60 - 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Gặp được thần côn (*)

(*) Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.


Ngay lúc Phong Luyến Vãn trong lòng đã bất ổn giống như bị mười lăm gáo nước tạt thẳng, Hàn Ảnh Trọng lại nhíu mi đánh giá nàng, nhưng chẳng qua chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ vừa nói xong một chữ "Ngươi" liền mím môi không nói thêm lời nào nữa. Phong Luyến Vãn phát hiện, trong đôi mắt màu xám lạnh lùng như bảo thạch của hắn xem lẫn một ít tơ máu tử hồng sắc, có vẻ có chút đáng sợ mà vô tình.

"Quan tài mặt?" Nàng thử thật cẩn thận gọi hắn một tiếng, cái dạng này của hắn dường như không được bình thường a. Ách, hình như cũng rất bình thường, cho dù là ai sau khi tỉnh dậy nhìn thấy một tiểu cô nương xa lạ đang ngồi ở trên người mình, không lập tức nhảy dựng lên đã xem như tố chất tâm lý tốt.

Nghe xưng hô độc đáo như thế, trong mắt Hàn Ảnh Trọng hiện lên một chút giật mình, lạnh lùng cũng rút đi đôi chút, nhưng vẫn như cũ lộ ra khuôn mặt khối băng vạn năm không thay đổi: "Ngươi sao lại biến thành cái dạng này?" Đây là dáng vẻ lúc nhỏ của nàng sao? Trong thanh âm của hắn che dấu không được mỏi mệt, tựa hồ còn có chút lười biếng khi vừa tỉnh dậy, nếu bị những nữ đệ tử mê luyến hắn nghe được nhất định sẽ kích động đến rơi nước mắt.

Phong Luyến Vãn cũng bị thanh âm mềm nhũn này khiến cho cả kinh ngẩn người, lập tức quay đầu đi, ngón tay ngoắc ngoắc hai má mất tự nhiên nói: "Bên ngoài Tàng Tú đã tấp nập người... Cho nên... Cái kia... Ngươi hiểu!" Tùy tiện hồ lộng vài câu cũng không quản hắn rốt cuộc nghe có hiểu hay không, dù sao nàng mới không nói nàng ăn nhầm dược. Hàn Ảnh Trọng hẳn là không có nghe hiểu, nửa trợn tròn mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt so với bánh bao còn giống bánh bao hơn của nàng, tựa hồ cảm thấy bộ dáng nàng hơi đỏ mặt có chút thú vị, thẳng đến khi nàng bị ánh mắt nặng nề này trừng đến nỗi thiếu chút nữa hít thở không được nghẹn chết, hắn mới làm như không có việc gì dời tầm mắt.

Nhất định phải nghĩ biện pháp giải độc cho hắn, ánh mắt quỷ dị kia rất khủng bố, vừa rồi hoàn toàn không dám nhúc nhích a! Phong Luyến Vãn gian nan nuốt nước bọt, kinh hách vỗ vỗ ngực. Lúc này, Hàn Ảnh Trọng đột nhiên giật giật thân thể, có lẽ là động tác mệt mỏi này khiến hắn thực không thoải mái. Phong Luyến Vãn ngồi trên bụng hắn chỉ cảm thấy thế giới đều rung rung, hai chân bị nàng dựa vào chậm rãi hạ xuống, theo quán tính nàng thiếu chút nữa nằm ở trên người hắn, để đứng thẳng dậy nàng trong lúc hoảng hốt không thể không tìm một vật gì đó chống đỡ, tay nhỏ bé không chịu khống chế duỗi về phía sau, nhưng lại chạm đến đùi hắn, xúc cảm cứng mềm vừa vừa phải khiến thân thể đang muốn đứng thẳng dậy của nàng lập tức buông tay.

Quả nhiên chỉ nghe hắn kêu đau một tiếng, đôi mi xinh đẹp lập tức nhăn lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Luyến Vãn nhất thời giống như bị nấu chín nóng đến sắp bốc hơi, ánh hồng vẫn kéo dài tới cổ, thẳng đến những nơi bị y phục che khuất không nhìn thấy được. Ông trời, nàng thực sự không phải cố ý. Nàng bây giờ mới nhớ ra thời gian dài như vậy nàng vẫn luôn ngồi trên bụng hắn, vội vàng nhảy dựng lên đứng trên khối băng hắn đang nằm. May mắn bộ dáng hiện tại của nàng là tiểu hài tử năm tuổi, nếu không... Nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, phỏng chừng sẽ bị cho rằng nàng thừa dịp hắn té xỉu chiếm tiện nghi của hắn.

"Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Thần sắc mất tự nhiên kia ở trên mặt hắn chợt lóe rồi biến mất. Hắn sờ sờ mi tâm, nơi đó tựa hồ còn lưu lại linh khí của nàng.

Vấn đề vừa hỏi này rất hiệu quả khiến Phong Luyến Vãn tâm hoảng ý loạn dần bình tĩnh trở lại, nàng vuốt vuốt tóc che dấu thất thố, lập tức ho nhẹ một tiếng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi thật sự muốn biết?"

Hàn Ảnh Trọng cấp nàng một ánh mắt uy hiếp.

Phong Luyến Vãn bị hàn khí không chút kiên nhẫn kia dọa sợ tới mức da đầu run lên, trong lòng cũng hơi khó chịu, nói thế nào bổn cô nương tới là để giải độc cho ngươi, đan dược quý giá của ta vì ngươi đã lãng phí mất ba bốn khỏa, hết Ẩn Tức Đan tới Dương Cam Lộ, còn mạc danh kỳ diệu bị biến thành một tiểu hài tử, thái độ hiện tại này của ngươi là muốn làm gì? Đối với tên kia có thể đánh liền đánh, cũng không khách khí giống như đối với ngươi. Nhãn châu chuyển động, Phong Luyến Vãn hai tay tạo thành chữ thập vươn khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần, cười đến giống như nữ ngôi sao trên đài quảng cáo:"Vị sư huynh này, nhìn ngươi ấn đường biến thành màu đen, trong ba ngày tất có tai ương huyết quang, chỉ cần ngươi thành tâm cầu khẩn, sư muội nhất định có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành!"

"..."

Loại cảm giác gặp được thần côn này là cái gì...  

Chương 61: Giải độc cho Hàn Ảnh Trọng

"Ta đùa với ngươi." Trong ánh mắt linh động của Phong Luyến Vãn lóe lên giảo hoạt, thật vất vả mới nhịn cười, đột nhiên liếc thấy tử hồng sắc trong mắt hắn càng ngày càng đậm, nàng cho là độc tố trong cơ thể hắn đã ăn mòn sâu vào kinh mạch, trong lòng hơi kinh hãi, vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra giải độc đan đưa cho hắn, nghiêm mặt nói:"Ta vội tới giúp ngươi giải độc, mau ăn nó đi."


Không ngờ Hàn Ảnh Trọng cũng không có nhận lấy mai đan dược kia, đem động tác điều chỉnh thành tư thế ngồi xuống, đưa lưng về phía Phong Luyến Vãn, bình tĩnh nói: "Sư muội nên trở về đi."

Vẻ mặt Phong Luyến Vãn có chút cứng ngắc, hắn thế nhưng kêu nàng là "sư muội". Ánh sáng trong hồng mâu tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục rạng rỡ, chạy đến trước mặt hắn nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, vẫn duy trì động tác đem đan dược đưa cho hắn, chấp nhất cười đến vẻ mặt sáng lạn: "Ngươi mau ăn nó đi, tuy rằng linh khí trong Tàng Tú không thể giúp ngươi giải độc hoàn toàn, bất quá vẫn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này nếu có thể tìm được một nơi đầy đủ linh khí...."

"Sư muội nên trở về đi." Hắn đánh gãy lời của nàng, lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi, ngữ khí bình thản giống như đang đối mặt với một người xa lạ: "Tâm tư của sư muội đối với Ảnh Trọng, Ảnh Trọng không nhận nổi."

"Tâm tư của ta đối với ngươi?" Phong Luyến Vãn giật mình, bàn tay cầm đan dược lập tức siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại cũng không chịu buông ra, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn không khó nhìn ra tâm tình nàng hiện tại có chút xấu hổ não nề:"Ta đối với ngươi có thể có tâm tư gì? Hảo ý đến giúp ngươi giải độc mà thôi, ngươi không cần nghĩ lung tung."

Hàn Ảnh Trọng nhắm lại hai mắt, tựa hồ đang hoài nghi nàng sẽ không có lòng tốt như vậy.

Hắn thành công chọc giận nàng .

Phong Luyến Vãn nâng khuôn mặt tái nhợt của hắn lên, bức bách hắn nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập tức giận của nàng, nở nụ cười châm chọc đáp lại hắn, nói: "Tình huống thân thể của ngươi chính ngươi rõ ràng nhất, kinh mạch hơn phân nửa đã hoàn toàn không thể khống chế linh khí."

Hàn Ảnh Trọng kinh ngạc nhìn nàng, thử động đầu một chút, nhưng đôi tay nho nhỏ kia lại ẩn chứa lực lượng bá đạo không cho phép hắn phản kháng. Hắn tựa hồ cũng ý thức được mình ăn nói lỗ mãng đã tổn thương nàng, lại không muốn biện giải, vì che dấu hối hận trong nội tâm hắn chỉ đành hơi nhíu mi nói:"Ba ngày sau Táng Hồn Đảo chắc chắn dâng giải dược, sư muội không cần làm điều dư thừa."

"Ba ngày sau?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Phong Luyến Vãn tràn ngập khinh thường cùng cười nhạo: "Âm mưu đơn giản như vậy cũng lừa gạt được ngươi? Trận tỷ thí kia chỉ vì muốn kéo dài thời gian, ba ngày sau ngươi đã sớm kinh mạch câu đoạn trở thành phế nhân! Lại nói, ngươi có biết người cùng Lục Quá kia tỷ thí là ai không?"

Như ý nguyện nhìn thấy ánh mắt kinh nghi bất động của hắn, Phong Luyến Vãn hừ lạnh một tiếng:"Là ta a, ta chính là đồ đệ của Mộc trưởng lão ở Dược Các. Ngươi lần này trúng độc trực tiếp khiến mặt mũi của ta trước mặt mọi người đều đem quét rác. Cho dù ta có chút tâm tư gì với ngươi, thì cũng là hận ngươi không nhanh đi tìm chết!"

Nàng hung tợn trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Hàn Ảnh Trọng ngươi nghe đây, những gì ta làm hết thảy đều vì Huyền Tịch Tông, vì sư phụ ta, mới không phải vì ngươi! Nếu ngươi còn hi vọng mình vẫn là thiên tài đệ tử của Huyền Tịch Tông, nếu ngươi còn không quên ước nguyện ban đầu khi bước vào tiên môn, vậy thì nhanh ăn mai đan dược này đi!" Nàng vươn tay cầm đan dược về phía trước, ý bảo hắn cầm.

Thấy hắn còn không có động tác gì, Phong Luyến Vãn trong lòng giận dữ, nàng đã nói đến thế hắn một câu cũng nghe không lọt sao? Nếu là đối với những người khác, nàng sớm đã không kiên nhẫn đạp cửa mà đi, cố tình người này là Hàn Ảnh Trọng có ân với nàng. Linh khí trong cơ thể lại bắt đầu không an phận thác loạn, nàng trong lòng âm thầm sốt ruột, trên mặt vẫn như cũ giữ dáng vẻ nghiêm túc thuyết giáo: "Chính mình nuốt vào hay muốn để ta nhét vào cho ngươi? Không nên ép ta giở thủ đoạn dùng sức mạnh bức bách."  

Chương 62: Linh khí lần nữa mất khống chế

  Ánh mắt Hàn Ảnh Trọng dừng trên khỏa đan dược kia, trong đầu nháy mắt trống rỗng, cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.

Nàng thật sự chỉ là vì Huyền Tịch Tông thôi sao?

"Cầm a!" Phong Luyến Vãn không chú ý đến tâm tình phức tạp của hắn, chỉ cảm thấy linh khí trong thân thể bạo loạn khiến kinh mạch sắp nứt vỡ, nếu không nhanh giải quyết chuyện của hắn phỏng chừng nàng sẽ từng bước kinh mạch câu đoạn trước cả hắn. Biến thành phế vật chân chính không thú vị chút nào. Cố gắng bước vài bước lại gần hắn, trên trán đã có mồ hôi do nhẫn nhịn đau đớn chậm rãi thấm ra, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, may mắn tại đây băng thiên tuyết địa mới không dễ dàng bị hắn phát hiện.

Nhìn khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình nghiêm túc của nàng, tựa hồ còn đang lo lắng cái gì. Trong lòng hắn sinh nghi hoặc, lại không quá để ý. Chần chừ một lát mới hạ quyết tâm vươn tay ra lấy mai đan dược kia, nuốt xuống. Nhắm mắt điều tức một lát, dược hương cùng hiệu lực tản mác ra khiến linh khí tràn ngập toàn thân, tinh thần uể oải không phấn chấn dần dần khôi phục, tơ máu tử hồng sắc rút đi không ít, đôi con ngươi lại biến trở về máu xám xinh đẹp tựa như bảo thạch, miệng vết thương trên vai phải hơi ngứa lại có dấu hiệu khép lại.

Nhìn thấy biến hóa của hắn, Phong Luyến Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng hô hấp hơi rối loạn lại hấp dẫn lực chú ý của hắn.

"Ngươi làm sao vậy?" Sau khi năng lực cảm quan khôi phục hắn mới phát hiện sắc mặt của nàng không tốt lắm, không do dự gì điều động linh khí quy tụ đến đầu ngón tay, điểm nhẹ lên trán nàng, sắc mặt bỗng biến hóa, thanh âm cũng cất cao một chút:"Linh khí trong cơ thể ngươi rất loạn, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện của ta ngươi đừng quản." Phong Luyến Vãn vội vàng hất ngón tay hắn đang điểm trên trán nàng, xoay ngươi nhảy xuống khối băng muốn chạy đi.

Hàn Ảnh Trọng cúi người về phía trước một phen giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, trong lúc vô ý khẽ động vai chưa hoàn toàn khép lại miệng vết thương, đau đến hắn "Tê" một tiếng hút một ngụm lãnh khí. Nghe thanh âm thống khổ hít vào đó, Phong Luyến Vãn ngay cả tâm tư giãy dụa cũng bị đánh mất, chịu đựng kinh mạch trướng đau quay đầu nhắc nhở nói: "Chỉ là dùng đan dược không thể hoàn toàn khôi phục, nên tìm một nơi đầy đủ linh khí không ngừng hấp thu nó. Linh khí trong Tàng tú đã bị khói độc ô nhiễm không thể hấp thu."

"Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?" Về chuyện của mình hắn nhưng lại một chữ cũng không nghe, ngoài ý muốn rất cố chấp, ánh mắt cùng ngữ khí ngưng trọng khiến Phong Luyến Vãn không dám đối mặt.

Hắn đang quan tâm nàng sao? Sẽ không, hắn cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là quan tâm. Nếu không, vì sao hắn không hiểu sự quan tâm của nàng, vì sao hắn không chấp nhận nàng quan tâm, vì sao hắn không biết nàng quan tâm cho tới bây giờ vẫn không phải là Huyền Tịch Tông? Nàng hiện tại giống như một đứa nhỏ bốc đồng, biết rõ nghĩ như vậy không đúng lại như trước cắn chặt răng không chịu nhận sai, đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác. Hảo ghét bỏ chính mình như vậy, hảo muốn chạy trốn khỏi nơi này, cho dù linh khí trong cơ thể bạo động khiến tu vi lui giảm cũng rất muốn chạy trốn khỏi đây. Chết tiệt, vì sao trong lòng loạn như vậy, là vì linh khí bạo động sao?

"Buông tay." Nàng cắn môi đỏ mọng như bị rất nhiều ủy khuất, tận lực khiến mình giữ được dáng vẻ bình tĩnh. Trong lòng lại vạn phần thành thực nói: không cần tiếp tục làm chậm trễ thời gian của ta, nếu không ta liền thực sự chết cho ngươi xem!

Hắn rất bình tĩnh nhìn thẳng ánh mắt tràn ngập trốn tránh của nàng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng càng thêm siết chặt.

P/s: những ai lần trước nói Hàn ca bị hố thì lần này đã rõ rồi nhé. Huynh ấy nói đúng sự thật, Vãn tỷ quan tâm luôn luôn không phải Huyền Tịch Tông mà là Hàn ca nhé. Cho dù linh khí bạo loạn phải chịu đựng thống khổ vẫn cắn răng nhịn xuống để chữa trị tốt cho huynh ấy trước. Wa ha ha ha!

Chương 63: Hôn

 "Buông tay..." Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơ thể nàng đã bắt đầu xuất hiện dị tượng, hàm răng thẳng đều gắt gao cắn, ngay cả môi đều biến thành màu trắng bệch, rốt cuộc nhịn không được lộ ra thần sắc thống khổ cùng dày vò, linh khí trong cơ thể tác động đến không gian xung quanh khiến nó trở nên vặn vẹo, nàng tựa hồ có thể nghe được thanh âm mạch máu vỡ tung rất nhỏ.


Hàn Ảnh Trọng cũng phát hiện những biến hóa này, không khỏi sắc mặt khẽ biến, linh khí trong cơ thể nàng lại loạn đến mức này. Tay kia vươn lên nâng thắt lưng nàng, nhẹ nhàng dùng một chút lực liền đem thân hình nho nhỏ của nàng ôm vào trong ngực, ngón tay nhanh chóng mà cẩn thận đem linh khí màu băng lam đưa vào mi tâm nàng. Phong Luyến Vãn cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng niệm khởi Hỗn Độn Quyết ổn đinh lại linh khí tán loạn, nhưng khi linh khí vừa mới bạo động nàng không có nắm bắt thời gian chế ngự, vì thế khiến cho linh khí hỗn loạn quả thực không thể vãn hồi.

Đáng chết, lần này ngoạn lớn!

Phong Luyến Vãn gian nan mở mắt, thoáng nhìn Hàn Ảnh Trọng vẻ mặt lo lắng đang đem băng hệ linh khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể nàng. Nàng tựa hồ là thống khổ đến cực điểm, trong mắt nổi lên một chút lệ, lại trong nháy mắt giống như sương mù vô thanh vô tức bốc lên trượt xuống hai má. Ý thức bị đau đớn kịch liệt tiêu diệt sạch sẽ, nàng tựa hồ có thể thấy linh hồn của mình đang đứng ở nơi nước sôi lửa bỏng.

Một nụ hôn mềm mại mà lạnh như băng đặt lên môi nàng.

Đồng tử của nàng rút nhỏ lại, mà lúc này nàng chỉ có thể nhìn thấy sợi tóc màu mặc lam phất nhẹ qua hàng mi.

Ngay sau đó, nàng rơi vào hắc ám vô tận.

Linh khí bàng bạc màu băng lam thông qua hai môi tiếp xúc độ nhập vào thân thể nàng, nhanh chóng trải qua cổ họng tới phổi, thông qua máu tuần hoàn vận chuyển đưa đến toàn thân. Mặc dù hai người đều là tu vi Trúc Cơ tầng ba, nhưng Hàn Ảnh Trọng băng hệ linh khí lại tinh thuần hơn, lục hệ linh khí chạm phải băng hệ linh khí trong nháy mắt bị hàn khí đóng băng bao phủ, quy củ trở về tại chỗ. Mà băng hệ linh khí trong cơ thể Phong Luyến Vãn quả thực không dễ ứng phó, hai cỗ linh khí cùng hệ va chạm triệt tiêu lẫn nhau, lại có khuynh hướng dung hợp cùng một chỗ. Đúng lúc này, tâm pháp Hỗn Độn Quyết của Phong Luyến Vãn lại tự động vận chuyển, tuần hoàn theo ý thức trước khi chủ nhân hôn mê trợ lực linh khí một phen giúp Hàn Ảnh Trọng.

Linh khí bạo động dần hồi phục, toàn bộ quá trình không thể nói là không sợ hãi.

Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Ảnh Trọng theo hai má hoàn mỹ chảy xuống, tích lạc trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Phong Luyến Vãn, giấc ngủ vốn không an ổn tựa hồ vì bị quấy rầy mà càng thêm trăn trở, lông mi thật dài theo quy luật hô hấp mà có chút rung động, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn mập mạp hiện lên màu hồng phấn tự nhiên, trong lúc ngủ cũng rất hoạt bát hiếu động muốn xoay người hoặc hơi động đầu. Nhưng nàng vừa động nhẹ, môi anh đào mềm mại ma sát đôi môi nhợt nhạt của hắn, một cảm giác tê dại tựa như điện giật nhất thời truyền khắp toàn thân hắn.

Hắn cả kinh, nhanh chóng ngồi thẳng lên đem hai người tách ra, giống như đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì sợ bị người khác phát hiện vội quay đầu đi, ngón tay không chịu khống chế xoa lên môi mình. Hàn băng giống như vô số tấm gương, khiến đáy mắt hắn nhìn rõ thấy bộ dáng lúc này của mình. Tuy rằng cực lực biểu hiện ra dáng vẻ vô sự bình tĩnh lạnh lùng, nhưng hai gò má như ngọc lại nhuốm một tầng phấn hồng sắc xinh đẹp, thân thể run nhè nhẹ cũng khiến hắn bại lộ tâm tình khẩn trương hiện giờ. Bối rối, không biết làm sao, hơi thở hàn băng lãnh khốc cự nhân ngàn dặm thường ngày cũng hung hăng vỡ vụn. Lúc này hắn phảng phất như có thể tùy ý thân cận, dáng vẻ mê người như vậy, nhưng lại không có ai thưởng thức cảnh đẹp này.

Trên cánh tay truyền đến sức nặng như bế con thỏ nhỏ, hắn mân mím môi nhắc nhở an ủi chính mình: bộ dáng hiện tại của nàng chỉ là tiểu hài tử năm tuổi a... Lúc ấy bằng vào linh khí truyền qua đầu ngón tay hoàn toàn không trấn áp được linh khí tác loạn, lực lượng cực kỳ bé nhỏ suýt nữa bị cắn nuốt. Trong lòng lo lắng khiến đầu óc trống rỗng, chờ lúc hắn phục hồi tinh thần thì đã sớm hôn lên môi nàng, bắt đầu độ khí. 

Chương 64: Đột phá Trúc Cơ tầng bốn

  Nói đến nguyên nhân linh khí bạo động hắn cũng hiểu được bảy tám phần, nàng muốn đột phá Trúc Cơ tầng bốn.

Đúng vậy, chính là như vậy mới khiến cho người ta bất đắc dĩ, nàng muốn đột phá Trúc Cơ tầng bốn, mỗi một lần linh khí bạo động đều là cơ hội tấn giai. Nhưng tên ngu ngốc này lại tưởng trạng huống thân thể xảy ra vấn đề, mỗi lần đều đem cơ hội tấn giai áp chế xuống, khiến linh khí càng ngày càng không chịu khống chế.

Hiện tại, dưới sự trợ giúp của hắn, nàng hẳn là đã tấn giai đi.

Thân thủ lau đi mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xúc cảm mềm mại khiến ngón tay hắn thoáng dừng lại trong chớp mắt, trong lòng lại xuất hiện bình yên đã lâu chưa từng có. Vẻ mặt vốn đã điều chỉnh tốt biểu tình giờ đây lại có chút mất tự nhiên, ánh mắt phức tạp ngắm nhìn dung nhan đáng yêu khi ngủ của nàng.

Hắn thật sự có thể đối nàng làm được tuyệt tình tuyệt yêu, vĩnh viễn không tư tình sao?

...

Thật lâu không có nghỉ ngơi, giấc ngủ ngoài ý muốn lần này khiến Phong Luyến Vãn tựa hồ đã mơ một giấc mộng dài. Mộng là một mảnh kí ức nhỏ, trong trí nhớ lúc còn bé tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, cha mẹ mỉm cười xoa đầu nàng theo trí nhớ đã phủ đầy bụi bặm trở lại trong đầu nàng.

"Ngô..." Cảm giác thoải mái tựa như được ba mẹ ôm ngủ say. Nàng dụi dụi mắt, ánh mặt trời sáng sớm chói mắt khiến nàng có chút không thích ứng, lười biếng nhìn đôi tay nhỏ bé gần ngay trước mắt, quả nhiên vẫn chưa biến trở lại như cũ, bất quá buồn bực trong lòng so với tưởng tượng đã giảm đi rất nhiều. Xuyên thấu qua khe hở ngón tay nàng thấy được người đang ôm nàng. Dưới ánh mặt trời Hàn Ảnh Trọng so với trong đêm đen tựa hồ càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng thuần khiết, khí sắc cùng đêm qua quả thực là cách biệt một trời, đôi mắt nhìn nàng tuy rằng vẫn lạnh lùng như xưa, nhưng dường như xen lẫn chút cảm xúc nàng xem không hiểu.

Ngày hôm qua rốt cuộc là ai chữa thương cho ai a...

"Sớm a, quan tài mặt." Nàng quơ quơ tay mơ mơ màng màng cùng hắn chào hỏi, tựa hồ vẫn chưa ý thức được nàng đang nằm ở trong lòng hắn. Biểu tình ngoài ý muốn này khiến hắn hơi thất thần, còn chưa chờ hắn nói cái gì đó, nàng thế nhưng nhích lại gần rúc vào lòng hắn tiếp tục ngủ. Hai giây sau, thân hình nho nhỏ kia bỗng dưng cứng đờ, lập tức từ trong lòng hắn nhảy xuống giống như bị kinh hách hết nhìn đông tới nhìn tây, chờ khi nàng tỉnh táo lại thì chẳng khác nào bị ngũ lôi oanh đỉnh:"Này, nơi này là Tàng Tú?"

Sớm đã nghĩ tới sau khi nàng tỉnh lại sẽ có loại vẻ mặt nào, tuy rằng Hàn Ảnh Trọng cũng không kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn có chút muốn cười, mặc dù biểu tình hắn có thể làm ra chỉ là khóe môi nâng lên một độ cong khó thể nhận ra. Rời đi khối hàn băng đi đến trước mặt nàng, nhìn xuống Phong Luyến Vãn chỉ cao ngang eo hắn, bình tĩnh nói ra năm chữ khiến sắc mặt nàng lập tức trắng bệch:"Ta đưa ngươi trở về."

Phong Luyến Vãn nhất thời tinh thần căng thẳng, cảm giác lúc này so với sau khi tỉnh ngủ phát hiện mình ở Tàng Tú còn mao cốt tủng nhiên hơn. Nàng không có quên lần trước hắn nói xong năm chữ này nàng đã có kết cục như thế nào – một chữ "thảm" to tướng cũng không đủ hình dung!

"Không cần, ta tự trở về!" Phong Luyến Vãn lắc đầu như trống bỏi, vừa lắc đầu vừa khiếp đảm lui về phía sau. Đùa giỡn cái gì, trước đừng nói bị khiêng trở về là một loại tra tấn, chỉ nhắc đến việc trong nhà nàng còn che giấu một phản đồ của Huyền Tịch Tông Túc Không Ly a! Thật không dám tưởng tượng tình hình hai sư huynh đệ này lần nữa ra tay đánh nhau...  

Chương 65: Về nhà

  Tuy rằng không thể nói là thiên diêu địa chấn nhật nguyệt thất sắc, nhưng cũng sẽ có sinh mệnh vô tội bị cuốn vào. Tỷ như cỏ nhỏ a cây cối a con kiến a, quan trọng nhất là vận khí không tốt còn có thể liên lụy đến Phong Luyến Vãn a... Nghĩ đến đôi sư huynh đệ này khi gặp mặt sẽ dẫn đến chuyện tình không thể cứu vãn, Phong Luyến Vãn thực không bình tĩnh vừa xấu hổ mỉm cười vừa lui về phía sau, đầu óc lại giống như bị rỉ sắt không nghĩ ra biện pháp gì ứng phó với tình huống khẩn cấp này. Ánh mắt kích động đảo loạn, cuối cùng dừng lại trên bàn tay hắn đang vươn ra.

Phong Luyến Vãn khó hiểu nhìn cánh tay này, cánh tay thon dài mà trắng nõn, giống như hàn băng mỹ ngọc trong suốt nhu thuận. Hắn đây là có ý tứ gì, muốn nàng đưa tay qua sao? Giống như nhân vật nổi tiếng trong dạ tiệc mời bạn nhảy. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Phong Luyến Vãn có chút hồng, lại bị nàng che dấu rất tốt. Không biết vì sao, bối rối trong lòng đã tiêu tán sạch trơn, cước bộ lui về sau cũng dần dần đỉnh chỉ. Nên làm sao bây giờ, đưa tay qua hay xem như không nhìn thấy? Trong lòng giống như có vô số con kiến lộn xộn bò qua bò lại. Nàng khi nào thì trở nên không quả quyết như vậy?

Ngẩng đầu nhìn Hàn Ảnh Trọng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, khiến Phong Luyến Vãn ngoài ý muốn là, trong nháy mắt nàng vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải tầm mắt mang theo một chút băng tuyết của hắn, hắn vẫn luôn từ trên cao nhìn xuống chú ý vẻ mặt của nàng, tựa hồ nàng do dự khiến hắn có chút không kiên nhẫn. Phong Luyến Vãn khóe miệng hơi nhếch, nàng dường như đã biết vì sao nàng "không dám" cự tuyệt, vị đứng trước mặt này khí tràng quá mạnh mẽ.

Dù sao cũng sẽ không bị hắn lừa bán...

Hơi chần chờ một chút, thật cẩn thận đem tay phải đưa qua. Đầu ngón tay trong nháy mắt vừa mới chạm vào lòng bàn tay hắn, toàn bộ bàn tay đột nhiên căng thẳng, lập tức bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay. Trên tay truyền đến lực đạo cùng cảm giác lạnh như băng hoàn toàn không giống nhiệt độ cơ thể con người khiến Phong Luyến Vãn có chút sửng sốt, không đợi nàng có phản ứng gì, cánh tay phải đột nhiên bị kéo về phía trước, thân thể nho nhỏ cũng ngã theo, hơi thở băng lãnh dần dần tiếp cận, một bàn tay vòng qua dưới cánh tay nàng đem nàng nâng lên, tiếp theo lực đạo trên tay phải biến mất, thắt lưng mảnh khảnh đã bị ôm...Không, phải nói là bị siết. Nàng hét một tiếng kinh hãi, hai chân rời đi mặt đất, thế nhưng bị Hàn Ảnh Trọng dựng thẳng ôm lấy.

Sau đó, Phong Luyến Vãn liền sợ ngây người.

Uy, ôm đứa nhỏ cũng không phải ôm như vậy a! Nàng đánh cược năm quan tiền quan tài mặt tuyệt đối chưa từng ôm tiểu hài tử!

Uy này không phải trọng điểm!

"Ngươi làm cái gì, để ta xuống! Không cần ngươi đưa ta trở về!" Phong Luyến Vãn lung tung đẩy bờ vai của hắn, trên mặt đỏ bừng rốt cuộc che dấu không được. Đường đường là đệ nhất đại thần lại bị trở thành tiểu hài tử ôm, nếu nói cho những người chơi "Thương Lam Đỉnh" nghe phỏng chừng sẽ bị bọn họ cười đến chết. Đương nhiên nàng giãy dụa không có tác dụng gì, Hàn Ảnh Trọng đã nói là làm mặt không đổi sắc đi về hướng lối ra Tàng Tú, phỏng chừng chuyện đưa nàng trở về không cho cơ hội thương lượng.

...

Đệ tử trông coi Tàng Tú mấy ngày nay rất nhanh mệt mỏi, mỗi người đều mang theo một đôi mắt thâm quầng, nhìn qua tựa như cương thi chỉ có da bọc xương, trong lòng kêu một tiếng buồn bực a. Đương nhiên khiến bọn họ đau đầu nhất không phải là loại tra tấn không ngủ không nghỉ, mà là những nữ đệ tử như hổ rình mồi trước mặt này.

Các nàng cả ngày hô muốn xông vào, vậy thì ngươi cứ xông vào đi, chỉ bằng vài người bọn họ có thể chống đỡ được nhiều tu sĩ tựa như thủy triều công kích như vậy sao? Chỉ biết phô trương thanh thế. Hai ngày hai đêm rồi, suốt hai ngày hai đêm rồi, các ngươi không thấy phiền thì chúng ta cũng thấy mệt a! Nộ sư tỷ dường như đã sớm đoán được các nàng không dám xông vào, không biết khi nào thì đã trở về uống trà.

Huyết lệ a, khúc ca đó nên ca như thế nào, gió kia thổi ~ tuyết kia rơi ~ di, vì sao không khí đột nhiên trở nên lạnh như thế a?

Chương 66: Bị vây xem

  "Là Hàn sư huynh! Hàn sư huynh đi ra!"

"Hàn sư huynh chúng ta chờ ngươi chờ hảo khổ a!"

"Hàn sư huynh thương thế của ngươi thế nào ?"

Chúng nữ đệ tử điên cuồng thét chói tai khiến bọn họ nhất thời chấn động, vội vàng quay đầu nhìn phía Tàng Tú. Hàn Ảnh Trọng hàn khí bức người nhìn thẳng về phía trước đi tới, kiện y bào màu xám kia cũng không có đổi, độc huyết màu tím vẫn còn đọng lại trên vai, nhìn thấy ghê người, khiến kẻ khác nhận không rõ hắn đến tột cùng bị trọng thương như thế nào. Bọn họ rõ ràng nghe được thanh âm đau lòng hút không khí của vô số người bao gồm cả chính bọn họ. Hàn sư huynh không phải trúng độc sao, làm sao có thể đi ra?

Đương nhiên còn có chuyện càng khiến bọn họ mở to hai mắt nhìn, ở trong gió lắc lư không ngừng, hoài nghi có phải nhìn thấy ảo giác hay không. Kia chính là Hàn sư huynh từ trước đến giờ luôn không cùng người khác thân cận hơi thở lạnh thấu xương tựa như hàn băng tháng chạp a, lúc này lại đang ôm một đứa nhỏ, chuẩn xác mà nói là đang ôm một nữ hài tử, càng chuẩn xác mà nói là đang dùng một loại tư thế kỳ quái ôm một nữ hài tử. Mà nữ hài tử kia đang thực khó chịu giãy dụa, hoặc là đánh lên vai của hắn hoặc là kéo tóc hắn, bộ dáng xấu hổ và giận dữ muốn chết kia giống như sắp nhịn không được hung hăng cắn hắn một ngụm. Nhìn kỹ, nữ hài tử đó không phải là tiểu muội muội siêu cấp đáng yêu khiến người nhịn không được muốn khi dễ đã gặp đêm qua sao?

Phương thức xuất trướng kỳ dị này khiến đám người ồn ào huyên náo nhất thời lặng ngắt như tờ. Đệ tử trông coi giống như người gỗ cứng ngắc quay đầu nhìn chúng nữ đệ tử, quả nhiên, một đám đều tựa như bị sét đánh, thậm chí sắp biến thành người đá tinh xảo, còn có khuynh hướng dần dần vụn vỡ.

Lúc này tiếng nói dễ nghe như chuông bạc của nữ hài tử kia vang lên: "Chết tiệt! Người tuyết! Khối băng nhi! Quan tài mặt! Buông a!"

Chết tiệt...

Người tuyết...

Khối băng nhi...

Quan... Quan tài mặt...

Nghe được từng chữ từng chữ khiến cho người ta kinh hãi, đám người đang thạch hóa càng thạch hóa nhanh hơn, vẫn duy trì động tác cừng ngắc khôi hài tựa như thời gian đình chỉ. Thật không hồ là một đứa trẻ a, từ ngữ mắng chửi người đều thành thực như vậy... Qua không lâu, phần đông tảng đá mới dần dần xuất hiện dấu vết nứt vỡ trên diện rộng, ngay sau đó đột nhiên giống như núi lửa phun trào kịch liệt run run.

"Trời ạ, tiểu muội muội này sao có thể nói Hàn sư huynh như vậy!"

"Hàn sư huynh cũng quá không thương hương tiếc ngọc, sao lại có thể đối đãi với tiểu muội muội đáng yêu kia như vậy... "

"A a a hai người kia ta đều thích, rốt cuộc phải giúp ai a!"

"Đứa nhỏ này rốt cuộc là ai?"

"Không đúng a đứa nhỏ này làm sao đi vào!"

Cuối cùng một câu quyết đoán này đã kéo lý trí của mọi người trở lại. Đúng vậy, Tàng Tú nơi này trông coi thực nghiêm ngặt, đứa nhỏ đi vào từ lúc nào?

Phong Luyến Vãn đương nhiên sẽ không chú ý tới tiếng nhao nhao ồn ào cùng sự nghi hoặc của đám người này. Nàng thiệt muốn đào cái hố đem chôn chính mình. Quan tài mặt chết tiệt, đưa nàng trở về thì nên lén lút đưa nàng trở về, còn tại trước mặt nhiều người như vậy "ngang nhiên" đi qua, không sợ Lục Nhâm Giáp phát hiện thương thế của hắn đã bình phục lại tìm tới giết một lần nữa sao!

Sau khi "ngang nhiên" đi qua, lúc Hàn Ảnh Trọng hai chân toàn bộ bước ra khỏi Tàng Tú, rút ra kim chuôi bảo kiếm ném lên không trung, vang lên từng trận thanh âm xé gió, một trận gió lạnh cuốn qua, thân ảnh hai người đã xuất hiện giữa không trung xa xôi.

Chương 67: Hàn Ảnh Trọng gặp lại Túc Không Ly

  Tiếng vang phía sau càng ngày càng xa, Phong Luyến Vãn vô lực một tay che mắt, vẻ mặt tro tàn, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện Túc Không Ly cái tên kia thông minh một chút nghe được tiếng động lập tức trốn đi, được rồi, bằng vào tính tình chỉ e thiên hạ không loạn của hắn phỏng chừng sẽ trực tiếp vọt tới trước mặt Hàn Ảnh Trọng. Phong Luyến Vãn vừa đón gió yên lặng rơi lệ vừa tiêu cực an ủi chính mình: nhân sinh tự cổ ai không chết, chết sớm chết trễ đều phải chết, chết sớm siêu sinh sớm...


Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng mang theo một chút áy náy vang lên bên tai, khiến cho đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng.

"Thực xin lỗi."

"Vì sao lại xin lỗi?" Vấn đề này ở nửa năm trước nàng đã muốn hỏi. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn nghi hoặc, nàng không phải vẫn kỳ vọng hắn xin lỗi nàng sao, vì sao khi hắn thực sự xin lỗi, nàng lại không hiểu vì sao hắn xin lỗi.

"Ngày hôm qua..." Tiếng gió vù vù tựa hồ đã thổi bay những lời kế tiếp của hắn, Phong Luyến Vãn rõ ràng nhìn thấy hai vệt đỏ ửng rất khó phát hiện lan ra trên mặt hắn. Hảo kinh ngạc nha, hắn lại đỏ mặt, chẳng lẽ là nàng nhìn lầm sao? Nhưng nàng cũng không cao hứng, càng không có tâm tình trêu chọc. Trong lòng mạc danh kỳ diệu có chút chua xót, nàng vẫn không hiểu vì sao hắn lại xin lỗi.

"Nga, nguyên lai là bởi vì những lời đó a, quả thật rất đả thương người, nhưng bổn cô nương đại nhân đại lượng liền tha thứ ngươi!" Phong Luyến Vãn cười đến so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, bất kể ai nhìn thấy đều cho rằng nàng hiện tại vô cùng đắc ý.

Quả nhiên không chịu tha thứ cho hắn sao...

Hàn Ảnh Trọng không chớp mắt nhìn Khí Linh Phong cách đó không xa, đem ảm đạm nhàn nhạt nơi đáy mắt thu hồi lại, không dấu vết dời đi đề tài: "Đem hỏa diễm trong mắt ngươi giấu đi, nếu bị người khác phát hiện nhất định sẽ gây ra không ít phiền toái."

Phong Luyến Vãn theo bản năng sờ sờ hai mắt, tuy rằng mặt không đổi sắc gật gật đầu "Ân" một tiếng, bất quá trong lòng lại nhấc lên kinh đào hãi lãng. Trong mắt nàng quả thục cất giấu một loại bảo vật tên là "Nghiệp Hỏa", ngày ấy đột phá Trúc Cơ tầng ba ở hồ nước trong bí cảnh lấy được.

Nghiệp Hỏa là hỏa diễm đỏ sậm ở ma giới rơi xuống, là tăng phúc chí bảo dùng để luyện đan, luyện khí cùng với hỏa hệ công kích. Cho dù là tiên nhân đã phi thăng nhìn thấy nó cũng sẽ thèm nhỏ dãi không thôi. Đoàn Nghiệp Hỏa này bị phong ấn, đặt trong hồ nước tràn ngập linh khí trải qua trăm ngàn năm vẫn còn tồn tại đến hậu thế, đoán rằng đây cũng không phải loại Nghiệp Hỏa tầm thường, Phong Luyến Vãn hiển nhiên không chút khách khí đem nó làm của riêng. Bất quá Nghiệp Hỏa không thể thu vào túi trữ vật, chỉ khi bị người khác hút vào thân thể mới có thể phát huy tác dụng, nàng cũng không ngờ tới ngọn lửa này lại chui vào trong mắt nàng.

Khiến nàng cảm thấy khiếp sợ là, Nghiệp Hỏa nếu không được chủ nhân nhân triệu hồi sẽ không hiện hình, chỉ có ở thời điểm vừa thu phục nó mới có thể không an phận nhảy lên vài cái, thế cho nên bị Bách Lý Không Thành nhìn thấy, Mộc cũng không phát hiện được, Hàn Ảnh Trọng làm sao có thể biết nó tồn tại? Nàng dám thề với trời nàng tuyệt đối không có ở trước mặt hắn triệu hồi Nghiệp Hỏa!

Bất quá khiếp sợ của nàng lúc nhìn thấy căn phòng nhỏ đến không thể nhỏ hơn của mình liền bị tiêu diệt không còn một mảnh.

A, nhanh đến nhà, tử kỳ cũng nhanh đến .

Nàng tiếp tục bất đắc dĩ nhắm mắt mặc niệm: nhân sinh tự cổ ai không chết, chết sớm chết trễ đều phải chết, chết sớm siêu sinh sớm...

Gió thổi tới chính diện dần dần nhỏ đi, thanh âm ngự kiếm hạ xuống cũng đủ để người trong phòng nhỏ nghe thấy. Phong Luyến Vãn gian nan ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ đáng yêu đến trình độ nhất định của mình, trong lòng ai thán một tiếng "Xong rồi" . Túc Không Ly đang nắm cây lông mao của Cà Rốt nhàn nhã tựa vào bên cửa, tựa hồ là đang nghênh đón bọn họ.

Cà Rốt vốn bị Phong Luyến Vãn chỉ thị ở lại phòng nhỏ canh giữ Túc Không Ly, không nghĩ tới tiểu tử này thương thế khôi phục nhanh như vậy, lại bắt nó làm món đồ chơi, trải qua thời gian dài bị tra tấn đến độ nhanh không ra quỷ hình. Vừa thấy chủ nhân nhà mình nó lập tức đáng thương hề hề muốn bay qua, nhưng lông mao bị Túc Không Ly hung hăng nắm trong tay, chỉ có thể đứng giữa không trung mặt đầy nước mắt nói: "Chủ nhân, thực xin lỗi! Ta không trông coi tốt hắn!"

Phong Luyến Vãn tự thân khó bảo toàn liếc liếc vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Ảnh Trọng, lại nhìn đến Túc Không Ly đồng dạng cũng mang bộ dáng khiếp sợ, bất đắc dĩ buông tay tỏ vẻ chuyện này nàng không có biện pháp khống chế.

"Túc sư đệ?" Hàn Ảnh Trọng gắt gao nắm chặt thanh kiếm trong tay, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc:"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Túc Không Ly tuy rằng đã sớm nghĩ tới tình cảnh sẽ gặp lại Hàn Ảnh Trọng, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ hai người gặp nhau quá sớm như vậy. Lúc này trầm tư nói: quả nhiên là sư tẩu mị lực quá lớn sao! Bất quá hắn vẫn phát huy rất tốt trình độ mồm miệng của mình, chỉ chỉ vào Phong Luyến Vãn nho nhỏ, cợt nhả nói: "Sư huynh a, ngươi có con khi nào vậy, chuyện này sư phụ chúng ta có biết không?"

Chương 68: Ngươi nói ai là con ai?

  Không đợi Hàn Ảnh Trọng một kiếm đâm qua, Phong Luyến Vãn đã hai mắt bốc hỏa trợn trừng liếc Túc Không Ly, hổn hển hét to:"Ngươi nói ai là con ai?"


Túc Không Ly không hề sợ hãi đi về phía trước vài bước, xoa xoa cằm đánh giá tiểu nữ hài chỉ mới năm tuổi, trong đôi mắt màu vàng chợt hiện lên một chút kinh ngạc, đây là tác dụng của đan dược kia sao? Con ngươi vòng vo đảo loạn, giống như bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ tay, cười xấu xa chỉ vào Phong Luyến Vãn: "Nga, nguyên lai ngươi là sư tẩu a, sao lại trở nên kiều nhỏ đáng yêu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là con của sư huynh đó."

Giả vờ đi, ngươi cứ giả vờ đi! Phong Luyến Vãn siết chặt nắm tay, dần dần có khuynh hướng núi lửa bùng nổ, nhưng cánh tay đang ôm eo nàng lại đột nhiên buột chặt.

"Hắn vì sao lại ở chỗ này?" Hàn Ảnh Trọng trên mặt cùng đáy mắt bao trùm băng tuyết, chỉ sợ bị hắn coi trọng liếc mắt một cái liền bị đông lạnh thành khối băng. Theo như lời sủng vật của nàng vừa nói có thể hiểu được, nàng sớm đã biết Túc Không Ly ở nơi của nàng, thậm chí là do nàng ngầm đồng ý. Nàng chẳng lẽ không biết Túc Không Ly là phản đồ của Huyền Tịch Tông sao? Nàng đã quên nửa năm trước bị hắn vu hãm thiếu chút nữa hại chết nàng sao?

Không khí chung quanh tựa hồ giảm xuống âm độ, Phong Luyến Vãn ở gần hắn như thế hiển nhiên là mãnh liệt cảm giác được hơi thở lạnh lẽo giá rét của hắn, trên mặt xoát một tiếng liền trở nên trắng bệch, chột dạ quay đầu nhìn Hàn Ảnh Trọng gần ngay trước mắt. Nàng thực không thích loại ngữ khí chất vấn này của hắn, vừa muốn nói gì đó, thanh âm khiến người khác tức chết không đền mạng của Túc Không Ly lại đột nhiên vang lên:

"Sư huynh chẳng lẽ không nhìn ra sao, chúng ta ở cùng một chỗ a." Túc Không Ly hoàn toàn không để ý tới ánh mắt hận không thể thiêu chết hắn của Phong Luyến Vãn, khoanh tay vui sướng khi người gặp họa mỉm cười, tiếp tục châm ngòi thổi gió. Đã lâu chưa thấy sư huynh lộ ra loại biểu tình "đáng yêu" này, bây giờ dĩ nhiên là muốn xem cho đủ. Không hảo ý đối với Phong Luyến Vãn trát trát nhãn tình, trong một giây bày ra bộ dáng vô tội rụt rè nói:"Sư tẩu đã mơ ước cơ thể của ta thật lâu, ngày hôm qua còn cởi sạch y phục của ta."

"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó?!" Phong Luyến Vãn không thể nhịn được nữa chỉ vào hắn giận dữ hét to, nếu trong tay nàng có một lọ mực nàng nhất định không chút do dự đổ vào miệng hắn, bịa chuyện giỏi như vậy tại sao không đi viết tiểu thuyết?!

Túc Không Ly lại là một bộ dáng thiên đại ủy khuất, lui vài bước về phía sau tựa lên cửa, còn kém không quỳ rạp xuống đất rơi nước mắt: "Ngươi dám nói ngươi không có cởi y phục của ta, ngươi dám nói ngươi không có xem qua cơ thể của ta, ngươi dám nói toàn thân ta không có trải rộng vết thương, ngươi dám nói ngươi không có cho sủng vật của ngươi giám thị ta không để ta đào tẩu?"

Phong Luyến Vãn đầu đầy hắc tuyến, trị liệu vết thương còn có thể bị hắn nói thành như vậy, nàng không chút nghi ngờ kỹ thuật bịa chuyện của tên này đã lô hỏa thuần thanh, không đi làm phóng viên tòa soạn báo thật sự là đáng tiếc. Trên lưng đột nhiên buông lỏng, thân thể hoàn toàn bị sức hút của trái đất hấp dẫn cấp tốc rơi xuống dưới, Phong Luyến Vãn kinh hách đồng thời phản xạ có điều kiện điều chỉnh tốt thân hình mới không bị ngã chỏng vó, sau khi đứng vững vàng liền tức giận nói: "Quan tài mặt ngươi mưu sát a!"

Hàn Ảnh Trọng đang tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh cũng không rảnh rỗi tâm chí để ý đến Phong Luyến Vãn, nhìn chằm chằm vẻ mặt thoải mái đầy ý cười của Túc Không Ly, nói:"Nếu đã đến Huyền Tịch Tông, liền theo ta đi gặp sư tôn!"

P/s: Túc Không Ly, ta bái phục ngươi, miệng lưỡi quả thực rất ghê gớm. Lần này Vãn tỷ bị chơi một vố quá đau, xảo quyệt như tỷ ấy mà cũng không cãi lại được một câu nào. Ha ha ha!!!

Chương 69: Bằng hữu  

  Túc Không Ly như có như không liếc Phong Luyến Vãn, quơ quơ ống tay áo vàng nhạt, cười nói: "Nếu ta nói không thì sao?"

Hàn Ảnh Trọng cũng không cùng hắn nhiều lời thêm một câu nào nữa, bảo kiếm lóe ra hàn quang ánh vào mắt Túc Không Ly, xem ra hắn muốn dùng vũ lực giải quyết. Thân ảnh màu xám chợt lóe, trong nháy mắt đã đứng ngay bên cạnh Túc Không Ly, một kiếm đâm tới cổ hắn. Ngoài ý muốn là, Túc Không Ly thế nhưng không né không tránh, đôi mắt màu vàng lóe lên lưu quang giảo hoạt khiến hắn có loại dự cảm bất hảo.

"Keng!" Thanh âm kim loại va chạm, phá lệ vang dội.

Nơi binh khí chạm vào nhau còn vọng lại hồi âm, Hàn Ảnh Trọng sắc mặt âm trầm nhìn xuống Phong Luyến Vãn đang chắn ở trước mặt hắn, thân kiếm màu ngân bạch cùng trường thương hoàng kim sắc va chạm giằng co, hắn phẫn nộ mà khó hiểu đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ, trường thương này đúng là kim hệ linh khí biến hóa mà thành, nhưng linh khí biến hóa không phải chỉ có Kết Đan tu sĩ mới có thể sử dụng sao?

"Uy, nói như thế nào nơi này cũng là địa bàn của ta." Thanh âm giận dữ khiến người ta không thể sao nhãng, Phong Luyến Vãn trên mặt lãnh khốc, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt màu xám trải rộng băng sương của hắn, hắn vừa rồi không để ý nàng khiến nàng thực khó chịu: "Nếu muốn trong địa bàn của ta đem người mang đi, hỏi một chút xem Long Ngâm Thương trong tay ta có đồng ý hay không!"

"Tránh ra!" Hàn Ảnh Trọng nhíu mi, bị nàng ngăn cản khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Cổ tay cầm kiếm ép xuống lực đạo càng lúc càng lớn, Phong Luyến Vãn không chịu thua đem Long Ngâm Thương hướng về phía trước chống lại, thẳng đến khi lưỡi kiếm sắc bén ma sát lẫn nhau vang lên thanh âm chói tai, thân kiếm cùng cán thương mới tách ra. Hai người đồng thời lui vài bước, Phong Luyến Vãn hai tay nắm chặt cán thương, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc Túc Không Ly đang trong bộ dáng xem kịch vui, cắn răng trong lòng hận muốn chết, lại đối với Hàn Ảnh Trọng nói: "Tiểu tử này trước mắt do ta bảo hộ, không cho ngươi động đến hắn..." Chờ chuyện của Lục Nhâm Giáp chấm dứt, đem hắn đóng gói ném cho ngươi cũng không có vấn đề gì.

"Ai nha, đây là vì tranh đoạt ta mà dẫn phát chiến tranh sao?" Nửa câu sau của Phong Luyến Vãn bị Túc Không Ly đánh gãy, hắn tiếp tục tựa vào cạnh cửa cười hì hì nói, "Sư huynh cố lên nga, rơi vào trong tay ngươi vẫn tốt hơn so với trong tay sư tẩu."

Phong Luyến Vãn nghe vậy thiếu chút nữa lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, đánh gãy lời của nàng còn chưa tính, lại dám dội thêm cho nàng một chậu nước lã, tiểu tử này thật có thể khiến người ta sinh ra xúc động muốn hộc máu, quay đầu hung ác trừng hắn một cái: "Ngươi câm miệng!" Bất quá nàng cũng không có ý tứ tiếp tục giải thích với Hàn Ảnh Trọng.

Túc Không Ly nghe thế hé răng cười, thân thủ tùy ý bứt lấy một cọng cỏ ngậm trong miệng, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, trong lòng thầm vui vẻ: Tình hình hiện tại thực sự rất thú vị! Sư huynh, ngươi có phải hay không cũng giống như nửa năm trước trong lúc truy bắt ta thì giữa một phản đồ và tiểu nha đầu này lựa chọn cô ta? Sư tẩu, ngươi có thể hay không giữa việc báo thù với Hàn sư huynh lựa chọn Hàn sư huynh đâu? Đương nhiên, tất cả chuyện này đều không liên quan đến ta, ha ha!

"Hàn sư huynh, hôm nay xin ngươi nhường một bước có được không?" Phong Luyến Vãn đầu tiên thu hồi vũ khí, tận lực tâm bình khí hòa nói. Nàng không muốn trở thành quan hệ đối địch với Hàn Ảnh Trọng, nhưng nàng cũng không muốn kế hoạch đã tỉ mỉ bày ra toàn bộ bị phá hỏng, vẫn nên chờ sự tình đi qua lại giải thích với hắn sau... A phi, nàng làm việc cần phải giải thích với người khác sao.

Ai nha, sư huynh thật đáng thương a, sư tẩu lựa chọn không phải ngươi a. Túc Không Ly lắc lắc đầu tâm tình không tệ nghĩ.

"Lý do?" Biểu tình của Hàn Ảnh Trọng vẫn chưa bởi vì ngữ khí thương lượng của nàng mà nhu hòa nửa phần, nhưng tay cầm kiếm lại dần dần hạ xuống.

Chậc chậc, lựa chọn của ngươi vĩnh viễn đều buồn cười như vậy.

Phong Luyến Vãn ngẩn người, vốn tưởng rằng khiến hắn buông kiếm là một quá trình thực gian nan, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng buông tha cho một phản đồ của Huyền Tịch Tông như vậy, chỉ hỏi nàng lý do. Đây là vì sao, vì nàng hay vì vẫn nhớ tới tình sư huynh đệ với Túc Không Ly? Trong lòng cũng không biết là tư vị gì, đại khái là có chút xin lỗi.

Nếu là người khác hỏi, nàng tuyệt đối khinh thường trả lời vấn đề chất vấn này, nhưng người đó là Hàn Ảnh Trọng, Phong Luyến Vãn hơi do dự một chút rồi nói: "Bởi vì hắn là bằng hữu của ta!" Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, kẻ thù của Lục Nhâm Giáp chính là bằng hữu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro