4. Ăn Vụng ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, dưới lầu liền một trận tiếng ồn ào, Bạch Chỉ che lại hai lỗ tai, cô biết là Vu Mị kêu một đám bạn đánh bài đến.

Thật là người phiền phức, đến mỗi cuối tuần, Vu Mị thích kêu mấy người phụ nữ lại đây đánh bài, làm cho cả nhà không được sống yên ổn, Bạch Chỉ tuy rằng chán ghét, nhưng cũng không dám nói, cô sống nhờ, ở nhờ nhà người khác, phải biết phân biệt tốt xấu.

Không biết người đó lúc này đang làm gì, có hay không cùng cô giống nhau che lại lỗ tai, hoặc là đã sớm rời khỏi nhà đến công ty.

Bạch Chỉ khống chế không được tâm ma chính mình, cô từ phòng ngủ bước ra, đi đến cửa phòng cha nuôi.

Cô gõ vài cái lên cửa, không có tiếng vọng, liền lặng lẽ mở ra, hướng bên trong nhìn thoáng qua, ông ấy đang nằm ở trên giường ngủ say.

Chu Thành Đông trên người chỉ che một tầng chăn đơn bạc, anh nhẹ nhàng đánh khò khè, không hề bị âm thanh dưới lầu quấy nhiễu, có thể là sai giờ không khen ngược duyên cớ.

Bạch Chỉ nhìn nam nhân lộ ra cánh tay cường tráng cùng cơ bụng rắn chắc ở bên ngoài, cô hoảng loạn mà nuốt nước miếng.

Chu Thành Đông nằm thẳng ở trên giường, giữa hai chân phồng lên một khối lớn, anh không hề hay biết mình bị người nhìn lén.

Bạch Chỉ nhìn chằm chằm vật phồng lên giữa hai chân ông, bên dưới ngứa ngáy khiến cô bất giác kẹp chặt tiểu huyệt, cô dựa vào trên khung cửa, trong lòng vô cùng muốn ăn côn thịt của ông ấy.

Bạch Chỉ không biết bắt đầu từ khi nào mình lại nghiện đồ vật đó của đàn ông, cô hay nghĩ đến thân thể nam nhân, thậm chí ban đêm còn thường mơ thấy nam nhân dùng đại côn thịt hung mãnh thao cô.

Bên dưới của cô ngày càng đói khát, cả người đều khó chịu giống như bị kiến cắn.

Dưới lầu ầm ĩ, còn có thể nghe được tiếng cười của mẹ nuôi, nhưng Bạch Chỉ lại như bị ma nhập, cô lớn mật mà đẩy cửa đi vào, đến bên mép giường.

Không dám thở mạnh một tiếng, cô nhìn chằm chằm nam nhân cường tráng trước mắt, khẩn trương nuốt nước miếng.

Nếu hiện tại cô chạm vào một chút, chắc là không có ai biết đâu nhỉ.

Tiểu ác ma trong lòng lại dụ dỗ Bạch Chỉ, cô từ bỏ chống cự, bò lên trên giường, bàn tay lạnh run duỗi ra, nhẹ nhàng chạm vào bụng cha nuôi rồi nhanh chóng thu tay lại.

Người đàn ông ngủ say đối với việc Bạch Chỉ làm không hề hay biết, Bạch Chỉ lại nhẹ xoa bụng ông, cô chạm đến rốn rồi ngừng lại tại hàng lông đen, trong tâm trí khát vọng đối với cha nuôi thôi thúc cô làm việc trái với luân lý kia.

Cô lặng lẽ ngồi dậy, nhìn chằm chằm đồ chơi trước hông của Chu Thành Đông, tiểu ác ma lại nói: Bạch Chỉ, ăn đi a, cô không phải muốn nó đã lâu sao, ăn nó đi, ông ấy sẽ không đem cô đi trừng phạt đâu.

Bạch Chỉ mất đi lý trí, dục vọng chiếm cứ thân thể, cô xốc lên cái chăn bên dưới, hạ thể nam nhân liền bị bại lộ.

Chu Thành Đông chỉ mặc quần lót, quần lót đen thuần che dấu không được cự pháo kích cỡ kinh người, anh nằm thẳng ở trên giường, tư thế như vậy giống như là vì để Bạch Chỉ có thể liếm anh.

Bạch Chỉ bò đến dưới thân, vì để không đánh thức cha nuôi, cô dùng sức nhẫn nại lớn nhất từ trước đến nay đem quần lót  kéo xuống, côn thịt mềm nhũn lập tức hiện ra, tím đen cự căn thô to cao lớn khiến cô không thể tin được vào hai mắt của mình.

Hóa ra côn thịt đàn ông là có hình dáng này, xấu xí dữ tợn, nhưng Bạch Chỉ bỏ qua việc tự hỏi, cô lấy ra quy đầu, há to miệng ngậm lấy.

Chu Thành Đông đang ngủ say bị kích thích đến tỉnh, anh ngồi dậy, hai tay nắm chặt ga giường, nhìn xuống con gái cúi người dưới háng anh liếm côn thịt, hình ảnh môi hồng dụ hoặc phun ra nuốt vào, anh đời này cũng không thể quên được.
Bạch Chỉ biết cha nuôi tỉnh, cô không có buông ra côn thịt, nếu đã thấy được rồi, cô rốt cuộc cũng dứt khoát không biết xấu hổ, cái miệng nhỏ nhắn nuốt vào sâu hơn, quy đầu được khoang miệng bọc lấy ma sát.

Chu Thành Đông trừ bỏ trên trán nổi lên gân xanh, trên mặt lại không có bất cứ biểu tình dư thừa nào.

Bạch Chỉ còn muốn nuốt vào sâu hơn, nhưng Chu Thành Đông đã thanh tỉnh lại không cho phép.

Chu Thành Đông bắt lấy cằm con gái ép buộc ngẩng đầu, “Ba” một tiếng quy đầu tím đen từ trong miệng nhanh chóng rút ra, anh đen mặt nói: “Ai cho phép con làm như vậy?”

Bạch Chỉ nhìn Chu Thành Đông, cô trừ bỏ hoảng sợ ra thì có rất nhiều tình dục mãnh liệt, cô tiến lên ôm lấy anh, âm thanh tươi mát nói ra lời không biết xấu hổ: “Chu Thành Đông, người làm con được không?”
Chu Thành Đông trước nay chưa từng nghe qua người khác ngữ khí yếu ớt, thanh thuần mà cầu xin anh như thế, ngực hung hăng bị va chạm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro