng cô chỉ cần cúi đầu là có thể đâm trúng bộ ngựccủa mình đó ~ cẩn thận  kẻo chảy máu nha~ khuôn mặt ~ khuôn mặt ~khuôn mặt tròn này nếu mà thành xương cốt, đây chẳng phải là thật sự đáng sợsao ~”

Mấy cô gái kianghe xong, thân thể khẽ run run, vội nói: “Cái kia...... bác sĩ Nhiếp, chúngtôi bên kia còn nhiều việc, chúng tôi xin đi trước.” Dứt lời, cũng không quayđầu lại, giống như chạy trốn rời đi.

“Phụt~” Đới XuânDiệu rốt cục nhịn không được, bật cười, nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, nhịnkhông được vươn tay vuốt vuốt mái tóc hơi lộn xộn của cô “Nhìn không ra TiểuThiến nhà chúng ta khi nổi giận lên, còn thật sự rất khủng bố nha~”

“Ô~ có sao? Theoluân thường đạo lý tôi kỳ thật là thực ôn nhu mà, mắng cũng không có mắng bọnhọ a ~” Nhiếp Tiểu Thiến chỉ ngượng ngùng, nhanh chóng đi vào phòng làm việccủa cô.

Tin tức buổisáng hôm nay có anh chàng đẹp trai nhà giàu nắm tay Nhiếp Tiểu Thiến, không cầnđến buổi chiều liền truyền khắp toàn bộ bệnh viện, giữa trưa bất kể là ngườigià hay trung niên, chỉ cần là phụ nữ đều lại đây hỏi thăm tin tức bát quái,hơn nữa Đới Xuân Diệu giữa trưa còn đến bệnh viện giúp cô xin nghỉ, toàn bộ vănphòng của cô là bị vây chật như nêm cối a. Ngươi xem đi, tìm một anh chàng đẹptrai làm bạn trai chính là phải chịu ánh mắt đánh giá của mọi người, không,không, người kia còn không phải là bạn trai của cô!

Cô căm giận nhìnthoáng qua Đới Xuân Diệu, người này cư nhiên còn có bộ dáng có chút hưởng thụ,đối với nhóm các em gái xinh đẹp đúng là  biết thì sẽ nói, nhấtđịnh không giấu diếm.

Này này này,khốn khiếp, anh đây là đang phóng điện sao? Có người cười như anh vậy sao?

Còn có a, LiễuMi Nhi, móng vuốt của cô đang sờ gì vậy?

Móa! Các cô mỗimột người đều đang làm gì thế? Tô son đánh phấn, mị nhãn như tơ, áo blue trắngđâu rồi? Tất cả đều mặc vào cho tôi!!

Chap 16 : Anh mới thẹn thùng 

Lúc Lâm Thanh Hàôm cục cưng đến văn phòng của Nhiếp Tiểu Thiến, Đới Xuân Diệu đang bị một đámoanh oanh yến yến vây quanh, chợt nhìn vẻ đẹp vô song phối hợp với nụ cườingười gặp người thích, hoa gặp hoa tàn, giống như là mama ở kỹ viện thời cổđại, đang phổ cập khoa học ba mươi sáu chiêu thức mây mưa cho một đàn tiểu nhađầu!

Lâm Thanh Hà ômchặt cục cưng vào trong lòng, chen chen lấn lấn, sử dụng tất cả chiêu thức, rốtcuộc cũng đột phá được trạm kiểm soát, đi vào bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, nhìnvẻ mặt u oán của cô bạn, lại nhìn một phòng toàn phụ nữ hai mắt mê trai, độtnhiên cảm giác được một dòng điện chạy qua toàn thân.

“Đây không phảilà anh bạn trai GAY của bạn đó chứ?”

Nhiếp Tiểu Thiếnđùa em bé vài cái, chậm chạp gật gật đầu.

“Nhiếp TiểuThiến a, bạn thử nói xem rốt cuộc kiếp trước bạn đã tích được phúc đức gì vậy?Đã vậy còn quá đẹp trai, đáng tiếc là mình đã có Tiểu Lâm Tử rồi, bằngkhông......” Lâm Thanh Hà quay mặt về phía trước, ném cho Đới Xuân Diệu mấy cáiliếc mắt đầy mị lực.

“Đủ rồi a, đủrồi a! Đừng phát xuân nữa, bây giờ không phải là lúc đâu, bạn xem đi, cần phảixử lý như thế nào đây, ầm ĩ muốn chết, đến mức mình rất muốn mắng chửi người!”

Chỉ cần một cáiliếc mắt của Nhiếp Tiểu Thiến, Lâm Thanh Hà cũng biết là có ý tứ gì, cô nhétcục cưng bé bỏng vào trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến, sửa sang lại đầu tóc mộtchút, lại xoay người dùng ngực đẩy các cô nàng kia ra, ánh mắt đột nhiên trànngập sát khí, tinh thần sảng khoái đi lên phía trước, tươi cười đầy mị hoặc,dáng người phải nói là đầy bốc lửa, đầy khí thế,  nguyên bản các côgái đang vây quanh bên cạnh Đới Xuân Diệu, hận không thể đem mình dán lên thân anh,chưa từng gặp qua yêu nghiệt như vậy, trận thế như vậy, vội vàng tự giác dạtsang hai bên tạo thành một lối đi.

“Tất cả giải tánđi, tản đi! Đây là vị hôn phu của bác sĩ Nhiếp ~ các cô đã tới chậm rồi~” Dứtlời, kéo theo cà vạt của Đới Xuân Diệu chạy về phía Nhiếp Tiểu Thiến, các côgái đứng ở cửa thấy thế, chỉ có thể ấm ức mà quay về.

Lâm Thanh Hàthân hình như rắn nước uốn éo, hất cà vạt trong tay lên, thành công đem ĐớiXuân Diệu vứt đến trên bàn làm việc của Nhiếp Tiểu Thiến, thu lại khí thế vừarồi, lộ ra tươi cười thẹn thùng, nói: “Anh chính là anh chàng vĩ đại kia sao?Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, bộ dạng thật là điển trai, chính làkhông biết...... Chậc chậc! Nghe Tiểu Thiến nói, yêu thích của anh có chút đặcbiệt a?”

“Hử?” Đới XuânDiệu nhìn cô gái mạnh mẽ gợi cảm trước mắt, nhớ lại một chút có một lần khiNhiếp Tiểu Thiến gọi điện thoại cho anh, có nhắc tới một người, anh liền đoánra được người trước mắt này là ai “Cô là Lâm Thanh Hà? Quả nhiên là một đại mỹnhân.”

Phụ nữ đươngnhiên là thích được nghe người khác khen mình xinh đẹp, nhất lại là một ngườiđàn ông bộ dáng còn đẹp hơn mình, nghe anh nói như thế, Lâm Thanh Hà có mộtchút đắc ý, ôm lại cục cưng từ trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt vẫn như cũdừng lại trên người Đới Xuân Diệu, kỳ thật mà nói, trong lòng cô bây giờ mớihiểu được cảm giác lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy anh ta là như thếnào. Vì sao trai đẹp đều đã có bạn trai a, này bảo sao Tiểu Thiến của chúng takhông kêu gào được đây? Nhưng mà giác quan thứ sáu của cô cho cô biết, ngườiđàn ông này tuyệt đối không có khả năng là GAY!

“Cám ơn, anhcũng cực kỳ đẹp trai, thật sự là rất đáng tiếc !!!”

Nhiếp Tiểu Thiếnngồi không, nhìn Đới Xuân Diệu trên mặt không nhịn được tươi cười, vội vàngdùng bút trong tay chọc chọc Lâm Thanh Hà, nào biết cô bạn thân này lại gàothét thành tiếng, xoay người mang theo ánh mắt phẫn nộ trừng cô.

“Tiểu Thiến, saobạn lại đâm mình! Mình cũng không phải là bệnh nhân của bạn!”

Ách...... Côthực rõ ràng cảm giác được ánh mắt tràn ngập ý tứ đánh giá đầy hàm xúc của ĐớiXuân Diệu, thật sự là áp lực lớn.

“Cái kia, ThanhHà a~, cậu ôm em bé đến bệnh viện làm gì?” chuyển đề tài, cần phải chuyển đềtài gấp!

Lâm Thanh Hà rốtcục thu hồi ánh mắt sắc bén không ngừng bắn phá ở trên người Đới Xuân Diệu,tháo tã của cục cưng ra, đưa cái mông trắng nõn, mũm mĩm, trơn bóng của cụccưng bé bỏng đến trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến  “A, đúng rồi, bạn khônghỏi mình cũng quên mất, cục cưng bé bỏng của mình gần đây hình như bị táo bón,đã ba ngày rồi không đi được, làm cho cái bụng trướng lên thế này đây, cho nênmình mới vội vàng mang cục cưng đến cho bác sĩ Nhiếp nhìn một cái ~”

Đứa bé ở tronglòng không an phận vặn vẹo cái mông mềm nhẵn, trơn bóng, Nhiếp Tiểu Thiến nhìnvẻ mặt sốt ruột của Lâm Thanh Hà, trong lòng giống như có một vạn câu Đ.M laonhanh, cô giống như đang nói tục phải không a! Đây gọi là chuyện gì đang xảy raa, muốn là tất cả những người bị táo bón đều đến tìm cô sao, cô chẳng lẽ lànguyên nhân giúp người ta giảm béo phì sao? Cô lé mắt nhìn thoáng qua trướcngực lắc lư của Lâm Thanh Hà, không khỏi cười lạnh, quả nhiên là ngực to màkhông có não, táo bón chẳng lẽ đơn giản là vì mắc bệnh trĩ rồi sao ? Xì!Còn có rối loạn tiêu hóa a! Từ từ mà chờ!

(*Đ.M :*khụ khụ* dịch ra nó là thế này : đíu mịa mày (fuck your mom)

“Ô, Lâm ThanhHà, có vẻ bạn đã đi vào nhầm phòng rồi, bạn cần phải đến khoa nhi, còn đây làkhoa hậu môn! Khoa hậu môn bạn hiểu không a! Trẻ mới sinh có mấy tháng sao cóthể bị bệnh tĩ được!! Bạn có đầu óc hay không vậy? Phiền toái bạn ra khỏi cửa,đi thẳng quẹo bên phải, đi xuống đại sảnh đăng ký một lần nữa!”

“Thật vậy chăng?Nhưng là vì sao mình cảm thấy bạn có thể trị được a?” Lâm Thanh Hà vẻ mặt ngungốc hỏi.

Ông trời của tôiơi, đời này chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc đến vậy, làm sao mà Nhiếp TiểuThiến chịu nổi được đây, coi như là có lý, lấy chỉ số thông minh của cô bạn nàynghe cũng không hiểu, Nhiếp Tiểu Thiến tuyệt vọng, gục xuống bàn giả chết.

Lâm Thanh Hà đẩycô vài cái, thấy cô không thèm đếm xỉa gì đến mình, ủy khuất chạy xuống đạisảnh một lần nữa đăng ký.

Thân thể độtnhiên rơi vào bên trong một lồng ngực nóng hừng hực, Nhiếp Tiểu Thiến mở choàngmắt, đối mặt với đôi mắt tràn ngập mị hoặc của Đới Xuân Diệu, trái tim nhỏ bélập tức run rẩy, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh, anh lại muốn làm gì! Nơi này làphòng làm việc!”

Đới Xuân Diệu nụcười càng ngày càng làm càn, chậm rãi tới gần Nhiếp Tiểu Thiến, đôi môi dán tạitrên vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn cắn.

Nhiếp Tiểu Thiếnthân mình cứng đờ, chỉ cảm thấy một trận tê dại, khụ ~ cô ngược lại hút mộtngụm khí lạnh, vội vàng nghiêng đầu, rời xa đôi môi ướt át của anh. Cầm thú!Sắc lang! Cư nhiên ở ngay tại phòng làm việc đối với cô như thế!Thật là quáđáng, quá khi dễ người rồi, Gừ, gừ, gừ, gừ ~ cô hung hăng đẩy anh một phen,nhưng là, đã thấy thân thể của Đới Xuân Diệu bay thẳng đến trên mặt đất ngãxuống. Nhìn cái mông của Đới Xuân Diệu dán sát vào mặt đất, Nhiếp Tiểu Thiến nởnụ cười xấu xa.

A! Con mẹ nó! Kỳthật Nhiếp Tiểu Thiến cô thầm nghĩ ra oai phủ đầu với anh ta thôi, không nghĩtới không cẩn thận quăng ngã anh ta xuống mặt đất!

“Tiểu Thiến củatôi ơi,  cô thật sự đối xử rất thô lỗ với tôi a~” Đới Xuân Diệu phithường tao nhã từ trên mặt đất đứng lên, phủi bụi trên người, một bên xoa môngđẹp, một bên vừa làm điệu bộ thẹn thùng.

“Xì! Lợi dụnglúc người ta gặp khó khăn, anh có phải là đàn ông không vậy?”

“Ô ~ tôi có phảilà đàn ông hay không cô còn không biết sao?” Đới Xuân Diệu hướng cô chớp mắtđưa tình, không biết xấu hổ cười rộ lên.

Móa! Nhiếp TiểuThiến lại muốn mắng thô tục, tên khốn khiêp này cười rộ lên sao lại mê ngườiđến vậy! Này làm sao mà mình tức giận được đây! Như thế nào tức giận đây! Bềngoài hiệp hội thật sự là không thể chấp nhận được, thật sự không thể chấp nhậnđược a! Anh ta qúa đẹp trai a!

“Anh, anh, anh,anh có thể đi được rồi đó!” Nhiếp Tiểu Thiến trừng mắt liếc anh một cái, hítmột hơi thật sâu, không nhìn tới dung nhan đẹp trai của anh nữa.

“Tiểu Thiến củachúng ta thẹn thùng a!” Đới Xuân Diệu rất rõ ràng Nhiếp Tiểu Thiến mẫn cảm ởđâu nhất, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, nhịn không được cười xấuxa.

“Ai thẹn thùng,anh mới thẹn thùng! Anh cả đời đều thẹn thùng! Vừa rồi còn trâng tráo nói nănglung tung với đám y tá kia, tôi khi nào đã đính hôn với anh chứ! Khi nào thìvới anh hàng đêm đêm xuân! Khi nào thì ra sức làm nũng với anh!” Nhiếp TiểuThiến vừa nghĩ tới ánh mắt đói khát của đám y tá ban nãy, là trong lòng lạithấy phát hỏa.

Đới Xuân Diệunghe vậy, nao nao, thật sâu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, đáy mắt ý cười càng sâu, kéoghế dựa đến ngồi bên cạnh cô, bàn tay to đặt lên tay Nhiếp Tiểu Thiến, lòng bàntay nhẹ nhàng ma sát da thịt mềm nhẵn của cô. Đang là giờ nghỉ trưa, cửa phònglàm việc cũng được đóng lại, rất yên lặng, yên lặng đến ngay cả tiếng hít thởcủa hai người đều nghe được rõ ràng rành mạch, Nhiếp Tiểu Thiến nhẹ nhàng tựavào lồng ngực anh, hơi thở chỉ thuộc về một mình anh chui vào trong mũi cô, dễngửi làm cho người ta nghiện. Thời gian phảng phất dừng lại, hoặc là giống nhưđang nằm mơ, năm tháng trôi qua yên bình, có lẽ chính là như vậy, bùm bùm, nhịptim đập loạn cào cào làm cho Nhiếp Tiểu Thiến sinh ra một tia ảo giác, thậtgiống như đang trở lại mối tình đầu năm ấy, chỉ là vụng trộm nhớ thương, để ýngười đó thôi cũng đủ làm cho mình vui vẻ cả ngày.

Đang lúc mấuchốt nhất, một tiếng chuông điện thoại phi thường không cần thiết đột nhiênvang lên, phá vỡ đi sự yên tĩnh này.

Nhiếp Tiểu Thiếnđỏ mặt, phốc~ một chút đứng lên, không ngờ lại đụng vào cằm của Đới Xuân Diệu,làm cho anh chàng đẹp trai ~ nhe răng trợn mắt, trừng mắt!

“Này~ aiz ~” ĐớiXuân Diệu nhìn dãy số hiện lên trên màn hình di động, trên mặt đột nhiên khôiphục lại biểu tình bình thường, thậm chí còn có một chút sợ hãi “Con, con hiệntại đang ở bên ngoài!”

Nghe không rõngười ở đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ cần nhìn biểu tình biến hóa cấp tốc củaĐới Xuân Diệu là có thể suy đoán ra, kia chắc chắn không phải là người bìnhthường, ít nhất so với Đới Xuân Diệu khủng bố hơn nhiều! Nhiếp Tiểu Thiến tronglòng đột nhiên nổi lên sự hiếu kỳ, người có thể làm cho Đới Xuân Diệu cầm thúnghe tin đã sợ mất mật, rốt cuộc là nhân vật nào đây?

“Được, được, consẽ bớt chút thời gian mang cố ấy về thăm nhà, ừm, hẹn gặp lại!” Đới Xuân Diệuvội vàng cúp điện thoại, khuôn mặt khẩn trương mới dần dần buông lỏng.

“Xuân ~ Diệu a ~là ai vậy ~” Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt tràn đầy tươi cười giảo hoạt.

“Là ông nội củatôi!” Đới Xuân Diệu nâng chặt khuôn mặt của cô, hôn chụt một cái, hắc hắc cườihai tiếng nói: “Ông nội muốn chúng ta thu xếp thời gian về nhà ăn cơm!”

Nhiếp Tiểu Thiếnxấu hổ, một tay lau quệt nước miếng của anh ở trên mặt, đột nhiên có một cảmgiác vô dụng, tại sao tên yêu nghiệt này luôn muốn cùng cô có những động tácthân mật như thế này a? Vì sao diễn trò còn muốn diễn đến thập phần xuất thầnnhư thế này a? Hiện tại lại không có người ngoài, nếu ở trước mặt thân nhân nhàanh ta cũng làm thế này, thì anh ta có cảm thấy buồn nôn không? Anh ta khôngcảm thấy e lệ sao? Mặt của người này còn dày hơn cả Trường Thành?

“Này, này! Vềsau không nên hơi một tí liền làm ra những động tác rác rưởi này! Ở trước mặttôi anh cũng không cần giả bộ là một người đàn ông tốt!”

Đới Xuân Diệuánh mắt tối sầm lại, vô tội nói: “Tôi không có giả bộ a, tôi đây là làm theonội tâm a.”

“Nội tâm cái đầuanh, nội tâm của anh chỉ có hai chữ: Đùa giỡn lưu manh!” Nhiếp Tiểu Thiến chốngnạnh.

Aiz ~ khuyếtđiểm lớn nhất của Nhiếp Tiểu Thiến cô đó chính là thích nói sự thật, này vừarồi không cẩn thận còn nói ra bản tính thật sự của người ta, thật sự đã làm choanh ta xấu hổ rồi a~

“Ngốc quá, đùagiỡn lưu manh rõ ràng là ba chữ!” Đới Xuân Diệu vuốt vuốt tóc đuôi gà của cônhu, chỉnh chỉnh giọng nói: “Hai chữ là thật tâm. Cô vì cái gì mà lại không tinlà tôi thật tâm với cô?”

(Đùa giỡn lưumanh tiếng trung nó là 3 chữ này:  耍流氓)

“Tôi vì sao lạiphải tin tưởng anh! Chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu nha ~ tôi lại khôngngốc.” Nhiếp Tiểu Thiến quyệt miệng, cúi đầu xem lịch khám bệnh.

 “Cô cònkhông ngốc á? Cô không ngốc sao lại không nhìn ra tôi thiệt tâm!”

Đới Xuân Diệu vẻmặt bi thương, lôi kéo tay Nhiếp Tiểu Thiến bắt đầu quấn quít chặt lấy.

“Cô vì sao lạinói với Lâm Thanh Hà tôi là người đồng tính luyến ái?”

“Ách......việcnày......” Nhiếp Tiểu Thiến yếu thế, bắt đầu đan hai tay vào nhau, ấp úng nóikhông ra lời.

Nhìn bộ dáng lúcnày của Nhiếp Tiểu Thiến, trong lòng Đới Xuân Diệu nhất thời hồi hộp, nhịnkhông được tiếp tục trêu chọc cô: “Cô nhìn thì cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, hôncũng đã hôn, cư nhiên còn, còn nói tôi là GAY...... chẹp chẹp chẹp~”

A! Con mẹ nó!Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên cảm giác bị sét đánh trúng đỉnh đầu, ngoài khéttrong sống, tâm can tì phế đều chín! Người này càng ngày càng được voi đòitiên, rõ ràng là anh ta sờ mình, hôn mình, nhìn mình, lại ở trong này điềmnhiên như không, giả bộ là người bị hại. Nhìn cái cách anh ta ôm ngực, giả bộtim đau thắt, anh ta nghĩ anh ta là Lâm muội muội sao (*)?

(*Lâm muội muội : Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng)

“Đủ rồi!Anh nênđi làm đi! Tôi cũng phải làm việc!” Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không chịu nổi sứcép, rít gào.

Một lần nữa ngồixuống, tiếp tục mở ra lịch khám bệnh vừa rồi chưa có xem xong, đây là bệnh nhâncủa buổi chiều, chính là nhìn đến cái tên này như thế nào lại cảm thấy quen mắta? Móa! Đây không phải là bệnh nhân hậu môn bị xé rách nghiêm trọng lần trướcsao? Như thế nào lại tới nữa? Chỉ trong vòng một tháng lại đến đây những balần! Sẽ không phải lại là do vấn đề lần trước đó chứ? Nhiếp Tiểu Thiến tronglòng sốt ruột, người này rốt cuộc là muốn gây náo loạn loại nào đây! Rõ rànghai lần trước đều rất nghiêm túc nói với anh ta, không thể tiếp tục ăn nhữngthứ kỳ quái nặng khẩu vị kia nữa hay sao, lúc này sẽ không phải là lại muốn từtrong cúc hoa của anh ta xuất ra cái gì kỳ quái đó chứ ?

Chap 17 : Tiểu thụ tỏ tình

Nhiếp Tiểu Thiếnđặc biệt cảm thấy, cô chính là là nàng Juliet khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ưu thươngtrốn ở dưới ban công. Lúc này, cô nhu nhược đem bàn tay mềm mại không xương củamình kiểm tra chiếc mông cực kỳ trắng của bệnh nhân, đôi bàn tay này của cô đãđâm qua vô số cúc hoa, kiểm nghiệm qua vô số người tròn tròn, thon dài, chỉ ranguyên căn bệnh có thể đâm trúng ngực của của một người gầy yếu. Bằng kinhnghiệm của cô, có thể nói ngực của người này chính là không đến bốn lạng thịta, gầy trơ cả xương a ~ không khỏi nghĩ đến Đới Xuân Diệu kia, xúc cảm tốt nhấtchính là cơ ngực nhỏ, suy nghĩ liền bay tới người nằm phô trương ở trên giườngcủa cô, làm cho cô chìm vào mơ mộng hão huyền, cho nên...... Như vậy có chứatính chất xâm lược, động tác liền khựng lại một lát.

Đương nhiên, sựxâm lược này là bị động.

“Nhiếp…. bác sĩNhiếp, cô......cô chảy máu mũi......” một thanh âm đứt quãng nhẹ nhàng vanglên, cắt đứt ảo tưởng của cô.

Chảy máu mũi?Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục kịp phản ứng, lúc này mới cảm giác được phía dưới mũihơi ngưa ngứa lại âm ấm, nhấc tay lên sờ một chút, oa, oa, oa, oa! Thật sự làchảy máu !!!! Cô vội vàng thu hồi tay đang bị một đôi bàn tay gầy gò trắng nhưngười chết gắt gao nắm chặt lấy, đi vào phòng trong dùng hai cục giấy ăn nhétvào lỗ mũi, tuy rằng phương pháp này không được đề cập tới trong bài học chữabệnh, nhưng là lần sai lầm này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, huống chi côphải lập tức đem vị bệnh nhân tinh thần có vẻ không thích hợp ở bên ngoài kiatiễn bước nha!

Rút hai cục giấyăn ra, Nhiếp Tiểu Thiến hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười, trởlại trước bàn làm việc ngồi xuống, trước mặt là vị nam nhân vừa cao, vừa gầylại trắng trẻo này, cho nên, mặc dù diện mạo là bình thường, nhưng khí chất vẫnlà loại thượng thừa, đương nhiên, nếu so sánh với Đới Xuân Diệu, vẫn là còn kémxa. Có lẽ là đã nhìn quen Đới Xuân Diệu ra sức khóc lóc om sòm bá đạo, hiện tạiđối mặt với người đàn ông mặt tràn đầy thâm tình này, cô thật sự rất muốn từtrong lỗ mũi móc ra một dỉ cứt mũi, dính lên trên cái trán rộng sáng của ngườiđang ngồi trước mắt này. Không phải là Nhiếp Tiểu Thiến cô nặng khẩu vị, thậtsự là cô không thể nhịn được nữa. Một tháng đến đây ba lần còn chưa nói, mỗilần đều từ cúc hoa của hắn lấy ra những thứ kỳ quái, lần thứ hai hắn tới đây,kết quả kiểm tra là bình thường không có vấn đề gì, không nghĩ rằng hôm nay hắnlại tới nữa! Vừa đến đây, không có chứng bệnh gì cũng phải yêu cầu cần chính côkiểm tra cho hắn, ngươi nói người này có phải là bị bệnh hay không a? Không cóviệc gì lại lôi kéo chính cô kiểm tra cúc hoa cho hắn? Chẳng lẽ đây là thóiquen của hắn sao?

“Khụ khụ! LâmSinh, lần kiểm tra thứ hai tôi thấy cậu tất cả đều bình thường, lúc này cậu lạicó triệu chứng gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khịt khịt cái mũi, trực tiếp xem nhẹánh mắt nóng bỏng của hắn, ở trên lịch khám bệnh bệnh ghi ghi chép chép.

Người đàn ôngtên là Lâm Sinh này ước chừng hơn hai mươi, lấy chứng bệnh trước kia của hắn mànói, trên cơ bản chính là quá khích làm cho cúc hoa bị xé rách, dị vật thần mã,hai lần gần đây lại là lạ, không có bệnh cũng vẫn cởi quần ra muốn Nhiếp TiểuThiến kiểm tra, nếu không phải bệnh án trước kia của hắn đang ở đây, Nhiếp TiểuThiến cơ hồ sẽ phải báo cảnh sát, nói hắn là đồ điên quẫy nhiễu tình dục cô.

“Cái kia......bác sĩ Nhiếp, tôi cảm thấy được chỗ đó của tôi gần đây có điểm không thoải mái,nếu không cô thử kiểm tra cho tôi một chút được không ?”

“Là không thoảimái như thế nào, cậu có thể nói rõ chi tiết được không?”

“Chuyệnnày...... Chính là...... Ai nha, bác sĩ Nhiếp, cô vẫn là nên xem một chút đi,tôi nghĩ cô vẫn là nên xem một chút.”

“......”

Nhiếp Tiểu Thiếnmồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô chưa từng có gặp qua người bệnh chủ động như vậynha, tuy rằng nghề nghiệp của cô có quan hệ mật thiết với cúc hoa, nhưng điềunày cũng không có nghĩa là cô với cúc hoa có đặc thù yêu thích a!!!

A! Con mẹ nó!

Nhiếp Tiểu Thiếnim lặng không nói gì nhìn thoáng qua bầu trời, nhìn vào màn hình máy tính mộtchút, còn có hơn mười vị bệnh nhân đang xếp hàng, chỉ đành phải dẫn hắn đếnphòng trong. Không ngờ người này ngược lại thật thành thục, không nói hai lờiđem nửa người dưới thoát, nằm ở trên giường mâm mê cái mông. Thật đúng là quenthuộc a, Nhiếp Tiểu Thiến tiểu tâm can run rẩy, bỗng nhiên có một loại dự cảmphi thường mãnh liệt, sau lần này cô trạc xong cúc hoa của hắn, khẳng định làsẽ chết rất khó coi!

Nhẫn nại, cẩnthận kiểm tra một chút, cũng không có phát hiện ra bất kỳ cái gì khác thường,cởi gang tay cao su ra, rửa sạch tay trở lại trước bàn làm việc. Nhìn người nọcư nhiên là mặc quần áo với bộ dáng không cam lòng, thật là không rõ hắn đếntột cùng là làm sao vậy, bất quá nói trở về, nếu là thật sự có bệnh gì đó, màlại bởi vì chính mình sơ sẩy không có kiểm tra ra, như vậy vấn đề thật sự rấtlớn a.

“Tôi đã kiểm tramột chút, tạm thời không có vấn đề gì, nhưng là nếu cậu cảm thấy nơi đó khóchịu, hoặc là vẫn cảm thấy lo lắng, tôi sẽ viết giấy giới thiệu cho cậu đixuống tầng dưới kiểm tra được không?”

Ánh mắt sáng lấplánh như ánh sao của Lâm Sinh trong nháy mắt biến mất, hắn nhìn Nhiếp Tiểu Thiến,vẻ mặt ưu tư, nói: “Không cần, không cần, nếu không phải là bác sĩ Nhiếp, tôiđã không như vậy ~” Dứt lời, hướng cô bay tới một ánh mắt đầy quyến rũ.

Ánh mắt này lànhìn Nhiếp Tiểu Thiến nha, làm cho cô rùng mình, hồn phách đều bị dọa cho baymất không còn. Người nọ là muốn mình chết sao!!

“Như vậy là gì?”cô cố gỉa bộ trấn định.

“Chính là......Chính là......” người cao gầy trước mặt cúi đầu ngượng ngùng, muốn nói nhưngcòn xấu hổ, không quên liếc mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến một cái “Người ta khôngthích đàn ông a, người ta là thích cô a~”

Chậc chậc ~ cầnphải liếc mắt đưa tình như vậy sao, giống như bộ dáng giả bộ của một người vợbé nhỏ, nếu để cho Đới Xuân Diệu hỗn đản thấy được, không chừng sẽ nhào tới đemngười ta ăn đây, quả nhiên là vạn năm tiểu thụ a!! Nhưng là, Nhiếp Tiểu Thiếncô chính là một cô gái đứng đắn a, bộ dáng của người này chính là đang câu dẫnngười ta thích hắn nha, làm cho cô nhất thời có một loại cảm giác bị chịu sự đảkích vô cùng lớn!! Nhiếp Tiểu Thiến cô gần đây dẫm phải vận cứt chó gì vậy? Nhưthế nào nguyên một đám nam nhân đều chạy đến thể lộ với cô a? Cực phẩm mĩ namnhư Đới Xuân Diệu đã đủ làm cho cô khó có thể tiêu hóa nổi, hiện tại lại chạyđến một tên tiểu thụ! Chẳng lẽ cô thật sự là có mị lực như vậy sao!!

“Khụ khụ ~chuyện này… Lâm Sinh a, đầu óc anh không phải là có vấn đề gì đó chứ?”

“Không a. bác sĩNhiếp đã có bạn trai chưa?”

“Đương nhiên,tôi chuẩn bị kết hôn.” Lúc nói người này, Nhiếp Tiểu ngẩng đầu đầy tự tin a~.

Không ngờ saukhi tên tiểu tử kia lưu lại một câu: tôi sẽ không buông tha cho việc theo đuổicô, liền tráng sĩ một đi không trở lại. Này thật sự  là làm cho NhiếpTiểu Thiến không thể giải thích nổi.

Cả ngày làm việcmệt chết đi được, Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ là cả một buổi chiều không có rời khỏiphòng làm việc, cho đến trước mười năm phút đến giờ tan tầm, mới có một chútcảm giác thư giãn, chính là vừa nghĩ tới chuyện ngày mai, tinh thần còn chưagiãn ra lại lập tức khẩn trương lên, cuối tuần này vừa lúc cô được nghỉ ngơi,cho nên, cuộc gặp mặt bạn học cũ kia, chỉ sợ là không thể không tới a. Nhẹnhàng mà thở dài đi xuống lầu, giống như thường ngày nhìn xuống cửa, cũng khôngphát hiện ra xe của Đới Xuân Diệu, trong lòng không khỏi có một cảm giác mấtmát.

Anh ta bất quácũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Công ty lớn như vậy, nhiều việc nhưvây, như thế nào lại có khả năng mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm? Nhiếp TiểuThiến, mi lại còn tưởng là thật, đúng là ngu ngốc!

Đang định bắt xevề nhà, Đới Xuân Diệu lại gọi điện thoại tới, Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút,vẫn là bấm phím nghe điện. Thì ra là do quá bận, không có thời gian bứt ra,cũng khó trách đi, quý nhân thì luôn bận rộn. Cô tự giễu cười cười, lại khó cóthể che dấu được trong lòng cảm thấy cô đơn, tiến vào bên trong xe taxi.

Đã mấy ngày nay,hàng đêm cùng Đới Xuân Diệu ôm nhau mà ngủ, có lẽ cô đã thành thói quen phíasau có ôm ấp rắn chắc ấm áp, mỗi ngày muốn đối với cô đùa giỡn lưu manh cũngkhông thực hiện được, mỗi ngày có người quét dọn phòng ở, có người làm bạn,hiện tại một người nằm ở trên giường thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ. Trêngiường trống trải thế nhưng thật sự không thích ứng được, cảm thấy vắng vẻgiống như thiếu cái gì đó, trong lòng cũng thỉnh thoảng nhớ thương, anh ta hiệntại đang làm cái gì, khi nào thì trở về. Đây là làm sao vậy? Rõ ràng mới ở vớinhau được hơn nửa tháng, vậy mà cô đã quá nóng ruột nóng gan.

Nhiếp TiểuThiến, mi là làm sao vậy?

Một người ở trêngiường trằn trọc đến nửa đêm, ý thức là càng nghĩ càng thanh tỉnh, trong đầungổn ngang suy nghĩ, bụng cũng thầm thì sôi réo lên, Nhiếp Tiểu Thiến thế nàymới nhớ tới đến hôm nay ngay cả cơm chiều cô cũng chưa ăn, nghĩ tới trongtủ lạnh vẫn còn thức ăn ngày hôm qua còn thừa, liền xuống giường nấu một bát mìsợi, đem thức ăn hôm qua hâm nóng đặt ở phía trên bát mì.

Tay cầm cửa bịchuyển động, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng căng thẳng, nhìn thấy Đới Xuân Diệu vẻmặt mệt mỏi đã trở lại.

“Tôi có nấu mìsợi, anh có muốn ăn không?” Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi gì, lời đã bật thốtra.

“Như thế nào cònchưa ngủ?” Đới Xuân Diệu nhíu nhíu mày, lập tức lại cười xấu xa “Tôi không có ởđây, cô không ngủ được sao?” anh vẫn là ngồi xuống, giật lấy đôi đũa của NhiếpTiểu Thiến, liền gắp một đũa mì sợi lên ăn.

“Mới khôngphải!” Nhiếp Tiểu Thiến giật lại đôi đũa, vội vàng nói: “Trong nồi vẫn còn,muốn ăn chính mình đi lấy đi, đừng chiếm tiện nghi của tôi, hừ!”

Nhìn bộ dáng tứcgiận của cô, Đới Xuân Diệu nhanh chóng đi tới gần hôn một cái, nói: “Vợ yêu rấtlà keo kiệt nha ~~ ăn phần ăn của hai người mà cũng không cho anh một miếng ~”

Nhìn bộ dángtiểu nhân đắc chí của anh, Nhiếp Tiểu Thiến bĩu môi, nghĩ thầm có cần thiếtphải đẹp mắt như vậy hay không a, như vậy làm sao mà cô tức giận được đây, thậtsự là tai họa a! Buông đôi đũa trong tay xuống, giúp anh múc một bát mì sợimang lên, Đới Xuân Diệu đang đem bát mì vừa nãy của cô ăn miếng cuối cùng, cònở trước mặt của cô uống hết cả nước canh!

Thật sự đói đếnthế sao? Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt, ngồi xuống ăn mì. Lúc trở lại phòng, ĐớiXuân Diệu đã nằm ngủ ở trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của anh, nói vậyanh ta hôm nay cũng là mệt chết đi, mệt đến ngay cả quần áo cũng chưa cởi ra đãnằm xuống ngủ. Mày đẹp, mắt đẹp, cái mũi anh tuấn, môi mỏng khêu gợi, dángngười cân đối, ừm~~~ thật sự là làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái nha ~ NhiếpTiểu Thiến si ngốc nhìn, lau quệt nước miếng đang chảy xuống khóe miệng, tắtđèn, rón ra rón rén lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, sợ không cẩnthận sẽ đánh thức anh.

 Cô mới vừanằm xuống, liền có một bàn tay vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô, lại đến gần cômột chút, cho đến khi dán sát vào sống lưng gầy tong teo của cô mới lại lần nữangủ thật say. Dán tại trong lồng ngực ấm áp, cảm thụ được nhịp tim đập mạnh mẽ củaanh, Nhiếp Tiểu Thiến khóe miệng khẽ giơ lên, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ngày mai còn cómột trận chiến đấu hăng hái! Nhiếp Tiểu Thiến cô phải xuất hiện thật xinh đẹp,duyên dáng ở trước mặt nhóm người kia!

Chap 18 : Gặp lại tình nhân cũ

Có một câu nóirất đúng, cuối tuần chính là dùng để ngủ nướng, cần lười bao nhiêu thì sẽ cóbấy nhiêu lười, đây chính là cảm giác khi Nhiếp Tiểu Thiến tỉnh lại đã là haigiờ chiều. Đã sớm không còn thấy bóng dáng Đới Xuân Diệu đâu. Trong phòngkhách, trên bàn cơm là bữa ăn sáng đã được anh chuẩn bị chu đáo, thức ăn trênbàn đã nguội, trên mặt bàn có một tờ giấy được chặn lại bằng cốc thủy tinh:cuối tuần này tôi phải tăng ca, thức ăn trên bàn nhớ phải hâm nóng lại sau mớiăn nha, buổi tối tôi sẽ về ăn cơm với cô. Chữ viết nắn nót ngay ngắn, vừa nhìnđã biết là người được giáo dục rất tốt, Nhiếp Tiểu Thiến lại nghĩ đến chữnguệch ngoạc như gà bới của mình, đột nhiên rên hừ hừ, tuy là chữ như gà bớinhưng cũng là phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp a~

Nghĩ đến buổitối còn có một cuộc tụ họp, cô cũng không có ý định gọi đồ ăn ở ngoài, trựctiếp hâm nóng lại thức ăn trên bàn để ăn. Lại đắp mặt nạ, mở máy tính giết thờigian. Đột nhiên nghĩ đến hòm thư điện tử thật giống như đã năm năm rồi không cómở, nhất thời cao hứng đánh mật khẩu.

Không xem khôngbiết, vừa xem liền giật nảy mình, bên trong đã có mấy trăm thư chưa đọc. Thưđiện tử của người gửi gần đây nhất làm đau nhói cặp mắt của cô, thời gian làmột tuần trước, là thời điểm người nọ về nước. Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng chuaxót, có cần thiết phải xem không? Đều đã trở thành quá khứ, tất cả đều khôngthể trở lại được nữa, cô đã không còn là một cô nhóc đơn thuần, nghĩ mọi chuyệnđều tốt đẹp  như trước. Ngón tay khẽ run run, nhẹ nhàng nhấn conchuột vào mục xóa, dù sao đêm nay sẽ gặp mặt, có chuyện gì ở trước mặt nói vớinhau có vẻ tốt hơn.

Nhìn đồng hồ thấy thời giancũng không còn sớm, Nhiếp Tiểu Thiến chỉnh đốn lại mình một chút, chọn mộtchiếc váy dài kiểu dáng đơn giản mặc vào, phối hợp với mái tóc ngắn làm cho côcực kỳ tao nhã mang thêm một chút dí dỏm, đi đôi giày cao gót lần trước mượnLâm Thanh Hà để đi xem mắt, tiêu sái đi ra cửa.

*************

Sáng sớm, ĐớiXuân Diệu vẻ mặt bình tĩnh, triệu tập giám đốc các hạng mục, cùng giám đốc bộthương vụ, mở một cuộc họp. Sáng nay khi lái xe đến công ty, anh liền nhận đượcđiện thoại của giám đốc các hạng mục, nói ban đầu bộ thương vụ có chút quan hệvới viên chức vừa mới xin từ chức của chính phủ, vị viên chức này vốn là nhânviên liên hệ trọng điểm của bộ thương vụ được an bài vào chính phủ, có quan hệliên hệ, mà tại trong lúc mấu chốt lại xin từ chức, chỉ sợ đối phương quyết tâmmuốn cùng tập đoàn Phú Duyệt của bọn họ tranh đoạt mảnh đất Phong Thủy trù phú.Thật may là thời gian mục tiêu cạnh tranh chậm lại, nếu không Phú Duyệt của bọnhọ thật sự là không còn cách nào.

“Giám đốc Mã,phía bên chính phủ, bộ thương vụ các vị có thể mau chóng thuyết phục được haykhông, tốt nhất là ngày mai trước khi tan sở.” Đới Xuân Diệu hai mắt sáng ngờinhìn về phía giám đốc bộ thương vụ, biểu tình nghiêm túc.

Mã Dũng - giámđốc bộ thương vụ nét mặt khó xử, suy tư hai giây, thấp giọng nói: “Đới tổng, bộthương vụ chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng là hôm qua, khi Tiếu Cường từchức, liên hệ bên chính phủ liền bị chặt đứt, nếu như muốn một lần nữa pháingười mới đến tìm hiểu, chỉ sợ trong hai ngày ngắn ngủi......”

Đới Xuân Diệusắc mặt đen lại, còn có bốn ngày nữa là hết thời gian cạnh tranh, hạng mục MaiChâu vịnh này đối với Phú Duyệt mà nói hết sức quan trọng, đây là một trongnhững hạng mục trong yếu để bọn họ tiến ra châu Á, hướng ra thế giới, cho nênquyết không thể phát sinh ra một sai lầm dù là nhỏ nhất, tình thế trước mắt, sợlà chỉ có thể chính mình ra tay.

“Giám đốc Mã,giám đốc Vương, mời hai vị bữa trưa đến Long Dược một chuyến.” Đới Xuân Diệusắc mặt không thay đổi, mạnh mẽ vang dội, nghe lão Chu báo cáo một chút việccủa công ty, liền lái ô tô đến Long Dược. Thật may là buổi sáng nhận được thôngbáo Tiểu Cường tạm rời cương vị công tác, anh liền gọi điện ngay cho Lý Ván củachính phủ, hẹn ông ta bữa trưa đi dùng cơm.

***********

Nhiếp Tiểu Thiếnđể mặt mộc không trang điểm, tiếu sái đi trên đường cái, nội tâm lại là kíchđộng lại là bàng hoàng. Nội tình tốt, cũng không cần ở trên mặt bôi bôi tráttrát, Nhiếp Tiểu Thiến cô sẽ không trang điểm, đúng là cô thật tự tin nha,khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, trắng trắng mềm mềm, chẳng phải rất giống như mộtthiếu nữ sao~

Tục ngữ nói đúnga, ra cửa sợ nhất gặp phải ba sự kiện: Không mang tiền, không mang chìa khóa,gặp được tiện nhân.

Khi cô phát hiệnra mình gặp cả ba chuyện này, làm cho tâm của cô đang bị kích động, trong nháymắt liền bị một chậu nước lạnh dập tắt. Nhiếp Tiểu Thiến trong tay nắm thậtchặt tài sản toàn thân duy nhất trong lúc này của cô: Di động. Đứng bên cạnh làmột tiểu yêu tinh mặc lễ phục màu lam, trang điểm đậm, chậc chậc ~ đây là váyngắn nha! Ơ~ trên giày cao gót còn đính kim cương!

Quay đầu, chốngnạnh, cô ta không nhìn thấy mình, cô ta không nhìn thấy mình ~

Nhưng là, tiệnnhân sở dĩ vì sao lại được gọi là tiện nhân, chính là bởi vì thời điểm ngươikhông muốn cô ta xuất hiện nhất, thì cô ta liền xuất hiện.

“Ai nha ~ NhiếpTiểu Thiến, cô cũng đang đứng chờ ở đây a. Vừa lúc chúng ta cùng đi nha, có bạnthêm vui~” Liễu Mi Nhi õng ẹo làm dáng, tiến lại đây cúi đầu cười, nhìn vẻ mặttrắng đến thảm hại, vành mắt hơi thâm của Nhiếp Tiểu Thiến,  trên mặtđẹp lộ ra tia khinh thường.

Ơ~ nhìn mà phátbực a~ vai mặt hoa (*) là rất giỏi sao, cũng không phải là đi hát hí khúc! Cũngkhông phải là đi công tác với phó viện trưởng! Sửa sang thành phong cách tâynhư vậy để làm gì? Hơn nữa, ai muốn đi cùng với cô a, một thiếu nữ mà dắt theomột con chim khổng tước xanh đi ở trên đường cái sẽ làm cho nhiều người đâm đầuvào cột mất!

(*vai mặt hoa:trong tuồng hát ngày xưa, ý bảo bôi trát giống diễn viên hát tuồng)

“À~  thìra là Liễu mỹ nhân a ~ thật sự là ngại quá, tôi bị cận thị nên vừa rồi không cóphát hiện ra cô~ cái kia...... Tôi còn có hẹn với một người, cô hay là đi trướcđi!” Nhiếp Tiểu Thiến lộ ra một nụ cười sáng lạn, ngẩng cao đầu quay lại.

Dáng người,tướng mạo của cô quả thật không bằng con chim Khổng Tước kia, nhưng là khí thếthì tuyệt đối không thể thua a!

Nói xong lờinày, cô liền đưa tay ra vẫy taxi, tay mắt lanh lẹ, bắt được một chiếc xe, liềnchui vào bên trong. Đợi khi cô nói xong địa chỉ, mới phát hiện hai tay mìnhtrống trơn, thật xui xẻo a! Trên người không có một đồng nào, điều quan trọngnhất là địa điểm tụ hội ở nơi nào cô cũng không biết!!

A! Con mẹ nó! Cóngười nào bi kịch như cô không? Sớm biết rằng như thế, sẽ không cự tuyệt đềnghị của người đẹp, nếu như hiện tại hẹn cô ta cùng đi, chẳng phải là tự vungtay lên tát chính mình sao! Nhưng mà...... Vẫn là nên kêu cô ta cùng đi một xe.Nhiếp Tiểu Thiến hạ quyết tâm, cắn răng một cái, ném cho Liễu Mi Nhi đứng ở bênngoài cửa xe một cái mị nhãn tự nhận là không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lạiphi thường hữu hảo, nói: “Liễu mỹ nhân, hiện tại bắt xe rất khó, chúng ta cùngnhau đi thôi.”

Liễu Mi Nhi cúithấp đầu xuống nhìn, bộ ngực đầy bốc lửa hơi hơi lộ, miễn bàn có bao nhiêu dụhoặc, sau khi đánh giá Nhiếp Tiểu Thiến vài giây, vui sướng đồng ý. Nhưng mà,đây cũng không có nghĩa là cô ta không có phát hiện ra Nhiếp Tiểu Thiến có chútbối rồi.

“Tiểu Thiến, côkhông phải nói là cô còn có hẹn sao? Như thế nào không đi?” đúng là một ngườilắm chuyện.

“A~ chuyện đó a,tôi tạm thời thoái thác, miễn cho đến lúc đó lại đến cuộc họp mặt trễ, sẽ bịmọi người nói.” Nhiếp Tiểu Thiến điềm nhiên như không, xem cảnh vật ngoài cửakính xe.

“Đúng nha, đãnhiều năm rồi không thấy Đường Tống, không biết anh ta có bị văn hóa tư bản chủnghĩa thay đổi hay không đây, Tiểu Thiến nha, cô nói Đường Tống có thể trở nênchúng ta không nhận ra hay không?”

Lục Khổng Tước(*) như có như không khơi gợi lại trí nhớ của Nhiếp Tiểu Thiến, những lời nàynhìn như không đếm xỉa gì đến, nhưng lại thập phần ác độc nha. Ai chẳng biếtchuyện lúc trước Đường Tống đi không một lời giã biệt, giống như một con daosắc bén cứa vào trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến, bất quá thật may là, Nhiếp TiểuThiến cô mấy năm nay ở trên chức phó phòng khoa hậu môn, mò mẫm, lăn lộn, đãluyện thành một thân lì lợm. Chuyện quá khứ coi như là mình vừa kéo ra một đốngcứt, nước vừa xả sẽ không còn, tuy rằng vẫn còn lưu lại một chút mùi thối,nhưng là thối chính là thối, không có gì tốt để cho mình phải lưu luyến.

(*Lục KhổngTước: là chị ví cô Liếu Mi Nhi này là Khổng Tước)

“Cô nếu còn nhớbộ dáng của anh ta, chẳng phải sẽ nhận ra sao, nhiều năm như vậy, ai còn nhớđược bộ dáng của anh ta như thế nào chứ.” Nhiếp Tiểu Thiến không chỉ riêngngoài miệng nói như vậy, mà trong lòng cũng là nghĩ như vậy.

Xe rất nhanh đãđi đến nhà hàng Long Dược, Nhiếp Tiểu Thiến phi thường tự hào ngẩng cao đầu,chậm rãi tiến vào.

“Oa ~ không nghĩtới Đường Tống lại tốt như vậy, đây chính là nhà hàng cao cấp nhất thành phố a,tôi cũng chưa từng tới đây, nhìn xem, trên nền đất đều lát đá sáng long lanh,con rồng trên tường có phải là được mạ vàng không vậy? Trời ạ ~”

Nhiếp Tiểu Thiếnbất đắc dĩ cười cười, nhìn Lục Khổng Tước thiếu não bên cạnh hai mắt đang phóngkim quang. Có gì là khó lường đâu cơ chứ, nếu Nhiếp Tiểu Thiến cô nguyện ý, TiểuXuân Diệu liền mỗi ngày đều sẽ mang cô đến đây dùng cơm! Hừ!

Ở dưới sự dẫndắt của phục vụ sinh, hai người một trước một sau bước vào phòng đã được đặttrước. Thật không ngờ, mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn chờ hai cô. NhiếpTiểu Thiến một khắc khi bước vào cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặtquen thuộc, vẫn sạch sẽ như trước, chính là khí chất càng thêm ôn nhuận, trongánh mắt cũng  thêm vài phần chững chạc. Hắn mỉm cười ngồi ở giữa mộtđám người nói chuyện với nhau, không cần cố ý tìm kiếm, liền có thể liếc mắtmột cái là nhìn thấy, đã nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn chói mắt nhưtrước. Chính là phần chói mắt này hiện tại ở dưới con mắt của Nhiếp Tiểu Thiếnlà quá mức chói mắt.

Hào quang lộ ra.Chính là bốn chữ này.

Lục Khổng Tướcvừa nhìn thấy Đường Tống, tựa như bị điên vậy, loại trừ muôn vàn khó khăn, chenđến bên cạnh hắn, đôi mắt mang theo sự chờ đợi, ôn nhu gọi một tiếng ĐườngTống. Thanh âm này thật yếu mềm nha~ Nhiếp Tiểu Thiến nghe được thân thể đềunhanh mềm nhũn. Ánh mắt kia hướng bên này nhìn tới, Nhiếp Tiểu Thiến vội vàngthu hồi ánh mắt đánh giá, cùng mọi người hỏi han, tùy tiện tìm một chỗ ngồixuống.

Trong phòng cóhai bàn, cô không có lựa chọn ngồi cùng một bàn với hắn.

Mặc dù là cúiđầu, điềm nhiên như không, nói chuyện với bạn học đã lâu không gặp mặt, nhưnglà Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là cảm giác được ánh mắt nóng rực của Đường Tống vẫndừng lại ở trên người cô, giống như đang đợi cô đáp lại hắn.

Đáng chết, khôngcần lại nhìn tôi nữa! Cô cúi đầu, trong miệng khe khẽ mắng một tiếng, như trướckhông muốn nói chuyện với Đường Tống, nói chi lại là hai mắt trao đổi. Vả lạihôm nay cô là bị buộc phải tới cuộc hội họp này.

Nhưng là, nhómngười này tựa hồ cố ý muốn động tới cô. Một bạn học nữ trước kia cực kỳ thânthiết với Nhiếp Tiểu Thiến, thế nhưng lại hướng Đường Tống hô một câu: “ĐườngTống, lại đây, Tiểu Thiến đang ở chỗ này!”

Sau một hồi yênlặng, người nọ bị bọn họ nhốn nháo đẩy đẩy đưa đến trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến.

Lúc này tâm tìnhcủa Nhiếp Tiểu Thiến thật sự là rất muốn chửi một ngàn câu Đ.M (*), không phảicô không bỏ xuống được, mà là tình cảnh xấu hổ như vậy, cô căn bản là không ứngđối được, nếu là những chuyện có liên quan đến hậu môn, thì cô như cá gặp nước,nhưng là ở trên tình trường, cô vẫn là một con quái thú nhỏ bé, siêu nhân điệnquang vừa xuất hiện, cô liền nghỉ ăn cơm!

(*Đ.M: đíu mịamày (fuck your mom)

“Tiểu Thiến”Đường Tống thanh âm khàn khàn, không giống thanh âm thanh thúy như trước, làmcho người ta nghe cảm thấy thật thoải mái, hắn vươn tay ra “Anh đã trở về, mấynăm nay em có khỏe không?”

Nhiếp Tiểu Thiếnthân mình run rẩy, tâm can cũng run rẩy, loại tình tiết này như thế nào lạigiống như trong truyện của Quỳnh Dao a? Như thế nào, cô lại thấy mình giống nhưTiểu Ngôn a? Đường Tống ngài xuất ngoại, nhưng kỳ thật là theo Quỳnh Dao tiềnbối học tập đào tạo sâu sao? Dưới tình huống như thế này, Nhiếp Tiểu Thiến côcó cần phải phi thường kết hợp với hắn, nhào vào trong lòng hắn, sau đó nắmchặt tay thành quyền gõ gõ vào lồng ngực dày rộng của hắn,  một bênkhóc một bên nói. Không tốt, không tốt, một chút cũng không tốt, người này làmột tên đại bại hoại.

Ô~~, nghĩ đếncảnh này là lại muốn ói, toàn thân nổi cả da gà.

Nhiếp Tiểu Thiếnngẩng đầu lên, dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn, ngọt ngào nở nụ cười, nói:“Cũng tạm ổn, đương nhiên không so được với ngài a!” Dứt lời, hào phóng vươntay ra bắt tay hắn.

Diễn trò ai lạikhông biết a, Nhiếp Tiểu Thiến cô năm đó nhưng là đoạt giải diễn viên Oscar củatrường đó nha.

“TiểuThiến......” Đường Tống do dự, nắm tay cô không chịu buông.

Người chungquanh bắt đầu ồn ào, nào là cùng một chỗ a, nào là xa cách từ lâu gặp lại a,nào là gương vỡ lại lành a, nào là hôn một cái a, rượu giao bôi a ~! Thật là vôliêm sỉ, lời nói không phạm pháp, nên cứ tùy tiện nói như vậy sao! Gương vỡ lạilành cái đầu mi! Rượu giao bôi cái đầu mi! Gái già này tuy không phải là ngườitính toán chi li, nhưng cũng không có nghĩa là gọi tới là tới, bảo đi liền đia! Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, nhưng bây giờ chính là thời khắc quan trọng nhấtcô phải giữ hình tượng cho mình, không phải sao?

 “Rượu giaobôi cũng không phải là mỗi người đều có thể uống a” Nhiếp Tiểu Thiến chậm rãinhìn Đường Tống liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, nói: “ĐườngTống, anh có thể thả tay tôi ra được không? Rất đau.”

Lực đạo trên taybuông lỏng, truyền đến tiếng xin lỗi của người nọ.

Nhiếp Tiểu Thiếnbỏ qua không nhìn biểu tình đặc sắc khác thường trên mặt hắn, từ vị trí ngồiđứng dậy, đi qua đám người, cùng bạn học cũ chào hỏi nhau, tám chuyện nhà, phảinhiều nóng bỏng như thế nào, thì sẽ có nóng bỏng như thế, phải nhiều tự nhiênnhư thế nào thì sẽ có tự nhiên như thế.

Chà chà~ tôinhưng là một người vô tâm, ngài lúc trước từ bỏ tôi, bây giờ còn trông cậy vàotôi phải đau khổ vì ngài sao? Nằm mơ đi!

Chap 19 : Tình địch gặp mặt 

Đường Tống ánhmắt buồn bã, liền ngồi xuống chỗ Nhiếp Tiểu Thiến vừa ngồi. Hắn gọi phục vụsinh tiến vào, yêu cầu mang thức ăn lên. Thân hình của hắn so với trước rắnchắc hơn rất nhiều, vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng không còn cảm giác rộngthùng thình như trước kia nữa nữa, mặc quần dài vải ka-ki màu đất che đi đôichân dài đã từng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến ở trong mộng chảy nước miếng vô sốlần. Hắn nổi bật ở trong đám đông, hết nhìn đông ngó tây tìm kiếm Nhiếp TiểuThiến.

Năm đó bọn họ làmột đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a, từ năm thứ nhất đến năm thứ tư ở trường đại học,thật sự là như keo sơn, ngày ngày quấn quit ở cùng một chỗ. Người quen nhìn bọnhọ mà hâm mộ, sinh ra ghen tị, không phải là chưa có ai chen vào phá đám, thậtsự mà nói là hai người rất vững chắc, căn bản không có người có cơ hội chenvào, Liễu Mi Nhi trang điểm xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm kia chính là một trong số đó.Lúc ấy Liễu Mi Nhi đối với Đường Tống nhưng là nhất kiến chung tình, theo đuổikhông từ bỏ, nhưng là cho dù có hao tổn tâm tư như thế nào đi chăng nữa, cũngkhông thể làm cho người ta xảy ra xích mích với Nhiếp Tiểu Thiến một chút nào,Đường Tống cứ thế đối với Nhiếp Tiểu Thiến khăng khăng một mực, mắt không lệch,tâm không nghiêng.

Nhưng là lúctrước đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vì sao lại đột nhiên phân ly? Đừng nói mọi ngườikhông hiểu được, ngay cả bản thân Nhiếp Tiểu Thiến cũng không hiểu được, suynghĩ hồi lâu, mới giác ngộ ra rằng Đường Tống bất quá chính là vì tiền đồ màvứt bỏ bạn gái yêu mến nhiều năm, buông tha cho tình yêu, lựa chọn là bánh mìnam nhân, không những trừ bỏ đối với cô ra đi không một câu từ giã, có chút vôtrách nhiệm bên ngoài ra, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.

Tình yêu là cỡnào không nên tín nhiệm, Nhiếp Tiểu Thiến cô thật sự hiểu được.

Liễu Mi Nhi vốnlà ngồi ở một bàn khác, nhìn Đường Tống chạy tới nơi này, cũng vội vàng chạytheo hắn, phi thường tao nhã ngồi xuống bên cạnh tay trái Đường Tống.

“Đường Tống a,đã lâu không thấy, anh vẫn anh tuấn như xưa, đúng rồi, Tiểu Thiến cô có muốnuống rượu không? Có cần phải mang tới rượu đỏ cho cô không?” thanh âm mềm mạivang lên trong không khí, thật đúng mức.

Nhiếp Tiểu Thiếnnhịn không được âm thầm liếc mắt, như thế nào? Nói như chính mình là bà chủkhông bằng, có bản lĩnh cô tính tiền nha? Năm đó cứ xen vào giữa mình và ĐườngTống không dứt, lại yêu thương nhung nhớ, lại nhìn trộm, như thế nào hiện tạingười ta mới từ nước ngoài trở về, cô ta liền đem mình thăng cấp thành bà chủsao?

“Tôi uống nướcngọt là được rồi.” Nhiếp Tiểu Thiến không có liếc nhìn cô ta, chỉ nhàn nhạtnói.

Hình dung nhưthế nào về cảm giác trong lòng hiện giờ của Nhiếp Tiểu Thiến đây. Ngồi bên cạnhcô là tình nhân cũ, một kẻ bạc tình, kế đến là Lục Khổng Tước, líu ríu khôngdứt, bên tai không được thanh tịnh, trong lòng lại lộn xộn, cô thật sự là cómột loại xúc động nghĩ muốn ấn hai người kia xuống hố phân.

Chiếc dế yêu củacô đặt ở trên bàn rung lên, trên màn hình là cái tên Đới Xuân Diệu, làm tâmtình của cô đột nhiên khẩn trương lên, cô đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh đểnghe điện thoại.

“Này, Xuân Diệu,có việc sao?” tại thời điểm quẫn bách nhất, anh lại gọi điện thoại tới, kỳ thậtlà làm cho trong lòng của Nihếp Tiểu Thiến cảm thấy ấm áp.

“Cô đang ở đâu?Như thế nào về nhà lại không thấy cô, tôi đang làm chút cá cho Ninh Thái Thần.”giọng nói của đối phương cực kỳ ôn nhu, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng ấm áp, suynghĩ hai giây nói: “Tôi hôm nay ăn cơm ở bên ngoài, anh cứ ăn cơm đi nha.”

Đới Xuân Diệuvừa nghe, đột nhiên khẩn trương lên, vội hỏi: “Ở đâu? Với ai? Tôi tới đón cô.”

Có nên nói choanh ta biết không? Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút, nghĩ đến kẻ bạc tình đầychán ghét ở trong gian ghế lô kia, liền lên tiếng: “Bạn học gặp mặt nhau, ởLong Dược.” Nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại. Kỳ thật cô vẫn là hy vọngĐới Xuân Diệu đến đây đón cô về, cô có thể hướng người nọ chứng minh cô hiệntại một người cũng tốt lắm.

Nhìn gương mặtỉu xìu buồn bã của mình trong gương, Nhiếp Tiểu Thiến dùng nước lạnh rửa mặt,hít sâu một hơi, trở lại gian ghế lô. Bên trong bắt đầu có người kính rượu, mộtngười lại một người, tất cả đều hướng Đường Tống chúc tụng.

Cô thiếu chútnữa quên, bữa tiệc ngày hôm nay cũng là do Đường Tống tổ chức.

Đường Tống cũnglà không từ chối, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, cũng không biết là đãuống bao nhiêu ly rồi, Lục Khổng Tước bên cạnh rốt cục nhìn không được, nhẹgiậm chân, trên mặt hiện lên hai rặng mây hồng, mồ hôi~ làm trôi đi lớp phấnthật dày, làm cho rặng mây hồng kia nhìn thấy rất rõ, thẹn thùng nói: “Mọingười không cần phải rót rượu cho Đường Tống nữa, nếu uống nữa anh ấy sẽ saymất~”

“Ơ, Liễu đại mỹnhân đau lòng a, Nhiếp Tiểu Thiến của người ta còn chưa lên tiếng nha, cô gấpcái gì a?” Có người ồn ào, làm cho trên mặt Lục Khổng Tước lại càng đỏ lên, cắnmôi đỏ mọng trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến.

Con mẹ nó!Chuyện nhố nhăng này sao lại đổ lên trên đầu của mình vậy? Chẳng lẽ không thểđể cho mình ăn một bữa thật ngon sao? Nhiếp Tiểu Thiến nóng nảy, không thể chịuđược nữa, có một số việc cần phải nói rõ ràng!

“Mọi người thíchuống hay không, chuyện này liên quan gì đến tôi!” Nhiếp Tiểu Thiến tức giận trảlời một câu, nhất thời không có người còn dám lấy cô ra để nói giỡn nữa, chỉ làkinh ngạc nhìn cô vài giây, tiếp tục uống rượu.

Lục Khổng Tướcvừa rồi chịu nhục, lúc này lại nhịn không được, cô ta cắn răng, nói: “Được, tôithay mặt Đường Tống uống có được không?”

Ái chà, thậtđúng là đem chính mình trở thành nữ nhân của người ta!

Nhiếp Tiểu Thiếnkhông để ý tới bọn họ ầm ĩ, tiếp tục ăn sơn hào hải vị của cô, cô không có chúý tới, Đường Tống hai má đã đỏ lên, không biết từ khi nào đã ngồi trở lại bêncạnh cô, một đôi mắt hoa đào mang theo vài phần men say, nhìn chằm chằm vào côkhông chớp mắt, ánh mắt hồng hồng kia, biểu tình thực cổ quái, giống như làmuốn đem cô ăn luôn vậy.

“TiểuThiến......” Bên tai truyền đến thanh âm gọi khẽ của hắn, phỏng chừng hắn làmượn rượu, tiến đến bên cạnh tai của Nhiếp Tiểu “Tiểu Thiến, uống với anh mộtchén đi.”

Móa! Quả nhiênlà say! Nhìn ánh mắt hắn ôn nhu long lanh như nước, Nhiếp Tiểu Thiến lắc lắcđầu, hừ, mới không cần nói cho hắn biết hơi thở mang theo mùi rượu của hắn thậtmê người, rất dễ chịu nha! Nghe không thấy, nghe không thấy ~ cô không để lạidấu vết xê dịch mông, cùng hắn giữ một khoảng cách.

“Tiểu Thiến ~mấy năm nay anh vẫn luôn nhớ về em......”

Khốn khiếp! Lạitới nữa! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng mềm nhũn ra, dù sao tình cảm nhiều năm nhưvậy, lại là mối tình đầu, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu cũng là trao cho hắn, cho dùlà không còn thương nữa, nhưng tại đây khi bị nhắc tới vẫn là sẽ có cảm giác bịbóp chặt trái tim một chút, cô lại có như vậy mấy giây sợ hãi, nhưng rất nhanhkhôi phục lại sự trấn định, hơi hơi nghiêng đầu, cười cười, nói: “Cám ơn anhcòn nhớ rõ tôi.”

Đường Tống mặtcứng đờ, đáy mắt hiện lên sự ưu thương, nhẹ nhàng nhấc đầu lên trên vai NhiếpTiểu Thiến. Lục Khổng Tước quay đầu lại, ngây người. Mọi người, ngây người.Nhiếp Tiểu Thiến, hóa đá!

Con mẹ nó, ngườinày là muốn gây ồn ào loại nào a, nhất định phải tới trêu chọc mình mới đượchay sao? Thật vất vả mới buông xuống được, hắn rốt cuộc là muốn nháo loại nào!Nhiếp Tiểu Thiến thật sự rất nổi giận, rất muốn khóc, rất bất đắc dĩ, lại rấtkhông cam lòng, tư vị bị người nhìn chăm chú như vậy quả thật là khó chịu, quantrọng nhất là vì sao quyền chủ động đều nằm trong tay hắn, hắn nghĩ muốn buôngtha liền buông tha, muốn dựa vào gần liền dựa vào gần hay sao?

Đột nhiên trongđầu hiện lên nụ cười bá đạo của Đới Xuân Diệu, anh ta ôm Ninh Thái Thần nhà côngồi trên ghế sô pha, cùng nhau xem cảnh cô mới vừa bước ra khỏi phòng tắm,nhất thời khí huyết dâng trào, Đường Tống ngươi là cái thá gì chứ!

Nhiếp TiểuThiến~ phốc ~ đứng lên,  mặt đen lại, nói: “Đường Tống anh muốn cùngtôi cụng ly sao? Đến đây đi!” cô phi thường hào sảng cầm chai rượu trắng ở trênbàn lên, chai rượu này hình như tên là Điếu Ngư Đài chuyên dùng trong những bữatiệc trọng thể. Cô rót đầy cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch, sau đó tiếnthẳng vào phòng vệ sinh.

Cay quá, cayquá, cay đến nước mắt chảy ròng ròng! Một đường chạy như điên tới phòng vệsinh, vì sao mình chưa đổ? Nhiếp Tiểu Thiến cô rõ ràng là có tiếng một ly đổ,vì sao bây giờ còn thanh tỉnh như vậy!

“Tiểu Thiến ~”

Thanh âm đoạtmệnh lại tới nữa! Lúc này không chỉ có là thanh âm, ngay cả người đều đè éplên! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng cảm giác được thân thể nóng rực củahắn dán sát vào mình! Móa! Tên khốn này này cư nhiên xông vào phòng vệ sinh nữ!Thật sự là không biết xấu hổ mà!

“TiểuThiến...... Không cần trốn tránh anh......” giọng nói của Đường Tống gần như làcầu xin, hai mắt sương mù mông lung “Anh rất nhớ em, mấy năm nay thật sự rấtnhớ em, em có nghĩ đến anh không?” Hắn dùng lực nâng đầu nhỏ đang cúi xuống củaNhiếp Tiểu Thiến lên, bắt buộc cô nhìn chính hắn.

Chỉ trong tíchtắc khi mở mắt ra, trong nội tâm của Nhiếp Tiểu Thiến không thể bình tĩnh đượcnữa, không phải bởi vì Đường Tống phóng đãng, cũng không phải bởi vì hắn rấtđẹp trai, mà là cô giống như đi nhầm hướng, nói cách khác, hiện tại tất cả đànông trong phòng vệ sinh nam đều hoảng sợ nhìn bọn họ trình diễn một màn XXOOsống động, rất giống trong những vở kinh kịch.

Thì ra, cô lạichạy nhầm vào phòng vệ sinh nam!!

Đầu óc choángváng, hỗn loạn, hình dáng của Đường Tống có chút mơ hồ, Nhiếp Tiểu Thiến biếtrượu đã phát huy công dụng, tuy kiệt lực nhưng vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnhcuối cùng, híp mắt nhìn hắn. Cô cũng không muốn ở chỗ này cùng hắn phát sinh rasự tình gì, lại càng không nghĩ cứ như vậy chết ngất đi cho qua chuyện. Cô muốntỉnh táo, muốn trấn định.

“Đường Tống, anhbuông tôi ra, giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi.” thanh âm của Nhiếp Tiểu Thiếnrun run, quẩy người một chút, phát hiện đối phương ôm càng chặt hơn, liền khôngdám cử động nữa, chỉ có thể bình tĩnh, tiếp tục nói: “Là do chính anh đã lựachọn, sinh ra hậu quả thì tự mình phải gánh vác, anh cũng không phải là một đứabé, tôi cũng không phải là một đứa bé, chuyện kia đúng là đã qua rồi. Anh buôngtôi ra đi, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà......”

Khi nói đến haichữ về nhà, Nhiếp Tiểu Thiến nước mắt vẫn là không thể kìm nén được chảy xuốngmá, đã nhiều năm như vậy, chỉ có một mình cô là biết sự thống khổ được cô chôngiấu thật sâu ở trong lòng là như thế nào. Trước kia cũng có một lần cô đã từngnghĩ rằng, mình đến bây giờ cũng không thể bỏ Đường Tống xuống được, nhưng làcho tới hôm nay khi chính thức gặp được hắn, mới phát hiện cái gọi là không thểbỏ xuống được kia, bất quá chỉ là chấp niệm ở trong lòng mà thôi, kỳ thật cô đãsớm không còn thương hắn nữa, cô hiện tại khóc, chính là cảm thấy những nămtháng tốt đẹp trước kia đã theo thực tế trôi qua, ngay cả cảm giác động tâm đềunhớ không được, cô luyến tiếc bất quá là đoạn năm tháng hoang đường kia.

Mà người trướcmắt này, Nhiếp Tiểu Thiến cô thật sự là không thương hắn.

Là không thương,liền không cần thiết phải dây dưa.

“Đường Tống, anhbuông tôi ra, tôi không thương anh, thật sự.” Nhiếp Tiểu Thiến trấn tĩnh nói ralời cần phải nói, đạm mạc nhìn chằm chằm Đường Tống.

Nhưng là ĐườngTống lại càng ôm càng chặt, căn bản nghe không lọt vào tai, liều mạng đem NhiếpTiểu Thiến ấn chặt vào trong lòng, giống như muốn đem cô tiến vào bên trongthân thể của hắn vậy, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cổ của Nhiếp Tiểu Thiến.

Móa! Người nàyrõ ràng là đang khóc!

“Tiểu Thiến, anhsai lầm rồi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Anh...... anh nhấtđịnh sẽ bồi thường cho em, đối với em tốt nhất.” Đường Tống nức nở, thanh âmđứt quãng, mơ mơ hồ hồ, tựa như Nhiếp Tiểu Thiến có thể biến mất ngay tại tầmmắt của hắn.

“Đường Tống!”Nhiếp Tiểu Thiến dùng hết sức đẩy hắn ra “Anh thanh tỉnh một chút đi, chúng takhông thể quay về như trước kia được nữa!”

Nhiếp Tiểu Thiếnthực thanh tỉnh, rất tỉnh táo, cô rất may mắn vì mình rốt cuộc đã hiểu đượctrái tim của mình, cô là không thích hắn, cô rốt cục đã tìm được lại chínhmình. Nhưng là, có người lại hoàn toàn hỗn độn.

Không đợi choNhiếp Tiểu Tiến kịp có phản ứng gì, Đường Tống đã bị một người đấm cho một cúngã nhào xuống mặt đất, hừ hừ bị đánh cho đứng dậy không nổi, máu tươi từ khóemiệng chảy xuống. Mà Đới Xuân Diệu đang đứng kia hai mắt lóe ra hừng hực lửagiận, tay vẫn nắm chặt thành quyền như cũ, thở hồng hộc nhìn người dưới đất.

“Anh chính làĐường Tống? Nói cho anh biết, đừng dây dưa với Tiểu Thiến nhà chúng tôi nữa,nói cho anh biết, anh sẽ không có được cô ấy đâu!” Đới Xuân Diệu giống như thayđổi thành một người khác, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn mà ngây ngốc tại chỗ.

“Xuân Diệu!”Nhiếp Tiểu Thiến tiến lên ôm lấy Đới Xuân Diệu, sợ anh sẽ lại làm ra chuyện gìkhiến người ta kinh hãi, một mặt muốn đi đỡ Đường Tống ở dưới đất đứng lên, lạibị Đới Xuân Diệu một phen giữ chặt.

“Theo tôi vềnhà.” thanh âm của anh thật lạnh lùng, lộ ra hàn ý, cũng không cần biết NhiếpTiểu Thiến có đồng ý hay không, trực tiếp kéo cô bước đi.

Chap 20 : Xuân Diệu thổ lộ

Sắc mặt của ĐớiXuân Diệu rất khó xem, đi rất nhanh, Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ là bị anh kéo đi,khí lực của anh rất lớn, dùng sức cầm thật chặt tay Nhiếp Tiểu Thiến, thế chonên hai người là lắc lắc đi ra ngoài, đương nhiên, là Nhiếp Tiểu Thiến đi xiêuvẹo.Vì sao lại như thế này? Đau nhức quá! Bị một người đang ở trong cơn phẫn nộnắm chặt cổ tay, không phải là dắt mà là kéo, nếu đổi lại là một con heo cũngsẽ eng éc kêu lên mấy tiếng đi?

“Anh buông ra,buông ra!” Nhiếp Tiểu Thiến dùng sức muốn gạt tay anh ra, trên khuôn mặt nhỏnhắn đỏ bừng, bởi vì đau đớn mà có chút vặn vẹo.

Đới Xuân Diệukhông để ý tới cô, mặt vẫn còn đen đi ở phía trước, đến trước xe ô tô thì dừngmột chút, trong tay vẫn nắm chặt, không chỉ riêng tay của Nhiếp Tiểu Thiến, cólẽ anh còn muốn nắm gì đó. Mở cửa xe, ấn Nhiếp Tiểu Thiến vào trong xe, chínhmình cũng tiến vào trong xe. Đôi môi vẫm mím chặt như cũ, sắc mặt lạnh như băngtrước nay chưa từng có, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cô một cái,khởi động xe, hướng nhà chạy về.

 Xe chạycực nhanh, chạy băng băng trên đường náo nhiệt, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn mà mấthồn mất vía, đang hơi hơi có men say nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, người điđường thoáng hiện lên một cái rồi biến mất, làm cô sợ tới mức hết hồn. NhiếpTiểu Thiến nghiêng đầu nhìn anh, đầu óc choáng váng, đẹp trai quá! Thật sự làquá đẹp trai! Cho dù có đang tức giận vẫn đẹp trai như thường!

Nhưng là, nhẽ rangười tức giận phải là Nhiếp Tiểu Thiến cô chứ, anh ta làm gì mà phải phẫn nộnhư vậy?

“Anh, anh lái xechậm một chút, anh đi như vậy sẽ gây ra tai nạn chết người mất.” Nhìn kim đồnghồ đo tốc độ càng ngày càng hướng lên mức cao nhất, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục mởmiệng khuyên anh. Giận dỗi thuộc về giận dỗi, an toàn cho sinh mạng vẫn làkhông thể mang ra đùa giỡn được.

Đới Xuân Diệukhông để ý tới cô, sa sầm mặt tiếp tục giẫm chân ga.

“Này. Tôi bảoanh chạy chậm một chút, anh có nghe thấy không!” Nhiếp Tiểu Thiến sốt ruột, côthật sự là không muốn chết a.

Tiếp tục giẫmchân ga, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn như cũ cảm giác được xe như là đang lao ở giữakhông trung, thật may là đoạn đường này người và xe đi lại cũng ít hơn.

“Đới Xuân Diệu,anh dừng xe lại cho tôi!” Nhiếp Tiểu Thiến nhìn gương mặt lạnh lùng của anh,rốt cục nhịn không được hô to “Anh, tên khốn khiếp này, anh dừng xe lại chotôi, tôi muốn xuống xe! Muốn chết thì tự anh đi tìm cái chết đi! Đừng kéo theotôi chôn cùng anh!”

Lúc nói nhữnglời này, tiếng gió gào thét vù vù ở bên tai cô, làm cho màng nhĩ của cô đaunhức, tâm của cô bắt đầu run rẩy, người này khẳng định là điên rồi! Điên rồi!

Két~ một tiếngphanh gấp vang lên, xe đột nhiên dừng lại làm cho cả người Nhiếp Tiểu Thiếnnhào về phía trước, thật may là xe cao cấp có dây an toàn rất chắc chắn, đúnglúc kéo cô trở về ghế. Mạng treo lơ lửng, sự sống chết ở trước mắt, người nàyrốt cục lạc đường biết quay lại!

Ông trời a ~ vừarồi cùng tử thần chạy thi, thiếu chút nữa Nhiếp Tiểu Thiến cô phải lên thiênđường thăm hỏi ông nội bà nội rồi! Một thân mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, thế màcái người điên này bây giờ còn cười được. Cười khuẩy phải không? Vừa rồi khôngbiết tại sao anh ta lại phát hỏa, Nhiếp Tiểu Thiến cô là nơi để cho anh ta trútgiận sao? Một tên đàn ông có thể tùy tiện quăng cô, lại đến một tên đàn ôngkhác trút giận lên cô, thật là muốn bức chết cô mà!

Đầu năm nay, phụnữ quả thật là không được coi trọng, Nhiếp Tiểu Thiến thật sự có điểm tức giận,dựa vào cái gì mà mỗi người bọn họ có thể tùy tiện đến bắt nạt cô, rõ ràng hômnay cô là người chịu ủy khuất nhất, không phải hay sao!

Hai người dọctheo đường đi không để ý đến đối phương, thậm chí ngay cả nhìn đều không cónhìn một chút. Về tới nhà, đổi dép lê, tắm rửa, lên giường, trong phòng ngủ cửasổ mở ra, ngoài cửa sổ lại hiện lên sấm chớp báo trước sẽ có mưa rào, trong lúcnhất thời gió lớn thổi mạnh. Nhiếp Tiểu Thiến nhìn Đới Xuân Diệu mặt vẫn đennhư cũ, trong lòng lành lạnh, đã có một loại dự cảm phi thường không ổn, hìnhnhư đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, toàn thân lộ ra ớn lạnh. Cô không dámlên tiếng nói chuyện với anh, chỉ sợ vừa động, người này liền lập tức bộc lộ sựtức giận.

Ninh Thái Thầnkhông biết tốt xấu xông vào, hướng về phía Đới Xuân Diệu kêu meo meo meo meo, ýtứ là muốn anh ôm nó. Nhiếp Tiểu Thiến xoay người nằm xuống giường, hai lỗ tailại dựng thẳng lên, lắng nghe nhất cử nhất động của anh.

“Cút ngay!”

Một tiếng quátkhẽ vang lên, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết của Ninh Thái Thần làm hù dọađến Nhiếp Tiểu Thiến. Cô xoay người nhìn Ninh Thái Thần kinh hoảng chạy đi, ngọnlửa trong đầu được khơi mào ~ bỗng chốc thổi bùng lên.

“Muốn phát hỏathì trở về nhà của anh mà phát hỏa, Ninh Thái Thần cũng không có thù oán gì vớianh!” Nhiếp Tiểu Thiến kìm nén cơn tức ở trong lòng, lạnh lùng nói một câu.

“Đứng lên!” ĐớiXuân Diệu không khống chế được sự phẫn nộ trong nội tâm, rốt cục hướng NhiếpTiểu Thiến quát lên “Cô đứng lên cho tôi”

Móa! Tôi nằm ởtrên giường của mình thì có liên quan gì đến chuyện của anh!

Nhiếp Tiểu Thiếnhôm nay trong lòng cũng không được vui vẻ gì, đầu tiên thì bị tên Đường Tốnggây loạn như vậy, càng hỗn loạn hơn là người này thật ngược đời, không cóchuyện gì cũng trút giận lên đầu cô, trên thương trường không được như ý, liềnphát tiết lên cô a!

Có thể chịu đựngsao? Đương nhiên không thể!

“Trên giấy hiệpnghị không có ghi anh nói tôi làm gì thì tôi phải làm cái đó!” Nhiếp Tiểu Thiếncũng là tương đối không khách khí trả lời một câu.

Hiệp nghị! Ngheđược hai chữ hiệp nghị, lửa giận trong đáy mắt của Đới Xuân Diệu liền cháyphừng phừng, anh từ trên ghế đứng phốc dậy, một phát bắt được hai tay của NhiếpTiểu Thiến, đem cô từ trên giường xách lên, phanh một chút chống đỡ ở trêntường. Một loạt động tác này làm nối liền nhau, thuần thục phảng phất giống nhưđã từng làm qua rất nhiều lần rồi, khi Nhiếp Tiểu Thiến còn chưa kịp phản ứnglại, hai đôi môi đã dính vào nhau!

Đau! Tên khốnkhiếp này rốt cuộc là muốn gây ồn ào thành loại nào đây! Anh ta đây là đangcường hôn mình sao? Rõ ràng là cắn xé! Vừa đau lại vừa tê dại! Anh ta rốt cuộclà muốn làm gì? Nhiếp Tiểu Thiến không nói gì rơi lệ, theo Đới Xuân Diệu giốngnhư gió lốc gặm cắn, cô rốt cục nhịn không được phát ra tiếng ô ô cầu xin thathứ. Cô uống một chén rượu, lúc này thần chí có một chút hỗn loạn, đôi tay luồnvào trong áo cô, giống như con rắn không ngừng quấn quanh tại trên người cô,làm cho Nhiếp Tiểu Thiến thậm chí có một tia tham luyến.

Đới Xuân Diệudùng sức mút, hút đôi môi hơi sưng lên của Nhiếp Tiểu Thiến, một bàn tay đemhai tay lộn xộn của cô kiềm ở cao cao, cố định ở trên tường, tay kia thì tháonút nội y của cô. Trong miệng của cô còn mang theo mùi rượu, dẫn tới anh luyếntiếc đem môi lưỡi của mình rời đi phân nửa, một dòng chất lỏng mằn mặn trôi vàotrong miệng anh, làm cho anh đột nhiên ngẩn người, cô ấy khóc sao?

Lưu luyến dờikhỏi môi cô, mới phát hiện Nihếp Tiểu Thiến nước mắt ràn rụa, tâm lập tức mềmnhũn, cảm thấy rối tinh rối mù, thả mềm thanh âm nói: “Đừng khóc.”

Uống rượu sẽluôn dễ dàng kích động, bản thân Nhiếp Tiểu Thiến cũng có muốn khóc đâu, nhưnglà thật sự không thể khống chế được, thật sự là cảm thấy rất ủy khuất, cô khôngthể khống chế được nước mắt, cứ để nó rào rào tuôn rơi, anh càng nói cô càngkhông ngừng khóc được, nước mắt càng rơi nhiều, giống như muốn đem tất cả ủykhuất biến thành nước mắt.

“Đừng khóc, cùngtôi thân mật làm cho cô chán ghét vậy sao?” Đới Xuân Diệu trên mặt ẩn ẩn lộ rasự ưu thương, ánh mắt đo đỏ, ý nghĩa hàm chứa bên trong làm cho Nhiếp TiểuThiến nhìn không rõ lắm.

“Người nọ là bạntrai cũ của cô phải không? Cô vẫn còn thích anh ta sao?” Đới Xuân Diệu nhìnNhiếp Tiểu Thiến khóc thút thít không ngừng, tâm đều nhảy vọt đến tận cổ họng,anh nếu đã hỏi như vậy, đương nhiên là mong mỏi cô nói một câu không phải, rấtsợ cô sẽ đáp lại một câu đúng, nhưng là cô vẫn nức nở khóc khóc lóc, hoàn toànkhông để ý tới anh.

Trên mặt tuấn mỹlộ ra vẻ thống khổ, anh nhẹ nhàng buông tay đang kiềm trụ tay Nhiếp Tiểu Thiếnra, ôm lấy ngực mình, lập tức giống như là quả bóng cao xu bị xì hơi, thân mìnhchậm rãi ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm cô không nói được một lời nào.

Nhiếp Tiểu Thiếnthút tha thút thít, nhìn vẻ mặt như vậy của Đới Xuân Diệu, tâm không hiểu tạisao liền cảm thấy khó chịu. Trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ cònlại có tiếng sấm chớp đùng đoàng bên ngoài, cùng tiếng khóc nức nở của NhiếpTiểu Thiến.

“Anh ta tên làĐường Tống, là bạn trai cũ của tôi.” Chẳng biết vì sao, cô đột nhiên rất muốncùng Đới Xuân Diệu thẳng thắn “Nhưng là, tôi không còn thương anh ta nữa, thậmchí ngay cả thích đều không có. Năm tháng trôi qua, tôi đối với đoạn cảm tìnhnày tất cả chỉ là ảo tưởng, tôi… tôi khóc chỉ đơn thuần vì tôi cảm thấy khổ sở,cảm thấy rất ủy khuất,  các anh vì cái gì mỗi người đều hướng tôitrút giận, dựa vào cái gì mà đối với tôi hô tới quát lui...... Tôi cũng có tônnghiêm, tôi cũng có kiêu ngạo của mình......”

Đới Xuân Diệu vẻmặt thống khổ từ từ được thả lỏng, nghiêm trọng tức giận cùng ưu thương bị trànđầy áy náy thay thế, anh một lần nữa đem Nhiếp Tiểu Thiến kéo vào trong lòng,đau lòng nói: “Thật xin lỗi, là tôi không khống chế được cảm xúc của mình, ngaycả tôi cũng không thể ngờ được rằng tôi sẽ làm như vậy.”

Nhiếp Tiểu Thiếnđể tùy ý anh ôm một lúc lâu, cũng không có nói chuyện, rốt cục bình phục lạitâm tình, rượu cũng từ từ hết tác dụng, ý thức mới dần dần thanh tỉnh lại, bỗngnhiên nghĩ đến lời nói của Đới Xuân Diệu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhịnkhông được hỏi: “Anh yêu tôi rồi có phải không?”

Ách...... ĐớiXuân Diệu sửng sốt, là yêu sao? Không thể nào? Cô gái này rốt cuộc có gì tốt!

“Không thươngvậy tại sao khi nhìn thấy tôi cùng bạn trai cũ cùng một chỗ, anh lại tức giậnnhư vậy, không thương tại sao mỗi sáng anh đều làm điểm tâm cho tôi, mỗi ngàyđều xe đưa, xe đón tôi đi làm? Trên hiệp nghị cũng không có viết những khoảnnày nha!” Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tươi cười giảohoạt, nhìn anh không chớp mắt, nhìn xem phản ứng của anh.

Quả nhiên, ĐớiXuân Diệu mặt đỏ!Anh ta rõ ràng là mặt đỏ a! Thật sự là kỳ quan thứ tám của thếgiới! Còn tưởng rằng da mặt anh ta dày bằng tường thành! Cư nhiên lại còn cóthể đỏ mặt a! Con mẹ nó, mỹ nam mặt đỏ càng thêm mê người a!

Nhiếp Tiểu Thiếnnuốt nuốt nước miếng, cần gì phải đẹp như vậy a! Cần gì phải làm cho máu langcủa cô sôi trào a!

“Tiểu Thiến, côthật sự không còn thích anh ta sao?” Đới Xuân Diệu chuyển đề tài, có chút lolắng hỏi.

Nhiếp Tiểu Thiếnsuy tư hai giây, chân thành gật gật đầu, nói: “Ừ, không còn cảm giác.”

“Vậy còn tôi?”Đới Xuân Diệu khó nén nổi sốt ruột hỏi.

“Gì? Anh nói gì?Vừa rồi sét đánh, tôi không có nghe thấy.”

“Tôi nói cô cóthích tôi không?” Đới Xuân Diệu cúi đầu, ranh mãnh nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, nhíumày ám chỉ.

“Anh không thíchtôi, thì tôi cần gì phải thích anh a!”

“Tôi thích cô.” ĐớiXuân Diệu khó nén suốt ruột, nhanh lên tiếng.

“Ha ha ha ha!Tôi cũng biết anh đã thầm mến tôi từ lâu rồi!” Nhiếp Tiểu Thiến ngửa mặt lêntrời cười dài.

Ách...... cô cưnhiên lại nói như vậy! Đới Xuân Diệu khóe mắt nheo lại, tìm đúng vị trí, liềnhướng lỗ tai của cô cắn một phát.

Ô~ lúc này NhiếpTiểu Thiến nói không ra lời, chỗ mẫn cảm nhất của cô chính là chỗ này a, vừa têdại lại nhột nhột, thật sự là không chịu nổi!

“Nói mau, côthích tôi!” uy hiếp lẫn dụ dỗ, Đới Xuân Diệu liếm môi của mình một chút, lạihướng cái cổ trơn bóng của cô liếm liếm.

Nhiếp Tiểu Thiếnhá to miệng hút khí! Người này quả thực chính là cầm thú! Quá xấu, thật xấu!Tuyệt đối không thể để cho anh ta thực hiện được mưu đồ! Nhiếp Tiểu Thiến,ngoan ngoãn đóng chặt cái miệng lại!

Đầu lưỡi linhhoạt của Đới Xuân Diệu liếm liếm vành tai cô, ở tại cổ lưu luyến một lúc lâu,rốt cục dục vọng vẫn chưa đủ thỏa mãn, hai tay luồn vào bên trong áo của cô,tháo bỏ nút thắt nội y.

“Tiểu Thiến, anhthích em, làm bạn gái của anh nha.” Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi ngậpnước.

“Ô ~ làm bạn gáicủa anh có được lợi gì không?” Nhiếp Tiểu Thiến vẫn không ngừng nhẹ nhàng nứcnở nghẹn ngào.

“Có.”

“Ừ ~ Ô ~ gì ~~a?”

“Anh chỉ đùagiỡn lưu manh với một mình em thôi, anh chỉ làm cầm thú ở trước mặt em thôi.Anh sẽ bao bọc em nửa đời sau không cần phải lo áo cơm, không để cho em bị tổnthương, điều quan trọng nhất là mỗi ngày anh sẽ nấu cơm cho em!”

Nhiếp Tiểu Thiếnkiệt lực duy trì lý trí của mình, nhưng là rất nhanh lại bị anh dụ dỗ, bàn tayto của anh không ngừng vuốt ve cô, khiến cho cô choáng váng mê mẩn, dùng tư duyđang hỗn loạn suy nghĩ một chút, như vậy tựa hồ cũng không tồi, hơn nữa, chínhmình cũng thích cùng anh ta ở một chỗ, thích nhìn bộ dạng bỉ ổi của anh, nụcười cợt nhả của anh, liền rầm rì đáp một tiếng.

Đới Xuân Diệutrên mặt không khỏi hiện lên nụ cười sáng lạn, đôi mắt lóe sáng, bàn tay toở  trước ngực cô càng làm càn, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy hơi thởnóng rực của anh phun lên trên cổ cô, thân mình tê dại, ngay cả tiếng hít thởđều bị anh nuốt lấy.

Chap 21 : Bị ăn luôn

Trong phòng liêntiếp truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, bên ngoài, Ninh Thái Thần đangcanh giữ ở trước cửa, đi tới đi lui, bất an qua lại. Xem ra, ngay cả con mèonày cũng rất sốt ruột a~.

Qua một lúc lâu,trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Đới Xuân Diệu ôm lấy Nhiếp TiểuThiến mệt lả chạy vọt vào trong phòng vệ sinh, hai người toàn thân xích lõa, mởvòi tắm hoa sen, giúp cô tắm rửa, lau sạch sẽ thân thể, sau đó ôm trở lại phòngngủ, chính mình lại chạy vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Nhìn gương mặtngủ say của Nhiếp Tiểu Thiến, bởi vì sau khi vận động mạnh mà nổi lên đỏ ửng,nhịn không được lại hôn lên má cô. Hôn, hôn, lại không khống chế được mình, bắtđầu hôn khắp người cô, tay cũng càng ngày càng không thành thật, bốn phía giaođộng. Đây không phải là…. trong lúc ngủ mơ Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giácđược trên người ẩm ướt, ngứa một chút, từ trong mộng tỉnh lại, trông thấy ngườinày lại nằm sấp trên người mình, bộ dạng dục vọng chưa được thỏa mãn, cô dởkhóc dở cười, vội vàng dùng lực đá anh xuống giường.

Đới Xuân Diệungã lăn xuống giường, xoa xoa cái mông của mình, ủy ủy khuất khuất nhìn NhiếpTiểu Thiến, ai ai oán oán nói: “Cô dâu khi dễ chồng......”

Nhiếp Tiểu Thiếndụi dụi đôi mắt, ngồi dậy, trừng mắt anh, hung hăng nói: “Anh rốt cuộc là muốnloại nào, tới tới lui lui hành hạ em ba lần còn chưa đủ sao! Ba lần a! Em đãlâu không vận động, còn không bị anh giết chết sao!”

“Ách...... Côdâu nói chuyện với chồng thật hung hãn.” Đới Xuân Diệu vỗ vỗ mông từ trên đấtđứng lên, bò lại giữa giường. Nghĩ thầm, Nhiếp Tiểu Thiến bề ngoài miệng mặc dùcó độc một chút, nhưng là nói chuyện rất là hào sảng nha!

“Em từ trước đếnnay đều hung hãn!”

Đới Xuân Diệukhóe mắt giật giật, nhận tội, buông tay ra, nói: “Được rồi, quả nhiên mọi ngườinói phụ nữ một khi đã kết hôn thì liền bại lộ bản tính, thì ra bản tính củaTiểu Thiến nhà chúng ta là như vậy nha! Ai ui~ thật đáng yêu!” anh làm ra vẻđáng yêu, một bên bẹo bẹo hái má bánh bao thịt của Nhiếp Tiểu Thiến.

Ôi má ơi! Nửađêm làm việc phi pháp còn chưa thỏa mãn, còn muốn bán nước sao! Mấu chốt là còncười đến như là cả người lẫn vật đều vô hại như vậy! Khiến cho cô ngay cả sứclực lấy tay xoa bóp cũng đều không có, đành phải vô lực nhìn anh một cái liềnthôi, trong lòng buồn bực đi ngủ.

Trong lúc ngủmơ, Đới Xuân Diệu nhẹ nhàng kéo Nhiếp Tiểu Thiến vào trong lòng mình.

Buổi sáng khitỉnh lại, Nhiếp Tiểu Thiến nhớ tới một chuyện vô cùng nghiêm trọng, chuyện nàycó quan hệ trực tiếp đến cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của cô! Đó chính là,tối hôm qua bọn họ vận động không có mang bao! Trời ạ! Đây là muốn xảy ra ánmạng chết người mà, vội vàng lay lay Đới Xuân Diệu dậy, sai anh đi mua thuốc.

“Không có việcgì, không phải em vừa mới đến tháng sao?” Đới Xuân Diệu bị đánh thức, thanh âmkhàn khàn, hết sức gợi cảm.

“Nhưng là, cũngcó vạn nhất a!” Nhiếp Tiểu Thiến khó có được trịnh trọng.

“Vậy thì càngtốt, vừa vặn có con mới cưới.”

Ách...... Ngườinày còn không cảm thấy thẹn với lương tâm sao? Nhiếp Tiểu Thiến trong gió hỗnđộn, bất quá nói trở lại, cảm giác buổi sáng thức dậy có người bên cạnh thật sựlà rất tốt.

Hai người ở trêngiường lăn lộn một hồi, vội vàng đứng lên rửa mặt đi làm. Mang theo đôi ánh mắtu oán, uốn éo uốn éo đi vào phòng làm việc, hôm nay cô cũng chỉ đành phải leomấy tầng lầu liền, bởi vì...... Thang máy bị hỏng, đây thật đúng là thiếu chútnữa muốn cái mạng già của cô mà, vốn là leo mấy tầng lầu cũng không có gì là totát cả, nhưng là đêm qua lao động cày cấy quá độ, thế cho nên hiện tại xươngsống thắt lưng rã rời, chân đau, vừa nhấc chân đều chịu không nổi, lại càngkhông nói là phải đi cầu thang bộ. Lớn tuổi rồi rốt cuộc là không được a, nhớnăm đó cùng Đường Tống ban đêm đại chiến ba trăm hiệp cũng đều không có chuyệngì.

Phi phi phi! Nhưthế nào lại nhắc đến hắn!

Vừa đến phònglàm việc, liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm, nói là trong bệnh viện cómột vị bác sĩ phi thường ưu tú mới đến, là từ nước ngoài tiến cử, muốn cô đixem một chuyến, thuận tiện giới thiệu một chút tình huống của bệnh viện chongười đó. Nhiếp Tiểu Thiến cũng không nghĩ nhiều, cúp điện thoại liền đi luôn.Nhưng là không nghĩ tới, người được nước ngoài tiến cử lại là người kia!

Đường Tống! Vừanhắc tới người này, Nhiếp Tiểu Thiến tức thì cảm thấy nóng giận, ngày hôm quacũng chỉ bởi vì chính hắn thay đổi một chút, mà Đới Xuân Diệu thiếu chút nữađem cô giết chết. Như thế nào người này bệnh viện tốt không đến, lại cố tìnhchạy tới bệnh viện này của bọn họ, thật sự là không có việc gì để làm đâm ranhàm chán mà.

Nhiếp Tiểu Thiếncúi đầu khom lưng nghe xong chủ nhiệm dặn dò, dẫn Đường Tống một đường đi thăm,thuận tiện bị người vây xem. Đương nhiên người vây xem tích cực nhất chính làLiễu mỹ nhân, luôn đi theo phía sau bọn họ, gặp người nào hỏi đó là ai vậy,Liễu mỹ nhân của chúng ta sẽ giới thiệu người này là tài hoa như thế nào, quantrọng nhất chính là không thể quên cường điệu về mối quan hệ của mình với ĐườngTống.

Một đường đi,nghe một đường Liễu Mi Nhi giới thiệu, Nhiếp Tiểu Thiến thành công đem chínhmình biến thành một người tàng hình, không có mở miệng, ngay cả một câu cũngchưa nói. Trên thực tế, cô ngược lại rất cảm tạ Lục Khổng Tước, bởi vì cô quảthật không nghĩ muốn cùng Đường Tống nói chuyện...... Qúa lúng túng.

Đường Tống nhậnlấy cái nhìn chăm chú của mọi người, Nhiếp Tiểu Thiến thì lại nhận lấy cái nhìnchăm chú của Đường Tống. Cô nhịn không được lại muốn phát điên, người này rốtcuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào khi đi du học về, con mắt lại liếcngang liếc dọc thế kia? Đường đi thì không thèm nhìn, trên người cô có gì màhắn cứ nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không phải là Lục Khổng Tước, cũng khôngphải là cô không mặc quần để lộ ra cúc hoa!

A! Con mẹ nó!

“Tiểu Thiến ~”

Trầm mặc hồilâu, Đường Tống rốt cục ở một khắc khi Nhiếp Tiểu Thiến phải trở lại phòng làmviệc, gọi cô lại, cũng phi thường thành công đem một màn này định tại trong ánhmắt của tất cả các vị bác sĩ, y tá bằng hữu.

Nhiếp Tiểu Thiếnthân mình cứng đờ, không dự đoán được hắn sẽ  dùng đến một chiêu nhưvậy, vì thế xoay người lại, thản nhiên nói: “Bác sĩ Đường, tìm tôi có việc gìsao?”

Trong giọng nóithể hiện sự xa cách rõ ràng, giống như bọn họ hôm nay mới quen nhau.

“Ừm. Giữa trưacó rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!”

Trong đám ngườiđã vang lên tiếng thổn thức của một cô gái trẻ, Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ đến tốihôm qua Đới Xuân Diệu nảy sinh ác độc muốn cô, mới nghĩ đến mà sợ, nhìn đôi mắtôn nhuận kia, hé miệng nở nụ cười, nói: “Thật ngại quá, bạn trai tôi giữa trưasẽ đến đón tôi đi ăn cơm, anh cùng bác sĩ Liễu cùng nhau đi dùng cơm đi, haingười không phải là bạn học sao? Vừa vặn cùng nhau ôn lại chuyện cũ!” Nói xong,cô thu hồi lại tươi cười, xoay người rời đi.

Làm một ngườiphụ nữ, đôi khi phải hung dữ một chút, cùng quá khứ vô dụng cáo biệt, a đúngrồi, nếu không thể làm bạn bè một lần nữa, vậy thì liền đem hắn trong nháy mắtbị giết ở trong tươi cười ấm áp như mùa xuân của mình đi.

Chap 22 : Dẫn phát gió lốc 

Lão Chu ngồi ởphòng bên ngoài, nhìn Đới tổng ở bên trong phòng lúc thì cười cười, lúc lạingây ngốc, trái tim lão vì kinh ngạc quá độ mà không ngừng đập loạn nhịp, đâylà như thế nào? Đới tổng chưa từng có biểu tình thất thường như vậy, vừa rồi ởtrong hội nghị thường kỳ, nhiều lần đều thất thần ngây ngô cười, chẳng lẽ theonhư trong truyền thuyết người ta đã nói, Đới tổng đã yêu rồi sao?

Chậc chậc ~ tìnhyêu thật sự là điều thần kỳ a!

Vừa rồi giám đốcbộ hạng mục có gọi điện đến, mảnh đất Mai Châu Vịnh sẽ thuận lợi có được, đâylà chuyện nằm trong dự kiến của Đới Xuân Diệu. Hai ngày trước anh có mời cụctrưởng mới tiền nhiệm ăn cơm, không nghĩ tới hắn lại là bạn học thời trung họccủa mình, cho nên, việc này thuận lợi là lẽ đương nhiên. Nhìn đồng hồ đeo tay,cũng sắp đến giờ ăn trưa, anh bấm nút nối điện thoại ra phòng ngoài, nói lãoChu trưa nay không cần đặt cơm cho anh.

Sau đó gọi điệnthoại cho Đỗ Vân Triết, báo cho hắn biết một chút tình hình chiến đấu hiện tại,lại không ngờ tới tên tiểu tử này gần đây có bạn gái mới, nghe nói là một sinhviên trắng nõn nà. Ở đầu dây điện thoại bên kia, Đỗ Vân Triết ý vị khen ngườibạn gái mới này hết lời, theo như lối nói của hắn thì bạn gái mới của hắn quảthật là một thiên tiên a.

Cho dù có đẹpcũng không đẹp bằng Tiểu Thiến nhà mình, hừ!

Hai người bạnhẹn ngày họp gặp, thuận tiện mang theo bạn gái mới quen để giới thiệu làm quenvới nhau. Đới Xuân Diệu cúp điện thoại, vội vàng lái xe đến bệnh viện của NhiếpTiểu Thiến, để cùng cô đi ăn cơm trưa. Thật sự là mới chưa gặp được một chút màcứ ngỡ như ba năm, hiện tại trong mắt, trong lòng anh chỉ có duy nhất nụ cườitươi như hoa của Nhiếp Tiểu Thiến, nếu không được gặp mặt một lần, chỉ sợ buổichiều cũng không có cách nào để làm việc chăm chỉ được.

Lúc này NhiếpTiểu Thiến rất phiền não, bởi vì phòng làm việc của Đường Tống cư nhiên ở tạiphòng đầu tiên cùng tầng làm việc với cô, nói cách khác, cô đi ăn cơm, đi vệsinh, lên xuống tầng, phàm là ra ra vào vào đều phải đi qua phòng làm việc củahắn, đây là một việc cỡ nào làm cho người ta đau lòng a, một con gà mái đắc chívừa lòng lại biến thành một đóa hoa loa kèn đầy ưu thương. Tiễn bước bệnh nhâncuối cùng của buổi sáng, lại nghênh đón một người phiền toái mới-- Lâm Sinh.Mọi người còn nhớ rõ tiểu nam sinh nhu nhược trăm phương nghìn kế muốn cô xemcúc hoa của anh ta hay không? Còn nhớ rõ tiểu thụ vì Nhiếp Tiểu Thiến mà biếntrở về làm người bình thường không?

A! Con mẹ nó!Nhiếp Tiểu Thiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của hắn, trong lòng nhịn khôngđược mắng một câu thô tục. Có thể không cần nhìn chằm chằm vào tôi như vậy đượckhông? Có gì mà khiến anh ta khó nói như vậy? Trên mặt tôi có vẽ cung xuân đồsao? Hai người giằng co một lát, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không chịu nổi sứcép, khóc không ra nước mắt hỏi: “Lâm Sinh, cậu rốt cuộc là lại ở đâu có vấn đềgì sao?”

Tầm mắt củangười mặt trắng kia tựa như dính vào trên mặt Nhiếp Tiểu Thiến, nghe Nhiếp TiểuThiến mở miệng nói chuyện, hắn đột nhiên cầm lấy tay cô, ẩn chứa mối tình thầmkín nhìn chằm chằm vào con ngươi của cô, sâu kín mở miệng nói: “A ~ Tiểu Thiến~ Tiểu Thiến a Tiểu Thiến ~ a! Tiểu Thiến ~”,

Xin chú ý, LâmSinh lúc nói những lời này, đầu khẽ giơ lên 45°, dùng hình thức đọc thơ diễncảm đem những lời này đọc một lần. Nhiếp Tiểu Thiến của chúng ta nghe đượcchính là chỉ có thể sững sờ, sửng sốt, cả kinh.

“Tiểu Thiến ~đây là thơ tôi làm tặng cô, tên gọi là ‘Tiểu Thiến’, có dễ nghe không?” Hắn mặttràn đầy mong đợi nhìn qua cô, dùng một loại giọng nói chứng thực.

“Tốt...... Dễnghe.”

Nhiếp Tiểu Thiếnchỉ cảm thấy mình bị sét đánh trúng, toàn thân cứng ngắc, thật vất vả mới đemtay của mình rút ra khỏi tay hắn, còn chưa có tinh tế thưởng thức bài thơ kiacủa hắn, tay nhỏ bé lại bị móng vuốt kia bắt trở về.

Con mẹ nó! Ngườinày rốt cuộc là cúc hoa có bệnh, hay là đầu óc có bệnh đây? Không phải là tinhthần phân liệt đó chứ? Hay là đang muốn hù dọa người đây? Đây rốt cuộc là hắnđang muốn gây náo loạn mà! Nhiếp Tiểu Thiến phát điên, điên, đây là lần đầutiên cô gặp được một bệnh nhân khẩu vị nặng lại khác người như vậy a!

“Lâm...... LâmSinh, cậu rốt cuộc đến đây để làm gì, hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, tôi muốnđi ăn cơm.” Nhiếp Tiểu Thiến co mình trốn vào trong ghế dựa, làm hết sức có thểđể bảo trì khoảng cách xa nhất với hắn.

“Tiểu Thiến ~~~”Lâm Sinh nắm tay cô, đột nhiên quỳ một gối xuống, trên mặt trắng nõn hai dònglệ chảy dài “Là em đã đem tôi từ trong vực sâu vạn kiếp bất phục kéo ra, là emđã cứu vớt nhân sinh của tôi, Tiểu Thiến ~~”

(*vạn kiếp bấtphục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Ai nha má ơi ~thanh âm này cũng quá kinh hãi đi, rất giống như đang gọi hồn người! Nhiếp TiểuThiến cả người nổi da gà, nhìn bộ dáng của người trước mắt, đánh giá bệnh khôngnhẹ, cô cũng không dám làm động tác kịch liệt gì, nếu là chọc giận người ta, cókhả năng hắn sẽ giết người diệt khẩu.

“Tiểu Thiến ~~”

Lại tới nữa,thanh âm vô cùng câu hồn.

“Anh yêu em, hãylấy anh đi~”

Lâm Sinh dườngnhư làm trò ảo thuật, từ phía sau lấy ra một hộp trang sức màu đỏ, mở hộp ra,một viên kim cương thật lớn lóe ra tia sáng chói mắt, hợp kim ti-tan cũng thiếuchút nữa đã làm mù mắt của Nhiếp Tiểu Thiến.

Đồng tính luyếnái, bị bệnh trĩ nặng, bệnh tâm thần, cầu hôn? Nhiếp Tiểu Thiến trong đầu lậptức nhảy ra mấy từ này, nhìn cảnh tượng buồn cười trước mắt, nghĩ tâm muốn chếtđều có, cô nên làm cái gì bây giờ? Như thế nào mới có thể thoát khỏi người bịbệnh thần kinh nặng này bây giờ, mau có người tới cứu cô a! Bình thường nhữngngười đến phòng làm việc của cô, lúc này cũng đã đi nơi nào đó rồi! Con mẹ nó,nếu không có ai đến, bà cô đây liền bị rơi vào tay giặc!

A~ quên mất, bọnhọ đều đi ăn cơm cả rồi! A~ con mẹ nó! Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến cô là chết chắcrồi, tay cũng không rút lại được, bị hắn cản trở như vậy, chạy cũng không chạyra được! Ngay tại lúc Nhiếp Tiểu Thiến gần như đã tuyệt vọng, một giọng nói ônhòa đúng lúc xuất hiện, bất quá, giọng nói này sao lại nghe quen tai như vậy!

“Tiểu Thiến ~đi, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đường Tống trên mặt tràn đầy tươi cười như nắngtỏa, bình tĩnh tiêu sái tiến vào, nhìn một màn này trong phòng làm việc, đầutiên là sửng sốt, theo sau lại lập tức nói với Lâm Sinh đang quỳ ở trên mặtđất: “Tiên sinh, hai chúng tôi phải đi ăn cơm, ngài có thể đi về được rồi. Mặtkhác, Tiểu Thiến nhà chúng tôi là phụ nữ đã kết hôn, anh quấy rối cô ấy như vậylà làm trái với luân thường đạo lý, hơn nữa lại là ở ngay trước mặt chồng củacô ấy làm loạn, làm không tốt sẽ xảy ra án mạng.” Đường Tống nói xong, trongmắt hiện lên một tia lãnh ý, thẳng bức Lâm Sinh thờ phù phù một chút ngồi phệtxuống mặt đất.

Phụ nữ đã kếthôn cái đầu ngươi a! Cư nhiên còn tự xưng là chồng của tôi, thật sự là khôngbiết xấu hổ a! Lời này nghe vào trong lỗ tai của Nhiếp Tiểu Thiến, nghe là phithường, phi thường, phi thường không thoải mái, nhưng là, niệm tình hắn cũng làmột lòng vì cứu mình, cô liền không thể phát biểu bất kỳ một tiếng nào.

“Ha ha ha ha ~”Đường Tống bắt đầu cười lạnh, từng bước một tới gần Lâm Sinh đang ngồi dướiđất, sắc mặt đen lại.

Ơ đen! Giả bộthật rất giống, vài năm không gặp, hành động của hắn thật tăng trưởng a.

“Đúng vậy, thậtxin lỗi.” Lâm Sinh run rẩy nói một câu, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.

Bên tai rốt cuộccũng thanh tĩnh trở lại, Nhiếp Tiểu Thiến thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân mìnhthả lỏng, nhìn vẻ mặt ý cười của Đường Tống, thoáng có một chút không được tựnhiên, suy tư một giây, mới mở miệng nói: “Cám ơn anh đã thay tôi giải vây.”

Đường Tống khôngnói gì, như trước là mỉm cười đi tới, nói thật, nếu đổi lại là một người phụ nữkhác, nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn tỏa sáng như ánh mặt trời như vậy,sẽ không thể không có một chút động tâm nào đó, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến cô làloại người nào a, cô nhưng là Thiên Sơn lão yêu tu luyện ngàn năm a, vài bànchải này đối với cô mà nói, căn bản nửa điểm cảm giác đều không có.

“Tôi đi ăn cơm,gặp lại sau.” Cô thu hồi lại tươi cười, khôi phục sự đạm mạc như trước, cầmphiếu ăn cơm đi ra cửa.

Tay đột nhiên bịhắn nắm lấy, đây là Nhiếp Tiểu Thiến chuẩn bị không kịp, bản năng muốn hất tayhắn ra, bất đắc dĩ hắn lại nắm quá chặt, đành phải dừng lại cước bộ, nói:“Đường Tống, anh muốn nói gì thì nói ra, anh đừng có động tay động chân, tôithật sự là rất ghét hành động này của anh.”

Trên tay buônglỏng, rốt cục ly khai một chút ấm áp. Quả nhiên, chiêu này chính là nằm trongtrăm cách thí nghiệm Bách Linh (*). Chính là trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến bỗngnhiên cảm thấy phiền muộn. Nếu là lúc trước đây ngươi giống như bây giờ, dùchết cũng không buông tay, như vậy cũng sẽ không có cục diện như ngày hôm nay.

(*BáchLinh : là con chim sơn ca)

“Cùng nhau ănmột bữa cơm đi.” Hắn mở miệng nói, thanh âm rất nhẹ, thật bình thản, nghe khôngra tâm tình gì.

Nhiếp Tiểu Thiếnsuy nghĩ một chút, đồng ý. Dù sao hắn vừa rồi cũng đã giải cứu mình từ trongnước sôi lửa bỏng, mời hắn một bữa cơm, coi như là nói lời cảm tạ, về sau cũngkhông cần có quá nhiều lui tới.

Đới Xuân Diệulái xe đi vào bệnh viện, một lòng muốn tạo cho Nhiếp Tiểu Thiến một kinh hỉ,trước đó vốn không có gọi điện thoại trước cho cô. Nhưng là chờ lúc anh đếnphòng làm việc của cô, lại không thấy cô đâu, chẳng lẽ là cô ấy đi ăn cơm rồisao? Vì thế gọi điện thoại cho cô, phát hiện điện thoại di động của cô lại đangở trên bàn làm việc. Chạy đến quầy phục vụ hỏi cô em y tá đường tới căn tin,sau đó liền kích động chạy tới căn tin. Lúc này đang là giờ ăn trưa, rất đôngngười đến căn tin ăn cơm, đại đa số đều là khoác áo blue trắng, hơn nữa ĐớiXuân Diệu đã nhiều năm chưa có tới nơi như thế này để ăn cơm, trong khoảng thờigian ngắn muốn tìm ra Nhiếp Tiểu Thiến cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Anh một đường đimau, ánh mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, tìm một hồi, rốt cục trôngthấy bóng hình quen thuộc, đang cầm lấy một hộp gần giống như cơm hộp, vẻ mặtthỏa mãn ngồi xuống, Đới Xuân Diệu trong lòng vui vẻ, đang muốn chạy tới, khôngngờ lại thấy một gương mặt quen quen. Giống như đột nhiên bị sấm đánh trúng,thân mình anh cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, nhìn Nhiếp Tiểu Thiến trên mặttươi cười như nắng tỏa, miệng hé ra hợp lại theo người nọ nói chuyện với nhau,trong thân thể hình như là có một cây đao từng nhát từng nhát đang đâm vào anh,cùng với đau đớn, ngực dâng lên một ngọn lửa lớn. Nếu là dựa theo tính tìnhngày thường của anh, đã sớm quay đầu rời đi, từ nay về sau cùng cô cả đời khôngqua lại với nhau, nhưng là hiện tại anh căn bản không có biện pháp nào cứ nhưvậy mà rời đi, anh muốn biết rõ ràng, anh muốn hỏi rõ Nhiếp Tiểu Thiến, rốtcuộc cô đặt anh ở vị trí nào trong lòng cô.

Buông lỏng bướcchân trầm trọng, chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đi Đới Xuân Diệu lạibị dày vò, có nên đối mặt nói thẳng hay không, hay là nhanh chóng rời đi, làmbộ như cái gì cũng chưa thấy? Nội tâm thấp thỏm bất an, tức giận ở trong lòngmạnh mẽ đâm tới, anh vẫn là cố nén phẫn nộ đi tới phía sau Nhiếp Tiểu Thiến.Đáng tiếc, cô gái ngốc này vẫn còn đang đắm chìm ở sung sướng nói chuyện, trunghoà trong đồ ăn ngon, căn bản không có phát hiện ra anh. Đới Xuân Diệu cười khổmột tiếng, chống lại ánh mắt điềm nhiên như không của Đường Tống, trong mắt tứcgiận bùng phát.

“Thì ra là emcùng đi ăn cơm với anh ta, trách không được anh tìm khắp nơi mà không thấy em.”Đới Xuân Diệu cố nén suy nghĩ xúc động muốn hất tung bàn ăn, tiếng nói run run.

Nhiếp Tiểu Thiếnvốn là đang chuyên tâm gặm xương sườn, bỗng nhiên nghe được sau lưng có người,ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tình phức tạp của Đường Tống, đột nhiên quay đầulại, đối mặt với đôi mắt phượng đầy phẫn nộ của Đới Xuân Diệu. Trong lòng cảkinh, vội vàng bỏ đũa xuống muốn giải thích, lại bị anh thô bạo cắt ngang.

“Em không phảiđã nói em không còn thích anh ta sao? Như thế nào còn đặc biệt cùng anh ta ăncơm? Anh còn tâm tâm niệm niệm em có đi ăn cơm hay không, Tiểu Thiến....... Emlà đang đùa với anh sao?” Hiển nhiên, Đới Xuân Diệu tuyệt đối nóng nảy, tứcgiận phát tiết.

Nhiếp Tiểu Thiếnvội vàng đứng lên muốn giữ chặt tay anh, lại bị anh một phen hất ra, giờ khắcnày, Nhiếp Tiểu Thiến tâm đột nhiên cảm thấy nhói đau.

“Xuân Diệu, anhhãy nghe em nói!” Nhiếp Tiểu Thiến bắt không được tay Đới Xuân Diệu đang xoayngười rời đi, vội vàng muốn chạy đuổi theo, lại bị Đường Tống một phen níu chặtlại.

“Đừng đuổi theo,hiện tại cho dù em có nói như thế nào, anh ta cũng nghe không vào, còn khôngbằng chờ anh ta bình tĩnh lại rồi nói sau.” Đường Tống giọng nói lạnh lùng, lộra ý tứ không để cho cô cự tuyệt.

Đồ cứt thối! Cònkhông phải bởi vì ăn cơm với ngươi mà bị gặp họa hay sao! Nhiếp Tiểu Thiếntrong lòng tức giận, dùng sức hất tay hắn ra, lạnh lùng để lại một câu “Khôngliên quan gì đến chuyện của anh!”, liền đuổi theo Đới Xuân Diệu.

Chap 23 : Tiểu Thiến chi hôn

Đường Tống nhìnvào bàn tay trống trải của mình, tâm cũng trống rỗng. Rất nhiều thứ, lúc trướckhi buông tay không có cảm thấy trọng yếu như vậy, cho đến lúc thật sự mất đi,mới phát hiện chính mình đã bị vây hãm thật sâu trong cảm tình đó, nay cô ấyngay cả chạm vào tay mình một chút cũng không nguyện ý, ha ha...... Ai bảo mìnhlúc trước không biết quý trọng chứ?

“Xuân Diệu ~Xuân Diệu! Anh nghe em giải thích đã!” Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng đuổi theothiếu chút nữa là không có bay lên, phát huy tốc độ chạy 500 m ở trường họcngày trước đuổi theo Đới Xuân Diệu.

Thật may là, anhchỉ là đang tức giận, bước đi nhanh hơn mà thôi, bằng không, Nhiếp Tiểu Thiếnthật đúng là nửa điểm cũng không có khả năng đuổi theo anh.

“Không phải nhưanh nghĩ đâu, thật sự.” Nhiếp Tiểu Thiến ôm lấy cánh tay của anh, gắt gao cuốnlấy anh, sợ nếu mình mà buông lỏng tay, sẽ không còn bóng người.

Đới Xuân Diệuxoay người lại, sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng Nhiếp Tiểu Thiến, không nóiđược một lời. Nếu ánh mắt của anh có thể giết chết người, như vậy Nhiếp TiểuThiến đã sớm chết một nghìn lần rồi. Vẻ mặt anh cứng ngắc, khóe miệng khẽ giậtgiật, trong mắt hàn ý cùng tức giận lần lượt thay đổi, làm cho Nhiếp Tiểu Thiếncó một loại cảm giác như đang rơi vào giữa hai tầng lửa và băng.

Tư vị này, miễnbàn có bao nhiêu tiêu hồn! Rất giống với đem cô cho vào trong lò nướng, sau đólấy ra lại chém cho cô vài nhát, rồi lại ném cô vào trong nước lạnh làm đá.

“Lúc trước anhta thay em giải vây, cho nên em mời anh ta một bữa xem như là đã thanh toánxong.” Nhiếp Tiểu Thiến thừa dịp Đới Xuân Diệu mở cửa xe để lộ ra một khoảngcách, vội vàng giải thích, lại theo thói quen chui vào ngồi ở ghế lái phụ “Thậtsự! Lừa anh, em chính là con chó nhỏ!”

Nhiếp Tiểu Thiếnnóng nảy, cô thật sự là rất sốt ruột, chính cô cũng không biết vì cái gì màmình lại lo lắng anh hiểu lầm, anh tức giận. Anh tức giận, sẽ làm trong lòng côđặc biệt khó chịu.

Đới Xuân Diệuvốn là đang nổi nóng, cho nên lời Nhiếp Tiểu Thiến nói căn bản nghe không vào,mặt âm trầm nhìn cũng không nhìn cô một cái, vẫn khởi động xe hơi.

Ai nha má ơi ~lại muốn tái diễn kinh tâm động phách như đêm đó sao? Nhiếp Tiểu Thiến cô cũngkhông muốn chết sớm như vậy nha, loại coi thường sinh mạng này chắc cũng chỉ cótên khốn khiếp Đới Xuân Diệu này làm được thôi. Làm sao bây giờ? Làm sao bâygiờ? Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng đầu toát mồ hôi, biết lời mình nói người nàysẽ hoàn toàn nghe không vào, nhất thời tâm hoảng ý loạn, đầu óc nghĩ đến một đườnggiải quyết ngắn nhất, liền hướng đôi môi mỏng của Đới Xuân Diệu gắt gao hônlên.

Ôi chao má ơi~đây chính là ở trước cửa bệnh viện nha! Hôm nay Đới Xuân Diệu đi chính là đi xethể thao mui trần nha, vốn là rêu rao, lúc này Nhiếp Tiểu Thiến phỏng đoán coinhư bọn họ đã là danh nhân của bệnh viện rồi!

Nhiếp Tiểu Thiếnlà đầu óc bị cửa kẹp lấy mới có thể sẽ làm ra hành động như thế, Đới Xuân Diệucũng là phi thường hưởng thụ, phi thường thanh tỉnh hưởng thụ sự chủ động củacô, rất nhanh liền đổi khách thành chủ, biến thành quân tiến công chính, haingười ở bên trong xe không kiêng nể gì hôn nhau nồng nhiệt, người bên ngoàinhìn vào chính là mặt đỏ tai hồng.

Môi mỏng lạnhlùng của Đới Xuân Diệu càng ngày càng nóng bỏng, hôn môi cũng càng ngày càngdũng mãnh, sự tức giận vừa rồi vẫn còn chưa được đánh tan, nụ hôn này cũng tăngthêm mấy phần đoạt lấy cùng bá đạo hưng trí, gặm cắn, xé rách, liếm láp, làmnhư thế nào để cho hết giận thì liền làm như thế, thế cho nên Nhiếp Tiểu Thiếnchỉ có thể nức nở nghẹn ngào bị anh đặt ở dưới thân, nhưng là rất nhanh, baylên vì một tầng chuyện tình khác.

Trong lòng ômthân thể ấm áp mềm mại, dục vọng của Đới Xuân Diệu ~ bị thiêu đốt, anh bạn nhỏbị kích động chống đỡ lên bụng Nhiếp Tiểu Thiến.

Ô~ trong mơ mơmàng màng, Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên cảm giác được một vật cứng rắn đang chạmvào mình, nóng bỏng mà thật lớn. Mặt lập tức đỏ lên, hồng diễm càng lộ ra vẻxinh đẹp, yết hầu của Đới Xuân Diệu giật giật, cúi người xuống, bàn tay to rốtcuộc không thể thành thật được nữa, từ dưới vạt áo luồn vào bên trong, mộtđường hướng lên trên, tìm được tiểu gò núi nhô ra, ở đỉnh tinh tế xoa nắn.

“Ô~” Nhiếp TiểuThiến đột nhiên bừng tỉnh! Đây là đang ở bên trong xe, dưới ban ngày ban mặt,người này lại hóa thân thành cầm thú! Móa! Vội vàng lấy hết sức đẩy anh ra “Khụkhụ khụ ~ ban ngày ban mặt, chú ý hành vi một chút!”

Nét mặt già nuahồng hồng giống như quả hồng chín mọng, chột dạ không dám ngẩng đầu lên.

“Chính mình châmhỏa dược, chính mình tắt!” Đới Xuân Diệu khóe miệng mang theo ý cười bỡn cợt,hai tay chắp trước ngực nhìn cô, một bên đem cửa xe mui trần từ từ nâng lên,khởi động xe, chậm rãi chạy đến dưới một bóng cây.

Nhìn nụ cườikhông có hảo ý của anh, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được chính mìnhrơi vào hang ổ của sói a, chính mình như thế nào có thể liền đã quên người nàykhông biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng là gì a, anh ta đem mình đưa tới nơithưa thớt người ở này, không phải là muốn...... chẹp, chẹp, chẹp~~ dê vào miệngsói, sẽ bị ăn sạch luôn!!

“Em đang suynghĩ cái gì vậy?” Đới Xuân Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, tròng mắtquay tròn loạn chuyển của Nhiếp Tiểu Thiến, xem chừng cô đang suy nghĩ lungtung.

“A ~ không cógì.......” Nhiếp Tiểu Thiến ấp a ấp úng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Thật sự khôngcó gì muốn nói với anh sao?” giọng nói của Đới Xuân Diệu thoáng dẫn theo mộttia ớn lạnh.

“Chuyệnnày......Chuyện này...... Anh không phải là muốn em giúp anh tắt lửa sao.”Nhiếp Tiểu Thiến nói xong, ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, tay nhỏ béđưa về phía dưới bụng ở giữa hai chân của anh.

“Em suy nghĩ cáigì vậy!” Đới Xuân Diệu dở khóc dở cười, bắt lấy tay của cô “Em không phải làcần giải thích rõ cho anh sao?”

Ách...... A!Không phải là chuyện kia a ~~ Thì ra là mình suy nghĩ nhiều quá, thật sự là rấtmất mặt!!! Nhiếp Tiểu Thiến xấu hổ cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.

“Có một bệnhnhân giống như đầu óc có vấn đề, bám chặt lấy em, bắt em gả cho hắn, em khôngthoát thân ra được, vừa lúc anh ta đi ngang qua đem người nọ đuổi đi, sau đóanh ta đề nghị cùng nhau ăn cơm, em nghĩ anh ta tốt xấu gì thì cũng đã giúp đỡmình, em cũng không muốn nợ nhân tình lần này của anh ta, cho nên đáp ứng mờianh ta một bữa cơm, xem như thanh toán xong, về sau cũng không cùng anh ta qualại.” Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu, ủy ủy khuất khuất rũ cụp lấy khuôn mặt nhỏnhắn, nhìn Đới Xuân Diệu một năm một mười nói hết ra.

Thì ra là nhưvậy, xem ra Đường Tống kia...... Xem ra là do mình thật sự bị ghen tị làm chođầu óc u mê, thật may là Tiểu Thiến đúng lúc đuổi theo, bằng không liền......Đới Xuân Diệu nhìn ngoài cửa xe, rầu rĩ nghĩ, hồi lâu mới hồi phục lại tinhthần, lại dùng giọng nói mệnh lệnh: “Về sau không cho phép nói chuyện với anhta, không cho phép cùng anh ta tiếp xúc tay chân!”

“Được.” NhiếpTiểu Thiến nhu thuận gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại hỏi: “Vậynếu là chuyện có liên quan đến công việc, tránh không được đâu?”

“Trừ bỏ côngviệc tránh không được, còn lại không cho phép cùng hắn nói một câu!”

“Tuân mệnh!”

**********

Nhiếp Tiểu Thiếnmột đường bị người nhìn chăm chú trở lại phòng làm việc, trong lòng tuy rằngthấp thỏm, nhưng hơn nữa là ngọt ngào. Không nghĩ tới Nhiếp Tiểu Thiến cô rốtcục làm tròn giấc mơ khi mình vẫn còn ở trường đại học, ở trong xe thể thaocùng một anh chàng đẹp trai hôn nhau nồng nhiệt! Chậc chậc ~ tuy rằng khôngphải là người từng ở trong lòng, nhưng là! Đới Xuân Diệu so với hắn tuyệt hơnrất nhiều~~ Tiểu Xuân Diệu nhà cô thật đúng là quá đẹp trai nha, kỹ thuật hôncũng thật tốt! Cứ nhìn ánh mắt của các cô gái chứng kiến là biết, ánh mắt đềutrừng lên giống như quả chuông đồng, hâm mộ, ghen tị, hận sao? Nhiếp Tiểu Thiếnlên mặt, hí hửng, nghênh ngang, hoàn toàn không có phát hiện ở cửa có một bóngngười.

“Hai người hòahảo rồi?”

Thanh âm độtnhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng, nhìn biểu tình phức tạp của Đường Tống, NhiếpTiểu Thiến thật không dám quan tâm hắn, chính là sắc mặt ung dung nói một câu:“Ừm. Cám ơn anh đã giúp tôi đuổi Lâm Sinh.”

“A...... Vậy làtốt rồi......” trong không khí hiện lên nhàn nhạt mất mát.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Không thể khôngthừa nhận, Đới Xuân Diệu về chuyện này là Thất lang, mỗi ngày cứ đến buổi tối,tên cầm thú này đều muốn nằm ở trên người cô phập phồng, phập phồng nhiều lần,cho đến khi cô liên tục cầu xin tha thứ mới buông tha, thế cho nên Nhiếp TiểuThiến gần đây, đi đường đều là như đang bay bổng, cước bộ phù phiếm, thật giốngnhư là đang giẫm ở trên mây.

Vừa tan tầm, haingười một trước một sau lên lầu, Nhiếp Tiểu Thiến đi ở đằng trước liền cảm nhậnđược từng đợt hormone hơi thở nam tính mãnh liệt, trong lòng thầm kêu khôngtốt, làm không tốt người này lại muốn phát tác, lập tức bước nhanh hơn, cô cũngkhông muốn ở trước cửa nhà phát sinh ra chuyện gì.

Quả nhiên, vừavào cửa, Đới Xuân Diệu liền đem Nhiếp Tiểu Thiến đặt ở sau lưng cửa, không thểchờ đợi được dâng lên đôi môi nóng bỏng ướt át của mình, triển khai một hồi cắnxé, bàn tay to nhanh chóng đưa vào bên trong y phục của Nhiếp Tiểu Thiến, thuầnthục như bóc bánh chưng, còn không để cho cô kịp có phản ứng, chính mình đã sớmkhông còn mảnh vải che thân.

“Đồ lưu manh!”Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được cúi đầu mắng một câu.

“Là lưu manh haylà anh hùng, em thử sẽ biết liền.” Đới Xuân Diệu không có ý tốt ghé vào bên taicô cười nhẹ, một miệng ngậm chặt vành tai của cô, nhẹ nhàng liếm cắn.

Ô~~ lại tới nữa......tinhlực của anh ta tràn đầy đến thế sao!! Nhiếp Tiểu Thiến khóc không ra nước mắt.

“Reng ~~reng~~~” tiếng chuông di động không đúng lúc vang lên, Nhiếp Tiểu Thiến như làbắt được cây cỏ cứu mạng, một phen đẩy Đới Xuân Diệu ra, lấy di động trong túixách, trốn vào phòng vệ sinh, khóa chặt cửa lại. Hì hì hì hì ~ nhìn xem anh còncó thể thực hiện được không!

Thì ra là TiểuNguyệt Nguyệt gọi điện thoại tới, Nhiếp Tiểu Thiến tiếp điện.

“Oa ~ Chị họ,ngày mai chị có rảnh không?” Hai tuần lễ rồi không có nhìn thấy cô em họ, nhađầu này thanh âm lại ngọt thêm vài phần.

“Có việc sao?”

“Ừm, em mới quenđược bạn trai mới, muốn giới thiệu cho chị biết mặt!”

Bạn trai? Chẳngphải là mới vừa khai giảng sao? Tốc độ lại có thể nhanh như vậy sao? Thiếu nữcủa thời đại mới quả nhiên là không giống với thế hệ trước a! Nhiếp Tiểu Thiếntrong lòng hỗn độn, bất quá vẫn là đồng ý.

“Chị nhớ mangtheo anh rể đến nha, nói cho chị biết, bạn trai của em còn đẹp trai hơn anh rểnhiều~!” Tiểu Nguyệt Nguyệt vui rạo rực cúp điện thoại.

Nhiếp Tiểu Thiếntừ rong phòng vệ sinh đi ra, dục vọng của Đới Xuân Diệu đã bị đánh tan, đang ởtại phòng bếp chuẩn bị cơm chiều. Ánh mắt của cô tại trên eo thon gầy gò củaanh lưu luyến quên về, so với Xuân Diệu nhà cô còn đẹp trai hơn sao? Đúng làkhoác lác! Gái già này đã sống gần ba mươi năm rồi, nhìn nhiều đàn ông rồi, vẫnlà Xuân Diệu nhà mình đẹp trai nhất!! Hắc hắc!!

Nhìn thân ảnhbận rộn của anh, Nhiếp Tiểu Thiến lại nhịn không được khen ngợi, bộ dáng tốt,gia thế tốt, công phu trên giường tốt, quả thật chính là người đàn ông ba tốtnha! Là cực phẩm của thế gian a! Một bên nhịn không được đi lên ôm chặt lấythắt lưng của anh, cái cằm để ở trên lưng anh nhẹ nhàng vuốt phẳng, cọ xát lấylại cọ xát lấy, cọ xát thành xảy ra chuyện! Ma sát đến trên giường đi a, cọ xátthành hoa lửa ~

Chap 24 : Gọi là vô năng 

Hôm qua vìchuyện của Đường Tống mà vang lên một hồi cảnh báo cho Đới Xuân Diệu. Cho nênngày hôm sau, Đới Xuân Diệu kiên trì đưa Nhiếp Tiểu Thiến đến văn phòng, giữatrưa lại ở trước thời gian nửa giờ nghỉ trưa đến chờ cô cùng nhau đi ăn cơm,một ngày gọi năm cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi cô, thậm chí còn chưa đến giờtan tầm đã liền lái xe đến bệnh viện, ở dưới lầu chờ cô. E sợ mình không chú ýmột chút, cô sẽ bị người đoạt mất.

Hôm nay NhiếpTiểu Thiến mặc áo T-shirt, quần jean rất đơn giản, mà Đới Xuân Diệu lại mặc áovét trang trọng!! Má ơi, bây giờ đang là mùa hè nóng bức, anh ta không nóngsao?

Nhiếp Tiểu Thiếnngồi ở bên trong xe, nhìn cái trán đổ mồ hôi ròng ròng của Đới Xuân Diệu, suynghĩ có phải hay không tối qua vận động quá kịch liệt đã đem đầu óc của anh đềuvét sạch, khó trách vừa rồi khi xuống lầu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằmcô, ngươi nói thử xem có một nam nhân ăn mặc tây trang đứng dưới ánh mặt trờichói chang, cười đến như hoa sơn trà nở rộ, có thể không dẫn đến sự chú ý củamọi người sao?

“Cái kia......Xuân Diệu a, anh không nóng sao?” Nhiếp Tiểu Thiến thật sự rất lo lắng anh sẽbị cảm nắng.

Ô~ Đới Xuân Diệunghe vậy, khóe mắt giật giật “Đúng là có chút nóng.”

“ Vậy anh mặcnhiều như thế để làm gì? Coi chừng sẽ nổi rôm đó.”

“Ách...... Khôngphải là chúng ta đang đi gặp bạn trai của Tiểu Nguyệt Nguyệt sao? Đương nhiênphải chỉnh trang một chút a.” Đới Xuân Diệu chân thành nói.

Hả? Chỉ vì gặpngười mà phải ăn mặc trịnh trọng như vậy sao? Có quá mức không vậy? Nhiếp TiểuThiến nhìn lại chính mình một cái, lại nghía anh một cái, trong lòng ngọt ngào,nói: “Cũng không phải là đi gặp mẹ em, không có việc gì đâu, với tính tình củaTiểu Nguyệt Nguyệt, không chừng một tuần sau lại mang một người khác về ra mắtanh thôi.”

Đi vào chỗ đãhẹn trước, vốn là một nhà hàng món ăn cay đặc sắc của Tứ Xuyên. Nhiếp TiểuThiến gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt Nguyệt, nói cho bọn họ biết số gian phòngghế lô. Nửa giờ sau, Tiểu Nguyệt Nguyệt mặc váy liền áo làm bằng tơ lụa màutrắng, tóc dài xõa vai, cười duyên khanh khách, thật giống như tiên nữ xuấthiện! Mà người đàn ông đi theo phía sau, thiếu chút nữa làm cho Nhiếp TiểuThiến đang uống nước chết sặc, đúng vậy! Hắn chính là bệnh nhân làm cho NhiếpTiểu Thiến cả đời khó quên -- Đỗ Vân Triết!

Thật sự là thiênlôi từng trận, ngoài khét trong sống, có phải là cô bị hoa mắt hay không? Cômạnh mở trừng hai mắt, trời ạ, như thế nào vẫn là hắn!

“Chị, anh rể.”Tiểu Nguyệt Nguyệt kéo tay Đỗ Vân Triết, ngọt ngào gọi một tiếng.

Trừ bỏ TiểuNguyệt Nguyệt ở ngoài, biểu tình của ba người còn lại quả thật chính là giốngnhau như đúc, giống như không tin tưởng được mình đang nhìn thấy gì.

“Cậu…cậu…haingười sao lại ở tại đây?” Đỗ Vân Triết trên mặt cứng đờ lộ ra biểu tình khó cóthể tin.

“Tôi, chúng tôi?Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, cậu như thế nào lại ở tại đây?” Đới Xuân Diệuđồng dạng là không thể tin, thậm chí có điểm hơi hơi nóng giận, người này đổibạn gái như thay quần áo, hiện tại cư nhiên như chó ngáp phải ruồi tìm đến emhọ của Tiểu Thiến, vạn nhất Tiểu Nguyệt Nguyệt bị thương tổn, vậy thì anh biếtăn nói thế nào với Tiểu Thiến đây?

Tiểu NguyệtNguyệt nhìn bọn họ, đầu óc lập tức thông suốt, vội hỏi: “Mọi người quen nhausao?”

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn hai người đẹp trai chói mắt, vụng về thở dài, nói: “Đúng vậy, bạn trai củaem là người anh em tốt của anh rể em, cũng là bệnh nhân của chị.”

“Thật sự?” TiểuNguyệt Nguyệt khóe miệng toe toét lại cong lên vài phần, còn kém là chưa treođến lỗ tai, lại nhìn đến sau khi ba người đồng thời gật gật đầu, bàn tay nhỏ béquàng lên trên cổ Đỗ Vân Triết, vô cùng thân thiết xoay đến xoay đi, giống nhưcon khỉ ôm cổ người ta vậy “Vân Triết, Vân Triết thật là khéo gặp a, quả nhiênlà vật họp theo loài a, xem Vân Triết của chúng ta rất đẹp trai nha~”

Móa! Vừa rồi mớiuống ước có xu thế ụa ra ngoài, toàn thân nổi da gà, Nhiếp Tiểu Thiến thật sựlà rất muốn ói a. Đới Xuân Diệu nhìn xem cũng chịu không nổi, cùng Nhiếp TiểuThiến hai người hai mặt nhìn nhau, khóe mắt giật giật, mặt cứng đờ, dùng ánhmắt hung hăng khoét Đỗ Vân Triết, ý bảo hắn nói một chút.

Gọi một bàn mónăn đều là những món mà hai cô nàng này thích ăn, Đới Xuân Diệu không ăn cay,cho nên anh liên tục đưa mắt nhìn về phía Đỗ Vân Triết, mà Đỗ Vân Triết ngườinày, giả câm vờ điếc, cúi đầu mãnh liệt ăn, ngẫu nhiên cùng Tiểu Nguyệt Nguyệtgiai điệu tình yêu, hoàn toàn bỏ qua trên mặt bàn là bốn thanh “Viên NguyệtLoan Đao”, đang hiện ra quang mang u ám, tùy thời đều có thể chém hắn một nhát.

Nhiếp Tiểu Thiếnăn hai miếng cá luộc nước sôi, sặc đến đỉnh đầu khói bốc lên, nước mắt đềunhanh trào ra, nhìn đôi vợ chồng son điềm nhiên như không, rốt cục không thểnhịn được nữa, uống một ly trà lạnh, sâu kín mở miệng nói: “Nguyệt Nguyệt, cùngchị nói chuyện một chút, em như thế nào gặp được vị công tử này.”

Tiểu NguyệtNguyệt giờ đây là một thiếu nữ đang chìm trong tình yêu, chỉ số thông minh làkhông, bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu dưa, căn bản không có nhận thấyđược gợn sóng sát khí trong không khí, mặt mày cong cong, hé miệng cười, nói:“Chị, lúc vừa khai giảng, bọn em quen nhau ở dưới lầu ký túc xá, lúc đó anh ấyđang chạy thể dục buổi sáng, mặc một bộ đồ thể thao, khuôn mặt tươi cười nhưánh thái dương ở trong gió, em lúc ấy liền......” Khi nói chuyện, ngượng ngùngnhìn thoáng qua Đỗ Vân Triết, trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ.

“Khụ khụ khụ, đủrồi, không cần phải nói nữa.” Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được cắt đứt cô nàngháo sắc tỏ tình, mắt liếc nhìn về phía Đỗ Vân Triết, hỏi: “Anh vừa ý NguyệtNguyệt ở điểm nào? Con bé dường như cũng không phải là mẫu người của anh?”

“Đúng vậy, saolại không phải? Xem Nguyệt Nguyệt cười rộ lên rất đáng yêu, trong sáng!” Đỗ VânTriết vội vàng từ trong bát cá nấu dưa chua ngẩng mặt lên, cùng Tiểu NguyệtNguyệt hai người liếc mắt đưa tình.

Đới Xuân Diệunhìn hai người này không coi ai ra gì, nội tâm thừa nhận năng lực cũng đã bịkhiêu chiến, nhớ tới chiến tích khi đó của Đỗ Vân Triết vẫn còn là sát thủ tángái, nhịn không được cười lạnh một tiếng nói: “Hừ, là trong sáng đáng yêu giốngnhư một tờ giấy trắng, cậu ngược lại là tốt tốt đối với người ta.”

Đỗ Vân Triếtngười này, bộ dạng rất đẹp trai, có tiền, miệng lại ngọt, chính là hắn là cơnác mộng của tất cả phụ nữ toàn xã hội, là công địch của tất cả đàn ông. Hôm nayTiểu Nguyệt Nguyệt trong sáng như nước tinh khiết này rơi vào trong tay hắn,không biết sẽ như thế nào đây? Không nói đến hắn có thể hay không chơi chánliền vứt bỏ người ta, trước tiên là nói về những bạn gái trước dẫu đã lìa ý cònvương tơ lòng của hắn, Nguyệt Nguyệt có thể ứng phó được sao? Nhiếp Tiểu Thiếntrong đầu toát mồ hôi, tuyệt đối không thể để cho Nguyệt Nguyệt bị chịu ủykhuất, càng không thể để cho Nguyệt Nguyệt bị thương tổn, nếu không trở vềkhông biết ăn nói sao với dì đây.

Nghĩ đến đây,Nhiếp Tiểu Thiến ngồi không yên, cô đứng lên, nói: “Nguyệt Nguyệt, đi vào phòngvệ sinh với chị đi.” Lại cho Đới Xuân Diệu một ánh mắt oán độc.

Nguyệt Nguyệtcùng Nhiếp Tiểu Thiến đi vào toilet, nhìn chị họ nhà mình đứng ở trước bồn rửatay, mắt lộ ra hung quang, vẻ mặt cổ quái, lập tức hiện lên một loại dự cảmkhông tốt lắm.

“Chị họ, chịkhông đi vệ sinh sao?”

“Nguyệt Nguyệt,em biết về Đỗ Vân Triết được bao nhiêu?”

Tiểu NguyệtNguyệt sửng sốt, trong mắt lóe ra quang mang thiên chân, nói: “Cũng chưa biếtgì nhiều, bất quá anh ấy đối với em rất tốt, em cũng thích anh ấy.”

“Không hiểu biếtmà em đã cho là người ta đối với em rất tốt sao? Đầu óc của em không phải là đãbị hỏng rồi đó chứ?” Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời không nhịn được, học tư thếgiáo huấn của lão thái thái nhà cô, chống nạnh dí dí trán Nguyệt Nguyệt. Bởi vìchiều cao chênh lệch, động tác này tựa hồ có một chút khôi hài.

“Đầu óc của chịmới là hỏng!” Tiểu Nguyệt Nguyệt quyệt miệng phản bác “Nói về tình yêu chính làcần phải cho nhau quá trình tìm hiểu, chỉ cần hai chúng em ở cùng một chỗ, sẽhiểu rõ nhau a.”

“Em không sợ hắnlừa em sao? Theo chị được biết, Đỗ Vân Triết cũng không phải là người đàn ôngtốt gì.”

Không ai thíchnghe bạn trai của mình bị nói xấu, Tiểu Nguyệt Nguyệt đương nhiên cũng khôngphải là ngoại lệ, nghe được Nhiếp Tiểu Thiến nói như vậy, trong lòng cũng giận,nói: “Chị họ, em tìm bạn trai là chuyện của em, thời gian chị quen biết anh ấydài hơn em quen anh ấy sao? Chẳng lẽ em còn không hiểu anh ấy bằng chị sao? Hơnnữa, chị không cần phải vì trước kia mình bị người lừa, liền cảm thấy tất cảđàn ông trên thế gian này đều không đáng tin cậy!”

Lời này từ trongmiệng của Tiểu Nguyệt Nguyệt nói ra, tựa như một cây đao đâm trúng vào trái timcủa Nhiếp Tiểu Thiến, cô hơi hơi sửng sốt, trong lòng có chút đau. Nhìn TiểuNguyệt Nguyệt bị vây trong hạnh phúc, bất đắc dĩ thở dài, thôi, có lẽ Đỗ VânTriết cũng không tệ như mình nghĩ đi, có thể là mình đã suy nghĩ nhiều.

“Được rồi, vậyem tự mình lo liệu đi”

Cô ủ rũ trở lạiphòng, rầu rĩ không vui ngồi xuống. Nghĩ đến những lời vừa rồi của Tiểu NguyệtNguyệt, trong dạ dày cũng cảm giác được thức ăn đang sôi trào rất khó chịu.

Kế tiếp cùng ăncó chút ngột ngạt, bốn người yên lặng ăn xong, đều tự về nhà. Đới Xuân Diệu khicô cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt từ toilet trở về, liền phát hiện cô có điểm khôngthích hợp, vừa rồi ở trên xe lại một câu cũng không nói, ngơ ngác nhìn ngoàicửa xe. Thật khác thường! Tuyệt đối là có chuyện! Mở cửa, thay dép lê, Đới XuânDiệu cơ hồ là làm lưu loát liền mạch, lại đi vào phòng bếp xay một ly sinh tốrau củ, mang lên cho Nhiếp Tiểu Thiến.

“Ăn xong món cayTứ Xuyên, uống chén nước sinh tố rau củ này đi, phòng ngừa nóng giận.” anh ngồixuống bên cạnh cô, để sát vào ngửi một cái “Nha, toàn mùi vị hạt tiêu, sặc đếnanh đều muốn chảy nước mắt a, đến ~ chạy nhanh vào phòng tắm, hôm nay Xuân Diệuanh sẽ tắm thật sạch cho em!”

“Tiểu Thiến, emlàm sao vậy? Trong lòng có việc gì phải suy nghĩ sao?” Thấy cô khác thường, ĐớiXuân Diệu lo lắng hỏi.

Nhiếp Tiểu Thiếnmặt không chút thay đổi nhìn anh một cái, nói: “Không có việc gì.”

“Không đúng, emkhẳng định là có chuyện.” Đới Xuân Diệu bắt lấy cô, sờ sờ cái trán của cô, chầnchờ một chút, hỏi: “Có phải là đang lo lắng cho Nguyệt Nguyệt không?”

Nhiếp Tiểu Thiếntrầm mặc vài giây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không biết Đỗ Vân Triết làloại người nào, anh tốt nhất nói rõ với anh ta, nếu anh ta làm thương tổnNguyệt Nguyệt, em sẽ không để yên cho anh ta đâu. Nếu anh ta chỉ là vui đùa,anh hãy khuyên anh ta sớm thu tay lại, nếu không, lần sau anh ta đến xem cúchoa, xem em chỉnh chết anh ta như thế nào!”

Nhìn bộ dáng nherăng trợn mắt của cô, Đới Xuân Diệu nhìn như thế nào lại rất muốn chà đạp đây?Anh vụng trộm liếc mắt ngắm bộ ngực của cô, ô ~ dường như gần đây lớn hơn mộtchút, chẳng lẽ thật sự là thành quả lao động của mình mỗi ngày vất vả cần cùcày cấy sao? Nhìn nhìn, nuốt xuống một ngụm nước miếng, tay dần dần đi lên, từcổ áo của Nhiếp Tiểu Thiến trượt đi xuống, nhắm ngay khối mềm mại kia, nhẹnhàng vuốt ve.

“Này, này, này!Cầm thú! Buông tay của anh ra!”

Nhiếp Tiểu Thiếnnóng nảy, người này như thế nào lại tùy thời tùy chỗ đều có thể...... Phi! Thậtsự là trong đầu đầy tư tưởng xấu xa!

“Anh muốn làm gìđây?” Nhiếp Tiểu Thiến cầm lên bàn tay đang làm chuyện xấu xa của anh, tức giậnnhìn anh.

“Tiểu Thiến ~~”Đới Xuân Diệu mắt phượng nheo lại, đem Nhiếp Tiểu Thiến kéo vào trong lòng, mộtngụm cắn vành tai của cô, cười xấu xa nói: “Anh nghĩ làm gì chẳng lẽ em cònkhông biết sao? Hắc hắc hắc ~”

Ô~~khốn khiếp!Thật sự là không biết xấu hổ a ~ rất không biết xấu hổ a!! Nhiếp Tiểu Thiến côđường đường là bác sĩ phó chủ nhiệm khoa hậu môn, làm sao lại rơi vào trong taymột tên sắc lang như thế này a ~ trong lòng vừa muốn cự tuyệt, thân thể lạinhịn không được anh liên tục thế công, cả người tê dại, hai tay không nhịn đượcquàng lên cổ anh, ghé vào trong ngực anh không thở nổi.

Reng eng rengreng~~~ Nhiếp Tiểu Thiến thật đáng yêu, đáng yêu chết đi được. Cô kéo thân thểra, muốn đi nghe điện thoại, kết quả là lại bị Đới Xuân Diệu ném tới trên bàn.

“Không cần phảivội nghe điện, sau này nói chuyện sau cũng được.” Đới Xuân Diệu bị dục vọng tratấn nói xong, khẩn cấp cởi quần áo của Nhiếp Tiểu Thiến.

Nhưng là lúc anhcởi quần của cô, tiếng chuông bất khuất vẫn vang lên không ngừng. Đáng chết, làai gọi a, hơn nửa đêm phá hoại chuyện tốt của người ta! Đúng là đồ thiếu đạođức!

“Dạ ~ mẹ a~, mẹgọi điện cho con có chuyện gì không?” Nhiếp Tiểu Thiến phá tan cản trở của ĐớiXuân Diệu, rốt cục tiếp được điện thoại, thì ra là mẫu thượng đại nhân, thậtmay là tiếp điện đúng lúc, bằng không cô sẽ lại bị nghe bài ca rít gào.

Clap clapclap…...... Nhiếp Tiểu Thiến xoay lưng về phía Đới Xuân Diệu, sau khi nói mộtđống phương ngôn, rốt cục tâm không cam lòng tình nguyện đem di động đưa tớitrước mặt Đới Xuân Diệu “Này, mẹ em muốn nói chuyện với anh.”

Đới Xuân Diệulập tức mở cờ trong bụng, trên mặt khổ sở vì chưa thỏa mãn dục vọng, nháy mắtnở ra như một đóa phù dung, vội vàng tiếp nhận di động, ôn nhu gọi một tiếngdì, tận lực bồi tiếp nói chuyện, nói một đống lời vô nghĩa. Nhiếp Tiểu Thiếnchịu không nổi bộ dáng nàng dâu nhỏ của anh, chạy vào trong phòng vệ sinh rửamặt, chờ lúc cô đi ra, Đới Xuân Diệu vừa vặn cúp điện thoại.

“Anh tán gẫunhững chuyện gì với mẹ em mà lâu như vậy?”

“Bí mật!” ĐớiXuân Diệu giơ tay lên làm động tác xuỵt, còn nói: “Mẹ anh muốn chúng ta lễ quốckhánh về nhà ăn cơm.”

“Cái gì?” NhiếpTiểu Thiến hai mắt trừng đến độ sắp rớt cả ra ngoài “Anh nói là mẹ ai? Đó là mẹcủa em chứ!”

Đới Xuân Diệuvươn rộng tay ra ôm cô vào lòng, tham lam ngửi mùi sữa tắm thơm ngát trên ngườicô, vô lại nói: “Của em thì cũng như của chúng ta, mẹ em không phải mẹ anh sao?

Chap 25: Gặp lại Lâm Sinh 

Cái gọi là mộtngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, nếu khoảng chừng sáu, bảy giờ sáng, NhiếpTiểu Thiến vẫn còn đang nằm ngay đơ chảy nước miếng. Đới Xuân Diệu sẽ cấp tốclàm cho cô tỉnh ngủ. Cái gọi là sáng sớm vân vân gì đó, lúc này vận động có thểsẽ hữu ích cho thể xác và tinh thần, tăng cường sức đề kháng, bảo trì vóc dángtốt, còn có thể làm cho cả ngày đều tràn đầy sức sống nha.

Kéo theo thânmình tràn ngập nước miếng đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, quả nhiên là tinhthần sảng khoái, Nhiếp Tiểu Thiến húp cạn bát cháo trắng trên bàn, hôn chụt mộtcái lên trên mặt của Đới Xuân Diệu để báo đáp lại. Lâm Thanh Hà sáng sớm đã gọiđiện tới, để ăn mừng em bé được nửa năm, buổi tối muốn mời hai người bọn họ tớinhà ăn cơm. Đơ người~ làm cho Nhiếp Tiểu Thiến lo lắng hãi hùng chính là, côbạn này ở trong điện thoại nói tự mình sẽ đích thân xuống bếp.

Cô ấy tự mìnhxuống bếp...... Tự mình xuống bếp...... mẹ ơi ~ Nhiếp Tiểu Thiến cô cả đời đềuquên không được lần sinh nhật năm đó của Lâm Hồi Mộc, Lâm Thanh Hà cũng tự mìnhxuống bếp làm cơm! Đen tuyền, dính lộc cộc lộc cộc, một quả trứng một chén dầu,ăn vào làm cô đau bụng ba ngày liền, nếu không phải là bị buộc bất đắc dĩ, cômới không muốn mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng đi lấy thân thử độc đâu!

Đêm nay, khôngbiết lại muốn nháo thành loại nào đây! Mà lại nhìn Đới Xuân Diệu đang chuyêntâm lái xe không biết một chút việc nào năm đó, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòngbỗng nhiên dâng lên một tia cảm giác tội ác. Chú em này đi theo mình nhưng thậtra sẽ không được ăn thứ tốt gì, ở cục diện rối rắm ngược lại giúp mình thu thậpvài thứ trở về, hơn nữa hôm nay...... Ô~ thật sự là ủy khuất vị đại thiếu gianày mà!

“Đang suy nghĩgì vậy?” Đới Xuân Diệu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến liên tục thay đổi biểu tình, nhịnkhông được hỏi.

“Không, không cógì, nhớ rõ hôm nay chúng ta phải đến nhà Tiểu Lâm Tử ăn cơm nha.” Nhiếp TiểuThiến chột dạ lắc lắc đầu, lại nhịn không được nhắc nhở một câu “Cô ấy sẽ đíchthân xuống bếp.”

“A?” Đới XuânDiệu vô cùng bất ngờ, giọng nói mang theo tia tán thưởng: “Thật là nhìn khôngra Lâm Thanh Hà còn là một người phụ nữ đảm đang a!”

Đảm đang? Làmuốn mưu sát chồng cùng bạn bè thì có? Nếu cô ấy là người phụ nữ đảm đang, nhưvậy Nhiếp Tiểu Thiến chính là ra được phòng khách, vào tới phòng bếp, tài nghệsong tu, tuyệt thế cô nàng tốt! người nào mà lại không biết Lâm Thanh Hà mỗilần nấu cơm, không phải là làm đổ nồi, thì chính là đổ nguyên cả một bao muốivào nồi!

Vừa đến bệnhviện, Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng chạy đến hiệu thuốc lĩnh “Dạ phất cát tinh viêncon nhộng”, “Hoàng liên tố phiến”,“Tả Lị Đình” (*) giống như những lần trước,nếu đã cự tuyệt không được, vậy thì chỉ còn biện pháp đề phòng không phải sao,đáng thương Xuân Diệu ngốc này còn đem Lâm Thanh Hà liên tưởng là vợ đảm mẹhiền, aiz......

(*tên các loạithuốc chữa đi ngoài)

Hai ngày nay LiễuMi Nhi rất khác thường, nhìn thấy cô luôn nghiến răng nghiến lợi, lông mày dựngngược lên, Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng không biết cụ thể là vì sao, nhưng làtrong lòng cũng có thể đoán được đại khái, không phải là vì Đường Tống mỗi ngàykhông có việc gì cũng đi ngang qua cửa phòng làm việc của cô, gặp được vấn đềgì lại muốn cùng cô thảo luận hay sao.

Tôi nhổ vào! Cônghĩ rằng tôi thích như vậy sao, tôi mong chờ hắn đừng tới làm phiền tôi nữa làđằng khác, nhưng là mỗi một lần đều là vì công việc, cô cũng không tiện cựtuyệt a! Dù sao người ta cũng là do viện trưởng bỏ ra số tiền lớn mới mời được,nếu đắc tội hắn, không chừng lãnh đạo của bệnh viện sẽ chơi cô nha! Bất quá nóitrở lại, Liễu Mi Nhi cũng thật là nhàn rỗi, suốt ngày không phải là chạy vàophòng làm việc của Đường Tống, thì cũng là nhìn chằm chằm cô, giống như đangtìm ra mọi sơ hở để bắt kẻ thông dâm!

Nhìn mà xem, côta vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nhìn chằm chằm vào NhiếpTiểu Thiến xem xong bệnh cho bệnh nhân thứ mười ba, rốt cục lạnh lùng cười mộttiếng, ánh mắt giống như con dao nhỏ bay vụt cắm phập lên trên người Nhiếp TiểuThiến, khiến cho Nhiếp Tiểu Thiến toàn thân không được tự nhiên. Ông trời a ~cuộc sống như vậy rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc đây! Nhiếp Tiểu Thiến thậtsự không thể nhịn được nữa.

“Liễu Mi Nhi, cônhìn chằm chằm vào tôi làm gì, trên mặt tôi có chi phiếu sao?” Nhiếp Tiểu Thiếnmột bên đặt bút viết xuống, cau mày đặt câu hỏi.

Cô nàng này đếnlà tốt, cũng không hoảng không vội, liền đi vòng quanh Nhiếp Tiểu Thiến vàivòng, thét lớn một tiếng nói: “Tôi nhưng thật ra rất tò mò cô có ba đầu sáu taygì, như thế nào lại câu dẫn được Đường Tống suốt ngày dạo qua phòng làm việccủa cô, không phải chỉ là y phục phẳng lỳ thêm một đôi mắt chuông đồng hay sao?Tôi có điểm nào so ra kém cô đây!”

Ơ! Con mẹ nó,đây là công kích người trắng trợn nha! Y phục phẳng lỳ thì đã sao? Cho dù trướcngực có lõm xuống cũng không thể phủ nhận Nhiếp Tiểu Thiến cô thật sự là mộtngười phụ nữ nha, ánh mắt to tròn làm cô ghen tỵ sao! Cái gì mà câu dẫn! Cô mớichính là kẻ chuyên đi câu dẫn, câu dẫn kẻ có tiền khắp thiên hạ nha! Đầu óc củaĐường Tống bị cửa kẹp nên mới suốt ngày chạy đến phòng làm việc của cô, điềunày có thể trách cô sao? Chính cô cũng rất chán ghét trông thấy Đường Tống! conmẹ nó chứ, vừa nhìn thấy hắn liền nổi giận trong bụng, vẻ mặt kẻ bạc tình giảbộ thâm tình, thật muốn tiến lên trát cứt vào mặt hắn!!!

“Cô mỗi điểm đềumạnh hơn tôi, còn có, về phần Đường Tống vì sao cứ muốn chạy về hướng này, cônên đi hỏi anh ta thì hơn, hoặc là do anh ta mắt chó đui mù chen lấn đầu óc,hoặc là cũng có thể tôi có mị lực nào đó!” Nhiếp Tiểu Thiến hai tay chống nạnh,khinh miệt nhìn cô ta một cái, nói: “Cô cho rằng ai cũng giống như cô yêu thíchĐường Tống a, cô xem anh ta như bảo bối, tôi hiện tại coi anh ta như bụi cỏ!Đừng lộn xộn đem tôi cùng anh ta quấy một chỗ, cô không câu dẫn được anh ta,thì cũng đừng chạy đến nơi này của tôi mà trút giận! Tôi tuy tính tình yếuđuối, nhưng là không cho phép bất kỳ ai đến bắt nạt tôi đâu!”

Nói đến chỗ kíchđộng, Nhiếp Tiểu Thiến thậm chí còn đứng lên, hung hăng trừng mắt Liễu Mi Nhimặt đang xanh mét, nói: “Nhiếp Tiểu Thiến tôi không phải là người để cho cô cóthể bình luận, còn có, việc về Đường Tống đến đây là chấm dứt, tôi đặc biệt nóilại với cô một lần nữa! Tôi và anh ta không có quan hệ gì! Không có quan hệgì!”

Rít gào xong,Liễu Mi Nhi cũng ngây dại, Nhiếp Tiểu Thiến cũng ngây dại.

A! Con mẹ nó!Không cẩn thận lại để lộ ra khí phách!

Ở góc tườngngoài cửa, có một thân hình cường tráng khoác áo blue trắng không để lại dấuvết chậm rãi rời đi, vẻ mặt tối tăm.

Vẫn đều khôngquen nhìn Liễu Mi Nhi quái gở cùng chính mình nói chuyện, Nhiếp Tiểu Thiến lúcnày cuối cùng cũng đã xả được giận, hết giờ làm việc, mang theo túi xách nhỏcủa mình, tinh thần sảng khoái tiêu sái đi ra ngoài. Đới Xuân Diệu nở nụ cườidiễm lệ như hoa sơn trà nở rộ đón chào cô, ở dưới ánh mặt trời, anh chàng đẹptrai, xe hơi hào nhoáng, không khỏi làm cho Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng runrẩy, thật là đẹp trai a ~ cực phẩm a ~ đây là người đàn ông của Nhiếp TiểuThiến mình a ~ đắc ý lắc lư mái tóc ngắn của mình, thuận tiện hai mắt trợn lênđằng đằng sát khí nhìn các cô nàng đang đối với người đàn ông của mình chảynước miếng, nhăn nhăn nhó nhó ngồi vào trong xe.

Ở trên đường điđến nhà Lâm Thanh Hà, hai người dừng lại mua một bó hoa. Không thể không nóirằng Lâm Hồi Mộc cũng là một người có tiền, tuy rằng còn kém xa so với Đới XuânDiệu nhà cô, nhưng vẫn là làm cho Nhiếp Tiểu Thiến một phen chảy nước miếng.Nhà của bọn họ là ở khu cư xá cao cấp nhất thành phố, tuy rằng là ba phòng haisảnh, nhưng bên trong trang hoàng có thể nói là cực kỳ sáng tạo, nếu đem ra sosánh, nhà trọ độc thân kia của Nhiếp Tiểu Thiến chỉ có thể gọi tổ chim.

Bấm chuông cửamột hồi lâu, mới có người chạy ra mở cửa, chỉ thấy Lâm Hồi Mộc ôm trong ngựcmột đứa bé trai xinh như búp bê, một tay cầm tã một tay cầm bình sữa, biểu tìnhchua xót nhưng lộ ra tràn đầy hạnh phúc, mà Lâm Thanh Hà thì sao, chính là đangvung đại đao ở trong phòng bếp chạy đông chạy tây, Nhiếp Tiểu Thiến có chút hâmmộ nhìn một nhà ba người bọn họ, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, nếucô có thể cùng Đới Xuân Diệu như vậy thì thật là tốt.

Lâm Thanh Hànghe thấy được động tĩnh, từ trong phòng bếp nhô đầu ra, trong miệng ngậm mộttúi nước tương, một tay cầm dao thái, một tay cầm một một con cá còn chưa đánhvẩy, hướng bọn họ nháy mắt ra hiệu, xem như  chào hỏi.

Đới Xuân Diệuthấy thế, không khỏi cảm thán: “Lâm Thanh Hà quả nhiên là một kỳ nữ, tay miệngcùng sử dụng, ở trong giới đầu bếp chỉ e có một mình cô ấy mà thôi!”

Nhiếp Tiểu Thiếnthì vẻ mặt lo lắng nhìn phòng bếp, do dự  có nên nói cho Đới XuânDiệu một chút về cơn ác mộng của mọi người hay không, nhưng là sau khi nhìnthấy ánh mắt cầu xin của Lâm Hồi Mộc, mạnh mẽ nuốt xuống lời muốn nói bị chặnlại ở trong cổ họng.

“Hôm nay chỉ cóbốn người chúng ta thôi sao? Ăn đơn giản thôi cũng tốt lắm rồi, cần gì phải làmcho Lâm Thanh Hà lao sư động chúng! Ha ha ~” Nhiếp Tiểu Thiến lau mồ hôi, cườigượng, nếu như hai vợ chồng bọn họ đồng ý, cô rất nguyện ý đi ra ngoài mờikhách, cũng không muốn ở chỗ này chờ thức ăn của Lâm Thanh Hà!!!

Lâm Hồi Mộc phithường nhanh nhẹn lật úp người của em bé xuống, đặt lên trên đầu gối, cởi tãngấm nước tiểu ra, lau vội vàng cái mông của em bé, thay một miếng tã mới! Độngtác này cơ hồ làm lưu loát liền mạch, quả nhiên là đã qua nghiêm chỉnh huấnluyện a! Siêu cấp vú em!!

“Không phải, còncó em họ của anh nữa.” Lâm Hồi Mộc nói.

“Em họ rất tuấntú nha, tuyệt đối là loại hình YY [tự sướng] của cậu!” Lâm Thanh Hà lại nhô đầura, cầm trong tay một cây thông, hướng Nhiếp Tiểu Thiến chớp mắt vài cái.

Ô? Đới Xuân Diệuvẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, tới gần cô một chút, nhìn thấy ánh mắtné tránh của cô, thân mình phát run, một phen đem cô kéo vào trong lòng, cắnrăng hỏi: “Mau nói cho anh nghe một chút đi, em thích loại hình YY [ tự sướng]như thế nào ?”

Khụ khụ!! Anh taôm quá chặt! Khụ khụ ~~ Lâm Thanh Hà bạn không thể có khuôn phép một chút sao!Nhiếp Tiểu Thiến u oán nhìn thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, nội tâm bithương vô cùng, chỉ có thể lấy lòng cười, nói: “Đương nhiên là như anh vậy!”

Lời này vừa nóixong, tiếng chuông cửa liền vang lên, Lâm Hồi Mộc bởi vì đang lo cho em bé búsữa nên không ra mở cửa được, nhờ Nhiếp Tiểu Thiến đi mở cửa. Kỳ thật NhiếpTiểu Thiến rất hiếu kỳ, nếu là biết cô thích loại hình YY, như vậy lúc trước vìsao không giới thiệu cho cô nha! Thật sự là không tri kỷ!

Nhưng là, lúc cômở cửa ra, lập tức đón gió hỗn độn.

Móa! Đây chínhlà em họ của Lâm Hồi Mộc! Chính là em họ của Lâm Hồi Mộc! Vì sao làm cho cô cómột loại cảm giác rợn cả tóc gáy! Ai nha má ơi, cô sớm nên đoán được, đều là họLâm, hơn nữa mặt mày cũng có vài phần tương tự! Nghĩ đến đủ loại hành vi ngàyđó của hắn đối với mình, Nhiếp Tiểu Thiến trong sợ run lên, cô luôn cảm giácđược, chuyện phát sinh kế tiếp còn khủng bố hơn so với thức ăn do Lâm Thanh Hànấu.

Quả nhiên......

“Nha! Tiểu Thiến~ như thế nào là cô ~~” Lâm Sinh cười đến miệng đều nhanh toe toét đến mangtai, một phen nhào tới ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến, trực tiếp xem nhẹ sắc mặt càngngày càng đen của Đới Xuân Diệu, lôi kéo tay cô, kéo đến ghế sô pha ngồi xuống,trong giọng nói không che dấu được sự hưng phấn “Tiểu Thiến, thật là khéo a,thật là khéo a, cô lại chính là bạn thân của chị dâu tôi, ai nha, sớm biết nhưvậy đã bắt bọn họ giới thiệu cho tôi ! Thật là vui, thật là vui, tôi đã nóichúng ta có duyên phận mà~~” Dứt lời, lại ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến đang ngâyngười.

Nhiếp Tiểu Thiếnngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt cộng với mùi phấn trang điểm trên người hắnmới tỉnh lại, vội vàng đẩy hắn ra, hoảng sợ nói: “Cái kia, cậu…cậu….cậu, cáchtôi xa một chút, xa một chút nha!” Lại vội vàng bắt lấy cánh tay của Đới XuânDiệu, nói: “Đây là bạn trai của tôi!”

Lâm Sinh hôm naytrước khi đến đây đã có sự chuẩn bị, bởi vì...... Hắn trang điểm! Dùng lời củahắn mà nói, trang điểm tao nhã đối với người khác cũng là một loại tôn kính,càng làm cho chính mình tràn đầy tự tin. Cho nên, hắn hôm nay ăn mặc tỉ mỉ mộtphen, không nghĩ tới cư nhiên có thể gặp được Nhiếp Tiểu Thiến người hắn yêunhất, ông trời thật sự là đối với hắn không tệ a!!!!

“Tuy là hoa đãcó chủ, nhưng tôi vẫn đến trồng cây si! Tiểu Thiến, phải biết rằng cô có ýnghĩa giống như mẹ của tôi vậy! Quả thực chính là người sinh ra tôi một lầnnữa! Cho nên, đừng nói rằng cô hiện tại đã có bạn trai, cho dù cô đã kết hôn,tôi cũng sẽ không buông tay, cho đến khi cô đáp ứng tôi mới thôi!”

Trong ánh mắt ônnhu của Lâm Sinh tràn ngập quyết tâm tất thắng, miệng thoa son bóng khẽ conglên, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn mà sửng sốt, lau lau một phen cái trán đầy mồ hôi,thủy chung cũng không hiểu được chính mình khi nào lại trở thành mẹ của ngườinày, không phải chỉ là mới xem bệnh cho hắn có vài lần thôi sao! Đối mặt vớiánh mắt đầy phẫn nộ bắn phá lại đây của Đới Xuân Diệu, cô trong lòng run lên,xong rồi, đêm nay trở về cô sẽ bị trị tội đây~

Chap 26 : Bữa tối ma quỷ

Bốn đạo ánh mắtdừng ở trên mặt Nhiếp Tiểu Thiến, nửa bên mặt nhanh chóng bị nướng chín, mặtkhác nửa bên mặt còn lại nhanh chóng bị đóng băng, cô nhìn chằm chằm miếng“thịt kho tàu” mà Lâm Thanh Hà gắp vào bát mình, ừm, có lẽ là nước tương đổ quátay, đen tuyền một màu, chậm chạp không dám nuốt xuống. Có lẽ căn cứ vào nguyêntắc tối thiểu của khách nhân, hai vợ chồng Lâm Hồi Mộc mắt nhìn chằm chằm khôngchớp chiếc đũa treo lơ lửng ở giữa không trung của cô, trên mặt là tràn đầytươi cười chờ mong.

Đới Xuân Diệungồi ở bên tay trái cô, ở dưới ánh mắt hoảng sợ của cô anh đã ăn hết một cáicánh gà chiên đầu tiên, trên mặt vẫn chưa có vẻ gì là thống khổ, chỉ là vẫnlạnh lùng nhìn chằm chằm cô, thường thường hướng Lâm Sinh bắn xuyên qua vô sốánh mắt sắc bén như tiểu phi đao! Qủa là một Lý Tầm Hoan thời hiện đại!

Bên phải là LâmSinh ánh mắt dịu dàng, long lanh như nước cứ dính chặt vào trên người cô, rõràng là nhiệt tình như vậy, nhưng lại làm cho Nhiếp Tiểu Thiến lông tơ dựngthẳng. Má ơi ~ rốt cuộc tới khi nào mới chấm dứt tình huống như thế này đây.

“Tiểu Thiến, bạnăn đi, nếm thử tay nghề của mình.” Lâm Thanh Hà lại gắp một đũa thịt thái sợimỏng xào rau cần vào bát của cô, nhìn không khí quỷ dị giữa ba người, có cáihiểu có cái không hiểu, hỏi: “Lâm Sinh, nữ thần mà em nói không phải là TiểuThiến đó chứ ?”

Ánh mắt của LâmSinh rốt cục từ trên ngón tay thon dài của Nhiếp Tiểu Thiến dời đi, lộ ra vẻmặt háo sắc, mỉm cười thực khuynh thành “Chị dâu, chị thật sự là thông minh!Đến ~ Tiểu Thiến, ăn nhiều một chút, cô gầy như vậy, tôi nhìn rất là đau lònga.” Dứt lời, gắp một miếng không rõ hình dạng hướng miệng Nhiếp Tiểu Thiến đưatới.

Phía sau ĐớiXuân Diệu tay mắt nhanh lẹ, cạch một tiếng kẹp lấy chiếc đũa của hắn, trở tayđơn giản chỉ cần đem vật thể không rõ hình dáng kia nhét vào miệng Lâm Sinh.

“Ai nha, anhthật là bạo lực, làm son nước của người ta đều bị trôi đi hết rồi !!” Lâm Sinhgiơ lên ngón tay hoa, miệng bất mãn cong lên.

Phụt ~~ dạng ẻolả này rõ ràng chính là thiếu nợ ngược a, tuy rằng đem hắn dẫn trở về chínhđạo, lại vẫn là không đổi được bản chất M của hắn a!

“Anh tên là LâmSinh đúng không ?” Đới Xuân Diệu nhíu nhíu mày, lãnh đạm nhìn thẳng hắn “TiểuThiến là bạn gái của tôi, đa tạ anh thích cô ấy. Tôi cũng biết cô ấy rất vĩđại, nhưng là tôi không hy vọng anh dây dưa với cô ấy.”

Lời nói có tiếngcũng có miếng như vậy theo từ trong miệng anh nói ra, Nhiếp Tiểu Thiến là chưatừng nghe qua những lời như vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, chậc chậc ~mặt mày tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, người đàn ông của mình thật sự rất đẹp traia ~ anh ấy thật hung dữ nha, bất quá đây là đang ghen sao? Hì hì hi ~~ nguyênlai xuân dược cũng sẽ ghen nha!

Lâm Sinh đôi mithanh tú nhíu lại, trên mặt trắng nõn tựa hồ có một tia u oán, hai châm giẫmmạnh ở dưới bàn, thật cũng là không sợ hãi ánh mắt lạnh như băng của anh, nói:“Tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, tôi theo đuổi cô ấy cũng là chuyện của tôi,ai cũng không có quyền được xen vào!”

Không bị cườngquyền làm cho run sợ! Nói thật hay! Nhiếp Tiểu Thiến đầu bị người đoạt lấy mộtlúc, lòng tự tin bành trướng cực độ, nhìn hai người bên cạnh giằng co, tâm tìnhtốt đến mức quả thật đều có thể bay lên tận chín tầng mây.

“A a a a a a!!!”Nhiếp Tiểu Thiến từ trên ghế dựa nhảy dựng lên “Phi phi phi! Đây là cái gì a,một cỗ mùi kỳ lạ, vừa mặn lại vừa chua!”

Lâm Thanh Hà lộpbộp lảo đảo một cái, canh trứng trong tay vẩy cả ra ngoài.

“Thật sự khó ănnhư vậy sao?” cô nhìn vẻ mặt khoa trương của Nhiếp Tiểu Thiến, rất không tin,rõ ràng ngày hôm qua làm mười lần, Lâm Hồi Mộc đều nói ăn ngon, cầm lên nếm thửmột miếng, cất bước chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, ói ra......

“Ách...... Thịtkho tàu này cũng đừng ăn...... Đến, nếm thử con cá này, đây là món tủ củamình.”

Đới Xuân Diệu ựcmạnh hai chén nước lọc, cùng Nhiếp Tiểu Thiến hai mặt nhìn nhau, do dự có muốnhay không đưa mình vào nguy hiểm, lại nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lâm HồiMộc, quyết định buông tha. Một bàn đầy món ăn, không có một người nào dám ăn,cho dù là trư cũng sẽ không ăn đi! Những thứ trong bụng con cá này căn bản làchưa được lấy ra, canh trứng đem đường trở thành muối, cánh gà chiên thì đemdấm chua trở thành nước tương, rau cần xào thịt căn bản không thể cắn được, concua...... Còn chưa có nấu chín đã bưng lên, gà hầm nhân sâm không có vị gì. Mọingười thử nói xem đồ ăn này có thể ăn được không, chỉ còn cách là làm cơm rangtrứng, kết quả là nồi cơm điện chưa ấn nút xuống, đến bây giờ vẫn còn lềnh bềnhnước.

Aiz ~~~ NhiếpTiểu Thiến đã sớm đoán trước sẽ có kết cục này, cô không nên ôm hy vọng đối vớiLâm Thanh Hà, lại càng không nên cố gắng tin tưởng cô bạn đã cải tà quy chính!

Đới Xuân Diệungồi ở bên cạnh cô cũng rốt cục chịu không nổi, nói đi nhà hàng ăn, anh mờikhách. Kết quả là, năm người mang theo một em bé như bị kích động chạy đến nhàhàng, ăn một bữa no bụng. Lúc trở về, Đới Xuân Diệu bắt đầu lôi chuyện cũ ra,hai tay khoanh trước ngực ngồi xuống ghế sô pha, mặt lạnh nhìn thẳng Nhiếp TiểuThiến, ép hỏi: “Nói một chút.”

“Nói gì?” NhiếpTiểu Thiến tâm tình rất tốt, lầm bầm nói, lại đút cá cho Ninh Thái Thần, khôngphát hiện trên mặt người này có chút không vui.

“Chuyện ngày hômnay.”

“A? Anh khôngphải là đều đã nhìn thấy rồi hay sao?” chuyện vớ vẩn đó còn có gì để mà nói,như là đã đoán được mà còn hỏi.

“Anh nói là,Đường Tống khi nào thì đã trở thành bạn trai của em rồi?” Trong phòng nhiệt độhạ xuống còn âm độ, giọng nói của Đới Xuân Diệu cứng ngắc, hai mắt nhìn chằmchằm Nhiếp Tiểu Thiến điềm nhiên như không có việc gì “Anh không hỏi, có phảilà em cũng sẽ không có ý định nói ra đúng không ?”

Nhiếp Tiểu Thiếnnghi hoặc, đoạn nghiệt duyên kia của cô và Đường Tống, không phải là Đới XuânDiệu đã sớm biết rồi hay sao?

“Anh không phảiđã sớm biết rồi hay sao, nói sau chuyện cũng đã qua rồi, em hiện tại không cònliên quan gì đến anh ta nữa.” Nghĩ tới anh là người hẹp hòi, cô cũng bồi thêmmột câu.

Đới Xuân Diệuđột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét, một phen giữ chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến,cắn xuống bả vai cô.

“Ô ~ đau!” NhiếpTiểu Thiến hô đau, giãy giụa, suy nghĩ phải rời khỏi anh, nhưng là cô càng giãygiụa, anh liền ấn càng chặt, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô.

“Anh rốt cuộclại làm sao vậy, em lại làm sai ở đâu sao!” Nhiếp Tiểu Thiến tức giận, sau bữacơm êm đẹp trở về liền hướng cô phát giận, đây gọi là chuyện gì!

Mặt hiện ra hànquang tiến tới gần, trong ánh mắt bỗng nhiên hừng hực lửa giận, miệng môi mímthật chặt, trong phòng khách không khí trong nháy mắt bị đè nén. Đới Xuân Diệu thởhổn hển, mày kiếm sít sao vặn thành bánh quai chèo, giảm thấp thanh âm nói:“Ngay tại hai ngày trước, hắn lấy thân phận là vị hôn phu của em xuất hiện ởbệnh viện, đúng không? Nghe nói mấy ngày nay hắn còn luôn chạy đến văn phòngcủa em, số lần hắn nhìn thấy em còn nhiều hơn so với anh thấy em!”

Vị hôn phu? Trínhớ quay trở ngược lại ngày nào đó! Nhiếp Tiểu Thiến mới đột nhiên nhớ tới, lúcLâm Sinh hướng cô cầu hôn, Đường Tống dùng cái này làm bia đỡ đạn giúp cô giảivây, nhưng là chuyện này ngày đó không phải là đã giải thích qua với anh rồihay sao, tuy rằng cô tỉnh lược bỏ qua chi tiết vị hôn phu này, nhưng là cũngkhông cần thiết phải có phản ứng lớn như vậy đi! Lúc ấy Đới Xuân Diệu cảm xúcrất kích động, nếu không tỉnh lược chi tiết vị hôn phu này, không chừng anh cònmuốn cùng Đường Tống đánh nhau, nói tiếp, Đường Tống đến phòng làm việc của côđều là vì công việc, chính mình cũng không thể đóng cửa không gặp đi? Điều gìcần nói rõ ràng, mình cũng đã nói với anh rồi, chẳng lẽ muốn làm cho Nhiếp TiểuThiến cô phải từ chức sao?

Bất quá, XuânDiệu của cô, là đang ghen tị sao?

Nhiếp Tiểu Thiếnbất đắc dĩ thở dài, đem chuyện đã xảy ra tỉ mỉ nói một lần, lại phi thườngthành khẩn bảo chứng sẽ không giấu giếm anh bất kỳ một chuyện gì nữa, Đới XuânDiệu sắc mặt mới thư hoãn một chút, một phen đem cô ôm ngang đứng lên, áp ngãxuống giường, đã đến lúc cần vận động rồi!

Nửa đêm, độtnhiên có một số điện thoại lạ gọi đến, Nhiếp Tiểu Thiến tiếp máy, móa! Khôngtiếp không biết, vừa nghe đã giật nảy mình! Cư nhiên là tên Lâm Sinh hỗn đản!Hắn làm sao mà biết được số của mình? Nhiếp Tiểu Thiến suy nghĩ suốt một đêm,rốt cục nghĩ tới khả năng duy nhất!

A a a a a a! LâmThanh Hà sát thiên đao khốn khiếp! Phản đồ! Tôi nhất định phải diệt cô!!

Nói trở lại, đãnhiều ngày nay Đới Xuân Diệu biểu hiện tương đối khá, dùng từ tề gia nội trợtrong gia đình hình dung về anh là thích hợp nhất. Chính là bề ngoài nhìn nhưthuần lương nhưng trong tâm lại đang rục rịch! Ăn xong cơm tối, anh ôm NhiếpTiểu Thiến ngồi xuống ghế sô pha. Trái hôn nhẹ, bàn tay của anh lại tiến vàobên trong quần áo không ngừng sờ soạng.

Nhiếp Tiểu Thiếnbiết, tên hỗn đản này lại tinh trùng lên não!

“Tiểu Thiến a ~”

“Hử ?”

“Gần đây bộ ngựcgiống như lại lớn nha!”

“......”

Một bàn tayngười nào đó nắm quyền chủ động, say mê ở bên trong cảm xúc cảm tốt, tay kiathì cởi nút thắt nội y của cô “Ô? Tiểu Thiến, anh phát hiện hai bánh bao nhỏcủa em lớn nhỏ không đều nhau!”

A! Thật đángghét! Tên hỗn đản này rốt cuộc là muốn nháo thành loại nào! Cho anh sờ soạngcòn ngại đông ngại tây, anh sờ chính anh đi! Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, bốp ~đánh một cái ngang đầu Đới Xuân Diệu, tức giận hò hét nói: “Cầm thú! Anh mỗilần sờ đều chỉ sờ có bên phải! Có thể lớn bằng nhau được hay sao! A!”

Đới Xuân Diệu bịđáng trúng đau đến nhăn mặt, ủy ủy khuất khuất nói: “Anh sai rồi, như vậy haitay cùng nhau sờ!” Dứt lời, tay kia nhanh chóng  đưa vào bên trong yphục của cô.

“Này! Đủ rồi!”

“Tiểu Thiến a~~”

Âm cuối khẽ giơlên, thanh âm ôn nhu tràn ngập sủng nịch, Nhiếp Tiểu Thiến không chịu được nổinhất chính là anh gọi cô như vậy, cảm giác cả người đều mềm nhũn ra.

“Tiểu Thiến,cuối tuần là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội anh, đến lúc đó chúng ta cùng đichứ!”

Gì! Gặp tộctrưởng? Nhiếp Tiểu Thiến chần chờ một chút, dựa theo thời gian mà nói, cô cùngĐới Xuân Diệu dường như phát triển có điểm hơi nhanh!

“Thế nào? Ôngnội muốn gặp em lâu rồi!” Đới Xuân Diệu cúi đầu cười, cắn một cái lên trên cổNhiếp Tiểu Thiến.

“Ô~~ kia......Được rồi.”

Bên trong phòngsáng mờ mờ, Đường Tống nhìn chằm chằm vào màn hình phát ra ánh sáng, nhìn xememail của năm năm, tâm co thắt lại. 365 phong bưu kiện, 365 ngày, một phongcũng không thiếu, nguyên lai, sau khi hắn rời khỏi, Nhiếp Tiểu Thiến ở tại chỗđợi hắn một năm, mỗi ngày đem những điều mình tưởng niệm viết cho hắn. Mà ĐườngTống hắn lại nhẫn tâm ngưng dùng hòm thư này, suốt bốn năm không có mở ra mộtlần nào. Nếu không phải ở một năm trước, hắn trong lúc vô tình mở hòm thư nàyra, hắn thậm chí sẽ không biết mình đã từng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến thống khổnhư vậy, bất lực như vậy, yêu hắn như vậy. Nếu như lúc ấy thật sự nhìn, hắnnhất định sẽ đổi ý thôi du học mà quay về hay không ?

Chuyện cũ nghĩlại mà vẫn rõ ràng như trăng chiếu sáng tỏ a, cảnh còn người mất, mọi chuyện đãkhông còn được như xưa, Đường Tống chua xót cười cười. Ngón tay tại trên mànhình điện thoại di động nhẹ nhàng hoạt động, tên người liên lạc hiện lên ở bêntrong, cái tên hắn yêu nhất được xếp đầu, mặc dù có chút ánh sáng nhợt nhạt từchiếc đèn bàn, nhưng nhìn cũng có chút thê lương.

Em rốt cuộckhông còn thương anh nữa sao? Em là thật sự không còn thương anh sao? Một chútđều không có sao? Nhưng là Tiểu Thiến, anh còn yêu em, đến lúc mất đi, mới pháthiện anh yêu em đến nhường nào. Thật xin lỗi, hiện tại bắt đầu, bồi thường gấpbội cho em, còn kịp không? Chờ anh một chút, chớ đi quá nhanh, anh sẽ đuổi theoem.

Chap 27 : Đại thọ tám mươi

Vốn tưởng rằngsẽ mở yến hội tại một nhà hàng thật lớn, nhưng là Đới Xuân Diệu nói ông nội củaanh không thích phô trương, chỉ cần tổ chức ngay tại trong nhà, mời một vàithân bằng bạn hữu tới ăn một bữa cơm, mọi người đoàn tụ một chút, Nhiếp TiểuThiến một trái tim thấp thỏm mới thoáng đập chậm lại. Dù gì đây cũng là lần đầutiên gặp tộc trưởng, hơn nữa lại là người cầm lái xí nghiệp lớn nhất thành phố,cho nên không thể không khẩn trương, huống hồ, Nhiếp Tiểu Thiến cô căn là cònchưa có chuẩn bị sẵn sàng, cô không biết nên mặc y phục như thế nào, tặng quàgì. Dù gì cũng là nhà giàu, hẳn là cái gì cũng không thiếu, nếu đi đến đó vớihai tay trống trơn, tựa hồ cũng có chút không tốt lắm. Loại tâm tình khẩntrương này vẫn duy trì đến tận trước lúc tan tầm, Đới Xuân Diệu tới đón cô.

Anh hôm nay ănmặc rất đơn giản mà gọn gàng, đầu tóc để ý qua, ngắn ngủn vô cùng lanh lợi,khóe miệng tràn đầy ý cười, đem vật gì đó ở trong tay đưa cho Nhiếp Tiểu Thiến.

“Đi phòng thayquần áo để thay bộ này đi, anh hẳn là không có mua sai.” Đới Xuân Diệu nheo mắtlại, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Nhiếp Tiểu Thiến khi mở hộp ra, tronglòng đầy ấm áp. Đây là chiếc váy liền áo, anh phải chạy khắp cả khu thương mạimới lựa chọn được, giầy cũng là lựa chọn thật lâu mới tìm được.

Anh muốn Tiểu Thiếnnhà mình xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt các vị trưởng bối.

Qua năm phútđồng hồ, Nhiếp Tiểu Thiến từ phòng thay đồ đi ra, vẫn như trước là mái tóc ngắnngủn, trên khuôn mặt trắng nõn là một đôi mắt to tràn đầy linh khí, chiếc váyliền áo làm bằng tơ lụa không có ống tay, màu hồng phấn vô cùng tao nhã và tinhxảo, bên eo phủ một cái crystal tạo thành đai lưng, càng đem vóc người của côphác họa lung linh hấp dẫn, đôi giày cũng là màu hồng phấn phối hợp rất chuẩnvới bộ váy liền áo cùng màu, mặt phẳng nghiêng phía trên có thêu thêm hình haibông hoa đào trong suốt sáng lấp lánh, vừa khác biệt lại có vẻ trang nhã. Quảnhiên là người dựa vào ăn mặc, Nhiếp Tiểu Thiến hiện giờ rất giống như thấttiên nữ, toàn thân đều tràn ngập tiên khí. Đới Xuân Diệu bất giác có chút nhìnđến ngây cả người, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, ánh mắt lộ ra thưởngthức cùng yêu thương, choàng qua vai cô cùng nhau bước ra xe.

Xe chậm rãi chạytrong thành phố, xuyên qua đường cái hỗn loạn tấp nập, đi ở trên đường cái lớn.Nhiếp Tiểu Thiến nhìn trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng chột dạ, cầm tayĐới Xuân Diệu, nhỏ giọng nói: “Nhẽ ra em không nên đi......”

“Làm sao vậy?”Đới Xuân Diệu nghiêng mặt, trông thấy trên trán của cô lộ ra lấm tấm mồ hôi,hiểu ra cô là đang khẩn trương, vội vàng an ủi nói: “Yên tâm, em hôm nay phithường xinh đẹp, phi thường khả ái, hơn nữa, Tiểu Thiến của chúng ta vĩ đại nhưvậy, đáng yêu như vậy, mọi người trong nhà anh sẽ thích em.”

“Nhưng là, nhưnglà...... trong lòng em vẫn có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy chuyện đêmnay sẽ bị em quấy nhiễu.” Tuy rằng nghe anh nói như vậy, trong lòng Nhiếp TiểuThiến vẫn là không nắm chắc. Chỉ tự trách mình quá bình thường, lại lớn hơn anhhai tuổi, anh ưu tú đến chói mắt như vậy, nói thật, cô thật đúng là cảm thấymình không xứng với anh.

Từ trước tới nayđây là lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy tự ti.

“Sẽ không, anhsẽ luôn ở bên cạnh em. Yên tâm đi, cha mẹ anh cũng không phải là con cọp ănthịt người, bọn họ cũng ước gì sớm một chút để cho anh mang về cho họ một nàngdâu” Đới Xuân Diệu ôn nhu làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy an lòng, lại thừadịp kẹt xe, nghiêng người sang hôn lên trán cô một cái.

Hít một hơi thậtsâu, được rồi, coi như là bất đắc dĩ đi! Nhất định phải thành công! Dù sao condâu cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, cũng tốt, có thể thừa dịp cơ hội này xem mẹcủa anh có phải là mẹ chồng ác hay không.

Xe hơi đi bonbon ở trên đường, lái vào vùng ngoại thành, nhiệt độ chung quanh lập tức giảmxuống, hai bên là rừng cây rậm rạp, từng tầng lá cây thật dày đem ánh mặt trờiche ở bên ngoài, Nhiếp Tiểu Thiến hạ cửa kính xe xuống, cảm thụ gió đêm từ bênngoài thổi từ từ vào bên trong xe, có một loại cảm giác tươi mát. Ô tô rốt cụcở trong sân một dãy biệt thự thì dừng lại, Đới Xuân Diệu đi xuống mở cửa xe,dắt Nhiếp Tiểu Thiến đi ra.

Trong sân có nămđến sáu chiếc ô tô đang đậu, đều là loại ô tô rất cao cấp như của anh, còn cóvài chiếc xe mà cô không biết tên gọi, chỉ cảm thấy chúng nó từ bên trong rabên ngoài, từ trên xuống dưới đều rất quý hiếm, phi thường quý hiếm.

Biệt thự là theophong cách Châu Âu, còn chưa đi tới cửa nhưng đã nghe thấy thanh âm huyên náo ởbên trong phòng, Đới Xuân Diệu gắt gao nắm lấy tay Nhiếp Tiểu Thiến, đẩy cửa màvào. Sự huyên náo trong phòng bỗng dưng bị đình chỉ, ánh mắt của mọi người đềunhìn về thân hình nhỏ nhắn xinh xắn ở bên cạnh anh, là cô gái với đôi mắt to,vẻ mặt ngượng ngùng của lần đầu tiên mới đến, hoặc khen ngợi hoặc khinh bỉ, đềulàm cho Nhiếp Tiểu Thiến  trở thành Alexander.

Nhiếp Tiểu Thiếnlẳng lặng đi theo ở phía sau Đới Xuân Diệu, trong phòng lại khôi phục bộ dángtrước khi bọn họ đến, ước chừng có hơn mười người, tuy rằng mọi người đều làmbộ như không có việc gì, nhưng là cô vẫn là cảm giác được ánh mắt đánh giá, ánhmắt này thậm chí từ lúc mới bước vào cửa liền dừng lại ở trên người cô, mangtheo vài phần nóng bỏng.

“XuânDiệu......” Nhiếp Tiểu Thiến dè dặt gọi anh một tiếng.

“Làm sao vậy?”

“Anh cũng khôngcó nói cho em biết, bọn họ sẽ chú ý đến em như vậy.”

Nhìn bộ dáng ủyủy khuất khuất của cô, Đới Xuân Diệu nhịn không được vuốt vuốt mái tóc ngắn củacô, cúi đầu nói: “Không có việc gì, đều là bằng hữu thân thích. Em chỉ cần đitheo anh là được, đến đây, anh mang em đến giới thiệu với người nhà của anh.”

Trong phòngtrang hoàng phi thường tinh tế, ngay cả đèn đặt ở trên bàn trong phòng kháchcũng đều có giá trị xa xỉ, tất cả vật dụng trong nhà đều là theo phong cáchchâu Âu, cả trên mặt đất đều trải thảm, cho nên không có thanh âm của giày caogót, phòng khách cùng nhà ăn là tách ra, hiện tại đại bộ phận khách khứa đềuhoạt động ở trong phòng khách, Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt xẹt qua hai người đànông có diện mạo tương tự Đới Xuân Diệu, xem chừng đây chính là hai người anhcủa anh, lại cùng làm quen với hai người chị dâu của anh, tao nhã xinh đẹp,dáng người cao gầy, thoạt nhìn cũng không phải là người khó gần.

Nhiếp Tiểu Thiếnđi theo Đới Xuân Diệu vào phòng khách, đứng ở trước mặt một phu nhân trungniên, không thể không nói, bà bảo dưỡng hết sức tốt, thoạt nhìn cũng chỉ giốngnhư người mới bốn mươi, lúc này phu nhân đang phân phó bảo mẫu một ít chuyện,nhìn thấy con tiến vào, trên mặt lập tức chất đầy tươi cười, chỉ là nụ cười nàylàm lộ ra tuổi.

“Mẹ, đây là bạngái của con, Tiểu Thiến.” Đới Xuân Diệu vô cùng thân thiết đối với phu nhân,khoác ở cánh tay bà làm nũng.

Tiểu Thiến thấythế, trên mặt tròn vo bầu bĩnh hiện lên một nụ cười tự nhận là cực kỳ ngọtngào, nhu thuận gật nhẹ đầu, nói: “Chào dì.”

“Ừm......” Phunhân hướng cô khẽ gật đầu, xem như tỏ vẻ hữu hảo, ánh mắt nhưng vẫn chưa từngrời khỏi cô, sau khi quan sát xong, bà mới có lễ cười cười, nói: “Tiểu Thiến làlàm việc gì?”

Tuy rằng bà đốivới cô chưa có bất kỳ lời nói và việc làm không có thiện cảm gì, nhưng là ánhmắt của bà lại tràn ngập lạnh lùng, thậm chí có một tia khinh thường, NhiếpTiểu Thiến mới nhớ tới, vừa rồi lúc vào ánh mắt đáng giá cô hẳn là xuất phát từnơi này, cô trong lòng luống cuống lo sợ, nhưng vẫn như trước trấn định nói:“Con là bác sĩ.”

“A? Bác sĩ ngoạikhoa sao?”

“Không, khôngphải.” Gặp gỡ ánh mắt bức người của bà, Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút, nói:“Khoa hậu môn.”

Phu nhân mặtcứng đờ, không nói lời nào liền xoay người trở về phòng bếp. Nhiếp Tiểu Thiếntrên lưng một tầng mồ hôi lạnh, không nghĩ tới mẹ chồng tương lai của cô lại cókhí thế và lực uy hiếp lớn đến như vậy, mới vừa rồi sợ tới mức cô thiếu chútnữa nói không ra lời, may mắn Đới Xuân Diệu liên tục đỡ sau lưng cô, yên lặngtruyền dũng khí cho cô.

Không khí trongnhà ăn có chút cứng ngắc, một giọng cười sang sảng phá tan loại không khí đắmchìm này, chỉ thấy từ trên cầu thang có một thân thể cường tráng đang đi xuống,một ông lão tóc hoa râm, nhìn ông mặt mày hồng hào, bộ dáng tươi cười hòa ái,đây chắc hẳn là ông nội sĩ quan của Đới Xuân Diệu, trong tay ông còn dắt theomột đứa bé trai mập mạp đáng yêu.

“Ông nội!”

Đới Xuân Diệuhướng Nhiếp Tiểu Thiến cười gật gật đầu, choàng qua vai cô kéo lên phía trước,mắt phượng nheo lại, nói: “Đây là Tiểu Thiến.”

“Ông nội khỏeạ.” Nhiếp Tiểu Thiến nhu thuận kêu một tiếng, ông lão tạo cho cô một cảm giáckhác xa so với vị phu nhân kia, ở trước mặt ông cô không còn cảm thấy khẩntrương, ngược lại có một loại cảm giác thân thiết.

“Ai nha, đâychính là Tiểu Thiến sao?” ông lão cười đến con mắt đều híp lại thành một đườngcong nhỏ, lôi kéo tay Nhiếp Tiểu Thiến ngồi xuống, nói: “Tốt, tốt, tốt, ánh mắtXuân Diệu của chúng ta quả nhiên tốt.”

Ô~~ Nhiếp TiểuThiến mặt đỏ lên, đây là đang khen cô xinh đẹp sao? Ông nội quả nhiên là ôngnội, có phẩm vị!

“Ông nội, chúcông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

“Ừm, ngoan ~thật sự là một cô gái tốt, đến, đến, cùng tâm sự với ông nội.” ông lão đối vớicô cháu dâu tương lai này rất là thích, cùng cô nói chuyện nhà rất ăn ý.

Cùng ông lão hànhuyên thật lâu, Nhiếp Tiểu Thiến cũng dần dần buông lỏng cảm giác luống cuống,nhịn không được đánh giá mọi người trong phòng, nhìn cách nói năng của bọn họ,hẳn phải đều là những người có địa vị cao, Nhiếp Tiểu Thiến lưu lại tưởngtượng, âm thầm tự nói với chính mình đợi tí nữa không cần phải tự làm trò cườicho thiên hạ. Đang nhìn xem nhập thần, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giácđược hai đạo hồng quang trước mắt, cơ hồ là muốn chọc thủng cả mắt của cô.

Như thế nào lạigặp hắn ở đây? Nhiếp Tiểu Thiến bối rối!

“Ông nội~” anhcả của Đới Xuân Diệu dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi lại đây “Đây là bạntốt của cháu ở nước Mĩ, Đường Tống, lúc trước đã làm phiền tới cậu ta nhiều,mới bảo vệ được Tiểu Đào Tử trong bụng Cẩm Văn.”

Ông lão nghethấy thế, vội vàng đứng lên, nụ cười cảm kích, cùng hắn nắm tay.

Mặc dù là đangcùng ông lão bắt chuyện, nhưng dư quang của Đường Tống đều không có rời khỏiNhiếp Tiểu Thiến, thật không nghĩ tới ở chỗ này chạm mặt cô. Đây chẳng phải làdo ông trời đã sắp đặt trước hay sao? Nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi hơihơi nhếch lên, hướng Nhiếp Tiểu Thiến vươn tay ra, ôn nhuận cười cười, nói:“Bác sĩ Nhiếp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Đang lúc NhiếpTiểu Thiến do dự nên ứng đối như thế nào, nghe thấy ông lão cất cao giọng nói:“Thì ra là hai đứa biết nhau sao? Thật sự là khéo gặp!”

“Dạ, cháu làmviệc cùng bệnh viện với bác sĩ Nhiếp, cũng là bạn học thời đại học.”

“Xin chào.”Nhiếp Tiểu Thiến vươn tay ra bắt tay hắn, lễ phép tính mỉm cười.

“Tiểu Thiến!”Một thanh âm quen thuộc mang theo một tia tức giận từ xa đến gần, một phen táchhai cánh tay ra.

Đới Xuân Diệusắc mặt biến thành màu đen, mắt nhìn chằm chằm Đường Tống, tràn ngập địch ý,nắm chặt tay của Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ muốn rời khỏi đây. Nhưng là ngay ở tạiphía sau, một thanh âm phi thường không hài hòa vang lên.

“Anh Xuân Diệu~~” mềm dẻo đến kỳ cục, nghe xong xương cốt đều muốn mềm nhũn.

Một cô gái gươngmặt trái xoan, tóc uốn gợn sóng, trang điểm kỹ càng, thản nhiên đi đến bên cạnhĐới Xuân Diệu, tay rất là thuần thục ôm lấy cổ anh, trước mặt mọi người, hônchụt lên má anh một cái, làm nũng nói: “Anh Xuân Diệu, chúng ta đã nhiều nămrồi không gặp nhau, mấy năm nay em còn tưởng anh đã chết bầm ở đâu rồi chứ! Anhcó nhớ đến em hay không vậy~”

Đới Xuân Diệuthân mình cứng đờ, ánh mắt cũng cứng đờ.

Hai người nàyngay trước mắt mọi người lắc lư, thân mật khăng khít, đặc biệt Đới Xuân Diệuđối với cô gái nhiệt tình ôm ấp, hôn như lửa nóng này không có một điểm cựtuyệt, làm cho ngực của Nhiếp Tiểu Thiến dâng lên một trận lửa giận, đây coi làcái gì! Chính mình ngay cả nhìn Đường Tống liếc mắt một cái cũng không đượcphép, anh cư nhiên có thể ở trước mặt mình cùng người con gái khác ôm ôm ấp ấptình chàng ý thiếp, càng giận hơn là, cô gái này dáng người cực kỳ nóng bỏng!

Tức chết ngườiđi được! Nhiếp Tiểu Thiến tức giận đến mặt đều xanh mét, phổi đều muốn tứcđiên! Gạt tay Đới Xuân Diệu ra, bỏ đi.

Đường Tống thấythế, lập tức đuổi theo.

Chap 28 : Gặp phải chia rẽ 

“Xuân Diệu ~”Một thanh âm nghiêm khắc gọi Đới Xuân Diệu đang cố gắng gạt bàn tay của NghiêmCầm Cầm ra để đuổi theo Tiểu Thiến “Trở lại, ba có việc tìm con.” Đới Kiến Quốcvẫn chưa xuất hiện, từ trong thư phòng đi xuống, đem một màn vừa phát sinh thuhết vào trong đáy mắt, mặt không chút thay đổi chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnhông, ý bảo anh ngồi xuống.

“Ba, xin chờ chomột chút, con lập tức quay lại ngay.” Đới Xuân Diệu sửng sốt, cứ nghĩ tới sắcmặt khó coi vừa rồi của Tiểu Thiến, trong lòng gấp muốn chết, chẳng quan tâmđến sắc mặt cứng ngắc của Đới Kiến Quốc, liền muốn xoay người đuổi theo TiểuThiến.

“Anh Xuân Diệu ~Anh làm gì thế a~” Nghiêm Cầm Cầm bị vứt bỏ, tay lại như rắn nước quấn đilên “Đi, em mang anh đi gặp ba mẹ em, bọn họ đều rất nhớ anh nha!”

Một bên kéo, mộtbên dụ dỗ, Đới Xuân Diệu sửng sốt không có di động nửa bước, Đới Kiến Quốc thấythế đi lên, đi đến trước mặt anh, mặt không chút thay đổi nhìn anh một cái,nói: “Tới đây đi, theo ba đi gặp bác Nghiêm, trên phương diện làm ăn bọn họcũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”

Đới Xuân Diệutrong lòng chỉ nghĩ đến Nhiếp Tiểu Thiến, nghe thấy chính cha của mình nói nhưvậy, cũng mới nhớ tới, những năm gần đây, rất nhiều hạng mục lớn của Phú Duyệtđều là cùng hợp tác với tập đoàn Trung Hằng, mà tổng tài của tập đoàn TrungHằng chính là cha của cô gái đang đứng trước mắt này- Nghiêm Cương. Cho nên,anh do dự. Ngay tại phía sau, vợ chồng Nghiêm Cương đã đi tới, nhìn thấy thiênkim bảo bối của mình cùng tam công tử Đới gia ở cùng một chỗ, trên mặt hiện rabiểu tình vừa lòng.

“Bác Nghiêm, haingười vẫn khỏe chứ ạ.” Đới Xuân Diệu lễ phép thăm hỏi, lại cùng bọn họ bắt tay.

Bộ dạng củaNghiêm Cương cao lớn thô kệch, bụng bia thoạt nhìn giống như đang mang thai sáutháng, trên mặt bóng loáng mỡ, vợ của ông ta thì đang thập phần đoan trang, bềngoài mỹ lệ, cử chỉ tao nhã, Nghiêm Cầm Cầm hẳn là di truyền gien tốt đẹp củamẹ mình.

“Vài năm khônggặp, Xuân Diệu càng ngày càng tuấn tú lịch sự, hiện tại lại phụ trách quản lýcả Phú Duyệt, thật có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a.” Nghiêm Cương từ trongtưởng tượng tán dương anh, cho nên việc Nghiêm Cầm Cầm cự tuyệt bất kỳ ngườiđàn ông nào đến gần mình, ông ta cũng không có dị nghị gì, bởi vì ở trong cảmnhận của ông ta, người đàn ông xứng với con gái của ông ta, cũng chỉ có mộtmình tam công tử của Đới gia này mà thôi.

“Người anh em a,cậu quá khen rồi, thằng bé ngốc nếu có Cầm Cầm làm một nửa đổng sự cùng thì tốtrồi, đều lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả một cô gái đều tìm không được a.” ĐớiKiến Quốc khiêm tốn vỗ vỗ bả vai Đới Xuân Diệu, có lẽ ở trong lòng ông đã sớmhy vọng hai nhà làm thông gia với nhau rồi.

Mấy năm trước,Nghiêm Cầm Cầm một mực học ở trường hải ngoại, tìm không được cơ hội thích hợp,nay cô cũng học thành tài trở về, hơn nữa thoạt nhìn cô đối với Đới Xuân Diệucũng rất là có ý tứ, là đã đến lúc  cường cường liên hợp. Đới KiếnQuốc tuy rằng nói là đã lui về phía sau, nhưng thực chất vẫn là người đứng đầutập đoàn Phú Duyệt, rất nhiều quyết định trọng yếu vẫn là do ông làm chủ. ĐớiXuân Diệu trong lòng đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, nhưng là anh thiệt tìnhkhông thích vì tiền tài ích lợi mà tạo thành hôn nhân, cho nên những năm gầnđây, anh vẫn đều không có vâng theo lời đề nghị cường cường liên hợp của chamình. Nhưng là hiện tại, nhìn cảnh tượng cha mẹ hai nhà trò chuyện với nhauthật vui vẻ, trong lòng hiện lên một tia sầu lo.

*************

Nhiếp Tiểu Thiếnnổi giận đùng đùng từ trong phòng chạy ra, vườn quá lớn, cô cũng không biết nênchạy đi đâu, nhìn thấy một vườn nho, cô liền chạy tới đó, ngồi xuống chiếc ghếdài. Kỳ thật cô là có chút hối hận, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta,hôm nay lại là lần đầu tiên gặp cha mẹ anh, liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy,khẳng định sẽ để lại ấn tượng không tốt lắm cho bọn họ, nói sau, nếu là ĐớiXuân Diệu không đuổi theo cô, vậy cô phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậymột mình đi về nhà? Hay là mặt dày mày dạn quay trở lại?

Phía sau truyềnđến tiếng bước chân dồn dập, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng vui vẻ, quả nhiên,Xuân Diệu nhà cô vẫn rất là để ý đến cô. Ngồi ngay ngắn thân mình, làm ra mộtbộ dáng ủy khuất.

“Tiểu Thiến.”Phía sau truyền đến một thanh âm ôn nhu, một đôi tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên vaicô.

Con mẹ nó! Đâykhông phải là Đới Xuân Diệu! Như thế nào sẽ là người này!

Nhiếp Tiểu Thiếnngây người, sự tình nghiêm trọng ngoài dự liệu của cô, người đảm nhiệm bạn traihiện giờ thì vứt bỏ cô không để ý tới, đuổi theo cô lại chính là bạn trai cũ.Nên làm cái gì bây giờ? Muốn lạnh như băng không để ý đến hắn sao? Hay là nhàovào hắn ôm ấp gào khóc? Nhiếp Tiểu Thiến cô hiện tại thật sự rất tức giận, rấtủy khuất, rất khổ sở, vì cái gì tên hỗn đản kia không đến an ủi cô!

“Tiểu Thiến ~đừng như vậy, trở về đi. Chuẩn bị đến giờ cơm rồi.”

Thanh âm vẫn ônhòa như cũ, thật giống như lúc trước, Nhiếp Tiểu Thiến nghe được trong đầu mềmnhũn. Nếu Đới Xuân Diệu có thể hướng cô kiên nhẫn dụ dỗ thì tốt rồi, trong lòngchua xót, không biết vì sao nước mắt cứ như thế liền rơi xuống.

Đường Tống nhìnthấy sống lưng của cô khẽ rung động, trong lòng cảm thấy đau lòng, đi đến trướcmặt cô, ngồi xổm xuống, thay cô lau đi nước mắt, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô,ôn tồn nói: “Chúng ta về nhà đi, anh sẽ không để cho em phải thương tâm.”

A! Con mẹ nó!Nhiếp Tiểu Thiến ngẩn người, nhịn không được muốn chửi chính mình, là do mìnhváng đầu sao? Cư nhiên cùng Đường Tống ở trong này khóc thút thít, đây là muốnlàm gì! Nhiếp Tiểu Thiến, mi thanh tỉnh lại một chút coi.

“Không cần, tôikhông sao, ở đây một chút nữa là sẽ tốt thôi.” Nhiếp Tiểu Thiến không có thóiquen phải tránh người, rút tay ra khỏi tay hắn, một phen lau nước mắt trên mặt,nhìn về phía nơi khác.

Đới Xuân Diệuanh còn không mau ra đây, Đường Tống anh còn không lăn đi!

Với cục diện nhưbây giờ, Nhiếp Tiểu Thiến trừ bỏ chính mình phải tự giải quyết, điềm nhiên nhưkhông có chuyện gì trở lại bên trong phòng kia, tựa hồ không có biện pháp nàokhác, bởi vì cô không có nắm chắc nếu như cô vừa đi, Đới Xuân Diệu sẽ đuổi theocô trở về. Vừa rồi quả thật các phương diện của cô gái kia đều tốt hơn so vớimình, hơn nữa, mẹ của Đới Xuân Diệu tựa hồ cũng rất thích cô ta, lúc nhìn côta, ánh mắt của bà đều là yêu thương, tuyệt không giống như khi nhìn mình,trong mắt trừ bỏ lạnh lùng thì chính là khinh thường. Nghĩ đến đây, cô cảm thấyrét run.

Nhiếp Tiểu Thiếna~, lúc trước bất quá chỉ là ép mua ép bán, mi tội gì đem chính mình biến thànhchật vật như vậy, tình yêu cỡ nào không tín nhiệm, mi chẳng lẽ thật sự khôngbiết sao? Cô cười lạnh, thu thập lại cảm xúc của mình, khóe miệng hơi hơi nhếchlên, hướng bên trong phòng đi đến.

“Tiểu Thiến, chờmột chút.” Đường Tống đuổi theo, bỗng nhiên ôm lấy cô.

“Em cũng thấyđấy, Đới gia chính là một nhà giàu có, căn bản không phải là nơi mà một ngườibình dân như em có thể đi vào, thái độ của cha mẹ anh ta đối với em rất rõ ràngnhư vậy, cô gái vừa rồi ôm anh ta tên là Nghiêm Cầm Cầm, là thiên kim đại tiểuthư của tập đoàn Trung Hằng, bọn họ có mối quan hệ rất tốt với Đới gia, cô tacùng Đới Xuân Diệu coi như là thanh mai trúc mã, gần đây cô ta cũng được nốinghiệp cha mình, hai nhà rõ ràng có ý đồ kết thông gia. Hơn nữa......” ĐườngTống nắm thật chặt người đang giãy giụa ở trong lòng, chần chờ một chút, tiếptục nói “Anh không rõ ràng lắm em có biết hay không, Đới Xuân Diệu từ trước đếnnay không cùng bất kỳ nữ nhân nào lui tới, kỳ thật chính là một mực chờ NghiêmCầm Cầm tại hải ngoại du học trở về......”

Đoàng ~ Mộttiếng~ trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến giống như bị nổ tung, trống rỗng. Khí lựcgiãy giụa không còn, để mặc Đường Tống ôm mình.

Tại sao có thểnhư vậy? Đới Xuân Diệu không phải vẫn đều nói cô không giống với những ngườicon gái khác? Tại sao lại lừa gạt mình? Chẳng lẽ như vậy chơi rất vui vẻ sao?Nhiếp Tiểu Thiến bối rối, tâm hoảng ý loạn, căn bản không biết nên làm thế nàocho phải.

“Anh...... Anhlàm sao mà biết được?” cô vẫn là có điểm không tin, bởi vì trực giác nói cho côbiết Đới Xuân Diệu không phải là hạng người thích đùa bỡn tình cảm của như vậy.

“Anh? Ha ha, cảthế giới này chỉ sợ có mình em là không biết chuyện này đi? Không tin em có thểhỏi thẳng Đới Xuân Diệu!” Đường Tống vừa nói, đột nhiên nở nụ cười, trong mắthiện lên một tia giảo hoạt.

Đới Xuân Diệucuống quít chạy khắp nơi tìm kiếm Nhiếp Tiểu Thiến, đứng ở chỗ rất xa, nhìnthấy hai người gắt gao ôm nhau ở một chỗ, trong lòng lo lắng nháy mắt bị mộtchậu nước đá dập tắt. Anh vốn tưởng rằng là Đường Tống cường hành yếu thế ômcô, Nhiếp Tiểu Thiến khẳng định sẽ đẩy hắn ra, nhưng là anh đứng hồi lâu, NhiếpTiểu Thiến thế nhưng không có một tia muốn động, ngược lại rất hưởng thụ.

Ha ha ~ cùngtình nhân cũ hợp lại rất vui vẻ phải không? Đới Xuân Diệu mặt nháy mắt đen lại,ánh mắt lạnh lùng, cũng không quay đầu lại đi trở về bên trong phòng.

Nhiếp Tiểu Thiếntrong đầu lộn xộn không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng là có một việc côrất rõ ràng, cô phải rời khỏi cái ôm ấp này, vòng tay ôm ấp ấm áp này đã có mộtthời gian cô từng khó có thể quên được, nhưng là hiện tại cô tuyệt đối khôngcần, thậm chí có chút bài xích. Cơ hồ là theo bản năng, dùng sức đẩy Đường Tốngra.

Trở lại Đới giathôi, phỏng chừng lúc này mọi người đều đang đợi cô ăn cơm. Nhiếp Tiểu Thiếncười khổ, nếu là diễn trò, thì cần phải hoàn thành chức nghiệp đạo đức, đemtrận này trình diễn hoàn đi. Cô thất tha thất thểu đi về phía trước, Đường Tốngcau mày, lo lắng theo ở phía sau, vài lần muốn đi đỡ lấy cô, đều bị cô hunghăng đẩy ra.

Thì ra, cô ấylại chán ghét mình như vậy.

Một lần nữa trởlại bên trong phòng, Nhiếp Tiểu Thiến tìm được Đới Xuân Diệu và Nghiêm Cầm Cầmđang ngồi cùng một chỗ, tự nhiên  khoác tay của anh, làm nũng nói:“Xuân Diệu, em có chút khát.”

Đới Xuân Diệunghiêng mặt nhìn cô, trong ánh mắt có hơn vài phần xa cách, thản nhiên nói:“Ngoan ~ nước ở trên bàn trong phòng ăn, chính mình đi lấy đi.” Nói xong, lạitiếp tục cùng Nghiêm Cầm Cầm nói nói cười cười.

Hai người trướcmắt cực kỳ chói mắt, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng thật lạnh, thật lạnh, ê ẩmchua chát khó chịu hít thở không thông, nhưng là vẫn còn an ủi chính mình nhấtđịnh phải trấn định, chạy vào nhà ăn rót đầy hai cốc nước đá.

Phu nhân nhìnthấy cô tiến vào, vẫn là lễ phép tính cười cười, nói: “Hôm nay là đại thọ támmươi của cha chồng tôi, nhà chúng tôi nhiều người, cũng không biết cô có thíchnghi được không.”

Nhiếp Tiểu Thiếnmạnh mẽ nở nụ cười đáp lại, nhẹ giọng nói: “Không sao ạ.”

“Đúng rồi, ba mẹcô làm nghề gì? Là công ty gia đình hay là cán bộ nhà nước?”

Trong câu hỏimang theo giọng nói cực không hữu hảo, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác đượcmột loại cảm giác khuất nhục, nhưng là cô vẫn là lễ phép nói: “Cha con đã quađời, mẹ con chỉ là một viên chức nhỏ.”

“A......” Phunhân tượng trưng gật gật đầu, liền không hề để ý đến cô nữa.

Lúc ăn cơm,Nhiếp Tiểu Thiến trở lại bên cạnh Đới Xuân Diệu, lần lượt ngồi xuống bên cạnhanh. Nhưng là, không biết như thế nào, những người thân thích trong nhà anhliền đem anh kéo đến ngồi bên cạnh Nghiêm Cầm Cầm, hình như là đã sắp xếp từ trước.Trong lòng thống khổ vạn phần, lại vẫn là im lặng cúi đầu không lên tiếng.

Trước khi tớiđây, Nhiếp Tiểu Thiến cô đã nghĩ tới rất nhiều loại tình cảnh gặp cha mẹ củaanh, lại đơn độc không có nghĩ tới tình cảnh như thế này, chật vật không chịu nổi.

Chap 29 : Giải trừ hiểu lầm 

Bữa tối này cóthể nói là bữa tiệc Long Môn, nhìn vào sơn hào hải vị trên bàn, Nhiếp TiểuThiến là một miếng cũng ăn không trôi. Đới Xuân Diệu ngồi ở đối diện cô cũngđồng dạng giống như là đang ăn sáp, nhìn gương mặt tái nhợt của Nhiếp TiểuThiến, trong lòng anh cảm thấy buồn bã, đối mặt với sự ân cần của Nghiêm CầmCầm, anh rất muốn cự tuyệt, nhưng là một bàn mọi người nhìn vào, nếu là ở ngaytrước mặt làm cho Nghiêm gia không có mặt mũi, như vậy từ nay về sau trênchuyện làm ăn của Phú Duyệt chỉ sợ sẽ gặp phải nhiều phiền toái, anh là tổnggiám đốc của tập đoàn Phú Duyệt, tự nhiên không thể làm cho công ty của mìnhgặp phải nguy cơ.

Trên bàn cơm,người của hai nhà cố ý vô tình nhắc tới Đới Xuân Diệu cùng Nghiêm Cầm Cầm,thỉnh thoảng lấy hai người bọn họ ra trêu chọc, hoàn toàn quên mất Nhiếp TiểuThiến ngồi bên cạnh Đường Tống. Không, không phải quên, mà là căn bản không đểở trong lòng.

Nhiếp Tiểu Thiếnđến mức đều nhanh nội thương, rốt cuộc cũng kết thúc buổi tiệc tối, ông nội ĐớiÁi Quốc của Xuân Diệu muốn giữ Nhiếp Tiểu Thiến ở lại chơi thêm một chút nữa,nhưng bị lời nói dịu dàng của cô cự tuyệt.

Gió đêm thổi nhènhẹ, ở ngoại ô vào buổi tối đầu thu rất mát mẻ, bốn phía đều là tiếng ếch kêu,không khí rất tươi mát. Nhiếp Tiểu Thiến đứng ở trước cổng sân, nhìn đèn đườnglấp loáng phía xa, phát hiện ở vùng hoang vu dã ngoại này, căn bản là không bắtđược xe taxi.

Làm sao bây giờ?Chẳng lẽ phải đi bộ về sao?

“Tiểu Thiến, đểanh đưa em về.” Đường Tống cũng từ trong phòng đi ra, gặp Nhiếp Tiểu Thiến đứnglẻ loi ở bên ngoài cổng, nhịn không được tiến lên.

Nhiếp Tiểu Thiếncũng không nhìn hắn, lắc lắc đầu, nói: “Không cần, Xuân Diệu sẽ đưa tôi về.”

Đới Xuân Diệurời khỏi bàn tiệc rượu, phát hiện không thấy Nhiếp Tiểu Thiến, trái tim liềnnhói lên, vội vàng ở trong sân tìm một vòng, mới phát hiện cô đứng ở trước cửacổng, tâm không khỏi buông lỏng, chuẩn bị tiến lên, lại thấy Đường Tống nhảylên, anh tức giận đi lên, anh vốn định quay đầu bước đi, nhưng là thứ nhất anhthật sự rất muốn biết bọn họ sẽ nói cái gì, sẽ làm gì, thứ hai là anh vẫn là lolắng Nhiếp Tiểu Thiến một mình ở bên ngoài.

Lúc nghe thấycâu nói đó của Nhiếp Tiểu Thiến, cảm giác của anh giống như một con chim bồ câubị trói chặt, thoáng cái được buông lỏng sợi dây trói. Lòng của cô ấy, thủychung vẫn là hướng về mình đi? Anh nói như vậy với chính mình.

“Tiểu Thiến, nhưthế nào lại đứng một mình ở đây?”

Đới Xuân Diệurốt cục đi lên phía trước, kéo qua bả vai Nhiếp Tiểu Thiến, hai tròng mắt lạnhlùng nhìn vẻ mặt ôn nhuận của Đường Tống, nói: “Cám ơn, Tiểu Thiến nhà tôikhông cần anh nhọc công đưa về.” Dứt lời, hai người xoay người rời đi.

Bên tai trànngập tiếng côn trùng kêu cùng tiếng huyên náo ở bên trong phòng, Nhiếp TiểuThiến thân mình cứng ngắc đi theo Đới Xuân Diệu, nếu như cẩn thận một chút cóthể phát hiện, cô không giống như lúc đầu đem cả người mình dựa vào trên ngườianh, mà là bảo trì khoảng cách nhất định. Hai người trở lại bên trong phòng,cùng người ở bên trong cáo biệt, lại tiến vào bên trong xe. Động cơ khởi động,xe thể thao cạch một tiếng liền đi ra bên ngoài, chỉ để lại Đường Tống vẻ mặtphẫn nộ, gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm ở phía sau.

Bên trong xe rấtim lặng, cũng rất lúng túng, thậm chí có chút rầu rĩ, hai người phi thường ăn ýkhông đề cập đến chuyện vừa rồi. Trên đường cơ hồ không có một chiếc xe nào đilại, càng làm nổi bật thêm sự im lặng bên trong xe, thậm chí có chút áp lực,Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được lẩm bẩm hát theo đĩa nhạc. Đĩa nhạc đang phátlà do lúc trước cô cho vào, bên trong đều là những ca khúc mà cô yêu thích

Thanh âm nhẹnhàng của Bành Giai Tuệ truyền đến, hiện tại đang phát chính là bài [ thích haingười ]. Lúc nghe tới đó, xe đột nhiên thắng gấp một chút, Nhiếp Tiểu Thiếnchưa tỉnh hồn, chỉ nghe thấy rầm~ một tiếng, xe tông vào đuôi một chiếc xekhác. Cô mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía Đới Xuân Diệu, nhưng anhcũng không thèm nhìn tới cô một chút, vẫn là xuống xe, nói gì đó với người chủchiếc xe kia một chút, lại đưa danh thiếp cho hắn. Đợi cho chiếc xe kia một lầnnữa khởi động, anh mới trở lại bên trong xe.

“Làm sao vậy?Đụng nhau có nặng lắm không?” Nhiếp Tiểu Thiến lo lắng hỏi.

Ban đêm tĩnhlặng như vậy, cô đột nhiên phát ra thanh âm có chút đột ngột. Đới Xuân Diệutrầm mặc, nhìn chằm chằm phía trước một lúc, một lúc lâu sau mới khởi động xe,nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không có gì đáng ngại.”

Ba chữ, rõ ràngngắn gọn, lạnh lùng, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có một loại cảm giác trống rỗng,bắt cũng không bắt được.

Xe chậm rãi đitrên đường, lúc về tới nhà cũng không còn sớm. Vừa mở cửa ra, Ninh Thái Thầnliền hướng Niếp Tiểu Thiến nhào tới, vờn quanh chân của cô dụi dụi, Nhiếp TiểuThiến lấy cơm cho nó, ngồi ở trên ghế sô pha bật TV lên, không ngừng chuyểnkênh. Trong đầu trống rỗng, tư duy đình trệ, hai người đơn độc ngây ngô nhưvậy, làm cho cô cảm giác được sợ hãi.

Mới đầu, haingười ai cũng không để ý tới ai, chỉ có ngẫu nhiên Ninh Thái Thần sẽ kêu lênhai tiếng. Qua một giờ, Đới Xuân Diệu rốt cục chịu không nổi, anh đi tới, cùngNhiếp Tiểu Thiến mặt đối mặt, ở trên bàn trà ngồi xuống, nhìn chằm chằm cô quansát hồi lâu, lạnh lùng cười, nói: “Hừ, hôm nay cảm giác thế nào? Cùng tình nhâncũ gặp gỡ rất sảng khoái phải không?”

Nghe lời nóilạnh lùng trào phúng của anh, nhìn ánh mắt khí thế bức người của anh, NhiếpTiểu Thiến đột nhiên cảm giác được mình rất vô lực, trước mắt là người đàn ôngmỗi ngày cùng mình ở trên giường triền miên, nấu cơm cho mình ăn, dĩ nhiên lạilà xa lạ như vậy. Trái tim chợt ẩn ẩn nhói đau, tư duy vẫn là đình trệ khônghoạt động được, trong đầu trống rỗng.

Nhìn bộ dángtrầm mặc của Nhiếp Tiểu Thiến, Đới Xuân Diệu lửa giận lập tức bị thiêu đốt, anhdừng một chút, cắn răng nói: “Như thế nào? Thẹn thùng không dám nói?”

“Ha ha, nếu đãlàm ra được, lại sợ hãi người khác sẽ nói gì sao?”

Đới Xuân Diệukhông ngừng đổ thêm dầu vào lửa, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không thể nhịn đượcnữa, nghẹn ngào hỏi lại: “Em đã làm cái gì? Em đã làm chuyện gì để cho anh phảinghiến răng nghiến lợi?”

“Cút~ em cảmthấy là không sao cả đúng không? Cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, em liềncoi chuyện đó là không sao cả đúng không? Nhiếp Tiểu Thiến, cái gọi là tônnghiêm của em chỉ có giá trị như thế này thôi sao? Chỉ một người bạn trai cũcũng khiến cho em chống đỡ không được sao? Ha ha! Buồn cười!” Đới Xuân Diệuloảng xoảng một tiếng, đem tất cả chén trà trên bàn hất tung xuống mặt đất, tấtcả đều vỡ vụn.

“Cút? Anh bắt emcút? Đây là nhà của Nhiếp Tiểu Thiến, muốn cút cũng phải là anh, em nói cho anhbiết, em cùng Đường Tống là trong sạch, căn bản không phải là như anh nghĩ!”

Tên hỗn đản này,đây là nhà của cô, là giường ngủ của cô, đã lừa gạt tình cảm của cô, bây giờcòn đến đổi trắng thay đen! Nhiếp Tiểu Thiến cô nếu là nhịn cơn tức này, liềnsẽ bị anh ta coi thường!

“Đừng nói emcùng Đường Tống chưa có chuyện gì, cho dù như thế nào, anh có tư cách gì để nóiem? Anh cùng cái cô Nghiêm Cầm Cầm kia, ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp, anh cóđể em vào trong mắt không? Đới Xuân Diệu, em nói cho anh biết, Nhiếp Tiểu Thiếnem đời này hận nhất chính là lừa gạt!” Nhiếp Tiểu Thiến cũng điên rồi, cầm lênchiếc gối trên ghế sô pha ném về phía anh!

Đới Xuân Diệungẩn ngơ, lừa gạt? Anh cũng không có lừa gạt Nhiếp Tiểu Thiến cái gì a? Khônghiểu, anh liền cảm giác được chuyện đêm nay có chút kỳ quái. Hai người như vậygiằng co lặng im hồi lâu, anh mới mở miệng hỏi.

“Anh lừa em cáigì?”

Nhiếp Tiểu Thiếnthút tha thút thít, một lần nữa  ngồi bó gối trên ghế sô pha, đè nénlửa giận trong lòng, nói: “Em hỏi anh, anh chỉ cần trả lời đúng hoặc là khôngđúng.”

Đới Xuân Diệunhẫn nại gật gật đầu.

“Nghiêm Cầm Cầmvới anh là thanh mai trúc mã có phải hay không?”

“Xem như làvậy.” Đới Xuân Diệu nghĩ nghĩ nói.

Nhiếp Tiểu Thiếnhít sâu một hơi “Cha mẹ anh cùng cha mẹ của cô ấy có ý đồ kết làm thông gia,đúng hay không?”

“Đúng, nhưng làanh chưa từng có đáp ứng qua.”

“Vậy anh vì cáigì mà không nói cho em biết?”

“Em cũng khôngcó hỏi a.”

Nhìn thái độ vôvị như vậy của anh, Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng đã không còn phẫn nộ như vừa rồi,nhưng cũng là rất đau lòng, đối với người đàn ông ở trước mặt này, anh ta giấumình tốt đến như vậy, chính mình lại một chút cũng không hiểu biết về anh ta,thật sự là đã sống uổng phí hai mươi chín năm mà.

Bỗng dưng, trongđầu cô hiện lên ánh mắt lạnh lùng cùng khinh thường cô của mẹ anh. Phía trướccha mẹ của anh có thể dễ dàng tha thứ Nghiêm Cầm Cầm kia ở trước mặt mình cùngĐới Xuân Diệu ấp ấp ôm ôm, chắc là cố ý muốn cho cô thấy, làm cho cô tự biếtkhó mà lui đi?

“Được rồi, emhiểu rồi, anh đi đi.” Cô bình tĩnh nói một câu.

Đợi đến khi côkịp có phản ứng, thân mình lại bị Đới Xuân Diệu mạnh mẽ ngăn chặn, Tiểu Thiếngiãy giụa, suy nghĩ muốn thoát thân, nhưng là cô càng là giãy giụa Đới XuânDiệu lại càng không buông tha cô. Hôn xuống đôi môi của cô. Lại cắn cắn, quảthực giống như muốn đem cô xé rách.

“Thả em ra!”Nhiếp Tiểu Thiến trợn tròn hai mắt, cắn thật mạnh vào môi Đới Xuân Diệu mớikhiến cho anh buông môi mình ra “Thả em ra!”

Đới Xuân Diệusao có thể chịu nghe cô cơ chứ, nắm chặt hai tay của cô, hung hăng cắn xuống.Anh ở trước mặt cô chưa từng có thất thố như vậy, liều mạng muốn có được cô nhưvậy, đoạt lấy cô, ép khô mỗi một tấc da thịt của cô, những chỗ tên đàn ông kiachạm qua, anh muốn lấy trở về gấp bội.

Xoạc một tiếng,y phục của Nhiếp Tiểu Thiến bị thô bạo xé rách, Đới Xuân Diệu điên cuồng màtháo nội y của cô, bay thẳng đến tiểu anh đào đã bị sợ làm cho run run ngậmvào. Khi thì nặng nề mút vào, khi thì nhẹ nhàng  gặm cắn.

Nhiếp Tiểu Thiếncho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua bộ dáng này của anh, anh hiện tại hai mắtđỏ ngầu, ở tại trên người mình liều mạng đòi lấy, quả thực giống như là ma quỷ,nội tâm sợ hãi áp đảo khoái cảm trên thân thể, làm cho cô chính là liều mạngmuốn giãy khỏi giam cầm của anh.

“Thả em ra,không nên đụng vào em, ô ô ô ô ~~” Nhiếp Tiểu Thiến khóc cầu xin tha thứ.

Nội y cuối cùngche đậy ở trên người cũng bị anh thô bạo xé toang. Đột nhiên cảm giác được giữahai chân có một vật thể cứng rắng nóng bỏng, không ngừng mà ma sát, thế nhưngnóng lòng muốn thử.

“Không cần!”

Nhiếp Tiểu Thiếnkêu rên một tiếng, anh đã tiến vào bên trong cơ thể của cô, cũng nhanh chóng ởbên trong cơ thể cô mạnh mẽ đâm thẳng. Vừa mới bắt đầu Nhiếp Tiểu Thiến cònmuốn giãy giụa phản kháng, nhưng là dần dần, khoái cảm mãnh liệt trên thân thểđánh sấu vào tất cả tế bào thần kinh của cô, làm cho cô bị lạc  mấtchính mình.

Sau một hồi vậnđộng kịch liệt, toàn thân hai người đều dính dính, Nhiếp Tiểu Thiến mềm mại bịĐới Xuân Diệu ôm vào trong ngực, trên gương mặt còn chưa hết ửng hồng.

“Cút đi!”

Nhiếp Tiểu Thiếnthở hổn hển như trước không quên hai chữ này, mới vừa rồi Đới Xuân Diệu thô bạogiữ lấy chính mình như vậy, quả thật còn không bằng cầm thú, anh ta nghĩ rằnganh ta làm vậy là mình có thể tha thứ cho anh ta hay sao? Nhiếp Tiểu Thiến biai nghĩ, mỗi lần hai người gặp phải vấn đề gì đó, luôn không cùng nhau ngồixuống giải quyết tốt, Đới Xuân Diệu mỗi lần đều là dùng phương thức như vậy đểmê hoặc mình. Nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến cô không phải là một cô gái mới haimươi, nên giải quyết nhất quyết phải giải quyết. Cô cũng thừa nhận, hôm nay lúcở trong nhà anh, biểu hiện của mình là không đủ bình tĩnh, nhưng là Đới XuânDiệu thì như thế nào? Anh thế nhưng lại không nhìn mình, đúng vậy, điều kiệncủa anh là rất tốt, nhưng là ở trong tình yêu, không nên đề cập về điều này,chẳng lẽ bởi vì Nhiếp Tiểu Thiến cô nhiều tuổi hơn so với anh, cho nên mỗi lầnđều phải tha thứ cho anh, trấn an anh, nhân nhượng anh sao?

Hiện tại suynghĩ của Nhiếp Tiểu Thiến phi thường bình tĩnh, cô tinh tế nghĩ đoạn cảm tìnhhoang đường này của mình cùng Đới Xuân Diệu, không khỏi muốn cười thành tiếng.

Trước tiên làthái độ của cha mẹ anh, cô coi như là đã thấy rõ ràng. Tuy rằng không có ởtrước mặt anh tỏ thái độ như thế, nhưng là trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến rất rõràng, cha mẹ anh không thích mình, hay nói cách khác, cô nếu cố ý cùng Đới XuânDiệu đến với nhau, như vậy con đường này đi sẽ rất gian nan. Đới Xuân Diệu sẽvì cô buông tha cho sản nghiệp của gia đình? Hiển nhiên là không có khả năng.

Nhiếp Tiểu Thiếncười khổ, là cô quá ngây thơ rồi, có lẽ lúc trước là do mình bị vẻ đẹp của anhlàm cho hôn mê, choáng váng đầu óc. Cô cùng anh vốn là không thích hợp, cần gìphải miễn cưỡng thử một lần đây?

“TiểuThiến......” Đới Xuân Diệu thấp giọng gọi cô, ủy khuất nói: “Anh sau đó chạyđuổi theo em, nhìn thấy em cùng Đường Tống ôm nhau ở cùng một chỗ.”

Ô? Ôm nhau ởcùng một chỗ? Nhiếp Tiểu Thiến thân thể khẽ run lên, nhớ lại mọi chuyện phátsinh ngày hôm nay, mới nhớ tới là có một màn như vậy, chẳng lẽ người này là vìhiểu lầm mình nên mới có thể như vậy sao? Tuy rằng trong lòng đã muốn đối vớiđoạn cảm tình này không ôm hy vọng, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là nhịn khôngđược giải thích cho anh nghe.

“Thật vậy chăng?Tiểu Thiến em sẽ không gạt anh chứ?” Đới Xuân Diệu thế nhưng vui vẻ giống nhưmột đứa trẻ “Tiểu Thiến, anh cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, về phầnNghiêm Cầm Cầm kia, anh sẽ nghĩ biện pháp mau chóng nói rõ ràng với cô ấy.”

Nói rõ ràng sao?Có cần thiết không? Ha ha ~ Nhiếp Tiểu Thiến cười khổ, nói: “Thôi đi, anh vớicô ấy rất xứng đôi, hơn nữa em với anh chênh lệch quá lớn, cha mẹ anh cũngkhông thích em.”

Đới Xuân Diệunghe vậy, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, chân thành nói: “Sẽ không, cho anh thờigian, anh nhất định sẽ làm cho bọn họ tiếp nhận em, thích em.”

Nghe được anhnói như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng rất vui vẻ, nhưng là cô vẫn là lắc lắcđầu, nói: “Em sắp ba mươi tuổi rồi, em đã không chờ đợi nổi nữa rồi.”

Chap 30 : Đả kích tiểu tam 

Né tránh ánh mắtcực nóng bỏng của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến chen lên xe bus. Đuổi anh anhkhông chịu đi, như vậy chỉ còn có thể không để ý đến anh, sự tình phát triểnđến nước này, Nhiếp Tiểu Thiến thật sự muốn nghĩ theo chiều hướng tốt một chút,có nên tiếp tục nữa hay không. Có lẽ là cô không đủ dũng cảm, có lẽ ở trước mặtngười khác cô rất già mồm, muốn trốn tránh, nhưng là ai cũng không có nghĩ đến,cô đã hai mươi chín tuổi rồi, cho nên cô phải vì chính mình mà suy nghĩ mộtchút, sự thật vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, cô không có khả năng mặc kệ để theođuổi như khi mình mới hai mươi.

Cô không phải làkhông dũng cảm, cô là không có tư cách dũng cảm đấu tranh với sự thật. Cho nên,chuyện này, cô muốn bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, cô không cần tình yêu phảioanh oanh liệt liệt, cô muốn là lâu dài, mặc dù là bình thản như nước cũng được,bình bình đạm đạm mới là thật. Cổ nhân nói, chuyện hôn nhân phải vâng theo ýcha mẹ, hai gia đình phải môn đăng hộ đối, hiện tại xem ra thật sự rất có đạolý. Nhiếp Tiểu Thiến cô bất quá là muốn cha mẹ hai bên đều chấp nhận tình yêucủa họ.

Nhưng là cô cùngĐới Xuân Diệu lại quá chênh lệch, giống như là một khoảng cách rất lớn, haingười ở hai phương diện khác nhau căn bản là không thể chạm tới nhau. NhiếpTiểu Thiến cô ăn mặc tiết kiệm, cực nhọc vất vả làm việc mới mua được một cănnhà nhỏ, nhưng là người ta chỉ cần vung tay lên là có thể ở mua được một cănbiệt thự xa hoa ở trong thành phố. Kết hợp như vậy, về sau sẽ hạnh phúc sao?

Nhiếp Tiểu Thiếncười khổ lắc lắc đầu, từ trong xe bus đi ra, rất xa liền thấy xe hơi của ĐớiXuân Diệu đã dừng ở trước cổng bệnh viện, do dự một chút, vẫn là đi qua. Khôngcó gì phải trốn tránh, vốn là ai cũng không nợ ai.

“Tiểu Thiến, emkhông cần phải trốn tránh anh, chúng ta hãy nói chuyện một chút được không?”Đới Xuân Diệu khuôn mặt buồn bã, giọng nói năn nỉ, ánh mắt lóe sáng, nhìn NhiếpTiểu Thiến trong lòng chua xót.

“Những gì nênnói em đã nói với anh rồi.”

Cô vẫn đang cốchấp cự tuyệt nhượng bộ. Thẳng thắn mà nói, cô là rất thích Đới Xuân Diệu, chonên không dám nghe anh nói quá nhiều, sợ nghe liền mềm lòng.

“Được rồi, emphải lên rồi bằng không sẽ bị muộn giờ làm.” Nhiếp Tiểu Thiến giãy ra khỏi tayanh, bước nhanh chạy vào bên trong thang máy.

Đới Xuân Diệunhìn bóng dáng biến mất trước mặt mình, đau lòng khó có thể thở nổi, anh rút diđộng ra, bấm điện thoại, khuôn mặt nghiêm trọng chui vào bên trong xe.

Mất hồn mất víađi vào trong phòng làm việc ngồi xuống, bụng sôi réo lên, Nhiếp Tiểu Thiến mớicảm giác được đói, tối hôm qua căn bản là chưa ăn cái gì, hôm nay cũng không cóăn bữa sáng. Thôi, cũng không còn khẩu vị gì, Nhiếp Tiểu Thiến mi cố nhịn mộtchút, bây giờ mi cần nhất chính là yên lặng.

Trên bàn độtnhiên xuất hiện một ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao, ngón tay thon dài cóchút quen thuộc, Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt của ĐườngTống. Trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc hiện lên một tia mệt mỏi, ánh mắt trongsuốt, giống như trước kia. Nhiếp Tiểu Thiến hơi hơi sửng sốt, trong lòng nghĩ:Hắn như thế nào lại tới nữa?

“Ăn một chút đi,nếu không đối với dạ dày sẽ không tốt đâu.” Đường Tống giọng nói thân thiết,lại làm cho Nhiếp Tiểu Thiến nghe rất không thoải mái.

“Cám ơn, khôngcần, tôi đã ăn ở nhà rồi.”

Trong giọng nóitràn đầy lạnh nhạt.

“Không cần nóidối, em chưa ăn sáng sắc mặt sẽ tái nhợt hơn một chút so với bình thường, emvẫn luôn là như vậy, vẫn luôn là như vậy ......” Đường Tống thản nhiên nói, nửacâu cuối cùng giọng nói thế nhưng lại như đang nhớ lại cái gì đó.

Nhìn bộ dáng hắnnhư vậy, Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng trong lòng có chút ấm áp, nhưng vẫn là nhịnkhông được muốn cười lạnh, hắn đây là đang muốn làm gì? Sau khi mất đi rồi mớicảm thấy mình tốt, muốn đền bù sao? Nhưng là không còn kịp nữa rồi, Nhiếp TiểuThiến cô đã sớm đã không còn là cô gái cố ý không ăn bữa sáng để thấy hắn sốtruột nữa rồi.

“Xin cảm ơn ýtốt của anh, về sau không có việc gì thì mong anh không cần đến phòng làm việccủa tôi nữa, tôi không muốn làm cho người ta hiểu lầm.” Nhiếp Tiểu Thiến nhấtthời nghẹn lời, vẻ mặt lãnh đạm trả lời một câu, xoay người đi vào phòng thayquần áo.

Giữa trưa, LâmThanh Hà gọi điện đến, hoàn toàn làm cho Nhiếp Tiểu Thiến khôi phục lại trạngthái bình thường, phỏng đoán có thể làm cho bản lãnh của Nhiếp Tiểu Thiến đượckhởi tử hồi sinh, cũng chỉ có cô bạn thân này của cô mới làm được như vậy. Đúngvậy, Thanh Hà nói đúng, Nhiếp Tiểu Thiến cô nhiều năm sống độc thân như vậy,cái gì sóng to gió lớn mà cô chưa thấy qua đây, cần gì phải vì một người đànông mà khiến cho thần kinh nặng nề! Nhiếp Tiểu Thiến cô chính là tiểu cường (*)đánh mãi không chết! Cho dù cô hiện tại thống khổ thì như thế nào, sự tình cóthể trở nên tốt một chút sao? Thật là chẳng vui vẻ gì, vô tâm vô phế, đem mọichuyện ném ra khỏi đầu, thay vì chính mình phiền não, không bằng đem vấn đềgiao cho Đới Xuân Diệu.

(*tiểu cường:con gián)

Nếu là anh cóthể làm được, như vậy anh sẽ là chồng của Nhiếp Tiểu Thiến cô, nếu là anh bỏ dởnửa chừng, như vậy bất quá chỉ là một người qua đường, cô cần gì phải vì mộtngười qua đường mà thương tâm phí não đây?

OK! Vì phòng ởcủa cô, mới vừa tám đời ~~

Nhiếp Tiểu Thiếnhồi phục trạng thái làm việc, tuy rằng đầu óc vẫn là sẽ thỉnh thoảng nghĩ đếnchuyện khổ sử bức xúc kia, nhưng là cuối cùng cũng là vận hành bình thường. ĐớiXuân Diệu cái đầu mi, môn đăng hộ đối cái con khỉ, tình yêu cái cóc khô!

Đúng giờ tantầm, Nhiếp Tiểu Thiến nhận được một cú điện thoại. Nghe giọng nói là một cô gáitrẻ tuổi, thực xa lạ, chỉ nói địa điểm gặp mặt, không đợi Nhiếp Tiểu Thiến lêntiếng, đối phương liền cúp máy. Nhiếp Tiểu Thiến buồn bực, đến tột cùng là aiđây? Quả là không có lễ phép! Nhưng là người nọ sao lại biết được số điện thoạicủa mình? Cô tới tới lui lui suy nghĩ kỹ mấy lần, đều nghĩ không ra là ai, đànhphải kiên trì dựa theo người nọ đến nơi đã hẹn.

Dọc theo đườngđi cô còn đang suy đoán có phải hay không cô bạn học lâu năm không gặp nào đó,muốn cho cô ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng là khi đến nơi, nhìn thấy một đầu uốnsóng, cô liền cười không được.

Con mẹ nó! Hóara là cô ta!

“Nhiếp tiểu thư,mạo muội mời cô đến đây, thật sự là ngại quá.”

A! Đáng ghét!Biết rõ thẹn thùng cô còn hẹn tôi làm gì? Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng hung hăngkhinh bỉ một câu, nhưng vẫn là mỉm cười, lễ phép nói: “Xin hỏi Nghiêm tiểu thưtìm tôi có chuyện gì sao?”

“Ách..... Tôi cómột  điều muốn nhờ cô, hy vọng chị có thể đáp ứng tôi.” Nghiêm CầmCầm trực tiếp bỏ từ Nhiếp tiểu thư, mở miệng một tiếng là gọi chị, đích thậtrất nhiệt tình a~.

Nhiếp Tiểu Thiếnnghe thế lại thấy bỡ ngỡ, người này rốt cuộc là muốn làm gì đây? Ai là chị củacô a! Tiểu Nguyệt Nguyệt mới là em gái của tôi! Cô cho dù lại trì độn, người tatrịnh trọng ngồi ở trước mặt cô vỗ mông ngựa như thế, cũng có thể đoán ra đượclà chuyện gì, nhưng là cô vẫn là quyết định giả ngu.

“Chuyện gì?”

Đối phương cúithấp đầu, hít sâu một hơi, ngực hai luồng run rẩy, nói: “Tôi hy vọng cô có thểđem anh Xuân Diệu nhường cho tôi.”

Phụt! Nhường chocô ta? Nhiếp Tiểu Thiến do dự, ngươi xem đi, rất nhiều chuyện ngươi càng làkhông muốn so đo, những người khác lại càng đến trêu chọc ngươi, giống nhưchuyện này của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến cô còn không có so đo người talà tiểu tam, cô ta liền như vậy công khai yêu cầu chính mình nhường vị trí vợchính thức cho cô ta! A! Con mẹ nó! Xã hội hiện tại a, muốn có bao nhiêu hoangđường liền có bấy nhiêu hoang đường!

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, trầm mặc không nói gì.

“Tôi từ nhỏ đãquen biết với anh Xuân Diệu, hơn nữa anh ấy cũng rất thích tôi, nhưng là saukhi cô xuất hiện, mọi thứ liền trở lên lộn xộn, anh ấy bắt đầu không để ý tớitôi, cho nên, cô hãy bỏ qua anh ấy đi, không cần phải dây dưa với anh ấy nữa!”Nghiêm Cầm Cầm trên mặt nhìn không ra vẻ nghiêm túc, ngược lại tràn đầy khinhbỉ.

Lẫn lộn đầuđuôi! Cô ngực lớn thì chính là mẹ của tôi sao?

“Nghiêm tiểu thưcô thật khôi hài, chuyện tình cảm không thể nói chính xác được, nói tiếp XuânDiệu cũng không phải là món đồ chơi, nhường tới nhường lui, tôi cũng không phảilà một đứa trẻ mới lên ba!” Vốn dĩ là như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến nhưng thật ralà nghĩ thuận theo tự nhiên, nhưng là cô gái này cứ nhảy ra yêu cầu ngồi trên,việc này Nhiếp Tiểu Thiến cũng không chấp nhận được!

Nhiếp Tiểu Thiếnchính là một người như vậy, kích không được! Càng có người muốn tranh dành, ý chíchiến đấu của cô lại càng dâng trào, giống như hiện tại, cô trừng lớn hai mắtcẩn thận đánh giá cô gái ngồi đối diện, đánh giá từ trên xuống dưới, từ tráisang phải. Người bị nhìn cũng cảm thấy kỳ quái, theo ánh mắt của cô cũng cảmthấy ngượng ngùng.

“Sao, làm saovậy?” Nghiêm Cầm Cầm mất tự nhiên hỏi.

“A, không cóviệc gì.” Nhiếp Tiểu Thiến điềm nhiên như không thu hồi lại ánh mắt, thản nhiêntiếp tục nói: “Tôi nghĩ nhìn xem Nghiêm tiểu thư cô có phải là do đọc sách quánhiều lên bị choáng váng đầu óc hay không? Hay là do đọc quá nhiều tiểu thuyết?Chuyện tiểu tam muốn ngồi trên ở trong cuộc sống thực nhưng là rất ít xảy ranha ~“

“Cô, cô......”Nghiêm Cầm Cầm tức giận đến nói không ra lời “Cô căn bản không xứng với anhấy!”

Lời này đâm trúngtử huyệt của Nhiếp Tiểu Thiến!! Nghiêm Cầm Cầm cô chết chắc rồi!

“Ơ ~ xứng haykhông xứng cũng không phải là do cô tính, cô cảm thấy cô xứng với anh ấy, vậytại sao anh ấy không nói yêu cô, không cùng ở chung với cô a? Nếu cô xứng đôivới anh ấy, cô như thế nào còn tới nơi này đau khổ cầu xin tôi nhường anh ấylại cho cô? Thật khôi hài, Nghiêm tiểu thư, có một số việc tôi đề nghị cô đihỏi cho rõ ràng sau lại đến. Đến hỏi có phải hay không tôi bám dính lấy ĐớiXuân Diệu, có phải hay không tôi không cho anh ấy đi! Còn có, theo lương tâm mànói, bộ ngực kia của cô là được bơm hơi phải không? Cái mũi là được chỉnh sửa ởđâu vậy? Hàn Quốc hay là Nhật Bản? A đúng rồi, nghe nói bộ ngực bơm hơi sẽ rấtdễ dàng bị nổ tung đó, cô phải cẩn thận nha!” Nhiếp Tiểu Thiến nói xong, cầmtúi xách lên vênh váo đắc ý rời đi.

Vớ vẩn, muốncùng chị đây đấu sao! Chơi với bùn đi!

Từ quán cà phêđi ra, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được tinh thần sảng khoái, sự buồnbực khó chịu lúc trước tất cả đều biến mất, quả nhiên a, tâm tình xấu là cầnphải phát tiết a! Bất quá, cô muốn cảm tạ cô Nghiêm tiểu thư này, bởi vì, ngaytại vừa rồi, cô đã quyết định một việc!

Cô nếu không sợcường quyền, không sợ mẹ chồng ác, thì cô cùng đấu tranh phản đối thế lực!Chính là tên Đới Xuân Diệu hỗn đản này, còn cần được dạy bảo thật tốt!

Trở về nhà,Nhiếp Tiểu Thiến ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, chờ Đới Xuân Diệu trở về,trong đầu suy nghĩ là nên nói như thế nào đây? Không ý thức được đã đến bảygiờ, nhưng là người này còn chưa có trở về, cư nhiên ngay cả một cú điện thoạicũng không có! Nhiếp Tiểu Thiến có điểm lo lắng nghĩ: anh ấy sẽ không thật sựđi rồi đó chứ?

Oa oa oa oa~ côcũng biết là lúc xúc động không nên nói chuyện, vừa nói đã bị bắn chết, nếu anhthật sự không trở lại thì sao? Phốc, Nhiếp Tiểu Thiến từ trên ghế sô pha nhảydựng lên, chạy tới phòng ngủ mở tủ quần áo ra, sau đó nở nụ cời không hiền hậu!A ha ha ha! Quần áo đều còn ở đây, hẳn là chạy không được.

Ôi chao? Khôngđúng, lúc này mình sao lại giống như một con sói đang chờ con cừu sập bẫy thếnày

*******

Bên ngoài truyềnđến tiếng mở cửa, Nhiếp Tiểu Thiến giật mình một cái, nhanh chóng ngồi trở lạitrên ghế sô pha, một bộ dáng phi thường bình tĩnh nhìn chằm chằm TV, đến khiĐới Xuân Diệu mang theo một túi to, một túi nhỏ tiến vào, như cũ là nhìn khôngchớp mắt.

“Tiểu Thiến,chắc em còn chưa ăn cơm phải không? Anh sẽ đi nấu cơm cho em, hôm nay anh muachân gà cùng cá nha!” Đới Xuân Diệu hưng trí bừng bừng muốn chạy lại hôn cô,lại bị cô lấy tay ngăn cản.

“Muốn làm saothì làm đi, đừng quấy nhiễu chị xem ti vi.” Ừm hừ, thanh âm lạnh như băng, mặtkhông chút thay đổi.

Đới Xuân Diệurời đi, mang mấy thứ đó bỏ vào trong tủ lạnh, lại nhăn nhăn nhó nhó đi lại đây,tiêu điều lạnh lẽo thương xót liếc nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, lại liếc nhìn ti vi.

“Tiểu Thiến, đâylà phim hoạt hình a!” Đới Xuân Diệu thanh âm có một tia rung động, trong giọngnói có một tia kinh ngạc.

“Thế thì đã sao?Không thể xem sao?” Nhiếp Tiểu Thiến mắt trợn trắng, tiếp tục nhìn chằm chằmTV, trong lòng suy nghĩ là muốn thừa dịp anh nấu cơm nói hay là lúc ăn cơm nói,hay là ở trên giường nói đây?

“Em không phảighét nhất xem cái này sao?”

“Người nào a?”Nhiếp Tiểu Thiến không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh một cái, ánh mắt quay lạimàn hình ti vi, ai nha mẹ ơi, đây không phải là chim yến già và chuột Mickysao? Tay run lên, tắt ti vi.

Chap 31 : Giải quyết Đường Tống 

Hương thơm tỏabốn phía trong phòng khách, một bàn thức ăn đầy sắc hương làm người ta phảithèm nhỏ dãi, Nhiếp Tiểu Thiến vốn muốn ở tại lần nói chuyện này chiếm vị tríchủ đạo, nhưng là cô vẫn là bị sắc đẹp kiêm những lời nói ngọt ngào như viênđạn bọc đường của Đới Xuân Diệu làm cho mê hoặc, ngoan ngoãn nghe theo lời củaanh, thế nhưng cũng không có một chút phát giác nào.

“Tiểu Thiến,chúng ta nói chuyện một chút.” Đới Xuân Diệu gắp một chiếc cánh gà bỏ vào trongbát của Nhiếp Tiểu Thiến, giọng nói mang theo sự thương lượng.

Nhiếp Tiểu Thiếntrong miệng chứa đầy thức ăn, căn bản là không thể lên tiếng nói chuyện được,chỉ có thể trừng mắt gật gật đầu.

“Anh đã giảiquyết chuyện của anh và Ngiêm Cầm Cầm rồi. Cho nên chúng ta chỉ cần thu phục bamẹ của anh là xong, ông nội dù sao cũng rất thích em, cũng ủng hộ anh.” ĐớiXuân Diệu ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên cằm đã có râu mới nhú màu xanh, làmnhư là đang suy tư “Mẹ anh cũng dễ thu phục, chính là ba anh lại là một ngườitheo phong kiến, lại rất cố chấp, là đối tượng trọng điểm cần phải đả kích.”

“Dừng, dừng,dừng!” Nhiếp Tiểu Thiến nuốt xuống một miếng cơm cuối cùng, cắt ngang lời anh“Anh đang ảo tưởng cái gì vậy? Ai muốn cùng anh đả kích ba anh chứ? Em có nóisẽ cùng ở một chỗ với anh sao?”

“Chúng ta chẳngphải đã sớm ở cùng nhau rồi hay sao?” Đới Xuân Diệu dùng ánh mắt như đang nhìnbệnh nhân tâm thần nhìn Nhiếp Tiểu Thiến “Nếu đã dự định cùng sống với nhau,như vậy nhất định phải thu phục cha mẹ anh!”

“Hừ!” Nhiếp TiểuThiến lại nghĩ đến ánh mắt mẹ của anh nhìn mình, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Bamẹ anh chính là chê nghèo yêu giàu, khinh thường người bình dân như em, bất quáem cũng không oán bọn họ, nếu đổi lại là em, con của mình không cần đại tiểuthư môn đăng hộ đối, mà lại đi tìm một con bé khô quắt, em cũng sẽ không đồngý.”

Lại nghĩ đến Bigbreast (gái ngực bự) Nghiêm Cầm Cầm lắc lắc eo thon nhỏ lắc lư ở trước mặt cô,cô liền nén giận, thế cho nên nửa câu cuối cùng vừa rồi nói ra cũng là chuachát.

“Khô quắt?” ĐớiXuân Diệu ánh mắt dao động ở trên người Nhiếp Tiểu Thiến, không có ý tốt nở nụcười “Trước kia thì đúng là có điểm, hiện tại có thể coi như là tiểu S......”

“Lăn!” NhiếpTiểu Thiến cắn răng, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Đới Xuân Diệu một phen giữchặt, thuận thế kéo vào trong lòng.

“Tiểu Thiến, anhsai rồi, chúng ta trở lại đề tài chính đi.”

Nhiếp Tiểu Thiếntừ chối một chút, hung hăng nói: “Cầm thú còn không buông móng vuốt của anhra!”

Đới Xuân Diệunghẹn khuất buông móng vuốt đang đặt ở trên gò núi nhỏ của Nhiếp Tiểu Thiến,con ngươi sáng trong nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến, nói chân thành: “TiểuThiến, anh thật sự là muốn sống cùng với em, muốn kết hôn với em, anh hiện tạirất muốn biết em nghĩ như thế nào.”

Nghe anh dùnggiọng nói chân thành nói chuyện với mình, Nhiếp Tiểu Thiến tâm run lên nhè nhẹ,thậm chí có chút không biết phải làm sao. Suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói:“Anh vì cái gì nhất định phải sống cùng với em, anh không chê em tuổi lớn haysao, nhà lại nghèo, tính tình không tốt, thích bạo lực, hay nói tục sao?”

“Trời ạ! TiểuThiến, em không phải là thục nữ sao! Loại chuyện như vậy mà cũng phải hỏi sao?Anh chính là nghĩ, rất muốn, phi thường nghĩ, tối hôm qua anh cũng đã suy nghĩthật lâu, sống chung với em, cũng không phải là do anh nhất thời xúc động, thậtsự, có lẽ với em là thân cận, nhưng là hiện tại quyết định này tuyệt đối khôngphải là nhất thời xúc động, anh tuyệt đối không phải là giở trò lưu manh!”

Đới Xuân Diệubỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, khóe miệng nhoẻn nụ cười, trong mắt phượngphản chiếu khuôn mặt tròn bầu bĩnh của Nhiếp Tiểu Thiến, con ngươi long lanhnhư nước, hôn lên mu bàn tay của Nhiếp Tiểu Thiến.

“Anh, anh làm gìthế! Anh đây là đang muốn cầu hôn em sao?” Nhiếp Tiểu Thiến kích động ! Nhìnanh trước măt cùng tình tiết cầu hôn trong TV rất là giống nhau, chỉ thiếu làtay không cầm nhẫn, tiểu tâm can rung động, đầu óc bắt đầu rút gân “Hừ, anh nằmmơ đi, trước khi chưa thu phục được cha mẹ anh, em sẽ là không đồng ý, em cũngkhông nghĩ sau khi cưới sẽ xảy ra đại chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu!”

“Thật sự ? Emnguyện ý gả cho anh sao?” Đới Xuân Diệu âm lượng trong nháy mắt cao vút, đứangốc đều có thể nghe ra cảm xúc dâng trào trong lúc này của anh.

“Này, này, này!Ai nguyện ý gả cho anh a! A? Chớ tự mình thêu dệt!” Nhiếp Tiểu Thiến nói nănglộn xộn.

“Vậy ý em nói làanh đem cha mẹ anh thu phục em gả cho anh, hừ hừ, em cứ chờ đấy Tiểu Xuân Diệucủa em sẽ cưới được em về nhà!” Đới Xuân Diệu đắc chí vừa lòng, nhịn không đượclại hôn chụt lên má Nhiếp Tiểu Thiến một cái.

Nhiếp Tiểu Thiếnghét bỏ lau quệt nước miếng chảy trên mặt, đầu óc còn chưa có quay lại. Chínhmình vừa rồi nói phải gả cho anh sao? Ô~ hình như là có nói qua một câu như vậya. Móa! Lại bị vẻ đẹp của anh làm cho mê hoặc, quả nhiên đầu óc một đoạn đườngchỉ nói hươu nói vượn! Nhiếp Tiểu Thiến a Nhiếp Tiểu Thiến, mi không thể khốngchế được hay sao! Oa oa oa oa oa!

Hai người đem sựtình nói rõ, hiểu lầm cũng được giải khai, lại hoan hỉ vui mừng tắm uyên ương.Đối mặt với cha mẹ, bọn họ muốn cùng chung mối thù, trước sau giáp kích, đấutrí đấu dũng khí, thân thể cùng tinh thần cùng chung kiên trì! Bất quá phươngpháp đấu trí đấu dũng khí như thế nào, Nhiếp Tiểu Thiến còn không biết, trướcnhìn xem Đới Xuân Diệu xử lý như thế nào đã.

Ư hừ, có mộtngười đàn ông để đảm đương vẫn là tốt nhất.

Ngày hôm sau,mặt trời theo lẽ thường dần dần nhô lên, tuy rằng đã là đầu thu, nhưng là vẫncòn chút nóng bức của cuối mùa hạ, bởi vậy Nhiếp Tiểu Thiến quả quyết bỏ đi ýniệm chen lấn ở bến xe bus trong đầu, ngoan ngoãn chờ Đới Xuân Diệu đưa cô đilàm. Sau khi đưa cô đến bệnh viện, Đới Xuân Diệu vội vội vàng khởi động độngcơ, trước khi xử lý tốt vấn đề phía cha mẹ, anh trước hết cần phải giải quyếtdứt điểm một việc phiền toái.

Bên trong quánStarbucks, Đường Tống y theo thời gian hẹn gặp mặt trong điện thoại, đúng giờtới nơi hẹn. Giọng của Đới Xuân Diệu, hắn vừa nghe đã hiểu ra, hắn thực hiểuđược hôm nay người nọ hẹn gặp hắn là có chuyện gì, hắn nếu là muốn thắng mangNhiếp Tiểu Thiến trở về, nhất định phải đối mặt, cho nên hắn đến đây.

Đới Xuân Diệutrong khuỷu kẹp một xấp văn kiện, từ trong xe chui ra, nhìn thấy Đường Tốngđang ngồi bên cạnh cửa sổ, mặt đột nhiên lạnh xuống, mặt không chút thay đổitiêu sái đi vào bên trong quán ngồi xuống trước mặt hắn,  gọi mộttách cà phê.

“Xin chào.”Đường Tống khách khí vươn tay ra.

Đới Xuân Diệutheo lễ phép bắt tay lại, hai người đều tự khuấy tách cà phê của mình. Từ gócđộ này nhìn lại, hai người đàn ông cực phẩm, một người tuấn mỹ vô cùng, khuynhquốc khuynh thành, một người ôn nhuận như ngọc, khí chất thân sĩ, lễ phép bắtchuyện với nhau. Từ bên ngoài nhìn vào, ngược lại trở thành một phong cảnhtuyệt đẹp nhất ở trong quán, hấp dẫn không ít phụ nữ.

“Tôi nghĩ,nguyên nhân hôm nay tôi hẹn gặp anh đến đây, anh hẳn là rất rõ ràng đi?” ĐớiXuân Diệu nhướng mi, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

Đường Tống mỉmcười, lộ ra hai hai má lúm đồng tiền thật sâu, nhẹ giọng nói: “Mời nói.”

“Buông tha TiểuThiến đi, không cần lại đến quấy rầy cô ấy nữa.” Đới Xuân Diệu dừng một chút,giọng nói thập phần kiên quyết cũng thập phần chân thành, ánh mắt sáng quắc nhưlà muốn nhìn thấu hắn.

Lúc vẫn còn ởnước Mĩ, Đường Tống tuy rằng thường xuyên lọt vào ánh mắt đánh giá của ngườikhác, nhưng là lúc gặp được ánh mắt của Đới Xuân Diệu như vậy, có chút mất tựnhiên, ánh mắt của anh dị thường kiên định giống như là đang đọc thấu tâm củangười khác, giống như có thể nhìn thấu mình.

“Ha ha, Đới tiênsinh, anh thật sự rất thích nói đùa, đây là việc riêng của tôi, còn chưa tới phiênngười khác khoa tay múa chân đi?” Đường Tống mặt bỗng nhiên cúi xuống, trongcon ngươi sáng trong lộ ta một cỗ tức giận ẩn nhẫn.

“Anh thích aiquả thật là việc riêng của anh, nhưng là làm một người thứ ba phá hoại tình cảmcủa người khác, trên đạo nghĩa có thể không nói được không đây?” Đới Xuân Diệucưỡng chế sự tức giận đang dâng lên ở trong ngực, nhẫn nại nói.

“A? Người thứba? Tôi nghĩ anh chắc là không biết đi, Tiểu Thiến cùng tôi chính là mối tìnhđầu, chúng tôi tuy rằng tách ra, nhưng lại chưa từng có nói qua chia tay, chonên, rốt cuộc ai mới là người thứ ba, tôi nghĩ không cần nói ra cũng rõ ràngrồi, hơn nữa, Đới tiên sinh, anh cảm thấy Tiểu Thiến là thật sự thích anh sao?Nếu cô ấy thích anh sẽ dây dưa không rõ với tôi như vậy sao? Ha ha ~ nói thật,hiện tại cơ hội tôi ở chung cùng Tiểu Thiến nhiều hơn so với anh, hơn nữa anhcó tư cách gì mà yêu cầu tôi rời khỏi? Tôi nhớ không nhầm, cha mẹ anh rất phảnđối anh cùng cô ấy ở cùng một chỗ đi?” mỗi câu nói của Đường Tống đều như muốnđâm vào người đối diện, đâm Đới Xuân Diệu không thể nhịn được nữa.

Nhưng Đới XuânDiệu là ai? Là tổng giám đốc của tập đoàn Phú Duyệt, nếu không có chút tàinăng, sẽ hẹn người đến đây gặp mặt sao? Anh cũng là không phản bác, chính lànhoẻn miệng cười, lấy ra cặp văn kiện đặt lên bàn, đem tư liệu bên trong lấyra, đưa cho Đường Tống.

Vốn gương mặtđang có vài phần đắc ý, bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, trong ánh mắt hiện lêntia kinh ngạc không thể tin nổi, ngón tay đảo văn kiện run rẩy, các đốt ngóntay trắng bệch, Đường Tống kinh hãi ngẩng đầu lên, như là nhìn thấy chuyệnhoảng sợ gì đó, lắp bắp nói: “Anh, anh...... làm sao anh biết được những chuyệnnày? Anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

Đới Xuân Diệunhìn vẻ mặt của hắn, rốt cục vừa lòng nở nụ cười, anh híp mắt nói: “Đường tiênsinh, tôi chỉ muốn cho anh biết nếu anh còn tiếp tục dây dưa với Tiểu Thiến,như vậy tôi có một vạn loại phương pháp làm cho anh chết rất khó coi.”

“A đúng rồi, tôinghĩ anh hẳn là vẫn còn rất lưu luyến, hoài niệm về đoạn tình cảm của anh cùngTiểu Thiến đi? Tôi cũng biết, mối tình đầu thường thường là đẹp nhất, nhất làtình yêu thời học sinh, thuần khiết không chứa một tia tạp niệm, tôi nghĩ, TiểuThiến cũng là nghĩ như vậy. Nguyên nhân lúc trước anh rời đi, vì cái gì khôngdám nói cho Tiểu Thiến? Ha ha ~ anh sợ hãi, đúng không? Anh sợ sau khi cô ấybiết, anh trong lòng cô ấy tốt đẹp sẽ biến thành dơ bẩn không chịu nổi, đúngkhông?” Đới Xuân Diệu vẫn như cũ là cười, hướng ngoài cửa sổ đối với mấy thiếunữ nhìn mình đầy háo sắc trừng mắt nhìn, tiếp tục nói: “Anh hẳn là rất rõ ràngTiểu Thiến không còn thương anh đi? Cho nên anh bây giờ muốn hết sức vãn hồi,đúng là có được tất có mất, lúc trước anh đã lựa chọn như thế, anh phải gánhvác hậu quả. Rất nhiều chuyện, mất đi chính là mất đi, trên đời này không cóthuốc hối hận, cũng không có đường quay về.”

“Anh......”Đường Tống sắc mặt tái nhợt, cà phê trong tách tung tóe ra bên ngoài.

“Nếu tôi nói choTiểu Thiến nguyên nhân lúc trước anh rời đi, anh cảm thấy cô ấy sẽ như thế nàođây? Ha ha!” Đới Xuân Diệu ý vị thâm trường nhìn hắn, không ngừng khuấy tách càphê “Đường tiên sinh, tôi khuyên anh vẫn là nên tự giải quyết cho tốt, nếukhông......”

Đới Xuân Diệulưu lại một ánh mắt hung ác, vỗ vỗ vạt áo, thần khí tức giận từ bên trong quánđi ra. Theo tôi đấu! Cũng không nhìn xem chính mình là ai!

Đường Tống vẫnnhư cũ thân mình cứng ngắc ngồi ở tại vị trí, tách cà phê đã lạnh ngắt, hắn ngơngác nhìn văn kiện trên bàn đến xuất thần, biểu tình trên mặt có chút tuyệt vọng,lại có chút hối hận. Ha ha, đúng vậy, đây là do chính mình lựa chọn. Theo nhưtính tình của Tiểu Thiến, nếu làm cho cô biết được, chỉ sợ ngay cả đoạn kí ứckia cũng biến mất đi? Hắn cùng cô khả năng ngay cả người qua đường cũng khôngphải đi? Buồn cười, Đường Tống a! Mày sinh ra trên đời này chính là chuyện nựccười nhất!

Chap 32 : Hò hét loạn lên

Mấy ngày nay đilàm, Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng là ở đâu kỳ quái thìkhông thể nói được, cô luôn cảm giác được dường như có ánh mắt ở sau lưng nhìnchằm chằm mình, nhất là lúc cô đi một mình ở trên đường. Còn lúc ở nhà, ĐớiXuân Diệu lại hao hết tâm tư để lấy lòng cô, sử dụng mười tám chiêu tài nghệ,mưu toan có thể chiếm được một tiếng cười của người đẹp. Thật sự là ngây thơa~, Nhiếp Tiểu Thiến cô gần đây mặt ủ mày chau, tâm tình bất định chẳng qua làbởi vì lại đến kỳ nguyệt san được chứ? Vừa buồn chán vừa nóng ướt nhèm nhẹp ởchỗ đó, tâm tình có thể tốt lên được sao?

Ăn xong cơmtrưa, đi ngang qua một phòng làm việc, bên trong cửa mở ra, trống rỗng, khôngcó một ai giống như bị cướp vậy. Nhiếp Tiểu Thiến đầu óc rốt cục thông suốt!Đường Tống đâu? Không thấy Đường Tống? Trách không được cô cảm thấy là lạ, thìra không có Đường Tống đi tới đi lui trước cửa phòng làm việc của cô. Nhưng làĐường Tống đi nơi nào? Hắn từ chức sao? Sẽ không nha, hắn là chuyên gia mà bệnhviện phải trăm nghìn cay đắng mới mời được đến đây làm việc!

Đang lúc cô nghihoặc, lục khổng tước Liễu Mi Nhi lại lắc lắc eo thon nhỏ đi về phía này. Vốn làđang trong thời kỳ nguyệt san nên cô cực kỳ bực bội, lại nhìn thấy cách ăn mặctrang điểm xinh đẹp của Liễu Mi Nhi,

“Cô có bệnhsao?” Nhiếp Tiểu Thiến không ngẩng đầu, cúi đầu viết bệnh án.

Liễu Mi Nhi giậmgiày cao gót một cái, cắn răng nói: “Cô mới có bệnh! Hừ !”

Nhiếp Tiểu Thiếnngẩng đầu lên, đẩy gọng kính xuống, ra vẻ nghi hoặc đánh giá cô ta, nói: “Cúchoa không có bệnh thì cô chạy đến chỗ tôi để làm gì? Người khác đều cho làchúng ta có vấn đề! Aiz ~ tôi nói Liễu đại tiểu thư a~, cô cần gì phải hướngchiếc ghế của tôi trút giận a, nó đã đắc tội gì với cô sao?”

“Đương nhiênkhông có, tôi hôm nay tới là để thăm cô.” Liễu Mi Nhi híp mắt, mang theo mộttia mỉm cười thắng lợi, nói: “Như thế nào, không thấy được Đường Tống, tâm tìnhkhông tốt?”

Nhiếp Tiểu Thiếncảm thấy buồn nôn, nghĩ rằng Liễu Mi Nhi thật đúng là một người hay quên, lầntrước khuyên can cô ta mãi là mình căn bản không có yêu thích Đường Tống, nhưthế nào đã quên nhanh đến vậy? Chẳng lẽ muốn bà đây phải nói lại một lần nữasao? Con mẹ nó, cô ta nghe không phiền, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến cô đây còn ngạilãng phí nước miếng!

“Ha ha ~” lụckhổng tước đang muốn nói chuyện, một thanh âm kinh thiên quỷ thần khiếp sợ nhẹnhàng vang lên, đem Nhiếp Tiểu Thiến sợ hãi đổ mồ hôi lạnh!

“Nhiếp TiểuThiến!!! Oa oa oa! Bạn mau ra đây cho mình!” thanh âm này phiêu đãng ở trongkhông khí, có một loại cảm giác u ám, Liễu Mi Nhi vừa nghe đã thấy tình huốngkhông đúng, giật mình co cẳng bỏ chạy.

Nhiếp Tiểu Thiếntừ trên ghế đứng lên, hấp tấp chạy tới cửa nghênh đón vị nữ vương bệ hạ này,không biết là cô đã làm ra chuyện gì sai lầm đây, cư nhiên cô bạn này hôm naylại chạy đến bệnh khóc gào như quỷ. Không khỏi thanh thế, Nhiếp Tiểu Thiến vẫnlà ngoan ngoãn tùy theo ý nữ vương.

“Tiểu Lâm Tử,bạn tìm mình có chuyện gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến một bộ dáng nhu thuận, một đôimắt to ngập nước với thế dạt dào nhìn người nào đó.

Lâm Thanh Hà thởhổn hển, hai luồng khổng lồ trước ngực theo hô hấp của cô không ngừng lắc lư,Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được có điểm hoa mắt, dụi dụi ánh mắt, nịnh nọt rótmột chén nước cho người nào đó. Ánh mắt sắc bén của người nào đó làm cho NhiếpTiểu Thiến đột nhiên phát giác, kế tiếp khẳng định sẽ có chuyện không tốt phátsinh.

Quả nhiên......

“Tiểu Thiến! Vìsao không nói cho mình biết Đường Tống  đã trở về?”

“......”

Lâm Thanh Hà nổigiận, cầm trong tay chiếc túi xách mềm ném bịch xuống mặt bàn, quát lớn: “Khốnkhiếp! Bạn nếu nói cho mình biết thì mình đã giúp bạn đá tung hắn rồi!”

Nhìn bộ dáng tứcgiận hò hét của Tiểu Lâm Tử, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng vừa thấy cảm động lạithấy lo lắng, cô bạn này khoa trương như vậy, sợ rằng sẽ đem Đường Tống đưa tớiđây?

Có thể gặp đượcngười cam đảm hiệp nghĩa như Lâm Thanh Hà như vậy, đào tim móc phổi moi mật coinhư phúc khí của Nhiếp Tiểu Thiến, nhưng là, phúc khí này đôi khi cũng rất dễdàng sẽ biến thành suy khí.

Tựa như......

Nhiếp Tiểu Thiếnvẫn cảm thấy chính mình có một công năng đặc dị, nói đúng hơn có linh cảm củacô luôn hiệu nghiệm. Vừa nghĩ tới không cần đưa Đường Tống tới đây, thì ĐườngTống kia dáng vẻ thướt tha mềm mại, thân ảnh cao ráo liền xuất hiện ở trước cửaphòng làm việc của mình. Phối hợp với khuôn mặt vô cùng đẹp trai là nụ cườimười năm như một ngày có thể làm hòa tan sông Bắc Cực, Nhiếp Tiểu Thiến tronglòng miễn bàn có bao nhiêu kinh hãi, có bao nhiêu bàng hoàng, có bao nhiêu bấtlực.

Giờ này khắc nàycô rất là muốn bò lên thiên thai, gào thét một bài thần khúc [Thấp thỏm].

Lúc đó Lâm ThanhHà mới vừa gào thét xong, hơi thở còn chưa thu hồi, cho nên bộ ngực như trướcnhảy loạn lên. Cô nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến thân mình cứng đơ, khuôn mặt sốngkhông bằng chết, rốt cục cũng kịp phản ứng, xoay người thoáng nhìn.

Chính là trongđám người vội vàng thoáng nhìn, làm cho Lâm Thanh Hà ngượng ngùng, mang theoánh mắt  nghi hoặc ở trong không khí dừng lại ở một hình ảnh trong bagiây, sau đó, sắc mặt nháy mắt cực đỏ, đừng tưởng rằng là do cô ấy đang thẹnthùng, kỳ thật là do cô ấy đang cực kỳ phẫn nộ.

Trong nháy mắtgương mặt trái xoan lộ ra tử khí, hai tay thon dài kéo lấy vạt áo bên trong củaĐường Tống mà túm. Kỳ thật, dùng lời của cô mà nói, chính là trong ôn nhu vẫnlộ ra khí phách, vẫn có thể xem như là nữ trung hào kiệt anh thư, Nhiếp TiểuThiến nhìn một màn tương đối cường hãn của Lâm Thanh Hà, tiểu tâm can có điểmphát run. Cô nhẹ nhàng chọc chọc vào eo của Lâm Thanh Hà, ý bảo cô bạn buôngra.

Cọp cái đang nổiđiên căn bản là không để ý tới, trực tiếp đem Đường Tống vẻ mặt khiếp sợ đangngây ra như phỗng kéo lại đây.

“Anh rốt cụccũng từ cõi chết trở về rồi sao? Anh còn có mặt mũi mà trở về sao?” Lâm ThanhHà mặt đỏ lên, tức giận nói. Hai mắt đỏ ngầu có thể bắn ra lửa.

Chứng kiến TiểuLâm Tử như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến theo bản năng muốn đi ngăn cản, lại bị cô bạnmột phen đẩy ra. Đây là làm sao vậy? Chính mình cũng chưa có cảm giác gì, vìsao cô bạn này lại tức giận đến như vậy?

Đường Tống lạnhlạnh, mặt hơi hơi đỏ lên, quẫn bách nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Thiến, dùng sứcgiãy giụa, ánh mắt mờ mịt, mang theo vài phần tức giận, nói: “Lâm Thanh Hà côphát điên à! Mau thả tôi ra!”

Lâm Thanh Hàhiển nhiên là bị lửa giận làm cho hôn mê đầu óc, thiêu đốt làm thần kinh choángváng, căn bản không để ý tới, chính là lớn tiếng tiếp tục nói: “Có ngon thì anhđừng quay trở về! Anh có biết mấy năm nay Tiểu Thiến sống như thế nào không?Cuộc sống của cô ấy là mỗi ngày đều là cái xác không hồn, anh có hiểu không?Anh là một tên khốn khiếp! Tôi rất muốn giết anh!”

Đoàng......giống như bị thiên lôi đánh trúng, Tiểu Lâm Tử là vì trút giận cho mình hay làvạch trần vết sẹo của Nhiếp Tiểu Thiến, hay là chỉ vì muốn thỏa mãn ham muốnthét gào của mình vậy? Tuy nói lúc ấy Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên bị vứt bỏ, làmcho cô thật sự không thể chấp nhận được, làm cho chính mình những năm gần đâysống cuộc sống người không giống người, quỷ không giống quỷ, đối với tình yêuđã mất đi hứng thú, bất quá cô hiện tại đã xua tan mây mờ trăng sáng tỏ a ~ ĐớiXuân Diệu chính là một cực phẩm nam nhân, luôn đối với cô ngàn y trăm thuận, ônnhu săn sóc, tựa hồ không có thảm như Lâm Thanh Hà nói đi?

“Tôi biết!”Đường Tống hai mắt sáng ngời, nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến.

Chính là vì saoánh mắt này lại làm cho Nhiếp Tiểu Thiến toàn thân nổi da gà, rất có một loạihàm xúc anh nhất định sẽ đền bù tổn thất cho em, nếu em không chấp nhận anh sẽtìm đến cái chết.

A! Con mẹ nó!Ngoài phòng làm việc người vây xem càng ngày càng nhiều, nhìn bên trong biểutình ba người khác nhau, có cô gái lớn mật đoán, Nhiếp bác sĩ tài hoa hơnngười, ôn nhu thiện lương của các cô khả năng là bị quấn vào bên trong chuyệntình tay ba. Sau đó vợ chính thức của người ta đến tận cửa tìm, bắt tại chỗ kẻthông dâm, làm cho hiện tại hậu quả trấn đều trấn không được a!

“Biết rõ cái conkhỉ! Biết mà anh còn làm như vậy, con mẹ nó, đã bao nhiêu năm rồi? Anh ngay cảmột phong thư cũng không thèm gửi a? Anh không biết số điện thoại của TiểuThiến đến bây giờ vẫn không thay số khác sao! Khốn khiếp, đồ cầm thú!”

“Đủ rồi!” NhiếpTiểu Thiến rốt cục nổi giận, nhịn không được gầm thét! Cho dù tính tình của côcó khá hơn, nhưng ở dưới ban ngày ban mặt làm cho quần chúng vây xem vết sẹocủa mình, cũng bị người ta nói thê  thảm ưu tư, dở sống dở chết, cũngchịu không nổi a.

Lâm Thanh Hàkinh hãi, Đường Tống cũng kinh hãi, các cô em y tá có mặt lúc đó cũng kinh hãi.

Nhiếp Tiểu Thiếnsắc mặt chưa từng có khó coi như vậy, lúc này căn bản không ai dám trêu chọccô, bởi vì, làm không tốt sẽ khiến cô xuất ra tuyệt chiêu: nhất dương chỉ bạocúc hoa!

“Mọi người đềuđi ra ngoài hết đi. Qúa ồn, ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi.” Cô hồi phục lại giọng nóiđạm mạc, xoa xoa huyệt thái dương làm bộ dáng đau đầu.

Các cô gái đangvây xem nghe xong, lập tức như chim muông tản đi. Đường Tống hai mắt như trướcdính chặt vào trên người cô, phảng phất có một tia đồng tình, Nhiếp Tiểu Thiếnkhông chịu được nổi nhất chính là ánh mắt như vậy! Móa!

“Đường Tống, anhcũng trở về đi. Không có việc gì đừng đến chỗ của tôi lắc lư, dễ gây hiểu lầmcho người khác.” Thanh âm của cô lạnh lùng giống như là gió mùa đông thổi quacây cột bên ngoài mái hiên.

Sau khi chạmphải ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tiểu Thiến, Đường Tống cứ như vậy yên lặngrời đi, không quên quay đầu lại, u oán nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hà. Không nghĩtới vài năm không thấy, cô gái này tính tình càng ngày càng bưu hãn.

Không nghĩ tớivài năm không thấy, tên khốn khiếp vô tâm vô phế này càng ngày càng đẹp trai.Lâm Thanh Hà cũng lớn mật trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, trong lòng âmthầm nghĩ như thế.

Ánh mắt củaNhiếp Tiểu Thiến thủy chung dừng lại ở tại lông mi cùng lỗ mũi đang phập phồngcủa Lâm Thanh Hà, một đôi mắt to như chuông đồng trừng đến sắp rớt cả ra. Côđây thật giống như Đậu Nga qua bao nhiêu năm tu luyện mới có thể vạch trần đượcsự thật, giải oan khuất cho mình a! Cuộc sống đang tốt đẹp đã bị cái miệng convịt chết tiệt của Lâm Thanh Hà làm cho đổ máu, rơi mồ hôi a! Nếu ánh mắt có thểgiết chết một người, như vậy lúc này Lâm Thanh Hà đang nơm nớp lo sợ đã sớm đãchết một trăm lần rồi.

“Bạn hôm nay đếnđây làm gì?” giọng nói của Nhiếp Tiểu Thiến rất thản nhiên, trong sóng mắt lưuchuyển, căn bản không nhìn ra là cô đang đè nén lửa giận ở trong lòng. Nhưnglà, người khác có lẽ không biết, nhưng  Lâm Thanh Hà thì hiểu được,những lúc Nhiếp Tiểu Thiến như vậy, sự tình sẽ phát triển càng khủng bố.

“Mình…mình…mình......”

“Mình cái gì màmình? Bạn thành câm điếc rồi sao?”

“Mình vì mình”Lâm Thanh Hà bị cô làm cho hoảng sợ, thật cẩn thận phản bác nói: “ Vì cái gì màbạn không nói cho mình biết hắn ta đã trở về?”

“Nói cho bạnbiết, để bạn đem cái bệnh viện này san thành bình địa sao? Bạn xem, hiện tạibạn đã đem mình biến thành cái gì, giờ mình không khác gì một người bị đến đánhghen, hiện tại toàn bệnh viện đều đang nghị luận về mình!” Nhiếp Tiểu Thiến nổigiận, Lâm Thanh Hà thật sự không có đầu óc hay sao vậy?

“Thôi, bạn vềđi.” Nhiếp Tiểu Thiến không nghĩ muốn nói thêm cái gì nữa, trải qua một màn náoloạn như vừa rồi, tâm tình của cô trở nên rất tệ

Nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn suy sụp của cô bạn, Lâm Thanh Hà bỗng nhiên ý thức được mình vừa làmra chuyện ngu ngốc đến mức nào a, mẹ ơi, đều làm mất hết mặt mũi của Nhiếp TiểuThiến rồi! Nhiếp Tiểu Thiến phỏng chừng sẽ oán hận mình cả đời mất.

“TiểuThiến......” Lâm Thanh Hà lắc lắc cánh tay của Nhiếp Tiểu Thiến cầu xin thathứ.

Nhiếp Tiểu Thiếnvẫn viết bệnh án.

“TiểuThiến...... Thực xin lỗi, mình sai rồi......” Lâm Thanh Hà bĩu môi, ủy ủy khuấtkhuất nói.

Nhiếp Tiểu Thiếnthật sự không còn tâm tình để ý đến cô, nhớ tới Lâm Sinh không hiểu là vì saothường xuyên nửa đêm gọi điện thoại cho mình, liền cảm thấy căm tức “Bạn cònkhông đi? Chúng ta bây giờ giải quyết luôn về chuyện của Lâm Sinh ở đây đi!”

A! Lâm Sinh!Nguy rồi, cô cư nhiên lại quên mất việc này. Trách không được gần đây NhiếpTiểu Thiến luôn xa cách với mình, thì ra cô ấy đã biết mình cho Lâm Sinh biếtsố điện thoại của cô ấy, mồ hôi chảy ròng ròng ~

Lâm Thanh Hàgiật mình, nụ cười cứng đờ, đưa tay ra vuốt vuốt lên sống lưng đơn bạc củaNhiếp Tiểu Thiến mấy cái, lưu luyến rời đi.

Rốt cục cũngđược yên tĩnh! Nhiếp Tiểu Thiến trong đầu bị làm cho lộn xộn, đặc biệt giốngnhư sao quả tạ chiếu mệnh a, đây gọi là chuyện gì đang xảy ra a! Nhẹ nhàng đóngcửa lại, hưởng thụ thời gian nghỉ trưa còn lại, cũng thuận tiện vuốt lên tâm tưbị quấy rối đến ngổn ngang của mình một chút.

Chap 33 : Nguyệt Nguyệt gặp chuyện không may

Nhiếp Tiểu Thiếntuyệt đối không thể hiểu được vì sao mình lại nghe lời của phu nhân tao nhã,đến nhà hàng Tây sang trọng theo lời hẹn của bà. Đã ngồi đợi chừng một giờ đồnghồ, vì thế cô còn đến đây trước giờ tan tầm chừng nửa tiếng. Cô nhìn cảnh đẹpbuổi chiều bên ngoài cửa sổ, có vô số người đẹp lắc lắc thân mình như rắn nướcuốn éo khắp nơi, ánh mắt dừng lại ở trên một người ăn mặc sang trọng đang bướcvào bên trong nhà hàng, lại liếc nhìn chính mình khô cằn, quả nhiên là một bộdáng nghèo kiết xác, rất giống như một kẻ ngu ngốc đang ngồi đợi người có tiền.Huống chi, vị có tiền này cũng không giống như những người có tiền bình thườngkhác, mà chính là mẹ của Đới Xuân Diệu, cái người cao ngạo ngay cả liếc mắtnhìn cô một cái cũng không có.

Tục ngữ nói, cótiền có thể sui ma khiến quỷ, huống chi là con người đây? Cho dù cô rất cảmthấy chướng mắt với nhà giàu mới nổi, nhưng cũng không để lộ cho bọn họ biết sựchán ghét của mình, tuy rằng Đới gia cũng không phải là nhà giàu mới nổi.

Nhưng là, khingười phụ nữ trung niên họ Trần kia tao nhã ngồi ở trước mặt cô, cùng sử dụngloại ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn cô, Nhiếp Tiểu Thiến rốtcuộc không thể bỏ qua được loại cảm giác không thoải mái này. Nếu như chiếutheo tính tình trước kia của cô, đã sớm trừng mắt trả lại, nhưng lúc này làkhông thể như vậy được, người đến là phi thường có lai lịch, chẳng phải là mẹchồng tương lai của cô hay sao? Dù thế nào cũng phải lấy lòng, nịnh bợ bà đi!Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ vậy, gọi phục vụ sinh tới chọn món ăn, nhìn giá cả trênthực đơn làm cho tim người ta đau thắt lại, cắn răng một cái đem thực đơn đưacho người đối diện.

Đối phương ngượclại là không có biểu tình gì, cũng chưa nói cái gì, chỉ thoa thêm son môi Dior,thuần thục gọi tên vài món ăn. Nhiếp Tiểu Thiến gian nan bảo trì mỉm cười mêngười nhất, hướng màu sắc rực rỡ trên thực đơn liếc mắt một cái, ai nha má ơi,vừa rồi vị phu nhân tao nhã này chỉ tùy tiện gọi có vài món ăn cũng đã tiêu hếtnửa tháng lương của cô mất.

A! Con mẹ nó!Nhiếp Tiểu Thiến đau đớn nghĩ, không bỏ được hài tử sẽ không tìm được langquân! Liều mạng!

“Dì vẫn khỏe chứạ.” Nhiếp Tiểu Thiến nhu thuận vấn an, cong cong mặt mày, miễn đề cập đến cóbao nhiêu là đáng yêu.

Đối phương gậtgật đầu.

“Dì có muốn uốngchút gì không?” Nhiếp Tiểu Thiến lôi kéo làm quen.

Đối phương muốnmột ly nước lọc.

Đồ ăn được manglên đây, nhanh đến nỗi làm cho Nhiếp Tiểu Thiến căn bản chưa rút được tay về.Chỉ là phàm là những nhà hàng sang trọng, đều có một đặc điểm chung, chính làđĩa đựng thức ăn thì siêu cấp lớn, còn đồ ăn thì đặc biệt ít. Như là món cámuối châu Úc này, đích xác là rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với Nhiếp TiểuThiến nhìn thấy ở trên tivi, đồng thời cái đĩa đựng cá cũng thật lớn đến kinhngười.

Thật sự là quỷhút máu a! Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt tiếp tục cười, trong lòng âm thầm nghĩ.

“Để con cắt giúpDì!” Nhiếp Tiểu Thiến xum xoe, nịnh hót.

“Không cần.” Đốiphương rất là lạnh lùng, căn bản ngay cả cơ hội cũng đều không cho cô.

Cũng đúng thôi,thật ra Nhiếp Tiểu Thiến cũng không phải là chó săn thích ôm bắp đùi, thật sựlà vì có liên quan đến cuộc sống về sau của cô mà thôi, vô số cuộc hôn nhânthất bại của người hiện đại, đã cho cô một kinh nghiệm : muốn có một cuộchôn nhân hạnh phúc, mẹ chồng tốt hay xấu là vô cùng trọng yếu. Cho nên, NhiếpTiểu Thiến cho dù đây là mối tình thứ hai, cũng không thể lấy hạnh phúc nửa đờisau của mình ra mà đùa giỡn được.

“Cái kia......dìà, người hôm nay tìm con có chuyện gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng rất làngạc nhiên, cũng rất thấp thỏm, cảm giác bị treo lên có thể bị giết bất cứ lúcnào như vậy, thực là không dễ chịu chút nào.

Mẹ chồng tươnglại tao nhã ăn xong cá muối, lại phi thường tao nhã lau miệng, sau khi bảo đảmtrên hàm răng không còn bất kỳ vật gì, mới sâu kín mở miệng nói: “Nhiếp TiểuThiến? Cô đã ở chung với con tôi bao lâu rồi?”

“Cũng không phảilà lâu, mới ba tháng.” Lúc Nhiếp Tiểu Thiến nói ra lời này, có chút chột dạ, côđoán không ra tâm tư của người phụ nữ trước mặt này, hơn nữa chính cô xem ramới ba tháng đã nói đến chuyện kết hôn, xác thật là có điểm nóng vội, quả thậtlà có điểm nóng vội. Nhưng là, chuyện của cô cùng Đới Xuân Diệu, chính là tìmkiếm cái lạ như vậy. Cô cũng không thể giải thích được, vì cái gì mới mấy thángcô đã có ý niệm muốn sống chung cả đời cùng với anh ở trong đầu, có lẽ là ởcùng với anh, có một loại cảm giác gia đình sao?

“Ô~ mới ba thánga!” giọng nói của đối phương tràn ngập nghi ngờ, ánh mắt dừng lại ở trên ngườiNiếp Tiểu Thiến trên người, đọc không ra có ý tứ gì, lặng im một lúc, khẽ thởdài một cái, từ trong túi xách Hermes lấy ra một tờ chi phiếu. Đẩy đến trướcmặt Nhiếp Tiểu Thiến.

Con mẹ nó! Bà tađây là có ý gì? Khoe của sao? Hay là chia rẽ uyên ương? Nhiếp Tiểu Thiến có vàiphần ngơ ngác nhìn bà ta ghi xong tờ chi phiếu.

Lúc tờ chi phiếunổi bật xuất hiện ở trước mặt mình, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục hiểu được mục đíchđến đây ngày hôm nay của bà ta.

“Một trăm vạn,đổi lấy ba tháng của cô. Có đủ không?” mẹ của Đới Xuân Diệu cơ hồ ngay cả lôngmi đều không có nâng lên một chút, dùng giọng nói khinh miệt nói với Nhiếp TiểuThiến: “Cô quấn quít lấy con tôi không phải là vì cái này hay sao? Cái giá nàycũng coi như là cao rồi chứ?”

Lông mày nhướnglên, mặt ngẩng cao, tư thái hai tay chắp trước ngực, cùng với tấm chi phiếutrước mặt kia thiếu chút nữa chọc mù mắt cô, Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng cảm giácđược sự khuất nhục từ trước đến nay chưa từng có.

“Dì, người hiểulầm rồi, con không phải là có ý tứ này.” Nhiếp Tiểu Thiến cố gắng giải thích.

Không ngờ, đốiphương lại cười lạnh một tiếng, nghiêm trọng tràn đầy khinh bỉ, nói: “Nếu tôinhớ không lầm, Nhiếp tiểu thư mỗi tháng vẫn còn phải trả tiền thuê phòng phảikhông? Một tháng tiền lương lại phải trừ đi chi tiêu mấy thứ linh tinh vụn vặtcho cuộc sống, một năm cũng không còn lại là bao nhiêu đi? Một trăm vạn này,cũng đủ để cô phấn đấu không ngừng mười năm mới có được, hay là cô vẫn còn chêít sao?”

“Dì, con khôngphải là loại người như vậy, con cùng với Xuân Diệu ở bên nhau không phải là vìtiền, chi phiếu này mời người thu hồi lại, con không có phúc tiêu thụ.” NhiếpTiểu Thiến trên mặt tươi cười rốt cuộc duy trì không nổi nữa, nói thật, tâmtình hiện giờ của cô rất tệ, cái loại cảm giác này thật giống như là ngươi thậtlòng với người ta, người ta lại dùng sức chà đạp.

“Hai trăm vạn!”thanh âm vẫn lạnh băng như cũ, âm lượng cũng cao lên vài phần.

“Dì, xin ngườiđừng vũ nhục con.” Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, mặt đỏ lên.

“Ba trăm vạn.”

Vụt một cái,Nhiếp Tiểu Thiến đứng lên, thức ăn trên bàn rầm một cái cùng nhau rơi xuống mặtđất, bể thành từng mảnh vụn. Sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt lại hằn những tiamáu, cầm chi phiếu ở trên bàn lên, xoạt xoạt xé nát, ném tung đầy mặt đất,nghiêm mặt cắn môi gằn từng tiếng nói: “Không phải tất cả mọi người đều giốngnhư bà nghĩ đâu, nhà bà là có tiền, đúng vậy, cho nên ngay cả giá trị nhìnngười cũng đều biến chất, ngàn vàng khó mua thật lòng, biết không? Đương nhiênbà nếu có thể làm được, đại khái có thể bắt Đới Xuân Diệu tìm cho mình một côcon dâu đeo vàng đội bạc, môn đăng hộ đối, chính là, hiện tại, cho dù bà có cầmmột trăm ngàn đặt trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không lấy, cho dù tôi cùng anh ấychia tay, cũng không liên quan đến tiền tài. Nhiếp Tiểu Thiến tôi, tuy rằngkhông có tiền, nhưng là cũng không vì tiền mà bán đứng tôn nghiêm của mình!”

Từng câu từngchữ đều đâm vào trong lòng Đới mẹ, trên mặt bà ta xanh mét mang theo vài phầnkinh ngạc, nhưng là lại ngại cho mặt mũi của mình, cũng không tiện phát tác,chỉ có thể nhìn Nhiếp Tiểu Thiến nghênh ngang rời đi.

Thật sự là tứcchết người đi được, Nhiếp Tiểu Thiến tức đến muốn khóc, chưa từng bị người nàođối đãi như vậy, từ nhỏ đến lớn cô đều vẫn luôn giữ khuôn phép, luôn hướng tớithiện lương, nhưng là ở trong mắt người ta, cô thế nhưng lại trở thành một đứachỉ vì tiền vô liêm sỉ. Ha ha, buồn cười không? Người này cư nhiên lại là mẹcủa Đới Xuân Diệu, bà ta vũ nhục mình như vậy, xem nhẹ mình, chính mình cònvọng tưởng làm cho mẹ chồng tương lai này tâm phục khẩu phục chấp nhận mình,thật con mẹ nó thiên chân, thật con mẹ nó ngu xuẩn, quả thật rất ngu xuẩn!Nhiếp Tiểu Thiến mi là một cô gái mới hai mươi sao? Giàu nghèo cách xa, xã hộithực tế mi còn xem không hiểu sao? Nghe lời thề son sắt của người ta, mi cònkhông tự lượng sức mình, tự đi rước lấy nhục vào thân a!

Cô thật sự rấtkhổ sở, rất ủy khuất, ngồi ở trên ghế dài ven đường thất thanh khóc rống. Trongđầu khó chịu căn bản không làm được bất cứ chuyện gì, tình huống như vậy, côcùng Đới Xuân Diệu còn có khả năng sao?

Sắc trời dần dầntối, ven đường mờ nhạt được đèn chiếu sáng, Nhiếp Tiểu Thiến ôm hai đầu gốicuộn mình ở ghế dài khóc toàn thân phát run,  đều đã nhanh hít thởkhông thông. Ngay tại phía sau, điện thoại di động của cô vang lên, đã là lầnthứ mười hai, Nhiếp Tiểu Thiến như cũ không muốn bắt máy, thoáng nhìn cái tênxuất hiện trên màn hình, lại vươn tay ra lấy điện thoại.

Là Tiểu NguyệtNguyệt gọi điện tới, không biết con bé có chuyện gì.

“Này, NguyệtNguyệt, đã trễ như vậy, gọi điện cho chị có việc gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khịtkhịt cái mũi, giọng khản đặc hỏi.

Đầu dây bên kiakhông lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe thấy thanh âm có người không ngừng khócnức nở, tựa hồ như đang khóc. Lòng của cô lập tức căng thẳng, chẳng lẽ đã xảyra chuyện gì với Nguyệt Nguyệt sao?

“Này, NguyệtNguyệt nói chuyện, mau nói chuyện a!” Nhiếp Tiểu Thiến gấp đến độ hô to.

“Ô ô ô ô ~ chị,chị,  em sắp chết...... Chị, chị mau tới bệnh viện, em, em không biếtnên làm cái gì bây giờ.” Thanh âm trong điện thoại đứt quãng, Nguyệt Nguyệtkhóc rối tinh rối mù, khóc thật lâu, mới nói: “Chị, em mang thai ...... Ô ôô...... Rất sợ hãi. Hiện tại, em rất sợ hãi.”

Cái gì! Mangthai! Nghe được tin tức này giống như bị năm tia chớp đáng trúng đỉnh đầu!Nhiếp Tiểu Thiến như thế nào cũng không thể tin được, đang êm đẹp tại sao lạicó thể như vậy! Khốn khiếp!

“Em đang ở mộtmình sao? Ở bệnh viện nào?” cô cúp điện thoại, lòng nóng như lửa đốt, lao nhanhra đón xe taxi.

Ban đêm bệnhviện rất im lặng, tiếng bước chân dừng ở trên hành lang trống trải có một loạicảm giác u ám. Cô đầu tiên là chạy vọt vào trong phòng trực ban, lại phát hiệncăn bản không có thân ảnh của Nguyệt Nguyệt, tâm thoáng cái nhảy vọt lên tận cổhọng, chạy đến khắp các phòng tìm kiếm.

Nhiếp Tiểu Thiếncô, lần đầu tiên muốn điên mất rồi! Đỗ Vân Triết tên khốn khiếp này không có ởđây, Tiểu Nguyệt Nguyệt một người không biết đã đi nơi nào, con bé trong lòngđang rối bời, có thể bị nguy hiểm hay không!

Tìm lần toàn bộtất cả các phòng trong bệnh viện, lại chạy đến chỗ y tá trực ban hỏi, đều khôngcó tin tức của Tiểu Nguyệt Nguyệt. Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ muốn chạy bại cảchân! Nha đầu chết tiệt này, mới chỉ năm nhất đại học, cái gì cũng đều khônghiểu, tại trong thành thị xa lạ này có thể đi nơi nào đây? Thở hổn hển, vừachạy vừa gọi tên của cô em họ, không ý thức được đã chạy ra bên ngoài.

Một loại cảmgiác vô lực cùng sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, Nhiếp Tiểu Thiến cả người đềucứng ngắc, đứng ở trên đất trống của bệnh viện, bàng hoàng không biết phải làmsao, cầu xin ông trời phù hộ cho Nguyệt Nguyệt không gặp phải chuyện gì khôngmay! Loáng thoáng có tiếng khóc từ trong rừng cây truyền đến, Nhiếp Tiểu Thiếngiật mình một cái, giống như thấy được ánh bình minh trước rạng đông, hướng nơiphát ra âm thanh chạy tới.

Cách nơi đó càngngày càng gần, tiếng khóc cũng càng ngày càng rõ ràng, nương theo ánh trăngnhàn nhạt, cô rõ ràng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang run rẩy.

“Nguyệt Nguyệt!”Nhiếp Tiểu Thiến thất thanh khóc rống lên, tiến lên ôm lấy cô bé “NguyệtNguyệt, em làm chị sợ muốn chết, không có việc gì, không có việc gì, có chị ởđây rồi.” người ở trong lòng khóc thở không ra hơi, quần áo trên người cô bénhăn nhúm, trước ngực y phục cũng bị nước mắt thấm ướt, một đầu tóc đen lộn xộnxõa xuống, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ, hoảng sợ nhìn cô.

Giờ khắc này,Nhiếp Tiểu Thiến đau lòng đến độ muốn ngất đi, tuy rằng nói là em họ, nhưng làtừ nhỏ cả hai đã lớn lên bên nhau, tình cảm của hai người cũng không thua gìchị em ruột thịt.

“Nguyệt Nguyệt,ngoan, đứng lên nào, có chuyện gì, chị sẽ gang vác giúp em, không có việc gì,không có việc gì.” Nhiếp Tiểu Thiến một lần lại một lần vuốt ve sống lưng runrun của cô em họ, ôn nhu an ủi cô bé.

Hai cô gái mộtbên khóc một bên nói chuyện. Qua một lúc lâu, Nhiếp Tiểu Thiến mới rốt cục từlời kể đứt quãng của Tiểu Nguyệt Nguyệt hiểu được ngọn nguồn câu chuyện. Thì raNguyệt Nguyệt mang thai, hơn nữa bác sĩ nói tình huống không được tốt cho lắm,phải làm thêm một bước kiểm tra nữa, mà Đỗ Vân Triết lại biến mất, lúc buổichiều đã gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng không có người nhận điện.

Cầm thú! Đồ cặnbã! Nhiếp Tiểu Thiến hận nghiến răng nghiến lợi. Đem Tiểu Nguyệt Nguyệt đưa vàobên trong bệnh viện, khuyên cô bé thật lâu, Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không chịucùng cô về nhà, cuối cùng đành phải ở trong bệnh viện qua cả đêm, ngày hôm saunói sau.

Nhưng là trướcmắt, mấu chốt nhất chính là phải tìm được tên vương bát đản Đỗ Vân Triết!

Chap 34 : Nguyệt Nguyệt chết tâm

Lúc Đới XuânDiệu vội vàng chạy tới bệnh viện, Đỗ Vân Triết còn là nhăn nhăn nhó nhó núp ởphía sau anh không dám đối mặt, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy bọn họ tiến vào, đôimắt đỏ ngầu, xanh mặt trừng bọn họ, cái loại ánh mắt này, rõ ràng có một loạicảm giác muốn đem hai người lăng trì xử tử.

Đới Xuân Diệuchỉ nghe trong điện thoại Nhiếp Tiểu Thiến gào thét giận dữ như bị bệnh tâmthần, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ước chừng tínhhuống vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy anh cũng hoảng hồn, tìm kiếm Đỗ Vân Triếtkhắp nơi, thậm chí còn huy động đội hộ vệ của tập đoàn Phú Duyệt tìm kiếm, rốtcục ở trong một quán bar đem Đỗ Vân Triết uống say như chết từ trong một đámphụ nữ kéo hắn đứng dậy. Lập tức anh vừa lôi vừa kéo phải tuân theo mệnh lệnhcủa Nhiếp Tiểu Thiến đem Đỗ Vân Triết đưa tới bệnh viện.

Nhiếp Tiểu Thiếncanh giữ ở cửa phòng kiểm tra, nhìn Đỗ Vân Triết ánh mắt mờ mịt, khí thế chánchường, tức nói không ra lời. Đúng vậy, hiện tại Tiểu Nguyệt Nguyệt đang làmsiêu âm, trước đó cô cũng hỏi một tiếng, tình huống của Tiểu Nguyệt Nguyệt nhưthế rất khả năng không phải mang thai bình thường, hiện tại cô căn bản không cótâm tình đi chất vấn Đỗ Vân Triết, chỉ muốn Nguyệt Nguyệt nhanh đi ra.

Đỗ Vân Triết phờphạc núp ở phía sau Đới Xuân Diệu, tiếp xúc đến ánh mắt tràn ngập sát khí củaNhiếp Tiểu Thiến, cả người đều bủn rủn, hoàn toàn không còn ngọc thụ lâm phong,tươi mát bức người như lúc trước. Chính là bộ dáng trốn tránh, chậm rãi ngồixuống ghế ở bên cạnh.

Nhìn thấy tìnhhuống khác thường này, Nhiếp Tiểu Thiến hai mắt đỏ ngầu cùng bộ dáng vô cùngđau lòng, nhìn lại một chút kiểm tra người ở bên trong phòng, Đới Xuân Diệu độtnhiên hiểu được khả năng đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.

“TiểuThiến......” anh đi đến bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, nhẹ nhàng gọi một tiếng,vươn tay ra muốn đem cô kéo vào trong lòng. Nhìn thấy bộ dáng như vậy của TiểuThiến, anh cũng rất là đau lòng a.

Nào biết NhiếpTiểu Thiến mạnh đẩy anh ra, ánh mắt ghét bỏ tràn ngập địch ý.

Đới Xuân Diệutim thắt lại, mày gắt gao nhíu lại, vẫn là đến gần cô, thân thiết hỏi: “LàNguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì sao? Không phải sợ, đã có annh ở đây.”

Cách quần áomỏng manh, Nhiếp Tiểu Thiến có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thoáng nónglên của anh, ánh mắt thoáng nhìn Đỗ Vân Triết ngồi ở ghế vẫn không nhúc nhích,lại nghĩ đến chạng vạng ngày hôm qua, bộ dáng cả vú lấp miệng em của mẹ ĐớiXuân Diệu, đột nhiên cảm giác được một trận buồn nôn, theo bản năng né tránh.

Giảm thấp thanhâm, nói: “Chờ kiểm tra xong sẽ lại tìm hai người tính sổ!”

Cạch! Cửa mở,Tiểu Nguyệt Nguyệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mang theo hai hàng nướcmắt chậm rãi đi ra. Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng tiến lên đón, cầm lấy tờ kết quảkiểm tra. Chính là ba chữ kia, thiếu chút nữa làm cho cô lảo đảo một cái.

Thai ngoài tửcung!! Kết quả chẩn đoán cư nhiên là thai ngoài tử cung!!

Tiểu NguyệtNguyệt khóc đỏ mắt, nhìn thấy Đỗ Vân Triết ngồi ở trên ghế, ánh mắt ai oán trànngập ưu thương, ngẩn người, lại cùng Nhiếp Tiểu Thiến đi đến chỗ của bác sĩ phụkhoa. Đỗ Vân Triết vẫn đều không có mở miệng nói chuyện, hắn cũng không biết lànên nói cái gì bây giờ, những người bạn gái trước mặc dù cũng nghi ngờ là mangthai, nạo thai cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng là đều không có khó chịu nhưlần này. Không biết vì cái gì, hắn đối với Tiểu Nguyệt Nguyệt sinh ra thật sâuáy náy cùng đau lòng, nhưng là hắn không có biện pháp, cô vẫn còn nhỏ tuổi nhưvậy, không có khả năng giữ lại đứa bé, hơn nữa trong nhà bên kia cũng khôngđồng ý như vậy.

Ý tứ của bác sĩlà lập tức phải làm phẫu thuật, cắt bỏ một ống dẫn trứng, nếu không tùy thờiđều có thể gặp nguy hiểm. Nhiếp Tiểu Thiến cũng không nghĩ nhiều, lại không đểý đế hai tên đàn ông mấy bận muốn chen vào đến giúp, quyết định thật nhanh choTiểu Nguyệt Nguyệt làm thủ tục nhập viện, lại gọi điện thoại xin phép giáo viênchủ nhiệm của con bé cho nghỉ một tuần.

Phòng bệnh đềulà có hai gian, một gian khác còn một giường lớn trống không, bốn người cứ nhưvậy đều có tâm sự đứng ở trong phòng, ai cũng không nói lời nào. Nhiếp TiểuThiến là không nghĩ nói chuyện, Đới Xuân Diệu cùng Đỗ Vân Triết còn lại làkhông dám lên tiếng.

Tiểu NguyệtNguyệt đã ngừng khóc, chính là vẫn dùng ánh mắt u oán nhìn Đỗ Vân Triết. Đây làmối tình đầu của cô, kết quả thế nhưng lại có kết cục chấm dứt như vậy, thực làthê thảm và đầy ưu thương a~.

Một lát sau,Tiểu Nguyệt Nguyệt rốt cuộc chịu không được mệt mỏi, nặng nề thiếp đi, NhiếpTiểu Thiến sai Đới Xuân Diệu đi mua hoa quả cùng với một ít vật dụng hàng ngàynằm viện, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn vẻ mặt u sầu của Đỗ Vân Triết.

“Chuyện củaNguyệt Nguyệt, anh tính sao bây giờ?” cô tận lực giảm thấp thanh âm, không muốnđánh thức Nguyệt Nguyệt. Vốn tưởng rằng mình khi nhìn thấy Đỗ Vân Triết sẽ hunghăng cho hắn vài cái tát tai, đá hắn mấy phát, nhưng là chính mình hiện tại lạitỉnh toá ngoài dự định, có lẽ là đã liệu đến kết cục, cho nên mới có thể ngồixuống nói chuyện.

Đỗ Vân Triết cúiđầu, lo lắng nhìn thoáng qua Tiểu Nguyệt Nguyệt ngủ say, nhẹ giọng nói: “Trướclàm phẫu thuật đi.”

“Ha ha ~” NhiếpTiểu Thiến cười lạnh, từ xưa đến nay đều là cô gái đa tình tự chuốc lấy khổ sở,tối hôm qua lúc tìm được Tiểu Nguyệt Nguyệt, nha đầu ngốc này còn ý vị nói làmình can tâm tình nguyện, không trách Đỗ Vân Triết, thật là vô liêm sỉ! “Nóimột chút, bây giờ anh đang có cảm giác gì?”

“TiểuThiến......” Đỗ Vân Triết ngẩng đầu lên, đáy mắt mờ mịt sương mù, biểu tìnhtràn ngập áy náy “Tôi không có nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành như thế này,thật sự. Tôi, tôi chỉ có thể hết sức bù đắp cho cô ấy, mặc kệ cô ấy muốn cáigì, tôi đều cho cô ấy.”

“Lúc trước hìnhnhư là anh luôn mồm cam đoan với tôi rằng, anh đối với Tiểu Nguyệt Nguyệt khônggiống với những người phụ nữ khác, anh tuyệt đối sẽ không làm cho con bé chịubất kỳ sự ủy khuất nào. Đúng không?” Nhiếp Tiểu Thiến trong con ngươi lạnh nhưbăng bắn ra hào quang, làm cho Đỗ Vân Triết trong đầu nổi lên một tia sợ hãi“Anh chính là như vậy đối với con bé sao? Hử ? Đỗ Vân Triết, đối với những côngtử có tiền như các anh mà nói, nữ nhân thật lòng cũng không đáng giá bằng nửaxu có phải hay không! Tôi đem một Tiểu Nguyệt Nguyệt hoàn hoàn chỉnh chỉnh,ngây thơ hoạt bát giao cho anh, anh lại đem con bé biến thành như vậy! Anh cóphải là người hay không? A?”

Nhiếp Tiểu Thiếncàng nói càng kích động, hung hăng đẩy hắn vài cái, hai người vẫn giằng co trênhành lang.

“Thật xin lỗi,thật sự rất xin lỗi......” Đỗ Vân Triết thống khổ nói.

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn bộ dáng của hắn, phẫn nộ căn bản ngay cả nói đều nói không được. Ngày hôm quaNguyệt Nguyệt một mình đến bệnh viện thử máu, gọi rất nhiều cuộc điện thoại chohắn, tên hỗn đản này đi nơi nào? Ha ha! Nói thật dễ nghe! Thật xin lỗi có hữudụng không?

“Anh có biết haykhông, cắt bỏ một ống dẫn trứng đối với một người phụ nữ mà nói ý vị như thếnào không? Đối với Nguyệt Nguyệt mà nói lại có ý vị như thế nào?” Nhiếp TiểuThiến rõ ràng nhớ rõ, mới vừa rồi khi bác sĩ nói cần phải phẫu thuật, TiểuNguyệt Nguyệt quay đầu nhìn xem Đỗ Vân Triết vẫn thờ ơ, vẻ mặt của con bé làtuyệt vọng đến thế nào. Cô đau lòng, cô cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Sự thật đầm đìamáu, cũng phải trả một cái giá quá đắt, đây chính là chuyện sẽ gây lên tổnthương lớn cho Nguyệt Nguyệt trong những năm tháng sau này đi? Nhiếp Tiểu Thiếnrất rõ ràng, hiện tại tình huống của hai người này, một khi đã xảy ra chuyệnnhư vậy, một bên bất kể có đền bù như thế nào đều không làm nên chuyện gì. Ítnhất cô từ trong thái độ của Đỗ Vân Triết mà xem, Tiểu Nguyệt Nguyệt ở tronglòng hắn không khác gì những người phụ nữ trước kia của hắn. Nếu đã như vậy,không bằng quyết tuyệt rời đi.

“Có lẽ NguyệtNguyệt còn ôm ảo tưởng đối với anh, nhưng là anh thành thục hơn nhiều so vớicon bé, tôi nghĩ anh hẳn là đã biết nên làm như thế nào. Tôi không muốn NguyệtNguyệt tiếp tục bị tổn thương, người có tiền luôn đùa giỡn với tình cảm để làmtrò tiêu khiển, với những người như vậy chúng tôi không thể chơi đùa được, cũngbị thương không dậy nổi.” Nhiếp Tiểu Thiến ích kỷ muốn bảo hộ Tiểu NguyệtNguyệt, có lẽ là con bé rất giống như mình trước kia.

Xã hội này, xácthực là rất thực tế a, những kẻ có tiền như bọn họ, có bao nhiêu tình cảm lànghiêm túc đây? Theo chân bọn họ cùng một chỗ phải cần bao nhiêu dũng khí a.

Đỗ Vân Triết ởcửa nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt Nguyệt ngủ say, nhìn thật lâu, trên gương mặt côbé vẫn còn lưu lại nước mắt. Sau khi hắn đi về, Nhiếp Tiểu Thiến bực bội ởtrước cửa phòng đi tới đi lui, thanh âm cồm cộp của giày cao gót vang lên ởtrên hành lang, cả người giống như là bệnh nhân bị bệnh làm cho nóng nảy. Thấy từtrên cầu thang Đới Xuân Diệu đang đi lên, cô thế nhưng ngây người một giây,hiện tại trong đầu cô rất loạn, căn bản là không biết nên nói gì với anh.

“Anh đã trởlại.” cô chỉ nhàn nhạt nói một câu, mặt không chút thay đổi cầm lấy túi ny lontrong tay anh, xoay người trở về phòng bệnh.

Đới Xuân Diệutay xoa lên sống lưng đơn bạc của cô, khẽ thở dài, nói: “Kỳ thật anh đã sớm trởlại, chính là lúc em và Vân Triết sắp nói chuyện xong.”

“Anh đều đã nghethấy hết?”

“Ừ.” Đới XuânDiệu gật gật đầu, áy náy nói “Tiểu Thiến, là anh không tốt, lúc trước anh khôngnên cam đoan như vậy với em, anh biết rõ cá tính của Vân Triết, lại vẫn là tinhắn.”

“Thôi đi” NhiếpTiểu Thiến cắt ngang lời anh, lấy ra một trái táo to để gọt “Kỳ thật, em cũngcó sai, em lúc trước nếu ngăn cản bọn họ thì tốt rồi.” Nhiếp Tiểu Thiến nghiêngmặt nhìn gương mặt tiều tụy của Tiểu Nguyệt Nguyệt, nói không ra lời.

Nhiếp Tiểu Thiếnvẫn luôn không có về nhà, đến tận lúc Tiểu Nguyệt Nguyệt làm xong phẫu thuật,lại ở tại bệnh viện chăm sóc cô bé một ngày, thẳng đến khi chủ nhiệm gọi cuộcđiện thoại thứ năm thúc giục cô trở về đi làm, mới về nhà dọn dẹp nhà cửa. Nhìnchính mình đôi mắt thâm quầng, sắc mặt vàng như nến, bất đắc dĩ cười cười.

Đây có lẽ là giácao để trưởng thành đi.

Trở lại bệnhviện, công việc bận rộn làm cho cô chẳng quan tâm suy tư quá nhiều đến chuyệncủa mình, giờ tan tầm liền vào thăm Nguyệt Nguyệt, về nhà cũng đã là rất khuya.Mấy ngày qua, Đới Xuân Diệu cũng thực thức thời chưa có tới quấy rầy cô, làmtốt công việc người con trong gia đình của anh, buổi tối vẫn ngủ được ngongiấc, về điểm này, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng rất là vui mừng .

Bỏ qua vị phunhân tao nhã kia đi! Nhiếp Tiểu Thiến theo thói quen lạc quan nghĩ thế.

Từ lần Lâm ThanhHà đến gây nháo, Đường Tống cũng không còn thấy xuất hiện ở trong phòng làmviệc của cô nữa, chỉ là ngẫu nhiên ở trên hành lang gặp thoáng qua, hai ngườicũng làm bộ như không quen biết nhau. Bất quá, hiện tại toàn bộ bệnh viện đềubiết quan hệ của Nhiếp Tiểu Thiến cùng Đường Tống, hắn chính là bạn trai cũ củacô, từ trước đến nay là cực kỳ mập mờ, quan hệ của hai người cũng vô cùng kỳdiệu. Giống như thật sự là một câu chuyện tình gặp đầy gian nan chắc trở.

Đối với chuyệnnày, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ có thể cười trừ, cũng không để ý nhiều. Cuộc sống củacô đã đủ hỏng bét rồi, cần gì lại vì chuyện không trọng yếu mà phải là cho mìnhbị tổn thương đây?

Nguyệt Nguyệtcũng đã khỏe lại và đi học bình thường, cuối tuần cũng tới nhà cô ăn cơm, chínhlà rất ít thấy con bé nở nụ cười, cũng không hoạt bát giống như trước, thấy ĐớiXuân Diệu, chỉ là nhu thuận gọi một tiếng anh rể. Cuộc sống vẫn tiếp tục antĩnh như cũ, Nhiếp Tiểu Thiến vốn tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục như vậy, chođến khi một lần nữa gặp được người mẹ tao nhã của Đới Xuân Diệu.

Hôm nay, NhiếpTiểu Thiến đang từ chợ mua đồ ăn trở về, lúc ở trên đường bắt xe taxi, gặp đượcmẹ của Đới Xuân Diệu dạo phố trở về. Người đến trực diện, cho dù có muốn tránhcũng tránh không được, đành phải lên tiếng chào hỏi, gọi một tiếng Dì.

Khéo chính là,chiếc túi đựng quần áo hàng hiệu của phu nhân trùng hợp vào lúc này rơi xuốngđất, người lái xe phía sau muốn chạy lên nhặt, lại bị ánh mắt của phu nhân ngănlại. Ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến, phảng phất nhưmuốn xem cô sẽ xử trí như thế nào.

Nhiếp Tiểu Thiếnđương nhiên không phải là đứa ngốc, cái loại ánh mắt này rõ ràng chính là nhìnxem cô có giúp tôi nhặt lên không. Nếu là bình thường, Nhiếp Tiểu Thiến đươngnhiên là không nói hai lời khom người xuống nhặt hộ, nhưng là trước mắt hai taycô cũng đang cầm một túi lớn, căn bản không đưa tay ra được. Vội vã cùng bấtđắc dĩ, cô đành phải buông túi to ở trong tay xuống, nhặt gói to kia đưa choĐới mẹ.

Đối phương mỉmcười, tuy rằng vẫn là cao ngạo giống như hoa cúc tiên tử ở cao cao tại thượng,nhưng là trong ánh mắt không có loại miệt thị như lúc ở nhà lần trước. Nụ cườinày vẫn là làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có điểm mất phương hướng.

Lô-cốt này làlàm sao vậy? Bình thường không phải hận không thể đem chính mình đá đi sao? Nhưthế nào mới vừa rồi lộ ra tươi cười ngàn năm khó gặp đối với mình như vậy?Nhiếp Tiểu Thiến rất nghi hoặc, cũng rất nhàm chán. Người có tiền từ trước đếnnay rất khó đoán tâm tư, lại càng không cần phải nói là người có tiền khôngthích mình. Vì không thể để đắc tội với vị qúy phu nhân này, Nhiếp Tiểu Thiếnxuất ra hoàn toàn tinh thần, cười tủm tỉm nói: “Thật ngại quá, dì, con còn cóviệc phải đi trước, hẹn gặp lại.”

Đóng kín cửa xetaxi, cô mới có được cảm giác như vừa trút đi được một gánh nặng.

Chuyện chi phiếulần trước, bởi vì chuyện của Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô sẽ không lại nói cho ĐớiXuân Diệu, hiện tại nghĩ lại, cũng cảm thấy không trọng yếu, bởi vì Đới XuânDiệu cũng chưa chắc đã làm được gì. Hơn nữa nói cho anh cũng vô ích, cho nênhay là thôi đi.

Qua thật lâu vềsau, Nhiếp Tiểu Thiến mới biết được, hôm nay gặp được Đới mẹ cũng không phảimột sự trùng hợp, cô cũng may mắn chính mình lúc ấy buông túi to ở trong tay,khom người xuống nhặt hộ túi to cho bà.

***************

Chương 35: Bão đến đây

Kể từ sau lầntrước ở trên đường gặp được mẹ của Đới Xuân Diệu, trong đầu Nhiếp Tiểu Thiếnvẫn có một loại cảm giác khó tả. Có lẽ là cô cảm giác mình quá mức hài lòng, côcảm thấy ánh mắt lần đó mà phu nhân tao nhã nhìn mình không có đả thương ngườinhư hai lần trước. Đêm nay Đới Xuân Diệu nói là không trở lại, phải về nhà mộtchuyến. Nhiếp Tiểu Thiến sau khi một mình đi ăn cơm tiệm, lại thuận tay gói mộtcon cá về cho Ninh Thái Thần.

Sau khi rửa mặtxong, lại đắp mặt nạ, một mình miễn cưỡng nằm ở trên giường, bên cạnh trốngtrơn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát. Không hiểu được lúcnày tên háo sắc kia đang làm gì? Ăn cơm? Nói chuyện phiếm? Hay là là xử lý côngsự? Xoay người trằn trọc một hồi lâu, cũng không ngủ được. Nhiếp Tiểu Thiếntrong lòng vô cùng bực bội, dứt khoát đứng lên xem tivi.

Thanh âm tiếngđóng cửa vang lên, Nhiếp Tiểu Thiến mừng rỡ, nghĩ thầm chắc là Đới Xuân Diệutrở lại đây?

Cửa bị mở ra,quả nhiên a, Đới Xuân Diệu hùng hổ vọt vào bên trong phòng. Nhìn thấy NhiếpTiểu Thiến ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha nhìn chằm chằm chính mình, giật mìnhsửng sốt, mới kịp có phản ứng.

“Như thế nàokhuya như vậy còn chưa đi ngủ?” anh thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm,nhưng là tận lực dùng ngữ điệu nhẹ nhàng.

“Anh không có ởbên cạnh, ngủ không được.” Nhiếp Tiểu Thiến nói rõ ràng.

Nghe nói nhưthế, Đới Xuân Diệu trên mặt thoáng dễ nhìn một chút, ngồi xuống dụ dỗ cô nói:“Ngoan ~ cũng đã hơn một giờ rồi, đi ngủ trước đi, anh đi rửa mặt một chút rồisẽ vào.”

Nhiếp Tiểu Thiếnnghe vậy, hôn phớt lên má anh một cái, ngoan ngoãn trở lại trong phòng. Hôm naytâm trạng của Đới Xuân Diệu có vẻ không tốt, rất xa cũng cảm giác được anh phátra hơi thở rất đáng sợ, không phải là chỉ về nhà sao? Tại sao có thể tức giậnnhư vậy? Chẳng lẽ là cãi nhau với người trong nhà sao? Hay là lại bị bức hôn !!

“Tiểu Thiến.”Đới Xuân Diệu ôm chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến, trên mặt tuấn mỹ lộ ra một tia dodự “Tiểu Thiến, nếu mẹ của anh......”

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn vẻ mặt khác thường của anh, cảm thấy rất là kỳ quái, không khỏi hỏi: “Mẹanh làm sao?”

“Nếu như mẹ anhcó làm khó dễ em, em phải nói cho anh biết, rõ chưa.” Đới Xuân Diệu đột nhiênthốt lên một câu như vậy, đoạt trước một bước nhanh thang máy.

Bắt đầu từ tốingày hôm qua, tâm trạng của Đới Xuân Diệu tựa hồ không thể nào tốt lên được.Không cười ha ha giống như trước, tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến cô không biết đãxảy ra chuyện gì, nhưng là cô có thể cảm giác được, tâm tình anh không tốt, hơnnữa rất áp lực. Vì tránh cho đụng phải mìn, cô cũng không dám hỏi nhiều. Rấtnhiều chuyện, nếu là Đới Xuân Diệu muốn cho cô biết, như vậy sẽ chủ động nóicho cô, nếu là không nghĩ muốn cho cô biết, như vậy hỏi cũng như không.

Vẫn là trước saunhư một bận rộn, thật may là Nhiếp Tiểu Thiến ở trên xe có ăn một chút bữasáng, nếu không thật đúng là phải chết đói. Hôm nay bệnh nhân đặc biệt nhiều,buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, Nhiếp Tiểu Thiến day day huyệt thái dương,mỏi mệt nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Gần đây, cô ở mặt ngoài vẫn là vui vẻ tươi cườinhư trước kia, nhưng là áp lực ở bên trong thật sự rất lớn. Cái loại cảm giácnày, thật giống như là ngực lúc nào cũng bị một tảng đá lớn đè nặng, thở khôngđược. Muốn mang đi, lại sẽ nện vào chân của mình. Tay đứt ruột xót, có thể thấyđược sẽ có nhiều đau nhức đi?

Nhấn vào điệnthoại nội bộ, Nhiếp Tiểu Thiến đối với người ở đầu dây bên kia thảo luận: “TiểuLệ, buổi chiều tôi còn có một ca phẫu thuật, cô sắp xếp số bệnh nhân còn lạicủa buổi sáng đưa đến chỗ của bác sĩ Vương hộ tôi.”

Kỳ thật ca phẫuthuật chiều nay chỉ là một ca tiểu phẫu, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến chính là cảmgiác được mệt mỏi, cô chưa từng có mỏi mệt như vậy. Giống như cứ nghĩ đếnchuyện của mình và Đới Xuân Diệu, liền cảm thấy bực bội, đứng ngồi không yên.

Đang gục xuốngbàn nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn số điện thoạitrên màn hình có chút quen thuộc, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến ngay lúc này lại nghĩkhông ra là ai, cũng không có nghĩ nhiều liền tiếp điện thoại.

“Là anh đây.”

Thanh âm ônnhuận như ngọc, từng xuất hiện vô số lần ở trong mộng. Nhiếp Tiểu Thiến bỗngnhiên nở nụ cười, ha ha, thời gian quả nhiên là linh dược hữu hiệu nhất, sốđiện thoại này cô đã từng không cần nghĩ cũng nói ra được số, thế mà hôm naylại không thể nhớ ra được.

“Có việc gìthế?” Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ nghĩ, giảm thấp thanh âm hỏi.

Đối phương imlặng một lúc, mở miệng nói: “Không có việc gì, anh đã rời khỏi bệnh viện rồi,về sau khả năng sẽ không gặp lại nhau nữa, cho nên hiện tại em có thể gặp anhmột chút được không?”

“Không được rồi,tôi còn bề bộn rất nhiều việc.” Cơ hồ là không cần nghĩ đã thốt ngay ra lời,điều này làm cho chính bản thân của Nhiếp Tiểu Thiến cũng cảm thấy kinh ngạc,cô chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày cô có thể không muốn cùng người này nóichuyện đến như vậy.

“A......” thanhâm của đối phương trầm xuống, tràn ngập thất vọng “Anh...... Chúc em hạnhphúc.”

Nhiếp Tiểu Thiếncúp điện thoại, ngơ ngác ngồi ở trên ghế, những chuyện ngày xưa lại ùa về,phảng phất như đã cách một thế kỉ. Cô từng nghĩ rằng mình sẽ không thể quênđược hắn, cũng nghĩ đến đời này sẽ không yêu thêm một lần nào nữa, nhưng làngươi xem, thực tế chính là như vậy, rất nhiều điều ngươi nghĩ là sẽ không bỏđược, nhưng đúng lúc này lại trôi đi như con sông dài chảy cuồn cuộn.

Quá khứ, hãy đểcho nó qua đi. Chỉ cần mình sống tốt là được.

Sóng trước chưayên, sóng sau đã tới, trong lòng cơn sóng nhỏ còn chưa có tản đi, lại dậy lênmột cơn sóng lớn! Đúng vậy, phu nhân xinh đẹp tao nhã - mẹ của Đới Xuân Diệuxuất hiện ! Đối với người này, Nhiếp Tiểu Thiến bản năng kinh hoảng, nhưng cũngkhông có thất thố. Cho nên, cô đứng lên, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc,hướng Đới mẹ cười ngọt ngào.

“Dì, người vẫnkhỏe chứ ạ, người sao lại tới đây?”

Ừm, thanh âm nàyêm tai giống như tiếng chim hoàng anh của chú Vệ vậy, nghĩ là Đới mẹ rất hưởngthụ, bởi vì lúc bà nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt là nhìn thẳng! Tuy rằng vẫncòn chứa sự cao ngạo, nhưng là hoàn toàn không có sự khinh thường cùng khinh bỉnhư hai lần trước.

Chẳng lẽ là nướcchảy đá mòn, Bảo Ngọc trong lòng bị nước mắt của Đại Ngọc nước ném rơi xuống hốsao?

“Có rảnh không?”từ đôi môi đỏ mọng thoa son Dior của Đới mẹ thốt ra một câu này. Trăm ngàn đừnghỏi Nhiếp Tiểu Thiến làm sao mà biết đây là son Dior, trên môi sát thiên đaocủa Liễu Mi Nhi chẳng phải cũng bôi loại son này sao?

“Ách...... Có!”Nhiếp Tiểu Thiến kỳ thật muốn nói không, nhưng là nhìn tình huống có vẻ chuyểnbiến tốt, vội vàng gật gật đầu.

“Đi theo tôi.”Đới mẹ tao nhã xoay người, vẻ mặt là lạnh băng như trước, vẫn chưa nhìn thêmNhiếp Tiểu Thiến một cái nào, liền ra khỏi bệnh viện.

Nhiếp Tiểu Thiếnđáng thương, trước gọi điện thoại cho bác sĩ Vương tiếp nhận ca phẫu thuật buổichiều, lại ba bước cũng thành hai bước chạy theo phía sau giày cao gót. Ra bệnhviện đã là thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng.

Đi theo Đới mẹtới một chỗ toàn khu biệt thự hạng sang, tại một căn biệt thự theo phong cáchBắc Âu thì dừng lại, từ bên trong xe đi ra, còn chưa có đứng vững, đã có ngườichạy tới ân cần mở cửa.

Nhiếp Tiểu Thiếnhiển nhiên còn chưa từ căn biệt thự xa hoa phục hồi lại tinh thần, ngây ngốcđứng chảy nước miếng. Đây là khu nhà cao cấp, Nhiếp Tiểu Thiến cô nhưng là cảđời đều chưa từng có gặp qua! Trong sân còn có suối phun xa hoa, bể bơi, vườnhoa, còn có bãi đỗ xe tư nhân dưới đất. Đợi đến lúc đi vào bên trong, cô lậptức ngây dại!

Đương nhiên, côngây người không phải bởi vì sự trang hoàng đẹp đẽ quý giá bên trong căn nhàcao cấp, mà là bởi vì khu nhà cao cấp này căn bản là bên ngoài tô vàng nạmngọc, còn bên trong thì thối rữa! Còn không có trang hoàng cứ để thô như vậy!Thậm chí bởi vì thật lâu không ai đến đây, một phòng bám đầy tro bụi, xámtrắng, không hề có một chút sinh khí nào, rất có loại cảm giác đang ở nghĩađịa.

Này, này này?Phu nhân tao nhã mang mình tới nơi này để làm chi? Chẳng lẽ là muốn giết ngườidiệt khẩu? A! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến kinh sợ, toàn thân cứng ngắc.

“Cô biết không?Tối hôm qua Xuân Diệu lần đầu tiên cãi nhau với chúng tôi.” Đới mẹ đột nhiên mởmiệng nói, thanh âm ở tại trong căn phòng trống rỗng vang vọng lại, lộ ra mộttia cảm giác âm trầm.

“Tôi chưa từngcó thấy bộ dáng nó như vậy, cô có biết không? Lúc ấy nó giống như đột nhiênbiến thành một người mà tôi không quen biết, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn.Theo chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận, nói nếu chúng tôi không đồng ý cho haingười đến với nhau, nó cũng không cần cái nhà này. Cho dù là buông tha tất cảnhững gì mà hiện tại nó đạt được, nó cũng không hối tiếc. Cô có hiểu được loạicảm giác này của tôi không? Từ nhỏ đến lớn, đứa con đối với cô ngàn y trămthuận, đột nhiên có một ngày nói với cô rằng sẽ trở thành một người xa lạ, haha ~ cô khẳng định sẽ không biết, lúc ấy hai cha con họ đều nhanh muốn đánhnhau.”

Đới mẹ chậm rãinói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt, khuôn mặtbình thản, nhìn không ra cảm xúc gì, giống như đang kể một câu chuyện xa xưavậy. Nhiếp Tiểu Thiến kinh hãi rồi! Cô chưa từng có nghĩ tới Đới Xuân Diệu sẽvì chính mình mà cùng người nhà nháo thành như vậy, lúc này cô vừa đau lòng,lại áy náy. Muốn an ủi người trước mắt, lại vô luận như thế nào cũng không mởmiệng được.

Nhiếp Tiểu Thiếntrong lòng vẫn là vui vẻ, hạnh phúc.

“Dì......” NhiếpTiểu Thiến nhịn không được đi lên khoác lấy cánh tay của bà.

Đới mẹ không dấuvết dời đi, nhìn lướt qua cả tòa nhà, biểu tình lãnh đạm nói: “Đây là lễ vậttôi cho Xuân Diệu khi kết hôn, cô quét tước một chút đi.”

Lễ vật kết hôn?Quét tước! Lớn như vậy! Bẩn như vậy!

Nhiếp Tiểu Thiếnbối rối, một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, đến lúc chạm phải ánh mắt ghétbỏ của Đới mẹ, mới giật mình một cái, cầm lấy công cụ quét tước giống như là đãđược cố ý để sẵn ở một góc.

Nếu là lễ vậtkết hôn, như vậy...... oa oa oa oa ~ ý mẹ chồng là đồng ý cho bọn họ sao? Thậtsự đồng ý sao? Hiển nhiên, là Nhiếp Tiểu Thiến quá cao hứng, chỉ nghe từ đỉnhđầu vang lên giọng nói lạnh lùng: “Kiến Quốc vẫn không đồng ý, hai đứa vẫn làrất khó ở cùng một chỗ, xã hội này rất thực tế.”

“Còn có, đừngnghĩ nhàn hạ, tôi sẽ đến thị sát.” Ném tiếp cho cô một câu, mang theo thanh âmcồm cộp của giày cao gót, Đới mẹ đi ra khỏi phòng.

Hôm trước chợtnghe dự báo thời tiết nói chạng vạng hôm nay sẽ có bão đổ bộ vào đất liền,Nhiếp Tiểu Thiến lúc ấy chỉ lo làm phẫu thuật cũng không có để ý, đến khi côcảm giác được trong phòng mờ mịt, đứng lên lau mồ hôi trên mặt, mới phát hiệnbên ngoài đã cuồng phong gào thét. Hự ~ đáng chết, cô thế nhưng lại quên mấtcơn bão này.

Biệt thự này vẻngoài tuy rằng hoa lệ, nhưng là bên trong còn là thô chưa được trang hoàng gì,ngay cả đèn tiết kiệm điện đều không có, trước mắt bầu trời mờ mịt, bên ngoàimưa xối xả lại gió lớn, đem cây cối trong vườn hoa thổi nghiêng ngả không thểdậy nổi thân. Nhiếp Tiểu Thiến trái tim nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên, tính toánphát hiện có chỗ không ổn. Tính về địa điểm chỗ này cùng với thời gian, khítrời hiện tại, ngay cả một chiếc xe taxi cũng không có, cô phải trở về như thếnào đây! Theo bản năng sờ túi xách, Móa! Di động cũng quên không mang theo! Nộitâm trong nháy mắt lạnh run! Lao ra bên ngoài đi gọi bảo vệ? Cô không dám. Côthử phất tay cầu cứu, nhưng vô dụng, lúc này tất cả bảo vệ đều đã trốn đi.

Híc híc híc ~~từ xưa đến nay hồng nhan đều bạc mệnh, chẳng lẽ Nhiếp Tiểu Thiến cô sẽ thật sựsẽ phải chết ở nơi này sao!

Cũng không cóphủi tro bụi trên mặt đất, cô ngồi phịch xuống. Ôm túi xách, vô cùng ưu thươngnhìn ngoài cửa sổ. Đới mẹ trước khi đi còn nói sẽ tới để giám sát, Nhiếp TiểuThiến hiện tại cũng ước gì bà đến thị sát, nhưng là bên ngoài gió lớn như vậy,chỉ sợ ngay cả con sói cũng sẽ không tới đây. Aiz...... Cũng không biết cơn bãonày khi nào thì sẽ đi qua. Đới Xuân Diệu hiện tại không liên lạc được với mình,khẳng định cũng lo lắng đến sắp phát điên rồi.

Nhiếp Tiểu Thiếncàng nghĩ càng ưu thương, chẳng lẽ hôm nay Đới mẹ cố ý đưa cô đến chỗ này khôngphải là vì để khảo nghiệm cô, mà là vì làm cho mình biết khó mà lui? Làm saođây? Theo sắc trời dần dần tối sầm lại, Nhiếp Tiểu Thiến một lòng cũng bị treolơ lửng. Ở trong căn nhà lớn như vậy, lúc này làm cho người ta có cảm giác u ámđáng sợ.

Nhớ rõ mỗi lầnkhi bão đến, trong tiểu khu, trên đường cái rác rưởi bay đầy trời, không cẩnthận một chút là một chiếc túi nhựa sẽ cùng với mặt của mình tiếp xúc thân mật,trước kia mỗi lần có bão, Nhiếp Tiểu Thiến đều có chút hả hê khi người gặp họa,tâm tình tốt ngồi ở trước cửa sổ nhìn xem người đi trên đường. Nhưng là hiệntại cô một chút cũng cười không được, cô rất muốn khóc a. Cô không sợ sét đánh,không sợ tia chớp, nhưng là hiện tại chính là cô không hiểu vì sao mình sợ hãi,cảm giác của cô bây giờ chính là mình bị bỏ rơi!

Đới Xuân Diệu,anh đang ở nơi nào a? Anh rốt cuộc có phát hiện ra không thấy em hay không?

Đới mẹ, ngườicũng quá nhẫn tâm, đem tôi để tại nơi này.

Con mẹ nó, NhiếpTiểu Thiến cô thật sự là không biết nhìn người, không cẩn thận kết giao nhầm,làm cho mình hiện tại rất giống một con cún con. Híc híc híc~~ cơn bão này rốtcuộc có hết không a!! Bảo vệ dầu gì cũng phải đi tuần tra ban đêm chứ!

Cô nào biết, cáitiểu khu này vừa mới giao nhà ở, đại đa số nhà ở đều đang được sửa chữa, chủ hộvào ở ít lại càng ít.

Cuộn tròn thânmình co ro ở một góc tường, trong lỗ tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gió rít gào,ngoại trừ hắc ám, chính là tiếng cửa sổ bị gió đánh vang lên thanh âm chấnđộng.

Nhiếp Tiểu Thiếnđầu óc lại ngây ngốc một chút, cô len lén nói với bản thân, hiện tại vào lúc này,ai tới cứu mình, cô sẽ gả cho người đó! Con mẹ nó Đới Xuân Diệu! Con mẹ nó tìnhyêu!

Bởi vì ban ngàylao động chân tay, hơn nữa lại lo lắng, khiếp sợ, Nhiếp Tiểu Thiến đã mệt mỏiđến mức tận cùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Cũng không biết qua bao lâu,chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng người điên cuồng đập cửa. Cô giật mình bừngtỉnh, sợ tới mức từ dưới đất nhảy dựng lên, là ai? Sẽ không phải là bọn trộm đóchứ?

Không đúng, nếulà trộm cũng sẽ không mạo hiểm nguy hiểm tới sinh mạng để đến nơi này a.

Cô trấn định mộtchút, lờ mờ nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên mình, thanh âm kia cóchút quen tai. Xuân Diệu! Đoàng một tiếng! Nói không rõ là ngạc nhiên, mừng rỡhay là đau lòng, chạy như bay ra mở cửa.

Chỉ thấy ĐớiXuân Diệu toàn thân ướt đẫm, giống như vừa mới vớt được từ dưới sông lên vậy,trên mặt không còn thấy sự tuấn mỹ như thường ngày, đầu tóc thì rối bời, phốihợp với vẻ mặt lo lắng vạn phần, Nhiếp Tiểu Thiến thấy thế nào đều cảm thấy bâygiờ anh đẹp trai hơn rất nhiều so với mọi khi.

“Xuân Diệu!”Nhiếp Tiểu Thiến nhào vào trong lòng anh, gào khóc!

Đới Xuân Diệu ômthật chặt lấy cô, như là muốn đem cô nhập tiến vào trong thân thể của mình, nhẹnhàng vuốt ve sống lưng run run của cô, đau lòng vạn phần, nghẹn ngào nói khôngra lời, hai mắt đỏ ngầu có dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, hòa lẫn cùngvới nước mưa chảy xuống cổ Nhiếp Tiểu Thiến.

“Tiểu Thiến,không có việc gì, không có việc gì, đã có anh ở đây.” Tâm của anh rốt cuộc cũngđược buông lỏng, trước khi tan tầm anh đã gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại,đều không có người tiếp máy, lúc ấy liền cảm giác được không ổn, lái xe đếnbệnh viện đi tìm cô, lại không gặp được người, qua phòng làm việc bên cạnh hỏimột tiếng, mới biết được cô đi theo một người phụ nữ trung niên. Anh mới nhớtới, khả năng là mẹ của mình.

Nhưng là lúcnày, bão đã bắt đầu đổ bộ. Anh dứt khoát từ trong nhà liền xông ra ngoài, bấtchấp mẹ của mình đang tru lên, cũng bất chấp ông nội lo lắng, nhấn chân ga liềnlái xe đi tới nơi này.

Trên đường đãtối mờ mịt. Vừa nghĩ đến Nhiếp Tiểu Thiến đang một mình ở trong căn nhà khôngmột bóng người, anh liền gấp đến độ giống như một người điên, thiếu chút nữacùng cảnh sát giao thông đánh nhau, cuối cùng vẫn là mạo hiểm sinh mạng có thểgặp phải nguy hiểm, một đường chạy tới đây. Dọc theo đường đi tối om, đường lạicực xa, anh căn bản không phân biệt được rõ ràng lắm phương hướng, chính là dựavào trực giác một đường chạy như điên về phía trước, chạy hơn nửa đêm mới đếnđược nơi này.

Rốt cục nhìnthấy cô, trái tim nhỏ bé của anh thầm cám ơn trời đất, cô không có chuyện gì.

“Anh rốt cuộccũng đã tới đây, em cứ cho rằng mình đã bị bỏ rơi.” Nhiếp Tiểu Thiến khóc đếntoàn thân phát run, trong tiếng khóc ngoại trừ sợ hãi, hơn nữa là cảm động.

Anh vẫn là đếnđây, cô chỉ biết anh khẳng định sẽ đến cứu mình. Nhiếp Tiểu Thiến nghiêm túcnghĩ, chính là hiện tại làm cho cô lo lắng là, Đới Xuân Diệu không chỉ có toànthân ướt đẫm, hơn nữa toàn thân nóng bỏng, môi cũng trắng bệch. Dựa vào nghềnghiệp của của cô, cô cơ hồ nghĩ cũng đều không cần nghĩ, Đới Xuân Diệu phátsốt, hơn nữa là sốt rất cao!

Càng làm cho côlo lắng là, hiện tại căn bản không có người đến đây, cho dù có gọi đến số 120,họ cũng không đến đây được, đường đều bị chặn lại. Cô chỉ có thể cố gắng chămsóc anh cho tốt, không cho nhiệt độ cơ thể anh tăng thêm.

Cô ôm Đới XuânDiệu đợi cực kỳ lâu, trời rốt cuộc cũng sáng lên, gió cũng dần dần nhỏ đi,chính là mưa vẫn còn rơi. Cô sờ sờ cái trán của Đới Xuân Diệu, nhìn thoáng quaanh trong ngực mình đang mơ mơ màng màng, hạ quyết tâm, xông ra bên ngoài. Ởtrong khu vực tìm thật lâu mới tìm được phòng an ninh, mượn điện thoại của bọnhọ gọi đến số 120.

Lúc đưa đến bệnhviện, Đới Xuân Diệu sốt cao tới 40.2°. Bác sĩ dùng hết phương pháp để hạ sốtcho anh, làm suốt cả một ngày một đêm, nhiệt độ cơ thể anh mới dần dần hạ. Màlúc này, Nhiếp Tiểu Thiến y phục trên người vốn là ướt nhèm nhẹp cũng đã khô.Một ngày một đêm, cô không có chút nào chợp mắt, vẫn canh giữ ở bên giường củaĐới Xuân Diệu, chú ý sự biến hóa nhỏ nhất của cơ thể anh.

Lúc người Đới gia chạy đến nơi, chỉ nhìn thấy một cô gái ngồi ngây ngốc ở trước giường bệnh nhìn chằm chằm Đới Xuân Diệu, vẻ mặt   nhưng  lại trắng bệch.

Chap 35 : Đại kết cục

Nhiếp Tiểu Thiếnnhìn thấy người Đới gia đi tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Đới Kiến Quốc rầurĩ nhìn cô một cái, cũng không nói lời nào, chính là sau khi hỏi bác sĩ về tìnhhình của Đới Xuân Diệu, liền đi xuống dưới lầu để tính tiền viện phí, ông nộianh tất nhiên là vạn phần đau lòng ngồi ở cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng vỗ vềkhuôn mặt của đứa cháu trai mà ông yêu quý. Bọn họ tại trong phòng bệnh của ĐớiXuân Diệu giằng co một lúc, rốt cục cũng ly khai, trước khi đi, Đới mẹ còn rấtnghiêm túc nói với Tiểu Thiến một câu: Cám ơn.

Ngay lúc đótrong phòng bệnh cũng chỉ Đới Xuân Diệu đang lâm vào hôn mê, cùng hai người phụnữ bọn họ. Lúc Đới mẹ nói lời này, Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng cảm giác được giọngnói không giống như lúc trước, coi như là có một tia hy vọng lộ ra. Đươngnhiên, rất có thể là do Nhiếp Tiểu Thiến cô tự mình suy nghĩ quá nhiều.

Trong phòng bệnhphi thường im lặng, Nhiếp Tiểu Thiến một ngày một đêm không có chợp mắt, lúcnày thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, mà tiếng hít thở của người trên giường lạigiống như tiếng hát ru con vậy, dần dần, mí mắt càng ngày càng sụp xuống, thânmình cũng chống đỡ không được, chỉ chốc lát sau liền ghé vào trên giường bệnhngủ như chết.

Người nằm giữagiường bệnh giật giật, lại gọi vài tiếng Nhiếp Tiểu Thiến, sau khi xác nhận côđã ngủ say, mới nhẹ nhàng đứng lên, đóng lại cửa đi ra ngoài. Ở dưới bệnh việntìm được Đới Kiến Quốc đang ngồi ở trong xe hút thuốc. Không nói một lời mở cửaxe ra, chui vào bên trong ngồi.

Bên trong xetừng làn khói thuốc tỏa ra, Đới Kiến Quốc chỉ là từng phát từng phát rít thuốc,cũng không để ý tới Đới Xuân Diệu, trong đôi mắt già nua của ông mang theo cảmxúc cực kỳ phức tạp, mà Đới Xuân Diệu nhìn không thấu.

Vô luận như thếnào, hôm nay đều phải giải quyết xong mọi chuyện.

“Ba. Người cũngđã nhìn thấy, con cùng Tiểu Thiến không thể sống thiếu nhau.” Đới Xuân Diệu gắtgao nhìn chằm chằm ánh mắt đằng sau chiếc kính của cha mình, trong thanh âmcũng không có tràn ngập sự chờ mong, trừ bỏ kiên quyết vẫn là kiên quyết,  ngườicon gái này,  anh nhất định phải có, mặc kệ là có thể sẽ phải trả giáđắt.

Bên trong xe vẫnyên tĩnh, trừ bỏ thanh âm Đới Kiến Quốc nhả thuốc, sặc mũi mùi thuốc lá làm chongười ta không thở nổi.

“Vì người congái này, con có bằng lòng buông tay cho quyền thừa kế Phú Duyệt không?” Hồilâu, Đới Kiến Quốc rốt cục cũng mở miệng.

Quyền kế thừaPhú Duyệt, là bao nhiêu người nghĩ cũng không được, Đới Xuân Diệu đảm nhiệmchức vụ tổng giám đốc đến bây giờ, tuy rằng không có làm ra thành tích gì lớn,nhưng là cũng được ban giám đốc các cổ đông tán thưởng, cho nên mới nói, quyềnkế thừa này đối với anh mà nói, cơ hồ là dễ như trở bàn tay.

“Con nguyện ý.”Đới Xuân Diệu trầm mặc một lúc, nghiêm túc tự hỏi bản thân, mới dứt khoát mởmiệng. Ánh mắt nghiêm túc, giọng nói quyết đoán.

Tiếng thở dàinặng nề từ trên ghế lái truyền tới, chỉ nghe Đới Kiến Quốc nói: “Cha sẽ pháingười điều tra vị Nhiếp tiểu thư này, nếu không có vấn đề, chọn ngày lành đểkết hôn đi.”

“Thật sự!?” ĐớiXuân Diệu kích động thiếu chút nữa từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt không thể tinnhìn khuôn mặt không chút thay đổi của cha mình, hỏi: “Ba, người đồng ý? Thậtsự đồng ý sao?” Đợi đến khi thấy được cái gật đầu của Đới Kiến Quốc, mới cạchmột tiếng mở cửa xe bước ra, giống như người tối hôm qua phát sốt không phải làanh vậy.

Sau đó, hôn sựcủa Đới Xuân Diệu cùng Nhiếp Tiểu Thiến liền được quyết định như vậy, mẹ củaNhiếp Tiểu Thiến lần đầu tiên nhìn thấy con rể là ở tại buổi hôn lễ, điều nàycó thể làm cho bà bình tĩnh được sao!

Nhiếp Tiểu Thiếncùng Đới Xuân Diệu hai người coi như là yêu và cưới chớp nhoáng, đương nhiên!Là tuyệt đối sẽ không rời xa nhau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro