CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cứu... tôi..."

Cô sợ lắm, nước mắt khô trên má cô. Trên cổ cô vẫn còn lằn ngón tay của người đàn ông kia.

Hắn ta đứng dậy, vô cùng tức giận, hắn túm lấy chai rượu lao tới.

Ân nhân cứu cô vẫn không thay đổi ánh mắt, anh ta không hề toát ra vẻ lo lắng hay sợ sệt mà chỉ đứng đấy.

Người đàn ông kia dơ chai rượu lên đập thì bị anh ta chặn đứng lại.

Chưa hết một giây, tay ông ta đã bị bẻ ra sau, ông ta đau đến tím mày tím mặt.

Tiêu Tuyết còn không biết mình nên làm gì trong tình huống này thì cả người cô bị người con trai đó lôi đi mất.

Người ăn mặc vest đen lịch lãm này là ai? Sao lại cứu mình? Bóng lưng này khiến cô nhớ đến một người.

Cô chưa kịp hỏi thì...

BỤP!

Anh ta đột nhiên dừng lại khiến cả thân cô lao vào tấm lưng của người đó. Anh ta vẫn không phản ứng gì.

"Mạc tổng, chúng tôi tới muộn, xin thứ lỗi."

Câu nói có chút quen thuộc, Tiêu Tuyết cũng ngờ ngợ. Là người đàn ông đeo kính đã nói chuyện với cô hôm đó. Thật sự là họ rồi.

Người con trai đó ngó thấy cô "Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Mạc tổng không nói lời nào chỉ đẩy cô về phía trước. Tiêu Tuyết xuýt thì ngã.

Anh ta chỉnh lại bộ đồ rồi nói "Về!"

Người đeo kính kia cúi đầu sau đó cũng kéo theo cô.

"Chuyện gì... chuyện gì thế?"

"Suỵt... lên xe rồi nói." Anh ta nói xong cứ thế đẩy cô vào xe.

Mạc tổng ngồi trên xe không nói một lời nào. Anh ta chỉ khoanh tay lại hai mắt nhắm lại và ngửa người ra sau.

Không gian này lạnh lẽo đến phát sợ, Tiêu Tuyết không dám nói một lời nào. Toàn thân cô cũng đau nhức do chuyện vừa nãy. Cô sờ tay lên cổ sau đó vội dụt lại... vì chỉ chạm thôi cũng thấy đau.

Cuộc đời con mèo hoang ngu ngốc như cô sẽ còn phải gặp những cảnh như thế nào đây?

"Xuống xe!" Đột nhiên Mạc tổng lên tiếng khiến cô giật bắn người.

Cô mở cửa bước xuống xe...

Trước mặt cô là một căn biệt thự vô cùng to lớn. Cô chỉ được thấy nó trong các bộ phim chứ chưa bao giờ thấy một căn biệt thự nào to như này ở đời thực.

Mạc tổng bước xuống, vừa thấy anh trong nhà một người đàn ông trung niên chạy ra mở cổng cúi chào "Ngài đã về."

Anh ta không nói gì chỉ liếc cô rồi nói "Vào đi."

Ánh mắt của anh ta có sức mạnh đến đáng sợ không hiểu sao cô chỉ biết nghe theo. Hoặc do não của cô đã chính thức trở nên rỗng từ lúc nãy.

Tiêu Tuyết bước vào nhà, căn nhà rộng gấp 10 lần nhà của cô mất. Cô đi lại sờ lên tấm sô pha màu đen, tấm lông mịn thật là thoải mái, trong nhà lại có thoang thoảng mùi hoa nhài. Cảm giác thật dễ chịu. Bỗng cô cảm thấy bị lạnh gái bởi một ánh mắt... Tiêu Tuyết quay người lại, Mạc tổng đã đứng sau cô từ khi nào. Anh ta lạnh tanh không nói một lời nào chỉ bước lên rồi ngồi xuống ghế.

Vị quản gia lớn tuổi bèn bê chén trà ra đặt lên trên bàn. Sau đó ông quay qua nhìn cô nở nụ cười hiền hậu:

"Mời ngồi thưa tiểu thư."

Điều đặc biệt khiến Tiêu Tuyết hơi bất ngờ đó là ông ta là người da trắng.

Một sếp tổng người Trung Quốc nhưng sống tại London và có một người quản gia là người Châu Âu. Điều này cũng như khé lộ thân phận xuất chúng của người này.

Mạc tổng vừa cho chén trà lên uống thì Tiêu Tuyết cúi đầu xuống sau đó tiến lại gần, anh vẫn không phản ứng gì chỉ liếc mắt nhìn.

"Mạc tổng, đa tạ ơn cứu mạng của anh, tôi không có gì để đền đáp xin anh nhận lấy lòng biết ơn của tôi. Sau này tôi giàu tôi nhất định không quên ơn anh đâu."

Mạc tổng vẫn không nói gì. Tiêu Tuyết nói tiếp:

"Nên anh có thể cho tôi về nhà tôi được không? Giờ cũng tối lắm rồi tôi..." cô chưa nói hết thì Mạc tổng đã cắt ngang lời "Về đâu?"

"Cô của tôi là bà chủ quán Bar lần trước. Anh đưa tôi tới đó là được rồi."

Cạch.

Mạc tổng đặt chén trà xuống bàn.

"Tôi muốn đi ngủ."

Tiêu Tuyết đứng đơ người "À... không sao đâu tôi có thể tự về mà, xin lỗi đã làm phiền anh." nói rồi cô cúi chào.

"Đứng lại!" Câu nói của Mạc tổng có một sức mạnh đến đáng sợ, Tiêu Tuyết đứng im không dám bước thêm một bước.

Cô từ từ quay người lại, hai tay đan vào nhau...

"..."

Chưa để cô lên tiếng, Mạc tổng đã đứng dậy đi tới trước mặt cô. Tiêu Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt sắc lạnh ấy khiến cô thấy sợ lắm.

Mạc tổng nhẹ nhàng vén mái tóc cho cô. Tiêu Tuyết toàn thân co hết người lại. Anh nhìn vết thương trên cổ cô hơi cau mày rồi nói:

"Tôi mua cô làm người hầu cho tôi."

Câu nói của anh khiến Tiêu Tuyết bất ngờ, cô ngước lên nhìn anh "Ý anh là..?"

"Không phải cô đang cần tiền à? Tôi thì không."

Tiêu Tuyết đưa ánh mắt khó hiểu nhìn người đó, cô cố gắng giải thích "Anh hiểu nhầm rồi. Tôi không phải là loại người đó đâu. Tôi chỉ là bị người ta lừa..."

Mạc tổng lạnh lùng nói tiếp:

"Mẹ cô, em trai cô hoặc cả món nợ nhà cô. Tôi sẽ lo hết."

Nghe tới đây cô tiếp tục cứng họng mà còn vô cùng bất ngờ nữa chứ? Đây mới là lần thứ hai cô và anh gặp nhau cơ mà. Sao có thể biết được gia cảnh của cô. Người hầu ư? Lo hết?

Mạc tổng chả để ý tới cô cứ thể kéo tay cô lên tầng.

"Khoan đã..." cô cố gắng chống cự nhưng những điều cô làm hoàn toàn vô ích.

Mạc tổng đẩy cửa phòng, mùi hương của những đoá oải hương trong này thơm hơn hẳn mùi hoa nhài ở dưới tầng, cái mùi hương này... thì ra đây chính là mùi hương trên cơ thể của Mạc tổng. Cô đảo mắt nhìn về cái giường lớn trước mắt mình. Thật sự quá phô trương rồi.

Anh đi tới mở cửa căn phòng ở bên trong. Ánh mắt cô một lần nữa bị sự phô trương này làm nó như sáng rực lên. Mạc tổng đúng là Mạc tổng, quần áo thôi cũng phải thiết kế treo trên một cái phòng lớn. Chỉ chỗ treo quần áo thôi cũng rộng bằng cái phòng của cô rồi.

Mạc tổng lấy chiếc áo sơ mi đưa cho cô. Tiêu Tuyết khó hiểu nhìn anh "Tôi... phải làm gì với nó đây?"

"Tôi không muốn có mùi lạ trong phòng." Nói xong, anh lấy một bồ đồ sau đó đi vào nhà tắm.

Tiêu Tuyết cầm lấy chiếc áo, cả thân người vẫn không hề nhúc nhích. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Anh ấy muốn làm gì? Ân nhân của mình hình như có phải hơi kì lạ không? Trong đầu cô hiện lên hai từ "bỏ chốn" cô vội vã tiến tới phía cửa thì trong phòng tắm vọng ra tiếng nói "Đừng nghĩ tới chuyện sẽ rời đi." Cô chột dạ toàn thân bất động. Tình huống éo le này. Sợ hãi và lo lắng.

Một lúc sau, Mạc tổng bước ra ngoài, anh mặc một chiếc quần jeans đen và một chiếc áo sơ mi phanh hai cúc, vừa đi vừa lau mái tóc ướt của mình. Tiêu Tuyết chợn mắt nhìn anh không rời, đột nhiên hai má cô đỏ ửng lên cô vội vã chùm áo che mặt.

Mạc tổng nhìn cô "Không vào đi hay muốn tôi tắm cho cô?"

"Tắm là sao ạ?" Cô lắp bắp.

Mạc tổng không ngần ngại tiến về phía cô. Tiêu Tuyết vội vã giơ tay lên nói lớn "Không cần! Tôi tự lo được..." nói xong cô lập tức chạy thẳng vào trong đóng cửa lại.

Khoá trái nữa cho an toàn. Cô nghĩ. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Chiếc bồn tắm đó thật sự khiến cô muốn thả mình. Mạc tổng còn đã pha sẵn nước cho cô. Tiêu Tuyết đi tới nhẹ nhàng chạm lên mặt nước. Nước ấm ấm thật dễ chịu.

Tiêu Tuyết từ tiến tới ngâm mình trong chiếc bồn tắm, nước ấm khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng... cô nhìn lại đôi bàn tay mình với vết thương do máy may, hai đầu gối tím bầm vì ngã, cổ cô thì cũng lằn tím lại... Có còn ra hình dạng con người không?. Cô suy nghĩ. Suy nghĩ đã vượt quá sự kiểm soát của bản thân mình. Tiêu Tuyết cắn chặt môi... cô còn phải chịu những gì đây? Ở độ tuổi này cô chỉ muốn mơ mộng, muốn được đi học, muốn được yêu ai đó. Nhưng bây giờ bản thân mình cô còn chẳng thể yêu thì có thể yêu được ai? Nghĩ tới đây nước mắt lại ứa ra...

Cộc... cộc... tiếng gõ cửa khiến cô giật mình. Cô quên mất bản thân mình đang ở đâu. Tiêu Tuyết nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt sau đó vội vã đưa tay kéo vòi nước xả xuống đầu mình. Nhanh chóng gội đầu.

Vừa ra ngoài, Mạc tổng đã đứng ngoài cửa từ bao giờ. Tiêu Tuyết hơi giật mình, cô vẫn chưa quen được cái ánh mắt ấy. Mạc tổng nhìn cô, thân hình bé nhỏ của cô lỏm thỏm trong chiếc áo sơ mi rộng. Còn bản thân cô thì cảm thấy ngại trước ánh mắt đó của anh.

Mạc tổng đưa tay về phía trước, cô hơi sợ bèn lùi ra sau. Tưởng anh định làm gì cô co giúm người lại nhưng anh chỉ lấy chiếc khăn để lên đầu cô.

"Lau đi, đừng để ướt sàn." Nói xong anh quay người chèo lên giường đọc sách.

Tiêu Tuyết lấy chiếc khăn lau đầu, cô cứ nhìn anh suy nghĩ một lúc mới dám lên tiếng "Tôi sẽ... ngủ ở đâu..?"

"Ngủ ở đây."

Tiêu Tuyết vội vã nói "Không!"

Mạc tổng đảo mắt nhìn cô, trên gương mặt hoàn mỹ ấy lại không có một cảm xúc nào "Tại sao?"

Mình thiếu tiền nhưng cũng có liêm sỉ. Thế này khác nào đang bán thân? Bề ngoài anh ta cũng thuộc dạng mỹ nam tại sao lại dùng mấy chiêu này để hại con gái. Tiêu Tuyết ơi là Tiêu Tuyết số phận của mày cuối cùng cũng chỉ là món đồ chơi à? Một loạt những suy nghĩ liên tục chạy qua đầu cô.

Đang đứng đột nhiên cô bị Mạc tổng đứng dậy đi tới phía cô. Tiêu Tuyết nhìn anh mà bất động hoàn toàn trước ánh mắt sắc lạnh đó. Cảm giác như anh muốn ăn thịt cô luôn vậy. Tiêu Tuyết nắm chặt tay, hạ quyết tâm nói "Mạc tổng, anh đã giúp tôi hai lần tôi cảm thấy rất biết ơn nhưng đừng đem tôi ra làm trò chơi."

"Trò chơi?" Ánh mắt của anh sắc lạnh đến đáng sợ. Cảm giác như anh có thể giết cô ngay bây giờ luôn.

"Tôi không phải loại con gái như anh nghĩ với lại tôi mới mười tám thôi đó." cô cố gắng cao giọng với anh nhưng trong lòng lại đang rất sợ hãi và luống cuống.

Mạc tổng cau mày "Ngậm miệng lại."

Tiêu Tuyết thấy sợ. Cô không thể hiểu nổi ánh mắt đó. Cô muốn phòng vệ nhưng đột nhiên anh lại chuyển hướng về phía bàn "Sấy tóc đi."

Cô quay người nhìn về chiếc máy sấy đang để sẵn trên bàn mà lúng túng. Cô vội vã đi tới rồi đi vào phòng tắm.

Hơn mười một giờ đêm rồi. Chắc dì đang lo lắng cho mình lắm nhưng mà điện thoại của mình lại để chỗ Thái Vương rồi. Nghĩ tới hắn ta bàn tay cô nắm chặt lại. Chỉ vì hắn mà cô tí bị tên người nước ngoài đó giết chết. Cô ghét hắn. Nếu gặp lại nhất định phải cho hắn biết tay. Ánh mắt vô cảm của hắn khi cô bị Miêu Miêu lôi đi... cô nghiến răng.

Đột nhiên, Mạc tổng bước vào khiến suy nghĩ của cô đột ngột bị cắt ngang, cô quay lại đưa chiếc máy sấy về phía anh.

Mạc tổng hơi cúi người xuống.

"Sấy tóc cho tôi."

Tiêu Tuyết thẫn người. Mạc tổng ngồi tựa vào bồn rửa tay sau đó kéo cô sát vào, rồi anh hơi cúi xuống.

Cô từ từ sấy cho anh. Mái tóc của anh mềm mềm và mượt mượt nên cũng khô rất nhanh. Tim cô như thiếu nhịp cô sợ nhỡ may sẽ làm bỏng anh chắc cũng là ngày cuối cùng cô được sấy tóc mất.

Hai người bước ra ngoài. Cô đi trước Mạc tổng thì đi sau. Đã ở cạnh anh mấy tiếng rồi mà cô vẫn chưa thể hiểu nổi cái hiện thực này, vừa sợ vừa lo lắng còn phải đề phòng nữa, cảm giác rất khó tả. Cô ngồi xuống giường, tim cô đậm loạng xoạng, cảm giác khó thở và lo lắng lại dồn dập lên... luôn luôn với tư tưởng anh ta định làm gì vậy. Cô nắm chặt tay. Cho dù là ân nhân cứu mạng thì nhất định cũng phải "xử". Mặc dù anh ta đủ sức đánh gục hai kẻ hại cô nhưng cô vẫn luôn chuẩn bị tâm lý đến cùng. Nếu ép quá thì tôi tự xác vậy.

Mạc tổng bước qua cô, không thèm đưa mắt nhìn cô, chỉ trèo lên giường sau đó kéo chăn đắp lên người.

Tiêu Tuyết vẫn ngồi đó hai mắt nhắm chặt lại, hai tay đan vào nhau...

"Ngủ đi." Mạc tổng nói.

Tiêu Tuyết vẫn vờ như không nghe gì. Cô ngồi im bất động.

Mạc tổng cau mày anh kéo cô xuống, Tiêu Tuyết bất ngờ. Lần này mặt cô đối diện Mạc tổng rồi. Tim cô thắt lại... cô nhìn anh chằm chằm, toàn thân cứng đơ lại.

Anh đưa tay đẩy mặt cô qua một bên sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Trong lòng cô liền buông thả hết tất cả.

Tiêu Tuyết thở dài... Cô thật sự nghĩ nhiều rồi.

Mạc tổng thản nhiên nằm ngủ. Tiêu Tuyết nằm im không dám cựa người, đây là đầu tiên cô ngủ ở nhà của một nam nhân, lần đầu tiên nằm cạnh một nam nhân... và lúc nào cũng phải đề phòng.

Cô quay đầu sang, Mạc tổng nhìn theo góc độ nào cũng thật hoàn hảo nhưng dù hoàn hảo thế nào thì cô vẫn cảm thấy sợ hãi và luôn luôn trong tâm lí dè trừng. Cô từng mong muốn sau này sẽ gặp một chàng trai thật là đẹp nhưng mà Mạc tổng thì có phải hơi quá với cô rồi không? Có mơ cũng chẳng dám làm nữ chính ngôn tình đâu.

Đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua... đôi mắt cô đã nặng trĩu lại... Mùi hoa oải hương vẫn tiếp tục phản phất...

Cô ngáp lên một tiếng sau đó đảo mắt xung quanh. Không gian tĩnh lặng và người con trai đó vẫn đang thản nhiên say giấc.

Chẳng biết từ bao giờ mà cô đã ngủ thiết đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro