Cuốn 1: Chỉ Xích Thiên Nhai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết tử:

Mây trôi lãng đãng, tinh tú lấp lánh, ngân hà sáng tỏ chuyện xưa.

Thiên cổ truyền lưu một thần thoại, ngưu lang cùng chức nữ vượt qua ngân hà, đêm thất tịch gặp nhau trên cầu Hỉ Thước.

Ngưu lang cùng chức nữ, yêu khoảng cách có xa lắm không?

Cho dù không thể nắm tay nhau, cho dù không thể cảm nhận sự ấm áp được đối phương ôm trong lòng, lại vẫn luôn hiểu được tình yêu sâu đậm ăn nhập trong linh hồn người đó.

Cho dù cách xa nhau 16 năm ánh sáng, dung mạo đối phương vẫn chưa hề biến đổi, vẫn là lúm đồng tiền như hoa mỗi khi tươi cười, liền cảm thấy gần trong gang tấc.

Mà Hàn Ảnh Trọng và Phong Luyến Vãn, cũng là chỉ xích thiên nhai (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt).

Rõ ràng đối phương gần ngay trước mắt, có thể chạm vào, nhưng giữa hai người trong lúc đó so với khoảng cách ngân hà còn muốn xa xôi bất tận. Vừa muốn gặp lại vừa muốn lẩn tránh.

Chương 1:

Xích sắt đen nhánh giăng đầy trong căn phòng nhỏ hẹp, ban đêm Cấm Uyên Các âm trầm như quỷ ốc, chỉ có một phiến cửa sổ nhỏ lộ ra ánh trăng mỏng manh, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa.

Hắn quỳ gối chính giữa phòng, hai tay bị xích sắt treo lên mới không ngã xuống, thân thể không có chút huyết sắc nào, phơi bày toàn bộ vết roi dày đặc, khuôn mặt anh tuấn tử khí trầm trầm, trên trán như cũ có máu tươi đỏ sậm theo gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân chậm rãi chảy xuống cằm, phát ra thanh âm "Tí tách!", "Tí tách!".

Nàng sử dụng Ẩn Tức Đan vụng trộm đột nhập vào, nhìn thấy tình hình này, tuy rằng đau lòng, nhưng cũng nhịn không được oán thầm:

Thật sự là một tên kỳ quái, làm ta bị thương rồi lại áp dụng phương thức tự ngược đãi bản thân này để cứu ta. Nghĩ rằng như vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ta trở thành cấp 1 yếu đuối thế này còn chưa có tính sổ với ngươi. Dùng Dương Cam Lộ cứu ngươi, những gì thiếu ngươi cũng đã trả sạch, về sau mới có thể tìm ngươi trả thù!

Nàng rời đi mà không hay biết, hắn từ sớm đã dần dần hồi tỉnh.

Nàng lại càng không biết, Ẩn Tức Đan đối với Trúc Cơ tu sĩ căn bản không có chút tác dụng nào.

...

Không có thiên lý vô cớ bị nhốt trong Tù Long Đàm, người đến cứu nàng lại là hắn.

Nhớ tới bộ dáng hắn suy yếu khi trọng thương, nàng thiệt tình thành ý nói lời cảm tạ với hắn, đối với Đại Thần trước nay đều không cần người khác giúp đỡ là điều thập phần khó có được.

Nhưng hắn chẳng những không thèm nhận, còn đem phân thiện ý kia của mình đổ lên lý do vì muốn trở nên cường đại hơn, khiến lòng cảm kích ít ỏi đến đáng thương của nàng bị đập bể không dư thừa một mảnh. Hắn còn thập phần vô lương tâm bày ra dáng vẻ thâm tư suy nghĩ nâng cằm nàng, nói bằng tư chất của nàng chỉ có thể làm một tên tạp vụ.

Ai ngờ nàng thật sự trở thành tạp dịch, kết quả này làm cho hai người đều không còn gì để nói...

Chương 2:

Hắn không phải ý chí sắt đá, cũng không phải phản cảm việc nàng giúp cô gái đáng thương kêu Tang Nhiễm kia, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.

Vì sao ở thời điểm hắn bất lực nhất trong quá khứ, khi ánh lửa bùng lên thiêu đốt tận trời, khung cảnh thê lương đổ nát, người tới cứu hắn không phải nàng?

Hắn vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng gia viên bị chôn vùi trong biển lửa, hừng hực bốc cháy. Trong mỗi giấc mộng hàng đêm, tựa hồ đều có linh hồn người thân bay vào ảo cảnh trong mơ của hắn kể ra nỗi thống khổ cùng hận ý khi bị thiêu đốt.

Cái đêm của mười năm trước, ngọn lửa tựa như đội quân thiết kỵ ồ ạt xông tới, cắn nuốt phòng ốc nhỏ hẹp đơn sơ, thanh âm gào thét thảm thiết như phải chịu đủ khổ hình tận sâu dưới mười tám tầng địa ngục không ngừng vang lên, một tiếng lại một tiếng chọc thấu trời xanh. Khói đen tràn ngập trong gia viên, khiến hắn nghẹn thở ho khù khụ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không biết từ khi nào đã loang lổ vệt máu đỏ sậm, y phục ngắn nhỏ đơn sơ bị cắt nát thành từng khối từng khối.

Hắn chính là tại thời điểm kia gặp được Từ Trữ chân nhân.

Đứa nhỏ tám tuổi, đôi mắt xám to tròn mất đi vẻ thiên chân đáng yêu, đem thiện lương cùng ấm áp toàn bộ đóng băng dưới đáy lòng, bước vào tiên đạo.

...

Sau khi khảo nghiệm linh căn, hắn ngự kiếm đi vào Khí Linh Phong.

Rõ ràng là hảo tâm đến cổ vũ nàng, lại khống chế không được nói một câu đả kích lòng của nàng.

Lời vừa nói ra hắn liền hối hận, hắn thế nhưng có thói xấu thích đả kích nàng, nhất định phải sửa.

Bất quá, xem dáng vẻ nàng xù lông nổi giận, dường như rất thú vị...

Quả nhiên, nàng nháy mắt nổi trận lôi đình.

Nàng rốt cục biết hắn vì sao luôn mang bộ dáng lạnh lùng như băng, mặt quan tài cố tình ra vẻ đạo mạo để che dấu cái miệng chỉ biết nói những lời độc ác cùng phúc hắc khiến người ta tức chết a! Trên dưới Huyền Tịch Tông toàn bộ đều bị mù mới nói hắn lãnh khốc!

Có Túc Vị Ly cái loại sư đệ mồm miệng dối trá này, sư huynh làm sao có thể kém cỏi hơn được!?

Chương 3:

Đêm yên tĩnh, bầu trời tựa như một lớp màn huỳnh quanh lấp lánh ánh sao, hương hoa thanh nhã hòa hợp với khí trời, ánh trăng sáng tỏ như lụa mỏng phủ lên Thanh Cừ Uyển. Cảnh đêm như họa, huyễn hoặc mộng ảo.

Trong lòng không hiểu vì sao có chút chờ mong, hắn sớm đi tới đình các trong Thanh Cừ Uyển, giống như một đứa nhỏ ước hẹn cùng bằng hữu gặp mặt, nôn nóng đến trước chờ đợi.

Hắn cũng là một đứa nhỏ a.

Mười tám tuổi, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ vừa mới trưởng thành, đang học trung học.

Ước định sao? Từ ngữ này đối với hắn mà nói tựa hồ thật xa lạ.

Lúc nghe Giản Tâm Ly nói cô gái tên Tiểu Vãn kia muốn gặp hắn, hắn không biết đó là quỷ kế của Giản Tâm Ly, liền nhanh chóng đáp ứng.

Vì sao lại đáp ứng? Vì sao lại tuân thủ ước định này? Đơn giản vì người cùng hắn ước định là cô gái kia sao?

"Tại sao lại là ngươi? Giản sư tỷ đâu?"

"Không phải ngươi hẹn gặp ta sao?"

Trong lòng trầm xuống, hắn vô cùng bội phục hiện tại hắn còn có thể bảo trì khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng.

Thì ra không phải nàng hẹn hắn a...

Là hắn tự mình đa tình sao? Hắn rốt cục hiểu được khi hắn đả kích nàng, cảm giác của nàng là như thế nào.

Cái loại cảm giác mất mát không nói nên lời này tràn ngập toàn bộ lồng ngực, còn có một loại dự cảm bất an, giống như sắp sửa phát sinh chuyện gì.

Lời vừa đến bên miệng liền dừng lại, hắn thở dài hung hăng nuốt xuống, xoay người bước đi.

Nàng lại nắm chặt cánh tay hắn, hướng hắn đòi tâm pháp.

Hắn thập phần không được tự nhiên muốn làm cho nàng buông tay, nhưng trong lòng lại suy nghĩ...

Không cần buông tay ——

Chương 4:

Kia tính tình cao ngạo bất tuân làm cho người ta quên nàng tuổi chỉ vừa cập kê, làm cho người ta quên mất tính trẻ con vẫn chưa rút đi trên khuôn mặt nàng, làm cho người ta quên nàng chỉ là một phàm nhân bình thường không có linh khí, khiến nàng chói mắt như minh nguyệt trên cao, là như vậy phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp rực rỡ.

Nhưng mà, đại giới cũng là hắn trọng thương.

Phong nhận (lưỡi dao gió) quyết tâm muốn mạng của hắn, vô tình trảm khai da thịt, chém sâu đến gần như lộ ra xương cốt.

Hắn trong lòng dị thường bình tĩnh, ngay cả khi tu luyện cũng chưa từng bảo trì thuần túy tâm vô tạp niệm như vậy, thật giống như thời gian ngừng trôi tại nơi hồ nước tĩnh lặng, bất kể mưa gió vô tình, cũng không thể khiến mặt hồ gợn lên một tia sóng lăn tăn. Nếu có thể bảo vệ nàng chu toàn, cho dù hắn chết cũng sẽ không oán không hối.

Hắn nhưng lại vì nàng mà nhận lãnh tất cả vết thương, khiến huyết đỏ nhuộm hồng không trung!

Từng đạo vết thương sâu hoắm khiến người ta sợ hãi, khiến lòng của nàng kịch liệt đau đớn, cũng nhiễm đỏ quang cảnh trước mắt nàng

Từ Trữ chân nhân nói, từ khi nàng đến Huyền Tịch Tông, hắn liền thay đổi. Nhưng là, Từ Trữ chân nhân cho tới bây giờ có từng kỹ càng tìm hiểu về hắn hay không? Giờ khắc này nàng đột nhiên nhớ tới, có người nói qua, băng cho dù có góc cạnh bén nhọn, bản chất của nó vẫn là thủy. Như vậy có phải hay không có thể nói nội tâm của hắn vẫn luôn ôn hòa như nước? Bề ngoài lãnh khốc vô tình chỉ vì muốn che dấu tâm tính lương thiện mà ngay cả hắn cũng không biết a.

Từng mặt không đổi sắc mà đối diện thiên quân vạn mã, từng lộ vẻ tàn nhẫn thị huyết tươi cười chém giết một tên lại một tên địch thủ, từng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không chỗ nào sợ hãi.

Thì ra nàng cũng sẽ có lúc sợ hãi.

Sợ hãi sinh mệnh của hắn trôi qua, sợ hãi hắn cách nàng mà đi, sợ hãi giống như chỉ trong chớp mắt bầu trời sẽ sụp đổ.

Thân thể đang run rẩy, nắm chặt hai tay lạnh lẽo, cảm giác máu toàn thân trong tức khắc đã đông lại, trái tim như bị đao phủ từng nhát lăng trì.

Vì sao phải chịu ủy khuất đến như vậy, vì sao nói xin lỗi, vì sao lại che chắn trước mặt ta, vì sao phải đối tốt với ta như vậy, vì sao...

Chúng ta rõ ràng còn không tính là bằng hữu a, ngươi rõ ràng có thể mặc kệ ta a!

Nàng quá yếu, phản kháng của nàng ở trong mắt bọn họ trở nên đáng buồn cười như vậy, căn bản là không biết tự lượng sức mình.

Nàng phải mạnh hơn, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, so với Nhan Mạc Qua của ngày xưa còn mạnh hơn! Mạnh đến mức không còn ai có thể khi dễ vũ nhục nàng, mạnh đến mức oai phong một cõi, nghiêng trời lật đất, có khả năng bảo vệ bằng hữu chính mình, bảo vệ những người nàng coi trọng.

Nếu có đỉnh núi, nàng sẽ đem đỉnh núi kia đạp ở dưới chân; nếu có có khả năng tới cực hạn, nàng sẽ vượt qua cực hạn!

Tuyệt đối sẽ không để ngươi vì ta mà bị thương.

Lần sau, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi....

Chương 5:

Một khắc kia vừa tỉnh lại, tựa hồ mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, chỉ có thân ảnh của nàng là vẫn rõ ràng chân thực.

Mái tóc màu cam bị thổi bay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn đọng lại nước mắt khiến người ta đau lòng, một đôi mắt màu đỏ lựu làm say lòng người không chút nào che giấu lo lắng.

Hắn từng nghĩ đến, trên đời này không có bất luận kẻ nào có thể vì hắn rơi lệ, hắn cũng không cần người khác dùng nước mắt đến thương hại an ủi.

Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, kiên cường như nàng thế nhưng sẽ vì hắn khuất nhục rơi lệ, cao ngạo như nàng thế nhưng sẽ vì hắn buông tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin.

Trong lòng dấy lên tư vị không nói nên lời, có lẽ có cảm động, có lẽ có đau lòng, có lẽ có tự trách, bất quá tất cả đều không quan trọng .

Hắn tràn ra một chút chua sót tươi cười lướt qua trong giây lát mà chỉ có chính hắn mới biết được, rốt cục dũng cảm đối mặt mọi người, kiên định lập hạ trọng thề.

Có lẽ không thể ngửi được mùi hoa, nhưng chỉ cần biết rằng đóa hoa nhỏ kia vẫn như cũ ở yên tại nơi đây nở rộ, hắn liền thấy đủ .

Từ nay về sau, hắn và nàng, lưỡng đoạn thiên nhai.

Đó là lần đầu tiên hắn thực sự, cũng vô cùng tuyệt tình gọi tên nàng ——

"Ta Hàn Ảnh Trọng lấy tâm ma thề, cùng Phong Luyến Vãn vĩnh viễn không tư tình! Nếu phản lời thề, ắt gặp tâm ma cắn nuốt, thần hồn câu diệt, không thể luân hồi!"

...

Bầu trời ban đêm, một đạo bạch quang cắt qua thiên không, chia đôi ngân hà.

Ngưu Lang cùng Chức Nữ thật sự có thể gặp nhau sao?

Ai biết, kia đều là chút truyền thuyết lâu đời thôi.

~~~ Hoàn Cuốn 1 ~~~

Phiên ngoại 1: Kí ức của Hàn Ảnh Trọng

Kia ngọn núi ẩn nấp trong mây mù dày đặc, là nơi hắn cùng nàng đang cư ngụ — Huyền Tịch Tông.

Vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó hắn đang truy bắt đồng môn sư đệ đã ăn cắp Ngũ Đạo Luân Hồi Kính, mà nàng lại đột nhiên xuất hiện, bất ngờ xâm nhập vào tầm mắt hắn.

Hắn căn bản không nghĩ liên lụy nàng, nàng là phàm nhân. Sư phụ từng nói hắn mềm lòng, hắn cũng hiểu được, nhưng vẫn không thể nào tâm ngoan thủ lạt.

Vì thế hắn bắt cô gái có cử chỉ cùng lời nói kỳ quặc này tham gia hành động.

Quả nhiên... Kết quả mặc dù có chút không ngờ, nhưng lại không thể nói gì...

Thật sự là làm người ta đau đầu...

Trở về sẽ bị phạt đi...

Hắn lúc này thật là thống hận chính mình vừa rồi mềm lòng, có chút rất không phân rõ phải trái để cho nữ tử phàm nhân tham gia trận chiến đấu này.

Ngũ đạo luân hồi kính... Dung hợp trong cơ thể của nàng...

Chính mình lại vì trận nhiễu loạn này mà để sư đệ chạy thoát... Hắn hiện tại thật sự có chút không biết nên làm thế nào mới tốt .

Hắn hối hận chính mình mềm lòng, nay nghĩ muốn giết nàng lại thập phần phiền toái.

"Uy uy, cái kia này nọ..."

Thanh âm của nàng có chút bối rối, chuyện này cũng là đương nhiên đi, chỉ là một phàm nhân bình thường.

Hừ, nói cái gì đâu.

Hắn tự giễu lắc lắc đầu, trước khi trở thành người tu chân, chính hắn cũng là một phàm nhân nha.

Cũng phải nói lại, có nên dẫn nàng hồi tông không...

Chậc, nữ nhân này thật sự là phiền toái.

Nhưng mà, ánh mắt hắn không biết vì sao đã có một chút ôn hòa.

Nàng là vô tội a.

Hắn lúc này không hiểu sao cảm thấy người kia cùng bản thân mình lúc trước có vài điểm giống nhau.

Thôi... Bị phạt thì bị phạt đi...

Nàng tên là... Phong Luyến Vãn?

Thật sự... Chính mình đều trở nên không giống chính mình a.

Giương mắt nhìn hướng Huyền Tịch Tông, hắn siết chặt quyền, ánh mắt dứt khoát giống như đã hạ quyết tâm.

? ? ? ? ? ?

Vô tận hắc ám...

Kia là cái gì...

Giống như một chút ánh sáng đột ngột lóe lên trong bóng đêm vĩnh hằng...

Giống như suối nước mát lạnh chảy xuống cổ họng...

Có thể cảm giác được thân thể đang chậm rãi khôi phục...

"Uy uy, cái này rất trân quý a, một giọt cũng không được lãng phí, uống hết cho ta!"

Thanh âm này là...

Rất quen thuộc...

Hắn cố gắng nâng lên mí mắt nặng trịch, muốn thấy rõ người trước mắt.

"Ai nha, không tốt, phải đi rồi."

Đợi chút...

Chờ một chút...

Ngươi là ai...

"Khách khách "

Thanh âm xích sắt ma sát trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng, người bị trói buộc cũng đã mở ra hai mắt.

Nhưng mà, hắn chỉ thấy một mảnh hắc ám vô tận, thanh âm bên tai phảng phất giống như một hồi ảo giác.

"Phong Luyến Vãn... Là ngươi... Sao?"

Hắn ngửa đầu, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở vách tường chiếu vào trên cánh tay bị thương của hắn, ánh mắt hắn có vẻ mê mang mà bất lực.

"Phong... Luyến Vãn."

? ? ? ? ? ?

Rốt cục lại có thể nhìn thấy bầu trời xanh trong suốt a.

Hắn cảm thán như vậy.

Nhìn chim chóc bay lượn trên cao, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Sư phụ rốt cục đã thả mình.

Bất quá hắn tổng cảm thấy sư phụ là lạ, nàng dường như đối với nữ tử phàm nhân kia có nhiều địch ý.

Không đúng...

Nàng... Kêu Phong Luyến Vãn.

Nghĩ đến đây hắn không tự giác gợi lên khóe môi, tâm tình bị giam cầm bấy lâu lập tức trở nên dễ chịu vô cùng.

Đi xem nàng đi...

Quả nhiên vẫn có chút lo lắng. Tuy rằng sư phụ cấm chính mình cùng nàng có bất kỳ liên hệ gì, bất quá hắn vẫn không yên lòng.

Nghe nói nàng ở chỗ Mộc trưởng lão...

Vậy không có gì phải lo lắng đi... Mộc trưởng lão ôn nhu như vậy hơn nữa uy vọng cũng rất cao...

Vẫn là...

Đi xem đi...

Hắn bất đắc dĩ sờ sờ cằm, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Thoạt nhìn không có ai làm khó nàng.

Hắn ở cách đó không xa nhìn nàng, trong mắt ôn nhu như vậy ngay cả chính hắn cũng không hề phát giác.

Đây là vì sao đâu...

Cái loại cảm giác vướng bận tâm tình này...

Rốt cuộc là cái gì...

"Ôi chao, là ngươi? Bọn họ nói ngươi đã được thả, thân thể không có việc gì đi?"

Không biết từ khi nào, nàng đã đi tới trước mặt của hắn.

"Nhờ phúc của ngươi..."

A, ít nhất nàng còn hiểu quan tâm hắn một chút.

"Thân thể khôi phục thế nào?"

"Người tu tiên tốc độ hồi phục so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều."

Hắn nhìn nàng sau khi nghe nói hắn đã hồi phục liền lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhịn không được nở nụ cười.

Nên nói như thế nào,

Thực... Đáng yêu đâu.

"Đúng rồi... Ngươi..." Khi ta bị phạt từng đến thăm ta sao?

"Cái gì?"

"Không có gì."

Muốn hỏi nhưng không sao thốt ra khỏi miệng, hắn cố gắng làm cho chính nhìn thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng, như vậy mới có thể đem ý nghĩ kia đánh bật khỏi đầu.

Làm sao có thể là nàng đâu? Nhất định là ảo giác của mình thôi.

Lúc hắn bị phạt bên ngoài cũng có người canh gác, nàng chỉ là một nữ tử không có tu vi, làm sao có thể trà trộn vào trong tháp.

Nhất định là ảo giác thôi.

Nàng nhỏ giọng mắng hắn một câu "Bệnh thần kinh" xong liền vội vàng chạy đi. Hắn bật cười, xoay người rời đi, lại thấy một vị nữ đệ tử đứng ở trước mặt mình.

"Hàn sư huynh..."

Trong ánh mắt nữ nhân này, bao hàm rất nhiều cảm xúc...

"Ân..."

Hắn không nói nhiều với nàng, xoay người rời đi.

Hắn không có thấy, sau khi hắn rời khỏi, trong mắt nữ nhân kia hiện lên ghen tị cùng phẫn hận.

Gần đây thật nhiều chuyện xảy ra...

Hắn nghe thấy sơn ngoại không ngừng truyền đến thanh âm, phiền chán xoa xoa mi tâm.

Ồn ào như vậy làm sao tiếp tục tu luyện a...

Nam tử từ trong huyệt động đứng dậy, đi ra kết giới, thấy được bên ngoài hiện lên một chút thân ảnh hồng sắc.

Nữ nhân này...

"Hàn sư huynh! Ngươi hãy nghe ta nói..."

"Sư muội, nếu không có chuyện gì ta hy vọng ngươi đừng quấy rầy người khác tu luyện..."

Vị nữ đệ tử kia còn không có nói xong, đã bị hắn hung hăng đánh gãy.

Chậc... Phiền toái.

Đuổi đi nữ đệ tử tên là Nộ Diễm Tình xong, hắn vô lực nằm trên giường đá trong huyệt động, hai mắt nhắm nghiền, dường như cực kỳ mệt mỏi.

Cái gì tư tình a...

Thật là, cùng với cái người kia, ngay cả bước bắt đầu quen biết cơ bản nhất bọn họ cũng chưa từng có đâu...

Bất quá...

Hắn mạnh mở mắt, từ trên giường đá ngồi dậy, như là nghĩ tới cái gì.

Cũng sắp đến kỳ tuyển nhận đệ tử, nàng... Cũng sẽ đi khảo nghiệm linh căn sao?

Nếu như thế...

Ánh mắt nam tử dần trở nên ôn nhu, tựa hồ mang theo một chút mong đợi,

Tên kia, tư chất hẳn là sẽ không quá kém đi. Không, mặc kệ kém hay không... Nếu nàng cũng đến Kiếm Linh Phong chẳng phải là tốt lắm sao?

Khóe môi nam tử nổi lên một chút mỉm cười, ánh mặt trời theo giữa khe đá chiếu xạ tiến vào, là tuấn mỹ như vậy.

Hắn... Bắt đầu chờ đợi.

Rốt cục đến ngày này a...

Hắn đứng ở bên người sư phụ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy thân ảnh của nàng lẫn lộn trong đám đông.

Nàng vẫn là hoạt bát như vậy a, thực chờ mong biểu hiện của nàng.

Trên mặt hắn không tự giác hiện ra thần sắc ôn nhu mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện được, biểu tình đó so với tính tình lãnh khốc thường ngày của hắn là cực kỳ không thích hợp.

Vì thế hắn đi đến gần nàng, dùng phương thức bọn họ hay sử dụng châm chọc nhau để cổ vũ nàng.

Thân ảnh màu tím đột nhiên xuất hiện quấy rầy suy nghĩ của hắn, khảo nghiệm Lôi linh căn, tư chất không tồi.

Nhưng thật không nghĩ tới người kia lại chọn gia nhập Kiếm Linh Phong. Xem ra... Lại nhiều thêm một cái sư đệ rồi. Người tài giỏi như thế, xem ra chính mình cũng phải nỗ lực gấp bội đây.

Rốt cuộc đến nàng , hắn thực chờ mong nàng sẽ lấy phương thức gì đi lên.

"Ngươi chờ coi đi!"

Hắn cười cười, ngay sau đó hơi giật mình nhìn nàng hoàn hảo từng bước nhảy qua, rất giống một chú chim nhỏ, tung cánh bay lượn trên bầu trời.

Nàng sẽ là linh căn nào đây...

Hắn nhìn Trắc Linh Đài linh kiếm hệ băng bay lên, trong lòng nói không sợ hãi là giả, nhưng đồng thời cũng xuất hiện một tia mừng thầm

Nếu là như thế, về sau liền có thêm nhiều cơ hội cùng nàng thân cận....

Trên đài cao lại bay lên nhiều linh kiếm khác, hắn nhíu nhíu mày, đa linh căn sao?

Nhưng khi hắn thấy toàn bộ linh kiếm đều bay lên, hắn lại không biết nên hình dung tâm tình của mình ngay lúc này là như thế nào.

Hắn cho rằng chính mình hẳn là để ý... Rõ ràng đã hiểu được một phân cảm tình ẩn nấp dưới đáy lòng kia. Cho nên hắn nghĩ, nàng nhất định cũng sở hữu một linh căn tương xứng với mình.

Nhưng mà, vì sao hắn hiện tại không thèm để ý linh căn của nàng là cái gì, chỉ một mực lo lắng cho tâm tình của nàng lúc này...

Nàng nhất định nghe được những lời châm chọc khiêu khích xung quanh đi?

Hắn muốn tiến lên, lại bất đắc dĩ sư phụ ở bên kia nhìn...

"... Không bằng để nàng đến Khí Linh Phong của ta làm tạp dịch..."

Hắn quay lại nhìn, nữ đệ tử vừa lên tiếng kia thoạt nhìn trông có chút quen mắt. Hắn biết, sư phụ nhất định sẽ không cho phép nàng ở lại Kiếm Linh Phong.

Cho nên, hắn hướng vị đệ tử kia nói lời cảm tạ.

Nàng có chỗ an thân, chính mình cũng có thể thường xuyên đi xem nàng.

Nhưng mà, hắn vẫn không phát hiện, trong mắt nữ đệ tử kia ẩn sâu phẫn hận.

Thật sự là không xong...

Có chút lo lắng a, cái kia tên...

Ở tầng tầng mây mù lượn lờ xung quanh một tòa đình viện, nam tử tóc dài màu lam nhìn nhìn tâm pháp trong tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thật sự là tâm tư một chút cũng không yên lặng được.

Hắn giương mắt nhìn bầu trời, giống như làm vậy có thể giúp tâm tình bình tĩnh hơn.

Quả nhiên vẫn là có chút lo lắng...

Quả nhiên vẫn nên đi nói cho nàng biết một ít điều cơ bản thông thường đi.

Nam tử cứ như vậy hạ quyết tâm, xoay người rời đi. "... Đi hoàn thành nhiệm vụ là có thể đạt được..."

Hắn nhìn khuôn mặt người trước mắt, bất đắc dĩ thở dài, kế tiếp hắn sẽ tĩnh tâm đi bế quan tu luyện.

Cũng không biết khi nào có thể gặp lại nàng, bất quá, hẳn là sẽ không lâu lắm.

Hắn mím môi cười cười, hướng nàng nói lời từ biệt, xoay người rời đi.

...

"Bách Lý, ngươi đi đâu?"

"Chuyện đó hình như không có liên quan đến sư huynh."

"... Tu luyện không được lười biếng ."

"Đã biết, ta đi Khí Linh Phong, rất nhanh sẽ trở về."

Khí Linh Phong...

Hàn Ảnh Trọng trong lòng không biết vì sao cái thứ nhất nghĩ tới chính là thân ảnh hoạt bát linh động kia.

Nghe nói nàng gần đây tựa hồ thường xuyên cùng sư đệ ở chung một chỗ...

Trong lòng có chút không thoải mái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro