2. Khi bí mật bại lộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân khẽ thở dài. "Phải, là ta. Là phụ thân của A Nguyệt đây."

"Con biết là người mà!" nước mắt của ta đã rơi, rơi rất nhiều. Ta không kìm lại được, khóe mắt nóng bừng, cổ họng cũng nghẹn lại, nước mắt cứ thay phiên chảy xuống.

"A Nguyệt... Con à, đừng khóc.... Đừng khóc... Phụ thân không sao, phụ thân đang ở đây mà!" Người đưa hai tay ra cố gắng áp vào mặt của ta, tay của phụ thân rất lạnh. Ta còn thấy cả những vết thương chi chít thương khắp tay, vết cũ chồng lên vết mới, có những vết thương sâu đang từ từ hủy hoại da thịt.

Gần một vạn năm, kể từ khi chào đời đây là lần đầu ta cảm nhận được hơi ấm từ phụ thân cũng là ngần ấy năm người cô độc một mình ở chốn tối tăm này. Ta vội lau nước mắt, tự nhủ với bản thân không được khóc nữa.

"Sao người lại ở đây ?"

"Ta ở đây để chuộc lỗi của mình."

"Là ....phụ tôn, ông ấy giam người sao?"

Phụ thân không phủ nhận câu hỏi ta.

"......."

"Sao ông ấy có thể làm vậy chứ?! Dù sao người cũng là Nguyệt Chủ của ông ấy. Ông ấy tuyệt tình vậy sao?!"

"Tiểu ngốc à, sai là sai. Làm sai thì phải nhận lỗi, cho dù là ai cũng vậy." phụ thân xoa đầu, người dịu dàng nói với ta.

"Nhưng cho dù là vậy, thì phụ tôn cũng không nên trừng phạt phụ thân nặng như thế này." Ta nhìn đôi tay rồi lại nhìn vào đôi mắt của phụ thân, đôi mắt của người đã không như lúc trước nữa, không giống như những lời mà tì nữ đã khen ta.

"Sau này, A Nguyệt sẽ bảo vệ phụ thân. Con chắc chắn làm được."

"Được, vậy... Quãng đời sau này, A Nguyệt sẽ bảo vệ ta."

Một người có thể giao phó cả một đời cho ta... Có phải vì ta là chỗ dựa cuối cùng của họ không?

"A Nguyệt, nên trở về rồi." Phụ thân nhíu mày, bình tĩnh lắng nghe thanh âm xung quanh.

"S... Sao ạ?" ta ngạc nhiên hỏi.

"Binh lính của Tịch Nguyệt Cung sắp đến đây. Có lẽ... Họ đang tìm A Nguyệt đấy. Chuyện chúng ta hôm nay gặp nhau là bí mật giữa ta và con, được chứ?"

"Được ạ!"

Cuộc gặp gỡ hôm ấy là một bí mật. Chỉ hai người chúng ta biết mà thôi.

"Thiếu Chủ! Thiếu Chủ! Người ở đâu?"

"Thiếu Chủ!"

"Qua bên kia tìm xem."

"Xem kìa, Rồng Ngốc nhìn xem, có thấy không?" một giọng nữ lớn tiếng kêu lên, độ khoảng chừng cùng tuổi với sư phụ của ta.

Ta biết chứ, giọng nói đó chỉ có thể là Kết Lê.

"Là bản đồ dẫn tới nơi giam giữ quái vật... Có thể Thiếu Chủ đang ở gần đây... Mau tìm đi."

Giọng vừa rồi...vừa trầm, còn mang chút hơi ngốc nghếch...

Chắc hẳn là Thương Khuyết rồi.

"Phụ thân... A Nguyệt phải về rồi. Con sẽ trở lại gặp người, phụ thân đợi con nhé!"

"Được rồi, đi nhanh đi Thiếu Chủ à."

"Người trêu con." hai má ta chợt ửng hồng, mặt phụng phịu, tỏ vẻ nũng nịu với phụ thân.

Người mỉm cười rồi bảo ta nhanh chóng rời khỏi đây.

Rốt cuộc phụ thân đã trải qua những gì? Mọi chuyện xảy ra ... Liệu có phải là một sự ngẫu nhiên? Hay là đã có người nhúng tay vào? Hơn một vạn năm trước... Đã xảy ra việc gì? Ta nhất định phải tìm hiểu rõ ngọn ngành chân tướng.

Nhanh chân ra ngoài lối đi, ta chợt nghe thấy tiếng xào xạc ở phía trên hay đúng hơn là một thứ gì đó đang chạy đến đây, giây tiếp theo có một con hươu với bộ lông trắng dừng ngay tại miệng hố. Con hươu chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt xanh biếc, hai chiếc gạc phát sáng rực rỡ trong màn đêm đen. Nó cất giọng.

"Ta sẽ hộ tống ngươi một đoạn đường ra khỏi đây."

"Ông là Thần Rừng sao?" Con hươu không trả lời ta, chỉ im lặng. Trong truyền thuyết, ta được nghe kể lại miêu tả Thần Rừng là một con hươu trắng có đôi mắt xanh đẹp đến mê hồn, hai gạc phát sáng vào ban đêm và chỉ xuất hiện vào ngày trăng khuyết.

Sau đó, con hươu lại lẩm bẩm bài đồng dao ấy.

Nếu nhớ không lầm thì đó đồng dao cổ trong Nguyệt tộc đã được lưu truyền đến tận nay, ta đã từng nghe qua nhưng chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì.

"Trông trăng tròn, đợi trăng khuyết.

Người chốn cũ lại hồi cố hương.

Cơn cuồng phong có người nắm lấy.

Người cố chấp hòa vào ký ức.

Kẻ tiếc nuối khó mà quay về.

Độ thì sống, không độ thì chết.

Thần linh hiện ra, ắt có an bài.

An ủi sinh linh, bước vào luân hồi."

Như bị mê hoặc bởi ánh mắt của con hươu, một lúc sau, cảm thấy cơ thể dường như nhẹ đi, ta vô thức trèo lên miệng hố sâu rồi chật vật leo lên lưng con hươu.

Rất nhanh, bọn ta đã một mạch phi thẳng đến nơi ta đã bị những nhành leo kia trói lại.

Aaaa... Mông của ta... Nằm rên rỉ dưới đất, đang định đứng lên thì ta bỗng chạm được một thứ có hình thù tương tự Kỳ ảo lưu huỳnh thạch. Là nó, ta nhanh chóng nhặt lên, cho vào túi bên người.

Sau một hồi đi theo âm thanh của nhóm Thương Khuyết cuối cùng ta cũng tìm thấy bọn họ.

"Ta ở đây! Kết Lê! Thương Khuyết ta ở đây!"

"Thiếu Chủ! Người đừng sợ! Bọn ta đến rồi."

"Kết Lê, là cô sao? Ta ở đây! Bên phải của cô."

Kết Lê từ từ tiến về phía ta, người theo sát nàng là Thương Khuyết. Ngay khi nhìn thấy ta, Kết Lê mừng rỡ nói với mọi người.

"Ta tìm thấy Thiếu Chủ rồi! Tìm thấy Thiếu Chủ rồi!"

" Người có bị thương ở đâu không?Thiếu Chủ của ta ơi! Người dọa chết thần rồi! Rốt cuộc người đi đâu vậy?! Người có biết... Lúc phát hiện người mất tích Tôn Thượng đã lo lắng thế nào không? Thần còn tưởng người bị kẻ xấu bắt cóc mất! "

"Kết Lê, ta không sao. Chúng ta... Nên về rồi nhỉ?!"

"Ừm phải." Thương Khuyết gật đầu với ta, hắn nói với tất cả binh lính ở phía sau.

"Hồi cung."

Trở về Tịch Nguyệt Cung, ta nhanh chóng ngã lưng lên chiếc giường êm ái của mình nhưng ta không tài nào thoải mái được. Thấy vậy, Kết Lê bèn hỏi ta.

"Có chuyện gì sao, Thiếu Chủ ?"

"Phụ tôn, ông ấy..." ta liền ngồi dậy đáp lại Kết Lê nhưng chưa dứt câu Thương Khuyết đã từ ngoài cửa nói vọng vào.

"Thiếu Chủ, Tôn Thượng cho triệu người đến thư phòng gấp."

"Ta đến ngay đây."

Nói thật, lúc ấy ta chỉ kịp chỉnh lại y phục gọn gàng rồi đến thư phòng. Trên đường đi, ta còn nghĩ sẵn nên nói những gì khi gặp phụ tôn.

Cánh cửa mở ra, ta hít một hơi thật sâu lấy hết cam đảm chào người trước mặt.

"Nhi thần, bái kiến phụ tôn."

"Miễn lễ. Đến đây, ta có chuyện muốn hỏi con"

Ta bước đến ngồi đối diện phụ tôn nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn ông ấy. Đàn hương trên bàn cứ nhè nhẹ tỏa ra, phụ tôn thay ngọn nến đã sắp cháy hết trước mặt, lúc sắp cắt bấc nến, ông đột nhiên khựng lại hỏi ta.

"Đã gặp được phụ thân của con chưa?"

-----
Bù lại mấy ngày nay tui bận cày phim, chương này tui viết 1300+ chữ. Mn đọc từ từ nha 😗

Cơ mà fic này sẽ dài hơn dự kiến nha mấy tình iu của tui💁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro