Chương 9: ...Cậu sao có thể ăn như vậy hả?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân
**********************
Bạch Lạc Nhân viết hết 57 họ tên, sau đó phát cho từng người một. Lúc Cố Hải nhận lấy thẻ tên mình, không dán ngay lên trên mặt bàn, mà lẳng lặng nhìn một lúc lâu.

Có chút mất thăng bằng.

Từ nhỏ Cố Uy Đình đã dạy Cố Hải, nét chữ là nết người, chữ viết một người có thể phản ánh thực chất tính cách và trình độ của người đó. Chữ của Bạch Lạc Nhân, mạnh mẽ uốn lượn, khí thế không vừa, so với việc 'không mấy tử tế' ngày hôm qua, thật đúng một trời một vực.

Chẳng lẽ là mình cư xử có vấn đề?

Cố Hải muốn thăm dò một chút.

Chuông hết giờ vừa điểm, Cố Hải cầm thẻ tên lên, tới trước bàn Bạch Lạc Nhân, chính là bàn Vưu Kỳ, ngồi xuống lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân đang vội vàng làm bài tập, không rảnh ngẩng đầu, cũng đồng nghĩa với việc không hề thấy ánh mắt thiêu đốt của vị 'Thái tử gia' này.

Một phút sau, Cố Hải rốt cuộc cũng mở miệng trước.

"Chữ này là cậu viết?"

Bạch Lạc Nhân đang tập trung, bỗng chốc bị một câu của Cố Hải làm cho đứt mạch. Quên mất nên vẽ hình thế nào, tức mình ném luôn thước vào đầu Cố Hải.

"Không có việc gì làm hả? Không có cũng đừng quấy rối tôi."

Cố Hải lúc này mới nhìn rõ mặt Bạch Lạc Nhân, không tệ, rất xứng với nét chữ. Không xuất chúng, nhưng lại đẹp một cách kì lạ. Nếu chỉ mình khuôn mặt thôi thì cũng bình thường, nhưng kết hợp với tổng thể lại toát ra một sức hút đặc biệt.

Bạch Lạc Nhân không mảy may ý thức được Cố Hải đang quan sát cậu, vẫn vắt óc suy nghĩ đề toán kia, đột nhiên, ngón tay Cố Hải đưa lên trên vở bài tập của cậu,"Đề này tôi biết làm."

Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay của Cố Hải, trầm tĩnh từ trên bàn đẩy xuống.

"Cám ơn, tôi tự làm được."

Lực tay rất lớn, da Cố Hải hơi đen, không thì toàn bộ tay đều đỏ lên rồi.

"Nhặt thước lên cho tôi."

Đây là giọng ra lệnh, Cố Hải không hề nhúc nhích.

"Có bị tàn tật không? Không phải bảo cậu nhặt thước kẻ lên hay sao? Cậu không thể nhanh nhẹn hơn một chút hả?"

Ánh mắt Cố Hải tựa khắc bằng băng, kết quả Bạch Lạc Nhân như ánh mặt trời, có là băng bắc cực cũng phải tan chảy. Haiz, đàn ông đích thực đều vô cùng bao dung với người mình yêu thích, ai bảo người ta chữ đẹp vậy cơ chứ.

'Thái tử gia' nhà chúng ta, đành nhịn nhục nhặt thước kẻ, cung kính đưa tới tay Bạch Lạc Nhân.

Chuông vào học, Cố Hải trở về chỗ mình, cầm trong tay tập làm văn của Bạch Lạc Nhân đã bị xé chỉ còn mỗi đề bài, cũng đủ để cho cậu ta từ từ thưởng thức.

Buổi trưa tan học, Vưu Kỳ thu dọn đồ đạc xong, quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân nói,"Cùng ăn cơm đi."

"Tôi không học nội trú, giờ phải về nhà ăn cơm."

Bạch Lạc Nhân tới cửa, Vưu Kỳ ở sau đuổi theo.

"Hôm nay tôi mời, chúng ta đi xuống căng-tin ăn."

Ho khan một cái...... Bạch Lạc Nhân ngượng ngùng,"Cậu mời khách mà chọn nơi tốt nhỉ! Căng-tin trường học, cậu có hận gì với tôi hả?"

Nhưng mà nghĩ đến hôm nay Bạch Hán Kỳ nấu cơm, Bạch Lạc Nhân liền đồng ý.

Dọc đường đi, Vưu Kỳ vẫn duy trì hình tượng cực ngầu, cậu ta không mặc đồng phục, mà thích áo kẻ ca rô, hơn nữa còn thích cởi hai khuy trên, lộ ra lồng ngực. Bạch Lạc Nhân còn phát hiện, Vưu Kỳ hễ đi trên đường, dường như bị 'điếc', ai chào hỏi, cậu ta cũng ra vẻ không nghe thấy gì.

Nhưng Bạch Lạc Nhân nói một câu đâm chọc, ngay lập tức cậu ta liền xù lông.

Cho nên Bạch Lạc Nhân luôn luôn nghi ngờ, Vưu Kỳ có thể nào đặt máy nghe lén phía sau hay không.

"Tôi thấy cậu rất ngầu."

Bạch Lạc Nhân cho là mình nghe lầm, thằng bạn đi bên cạnh dọc đường không nói một lời nhìn vô cùng ngầu, lúc này mở miệng liền khen người khác ngầu.

"Không phải câu đó dành cho cậu hay sao?"

"Đây là anh mày giả bộ." Vưu Kỳ đột nhiên cười xấu xa,"Cậu là thật sự, từ trong ra ngoài, làm cho mọi người không cách nào tới gần cậu được."

"Bớt mấy câu buồn nôn được không?"

Vưu Kỳ không lên tiếng, thừa dịp xung quanh không có ai, lại rút khăn giấy ra xì mũi.

Bạch Lạc Nhân nghi ngờ nhìn,"Cậu bị viêm mũi hả?"

Vưu Kỳ vô cùng kinh ngạc,"Cậu nhìn ra rồi."

"Cái này còn không nhìn ra, chẳng lẽ tôi mù?"

Mỗi tiết học Vưu Kỳ xì nước mũi không dưới năm lần, chỉ cần hết buổi, Vưu Kỳ đứng lên ra ngoài, Bạch Lạc Nhân nhìn qua có thể thấy trong ngăn kéo cậu ta một đoàn khăn giấy đã dùng, ai không biết còn tưởng cậu ta nhặt từ thùng rác WC để vào ấy chứ.

Á, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng buồn nôn, Bạch Lạc Nhân ép bản thân chuyển lực chú ý đến nơi khác, không thì bữa cơm này đừng nghĩ chuyện ăn.

.....

".....Cậu sao có thể ăn như vậy hả? !"

Vưu Kỳ nhìn trên bàn ăn chất đầy bát đĩa, cảm giác như vừa thấy Võ Tòng. Hai phần cơm, tám bánh bao, một bát bánh tráng, ba bánh mỳ xúc xích, một đĩa sủi cảo.

Những thứ này, đều là một mình Bạch Lạc Nhân ăn.

"Thế đã nhiều? Tôi còn chưa ăn no đâu!"

Cả người Vưu Kỳ chảy mồ hôi lạnh, cậu ta luôn muốn giảm béo, bởi vì chân cậu ta có chút thô mặc quần không đẹp. Cậu ta hâm mộ Bạch Lạc Nhân không mập không ốm rất vừa vặn, giờ nhìn thấy cậu ăn như rồng cuốn, đã từ hâm mộ thành đố kị ghen ghét.

"Bình thường cậu hay tập thể dục hả?"

Vưu Kỳ bắt đầu học hỏi kinh nghiệm.

Bạch Lạc Nhân bỏ lại một miếng cơm, lau miệng nói,"Ngoại trừ đi bộ đến trường, không có vận động gì nhiều, nghỉ được bao nhiêu thì nghỉ."

"Thật đáng sợ, cậu ăn nhiều đồ như vậy, đi đâu hết rồi?"

Bạch Lạc Nhân chỉ bụng mình, "Cậu phải hỏi nó, tôi không biết."

Nói xong, nhấc mông đi.

Vưu Kỳ đờ đẫn một lát, lòng vô cùng hối hận, bữa cơm này, đã dùng hết thẻ ăn, cả ngày hôm nay đừng mong ăn cái gì nữa.

"Học trưởng, có thể cho em mượn thẻ dùng cơm của anh một chút không? Em quên mang." Ánh mắt đáng thương phút chốc có thể giết người.

Vưu Kỳ dùng hai ngón tay gắp thẻ mua cơm lên, trợn mắt nhìn người kia.

"Cầm lấy mà dùng, thẻ này không phải trả."

.............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro