Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy ngã độc tôn chi Thương Hoàn tân quân

Nhất triêu thiên tử nhất triêu thần

"Hoàng thượng, kế hoạch kiến lập thương nông năm trước, hiện giờ đã bước lên con đường phát triển đúng đắn " Thu Bình Thiên đứng ở trong triều, hơi hơi khom người, cung kính bẩm tấu lên " Thương nông phát triển thịnh vượng khiến cho nước ta càng them giàu mạnh, có thể vì ngô hoàng phân ưu rồi"

Tư Thương Khanh thản nhiên ân một tiếng, Thu Bình Thiên cúi thấp đầu, mỉm cười, trở lại hàng ngũ văn thần. Lúc này, Binh bộ thượng thư Chung Tín cầm trì bản bước ra khỏi hàng nói : "Khởi bẩm hoàng thượng, nay Binh bộ thu được dịch báo, Nghiễm Vũ quốc gần đây ở biên cương ta hoạt động thường xuyên, có cử chỉ quá phận. Thương Hoàn tau y nghi không thể xâm phạm, hoàng thượng thần thỉnh tấu, xuất binh chinh phạt!"

Thế giới này, luôn luôn tranh cãi không ngừng. Tam đại quốc, đều có dã tâm muốn tranh giành quyền độc tôn, trước kia bọn hắn không dám nói ra, đó là bởi vì những năm trước thực lực của Thương Hoàn suy bại, hiện giờ...

Thân là tướng sĩ, ai không khát vọng có thể ở trên chiến trường kiến công lập nghiệp.

Tư Thương Khanh hơi hơi rũ xuống mâu mắt, toại mạn thanh nói : " Nhân bất phạm ngã ngã bất phạm nhân, nhân nhược phạm ngã ngã định hoàn chi (*). Hiện giờ Nghiễm Vũ quốc, cũng chỉ là có chút cử chỉ khiêu khích, chớ để trúng bẫy của bọn hắn mà để cho Thương Hoàn ta rơi vào danh bất nghĩa."

"Hoàng thượng " An Bình tướng quân cũng tiến lên phía trước nói "Cái này gọi là đánh đòn phủ đầu, Nghiễm Vũ lòng dạ lang thú đã không phải một sớm một chiều, nếu Hồng Thừa quốc lúc này nhân cơ hội phá rối, chúng ta liền gặp cảnh bị động."

"Được rồi! việc này không được nhắc lại nữa " Tư Thương Khanh quét mắt nhìn toàn triều "Vô sự liền bãi triều đi!"

Trong ngự thư phòng, Tư Thương Khanh im lặng nghe mấy người nói.

"Nghiễm Vũ quốc hiện giờ liên tiếp hành động, âm thầm trữ lương thực, lần này sợ là khó tránh khỏi một trận chinh chiến " Phượng Lam nói ra tin tức mà ảnh vệ thu thập được "Hồng Thừa quốc cũng không ổn định, nghe nói Thừa Sách bệnh nặng ở giường, quốc sự cơ bản đều là do Thừa Thiên Dật lo toàn."

Tư Thương Khanh lia nhanh mắt trong mật chiết, suy tư về cái gì đó.

Nhất thời, trong ngự thư phòng một mảnh im lặng, tất cả mọi người chờ quyết định của hắn.

Sau một lát, Tư Thương Khanh chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhất nhất đảo qua mấy người, "Chung Tín, Binh bộ không cần có động tác gì quá lờn, An Bình ngươi tức khắc đi tới Hoàn Thành, án binh bất động, nếu gặp xâm phạm thì lui, Thu Bình Thiên, trẫm cho ngươi thời gian sáu tháng, dự trữ một năm quân lương, Lam, ngươi tiếp tục chú ý động tĩnh Hồng Thừa quốc; Liễu Ý, việc trong triều, do ngươi đảm đương, nếu không có chuyện quan trọng, ngươi có thể tự mình quyết định chủ ý."

"Bọn thần lĩnh mệnh!"

"Ân !" Tư Thương Khanh gật gật đầu, ý bảo Chung Tín và An Bình lui ra, lại nhìn về phía Thu Bình Thiên cùng Liễu Ý, đem thiệp mời cầm trong tay giao cho bọn họ "Đây là thiếp mời của Vũ Văn Phong Thuần, hai người các ngươi thay ta đi!"

Tùy ý lật ra thiệp mời, Thu Bình Thiên xì cười "Khanh đệ, ngươi rốt cuộc làm sao lại trêu chọc phải hắn vậy? Quả thực tựa như một khối thuốc cao bôi trên da chó, muốn vứt conga vứt không được ah." (YY: bó tay với cái so sánh của anh Thu =))

Liễu Ý cũng nhìn nhìn thiệp mời, đối Tư Thương Khanh nói: "Hoàng thượng, Vũ Văn Phong Thuần nói là thiết yến từ biệt, ngươi không đi được không?"

"Khanh đệ " Thu Bình Thiên thu liễm, ngưng ý cười, mâu sắc sáng trong veo "Liễu đại nhân nói đúng, hắn dù sao cũng là hoàng thân tối cao của Nghiễm Vũ quốc, này hơn nửa năm hắn ăn uống của ngươi không ít rồi, hiện giờ đã phải về nước, ngươi liền đáp ứng hắn một lần đi!"

"Hơn nữa, từ khi ngươi đăng cơ tới nay, bận rộn đến độ thiếu nghỉ ngơi. Hiện giờ đúng là đầu tháng năm, khó được hảo thời tiết, ngươi coi như du xuân cũng tốt."

Nghe bọn hắn ngươi một lời ta một câu, Tư Thương Khanh nghĩ nghĩ, toại nhìn về phía Phượng Lam đứng một bên cười không nói "Lam, chuẩn bị mấy bộ thường phục."

Nếu Tiểu vương gia kia chuẩn bị đi rồi, tiễn đưa cũng không sao.

Nhắc tới cũng bất đắc dĩ, từ lễ đăng cơ, sau khi Vũ Văn Phong Thuần nhìn thấy Tư Thương Khanh, liền quấn lấy hắn, nói là bảy năm trước, chẳng hạn Tư Thương Khanh đối với hắn có ân cứu mạng. Theo sau, kia bốc đồng, thất thường Tiểu vương gia lại càng thái quá, người đi theo đều đuổi về, chính mình lưu tại nơi này. Đối phương dù sao cũng là Tiểu vương gia được cưng chìu nhất Nghiễm Vũ quốc..., Tư Thương Khanh tuy rằng cả ngày bị làm phiền, nhưng cũng không thể đối người nọ như thế nào quá đáng, chỉ có lãnh mạc mà chống đỡ đem y tống xuất hoàng cung ban cho một phủ đệ

Vũ Văn Phong Thuần cũng không thèm để ý, ba rồi năm lần bảy lượt xin cầu kiến, conga không ngại yêu cầu Tư Thương Khanh cái này cái kia. Hắn hành vi ương bướng, biệt lập độc hành, vì thế lại dẫn đến kinh thành loạn thất bát tao, cũng có người đoán hắn là rốt ục có thân phận gì với hoàng đế

"Hoàng hậu " Thu Bình Thiên tò mò hướng Phượng Lam hỏi "Bảy năm trước, Khanh đệ cùng Tiểu vương gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Phượng Lam bất đắc dĩ thở dài: "Kỳ thật, cũng không phát sinh cái gì..."

Bất quá chính là, bọn hắn không cẩn thận bị rơi vào ân oán của người khác, bọn sát thủ kia thấy bọn ta đi ngang qua liền liều lĩnh muốn đem Tư Thương Khanh hai người cũng cùng nhau cấp giết chết. Tư Thương Khanh tất nhiên là không chút khách khí, đem sát thủ đều đánh chạy...

Thuần túy là hành vi tự vệ, lúc ấy cái tiểu hài tử kia bị đuổi giết sau khi thoát hiểm, nhéo quần áo Tư Thương Khanh, muốn đi theo hắn, Tư Thương Khanh cũng không có để ý đến hắn, trực tiếp tự rời đi.

Không nghĩ tới, cái kia tiểu hài tử chính là Nghiễm Vũ quốc Đức Văn Thân Vương; cũng không còn người nghĩ đến, sự tình cách nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ, lại càng liếc mắt một cái liền nhận ra Tư Thương Khanh.

"Như vậy a..." Thu Bình Thiên như có suy nghĩ gì "Cũng có thể hiểu được, tiểu hài tử đều thích truy sùng người lợi hại."

Chính là, thật sự đơn giản như vậy sao? Cũng không thấy hơn nửa năm này, Vũ Văn Phong Thuần có cái gì hành động đặc biệt.

◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇

Ca múa mừng cảnh thái bình bên bờ song Tây, gió mát huân say khách nhân tâm.

Thập Lý hà , thuyền hoa hơi lắc. Vũ Văn Phong Thuần đứng ở đầu thuyền, sắc mặt vui sướng nhìn xe ngựa dần dần tới gần. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa liền đứng ở trước mặt, hắn vội vàng chuẩn bị lên bờ, nhìn đến người đi tới ở phía sau, đột nhiên dừng lại.

Trong mắt nhanh chóng hiện lên một nét tà ác, Vũ Văn Phong Thuần ra vẻ kinh ngạc hỏi han "Yêu~Thu đại nhân, ngọn gió nào đem ngài thổi tới..."

Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy đám người Tư Thương Khanh từng người xuống xe ngựa, toại vui vẻ ra mặt.

Trong thuyền hoa, không khí có chút quỷ dị, trừ bỏ Vũ Văn Phong Thuần ở ngoài, những người khác đều giữ im lặng, chỉ nghe đến một mình hắn đối với Tư Thương Khanh không ngừng nói chuyện.

"Hoàng thượng, bổn vương nửa năm qua thật quấy rầy ngươi, nay sắp chia tay, bổn vương lúc này mời ngươi một ly."

Nói xong Vũ Văn Phong Thuần cười hì hì nhìn chằm chằm Tư Thương Khanh, chén rượu giơ lên cao. Tư Thương Khanh liếc mắt đối phương, cầm lấy chén trản trước mặt, ngửa đầu liền uống cạn.

"Hảo!" Vũ Văn Phong Thuần ủng hộ "Hoàng thượng quả nhiên hào sảng, bổn vương kính nể!"

Tư Thương Khanh ánh mắt lãnh đạm, không chút để ý nhìn vũ đạo uyển chuyển. Nhìn thấy đối phương như vậy coi thường chính mình, Vũ Văn Phong Thuần nguyên bản muốn tiếp tục nói cái gì đó, miệng mở ra liền khép lại.

"Vương gia, khi nào thì xuất phát đây?" Thu Bình Thiên đúng lúc mở miệng, miễn cho xuất hiện tình huống xấu hổ.

Vũ Văn Phong Thuần cười trả lời: "Ngày mai sáng sớm sẽ xuất phát, hoàng huynh lại nhiều lần thúc giục, nếu tiếp tục không quay về, sợ y sẽ tức giận. Đáng tiếc..."

"Liên Kinh phong cảnh thật đẹp, bổn vương còn chưa kịp thưởng xong."

Liễu Ý cũng thản nhiên mở miện, "Vũ Văn vương gia nếu yêu thích, ta Thương Hoàn quốc mọi lúc đều hoan nghênh ngài đến."

"Được sao?" Vũ Văn Phong Thuần khóe miệng chứa đựng một nét ý cười thoáng hiện không hiểu "Kia bổn vương, cung kính không bằng tuân mệnh."

Trong lúc nhất thời, trong thuyền hoa khí sinh động, mấy người nâng ly cạn chén, trò chuyện cười đùa vui vẻ.

...

"Hoàng thượng " Bên trong thư phòng, Liễu Ý hơi hơi nhíu mi mở miệng "Kia Vũ Văn Phong Thuần quả thật đi rồi." Chính là, hắn thủy chung không nhìn ra nồi tâm tư của Tiểu vương gia, người nọ lúc trước tại sao khăng khăng lưu ở nơi đây? Hiện tại lại vì sao đột nhiên phải đi? Nếu nói là tìm hiểu động tĩnh Thương Hoàn, cũng không cần hắn một cái đường đường Vương gia như vậy trắng trợn ở lại nước đối địch thăm dò

Tư Thương Khanh để quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía Liễu Ý "Đoạn tình thần công mất đi công lực thì ít nhất cần sáu tháng mới có thể một lần nữa tu luyện."

Vi lăng, Liễu Ý không biết võ công "Kia... Lúc trước ám sát ngài, chính là Vũ Văn Phong Thuần?"

"Thủ hạ của hắn " Tư Thương Khanh như có suy nghĩ gì, người kia thân phận cực kỳ bí ẩn, hơn nữa trọng yếu phi thường, cho nên Vũ Văn Phong Thuần mới lấy cớ ở lại Liên kinh, chính là vì bảo vệ người nọ đi!

"Đoạn tình thần công..." Liễu Ý nhai nuốt lấy cái tên này.

Phượng Lam vừa vặn đi đến, chứng kiến trên mặt hắn là sự khó hiểu nên giải thích nói: "Đoạn tình thần công là do Đoạn tình lão nhân vài thập niên trước sáng chế, tương truyền hắn bị người sở phụ nên bi phẫn, thề muốn cho kẻ kia sống không bằng chết, vì thế hắn tạo ra một loại cổ gọi Đoạn tình, tiếp tục lấy máu của mình uy cho độc tình uống, người cổ hợp nhất, cuối cùng tu luyện thành Đoạn tình thần công."

"Đoạn tình thần công cực kỳ ác độc, người tu luyện phải lấy chính huyết của mình để làm vật chủ cho cỗ. Công lực càng cao, thân thể sẽ bị hủy hoại càng nhanh, nhưng một khi tu luyện, liền không thể đình chỉ, nếu không độc cổ sẽ cắn lại, toàn thân thối rữa, cho đến tử vong."

"Năm đó Đoạn tình lão nhân tại giang hồ Nghiễm Vũ quốc tạo lên vô số huyết vũ tinh phong, nhưng lại không có tin tức gì về hắn. Thẳng đến sau khi Đoạn tình lão nhân bị người phát hiện phơi thây nơi Hoàn thành, trên giang hồ mới khôi phục lại bình tĩnh, Đoạn tình thần công cũng từ đó thất truyền."

"Nhưng ngày cái người ám sát chủ tử, lúc công lực hao hết, ta cùng chủ tử đều tận mắt thấy cơ thể hắn tức thời thối rữa." Phượng Lam tiếp tục giải thích nói "Người nọ đích thị là Nghiễm Vũ quốc phái tới, công lực của hắn hao hết, tu một lần nữa nuôi cổ luyện công, nhanh nhất cũng muốn mấy tháng thời gian."

Hết thảy đều trùng hợp như vậy, cho nên nói, kia Vũ Văn Phong Thuần là muốn bảo hộ lấy người nọ. Mà về phần tại sao coi trọng người nọ như thế...

Không thể nào biết được.

Nghe Phượng Lam giải thích, Liễu Ý mày nhíu càng thêm chặt, không nghĩ tới trên đời lại có võ công ác độc như thế "Có lẽ, người kia là truyền nhân của Đoạn tình lão nhân?"

"Không có khả năng " Phượng Lam lắc đầu buông tiếng thở dài "Đoạn tình lão nhân tính tình dở hơi, cho tới bây giờ liền độc lai độc vãng." ( YY : " dở hơi" =))) Lam ơi Lam)

Quan trọng nhất là...

"Đoạn tình lão nhân đã chết hơn ba mươi năm, ngày đó người nọ tuy rằng không thấy được bộ dạng, nhưng thoạt nhìn không cao hơn hai mươi tuổi."

"Kia... Đến tột cùng là người nào?" Liễu Ý nhẹ giọng tự hỏi.

Tư Thương Khanh lúc này cắt đứt nghi hoặc của hai người, đạm thanh nói : "Sự tình Đoạn tình thần công, các ngươi không cần truy cứu." Chỉ có thể là tử sĩ Nghiễm Vũ quốc hoàng đế hoặc thủ hạ Vương gia, còn vì sao bọn hắn luyện được Đoạn tình thần công thì có lẽ là vài thập niên trước Đoạn tình lão nhân kia chính là chết ở trên tay bọn họ.

Khúc mắc trong đó, đã không cần phải giải thích. Chỉ cần trong lòng hiểu rõ, âm thầm phòng bị vậy là đủ rồi.

Vô luận là Vũ Văn Duệ, hay là Vũ Văn Phong Thuần, nếu đem chủ ý đánh tới trên đầu Tư Thương Khanh hắn, hắn định sẽ không khách khí.

Triển khai hé ra bản đồ địa hình, Tư Thương Khanh yên lặng nhìn lại, kia trên bản đồ hình tinh tế tỉ mỉ miêu tả, màu sắc rực rỡ đánh dấu —— đây là vài năm trước kia khi đi khắp tam quốc mà thu hoạch.

(*) Chú thích: Nhân bất phạm ngã ngã bất phạm nhân, nhân nhược phạm ngã ngã định hoàn chi (*) : Giồng như người không phạm ta ta không phạm người, nếu người đã phạm ta thì ta sẽ không đứng yên ngồi nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy