Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cô, ham muốn của cô có chút xấu hổ, mặc dù cặp đôi này là người không ngừng khơi dậy ngọn lửa bên trong cô. Cô biết mình không thể thoát khỏi việc này, cô không đủ mạnh mẽ để kháng cự, cô cũng không muốn từ chối họ nhưng việc trở thành người tìm kiếm bọn họ khiến cô cảm thấy mình thật đáng sợ.

Thế nhưng cơ thể cô đang run rẩy như mới mắc mưa dù cơ thể khô ráo và ấm áp, cô gõ cửa nhà hai vợ chồng vào giữa buổi chiều.

Chỉ mất vài giây. Cô nghe thấy tiếng bước chân bên trong và cánh cửa mở ra, Nayeon đứng trước mặt cô.

Cô ăn mặc bình thường, tức là không bán khỏa thân, không để lộ làn da gợi cảm. Cô ấy mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao, tóc được buộc cao ra sau, cách xa khuôn mặt.

Và khung cảnh vẫn như khí đốt vào ngọn lửa của Momo, đã quá lâu rồi. B
Hình ảnh, video và trí tưởng tượng của cô thậm chí còn không thể so sánh được.

"Momo!" Nayeon rõ ràng rất vui khi nhìn thấy cô ấy, đôi mắt mở to ngạc nhiên, định giơ tay lên ôm cô ấy nhưng trước khi cô có thể, cô ấy đã di chuyển trước. Momo tiến về phía trước, bước vào không gian cá nhân của Nayeon và hôn cô ấy ngay tại cánh cửa đang mở, một tay ôm mặt cô ấy, tay kia kéo cô ấy lại gần "Mph—"

Nayeon phát ra âm thanh, ngạc nhiên, nghẹn ngào và căng thẳng chỉ trong một giây trước khi thả lỏng, mở miệng, rên rỉ nhẹ nhàng khi lưỡi Momo chạm vào lưỡi cô.

Bộ não, cơ bắp, thậm chí cả xương cốt của cô, đột nhiên thư giãn. Momo thở dài, tan chảy, hai tay ôm chặt lấy eo cô ấy, ôm lấy cơ thể đỏ bừng. Cô cho phép mình tận hưởng khoảnh khắc này, theo cách đôi môi của Nayeon chạm vào môi cô, cách cơ thể họ hòa quyện vào nhau. Cuối cùng, cuối cùng...

"Momo~" Nayeon thì thầm, một tay siết chặt cẳng tay cô ấy, cố gắng lùi lại một bước. Thông thường nó sẽ không hiệu quả nhưng được gọi tên bằng giọng điệu ngọt ngào chết người khiến cô ấy đủ ngạc nhiên để cô có thể đẩy Momo ra "Chúng ta hãy bước vào trong trước đã" cô thì thầm, trao cho Momo một nụ hôn nhẹ nhàng và trấn an.

"Sana có nhà không?" Momo hỏi, ngồi trên ghế sofa, đầu gối khuỵu xuống ngay lập tức trong khi Nayeon cầm tách trà duy nhất trên bàn cà phê lên, chắc chắn cô đã thư giãn một mình trước khi Momo đến, xét theo chiếc chăn nhàu nát ở góc.

"Không" Nayeon lắc đầu, đi về phía bếp để cất chiếc cốc đi, trước khi quay lại, ngồi cạnh Momo và đặt tay nhẹ nhàng lên đầu gối đang bồn chồn của cô ấy "Em sẽ gọi cho chị ấy sau nhưng chúng ta nên nói chuyện trước"

Những lời đó khiến Momo cứng đờ, căng thẳng quay trở lại. Cô nhìn Nayeon, chắc chắn đang thể hiện một biểu cảm nguy hiểm nào đó khi người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, vỗ nhẹ vào chân cô "Chỉ là chúng ta nên kiểm tra một số ranh giới thôi, không có gì xấu cả."

Cô gật đầu, hít một hơi thật sâu, không bớt căng thẳng hơn vài giây trước nhưng cô vẫn cố gắng đạt được điều đó. Cô nhìn về phía trước, dán mắt vào TV, nhìn chằm chằm vào tấm kính đen của nó. Ranh giới là tốt, chúa cấm cô làm bất cứ điều gì Nayeon không thích, cô sẽ không thể tha thứ với chính mình nếu làm điều đó, càng không thể vì sự háo hức của mình khiến Sana khó chịu.

Momo cảm thấy một bàn tay dịu dàng đặt lên má cô, Nayeon nghiêng mặt cô nhìn cô ấy "Chị biết đây chỉ là tình dục thôi phải không? Em và Sana__"

Nayeon chưa nói xong, Momo gật đầu "Chị biết," cô không có ý định phá hỏng cuộc hôn nhân của bạn thân mình "Chị không hề mong đợi rằng chúng ta sẽ bí mật gặp nhau hay gì đó."

"Tốt" Nayeon gật đầu, rõ ràng hài lòng với câu trả lời của Momo "Chúng ta là bạn bè đang vui vẻ. Không có gì khác".

Điều này chưa bao giờ là vấn đề với Momo. Nó không chỉ chính xác như những gì cô mong đợi mà ngay cả khi cô cho phép mình tưởng tượng về nó, ý tưởng về một mối quan hệ, chính thức hay như một mối quan hệ bất hợp pháp nào đó với Nayeon, nghe như một cơn ác mộng mệt mỏi.

"Thứ hai, Sana sẽ xem" Nayeon lại nói, lần này thoải mái hơn. Rõ ràng mục đầu tiên là mục quan trọng nhất. Cô duỗi người, để cho đôi chân của mình đặt lên trên chân Momo "Ngay cả khi chị ấy không về sớm, chị ấy có thể sẽ yêu cầu chúng ta quay phim. Chị có đồng ý với điều đó không?"

Một lần nữa Momo gật đầu, cô cũng mong đợi điều này và đôi khi điều này khiến cô phấn khích không kém việc thực sự làm tình với Nayeon ngay cả khi cô không thực sự coi mình là một người thích phô trương. Nó vẫn rất hấp dẫn, từ những gì cô đã trải nghiệm từ trí tưởng tượng của mình và kể từ ngày đó.

Mặc dù việc Nayeon mút cô là một trải nghiệm thay đổi cuộc đời, nhưng cô không nên đánh giá thấp tác động của việc chụp ảnh Sana đối với tâm lý của cô.

"Được rồi, điều cuối cùng" đến đây Nayeon hít một hơi thật sâu, như thể đang thu hết can đảm hoặc đang cố gắng giũ bỏ sự xấu hổ trong lời nói tiếp theo của mình. "Em muốn chúng ta làm không bao" Momo biết mắt mình nhất định phải to, lông mày chạm trán, Nayeon vội nói ra lời tiếp theo, may thay không để Momo trầm ngâm suy nghĩ quá lâu "Chúng ta không cần phải làm vậy nếu chị không muốn. Em đang trong ngày an toàn".

Dù đã được trấn an nhưng vẫn phải mất vài giây để não cô tự hoạt động, hoặc ít nhất là thoát khỏi hình ảnh mà lời nói của Nayeon gợi lên.

Nó không thể.

"Em..." cô nuốt khan. "Muốn chị... xuất tinh vào bên trong em?"

"Chỉ khi chị muốn thôi" Nayeon lặp lại. Bây giờ cô ấy đã dịch chuyển lại gần hơn, gần như nằm trong lòng Momo, cánh tay cô quàng qua vai cô ấy, một tay vuốt ve những sợi tóc sau gáy, có lẽ đang cố gắng khiến cô ấy bình tĩnh lại nhưng nó không có tác dụng nhiều "Sana thực sự thích nó".

Cô ấy không phải là người duy nhất, Momo nghĩ, nuốt nước bọt và hít một hơi thật sâu "Được rồi." cô quay lại nhìn Nayeon, người vừa mới quan sát cô với vẻ mặt có chút lo lắng "Nhân tiện, chị cũng vậy, ý chị là chị có hơi vụng về...".

Nayeon mỉm cười lịch sự, cả hai đều biết đã lâu lắm rồi Momo chưa ở bên ai "Chị có thắc mắc hay yêu cầu gì không?"

Momo chỉ phải suy nghĩ một chút trước khi gật đầu "Chị hôn em được không? Ý chị là ngay bây giờ" má cô nóng bừng khi cô hỏi, ngay cả khi đó là một yêu cầu tầm thường so với mọi thứ khác mà họ đã nói đến.

Nụ cười của Nayeon chuyển sang điều gì đó đen tối hơn nhiều, đôi mắt cô nheo lại nhìn vào miệng Momo, lưỡi lướt qua môi dưới.

Nayeon từ từ nhích người, cảm giác như đó là một chuyển động rất chậm với các giác quan của Momo, cô nghiêng người tới, áp đôi môi mềm mại vào môi cô ấy.

Momo không khỏi thở dài, giống như có người vừa đưa cho cô một cốc nước lạnh sau khi cô chạy marathon. Cô thư giãn, thả mình vào nụ hôn, làm nó sâu hơn sau lần chạm đầu tiên. Đôi tay cô run rẩy và háo hức, đưa tay ôm lấy khuôn mặt Nayeon, kéo cô ấy lại gần.

Cô cảm thấy Nayeon mỉm cười trên môi mình, chắc chắn là thích thú trước phản ứng của cô nhưng đó không phải ý tỏ ra xúc phạm. Lúc này mối quan tâm duy nhất của Momo là có được niềm vui đã được treo lủng lẳng như trước mặt cô. Nó đã đeo bám cô từ nhiều tháng nay và không gì có thể phá hỏng được nó.

Và tất nhiên, chỉ hôn thôi là chưa đủ. Hôn chẳng bao lâu sau Momo đã để Nayeon ngồi lên đùi mình, quỳ gối mỗi bên trên ghế trong khi tay cô di chuyển một cách tham lam, từ mặt đến eo và chui vào dưới áo cô ấy, móng tay gãi nhẹ lên làn da mềm mại ở bụng cô ấy. Tay còn lại di chuyển xuống một bên đùi cô ấy, cảm nhận được sự mềm mại, dẻo dai ở đó khi cô di chuyển.

Nayeon chấm dứt nụ hôn, cười toe toét và chạm mũi vào Momo "Momo của chúng ta giờ trưởng thành hơn rồi" Giọng cô ấy trêu chọc, mang theo tiếng cười khúc khích, tiếng cười của người phụ nữ này là điều cô luôn muốn nghe sau một ngày đi làm mệt mỏi. Nhưng nụ cười của Nayeon nhanh chóng tắt ngấm trong tiếng thở hổn hển khi Momo một lần nữa nắm lấy hông cô ấy, kéo cô ấy lại gần hơn áp vào cơ thể cô, buộc cô ấy phải cảm nhận được sự mong muốn trong cơ thể cô.

"Chị nghĩ chị đã có được nó từ việc em trêu chọc chị biết bao nhiều lần, em có nghĩ vậy không?" Như để nhấn mạnh câu nói của mình, cô lại di chuyển cơ thể của Nayeon, nghiến chặt cơ thể mình vào người cô ấy, mỉm cười trong khi mặt cô ấy đỏ bừng.

"Em nghĩ em nên gọi cho Sana" giọng Nayeon run run, cô cắn môi, hông giờ đã tự động di chuyển trên đùi một cách ngon lành khiến Momo thở hổn hển trước cảm giác đó.

"Ừm, em nên gọi cậu ấy đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro