Chương 4 : Mẹ Kế !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hai người kia kia nói, hôm đó, có cảnh sát mặc thường phục đuổi theo bọn họ, bọn họ sợ cảnh sát biết được lai lịch, nên đành phải ném hết thiết bị đi chạy trốn."

"Bọn họ có lai lịch như thế nào?"

"Là...... chính là giả mạo phóng viên......."

"Có ai quy định rằng chỉ có phóng viên thật mới có thể mang theo camera?"

"Nhưng mà, bọn họ đeo thẻ phóng viên giả, cái này e rằng......"

"Vậy tôi hỏi cậu, làm thế nào mà bọn họ biết rằng đó là cảnh sát mặc thường phục?"

" Những người đó không ngừng đuổi theo bọn họ, bọn họ cuống quá, cho nên........"

"Đuổi theo bọn họ?" Cố Hải nổi giận, thân thể như một con báo từ trên ghế salon đột điên bật dậy," Cậu tìm là một đám đần độn hả? Cảnh sát mặc thường phục? Là một đám cướp thì có, bọn họ bị người khác theo dõi rồi."

" Cướp cướp cướp cướp cướp............... Không thể nào đâu?"

"Không thể nào?" Cố Hải nhắm mắt đột nhiên hít một hơi,"Vậy tôi hỏi cậu, thiết bị đâu? Hai người kia chạy rồi, thì thiết bị đi đâu mất rồi?"

Bị câu hỏi này của cậu tên thuộc hạ không dám lên tiếng.

Cố Hải bình tĩnh một chút, phất tay một cái," Cậu đi ra ngoài đi."

Trong phòng rơi vào yên lặng, Cố Hải đan tay vào nhau đưa lên sống mũi, nghĩ lại toàn bộ phát sinh ở hôn lễ ngày hôm qua, cứ tưởng ngồi một chỗ xem việc hay ho sảy ra, cuối cùng tất cả thất bại thảm hại.

Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy bản thân quá ngây thơ rồi.

Cho dù thuận lợi để hai người kia đến hôn lễ, thành công phá rối, kết quả có thể thay đổi hay sao?

Đáp án là không thể.

Từ nhỏ cậu ta đã rất ngưỡng mộ ba mình, ông ta quả thật hiển nhiên mà nắm tay một ả đàn bà khác đi vào lễ đường. Mà mẹ của cậu, lại nằm cô đơn một mình ở một nơi, bà vì ông ta mà chết, trước khi chết bà còn cười vô cùng cam tâm tình nguyện, không chút oán hận.

Cố Hải đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mẹ, con nhớ mẹ.

"Tiểu Hải, chị họ đây, thiết bị dùng xong chưa? Đài truyền hình đang thúc giục này, nhanh nhanh đem trả lại cho chị đi."

"Mất rồi."

"Cái gì, mất rồi?"

"Vâng, để tôi mua cho chị hai cái mới."

Cố Hải cúp điện thoại, cùng lúc đó, ba của cậu và mẹ kế cũng đã trở về, cả nhà lần đầu ăn cùng bữa cơm.

Cố Hải im lặng ăn cơm, không nói gì.

Cố Uy Đình liếc mắt nhìn Cố Hải,"Sao lại không nói gì?"

"Lúc ăn cơm, không phải là không nên nói chuyện hay sao--- ạ?"

"Hôm nay, cho phép mày nói."

"Báo cáo Thiếu tướng, không có gì để nói."

"Ha ha ha......"

Tiếng cười không chút giữ ý vang lên, làm cả căn phòng đang im lặng như không có sự sống bỗng nhiên được hồi sinh. Suýt chút nữa Cố Hải bị nghẹn. Kỳ thực, đã hơn mười năm rồi, trong nhà cậu chưa hề xuất hiện một tiếng cười thẳng thắn vô tư đến như vậy.

Dường như Cố Uy Đình sớm đã thành thói quen, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, trực tiếp rút ra khăn giấy đưa cho người phụ nữ bên cạnh, giọng trầm thấp lại vô cùng đanh thép,"Lau miệng đi, cơm cũng phun ra ngoài rồi."

"Xấu hổ quá, xấu hổ quá...."

Khương Viên vừa lau miệng vừa cười, mắt thỉnh thoảng lại lướt nhìn Cố Hải, thấy cậu ta không có ý gì, liền vươn đôi đũa, gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của Cố Hải.

"Ăn nhiều một chút."

Lại lần nữa Cố Hải bị người phụ nữ này làm phiền.

Cậu ta cho rằng Cố Uy Đình kiểu gì cũng tìm được một người phụ nữ có thể so sánh với mẹ của cậu, ít nhất thì cũng phải có điểm gì đó hơn người, nhưng ả đàn bà trước mặt này, ngoại trừ xinh đẹp trẻ trung ra, lại không có một ưu điểm nào. Trong nụ cười mang theo vẻ phóng túng, nhất cử nhất động lộ ra dáng điệu của mấy bà nhà quê chợ búa.

Cố Uy Đình làm sao lại có thể coi trọng cô ta?

Chẳng lẽ là sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, đột nhiên muốn nếm thử mùi bùn đất nông thôn?

"Ngày mai con của dì sẽ đến ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro