Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đãn bả tình mê tố tình môi ( thượng )

Phượng Lam không biết là Tư Thương Khanh không phải cố ý không cho hắn theo, mà là sắc mặt của hắn thật sự quá kém, sợ là mấy ngày nay đều không có nghỉ ngơi thật tốt.

Bờ sông Thập Lý hoan thanh tiếu ngữ< tiếng hoan hô vui mừng>. Tại nơi này tuyết trắng điểm xuyết trong đêm nguyên tiêu lại càng khiến nó trở thành một vẻ xuân ý hoà thuận vui vẻ.

Trong không gian tao nhã yên tĩnh nơi phòng nội, luồng hương thơm ngát, hai thanh niên phong thái khác nhau ngồi đối diện với nhau, trên bàn bày biện một ít nước trà cùng điểm tâm lót dạ.

Nhiễm Sương Nhiên cười mỉm đánh giá Tư Thương Khanh đang trầm mặc, trong mắt thần thái thay đổi liên tục, ra vẻ vài phần kinh ngạc, "A, không nghĩ tới bổn tọa thật có thể mời được thái tử điện hạ đại giá quang lâm! Chính là, nếu bị các quan chức thủ hạ của ngươi chứng kiến thái tử điện hạ của bọn họ lại xuất nhập nơi yên hoa <thanh lâu> này sợ là sẽ tổn hại một đời tên tuổi anh minh của ngươi."

"Nói đi!" Đối với lời trêu ghẹo của Nhiễm Sương Nhiên hắn không rãnh mà để ý, Tư Thương Khanh không chút bận tâm mà uống trà. Hôm qua Nhiễm Sương Nhiên chợt xông vào Đông cung bảo là muốn tối nay ở Yên Chi phường này gặp mặt, bình thường hắn đương nhiên sẽ không thèm d963 ý, thế nhưng lần này...

"Kỳ thật, chuyện ta biết so với điện hạ cũng không phải là bao!" Nhiễm Sương Nhiên tà mị cười"Chỉ tra được là do người của Nghiêm Vũ quốc ném đá dấu tay, tra tiếp liền bị đứt đầu mối"

Xem ra từ trong miệng người này cũng không tra ra thêm được điều gì, Tư Thương Khanh đứng dậy liền muốn ly khai.

"Aihh đừng đi vội vã thế Khanh Khanh " Nhiễm Sương Nhiên cười hì hì ngăn lại bước chânTư Thương Khanh nói : "Nếu đã đi đến đây rồi sao không tận hứng rồi hãy về!"

"Tránh ra!" Tư Thương Khanh âm thanh lạnh lùng nói.

Nhiễm Sương Nhiên bất đắc dĩ mà lắc đầu thở dài: "Aihh Khanh Khanh thực vô tình, một khi phát hiện người ta không có giá trị lợi dụng, liền đem người ta đá qua một bên."

Toại tới gần thân thể Tư Thương Khanh, ghé vào lỗ tai hắn hấp dẫn nói: "Chính là chuyện tình ởThanh Ngọc môn, bổn tọa có lẽ có thể giúp ngươi nga!"

Ánh mắt phát ra hàn quang, Tư Thương Khanh cũng không đi vội vã, lần nữa ngồi xuống chờ đợi đối phương giải thích "Thanh Ngọc môn, ngươi là làm thế nào biết?"

Thu hồi vẻ ngoài đùa giỡn, Nhiễm Sương Nhiên không chút nào giấu diếm "Võ lâm đại hội, Thanh Ngọc môn vì muốn giữ vững chức vị võ lâm minh chủ nên cùng với bổn tọa làm một vụ mua bán, hai bên liên thủ khống chế võ lâm, nhưng mà không bao lâu sau tin tức Ngọc Phi là gian tế bị lan truyền khắp nơi,Thanh Ngọc môn trong một đêm tan rã. Bổn tọa nghĩ không ra trừ bỏ thái tử ngài ra thì còn có ai có năng lực như thế?"

Tư Thương Khanh từ chối cho ý kiến.

"Ahh " Nhiễm Sương Nhiên cố ý nhử nói : "Nhưng Thanh Ngọc môn đã bị hủy, giờ có muốn tra cho ra kẽ của nó đã khó nay càng khó hơn!"

Tư Thương Khanh hờ hững nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, không cần phải nói, hắn cũng biết điểm ấy. Nhưng là hắn tịnh không để ý, Thanh Ngọc môn là do thế lực bên ngoài Thương Hoàn Quốc xắp xếp vào nơi trọng yếu của Thương Hoàn, trừ bỏ nó đi lợi nhiều hơn hại. Về phần chi tiết hắn không nghĩ là do người của Nghiêm Vũ quốc làm mà là do hoàng gia Hồng Thừa đứng phía sau

"Lúc này đây, điện hạ ngươi sai lầm rồi nga!" Nhiễm Sương Nhiên cười đắc ý " Chắc ngươi cũng biết Hồng Thừa tam hoàng tử cùng thập nhị hoàng tử quan hệ ra sao?"

"Làm sao?"

"Thế nhân đều biết thập nhị hoàng tử là người yếu đuối ủy mị, xinh đẹp nhất tam quốc, cậy thế tam hoàng tử mà sinh tồn, lấy sắc thị người, tham sống sợ chết, " Nhiễm Sương Nhiên như nghĩ đến chuyện thú vị gì đó cười nói: "Chính là có ai biết hoa càng xinh đẹp thì sẽ càng độc !"

Đầu óc rất nhanh lưu chuyển, Tư Thương Khanh nhất thời hiểu được ý tứ của đối phương, như vậy xem ra chuyện của Thanh Ngọc môn cùng Hồng Thừa thập nhị hoàng tử Thừa Thiên Ương nghe đồn yếu đuối có liên quan rồi? Lại nghe ý tứ trong lời nói của Nhiễm Sương Nhiên cho thấy Thanh Ngọc môn cũng không phải nằm trong tay Tam hoàng tử Thừa Thiên Dật thao túng.

"Ngươi làm thế nào biết được?" Tư Thương Khanh thản nhiên hỏi lại, nếu Thừa Thiên Ương dám ở sau lưng Thừa Thiên Dật bày trò,lấy tính cách quỷ kế đa đoan như Thừa Thiên Dật mà nói thì hắn lẽ nào không phát hiện ra sao?

"Ha ha...cho nên mới nói" Nhiễm Sương Nhiên như có suy nghĩ gì lại nói tiếp " Thừa Thiên Ương là một nhân vật không hề đơn giản. Còn về việc bổn tọa vì sao biết, kỳ thật cũng chỉ là phỏng đoán, không có bất cứ chứng cớ gì..."

" Những kẻ ám sát chính là đám người do Nghiêm Vũ quốc phái tới, bổn tọa cũng từng cùng Thanh Ngọc môn đàm giao dịch, hai bên dò xét, liền biết là không cùng một nhóm người gây nên. Nếu là Thừa Thiên Dật gây nên, Thanh Ngọc môn bị hủy, lấy sự cuồng ngạo của hắn sẽ không manh động như thế như vậy chỉ có thể là những người khác..."

"Bổn tọa càng nghĩ thì càng cảm thấy người đáng hoài nghi nhất, đó là người tối không có khả năng kia ,Thừa Thiên Ương."

Hồng Thừa hoàng gia nội chiến, Tư Thương Khanh cũng hiểu biết một phần, phỏng đoán của Nhiễm Sương Nhiên tuy rằng ngoài dự đoán mọi người, nhưng là không phải không có vài phần đạo lý. Mắt nhìn đến người cười vô tội, hắn lãnh đạm hỏi han: "Ngươi có ý đồ gì?"

Mỗi người đều biết, Thất công tử cuồng ngạo ngoan lệ, cũng không làm việc vô ích. Hắn làm việc chỉ bằng tâm tình, không phải ai đều có thể mời được hắn phụng sự, nếu thật cần mới mời được hắn ra tay mà cái giá để y ra tay thường thường cần đến cái giá mà người thường không thể tưởng tượng được.

Lắc lắc đầu, Nhiễm Sương Nhiên chuyển qua người Tư Thương Khanh, tối thấp giọng nói: "Khanh Khanh lời này rất khách khí ah~ chuyện của ngươi cũng là chuyện của bổn tọa! Trợ giúp ngươi, bổn tọa chính là cam tâm tình nguyện nga!"

Lãnh đạm nhìn đối phương, Tư Thương Khanh không nói tiếp, lại nghe đến đối phương nói: "Bất quá... Nếu là Khanh Khanh nguyện ý lấy chính mình làm hậu lễ, bổn tọa có thể sẽ luôn luôn giúp đỡ ngươi nga!"

"Không cần!" Thanh âm Tư Thương Khanh lại trở nên lạnh lùng.

"Ách !!" Nhiễm Sương Nhiên tiếc hận thở dài "Khanh Khanh thật sự là quá lạnh lùng mà..."

Đang lúc này, bên ngoài truyền tới một đạo tiếng gọi trong trẻo:

"Thất gia, Thương Sanh cầu kiến —— "

◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇

Trước mắt là một thiếu niên xinh đẹp ngồi ở trước án kỉ <bàn dài> gãy lên một khúc nhạc u oán triền miên

" Đi !" Tư Thương Khanh liền đứng dậy rời khỏi, hôm nay cả một ngày đều nghe những khúc nhạc ai oán u sầu triền miên khiến hắn cảm thấy có chút chán ghét

"Aihh " Nhiễm Sương Nhiên vội vàng đứng dậy đi theo, quăng cho Liên Sanh một cái trừng mắt nói " Hay là Khanh Khanh không thích loại nhạc này..."

Lời còn chưa dứt, Nhiễm Sương nhiên cả người tản mát ra một cỗ hơi thở lo lắng, thanh âm đột nhiên trầm xuống " Liên Sanh, ngươi cả gan giở trò với bổn tọa !"

Nghe vậy Tư Thương Khanh cũng dừng lại cước bộ, trong lòng mơ hồ có chút xao động, loại cảm giác này, có chút quen thuộc.

Tư Thương Khanh quay người lại, lãnh mắt nhìn hai người kia. Thể chất của hắn có thể nói là bách độc bất xâm,lại không biết mình bị hạ độc, đến tột cùng là độc vật gì lợi hại như thế?

Tầm mắt thay đổi nhìn vào lư hương, Tư Thương khanh vài phần hiểu rõ.

Bị Nhiễm Sương Nhiên đột nhiên bóp chặt cổ, Liên Sanh miệng mở lớn gian nan thở, hơi thở đứt quãng nói: "Cung, cung chủ tha mạng..."

"Ngươi từ nơi nào có được thứ tình mê này?" Nhiễm Sương Nhiên trên mặt lộ ra một cỗ ửng hồng, tình mê dược vốn là do Phiêu Miễu cung dược sư tiền nhiệm phân phối để tạo ra mị dược, không có thuốc nào chửa được, người bị hạ dược nhất định phải cùng người khác giao hợp mới có thể thoát li đi dược tính. Loại này thuốc, là năm đó dược sư cầu ái không được, mà đặc biệt chế ra, nó dược tính rất mạnh, người thường không thể chống cự nổi. Cũng vì chuyện này mà năm đó gây ra không ít mưa gió biến Phiêu Miểu cung thành tà giáo như ngày nay.

Tình mê? Tư Thương Khanh giật mình, nguyên lai là mị dược, này tình mê coi như là có chút danh tiếng nhưng ít có người chân chính nhận thức qua. Thể chất của hắn tuy là không sợ độc vật, nhưng... mị dược lại không phải độc, cho nên nhất thời không thể nhận ra.

Cũng may là do hắn có thể chất đặc thù, trừ bỏ sự mơ hồ và có chút cảm giác xao động, Tư Thương Khanh cũng không ngại, không giống với Nhiễm Sương Nhiên lúc này hai gò má ửng hồng, ánh mắt bắt đầu tan chãy lưu tình.

Trên tay dùng lực một cái, Nhiễm Sương Nhiên không tiếp tục truy cứu tên nô tài to gan này. Nguyên bản đây là phân bộ Phiêu Miểu cung, hắn cũng không có quá mức cảnh giác, lại không nghĩ bị thủ hạ luôn luôn trung thành và tận tâm ám toán.

"Khanh ——" Nhiễm Sương Nhiên mặc dù hình nhoáng lên một cái, liền hấp ta hấp tấp muốn sờ thân thể Tư Thương Khanh, lại bị đối phương một cái lắc mình tránh ra.

Không rảnh đi quản đến tình cảnh của người nọ, hắn lập tức đi tới cửa, lại bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Tư Thương Khanh lại ngừng lại, nhìn thấy Nhiễm Sương Nhiên bị mị dược khống chế, nguyên bản ngũ quan âm nhu xinh đẹp, giờ phút này có vẻ dị thường yêu mị hoặc người.

"Người đâu —— "

Tư Thương Khanh thản nhiên phân phó, chỉ chốc lát sau liền thấy tú bà nơm nớp lo sợ dẫn một cái tiểu quan đi đến.

"Ngươi muốn điều gì?" Tay vịn lên mép bàn, chịu khổ sở bởi dược tính, Nhiễm Sương Nhiên cắn răng hỏi, trong lòng sinh cảm giác xấu. Chỉ nhìn thấy tú bà đã muốn vội vàng chạy ra phòng riêng, đóng cửa lại, mà Tư Thương Khanh lại còn là một bộ dáng lãnh đạm, nhanh nhẹn ngồi vào một bên ghế .

Tiểu quan kia do dự một hồi liền đưa tay nâng Nhiễm Sương Nhiên lên, lại bị y mãnh liệt đẩy ra một cái khiến hắn lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, hắn sợ tới mức bật người không dám làm thêm động tĩnh gì.

Tư Thương Khanh hơi chút không kiên nhẫn nói : "Các ngươi nhanh lên."

"Tư Thương Khanh!" Trong lòng giống như bị hỏa thiêu, Nhiễm Sương Nhiên hét lên, trừng mắt nhìn đối phương "Ngươi đây là làm gì?"

"Bổn cung muốn biết tiếp sau ngươi sẽ "làm" như thế nào." Tư Thương Khanh vân đạm phong khinh nói, có nhiều lần cùng Phượng Lam không mảnh vải che thân kề cận nhưng vẫn không biết làm tiếp tục như thế nào mà từ bỏ. Nay nếu vừa vặn có cơ hội này, hắn cũng có thể thuận tiện học tập một phen.

Bị lời nói của Tư Thương Khanh chọc cho tức giận đến suýt nữa hộc máu, Nhiễm Sương Nhiên hung hăng cắn môi dưới, nhịn xuống luồng khí tức ngùn ngụt: "Muốn biết? Vậy bây giờ cho bổn tọa thượng ngươi đi!"

Trước mắt người này, còn gì là vẻ phong lưu tiêu sái, âm tàn tà mị, chỉ trông giống như....

Một con mèo đang kêu gào vì bị giẫm phải đuôi.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Tư Thương Khanh liền nghiêng đầu nhìn tiểu quan đang run rẩy "Ngươi, nhanh lên." Canh giờ đã muộn, hắn không thể tiếp tục tại đây kéo dài.

"Ngươi dám!" Nhiễm Sương Nhiên cả người tù túng, tay gắt gao cầm lấy một bên mép bàn, một cử động cũng không dám.

Kia tiểu quan làm sao gặp qua trường hợp như thế đã sợ tới mức sắp khóc đến nơi rồi.

"Ân.. hừ..." Trong cơ thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt, đã sắp hoàn toàn ăn mòn ý thức, Nhiễm Sương Nhiên đột nhiên thở sâu, khẩu khí cố giữ bình tĩnh nói : "Ngươi chỉ cần biết "làm" như thế nào ?!"

"Ân." Tư Thương Khanh lên tiếng, hắn đối chuyện của người khác trước giờ không hề để tâm, lưu lại ở chỗ này chỉ là vì muốn quan sát học tập một phen.

Nhiễm sương Nhiên hai mắt đỏ bừng, nhanh chóng nói: "%&¥#@%&¥#@%&¥#@%&¥#@..." Sau đó rống to một tiếng "Hiện tại, ngươi biết làm như thế nào chứ! Còn không mau đi, chẳng lẽ muốn xem xuân cung đồ < một loại sách khiêu dâm thời cổ đại>!"

Gật gật đầu, Tư Thương Khanh như có suy nghĩ gì..., thì ra là thế...

Mắt nhìn Nhiễm Sương Nhiên lung lay sắp ngã, Tư Thương Khanh đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà bước đi.

Cửa phòng bị đóng lại trong nháy mắt, từng đợt thở gấp cùng âm thanh rên rĩ mơ hồ truyền ra.

Hôm sau... sáng sớm.

Yên Chi phường nội truyền đến một trận gầm lên giận dữ: "Tư Thương Khanh —— "

p/s: * gào gú* * cào cào* ta cũng hận ngươi TƯ THƯƠNG KHANHHHHHHHH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy