Chương 184 - Tin tốt - Như bạo tạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Cố Uy Đình nằm xuống, Cố Hải đã ngủ.

Đèn trong phòng vẫn sáng , tay Cố Uy Đình chạm tới nút tắt/mở , lại chậm chạp không ấn xuống. Cố Hải ngủ ở bên cạnh ông, cự ly không đến một thước, ông đột nhiên có loại ý tưởng muốn hảo hảo xem cậu, từ nhỏ đến lớn, số lần Cố Uy Đình cẩn thận chăm chú nhìn con trai mình như vậy, đã ít lại càng ít, khuôn mặt nhỏ bé trong trí nhớ chưa bằng cả bàn tay của ông, dường như chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt đó đã trở nên thành thục tuấn lãng.

Bỏ lỡ thời gian hạnh phúc khi làm một người cha, bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai. Ông đã không nhớ rõ được, lúc con trai lần đầu tiên mở miệng kêu 'Cha', nhớ không rõ lúc con trai học đi học đứng, nhớ không rõ ngày đầu tiên con trai đến trường, thậm chí còn không biết con trai mình thích ăn cái gì, thích chơi đùa những cái gì...

Mỗi một lần ông xuât hiện, đều là hình tượng một ' Ma đầu '.

Thời điểm con trai ở trên sân huấn luyện nhàn hạ, khi con trai xảy ra chuyện ở trong trường học, khi con trai lang thang một mình ở bên ngoài, khi đoạn luyến ái vặn vẹo này của con trai bị bại lộ...

Ông đều lấy rống giận để bắt đầu, lấy nắm đấm cùng cước đá để chấm dứt.

Đây là phương thức ở chung duy nhất của hai cha con bọn họ.

Ông chưa bao giờ cho con trai mình bất cứ sự ấm áp nào, cho dù là những ngày vợ mình qua đời, ông cũng đang ở nơi ngoài chấp hành nhiệm vụ, ông chỉ phẫn nộ đối với sự hiểu lầm của con trai, mà chưa bao giờ chịu nghĩ, một đứa trẻ 14 tuổi, mất đi nơi ký thác tinh thần duy nhất, thì sẽ thương tâm cùng tuyệt vọng như thế nào. Khi ông nhìn đến người con trai cao 1m8 của chính mình gấp hai chân lên, cuộn mình trong tủ quần áo, tâm không nhịn được mà sinh đau.

Vô luận nó có làm sai điều gì, kẻ đầu sỏ lên tất cả mọi chuyện, vẫn chính là ông.

Cố Uy Đình lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt Cố Hải, ngay cả ông cũng không ý thức được ánh mắt của mình là có bao nhiêu phần ôn nhu. Ông nhìn thấy trên tóc của Cố Hải có hai sợi bông, vươn tay muốn gỡ xuống, lại phát hiện bên khóe miệng của cậu chảy nước miếng, không hề nghĩ ngợi đó là cái gì, trực tiếp giúp cậu lau đi.

Tắt đèn, nằm xuống được một lúc, liền cảm giác được thân thể của Cố Hải xích lại sang bên này.

Con trai của ông đã ngủ say, buông xuống hết thảy đề phòng cùng ngăn cách với ông.

Cố Uy Đình nghiêng người, còn chưa kịp nhắm mắt, liền cảm giác bàn tay của mình bị một người nắm lấy, đó là một đôi tay so với chính mình còn ấm áp hơn gấp chục lần, gắt gao bao vây lấy chính mình. Cố Uy Đình thần sắc như bị kiềm hãm, ánh mắt nhìn sang Cố Hải, nó không có tỉnh, hoàn toàn là theo bản năng giúp mình sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, trong lòng cảm khai vạn phần.

Ngày hôm sau, thời điểm ăn điểm tâm, Cố Uy Đình hướng Tôn Cảnh Vệ hỏi.

"Về chuyện của Cố Hải, cậu cảm thấy thế nào ?"

Tôn Cảnh Vệ đang uống cháo, vừa nghe được những lời này, thiếu chút nữa chết sặc.

"Ngài hỏi ý kiến của tôi ?"

"Ở đây còn có ai khác sao ?"

Tôn Cảnh Vệ bỏ đôi đũa xuống, xấu hổ cười cười, "Thật ra tôi cảm giác, gia trưởng như chúng ta không tất yếu chuyện bé xé ra to, có đôi khi, chúng ta càng mạnh bạo áp chế càng khiến cho bọn nó tạo thành mãnh liệt tâm lý ám chỉ, làm cho bọn nó vì suy nghĩ của chúng ta mà nhận định chuyện tình cảm theo một hướng khác. Cứ lấy con gái của tôi ra mà nói, thời điểm nó lên sơ nhị có cùng một nam sinh quen nhau, đến lúc chia tay, tôi cùng mẹ của nó cũng không hề biết đến chuyện này. Bây giờ con gái của tôi vẫn rất tốt, học tập sinh hoạt vẫn như trước.

Có một lần nó nhắc đến chuyện này với chúng tôi, hoàn toàn đã là một lời nói đùa. Thiết nghĩ, nếu như hồi đó chúng tôi biết được, ra mặt ngăn trở, có phải đứa nhỏ này sẽ đem chuyện này định nghĩa thành yêu sớm ? Có phải vui đùa quen biết sẽ trở thành chân chính luyến ái ở trong lòng của nó ?

Cũng như bây giờ, nếu ngài ra mặt ngăn cản, hai đứa chúng nó sẽ đem đoạn cảm tình này định nghĩa thành luyến ái. Nhưng trên thực tế ngài đã nhìn thấy cái gì ? Ngài chỉ là nhìn thấy bọn họ ôm hôn cùng một chỗ, thử nghĩ mà xem, ai mà chả cùng anh em của mình từng có một lần nóng bỏng ? Có lẽ qua hai ba năm nữa, bọn nó có hoàn cảnh sinh hoạt mới, khi quay đầu nhìn lại tất cả, bất quá chỉ là một hồi vui đùa mà thôi."

Cố Uy Đình trầm tư, yên lặng nhìn Tôn Cảnh Vệ.

"Ý của cậu là, tôi cứ buông tay mặc kệ tất cả ?"

"Cũng không hẳn là mặc kệ." Tôn Cảnh Vệ cười đôn hậu,"Ngài có thể dẫn dắt con đường thích hợp cho hai đứa chúng nó, về phần có nghe hay không, vậy phải xem vào chính bản thân chúng nó."

Cố Uy Đình hừ lạnh một tiếng," Vậy nó khẳng định sẽ không nghe ."

"Thật ra, tôi cảm thấy ngài lo lắng thái quá, ngài còn nhớ rõ Tiểu Trịnh ở liên đội 3 không ? Thời điểm kiểm tra, phát hiện Nhị Hổ chen trong cùng một ổ chăn với hắn, sau này lại trải qua điều tra, hai người họ có quan hệ không bình thường, trực tiếp bị khai trừ khỏi quân đội. Nhưng kết quả thì sao? Hai người họ rời quân đội, không đến hai năm sau đã kết hôn sinh con, đến bây giờ đã sớm không còn liên hệ."

"Những gì cậu nói tôi cũng đã nghĩ qua, nhưng vấn đề mấu chốt là, con của tôi không phải Tiểu Trịnh, cũng không phải Nhị Hổ, nó là đứa đặc biệt trăm năm khó gặp."

Tôn Cảnh Vệ nghẹn cười, đặc biệt như vậy không phải do ngài sinh ra sao ?

" Tôi cảm thấy cậu ấy cũng không có gì đặc biệt, bởi vì cậu ấy là con trai của ngài, nên ngài mới cảm thấy đặc biệt. Việc này mà xảy ra ở trên người con của tôi, tôi cũng sẽ rốt ruột, ước gì hai đứa chúng nó tách ra khỏi nhau ngay lập tức. Nhưng vấn đề mấu chốt là, việc này không thể gấp gáp được, nóng nảy cũng vô dụng. Hai người bọn nó đang trong thời kì nồng cháy, ngài có thể làm gì bọn nó ? Một đứa thì đưa ra nước ngoài, một đứa thì giam lỏng trong quân khu ? Hai người bọn nó nếu trong lòng còn nhớ đến đối phương, cho dù ngài dùng cách nào cũng không thể cách trở được , bọn nó có thể nghĩ ra mọi cách để liên hệ với nhau."

Câu cuối cùng, Cố Uy Đình rất tán thành, ông bây giờ có lòng mà không có lực, quản không được, bỏ mặc cũng không được, giống như làm thế nào cũng không thể dập tắt được nhiệt tình của hai đứa chúng nó.

Giữa trưa, lên lớp xong, hai người bị Cố Uy Đình gọi vào một căn phòng cùng nhau ăn cơm.

"Ăn xong bữa cơm này, hai đứa muốn làm cái gì thì cứ việc !" Cố Uy Đình trầm giọng tuyên bố.

Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải còn đang vùi đầu ăn cơm, nghe được câu này, đồng loạt ngẩng đầu lên.

"Cha, lời này của cha có ý tứ gì a ?" Cố Hải hỏi.

Cố Uy Đình thản nhiên quét mắt qua nhìn một thoáng, "Ý tứ của ta là hai đứa đừng có ở nơi của ta mà lắc lư nữa, ta nhìn đến phiền."

Tin tức tốt tới có chút bất ngờ, hai người ai cũng không kịp phản ứng lại.

Bạch Lạc Nhân không thể tin được nhìn Cố Uy Đình, nguyên cả buổi sáng cậu còn đang lo lắng xem phải nói cái gì, sợ bị Cố Uy Đình phát hiện ra, lại đánh Cố Hải một trận, suy nghĩ xem có nên nhanh chóng lấp cái lỗ kia lại không. Ai ngờ tình thế đột nhiên phát triển ngoài ý muốn, không chỉ không chuyển biến xấu, còn rất tốt là đằng khác.

Cố Hải thử thử chọc đũa lên trán Cố Uy Đình, kết quả chọc mạnh một cái bộp.

"Cha, không phải cha chịu kích thích gì chứ ?"

"Đừng có trương bộ mặt thối ấy ra nói chuyện với ta !" Cố Uy Đình âm mặt," Ăn cơm , ăn xong thì mau mà cút đi !"

Con ngươi đen láy của Cố Hải chớp chớp," Cha, mặc kệ con sao ?"

Cố Uy Đình trả lại cho Cố Hải bốn chữ," Thứ - ta – vô – năng ." ( Mình để nguyên gốc, ai biết có câu khác thay thế bảo mình với nha )

"Đừng mà !" Cố Hải đã nhặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ," Cha, đừng bỏ mặc con a, con còn muốn trông cậy vào cha hướng con đi trên con đường chính đạo. Cha vừa buông tay mặc kệ, lỡ như con lại sinh ra nhiều tật xấu thì sao ?"

Cố Uy Đình bất động thanh sắc, ăn cơm trong bát của mình,"Thời điểm tao quản mày, mày cũng không thiếu chuyện xấu . Tao mặc kệ mày , mày muốn làm như thế nào là chuyện của mày, dù sao tao cũng không nhìn thấy."

"Về sau con nhớ cha thì phải làm sao?"

Những lời này vừa nói ra, rốt cuộc khiến cho chiếc đũa trong tay Cố Uy Đừng dừng lại.

Trong lòng Cố Hải không khỏi căng thẳng, ông trời ơi, chả lẽ lại cảm động đúng lúc này ? Sẽ không vì câu này mà thay đổi chủ ý, đem mình lưu lại thì biết phải làm sao ? Fuck, cái miệng nhiều chuyện không bớt nói được một câu này !

Cố Uy Đình liếc mắt nhìn Cố Hải, đột nhiên bất đắc dĩ tươi cười, không nói cái gì nữa, tiếp tục ăn cơm trong bát.

Bạch Lạc Nhân hoảng hốt có một loại cảm giác, chính mình mỗi lần rời khỏi nhà, đều sẽ nhìn thấy nụ cười quen thuộc này.

"Cha, con đi a !"

Cố Hải xách hai cái balo lớn, đứng ở của chào tạm biệt Cố Uy Đình.

Bạch Lạc Nhân vẫn đang nhìn Cố Uy Đình, đến lúc Cố Uy Đình đem ánh mắt nhìn qua cậu, cậu lại đem ánh mắt rời đi.

Hai người cùng Tôn Cảnh Vệ chào hỏi, sóng vai đi về hướng xa xa...

Tôn Cảnh Vệ nhìn không được mà cảm thán một câu,"Đứa nhỏ Bạch Lạc Nhân này cũng không tồi."

Cố Uy Đình trừng mắt nhìn ,"Hay là để ta giới thiệu cho con gái của ngươi."

"Đừng..." Tôn Cảnh Vệ cười lắc đầu,"Trèo cao không nổi."

Cố Uy Đình cũng cười, hai người xoay người cùng nhau trở về.

Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân một bộ tâm sự tầng tầng lớp lớp.

Cố Hải đem bàn tay đặt lên ót Bạch Lạc Nhân, vui tươi hớn hở hỏi :"Cậu không phải còn đắm chìm trong kinh hách từ tối hôm qua tới giờ chứ ?"

"Không phải, tôi đột nhiên nhớ tới cha mình."

Cố Hải dừng bước,"Hay là đến thẳng nhà cậu đi ?"

"Không phải." Bạch Lạc Nhân đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Cố Hải, "Tôi muốn nói với cậu, tôi tính nói tất cả cho cha tôi biết."

Tâm tình Cố Hải vừa mới thoải mái xuống được không lâu, trong nháy mắt bởi vì câu nói này mà lại trầm trọng.

"Cậu có thể để tôi thở một hơi đã được không ?"

"Nhất cổ tác khí *, bây giờ mà không làm thì sau này sẽ không thoải mái..."
( * Không ngừng nỗ lực cho tới bước cuối cùng )

Cố Hải bóp bóp trán,"Không ngờ cậu lại ép buộc người khác đến như vậy."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro