Chương 197 - Thập diện mai phục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày bị vây bắt, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đều thay đổi số điện thoại, Bạch Hán Kì cũng tự giác làm một cái sim, chuyên dùng để nói chuyện với con trai. Một tuần này hai người làm việc rất cẩn thận, không có tình huống đặc biệt thì rất ít đi ra ngoài, trải qua một hồi mật đàm thương lượng kế hoạch, hai người chuẩn bị cùng Cố Dương gặp mặt.

Ba người hẹn gặp ở một phòng ăn trong khách sạn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

"Cậu nên cắt tóc đi." Cố Dương nói.

Cố Hải sờ sờ tóc của mình, đáp lại :" Ủa ? Em cảm thấy còn rất ngắn mà !"

"Tôi nói Bạch Lạc Nhân."

Bạch Lạc Nhân lúc này mới ngẩng đầu, không yên lòng mà Ừm một tiếng.

Sự chú ý bất thường của Cố Dương khiến mùi chua trong gian phòng bốc lên, Cố Hải đem bàn tay đặt lên trán Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng vuốt hai cái, cố ý nói cho Cố Dương nghe," Tôi cảm giác kiểu tóc này không tồi, không dài không ngắn, không tất yếu phải cắt cho thật nghiêm túc."

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, không nói chuyện.

"Địa điểm tiếp theo muốn tới chỗ nào ?" Cố Dương hỏi.

Cố Hải nghĩ nghĩ, nói :" Không phải Việt Nam thì sẽ là Tây Tạng, tóm lại càng hoang vu càng tốt."

"Lúc nào thì đi?"

"Năm sau đi," Cố Hải nói," Thời tiết mùa đông rất khó di chuyển, năm nay tạm thời không đi, nơi này rất tốt, không giống Bắc Kinh lạnh như vậy, rất thích hợp ở qua mùa đông."

Cố Dương bất động thanh sắc lếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân," Các người tính ở đây ăn tết?"

Cố Hải ôm chặt bả vai của Bạch Lạc Nhân, vui tươi hớn hở nói :" Ở đâu ăn tết mà chả giống nhau? Chủ yếu phải xem ở cùng với ai. Năm trước đã bỏ lỡ, năm nhất định phải bù lại cho thật tốt."

"Năm trước vì sao lại bỏ lỡ ?" Cố Dương tùy ý hỏi thăm một câu.

Bạch Lạc Nhân và Cố Hải trao đổi một ánh mắt, nhớ tới tết âm lịch năm trước đủ loại thống khổ, ai cũng không mở miệng.

Cố Dương thấy không ai nói tự nhiên cũng không tra hỏi tiếp.

Hàn huyên trong chốc lát, Cố Hải đột nhiên mở miệng," Tôi đi toilet một chút."

Chỉ còn lại Bạch Lạc Nhân và Cố Dương, Bạch Lạc Nhân buông đũa, bất động thanh sắc nhìn Cố Dương.

Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Dương hiện lên một chút tươi cười lơ đãng, khinh ngạo mà âm u.

"Sao lại nhìn tôi như vậy ?"

Bạch Lạc Nhân khẽ mở môi," Về việc tôi được tuyển thẳng vào đại học, là anh cùng trường học phối hợp ?"

Cố Dương cười lạnh, " Cậu rất tự kỷ."

Bạch Lạc Nhân trả lại một ánh mắt còn lạnh hơn," Hi vọng là vậy."

"Kiểu tóc bây giờ thật sự không thích hợp với cậu."Cố Dương lại nhấn mạnh thêm một lần.

"Thích hợp hay không thích hợp, do ánh mắt của từng người."

Cố Dương đột nhiên vươn tay qua, mu bàn tay ở trên sườn mặt Bạch Lạc Nhân vuốt ve.

"Ngũ quan của cậu không xuất chúng, thế nhưng khuôn mặt lại rất hoàn mỹ, nếu như trình độ thẩm mỹ của cậu chỉ giống như Cố Hải, vậy khuôn mặt hoàn mỹ này của cậu chỉ có thể dừng ở phương diện 'soái ca đại chúng', tôi cảm thấy rất đáng tiếc." ( Ờ, soái ca ==")

Bạch Lạc Nhân nắm lấy bàn tay Cố Dương, hờ hững kéo xuống dưới.

"Tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh cao, thế nhưng tôi không thưởng thức được."

Cố Dương nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, cười mà không cười nhìn Bạch Lạc Nhân," Tôi hình như thật sự có chút thích cậu."

"Vậy anh cứ tự mình chậm rãi phát triển đi."

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, năm- sáu người đàn ông cầm vũ khí xông vào, vây quanh Bạch Lạc Nhân và Cố Dương.

"Không được cử động !"

Cục diện trong nháy mắt chết cứng, Bạch Lạc Nhân và Cố Dương trao đổi một ánh mắt, sau đó đồng thời nhìn về phía mấy người kia.

"Các người từ đâu đến?" Cố Dương lạnh lùng hỏi.

Một tên trong số đó mở miệng," Cố đại công tử, uổng cho thiếu tướng tín nhiệm cậu, cậu lại thông đồng với bọn họ !"

"Ông ta tín nhiệm tôi ?" Cố Dương cười lạnh," Vậy thì sao các người lại đến đây ?"

Mấy tên đó đưa mắt nhìn nhau, nhưng súng ở trong tay vẫn nắm thực sự rất chặt.

"Cố đại công tử, chúng tôi không muốn phải tổn thương cậu, nếu như cậu thức thời thì nhanh chóng đem người giao ra đây, như vậy chúng tôi cũng dễ dàng trở về báo cáo kết quả."

Cố Dương híp lại hai mắt đánh giá mấy người này, âm u hỏi :"Các người muốn tôi giao ai a?"

"Đừng giả ngu !" Một gã tính tình nóng nảy cả giận nói," Chính mắt chúng tôi nhìn thấy cậu ta đi vào."

"Thật không ?"Cố Dương xòe tay," Vậy cậu nói cho tôi biết cậu ta ở đâu ?"

Tên đầu lĩnh tuyên bố mệnh lệnh:" Trực tiếp lục soát cho tôi ! Tìm không được người thì mang hai người họ trở về báo cáo kết quả !"

Ra lệnh một tiếng, 4 – 5 người bắt đầu hành động, đem tất cả những nơi có thể giấu người ở trong phòng đều tìm hết, một tên ngu ngốc còn dùng chân hung hăng đạp xuống sàn, xem xem bên dưới có mật đạo hay không. Trong lòng Bạch Lạc Nhân không khỏi cười lạnh, mày cho rằng mật đạo là hầm cầu à ? Tìm khắp nơi chỉ còn lại có phòng vệ sinh, một người xoay tay nắm cửa, phát hiện mở không được.

"Bên trong có người !"

Nghe được tiếng gọi, bốn người còn lại đồng loạt chạy tới, hai người dùng chân đá cửa, ba người ở phía sau yểm hộ. Một lúc sau, cửa mở,hai người vừa muốn xông vào, đột nhiên bị một bức tường thịt ngăn lại đẩy ngược trở về, đè lên ba người ở phía sau, năm người đồng thời ngã lăn đùng xuống đất.

Bên trong không gian nhỏ hẹp đứng ít nhất cũng mười mấy người, tất cả đều biểu tình dữ tợn nhìn bọn họ.

Không ổn ! Trúng mai phục ! ( Oh, coi phim thập diện mai phục nào )

Bọn họ muốn chạy, đáng tiếc đã muộn, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa người nào cũng rất có tài, rất nhanh đã chế phục được mấy người bọn họ. Súng ống bị mất, hai tay bị trói ngược ra sau, biểu tình âm trầm nhìn Cố Dương và Bạch Lạc Nhân.

"Cố đại công tử, cậu dám ngang nhiên khiêu khích thiếu tướng thì sẽ không có kết cục tốt, lấy trứng chọi đá, đạo lý này chả lẽ cậu cũng không hiểu?"

"Tôi hiểu hay không hiểu không cần người uổng phí tâm tư."Cố Dương ném cho mười mấy người một ánh mắt,"Nhốt bọn họ vào bên trong, tịch thu tất cả thiết bị liên lạc, tôi sẽ giúp các người liên hệ với thiếu tướng, mấy người cũng nên nghỉ ngơi một chút đi."

Tên đầu lĩnh gầm lên,"Cố đại công tử, làm người thì phải lưu lại cho mình một đường lui !"

Cố Dương cười lạnh," Tôi có đường lui hay không thì không biết, nhưng tôi biết các người khẳng định không có đường lui !"

"Cậu cũng quá coi thường chúng tôi !" Ánh mắt tên đầu lĩnh lộ ra tia sắc bén tinh nhuệ," Hôm nay lão tử sẽ khiến cho cậu biết cái gì gọi là vu hồi bọc đánh *!"

( * Đưa lục lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.)

Vừa dứt lời, lại có một đám người phá cửa mà vào, cũng có không dưới 20 người. May mắn gian phòng ăn này Cố Dương đặt là phòng lớn, không thì nhiều người như vậy cũng chen không nổi. Bọn họ người nhiều cao to uy mãnh, trang bị hoàn mỹ, khó có thể tưởng được rốt cuộc Cố Uy Đình đã hạ bao nhiêu quyết tâm, chỉ vì một người, lại điều động số lượng lớn cảnh vệ như vậy.

Những người này vừa đến, năm người bị chế phục lập tức toát lên vẻ tự tin.

"Cố đại công tử, cậu định xử lý sao đây!" Tên đầu lĩnh lại lên tiếng.

Cố Dương nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vài tia lo lắng," Tôi cũng muốn đem người giao ra, nhưng mấu chốt là cậu ta không có ở đây !"

Vài người lập tức biến sắc, lúc này mới nhận ra, từ đầu tới cuối, cho dù giằng co như thế nào, cũng không có phát hiện ra bóng dáng của Cố Hải.

"Cậu ta không có ở đây cũng không sao, hai người ở là được, trước tiên trói bọn họ lại !" Một thanh âm thô to kêu lên.

Có 4 – 5 người đến bên cạnh Cố Dương và Bạch Lạc Nhân, lúc này Cố Dương còn có tâm tình trêu chọc Bạch Lạc Nhân," Cậu nói thử xem, hơn hai mươi người, đều nhốt vào toilet, có nhét vào được không?"

"Không nổi." Bạch Lạc Nhân cười lạnh.

Một gã đang muốn động thủ trói bọn họ lại, tay đột nhiên run lên.

Tên đầu lĩnh lại gầm lên giận dữ," Còn thất thần cái gì? Mau chóng động thủ, có chuyện gì cứ tính lên đầu tôi !"

Đoàng một tiếng , một viên đạn bay sát qua tai tên đầu lĩnh, hung hăng cắm vào mặt tường ở phía sau gã.

Đây là một viên đạn, hàng thật giá thật!

Sắc mặt tên đầu lĩnh xanh mét !

Cùng lúc đó, Cố Hải phá cửa xông vào, trong tay còn kéo theo một tay súng bắn tỉa.( Thèn chap trước bắn CH đó)

"Xong việc, ' phần tử khủng bố' tất cả đều sa lưới !"

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên dựng lên hơn mười khẩu súng, họng súng còn không ngừng đong đưa, ánh sáng phản xạ chiếu vào khiến cho mỗi người trong phòng rùng mình. Tay súng bắn tỉa bị trúng đạn ở trên đùi, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào sát tường, tên đầu lĩnh không ức chế được sự tức giận, hét lớn lên một tiếng liều mạng !

Họng súng của Cố Hải ngắm ngay vào hắn," Bòn mày hơn 20 người, không có một khẩu súng nào có đạn thật. Thế nhưng xin lỗi, người anh em, tao không có nhân hậu như bọn mày, trong súng của bọn tao đều là đạn thật."

Vừa dứt lời đã bắn ra một súng, tên đầu lĩnh phản ứng đúng lúc lăn một vòng trên mặt đất, tuy rằng còn chưa đánh, thế nhưng hai mươi mấy người ở trong phòng tâm đều lạnh. Bất cứ người nào trong bọn họ mà chết, thì cũng chỉ như một con kiến, nhưng ba người này nếu có chút sơ xuất nào xảy ra, bọn họ sẽ phải dắt cả nhà theo chôn cùng, bên đó tùy tiện không có cố kỵ nổ súng, bên này có súng cũng không dám bắn, làm sao có thể chống cự ?

Cố Hải khí phách lẫm liệt đứng ở giữa gian phòng," Bọn mày nghĩ kĩ đi, bên ngoài có tổng cộng 15 khẩu súng, tao cho bọn mày 15 giây. Trong 15 giây, người nào trong bọn mày trốn được vào trong toilet thì an toàn, 15 giây vừa qua, đứa nào chưa tiến vào thì cứ nếm thử cảm giác mưa bom bão đạn đi !"

Vừa dứt lời, mười mấy người ở trong toilet tự giác đi ra, nhường chỗ cho đám người kia.

Nếu là người bình thường, lúc này đã sớm vọt vào trong toilet, cũng đã chen gẫy cả cửa, nhưng hơn hai mươi người này dù gì cũng là quân nhân, không tranh không giành, một đám thần sắc ảm đạm tự giác đi vào. Chỉ có tên đầu lình và tay súng bắn tỉa là không nhúc nhích, liếc mắt nhìn vài giây, Bạch Lạc Nhân đột nhiên cướp lấy súng của tay súng bắn tỉa, đối với hắn ta bắn liên tục vài súng.

Dù sao cũng bắn không chết, mình phải nhân cơ hội này báo thù thật tốt cho Cố Hải !

Tay súng bắn tỉa đau đớn lăn lộn gào thét ở trên mặt đất.

Tên đầu lĩnh không biết như thế nào lại nghĩ thông, hai mắt đỏ ngầu đứng lên, không cam tâm mà đi vào toilet.

Mười mấy người giúp đỡ đem thiết bị liên lạc trên người những người này cướp đoạt sạch sẽ không còn một cái, Cố Dương lạnh lùng nhìn lướt qua , mở miệng nói :" Yên tâm, sẽ có người thay các ngươi liên hệ với thiếu tướng."

Khoe miệng Cố Hải cong lên," Tết năm nay cũng đứng trở về, tất cả chúng ta cùng ăn tết, càng có không khí ngày tết!" ( Mẹ ơi, Tết này con không về !)

Bạch Lạc Nhân nhìn qua mười mấy người kia, thản nhiên nói:" Những người này giao lại cho các anh, cung cấp đầy đủ một ngày ba bữa, buổi tối nhớ phát chăn ấm, phải chiêu đãi bọn họ cho thật tốt !"

"Yên tâm, một người cũng đừng hòng chạy thoát."

Vì thế, cuối cùng đi ra chỉ có ba người, vừa cười vừa nói mà rời khỏi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro