Chương 1 : Mang Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước phòng làm việc của tổng giám đốc, Cố Phồn Tinh đang cầm chặt phiếu điểm trong tay, căng thẳng và do dự không dám gõ cửa.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp trong văn phòng thư ký đều đã đi ăn, cô mới dám đến nói chuyện với chủ tịch vì ở đó không có ai.

Cô lại nhìn xuống bản báo cáo, đó là một tờ siêu âm b, phía dưới in rõ ràng hai dòng: mang thai sớm, thai trong tử cung, phôi thai sống sót, 6 tuần trở lên.

Cô hít một hơi dài rồi chậm rãi thở ra, trong lòng không khỏi nghĩ đến cái đêm nực cười với tổng thống tháng trước.

Tối hôm đó, cô cùng tổng thống ăn tối xong tiễn anh về khách sạn, vừa quay người lại được một vòng tay ấm áp ôm lấy, hai người đều say khướt, mọi chuyện đáng lẽ không nên xảy ra cứ tự nhiên diễn ra.

Sau đó, không ai trong số họ đề cập đến nó. Cô không biết mình có thai cho đến khi không đi kiểm tra sức khỏe trong kỳ kinh nguyệt.

Cô ấy nghĩ chủ tịch cũng nên có quyền được biết với tư cách là người liên quan, cô ấy muốn nghe ý kiến ​​​​của ông ấy.

Cô ấy lấy hết can đảm gõ cửa, người trong phòng trầm giọng nói " vào đi".

Tô Mộ Trầm nhìn lên và thấy cô vào thì hỏi: "giờ là giờ nghỉ trưa,cô vào có chuyện gì?"

Cố Phồn Tinh nhìn người đàn ông có gương mặt sáng như ngọc, phong thái uy nghiêm và đôi mắt sắc bén, cũng quay lại nhìn cô.

Cô khẽ mím môi, đem tờ giấy siêu âm trong tay đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy qua, thấp giọng nói: "Chủ tịch Tô, anh xem cái này đi..."

"Của cô à?", Anh hỏi trong vô thức.

" Ừm".Cố Phồn Tinh yếu ớt trả lời, "Tháng trước, khi tôi ăn tối với Vũ Tổng, tôi đã đưa anh trở lại khách sạn ..."

Sau đó cô ấy không nói thêm gì cả.

Đêm đó, Tô Mộ Trầm có ấn tượng rằng anh không say và biết mình đã làm gì. cũng chính cơn say của rượu đã làm anh nhìn vào vòng eo và tấm lưng thon thả của cô ấy và nhầm cô ấy với ...

Cố Phồn Tinh thấy anh ta nhìn chằm chằm vào tờ siêu âm mà không nói gì, cô cảm thấy rất khó chịu.


"Tô tổng, anh sống rất đàng hoàng, anh cũng biết rằng đây là lần đầu tiên của anh cũng là lần đầu tiên của tôi."

"Lần đầu tiên" cô nhỏ giọng nói ba từ đó.

Cô dùng ánh mắt lén lút nhìn anh, tiếp tục nói: "Tôi tới nói cho anh biết, không có mục đích nào khác, anh với tư cách là người trong cuộc nên cần biết chuyện đó, tôi cũng không biết nên làm thế nào."

Tô Mộ Trầm nhẹ nhàng gật đầu sau khi nghe cô ấy nói, Cố Phồn Tinh không biết cái gật đầu của anh ấy có ý nghĩa gì. nhưng hắn không nói, hắn đang suy nghĩ cái gì?

Một lúc sau, Tô Mộ Trầm đặt tờ siêu âm xuống, nói với cô: "Sau khi tan làm, chúng ta tìm một nơi nói chuyện cho rõ. Bây giờ cô đi ăn cơm đi." " nói xong, hắn đẩy tờ giấy lại cho cô.

Sau khi nghe những gì anh ta nói, Cố Phồn Tinh nghĩ rằng cũng ổn, chiều nay cô ấy vẫn phải đi làm, vì vậy những gì anh ta nói vào lúc này rất dễ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy vào buổi chiều.

Cô cầm tờ kết quả siêu âm trong tay, nói: "được rồi, tan làm rồi chúng ta nói chuyện."

Tô Mộ Trầm cũng không nhìn cô mà gần đầu lần nữa.

Cố Phồn Tinh thầm thở ra một hơi, xoay người đi về phía cửa. Có lẽ là trong lòng nghĩ tới cái gì, cô ta có chút thất thần, không có chú ý tới ngoài cửa có người đi vào, liền đụng phải người ta.

Tờ giấy siêu âm cũng từ từ trượt khỏi tay cô.

Cô ngước lên và nhìn thấy chủ tịch- mẹ của Tô Mộ Trầm liền vội vàng xin lỗi: "Chủ tịch, tôi thật sự xin lỗi ".

Bà Tô trạc ngoài năm mươi, phú hậu, duyên dáng và sang trọng, bà cười nhẹ nói: "không sao".

Ngay lập tức, Cố Tinh nhìn xuống tờ siêu âm rơi trên giày của mình.

Cố Phồn Tinh nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, định cúi người nhặt lên, không ngờ bà Tô lại hành động nhanh hơn cô, đã nhặt được rồi.

Sau khi Bà Tô đọc xong, kinh ngạc nhìn cô, hỏi: "Thư ký Cố, cái này là của cô à? ồ, trên đó ghi tên cô đấy.

Cố Phồn Tinh mặt đỏ bừng, xấu hổ đến mức chỉ có thể cắn môi và phát ra một tiếng "vâng".

Ở trong phòng, Tô Mộ Trầm cũng nhìn sang, đôi mắt anh mờ mịt, và anh đang bắt gặp ánh mắt của mẹ mình.

Suy nghĩ một hồi, bà Tô dường như đã hiểu ra, bà nhìn con trai mình, nhìn thư ký Cố trước mặt, giọng điệu kích động không kìm được, "đứa trẻ này, chẳng lẽ là của A Trầm nhà ta sao?"

Cố Phồn Tinh khá ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt phấn khích của bà Tô. Cô không biết phải nói gì, chỉ biết im lặng.

Tô Mộ Trầm đứng dậy và đi về phía họ, và nói với Cố Phồn Tinh: "cô ra ngoài trước đi".

Khi Cố Phồn Tinh nghe thấy điều này, nếu đã được ân xá,cô liền vội vã rời đi.

Nhưng bà Tô đã nắm lấy cổ tay cô dắt vào trong, cười nói: "Xem ra ta đoán đúng rồi, hai con mau giải thích rõ ràng cho ta đi.

Ngồi trên sô pha, bà Tio nhìn con trai đứng đó, "hừ" một tiếng, "còn không mau qua đây? Đợi ta mời con à? Chuyện đại sự như vậy, chúng ta không thể bàn về hôn lễ của con sao? Dạ dày không chờ đợi bất cứ ai. !

Cố Phồn Tinh cảm thấy mắt tối sầm lại, đây là gì vậy? Chủ tịch, bà có nhìn nhầm không?

Tô Mộ Trầm bất lực ngồi đối diện với hai người họ, nhìn mẹ nói: "chuyện này là giữa con và thư ký Cố, mẹ cứ để yên được không?"

"Nếu không mang thai, mẹ sẽ không quan tâm". Tuy nhiên, bà Tô mỉm cười và nhìn vào bụng của Cố Phồn Tinh một lần nữa, "thư ký Cố hiện đang mang thai, điều này có liên quan đến vấn đề con cháu của nhà họ Tô, mẹ không thể làm ngơ".

Cố Phồn Tinh nhìn khuôn mặt dần dần tối sầm lại của anh ta, mạnh dạn nói: "bà Tô, tôi và Tô Mộ Trầm chỉ là không muốn kết hôn.

"Không kết hôn?" bà Tô tức giận nhìn chằm chằm vào con trai: "con làm bụng nó to lên rồi, không kết hôn thì không chịu trách nhiệm sao? Con có còn là đàn ông không vậy?" Sau khi nói xong, bà Tô đi đến tát vào mặt con trai.

Nhìn thấy tổng giám đốc bị đánh, Cố Phồn Tinh yên lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Tô Mộ Trầm không nói lời nào sau khi bị mẹ đánh, mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cố Phồn Tinh.

Bà Tô trầm tư một hồi, sau đó nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, nói :"đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, buổi chiều 2 đứa đến cục dân chính đăng ký kết hôn trước.

"Hả?" Cố Phồn Tinh kinh ngạc mở to mắt, "Tô phu nhân, cái này, cái này ...."

"Đừng cái này cái kia gì cả." Tô phu nhân nắm tay Cô Phồn Tinh, vỗ vỗ bàn tay của cô, nghiêm túc nói: "Ta biết hoàn cảnh gia đình cô, cô không cần lo lắng về bệnh của mẹ cô. Sau khi đăng kết kết hôn với A Trầm,ta sẽ chi trả viện phí cho mẹ cô.

Sự cám dỗ này,nó lớn quá đi mất.

Điều kiện gia đình của Cố Phồn Tinh không tốt lắm, khi cô còn học trung học, cha cô đã lừa dối mẹ cô và ly hôn với mẹ cô, cô và mẹ sống nương tựa vào nhau, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng mẹ cô nhất quyết chu cấp cho cô mọi thứ con đường đến trường đại học. Sau khi đi làm được hai năm, mẹ cô sinh ra một căn bệnh lạ, bất tỉnh, sống trong bệnh viện và đốt tiền.

Nếu kết hôn với Tô Mộ Trầm, cô sẽ có thể chữa bệnh cho mẹ mình, tại sao cô lại không?, làm sao cô có thể để mất mẹ được chứ?

Nghĩ đến đây, cô không nhìn Tô Mộ Trầm mà gật đầu thật mạnh với Tô phu nhân, nói :" tôi đồng ý".

Tôi có một ý tưởng táo bạo ....





Còn tiếp.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro